Vùng da thịt trắng trẻo giữa ngực và bụng của Hứa Tuyết Ảnh lộ ra dưới ánh nến nhưng lúc này đại đa phần khu vực đó đã bị vết máu nhuộm loang lổ, thậm chí cả y phục cũng vì bị nhuốm máu quá lâu mà trở thành màu nâu thẫm dính sát vào da thịt.
Khi Thẩm Thạch xé bỏ xiêm y của nàng thì cũng đã động đến vết thương vì vậy mà dù Hứa Tuyết Ảnh vẫn còn hôn mê nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, tuy hai mắt nhắm chặt lại nhưng lông mày lại nhíu một cái lộ vẻ thống khổ. Thẩm Thạch lo lắng nhìn nàng một chút rồi kéo vạt áo ở phần bụng nàng lên, đồng tử hắn hơi co lại, một vết thương máu chảy đầm đìa, da tróc thịt bong kéo dài ở dưới ngực Hứa Tuyết Ảnh trông cực kì thảm thiết, thân hình trắng muốt như ngọc kia tựa như cũng bị dính một lớp máu đỏ.
Thiếu nữ như hoa như ngọc kia lúc này toàn thân đẫm máu, thê thảm tựa như ác quỷ.
Trong mắt Thẩm Thạch lộ ra một chút thương tiếc sau đó không chần chừ thêm nữa mà thò tay vào túi như ý, lấy từ trong đó ra một ít linh đan trị thương mà hắn vẫn giữ khi còn hành tẩu giang hồ, đầu tiên là bỏ vào trong nước rồi rửa sạch vết thương của Hứa Tuyết Ảnh sau đó bôi thuốc trị thương bên ngoài da.
Trong quá trình này có lẽ nước lạnh đã kích thích làn da của Hứa Tuyết Ảnh khiến nàng run khẽ một cái, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, còn da thịt trắng như tuyết bên cạnh vết thương cũng khẽ run rẩy. Chỉ là khi Thẩm Thạch đắp thuốc trị thường thì sự tình còn tồi tệ hơn hắn nghĩ.
Một vết thương lớn như thế chẳng những miệng vết thương trông rất đáng sợ mà còn ăn sâu vào da thịt, dù đã lâu như vậy nhưng trên vết thương vẫn còn ba chỗ đang chảy máu, thuốc trị thương được bôi cũng bị máu tươi cuốn trôi.
Sắc mặt Thẩm Thạch biến ảo, trên mặt hiện lên nét lo lắng, thương thế của Hứa Tuyết Ảnh rất nặng, đặc biệt là mất máu quá nhiều do vết thương, nếu còn tiếp tục như vậy thì e rằng thần tiên cũng không cứu được nàng.
Suy nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển rồi đột nhiên cắn răng ngôi xuống bên cạnh Hứa Tuyết Ảnh, một tay ôm nàng nâng dậy, một tay khác khẽ phẩy, chỉ nghe thấy một tiếng “phừng”, một viên hỏa cầu đã cháy hừng hực trong lòng bàn tay hắn.
Trên mặt Thẩm Thạch có chút không đành lòng nhưng chỉ do dự một chút thôi, hắn nhìn gương mặt tái nhợt cực độ của Hứa Tuyết Ảnh thật sâu rồi hạ quyết tâm, lật tay ép xuống. Chỉ trong chớp mắt viên hỏa cầu kia đã chạm tới người Hứa Tuyết Ảnh, dính sát vào chỗ lớn nhất trong ba chỗ vẫn còn đang chảy máu của vết thương.
“Ah…” Cơ hồ ngay khi ngọn lửa kia thiêu đốt da thịt trắng trẻo thì thân hình Hứa Tuyết Ảnh chấn động một cái, tiếng thét thống khổ chói tai vang lên, nàng đã tỉnh lại từ trong hôn mê, gương mặt vốn đã tái nhợt nay còn toát ra thêm một lớp mồ hôi lạnh, cả thân thể co quắp.
