Tại Hồng Mông chư giới mênh mông vô tận này, truyền tống pháp trận thượng cổ là con đường duy nhất gắn kết các vùng đất lại với nhau, dù ngươi muốn di chuyển trong nội địa Hồng Mông chủ giới bao la rộng lớn nơi đã thai nghén đại bộ phận chủng tộc này, hay muốn xuất phát để thăm dò khám phá các dị giới khác. Không thể nghi ngờ một điều, bước đầu tiên đều phải thông qua các truyền tống pháp trận này.
Cũng chính vì lý do đó nên dù ở bất kỳ một dị giới nào, địa phương có Truyền tống pháp trận thượng cổ tồn tại thường là nơi mọi người muốn dừng chân lại nhất. Ngoại trừ một vài nơi có hoàn cảnh đặc biệt hiểm ác, hầu hết nơi đâu có Thượng cổ truyền tống pháp trận thượng cổ thì nơi đó đều lập thành một tòa cứ điểm náo nhiệt vây xung quanh, sau đó lấy khu vực này làm trung tâm mới tiến hành phát triển ra bên ngoài tùy thuộc vào hoàn cảnh, ở những nơi có hoàn cảnh gian nan nguy cơ tứ phía có thể trở thành nơi trú quân, mà nơi có khí hậu ôn hòa sản vật phong phú thì dần dần tụ tập nhân khí chậm rãi phát triển theo năm tháng rồi trở thành một tòa thành trì thịnh vượng.
Sa La Giới, nơi có Truyền tống pháp trận liên thông với Hồng Mông chư giới cũng đã phát triển thành một tòa thành nhỏ, tên là “Thiên Không Thành” ( “trời trong xanh” mình đặt là thiên không không biết đúng không)
Đây là một cái tên có chút kỳ cục khi đặt tại Sa La giới này, nơi đây khí hậu cùng các vùng đất khác có chút bất đồng, quanh năm ẩm ướt, mưa rơi không ngừng, cả năm đều nhìn không được mấy ngày trời nắng. Có cái tên như vậy có lẽ do đám người đầu tiên tới mảnh đất này khai phá, “hưởng thụ” đầy đủ nước mưa tại đây, cho nên mới đặt cái tên mang theo đầy hy vọng của họ ah.
Thẩm Thạch lau lau nước mưa trên đầu trên mặt mình, trong màn mưa mông lung mờ mịt lầm lũi tiến về phía trước, đồng thời bắt đầu dò xét tòa thành trì lần đầu tiên hắn đặt chân tới này. Ấn tượng đầu tiên khi vào Thiên Không Thành ngoại trừ bầu trời âm u cộng với mưa liên miên ra, đại khái chính là tất cả phòng ốc tai đây tương đối thấp lùn. Một đường đi tới, Thẩm Thạch gần như không chứng kiến một tòa lầu các nào cao quá hai tầng, mà tài liêu dùng để kiến tạo phòng ốc tại nơi đây cũng cùng không giống với những địa phương khác tại Hồng Mông chủ giới, ví như tại Thiên Hồng đại thành đại đa số nhà cửa phòng ốc đều dùng vật liệu đá hoặc bùn đất trộn lại để kiến tạo, mà ở nơi đây có vẻ toàn bộ đều là dùng gỗ tạo nên.
Kể cả một vòng tường thành cao lớn hắn chứng kiến được một cách mơ hồ ở phía đằng xa kia cũng không ngoại lệ, có lẽ được tạo nên bởi những cây cự mộc to lớn, những cây cự mộc này được đóng trực tiếp xuống mặt đất rồi nối liền lại với nhau mà tạo nên một vách chắn vững chắc, bảo hộ cho tòa thành.
Tại cảnh nội Thiên Không Thành đi lại một hồi, Thẩm Thạch rất nhanh phát hiện bên trong tòa thành trì này tập trung một lượng tu sĩ nhân tộc cực lớn, có lẽ do Sa La giới là một vùng đất có sản vật phong phú, hấp dẫn không ít người tới đây, nhưng quy mô thành trì lại nhỏ hơn không ít so với dự đoán của hắn, thậm chí ngay cả cửa hàng buôn bán linh tài trên đường phố cũng không nhiều, ngược lại là một vài địa phương như tửu quán khách điếm tùy tiện cũng có thể thấy được.
