Xuyên qua mấy mảng cây rừng, đến sau núi Thanh Long, khung cảnh dần dần khác biệt với phía bên kia núi. Đường núi ngày càng nhỏ và chật hẹp, gập ghềnh uốn lượn, quanh co giữa những bụi cỏ dại, đường núi vắng vẻ và trống trải. Phóng mắt chỉ thấy một màu xanh biếc, không một bóng người, cũng chẳng có tiếng nhân loại.
Những gốc cây già so với trước núi thì có phần to hơn, các phế tích cung điện lầu các ngày xưa lưu lại ở chỗ này cũng ít thấy, không phải do rừng cây rậm rạp che dấu mà là bị khuất sau lưng thế núi.
Vài tiếng thú rống quái dị vang lên từ chỗ sâu trong lòng núi phiêu đãng truyền tới, cũng không biết là do con yêu thú nào nhìn trời mà gầm thét một tiếng. Bạch Hồ có chút khẩn trương, nhanh chóng chạy đến gần Thẩm Thạch, hoảng sợ quay đầu nhìn quanh, dường như cũng cảm giác được nơi đây tràn đầy hung hiểm.
Thẩm Thạch mang theo hồ ly bị cạo lông tiến về phía trước, nhìn thế núi để phân biệt phương hướng, sắc mặt ngược lại vẫn bình thản lạ thường. Lần trước hắn từ trong địa cung Yêu tộc đi ra, lúc xuống núi có gặp đám người họ Lưu của Thiên Kiếm Cung, vả lại cũng không phải là đi lần đầu tiên nên cũng còn ghi nhớ trong đầu, dãy núi Thanh Long tuy lớn, nhưng cảnh vật cũng không thay đổi quá nhiều, cho nên sau khi đi được một đoạn, hắn cũng tạm xác định được nơi hắn cần đến.
Bất chợt hắn ngẩn người phát hiện đường mòn dưới chân đã biến mất, trước mắt đã là một mảnh rừng núi hoang dã, không phải cây rừng thì cũng là cỏ dại, bụi gai um tùm, đi chưa bao xa thì con hồ ly trắng kia liền không ngừng kêu khổ, trên người bị các loại gai nhọn trầy xước kéo thành các đường rớm máu. Nếu theo lẽ thường một con dã thú như nó chạy trong núi rừng chẳng khác nào như cá gặp nước, có điều ai bảo nó là hồ ly trên tuyết nguyên cực Bắc quanh năm khó mà tìm thấy cây cối, huống chi là rừng cây vô cùng rậm rạp thế này.
Thẩm Thạch nhìn nó lắc đầu một cái, cúi người đem con hồ ly trụi lông này bế lên, sau khi trầm ngâm một lát, liền lấy ngay Khuynh Tuyết Kiếm, sau đó kiếm quang hiện ra liền bay lên giữa không trung. Ngự không phi hành tự nhiên so với đi bộ trên mặt đất thoải mái hơn nhiều, nhưng mà xem ra con hồ ly trụi lông này có rất nhiều tật xấu, lá gan cũng vô cùng nhỏ, đi trên đất thì luôn kêu lên "ô ô" phàn nàn, giờ bay trên không thì lại bị dọa chết khiếp, vô thức mà bám chắc thân thể của Thẩm Thạch, không dám nhìn xuống chút nào, trong miệng kêu la không ngừng.
Thẩm Thạch cũng không thèm quản nó, ở giữa không trung thấy rõ phương hướng, liền một đường bay thật nhanh xuyên núi vượt đèo, cũng không lâu lắm liền thấy được phế tích hoa viên mà lúc trước mình thoát khỏi Địa cung. Trong lúc này, Thẩm Thạch cũng cảm giác được những khí tức hung ác và ánh mắt không mấy tốt lành đang nhắm vào bản thân, tại một nơi đầy rẫy yêu thú như thế này mà ngự không phi hành, đích thực là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nhưng đến cuối cùng, không biết tại sao những khí tức kia cũng không trực tiếp công kích hắn.