Nhưng cánh tay ôm lấy thân thể nàng của Thẩm Thạch giống như được đúc bằng sắt, ôm thật chặt không cho nàng cựa quậy, dù Hứa Tuyết Ảnh cố gắng giãy giụa muốn trốn thoát khỏi cánh tay giống như ác ma kia thì hắn vẫn cứ lặng yên như cũ.
Khoảnh khắc đầy thống khổ và giãy giụa này dường như dài dằng dặc, đôi mắt lạc thần của Hứa Tuyết Ảnh cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Thạch, thấy được khuôn mặt lạnh lùng và kiên nghị của hắn trước mặt mình, chỉ là khuôn mặt kia có vẻ như mơ hồ, thoắt xa thoắt gần, giống như là đang ở trong mộng.
Một cơn ác mộng.
Không biết đã được bao lâu, dường như chỉ trong nháy mắt mà dường như dài tới mức người ta khó có thể chịu nổi, cuối cùng Thẩm Thạch cũng chịu dời bàn tay đáng sợ kia đi. Trong hang động chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập và yếu ớt của Hứa Tuyết Ảnh, một giọt mồ hôi óng ánh từ vầng trán trắng ngần của nàng chảy xuôi theo khuôn mặt rồi rơi xuống.
Nàng gắng sức cúi đầu nhìn, trên miệng vết thương tróc da bong thịt nơi bụng mình có một vùng bị cháy, máu thịt be bét thậm chí có chỗ đen xì, đáng sợ khó coi thế nhưng máu tươi đã ngừng chảy.
“Không cầm máu, muội sẽ chết”
Bên tai nàng vang lên thanh âm trầm thấp của Thẩm Thạch, không biết vì sao trong giọng hắn có một chút mệt mỏi và khàn đục, có vẻ như khi nãy không phải chỉ có một mình Hứa Tuyết Ảnh là phải chịu thống khổ, chính bản thân hắn để có thể ra tay như vậy với một thiếu nữ thì cũng phải chịu một áp lực cực lớn.
Chính tay hắn đã để lại vết thương đáng sợ và xấu xí trên thân thể mềm mại hoàn mỹ như Bạch Ngọc kia, trên đời này không có cô gái nào là không yêu quý thân hình của mình cả? Nhìn thấy vết thương máu thịt be bét như thế thì liệu nàng có tuyệt vọng hơn cả chết không?
Hắn hít một hơi thật sâu, có vẻ cũng có chút vất vả, thái dương cũng lấm tấm mồ hôi nhưng khi hắn nhìn về phía Hứa Tuyết Ảnh thì nàng chợt phát hiện ra nàng chưa từng thấy một ánh mắt ngời sáng nào như vậy. Ánh sáng trong đôi mắt kia dường như đã tới mức nóng bỏng, hắn cứ ôm lấy thân thể của mình, nhìn mình rồi mở miệng, bình tĩnh và kiên định nói từng chữ từng chữ một:
“Đừng chết!”
※※※
Thống khổ vẫn cứ như thủy triều từng đợt từng đợt trào ra từ miệng vết thương giống như vô số lưỡi dao sắc bén cắt lên thân thể máu thịt khiến người ta cảm thấy đau đớn như đang nằm trong một cơn ác mộng đáng sợ. Chỉ là thân hinh Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên bình tĩnh trở lại, nàng nằm trong khuỷu tay của Thẩm Thạch, kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn, trong cơn hoảng hốt đột nhiên cảm thấy hai thân hình đang dựa vào nhau trong cái thế giới lạnh lùng này lại ấm áp đến lạ thường.
Giống như trong một ngọn lửa được thắp lên trong đêm tối lạnh lẽo.
Mắt nàng có chút mơ hồ, tinh thần của nàng có chút kích động, nhịp tim của nàng đập nhanh hơn sau đó đột nhiên nàng nở nụ cười.
Nụ cười yếu ớt, yếu tới mức khiến người khác đau lòng, nhưng miệng nàng lại nói ra những lời mà chính nàng cũng chưa bao giờ tưởng nổi:
“Thẩm đại ca, cứu muội…”
Tay nàng khẽ run rẩy, chậm rãi đưa ra nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, hàm răng cắn chặt lấy bờ môi, thở hào hển, cố gắng dính sát thân thể của mình vào người đàn ông này, giống như hắn là chỗ dựa cuối cùng và duy nhất trong cơn ác mộng.