Thẩm Thạch đầu tiên còn có chút kỳ quái, nhưng sau khi đi đi lại lại một lúc hắn cũng nắm bắt được điểm mấu chốt ở đây, tòa Thiên Không Thành này cách Thiên Hồng thành rất gần, những ai có nhu cầu mua bán linh tài đều đến Thiên Hồng thành, nơi đó so với nơi đây còn tốt gấp vạn lần!
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Thạch liền không hao phí tâm tư trên vấn đề này nữa, người đi lại trên đường cũng không quá nhiều, ngược lại, những tửu quán bên đường kia đều kín người hết chỗ. Tuy rằng đối với phần lớn tu sĩ nhân tộc mà nói, thân thể đã trải qua tu luyện còn không để một chút mưa gió này lọt vào mắt, nhưng có lẽ chán ghét mưa gió là tâm lý chung của con người nên không ai tự dưng lại đi dầm mưa trên phố cả.
Thẩm Thạch cũng không đi vào những tửu quán bên đường kia để tránh mưa, bởi vì theo hắn biết tại đây hầu như mưa không dứt, hắn mà vào trú mưa có mà trú đến già ak, cho nên hắn hay vẫn là quyết định mau chóng ra khỏi thành, đi tìm nơi thần bí Vũ Khư kia.
Ngay lúc hắn đi vào phạm vi tường thành được tạo bởi một loạt cự mộc kia, đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt tỏa sáng, phía chân trời xa xa bên trong những đám mây đen kịt phủ kín bầu trời bỗng hiện lên ánh chớp chói lòa, bầu trời đang âm u đột nhiên chợt sáng lên, một tia sét chợt hiện rồi bổ thẳng vào mặt đất phía dưới.
Ngay sau đó chính là một hồi âm thanh ầm ầm nặng nề của sấm, ánh sáng của tia chớp kia chỉ lóe lên một chút rồi lập tức biến mất, nhưng những ai chứng kiến được nó thì y nguyên vẫn còn lại ấn tượng sâu trong mắt, đây chính là uy lực của lão thiên ah. Về phần địa phương tia chớp đánh xuống, có lẽ bởi khoảng cách quá xa xôi nên tại Thiên Không Thành cũng không cẩm nhận được bất cứ cảm giác gì, Thẩm Thạch nhìn về phương hướng đó , có chút nhíu nhíu mày, sau đó cất bước đi ra ngoài cửa thành cũng được làm bằng gỗ này.
※※※
Một cỗ khí tức mộc mạc mát mẻ của cỏ cây hoa lá theo gió đập vào mặt Thẩm Thạch còn kèm theo những hạt mưa bụi khiến tinh thần của hắn khẽ lay động. Phóng mắt nhìn lại, cảnh vật bên ngoài Thiên Không thành lập tức được hắn thu hết vào trong mắt.
Một dòng suối nhỏ trong veo, phát ra âm thanh nước chảy róc rách từ một ngọn đồi nhỏ cách chân Thiên Không thành hơn mười trượng chậm rãi uốn lượn chảy, thu hút ánh mắt hắn đầu tiên là một mảnh cỏ rộng, phạm vi ước chừng trên dưới một trăm trượng, trên đó lại tồn tại không ít những cây cọc gỗ trong đó thậm chí còn có những cây cọc cực lớn mà hai ba người ôm không xuể.
Đây có lẽ là do những người tiến vào Sa La Giới cố ý khai phá ra một mảnh đất trống, mục đích hơn phân nửa là khiến tầm mắt không bị che kín bởi những thân cây lớn này, thuận lợi cho việc phòng ngự những yêu thú cường đại trong rừng mưa rậm rạp tập kích, hơn nữa những thân cây bị chặt bỏ đa phần cũng trực tiếp dùng ở xây thành trì và xây dựng phòng ốc, coi như là một công đôi việc.
