Ngọn núi vô danh ở biên giới Lam Châu.
Sau khi biết được Hứa Tuyết Ảnh bị nhốt ở huyệt động dưới sơn cốc kia từ miệng của Trần Trung thì trong lòng Thẩm Thạch khẽ thở phào, trong quãng thời gian truy tung hắn sợ nhất là tiểu cô nương này có chuyện gì ngoài ý muốn. Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp, xuất chúng, dịu dàng đáng yêu hơn nữa từ sau lần gặp nhau trên trường thành của Thiên Hồng Thành thì trong lòng hắn luôn có hảo cảm rất lớn với Hứa Tuyết Ảnh.
Đương nhiên hắn cũng không nhiều lời chỉ gật nhẹ đầu với Trần Trung ý bảo y đi trước dẫn đường chuẩn bị xuống dưới cứu người. Bất quá trước khi đi xuống sơn cốc Thẩm Thạch nhìn thoáng qua sườn dốc gập ghềnh thằng đứng lại có nhiều chỗ giống như là bị đao chém vậy, hơi chần chừ một chút rồi hắn quay đầu khoát tay áo nói với Hồ Ly vẫn đi bên cạnh mình:
“Con đường này không dễ đi, tí nữa có thể còn có nguy hiểm nữa, ngươi cứ chờ ở đây đi”
Hồ Ly đang thò đầu ra nhìn chung quanh thì nghe được lời của Thẩm Thạch cũng nhìn thấy động tác của hắn, không biết nó có hiểu không nhưng một lát sau nó kêu lên ô ô rồi quay trở về chạy tới một chỗ bằng phẳng trên mặt đất rồi đứng lại.
Thẩm Thạch khẽ nở nụ cười với Hồ Ly sau đó xoay người đi theo Trần Trung xuống sơn cốc, Hồ Ly đứng yên nhìn thân ảnh của hai người họ dần dần đi xa, một lát sau bỗng nhiên từ phía xa xa có tiếng gió thổi tới khiến lá cây ngọn cỏ kêu lên xào xạc.
Hơi lạnh của gió núi mang theo cảm giác thoải mái, lớp lông trắng như tuyết trên người Hồ Ly như được bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, dạt xuống rung rung trong sơn cốc yên tĩnh không người này tỏ ra cực kì xinh đẹp thậm chí còn có chút khí tức u lãnh.
Chỉ là hai con ngươi của nó lại đang xoay tròn lộ vẻ giảo hoạt đã phá hư khí chất cao lãnh này, có vẻ như vì đi chung với Thẩm Thạch trong thời gian dài cho nên nó đã không còn quen với việc ở một mình nữa, vì vậy không gian có phần tĩnh lặng này khiến nó có cảm giác xa lạ.
Hồ Ly nhìn xung quanh một chút rồi vô thức bước hai bước về phía của Thẩm Thạch nhưng rồi lại dừng lại như nhớ tới lời dặn dò khi trước của hắn nên đành chán nản dừng bước. Đứng vậy một lúc thì bỗng nhiên từ phía núi rừng đằng xa truyền tới một tràng tiếng động khe khẽ tựa như tiếng nước.
Hồ Ly dựng hai tai lên nghe ngóng một chút, sau thoáng do dự liền đi tới phía tiếng động. Tiến vào một lùm cỏ, xuyên qua một vùng rừng núi, ánh sáng từ khe hở giữa cành lá rậm rạp rơi xuống trên người nó, khiến cho con Tuyết Hồ này tựa như chìm trong 2 màu tối sáng.
Ra khỏi rừng cây thì trước mắt lập tức trở nên sáng sủa, cánh đó không xa là một dòng suối nhỏ uốn lượn, nước trong veo đập vào những tảng đá trong nước phát ra những tiếng rào rào. Ánh mặt trời rọi xuống chiếu vào suối nước, chiết xạ ra cầu vồng bảy màu xinh đẹp, trong vùng sơn dã u tĩnh lộ lại càng thêm đẹp đẽ.
