Một tiểu trư bé nhỏ cùng một trong ba thượng cổ cự long trong truyền thuyết đều bị gọi là Tiểu Hắc, lời này nói ra cho dù thế nào thì cũng khó làm cho người nghe đơn giản mà tiếp nhận được, Thẩm Thạch thử tưởng tượng một chút liền thấy điều đó chẳng tự nhiên chút nào. Nghĩ thử xem Tiểu Hắc đứng chung với một Hắc Long cực lớn như một ngọn núi rồi sau đó có một ai đó gọi một tiếng Tiểu Hắc, kết quả… Hai bên cùng lên tiếng đáp lại.
Cảnh tượng này hiện lên trong đầu Thẩm Thạch làm cho hắn không rét mà run, vội lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng này vứt ra khỏi đầu, đồng thời suy nghĩ không biết đây là cái duyên phận quỷ quái gì, nếu thật sự đến Long Giới mà để cho Hắc Long nhỏ tuổi nhất, cường đại nhất kia phát hiện ra thì chỉ sợ không đến một lát thì mình và Tiểu Hắc đã trở thành một đống thịt vụn dưới chân cự long mất.
Đầu óc của lão Thiên Long đúng là hỏng mất rồi.
Đương nhiên những lời này chỉ có thể than vãn trong lòng mà thôi, cái việc ngốc nghếch mà nói ra đương nhiên Thẩm Thạch sẽ không làm, cho nên hắn chỉ cười khan vài tiếng đồng thời trong nội tâm thầm phán đoán về lão Long này. Bởi vì từ đầu đến giờ hắn vẫn không hiểu sao lão Thiên Long thượng cổ này vì lí do gì mà đưa mình và Tiểu Hắc đến nơi đây, đã thế bên ngoài còn có những cự nhân không đầu đáng sợ kèm theo đó là thạch bích trên sơn động cũng lộ ra một ít bị mật trước đây bị che dấu.
Nhưng cuối cùng vì sao lão Long lại đưa mình đến đây?
Thẩm Thạch nghĩ tới nghĩ lui một hồi cuối cùng không tự chủ được nghĩ đến thanh Lục Tiên Cổ Kiếm bên trong cơ thể, ngoài nó ra thì toàn bộ như ý đại trên người hắn không thể nào hấp dẫn được sự chú ý của Thiên Long, nhưng sau đó Thẩm Thạch mơ hồ đoán định rằng lão Thiên Long này giống như không có phát hiện ra bí mật của mình.
Chẳng lẽ lão Long này thật sự có thể thấy được huyết mạch Long Tộc trên người Tiểu Hắc sao?
Cùng lúc đó Thẩm Thạch cũng nghĩ đến việc mình bị hôn mê lúc trước mà không khỏi có chút bận tâm về những đồng bạn của mình, bốn người bị hôn mê không tỉnh giống như đã bị trúng cấm chế gì đó nên bên ngoài có chuyện gì xảy ra cũng không hề biết cũng như phản ứng, nhưng Chung Thanh Trúc lại thanh tỉnh, thời điểm nàng đối mặt với Thiên Long thì nhìn nàng có vẻ vô cùng yếu ớt.
Nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Thạch bỗng trở nên lạnh lẽo, trong một khoảnh khắc cực nhanh mình đã thấy được trong đôi mắt của Chung Thanh Trúc có sự biến hoá.
Trên người nàng có lẽ đã ẩn tàng bí mật gì đó, cẩn thận nghĩ lại, Thẩm Thạch chợt nhận ra chính mình cũng không hiểu rõ nữ nhân này, vị tiểu cô nương mà năm đó hắn gặp trên Bái Tiên Nham đến hôm nay giống như đã khác hoàn rồi.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình nên nàng cũng vậy thôi, Thẩm Thạch nhẹ nhàng lắc đầu cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Trầm ngâm một lát, Thẩm Thạch quyết định trực tiếp hỏi lão Long nếu không chứ trì hoãn kiểu này thật sự không biết kết quả sẽ như thế nào nữa. Chẳng qua khi hắn mới bước được hai bước chuẩn bị nói thì bỗng nhiên truyền đến thanh âm của lão Long:
“Ngươi muốn cùng nó đi Long giới sao?”
Thẩm Thạch lập tức trì trệ, ý nghĩ xẹt qua trong đầu, một lát sau hắn hít một hơi sâu rồi nói: “Nếu như Tiểu Hắc muốn đi ta tự nhiên cũng muốn đi.” Hắn cũng hừ thầm một tiếng nghĩ nếu ta bảo Tiểu Hắc không đi chắc hẳn nó sẽ không đi nữa.