Thẩm Thạch nhìn qua xung quanh một lượt, trong màn mưa mông lung thấp thoáng năm sáu con đường bắt đầu từ phía cửa thành dưới chân kéo dài ra xa xa những phương hướng bất đồng , cuối cùng đều biến mất vào trong cánh rừng râm rạp phía trước. Bên trên những con đường này thấp thoáng một vài bóng người tới tới lui lui, nhìn qua màn mưa trông ai nấy đều có chút áp lực âm trầm, lầm lũi bước đi mà không phát ra bất cứ một âm thanh nào phát ra.
Thẩm Thạch phân biệt phương hướng, sau đó chọn đi con đường về phía tây. Hắn cũng không có lựa chọn trực tiếp khống chế Khuynh Tuyết Kiếm ngự không phi hành, bởi vì trước khi bước chân vào Sa La giới hắn đã từ trên tờ giấy kia biết rõ tình huống ở nơi đây cùng với cánh đồng tuyết ở cực Bắc giống nhau, nếu trực tiếp phi hành trên không trung có thể dẫn phát lôi điện đánh xuống. Nguyên nhân cũng vì nơi đây trời mưa gió quanh năm, lôi điện thường xuyên xuất hiện vì vậy các tu sĩ khi tới nơi đây rất ít khi khống chế pháp bảo ngự không mà đi. Chậm nhưng mà chắc ak.
Ngươi nếu ngự không phi hành trên không trung thực tế cũng không khác gì dựng một tấm bia ngắm lớn cho lão thiên gia đánh ah, dưới uy lực của thiên địa con người cũng quá bé nhỏ rồi. Cũng không thấy có người nào chủ động đi nếm thử Lôi đình lực lượng chí dương chí cương , ngay cả chân nhân Nguyên Đan cảnh cũng không ngoại lệ. Nhà cửa trong Thiên Không Thành được xây thấp như vậy cũng do sợ bị Thiên Lôi đánh. Vài năm gần đây có vài tòa nhà do không hiểu quy tắc này, được xây cao hơn hẳn những tòa khác tựa như “hạc giữa bầy gà” Tất nhiên! Đều bị lôi điện đánh cho thấp lại rồi.
Sa La giới khí hậu ẩm ướt nhiều mưa, cực độ thích hợp các loại cỏ cây sinh trưởng, cho dù ở những gốc cự mộc bị đốn qua phía trên đồng cỏ, thời điểm Thẩm Thạch đi ngang qua cũng chứng kiến được những chồi non màu lục đang vươn cao đua nhau phát triển, sinh cơ bừng bừng.
Cách thành Thiên Không càng xa, không khí lại càng ẩm ướt, đường đi cũng ngày một lầy lội khó khăn, phía đầu đoạn đường có thể là do gần thành thị còn có người dùng mảnh gỗ , đá vụn để lấp đi những hố nước nhỏ nhưng càng vào sâu bên trong cảnh sắc càng trở nên hoang xơ nguyên thủy nên tất nhiên cũng không có người nào dỗi hơi mà đi lo mấy việc đó nữa rồi.
Hiện ra trong mắt hắn bây giờ là một vùng thiên địa tràn ngập sinh cơ, cây cối cao lớn với những tán lá khổng lồ che khuất cả bầu trời, mà ở tầng đất thấp những loại cây bụi cây leo đua nhau chen lấn, mọc kín khắp mặt đất, tựa như mỗi loài thực vật ở đây đều đang liều mạng sinh trưởng, tham lam cướp đoạt từng tấc không của nơi này.
Mỗi khi có gió mạnh thổi qua các tán lá đua nhau kêu sào sạc vang vọng cả khu rừng, cành lá đung đưa qua lại tựa hồ trong rừng cây này có một đôi mắt đang dõi theo một kẻ bé nhỏ như hắn vậy.
Con đường dưới chân vẫn còn lờ mờ có thể thấy được, quanh co khúc khuỷu kéo dài vào sâu trong cánh rừng nguyên thủy tươi tốt này, Thẩm Thạch quay đầu nhìn về phía Thành Thiên không qua màn mưa tựa như trở nên xa xôi mờ ảo, trên con đường nhỏ hắn chọn cũng chỉ còn lại một mình hắn độc hành.