Hồ Ly nghiêng đầu nhìn một lúc sau đó đi tới, tựa như có chút tò mò, duỗi 1 chân ra chụp tới cầu vồng nhưng vuốt xuyên qua hư không mà chẳng bắt được gì, chỉ có hơi nước ẩm ướt bay tới trước mặt. Bởi vì tới gần dòng suối nhỏ cho nên Hồ Ly đã nhìn thấy trong suối nước còn có mấy con cá có hình dáng khác nhau đang bơi lội một cách nhàn nhã, đồng thời nó còn thấy bóng mình trong nước.
Lông trắng như tuyết phủ khắp toàn thân giống như tinh linh xinh đẹp trong vùng sơn dã, nhưng đúng vào thời khắc Hồ Ly cúi đầu thì nó cũng trong thấy trên đầu cái bóng của mình trong nước có thêm một con người nhỏ cỡ bàn tay, toàn thân đen nhánh, khuôn mặt lại cực kì dữ tợn mặt xanh nanh vàng hai mắt như huyết hồng nhìn giống như một con ác quỷ, nằm trên lớp lông mềm mại của nó, lúc này cũng đang nhìn xuống đáy nước.
“Ô”
Hồ Ly ngẩn ra một lúc sau đó lập tức hoảng sợ kêu lớn, toàn thân nhảy dựng lên, có lẽ vì quá kinh hãi cho nên tiếng kêu của nó cũng đã trở nên biến dạng. Trong lúc bối rối Hồ Ly suýt nữa đã ngã xuống suối nước lạnh giá, sau một chút loạng choạng, Hồ Ly kêu lên bối rối, thậm chí lớp lông xinh đẹp cũng dính đầy bùn đất mà nó cũng chẳng quan tâm, cứ thế thất tha thất thểu lui về sau bảy tám bước, miệng mở lớn thở dốc, đầu liếc trái liếc phải nhìn xung quanh tựa như còn chưa tình hồn lại.
Nhưng một lát sau, Hồ Ly bỗng nhiên như cảm thấy điều gì đó, hai con mắt lập tức chuyển đông nhìn lên đầu mình trông có vẻ buồn cười, con tiểu quỷ khi nãy thì vẫn còn đó hơn nữa còn có chút chật vật, hai tay giữa chặt lỗ tai của Hồ Ly lắc lư một lúc rồi mới vất vả lắm mới bò được lên ót của Hồ Ly.
“Phốc phốc” thoạt như tiểu quỷ màu đen còn chưa tỉnh lại, giận giữ vỗ ót nó hai cái, đồng thời miệng phun tiếng người cả giận nói:
“ Hỗn đản, đồ súc sinh vô tri này, ngoan ngoãn một chút cho ta”
Hồ Ly sợ tới mức nằm rạp trên mặt đất, không dám cử động, bất quá hai con ngươi vẫn cố gắng nhìn đỉnh đầu của mình, thoạt nhìn thì có vẻ như vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.
Tiểu quỷ màu đen hừ một tiếng, cũng không có ý khách khí với Hồ Ly mà thoải mái nằm giữa lớp lông cực kì mềm mại, thậm chí thân thể còn uốn éo hai cái sau đó thở dài, nheo mắt nhìn vùng núi rừng tràn ngập ánh sáng này tự nhủ:
“Ài bị nhốt trong lòng đất hơn vạn năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể chứng kiến thế giới bên ngoài rồi”
Đầu Hồ Ly khẽ động đây, tiểu quỷ màu đen tiện tay vỗ một cái nói: “Đừng nhúc nhích”
Nó lập tức ngoan ngoãn lại.
Tiểu quỷ màu đen híp mắt nhìn trời một lát rồi nói: “Ngươi quên ta rồi sao, ta chính là Quỷ Vương bị nhốt trong quan tài lớn dưới Yêu Tộc địa cung, không phải lúc đó ngươi thích chơi với ta cả ngày sao?”
Hồ Ly ngẩn ra một lát rồi ô ô hai tiếng
Tiểu quỷ màu đen tức giận hừ một tiếng nói: “Lão tử còn không may hơn ngươi nhiều, vạn năm trước đạo hạnh sắp đại thành, vừa muốn xuất quan hoành hành thiên hạ thì gặp phải hai tên tiện nhân còn hung ác hơn cả Quỷ nữa. Bựa nhất chính là lão tử cũng không có trêu ngươi bọn hắn, chỉ là chỗ ở gần bọn chúng một chút liền bị bọn chúng hành hạ rồi nhốt trong cỗ quan tài kia, cả đời không thấy mặt trời, tức chết ta mất.”