Cặp mắt của nàng vẫn nhìn vào khuôn mặt hắn, không nháy dù chỉ là một lần cũng không thèm nhìn thân thể của mình một lần nào nữa.
Trong sơn động phảng phất như tại thời khác này đã trở nên yên tĩnh lại, không có bất cứ một thanh âm gì.
Cho tới một lát sau, một tiếng “phừng” vang lên, ánh lửa lại xuất hiện trong bàn tay Thẩm Thạch, thân thể Hứa Tuyết Ảnh run khe khẽ, trong vô thức nàng muốn trốn tránh ngọn lửa thế nhưng thân thể căng thẳng của nàng lại nhanh chóng thả lỏng chỉ là bàn tay vẫn bám chặt vào vạt áo của Thẩm Thạch sau đó nhắm mắt lại.
Khóe mắt Thẩm Thạch khẽ nhăn, cánh tay khẽ đảo, đăt lên vết thương trên người Hứa Tuyết Ảnh.
“Ah…”
Tiếng hét thê lương chói tai lại một lần nữa quanh quẩn trong đêm khuya đen kịt.
Đêm dài đằng đẵng phảng phất như vô biên vô tận.
Ở một nơi cực kì xa xôi cách khe núi này mấy đỉnh núi, một khu rừng trong bóng đêm bỗng nhiên xuất hiện một tràng bạo động rồi sau đó một con hồ ly nhảy ra ngoài. Khóe miệng có dường như có vết máu, sắc mặt có chút kỳ lạ tựa như bất an mà tựa như lại có chút thỏa mãn.
Sau đó nó ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhìn vầng trăng sáng treo giữa trời, ánh trăng rọi xuống dường như khiến hồ ly có một chút xúc động, sau đó nó hướng về phía vầng trăng mở to miệng thét dài một tiếng.
“Ô…”
Âm thanh thê lương, tựa lang tựa hổ.
Khi Thẩm Thạch xé bỏ xiêm y của nàng thì cũng đã động đến vết thương vì vậy mà dù Hứa Tuyết Ảnh vẫn còn hôn mê nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, tuy hai mắt nhắm chặt lại nhưng lông mày lại nhíu một cái lộ vẻ thống khổ. Thẩm Thạch lo lắng nhìn nàng một chút rồi kéo vạt áo ở phần bụng nàng lên, đồng tử hắn hơi co lại, một vết thương máu chảy đầm đìa, da tróc thịt bong kéo dài ở dưới ngực Hứa Tuyết Ảnh trông cực kì thảm thiết, thân hình trắng muốt như ngọc kia tựa như cũng bị dính một lớp máu đỏ.
Thiếu nữ như hoa như ngọc kia lúc này toàn thân đẫm máu, thê thảm tựa như ác quỷ.
Trong mắt Thẩm Thạch lộ ra một chút thương tiếc sau đó không chần chừ thêm nữa mà thò tay vào túi như ý, lấy từ trong đó ra một ít linh đan trị thương mà hắn vẫn giữ khi còn hành tẩu giang hồ, đầu tiên là bỏ vào trong nước rồi rửa sạch vết thương của Hứa Tuyết Ảnh sau đó bôi thuốc trị thương bên ngoài da.
Trong quá trình này có lẽ nước lạnh đã kích thích làn da của Hứa Tuyết Ảnh khiến nàng run khẽ một cái, miệng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, còn da thịt trắng như tuyết bên cạnh vết thương cũng khẽ run rẩy. Chỉ là khi Thẩm Thạch đắp thuốc trị thường thì sự tình còn tồi tệ hơn hắn nghĩ.
Một vết thương lớn như thế chẳng những miệng vết thương trông rất đáng sợ mà còn ăn sâu vào da thịt, dù đã lâu như vậy nhưng trên vết thương vẫn còn ba chỗ đang chảy máu, thuốc trị thương được bôi cũng bị máu tươi cuốn trôi.