Hắn nhíu nhíu mày nhưng bước chân cũng không hề do dự, quay người cất bước tiến thẳng vào khu rừng mưa nguyên thủy, mà ở phía sau hắn, gió mưa vần vũ lại có vẻ còn lớn hơn một chút, mưa như trút nước che lại tòa thành trì càng ngày càng mơ hồ ở phương xa.
Cũng chính vì lý do đó nên dù ở bất kỳ một dị giới nào, địa phương có Truyền tống pháp trận thượng cổ tồn tại thường là nơi mọi người muốn dừng chân lại nhất. Ngoại trừ một vài nơi có hoàn cảnh đặc biệt hiểm ác, hầu hết nơi đâu có Thượng cổ truyền tống pháp trận thượng cổ thì nơi đó đều lập thành một tòa cứ điểm náo nhiệt vây xung quanh, sau đó lấy khu vực này làm trung tâm mới tiến hành phát triển ra bên ngoài tùy thuộc vào hoàn cảnh, ở những nơi có hoàn cảnh gian nan nguy cơ tứ phía có thể trở thành nơi trú quân, mà nơi có khí hậu ôn hòa sản vật phong phú thì dần dần tụ tập nhân khí chậm rãi phát triển theo năm tháng rồi trở thành một tòa thành trì thịnh vượng.
Sa La Giới, nơi có Truyền tống pháp trận liên thông với Hồng Mông chư giới cũng đã phát triển thành một tòa thành nhỏ, tên là “Thiên Không Thành” ( “trời trong xanh” mình đặt là thiên không không biết đúng không)
Đây là một cái tên có chút kỳ cục khi đặt tại Sa La giới này, nơi đây khí hậu cùng các vùng đất khác có chút bất đồng, quanh năm ẩm ướt, mưa rơi không ngừng, cả năm đều nhìn không được mấy ngày trời nắng. Có cái tên như vậy có lẽ do đám người đầu tiên tới mảnh đất này khai phá, “hưởng thụ” đầy đủ nước mưa tại đây, cho nên mới đặt cái tên mang theo đầy hy vọng của họ ah.
Thẩm Thạch lau lau nước mưa trên đầu trên mặt mình, trong màn mưa mông lung mờ mịt lầm lũi tiến về phía trước, đồng thời bắt đầu dò xét tòa thành trì lần đầu tiên hắn đặt chân tới này. Ấn tượng đầu tiên khi vào Thiên Không Thành ngoại trừ bầu trời âm u cộng với mưa liên miên ra, đại khái chính là tất cả phòng ốc tai đây tương đối thấp lùn. Một đường đi tới, Thẩm Thạch gần như không chứng kiến một tòa lầu các nào cao quá hai tầng, mà tài liêu dùng để kiến tạo phòng ốc tại nơi đây cũng cùng không giống với những địa phương khác tại Hồng Mông chủ giới, ví như tại Thiên Hồng đại thành đại đa số nhà cửa phòng ốc đều dùng vật liệu đá hoặc bùn đất trộn lại để kiến tạo, mà ở nơi đây có vẻ toàn bộ đều là dùng gỗ tạo nên.
Kể cả một vòng tường thành cao lớn hắn chứng kiến được một cách mơ hồ ở phía đằng xa kia cũng không ngoại lệ, có lẽ được tạo nên bởi những cây cự mộc to lớn, những cây cự mộc này được đóng trực tiếp xuống mặt đất rồi nối liền lại với nhau mà tạo nên một vách chắn vững chắc, bảo hộ cho tòa thành.
Tại cảnh nội Thiên Không Thành đi lại một hồi, Thẩm Thạch rất nhanh phát hiện bên trong tòa thành trì này tập trung một lượng tu sĩ nhân tộc cực lớn, có lẽ do Sa La giới là một vùng đất có sản vật phong phú, hấp dẫn không ít người tới đây, nhưng quy mô thành trì lại nhỏ hơn không ít so với dự đoán của hắn, thậm chí ngay cả cửa hàng buôn bán linh tài trên đường phố cũng không nhiều, ngược lại là một vài địa phương như tửu quán khách điếm tùy tiện cũng có thể thấy được.