Nói tới đây, tiểu quỷ màu đen tựa như càng giận hơn, trở mình gồi dậy, oán hận nói: “Cuối cùng lão tử dùng trăm phương ngàn kế, trước tiên dùng Quỷ lực quán chú vào trong thân quan tài làm màu chuyển từ vàng thành tím tỏ ý muốn đồng quy vu tận khiến tên Hoàng Minh kia phải không ngừng gia trì phù lục rồi lại len lén dùng Liệt Hồn Thuât bám vào thân thể của ngươi lúc này mới trốn thoát được. Nhưng đạo hạnh vạn năm cũng bị hủy diệt trong nháy mắt.”
“Thật là phiền muộn, thật là quá phiền muộn”
Tiểu quỷ màu đen nói tới chỗ bực bội nộ khí dường như bộc phát, cố gắng nện vào đầu của Hồ Ly, lúc đầu Hồ Ly còn bị dọa sợ nhưng dần phát hiện ra khi tiểu quỷ này đánh mình thì hình như cũng không quá đau, giống như chẳng có tí sức nào.
Hồ Ly ngẩn ra một chút rồi lá gan dần dần lớn hơn, tựa như muốn làm gì đó nhưng đúng lúc này bỗng nghe thấy thanh âm lạnh lùng của tiểu quỷ màu đen vang lên trên đỉnh đầu:
“Súc sinh vô tri, nói cho ngươi biết Liệt Hồn Thuật của ta đã bám vào trong huyết nhục của ngươi, giờ phút này nếu ta muốn thì lập tức có thể chiếm hồn phách của ngươi sau đó lấy thân thể của ngươi làm thân thể của ta. Ngươi có gan thì động thử xem.”
Hồ Ly thấp đầu, “phốc” một tiếng, hai chân phục xuống, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích nữa.
Sau khi biết được Hứa Tuyết Ảnh bị nhốt ở huyệt động dưới sơn cốc kia từ miệng của Trần Trung thì trong lòng Thẩm Thạch khẽ thở phào, trong quãng thời gian truy tung hắn sợ nhất là tiểu cô nương này có chuyện gì ngoài ý muốn. Nàng là một thiếu nữ xinh đẹp, xuất chúng, dịu dàng đáng yêu hơn nữa từ sau lần gặp nhau trên trường thành của Thiên Hồng Thành thì trong lòng hắn luôn có hảo cảm rất lớn với Hứa Tuyết Ảnh.
Đương nhiên hắn cũng không nhiều lời chỉ gật nhẹ đầu với Trần Trung ý bảo y đi trước dẫn đường chuẩn bị xuống dưới cứu người. Bất quá trước khi đi xuống sơn cốc Thẩm Thạch nhìn thoáng qua sườn dốc gập ghềnh thằng đứng lại có nhiều chỗ giống như là bị đao chém vậy, hơi chần chừ một chút rồi hắn quay đầu khoát tay áo nói với Hồ Ly vẫn đi bên cạnh mình:
“Con đường này không dễ đi, tí nữa có thể còn có nguy hiểm nữa, ngươi cứ chờ ở đây đi”
Hồ Ly đang thò đầu ra nhìn chung quanh thì nghe được lời của Thẩm Thạch cũng nhìn thấy động tác của hắn, không biết nó có hiểu không nhưng một lát sau nó kêu lên ô ô rồi quay trở về chạy tới một chỗ bằng phẳng trên mặt đất rồi đứng lại.
Thẩm Thạch khẽ nở nụ cười với Hồ Ly sau đó xoay người đi theo Trần Trung xuống sơn cốc, Hồ Ly đứng yên nhìn thân ảnh của hai người họ dần dần đi xa, một lát sau bỗng nhiên từ phía xa xa có tiếng gió thổi tới khiến lá cây ngọn cỏ kêu lên xào xạc.