Một lần nữa đáp xuống mặt đất, cái phế tích đổ nát trước mắt gợi lên trong hắn nhiều hồi ức, mấy tháng trước chính hắn và Chung Thanh Lộ từ nơi này thoát ra, giờ ngẫm lại có chút xót xa.
Hắn khẽ thở dài một hơi, sắc mặt có chút buồn rầu, nhưng mà hắn liền lấy lại tinh thần đi sâu vào trong phế tích. Trong lúc đi ánh mắt của Thẩm Thạch thỉnh thoảng nhìn xung quanh, lần trước chính nơi này có một con yêu thú hung mãnh phục kích hắn và Chung Thanh Lộ, ở dãy núi Thanh Long này sẽ không thể nào có một nơi an toàn tuyệt đối. Quả nhiên, còn chưa đi được mấy bước, Bạch Hồ bỗng nhiên thét lên một tiếng, nhảy lùi về sau, mà ở nơi động đậy phía trước một con cóc toàn thân màu nâu, thân to như cái vại nước đang chầm chậm leo ra. Lúc con cóc lớn này xuất hiện liền tỏa ra một mùi tanh hôi trong không khí, lại nhìn con cóc kia trên lưng lồi lõm, cái lưỡi dài màu đỏ tươi ở trong miệng không ngừng co duỗi, hiển nhiên là yêu thú thân mang kịch độc mà không ai muốn đối đầu.
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ cũng đã trưa, mặt trời nhô cao, ánh mặt trời sáng chói. Tia nắng chiếu vào trong phế tích làm rõ hình hài con cóc yêu dữ tợn khác thường kia, thậm chí những bướu thịt trên người nó cũng thấy rõ mười mươi.
Thẩm Thạch nhíu mày, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần cẩn thận, đối với con cóc này cho dù là tu thành yêu thú nhưng thiên tính vẫn là chuộng Âm thích ẩm ướt ghét ánh sáng nóng bức mà bây giờ mảnh đất xung quanh phía trước cũng không có một chút ẩm ướt, nó xuất hiện ở đây đúng là không bình thường.
"Oạp. . . Oạp oạp. . ."
Con cóc đối diện đôi mắt có hình dạng như hai hạt dưa đang trợn trừng nhìn Thẩm Thạch, trong ánh mắt mang theo mấy phần địch ý, phát ra tiếng kêu nặng nề như sấm, có vẻ đang thị uy.
Lông mày của Thẩm Thạch khẽ nhướng, cũng không lập tức động thủ, ngược lại là nhìn chằm chằm vào con cóc kia, chân lui về sau mấy bước. Bạch Hồ chứng kiến Thẩm Thạch làm vậy, tự nhiên cũng là theo chân hắn lui về phía sau một khoảng.
Con cóc kia trợn trừng hai cái mắt, nhìn xem Thẩm Thạch lui về phía sau, lại là "Oạp oạp" kêu hai tiếng, nhưng mà lúc này đây, âm thanh ít đi một chút, tựa hồ đối với cử động của Thẩm Thạch lại có vài phần thoả mãn.
Trong mắt Thẩm Thạch lướt qua một tia suy tư, có vẻ nghĩ tới điều gì, dường như hắn và Bạch Hồ từ xa đi đến đã vô tình khiêu khích con cóc này khi bước vào lãnh địa chính là khu phòng ốc đổ nát này của nó.
Con cóc nhìn Thẩm Thạch đi xa, vẻ cảnh giác trong mắt chậm rãi biến mất, sau đó lại cẩn thận xem xét xung quanh, xác định gần bên cũng không có nguy hiểm, lúc này mới xoay người, chậm rãi về gian phòng của tòa nhà đã sập đổ hơn nửa.