Thẩm Thạch đầu tiên còn có chút kỳ quái, nhưng sau khi đi đi lại lại một lúc hắn cũng nắm bắt được điểm mấu chốt ở đây, tòa Thiên Không Thành này cách Thiên Hồng thành rất gần, những ai có nhu cầu mua bán linh tài đều đến Thiên Hồng thành, nơi đó so với nơi đây còn tốt gấp vạn lần!
Nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Thạch liền không hao phí tâm tư trên vấn đề này nữa, người đi lại trên đường cũng không quá nhiều, ngược lại, những tửu quán bên đường kia đều kín người hết chỗ. Tuy rằng đối với phần lớn tu sĩ nhân tộc mà nói, thân thể đã trải qua tu luyện còn không để một chút mưa gió này lọt vào mắt, nhưng có lẽ chán ghét mưa gió là tâm lý chung của con người nên không ai tự dưng lại đi dầm mưa trên phố cả.
Thẩm Thạch cũng không đi vào những tửu quán bên đường kia để tránh mưa, bởi vì theo hắn biết tại đây hầu như mưa không dứt, hắn mà vào trú mưa có mà trú đến già ak, cho nên hắn hay vẫn là quyết định mau chóng ra khỏi thành, đi tìm nơi thần bí Vũ Khư kia.
Ngay lúc hắn đi vào phạm vi tường thành được tạo bởi một loạt cự mộc kia, đột nhiên hắn cảm thấy trước mắt tỏa sáng, phía chân trời xa xa bên trong những đám mây đen kịt phủ kín bầu trời bỗng hiện lên ánh chớp chói lòa, bầu trời đang âm u đột nhiên chợt sáng lên, một tia sét chợt hiện rồi bổ thẳng vào mặt đất phía dưới.
Ngay sau đó chính là một hồi âm thanh ầm ầm nặng nề của sấm, ánh sáng của tia chớp kia chỉ lóe lên một chút rồi lập tức biến mất, nhưng những ai chứng kiến được nó thì y nguyên vẫn còn lại ấn tượng sâu trong mắt, đây chính là uy lực của lão thiên ah. Về phần địa phương tia chớp đánh xuống, có lẽ bởi khoảng cách quá xa xôi nên tại Thiên Không Thành cũng không cẩm nhận được bất cứ cảm giác gì, Thẩm Thạch nhìn về phương hướng đó , có chút nhíu nhíu mày, sau đó cất bước đi ra ngoài cửa thành cũng được làm bằng gỗ này.
※※※
Một cỗ khí tức mộc mạc mát mẻ của cỏ cây hoa lá theo gió đập vào mặt Thẩm Thạch còn kèm theo những hạt mưa bụi khiến tinh thần của hắn khẽ lay động. Phóng mắt nhìn lại, cảnh vật bên ngoài Thiên Không thành lập tức được hắn thu hết vào trong mắt.
Một dòng suối nhỏ trong veo, phát ra âm thanh nước chảy róc rách từ một ngọn đồi nhỏ cách chân Thiên Không thành hơn mười trượng chậm rãi uốn lượn chảy, thu hút ánh mắt hắn đầu tiên là một mảnh cỏ rộng, phạm vi ước chừng trên dưới một trăm trượng, trên đó lại tồn tại không ít những cây cọc gỗ trong đó thậm chí còn có những cây cọc cực lớn mà hai ba người ôm không xuể.
Đây có lẽ là do những người tiến vào Sa La Giới cố ý khai phá ra một mảnh đất trống, mục đích hơn phân nửa là khiến tầm mắt không bị che kín bởi những thân cây lớn này, thuận lợi cho việc phòng ngự những yêu thú cường đại trong rừng mưa rậm rạp tập kích, hơn nữa những thân cây bị chặt bỏ đa phần cũng trực tiếp dùng ở xây thành trì và xây dựng phòng ốc, coi như là một công đôi việc.
Thẩm Thạch nhìn qua xung quanh một lượt, trong màn mưa mông lung thấp thoáng năm sáu con đường bắt đầu từ phía cửa thành dưới chân kéo dài ra xa xa những phương hướng bất đồng , cuối cùng đều biến mất vào trong cánh rừng râm rạp phía trước. Bên trên những con đường này thấp thoáng một vài bóng người tới tới lui lui, nhìn qua màn mưa trông ai nấy đều có chút áp lực âm trầm, lầm lũi bước đi mà không phát ra bất cứ một âm thanh nào phát ra.