Lão Long có chút thoả mãn, đầu rồng cực lớn gật một cái, nói: “Nếu là huyết mạch Long Tộc trở về Long giới là đạo lý hiển nhiên, hơn nữa nó… Tiểu Hắc là di mạch cuối cùng của lão Âm, mặc dù năm đó ba người chúng ta không đồng quan điểm với nhau nhưng khi Hắc Long gặp nó nhất định sẽ không bạc đãi nó. Nếu ngươi đưa nó về nói không chừng là tạo hoá của ngươi, Long tộc chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thẩm Thạch cười cười gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng đối với mấy lời này chẳng có chút tin tưởng nào. Nếu việc trở về Long giới trọng yếu như vậy, vì sao có tam đại cự long mà giờ đây chỉ còn một cự long trấn thủ Long giới? Thiên Long Âm Long lưu lạc bên ngoài vạn năm, vậy mà Long giới cũng không thấy có phảm ứng gì?
Trong này nhất định là có điều gì cổ quái.
Trong lúc Thẩm Thạch đang suy đoán trong lòng thì Tiểu Hắc không biết từ lúc nào từ chỗ của Thiên Long chạy đến rìa của Long tổ rì rầm gọi vài câu với Thẩm Thạch đang đứng bên dưới, nó hết sức cao hứng khi vừa rồi nghe Thẩm Thạch đáp ứng sẽ cùng mình đi Long giới mà vui sướng tự đáy lòng. Thẩm Thạch đứng bên dưới ngắm nhìn Tiểu Hắc đang hưng phấn trong lòng có chút thở dài.
Sự lúng túng của Thẩm Thạch đã giảm bớt hắn chỉ cón chút nghi vấn trong lòng nên nhịn không được liền hỏi: “Tiền bối, xin hỏi trong bức bích hoạ kia trên có thần minh cùng cự nhân, phía dưới có những chủng tộc khác như vậy đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Long ngẩng đầu nhìn về bên đó một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cái đó tự nhiên là thời đại Bàn Cổ chiến Giới Thần thời thượng cổ.
“Giới Thần? Đó là cái gì?” Thẩm Thạch ngơ ngác một hồi rồi kinh ngạc hỏi.
Lão Long giơ một long trảo lên chỉ vào thạch bích nơi có rất nhiều cự nhân nói: “Nơi này có một ít cự nhân.”
Trong long tổ yên lặng nhưng Thẩm Thạch bỗng cảm giác được mình nghe được tiếng động truyền đến từ nơi xa xôi nào đó, giống như là tiếng hô hào, gào thét, giống như đang phẫn nộ mà phát ra tiếng gào thét không cam lòng đối với bầu trời hắc ám cùng đại địa mờ mịt.
Chỉ là âm thanh đó cũng không rõ ràng, tựa như gió tuyết thôi qua không hề để lại dấu vết, một lúc sau tiếng của lão Long một lần nữa vang lên mà lần này cũng như lần trước nhưng nghe xong khiến thân hình Thẩm Thạch chấn động như trời long đất lở:
“Khi trời đất bắt đầu hình thành thật ra không có cái gì gọi là Bàn Cổ Khai Thiên cả.”
Bàn Cổ Cự Thần, khai thiên tích địa, chia ra âm dương, bồi dưỡng vạn vật, là truyền thuyết ngàn vạn năm nay sớm đã đi vào tiềm thức, bất luận là Nhân Tộc hay Yêu Tộc thậm chí là vô số Dị Tộc trước đây trong Hồng Mông thế giới đối với thần thoại này chưa hề có một điểm hoài nghi. Bọn họ còn cố tranh nhau mình là hậu duệ của Bàn Cổ Cự Thần.
Nhưng chỉ một câu của Thiên Long đã trực tiếp phủ nhận Bàn Cổ.
Thẩm Thạch khó có thể tin mà nhìn Thiên Long, thật lâu không nói nên lời, căn bản là hắn không biết nói gì mà Thiên Long cũng chẳng thèm để ý đến hắn, nhàn hạt nói tiếp:
“Hồng Mông thế giới ngày xưa có chi, mới đầu trong mỗi thế giới đều có Thần Linh, họ trở thành Giới Thần, họ chính là những cự nhân đầu đội trời chân đạp đất mà ngươi thấy. Hồng Mông vạn vật đều là do Giới Thần bồi dưỡng ra, Hồng Mông bách tộc đều là hậu duệ của Giới Thần.”