Gian phòng đổ nát đã từng là một tòa lầu nhỏ cực kỳ đẹp đẽ, nhưng đến hôm nay sau bao nhiêu năm gió táp mưa sa, bên trong đã sớm tan hoang không còn hình dáng, đúng là tường bao tứ phía cũng sụp mất một bên. Nhưng mà nhìn chung, dàn giáo tòa lầu này vẫn còn, miễn cưỡng còn có thể ngăn cản một chút ánh sáng trên trời, để bên trong căn phòng đổ nát lại cực kỳ âm u.
Nhưng trong ánh sáng lờ mờ này, khắp ngõ ngách gian phòng lại có một luồng sáng nho nhỏ khác, tựa như những cái bong bóng li ti mềm mại tung bay bên trong lại có hào quang lấp lánh, như ánh sao màu bạc ở trên bầu trời đêm sâu thẳm nhấp nháy, xinh đẹp vô cùng.
Con cóc lớn bò trở về, cũng không thèm nhìn nhiều nơi, trực tiếp liền đi đến nơi có những bong bóng li ti, duỗi đầu ra nhẹ nhàng ngửi một cái, cũng không biết là có mùi gì lại khiến nó lập tức say mê, sau đó liền cảm thấy mỹ mãn nằm xuống bên cạnh đoàn sáng màu bạc như sao ấy, giống như cố thủ, cũng không lâu lắm, một đôi mắt to liền chậm rãi nhắm lại.
Mà ở xa xa bên ngoài căn phòng, Thẩm Thạch mang theo Bạch Hồ đi một vòng, đến phía trước căn đình hoang tàn, cách tòa gian phòng đổ nát có hơn mười trượng, hắn bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay đầu nhìn gian phòng đổ nát kia.
Lát sau, hắn bỗng nhiên gọi một tiếng:
"Hồ ly."
"Ô ô?"
Thẩm Thạch cúi đầu xuống nhìn nó một cái, khuôn mặt như cười mà không phải cười, chẳng biết tại sao, Bạch Hồ đột nhiên hơi khẩn trương, thân thể rụt lại một cái. Thẩm Thạch nhìn xem nó, mở miệng nói: "Hai người chúng ta trên đường đến đây, ngươi luôn ăn uống miễn phí cũng có chút ngượng ngùng đi a? Ưm, ngươi không trả lời là đồng ý rồi. Thế này đi, hiện tại có chút việc, nhờ ngươi đi làm giúp ta."
Những gốc cây già so với trước núi thì có phần to hơn, các phế tích cung điện lầu các ngày xưa lưu lại ở chỗ này cũng ít thấy, không phải do rừng cây rậm rạp che dấu mà là bị khuất sau lưng thế núi.
Vài tiếng thú rống quái dị vang lên từ chỗ sâu trong lòng núi phiêu đãng truyền tới, cũng không biết là do con yêu thú nào nhìn trời mà gầm thét một tiếng. Bạch Hồ có chút khẩn trương, nhanh chóng chạy đến gần Thẩm Thạch, hoảng sợ quay đầu nhìn quanh, dường như cũng cảm giác được nơi đây tràn đầy hung hiểm.
Thẩm Thạch mang theo hồ ly bị cạo lông tiến về phía trước, nhìn thế núi để phân biệt phương hướng, sắc mặt ngược lại vẫn bình thản lạ thường. Lần trước hắn từ trong địa cung Yêu tộc đi ra, lúc xuống núi có gặp đám người họ Lưu của Thiên Kiếm Cung, vả lại cũng không phải là đi lần đầu tiên nên cũng còn ghi nhớ trong đầu, dãy núi Thanh Long tuy lớn, nhưng cảnh vật cũng không thay đổi quá nhiều, cho nên sau khi đi được một đoạn, hắn cũng tạm xác định được nơi hắn cần đến.
Bất chợt hắn ngẩn người phát hiện đường mòn dưới chân đã biến mất, trước mắt đã là một mảnh rừng núi hoang dã, không phải cây rừng thì cũng là cỏ dại, bụi gai um tùm, đi chưa bao xa thì con hồ ly trắng kia liền không ngừng kêu khổ, trên người bị các loại gai nhọn trầy xước kéo thành các đường rớm máu. Nếu theo lẽ thường một con dã thú như nó chạy trong núi rừng chẳng khác nào như cá gặp nước, có điều ai bảo nó là hồ ly trên tuyết nguyên cực Bắc quanh năm khó mà tìm thấy cây cối, huống chi là rừng cây vô cùng rậm rạp thế này.