Thẩm Thạch phân biệt phương hướng, sau đó chọn đi con đường về phía tây. Hắn cũng không có lựa chọn trực tiếp khống chế Khuynh Tuyết Kiếm ngự không phi hành, bởi vì trước khi bước chân vào Sa La giới hắn đã từ trên tờ giấy kia biết rõ tình huống ở nơi đây cùng với cánh đồng tuyết ở cực Bắc giống nhau, nếu trực tiếp phi hành trên không trung có thể dẫn phát lôi điện đánh xuống. Nguyên nhân cũng vì nơi đây trời mưa gió quanh năm, lôi điện thường xuyên xuất hiện vì vậy các tu sĩ khi tới nơi đây rất ít khi khống chế pháp bảo ngự không mà đi. Chậm nhưng mà chắc ak.
Ngươi nếu ngự không phi hành trên không trung thực tế cũng không khác gì dựng một tấm bia ngắm lớn cho lão thiên gia đánh ah, dưới uy lực của thiên địa con người cũng quá bé nhỏ rồi. Cũng không thấy có người nào chủ động đi nếm thử Lôi đình lực lượng chí dương chí cương , ngay cả chân nhân Nguyên Đan cảnh cũng không ngoại lệ. Nhà cửa trong Thiên Không Thành được xây thấp như vậy cũng do sợ bị Thiên Lôi đánh. Vài năm gần đây có vài tòa nhà do không hiểu quy tắc này, được xây cao hơn hẳn những tòa khác tựa như “hạc giữa bầy gà” Tất nhiên! Đều bị lôi điện đánh cho thấp lại rồi.
Sa La giới khí hậu ẩm ướt nhiều mưa, cực độ thích hợp các loại cỏ cây sinh trưởng, cho dù ở những gốc cự mộc bị đốn qua phía trên đồng cỏ, thời điểm Thẩm Thạch đi ngang qua cũng chứng kiến được những chồi non màu lục đang vươn cao đua nhau phát triển, sinh cơ bừng bừng.
Cách thành Thiên Không càng xa, không khí lại càng ẩm ướt, đường đi cũng ngày một lầy lội khó khăn, phía đầu đoạn đường có thể là do gần thành thị còn có người dùng mảnh gỗ , đá vụn để lấp đi những hố nước nhỏ nhưng càng vào sâu bên trong cảnh sắc càng trở nên hoang xơ nguyên thủy nên tất nhiên cũng không có người nào dỗi hơi mà đi lo mấy việc đó nữa rồi.
Hiện ra trong mắt hắn bây giờ là một vùng thiên địa tràn ngập sinh cơ, cây cối cao lớn với những tán lá khổng lồ che khuất cả bầu trời, mà ở tầng đất thấp những loại cây bụi cây leo đua nhau chen lấn, mọc kín khắp mặt đất, tựa như mỗi loài thực vật ở đây đều đang liều mạng sinh trưởng, tham lam cướp đoạt từng tấc không của nơi này.
Mỗi khi có gió mạnh thổi qua các tán lá đua nhau kêu sào sạc vang vọng cả khu rừng, cành lá đung đưa qua lại tựa hồ trong rừng cây này có một đôi mắt đang dõi theo một kẻ bé nhỏ như hắn vậy.
Con đường dưới chân vẫn còn lờ mờ có thể thấy được, quanh co khúc khuỷu kéo dài vào sâu trong cánh rừng nguyên thủy tươi tốt này, Thẩm Thạch quay đầu nhìn về phía Thành Thiên không qua màn mưa tựa như trở nên xa xôi mờ ảo, trên con đường nhỏ hắn chọn cũng chỉ còn lại một mình hắn độc hành.
Hắn nhíu nhíu mày nhưng bước chân cũng không hề do dự, quay người cất bước tiến thẳng vào khu rừng mưa nguyên thủy, mà ở phía sau hắn, gió mưa vần vũ lại có vẻ còn lớn hơn một chút, mưa như trút nước che lại tòa thành trì càng ngày càng mơ hồ ở phương xa.