“Về phần Bàn Cổ, thì đó chỉ là một người vô cùng cường đại thâm nhập vào giới này mà thôi.”
===============
Sự thật lại hé mở
Bàn Cổ chiến Giới Thần
Bách tộc tranh tưởng nhớ
Rõ thị phi bất phân.
Cảnh tượng này hiện lên trong đầu Thẩm Thạch làm cho hắn không rét mà run, vội lắc lắc đầu, đem cái ý tưởng này vứt ra khỏi đầu, đồng thời suy nghĩ không biết đây là cái duyên phận quỷ quái gì, nếu thật sự đến Long Giới mà để cho Hắc Long nhỏ tuổi nhất, cường đại nhất kia phát hiện ra thì chỉ sợ không đến một lát thì mình và Tiểu Hắc đã trở thành một đống thịt vụn dưới chân cự long mất.
Đầu óc của lão Thiên Long đúng là hỏng mất rồi.
Đương nhiên những lời này chỉ có thể than vãn trong lòng mà thôi, cái việc ngốc nghếch mà nói ra đương nhiên Thẩm Thạch sẽ không làm, cho nên hắn chỉ cười khan vài tiếng đồng thời trong nội tâm thầm phán đoán về lão Long này. Bởi vì từ đầu đến giờ hắn vẫn không hiểu sao lão Thiên Long thượng cổ này vì lí do gì mà đưa mình và Tiểu Hắc đến nơi đây, đã thế bên ngoài còn có những cự nhân không đầu đáng sợ kèm theo đó là thạch bích trên sơn động cũng lộ ra một ít bị mật trước đây bị che dấu.
Nhưng cuối cùng vì sao lão Long lại đưa mình đến đây?
Thẩm Thạch nghĩ tới nghĩ lui một hồi cuối cùng không tự chủ được nghĩ đến thanh Lục Tiên Cổ Kiếm bên trong cơ thể, ngoài nó ra thì toàn bộ như ý đại trên người hắn không thể nào hấp dẫn được sự chú ý của Thiên Long, nhưng sau đó Thẩm Thạch mơ hồ đoán định rằng lão Thiên Long này giống như không có phát hiện ra bí mật của mình.
Chẳng lẽ lão Long này thật sự có thể thấy được huyết mạch Long Tộc trên người Tiểu Hắc sao?
Cùng lúc đó Thẩm Thạch cũng nghĩ đến việc mình bị hôn mê lúc trước mà không khỏi có chút bận tâm về những đồng bạn của mình, bốn người bị hôn mê không tỉnh giống như đã bị trúng cấm chế gì đó nên bên ngoài có chuyện gì xảy ra cũng không hề biết cũng như phản ứng, nhưng Chung Thanh Trúc lại thanh tỉnh, thời điểm nàng đối mặt với Thiên Long thì nhìn nàng có vẻ vô cùng yếu ớt.
Nghĩ đến đây trong lòng Thẩm Thạch bỗng trở nên lạnh lẽo, trong một khoảnh khắc cực nhanh mình đã thấy được trong đôi mắt của Chung Thanh Trúc có sự biến hoá.
Trên người nàng có lẽ đã ẩn tàng bí mật gì đó, cẩn thận nghĩ lại, Thẩm Thạch chợt nhận ra chính mình cũng không hiểu rõ nữ nhân này, vị tiểu cô nương mà năm đó hắn gặp trên Bái Tiên Nham đến hôm nay giống như đã khác hoàn rồi.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình nên nàng cũng vậy thôi, Thẩm Thạch nhẹ nhàng lắc đầu cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Trầm ngâm một lát, Thẩm Thạch quyết định trực tiếp hỏi lão Long nếu không chứ trì hoãn kiểu này thật sự không biết kết quả sẽ như thế nào nữa. Chẳng qua khi hắn mới bước được hai bước chuẩn bị nói thì bỗng nhiên truyền đến thanh âm của lão Long:
“Ngươi muốn cùng nó đi Long giới sao?”
Thẩm Thạch lập tức trì trệ, ý nghĩ xẹt qua trong đầu, một lát sau hắn hít một hơi sâu rồi nói: “Nếu như Tiểu Hắc muốn đi ta tự nhiên cũng muốn đi.” Hắn cũng hừ thầm một tiếng nghĩ nếu ta bảo Tiểu Hắc không đi chắc hẳn nó sẽ không đi nữa.