Hơi lạnh của gió núi mang theo cảm giác thoải mái, lớp lông trắng như tuyết trên người Hồ Ly như được bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve, dạt xuống rung rung trong sơn cốc yên tĩnh không người này tỏ ra cực kì xinh đẹp thậm chí còn có chút khí tức u lãnh.
Chỉ là hai con ngươi của nó lại đang xoay tròn lộ vẻ giảo hoạt đã phá hư khí chất cao lãnh này, có vẻ như vì đi chung với Thẩm Thạch trong thời gian dài cho nên nó đã không còn quen với việc ở một mình nữa, vì vậy không gian có phần tĩnh lặng này khiến nó có cảm giác xa lạ.
Hồ Ly nhìn xung quanh một chút rồi vô thức bước hai bước về phía của Thẩm Thạch nhưng rồi lại dừng lại như nhớ tới lời dặn dò khi trước của hắn nên đành chán nản dừng bước. Đứng vậy một lúc thì bỗng nhiên từ phía núi rừng đằng xa truyền tới một tràng tiếng động khe khẽ tựa như tiếng nước.
Hồ Ly dựng hai tai lên nghe ngóng một chút, sau thoáng do dự liền đi tới phía tiếng động. Tiến vào một lùm cỏ, xuyên qua một vùng rừng núi, ánh sáng từ khe hở giữa cành lá rậm rạp rơi xuống trên người nó, khiến cho con Tuyết Hồ này tựa như chìm trong 2 màu tối sáng.
Ra khỏi rừng cây thì trước mắt lập tức trở nên sáng sủa, cánh đó không xa là một dòng suối nhỏ uốn lượn, nước trong veo đập vào những tảng đá trong nước phát ra những tiếng rào rào. Ánh mặt trời rọi xuống chiếu vào suối nước, chiết xạ ra cầu vồng bảy màu xinh đẹp, trong vùng sơn dã u tĩnh lộ lại càng thêm đẹp đẽ.
Hồ Ly nghiêng đầu nhìn một lúc sau đó đi tới, tựa như có chút tò mò, duỗi 1 chân ra chụp tới cầu vồng nhưng vuốt xuyên qua hư không mà chẳng bắt được gì, chỉ có hơi nước ẩm ướt bay tới trước mặt. Bởi vì tới gần dòng suối nhỏ cho nên Hồ Ly đã nhìn thấy trong suối nước còn có mấy con cá có hình dáng khác nhau đang bơi lội một cách nhàn nhã, đồng thời nó còn thấy bóng mình trong nước.
Lông trắng như tuyết phủ khắp toàn thân giống như tinh linh xinh đẹp trong vùng sơn dã, nhưng đúng vào thời khắc Hồ Ly cúi đầu thì nó cũng trong thấy trên đầu cái bóng của mình trong nước có thêm một con người nhỏ cỡ bàn tay, toàn thân đen nhánh, khuôn mặt lại cực kì dữ tợn mặt xanh nanh vàng hai mắt như huyết hồng nhìn giống như một con ác quỷ, nằm trên lớp lông mềm mại của nó, lúc này cũng đang nhìn xuống đáy nước.
“Ô”
Hồ Ly ngẩn ra một lúc sau đó lập tức hoảng sợ kêu lớn, toàn thân nhảy dựng lên, có lẽ vì quá kinh hãi cho nên tiếng kêu của nó cũng đã trở nên biến dạng. Trong lúc bối rối Hồ Ly suýt nữa đã ngã xuống suối nước lạnh giá, sau một chút loạng choạng, Hồ Ly kêu lên bối rối, thậm chí lớp lông xinh đẹp cũng dính đầy bùn đất mà nó cũng chẳng quan tâm, cứ thế thất tha thất thểu lui về sau bảy tám bước, miệng mở lớn thở dốc, đầu liếc trái liếc phải nhìn xung quanh tựa như còn chưa tình hồn lại.
Nhưng một lát sau, Hồ Ly bỗng nhiên như cảm thấy điều gì đó, hai con mắt lập tức chuyển đông nhìn lên đầu mình trông có vẻ buồn cười, con tiểu quỷ khi nãy thì vẫn còn đó hơn nữa còn có chút chật vật, hai tay giữa chặt lỗ tai của Hồ Ly lắc lư một lúc rồi mới vất vả lắm mới bò được lên ót của Hồ Ly.