Sắc mặt Thẩm Thạch biến ảo, trên mặt hiện lên nét lo lắng, thương thế của Hứa Tuyết Ảnh rất nặng, đặc biệt là mất máu quá nhiều do vết thương, nếu còn tiếp tục như vậy thì e rằng thần tiên cũng không cứu được nàng.
Suy nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển rồi đột nhiên cắn răng ngôi xuống bên cạnh Hứa Tuyết Ảnh, một tay ôm nàng nâng dậy, một tay khác khẽ phẩy, chỉ nghe thấy một tiếng “phừng”, một viên hỏa cầu đã cháy hừng hực trong lòng bàn tay hắn.
Trên mặt Thẩm Thạch có chút không đành lòng nhưng chỉ do dự một chút thôi, hắn nhìn gương mặt tái nhợt cực độ của Hứa Tuyết Ảnh thật sâu rồi hạ quyết tâm, lật tay ép xuống. Chỉ trong chớp mắt viên hỏa cầu kia đã chạm tới người Hứa Tuyết Ảnh, dính sát vào chỗ lớn nhất trong ba chỗ vẫn còn đang chảy máu của vết thương.
“Ah…” Cơ hồ ngay khi ngọn lửa kia thiêu đốt da thịt trắng trẻo thì thân hình Hứa Tuyết Ảnh chấn động một cái, tiếng thét thống khổ chói tai vang lên, nàng đã tỉnh lại từ trong hôn mê, gương mặt vốn đã tái nhợt nay còn toát ra thêm một lớp mồ hôi lạnh, cả thân thể co quắp.
Nhưng cánh tay ôm lấy thân thể nàng của Thẩm Thạch giống như được đúc bằng sắt, ôm thật chặt không cho nàng cựa quậy, dù Hứa Tuyết Ảnh cố gắng giãy giụa muốn trốn thoát khỏi cánh tay giống như ác ma kia thì hắn vẫn cứ lặng yên như cũ.
Khoảnh khắc đầy thống khổ và giãy giụa này dường như dài dằng dặc, đôi mắt lạc thần của Hứa Tuyết Ảnh cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Thạch, thấy được khuôn mặt lạnh lùng và kiên nghị của hắn trước mặt mình, chỉ là khuôn mặt kia có vẻ như mơ hồ, thoắt xa thoắt gần, giống như là đang ở trong mộng.
Một cơn ác mộng.
Không biết đã được bao lâu, dường như chỉ trong nháy mắt mà dường như dài tới mức người ta khó có thể chịu nổi, cuối cùng Thẩm Thạch cũng chịu dời bàn tay đáng sợ kia đi. Trong hang động chỉ còn lại tiếng thở dốc dồn dập và yếu ớt của Hứa Tuyết Ảnh, một giọt mồ hôi óng ánh từ vầng trán trắng ngần của nàng chảy xuôi theo khuôn mặt rồi rơi xuống.
Nàng gắng sức cúi đầu nhìn, trên miệng vết thương tróc da bong thịt nơi bụng mình có một vùng bị cháy, máu thịt be bét thậm chí có chỗ đen xì, đáng sợ khó coi thế nhưng máu tươi đã ngừng chảy.
“Không cầm máu, muội sẽ chết”
Bên tai nàng vang lên thanh âm trầm thấp của Thẩm Thạch, không biết vì sao trong giọng hắn có một chút mệt mỏi và khàn đục, có vẻ như khi nãy không phải chỉ có một mình Hứa Tuyết Ảnh là phải chịu thống khổ, chính bản thân hắn để có thể ra tay như vậy với một thiếu nữ thì cũng phải chịu một áp lực cực lớn.
Chính tay hắn đã để lại vết thương đáng sợ và xấu xí trên thân thể mềm mại hoàn mỹ như Bạch Ngọc kia, trên đời này không có cô gái nào là không yêu quý thân hình của mình cả? Nhìn thấy vết thương máu thịt be bét như thế thì liệu nàng có tuyệt vọng hơn cả chết không?