Lão Long có chút thoả mãn, đầu rồng cực lớn gật một cái, nói: “Nếu là huyết mạch Long Tộc trở về Long giới là đạo lý hiển nhiên, hơn nữa nó… Tiểu Hắc là di mạch cuối cùng của lão Âm, mặc dù năm đó ba người chúng ta không đồng quan điểm với nhau nhưng khi Hắc Long gặp nó nhất định sẽ không bạc đãi nó. Nếu ngươi đưa nó về nói không chừng là tạo hoá của ngươi, Long tộc chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Thẩm Thạch cười cười gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng đối với mấy lời này chẳng có chút tin tưởng nào. Nếu việc trở về Long giới trọng yếu như vậy, vì sao có tam đại cự long mà giờ đây chỉ còn một cự long trấn thủ Long giới? Thiên Long Âm Long lưu lạc bên ngoài vạn năm, vậy mà Long giới cũng không thấy có phảm ứng gì?
Trong này nhất định là có điều gì cổ quái.
Trong lúc Thẩm Thạch đang suy đoán trong lòng thì Tiểu Hắc không biết từ lúc nào từ chỗ của Thiên Long chạy đến rìa của Long tổ rì rầm gọi vài câu với Thẩm Thạch đang đứng bên dưới, nó hết sức cao hứng khi vừa rồi nghe Thẩm Thạch đáp ứng sẽ cùng mình đi Long giới mà vui sướng tự đáy lòng. Thẩm Thạch đứng bên dưới ngắm nhìn Tiểu Hắc đang hưng phấn trong lòng có chút thở dài.
Sự lúng túng của Thẩm Thạch đã giảm bớt hắn chỉ cón chút nghi vấn trong lòng nên nhịn không được liền hỏi: “Tiền bối, xin hỏi trong bức bích hoạ kia trên có thần minh cùng cự nhân, phía dưới có những chủng tộc khác như vậy đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Lão Long ngẩng đầu nhìn về bên đó một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cái đó tự nhiên là thời đại Bàn Cổ chiến Giới Thần thời thượng cổ.
“Giới Thần? Đó là cái gì?” Thẩm Thạch ngơ ngác một hồi rồi kinh ngạc hỏi.
Lão Long giơ một long trảo lên chỉ vào thạch bích nơi có rất nhiều cự nhân nói: “Nơi này có một ít cự nhân.”
Trong long tổ yên lặng nhưng Thẩm Thạch bỗng cảm giác được mình nghe được tiếng động truyền đến từ nơi xa xôi nào đó, giống như là tiếng hô hào, gào thét, giống như đang phẫn nộ mà phát ra tiếng gào thét không cam lòng đối với bầu trời hắc ám cùng đại địa mờ mịt.
Chỉ là âm thanh đó cũng không rõ ràng, tựa như gió tuyết thôi qua không hề để lại dấu vết, một lúc sau tiếng của lão Long một lần nữa vang lên mà lần này cũng như lần trước nhưng nghe xong khiến thân hình Thẩm Thạch chấn động như trời long đất lở:
“Khi trời đất bắt đầu hình thành thật ra không có cái gì gọi là Bàn Cổ Khai Thiên cả.”
Bàn Cổ Cự Thần, khai thiên tích địa, chia ra âm dương, bồi dưỡng vạn vật, là truyền thuyết ngàn vạn năm nay sớm đã đi vào tiềm thức, bất luận là Nhân Tộc hay Yêu Tộc thậm chí là vô số Dị Tộc trước đây trong Hồng Mông thế giới đối với thần thoại này chưa hề có một điểm hoài nghi. Bọn họ còn cố tranh nhau mình là hậu duệ của Bàn Cổ Cự Thần.
Nhưng chỉ một câu của Thiên Long đã trực tiếp phủ nhận Bàn Cổ.
Thẩm Thạch khó có thể tin mà nhìn Thiên Long, thật lâu không nói nên lời, căn bản là hắn không biết nói gì mà Thiên Long cũng chẳng thèm để ý đến hắn, nhàn hạt nói tiếp:
“Hồng Mông thế giới ngày xưa có chi, mới đầu trong mỗi thế giới đều có Thần Linh, họ trở thành Giới Thần, họ chính là những cự nhân đầu đội trời chân đạp đất mà ngươi thấy. Hồng Mông vạn vật đều là do Giới Thần bồi dưỡng ra, Hồng Mông bách tộc đều là hậu duệ của Giới Thần.”
“Về phần Bàn Cổ, thì đó chỉ là một người vô cùng cường đại thâm nhập vào giới này mà thôi.”
===============
Sự thật lại hé mở
Bàn Cổ chiến Giới Thần
Bách tộc tranh tưởng nhớ
Rõ thị phi bất phân.