“Phốc phốc” thoạt như tiểu quỷ màu đen còn chưa tỉnh lại, giận giữ vỗ ót nó hai cái, đồng thời miệng phun tiếng người cả giận nói:
“ Hỗn đản, đồ súc sinh vô tri này, ngoan ngoãn một chút cho ta”
Hồ Ly sợ tới mức nằm rạp trên mặt đất, không dám cử động, bất quá hai con ngươi vẫn cố gắng nhìn đỉnh đầu của mình, thoạt nhìn thì có vẻ như vừa sợ hãi lại vừa hiếu kỳ.
Tiểu quỷ màu đen hừ một tiếng, cũng không có ý khách khí với Hồ Ly mà thoải mái nằm giữa lớp lông cực kì mềm mại, thậm chí thân thể còn uốn éo hai cái sau đó thở dài, nheo mắt nhìn vùng núi rừng tràn ngập ánh sáng này tự nhủ:
“Ài bị nhốt trong lòng đất hơn vạn năm, hôm nay cuối cùng cũng có thể chứng kiến thế giới bên ngoài rồi”
Đầu Hồ Ly khẽ động đây, tiểu quỷ màu đen tiện tay vỗ một cái nói: “Đừng nhúc nhích”
Nó lập tức ngoan ngoãn lại.
Tiểu quỷ màu đen híp mắt nhìn trời một lát rồi nói: “Ngươi quên ta rồi sao, ta chính là Quỷ Vương bị nhốt trong quan tài lớn dưới Yêu Tộc địa cung, không phải lúc đó ngươi thích chơi với ta cả ngày sao?”
Hồ Ly ngẩn ra một lát rồi ô ô hai tiếng
Tiểu quỷ màu đen tức giận hừ một tiếng nói: “Lão tử còn không may hơn ngươi nhiều, vạn năm trước đạo hạnh sắp đại thành, vừa muốn xuất quan hoành hành thiên hạ thì gặp phải hai tên tiện nhân còn hung ác hơn cả Quỷ nữa. Bựa nhất chính là lão tử cũng không có trêu ngươi bọn hắn, chỉ là chỗ ở gần bọn chúng một chút liền bị bọn chúng hành hạ rồi nhốt trong cỗ quan tài kia, cả đời không thấy mặt trời, tức chết ta mất.”
Nói tới đây, tiểu quỷ màu đen tựa như càng giận hơn, trở mình gồi dậy, oán hận nói: “Cuối cùng lão tử dùng trăm phương ngàn kế, trước tiên dùng Quỷ lực quán chú vào trong thân quan tài làm màu chuyển từ vàng thành tím tỏ ý muốn đồng quy vu tận khiến tên Hoàng Minh kia phải không ngừng gia trì phù lục rồi lại len lén dùng Liệt Hồn Thuât bám vào thân thể của ngươi lúc này mới trốn thoát được. Nhưng đạo hạnh vạn năm cũng bị hủy diệt trong nháy mắt.”
“Thật là phiền muộn, thật là quá phiền muộn”
Tiểu quỷ màu đen nói tới chỗ bực bội nộ khí dường như bộc phát, cố gắng nện vào đầu của Hồ Ly, lúc đầu Hồ Ly còn bị dọa sợ nhưng dần phát hiện ra khi tiểu quỷ này đánh mình thì hình như cũng không quá đau, giống như chẳng có tí sức nào.
Hồ Ly ngẩn ra một chút rồi lá gan dần dần lớn hơn, tựa như muốn làm gì đó nhưng đúng lúc này bỗng nghe thấy thanh âm lạnh lùng của tiểu quỷ màu đen vang lên trên đỉnh đầu:
“Súc sinh vô tri, nói cho ngươi biết Liệt Hồn Thuật của ta đã bám vào trong huyết nhục của ngươi, giờ phút này nếu ta muốn thì lập tức có thể chiếm hồn phách của ngươi sau đó lấy thân thể của ngươi làm thân thể của ta. Ngươi có gan thì động thử xem.”
Hồ Ly thấp đầu, “phốc” một tiếng, hai chân phục xuống, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích nữa.