Thẩm Thạch nhìn nó lắc đầu một cái, cúi người đem con hồ ly trụi lông này bế lên, sau khi trầm ngâm một lát, liền lấy ngay Khuynh Tuyết Kiếm, sau đó kiếm quang hiện ra liền bay lên giữa không trung. Ngự không phi hành tự nhiên so với đi bộ trên mặt đất thoải mái hơn nhiều, nhưng mà xem ra con hồ ly trụi lông này có rất nhiều tật xấu, lá gan cũng vô cùng nhỏ, đi trên đất thì luôn kêu lên "ô ô" phàn nàn, giờ bay trên không thì lại bị dọa chết khiếp, vô thức mà bám chắc thân thể của Thẩm Thạch, không dám nhìn xuống chút nào, trong miệng kêu la không ngừng.
Thẩm Thạch cũng không thèm quản nó, ở giữa không trung thấy rõ phương hướng, liền một đường bay thật nhanh xuyên núi vượt đèo, cũng không lâu lắm liền thấy được phế tích hoa viên mà lúc trước mình thoát khỏi Địa cung. Trong lúc này, Thẩm Thạch cũng cảm giác được những khí tức hung ác và ánh mắt không mấy tốt lành đang nhắm vào bản thân, tại một nơi đầy rẫy yêu thú như thế này mà ngự không phi hành, đích thực là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Nhưng đến cuối cùng, không biết tại sao những khí tức kia cũng không trực tiếp công kích hắn.
Một lần nữa đáp xuống mặt đất, cái phế tích đổ nát trước mắt gợi lên trong hắn nhiều hồi ức, mấy tháng trước chính hắn và Chung Thanh Lộ từ nơi này thoát ra, giờ ngẫm lại có chút xót xa.
Hắn khẽ thở dài một hơi, sắc mặt có chút buồn rầu, nhưng mà hắn liền lấy lại tinh thần đi sâu vào trong phế tích. Trong lúc đi ánh mắt của Thẩm Thạch thỉnh thoảng nhìn xung quanh, lần trước chính nơi này có một con yêu thú hung mãnh phục kích hắn và Chung Thanh Lộ, ở dãy núi Thanh Long này sẽ không thể nào có một nơi an toàn tuyệt đối. Quả nhiên, còn chưa đi được mấy bước, Bạch Hồ bỗng nhiên thét lên một tiếng, nhảy lùi về sau, mà ở nơi động đậy phía trước một con cóc toàn thân màu nâu, thân to như cái vại nước đang chầm chậm leo ra. Lúc con cóc lớn này xuất hiện liền tỏa ra một mùi tanh hôi trong không khí, lại nhìn con cóc kia trên lưng lồi lõm, cái lưỡi dài màu đỏ tươi ở trong miệng không ngừng co duỗi, hiển nhiên là yêu thú thân mang kịch độc mà không ai muốn đối đầu.
Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn bầu trời, giờ cũng đã trưa, mặt trời nhô cao, ánh mặt trời sáng chói. Tia nắng chiếu vào trong phế tích làm rõ hình hài con cóc yêu dữ tợn khác thường kia, thậm chí những bướu thịt trên người nó cũng thấy rõ mười mươi.
Thẩm Thạch nhíu mày, trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần cẩn thận, đối với con cóc này cho dù là tu thành yêu thú nhưng thiên tính vẫn là chuộng Âm thích ẩm ướt ghét ánh sáng nóng bức mà bây giờ mảnh đất xung quanh phía trước cũng không có một chút ẩm ướt, nó xuất hiện ở đây đúng là không bình thường.
"Oạp. . . Oạp oạp. . ."