Hắn hít một hơi thật sâu, có vẻ cũng có chút vất vả, thái dương cũng lấm tấm mồ hôi nhưng khi hắn nhìn về phía Hứa Tuyết Ảnh thì nàng chợt phát hiện ra nàng chưa từng thấy một ánh mắt ngời sáng nào như vậy. Ánh sáng trong đôi mắt kia dường như đã tới mức nóng bỏng, hắn cứ ôm lấy thân thể của mình, nhìn mình rồi mở miệng, bình tĩnh và kiên định nói từng chữ từng chữ một:
“Đừng chết!”
※※※
Thống khổ vẫn cứ như thủy triều từng đợt từng đợt trào ra từ miệng vết thương giống như vô số lưỡi dao sắc bén cắt lên thân thể máu thịt khiến người ta cảm thấy đau đớn như đang nằm trong một cơn ác mộng đáng sợ. Chỉ là thân hinh Hứa Tuyết Ảnh đột nhiên bình tĩnh trở lại, nàng nằm trong khuỷu tay của Thẩm Thạch, kinh ngạc nhìn khuôn mặt hắn, trong cơn hoảng hốt đột nhiên cảm thấy hai thân hình đang dựa vào nhau trong cái thế giới lạnh lùng này lại ấm áp đến lạ thường.
Giống như trong một ngọn lửa được thắp lên trong đêm tối lạnh lẽo.
Mắt nàng có chút mơ hồ, tinh thần của nàng có chút kích động, nhịp tim của nàng đập nhanh hơn sau đó đột nhiên nàng nở nụ cười.
Nụ cười yếu ớt, yếu tới mức khiến người khác đau lòng, nhưng miệng nàng lại nói ra những lời mà chính nàng cũng chưa bao giờ tưởng nổi:
“Thẩm đại ca, cứu muội…”
Tay nàng khẽ run rẩy, chậm rãi đưa ra nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, hàm răng cắn chặt lấy bờ môi, thở hào hển, cố gắng dính sát thân thể của mình vào người đàn ông này, giống như hắn là chỗ dựa cuối cùng và duy nhất trong cơn ác mộng.
Cặp mắt của nàng vẫn nhìn vào khuôn mặt hắn, không nháy dù chỉ là một lần cũng không thèm nhìn thân thể của mình một lần nào nữa.
Trong sơn động phảng phất như tại thời khác này đã trở nên yên tĩnh lại, không có bất cứ một thanh âm gì.
Cho tới một lát sau, một tiếng “phừng” vang lên, ánh lửa lại xuất hiện trong bàn tay Thẩm Thạch, thân thể Hứa Tuyết Ảnh run khe khẽ, trong vô thức nàng muốn trốn tránh ngọn lửa thế nhưng thân thể căng thẳng của nàng lại nhanh chóng thả lỏng chỉ là bàn tay vẫn bám chặt vào vạt áo của Thẩm Thạch sau đó nhắm mắt lại.
Khóe mắt Thẩm Thạch khẽ nhăn, cánh tay khẽ đảo, đăt lên vết thương trên người Hứa Tuyết Ảnh.
“Ah…”
Tiếng hét thê lương chói tai lại một lần nữa quanh quẩn trong đêm khuya đen kịt.
Đêm dài đằng đẵng phảng phất như vô biên vô tận.
Ở một nơi cực kì xa xôi cách khe núi này mấy đỉnh núi, một khu rừng trong bóng đêm bỗng nhiên xuất hiện một tràng bạo động rồi sau đó một con hồ ly nhảy ra ngoài. Khóe miệng có dường như có vết máu, sắc mặt có chút kỳ lạ tựa như bất an mà tựa như lại có chút thỏa mãn.
Sau đó nó ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nhìn vầng trăng sáng treo giữa trời, ánh trăng rọi xuống dường như khiến hồ ly có một chút xúc động, sau đó nó hướng về phía vầng trăng mở to miệng thét dài một tiếng.
“Ô…”
Âm thanh thê lương, tựa lang tựa hổ.