Con cóc đối diện đôi mắt có hình dạng như hai hạt dưa đang trợn trừng nhìn Thẩm Thạch, trong ánh mắt mang theo mấy phần địch ý, phát ra tiếng kêu nặng nề như sấm, có vẻ đang thị uy.
Lông mày của Thẩm Thạch khẽ nhướng, cũng không lập tức động thủ, ngược lại là nhìn chằm chằm vào con cóc kia, chân lui về sau mấy bước. Bạch Hồ chứng kiến Thẩm Thạch làm vậy, tự nhiên cũng là theo chân hắn lui về phía sau một khoảng.
Con cóc kia trợn trừng hai cái mắt, nhìn xem Thẩm Thạch lui về phía sau, lại là "Oạp oạp" kêu hai tiếng, nhưng mà lúc này đây, âm thanh ít đi một chút, tựa hồ đối với cử động của Thẩm Thạch lại có vài phần thoả mãn.
Trong mắt Thẩm Thạch lướt qua một tia suy tư, có vẻ nghĩ tới điều gì, dường như hắn và Bạch Hồ từ xa đi đến đã vô tình khiêu khích con cóc này khi bước vào lãnh địa chính là khu phòng ốc đổ nát này của nó.
Con cóc nhìn Thẩm Thạch đi xa, vẻ cảnh giác trong mắt chậm rãi biến mất, sau đó lại cẩn thận xem xét xung quanh, xác định gần bên cũng không có nguy hiểm, lúc này mới xoay người, chậm rãi về gian phòng của tòa nhà đã sập đổ hơn nửa.
Gian phòng đổ nát đã từng là một tòa lầu nhỏ cực kỳ đẹp đẽ, nhưng đến hôm nay sau bao nhiêu năm gió táp mưa sa, bên trong đã sớm tan hoang không còn hình dáng, đúng là tường bao tứ phía cũng sụp mất một bên. Nhưng mà nhìn chung, dàn giáo tòa lầu này vẫn còn, miễn cưỡng còn có thể ngăn cản một chút ánh sáng trên trời, để bên trong căn phòng đổ nát lại cực kỳ âm u.
Nhưng trong ánh sáng lờ mờ này, khắp ngõ ngách gian phòng lại có một luồng sáng nho nhỏ khác, tựa như những cái bong bóng li ti mềm mại tung bay bên trong lại có hào quang lấp lánh, như ánh sao màu bạc ở trên bầu trời đêm sâu thẳm nhấp nháy, xinh đẹp vô cùng.
Con cóc lớn bò trở về, cũng không thèm nhìn nhiều nơi, trực tiếp liền đi đến nơi có những bong bóng li ti, duỗi đầu ra nhẹ nhàng ngửi một cái, cũng không biết là có mùi gì lại khiến nó lập tức say mê, sau đó liền cảm thấy mỹ mãn nằm xuống bên cạnh đoàn sáng màu bạc như sao ấy, giống như cố thủ, cũng không lâu lắm, một đôi mắt to liền chậm rãi nhắm lại.
Mà ở xa xa bên ngoài căn phòng, Thẩm Thạch mang theo Bạch Hồ đi một vòng, đến phía trước căn đình hoang tàn, cách tòa gian phòng đổ nát có hơn mười trượng, hắn bỗng nhiên dừng bước, sau đó quay đầu nhìn gian phòng đổ nát kia.
Lát sau, hắn bỗng nhiên gọi một tiếng:
"Hồ ly."
"Ô ô?"
Thẩm Thạch cúi đầu xuống nhìn nó một cái, khuôn mặt như cười mà không phải cười, chẳng biết tại sao, Bạch Hồ đột nhiên hơi khẩn trương, thân thể rụt lại một cái. Thẩm Thạch nhìn xem nó, mở miệng nói: "Hai người chúng ta trên đường đến đây, ngươi luôn ăn uống miễn phí cũng có chút ngượng ngùng đi a? Ưm, ngươi không trả lời là đồng ý rồi. Thế này đi, hiện tại có chút việc, nhờ ngươi đi làm giúp ta."