Nhân số của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu đã giảm đi một nửa. Con đường phía trước vẫn mịt mờ, hi vọng mà họ tìm kiếm vẫn không thấy đâu cả. Bầu trời mù mịt, đất đai nứt toác, thỉnh thoảng còn có địa hỏa theo dung nham phun trào từ dưới lên, trong không khí còn có cả mùi hôi thối của chất độc.
Đồ ăn và nước uống mà họ mang theo bên người đã giảm bớt, cảm giác như mỗi bước đi lại càng cận kề hơn với cái chết. Mỗi ngày lại có một vài kẻ ngã xuống, cảm giác cứ thế nhìn đồng loại của mình chết đi mà không thể làm gì thật khiến cho người ta phát điên.
Mặc dù đã lâm vào tuyệt cảnh, đại đa số người đã hoàn toàn không còn hi vọng sống sót, cả đội ngũ chỉ còn biết tiến lên phía trước theo bản năng mà thôi, thế nhưng bộ tộc này lại chưa hề phân rã. Mà những người từng có ý định phản kháng hoặc tạo phản đều sáng suốt nhận ra một điều: Bây giờ quay đầu lại cũng đã quá muộn. Đoạn đường sau lưng dài dằng dặc đủ làm vô số người bỏ mạng, làm sao có thể quay trở lại đây? Hy vọng duy nhất lúc này chính là mong mỏi sẽ có một dấu hiệu sống sót hiện ra trước mắt.
Nhưng ở phía trước mãi là cảnh mịt mờ khiến cho người ta cảm thấy không có một chút niềm tin nào.
Gương mặt của Ngọc Lâm cũng già nua đi nhiều, có lẽ cũng đã chịu đựng tới cực hạn rồi. Nhưng nàng vẫn kiên trì dẫn đầu bộ tộc, không nói một lời, vẫn gánh vác hy vọng của cả đội ngũ, cũng là gánh vác hết tội nghiệt của đồng tộc bỏ mạng trên con đường này.
Có một ngày, muội muội Ngọc Lung của nàng cũng không nhịn được mà vụng trộm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự biết rõ truyền tống pháp trận tới Nhân giới ở đâu sao?”
Ngọc Lâm im lặng thật lâu, sau đó lắc đầu: “Không biết.”
Ngọc Lung sững sờ nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Ngọc Lâm lại nói: “Đó là chuyện của một vạn năm trước, làm gì còn ai ở Yêu giới này quan tâm cơ chứ. Nhưng ta nhớ khi mình còn nhỏ đã từng có người nói tới chuyện này.”
Ngọc Lung lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Là ai?”
Ngọc Lâm nhìn ra xa, thanh âm trầm thấp đáp: “Lão Bạch Hầu.”
Ngọc Lung ngẩn ra, thì thào: “Sao lại là lão?”
Trên mặt Ngọc Lâm xẹt qua vẻ buồn bã, sau đó thấp giọng nói: “Bởi chỉ có người điên như lão mới có thể nghĩ tới việc khôi phục vinh quang của tổ tiên sau cả vạn năm, còn nghĩ tới một ngày Yêu tộc có thể vượt qua Phi Hồng giới, trở lại thành Thiên Hồng. Cho nên cũng chỉ có lão mới đi đọc những sách không ai thèm đọc, tìm hiểu sự tình của vạn năm về trước.”
Ngọc Lung lại hỏi: “Vậy lão thật sự biết rõ sao?”
“Lão cũng không tìm được bản ghi chép truyền thừa của Thiên Yêu, chỉ là xem một chút sách cổ rời rạc. Hơn nữa lúc đó ta còn nhỏ, lão Bạch Hầu khi ấy cũng chỉ nói rằng: “Tiểu Lâm à, chờ sau khi ngươi tới được Phi Hồng Giới, chỉ cần một mực đi theo hướng mặt trời mọc là có thể tìm được tòa Thượng cổ truyền tống pháp trận, sau đó có thể trở lại Nhân giới, hăng hái chiến đấu mà giành lại vinh quang của tổ tiên rồi.”
Ngọc Lung ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì. Ngọc Lâm cười cười, nụ cười có vài phần cay đắng, nói khẽ: “Nếu giờ lão có ở đây thì tốt quá. Đáng tiếc trong trận chiến ở thành Hắc Phong năm đó, lão đã biến mất không còn thấy đâu nữa, có khi đã chết thảm ở nơi nào rồi.”
Ngọc Lung ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên lại có vài phần bực bội tức giận, cau mày nói: “Đáng chết, từ khi đến nơi này còn chưa thấy mặt trời bao giờ.”
Ở Phi Hồng giới thật sự là sương mù mờ mịt, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, bầu trời giăng toàn mây mù. Ngọc Lâm nói tiếp: “Không sao, nơi nào có mặt trời thì sẽ sáng hơn. Chúng ta cứ đi về nơi nào sáng hơn là được.” Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, rồi khẽ nói tiếp: “Về chuyện lão Bạch Hầu nói có đúng hay không, chỉ có thể cầu mong sự phù hộ của tổ tiên mà thôi.”
Ngọc Lung nhẹ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Đội ngũ của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu vẫn tiếp tục bôn ba trong thế giới hoang vu đáng sợ này. Dưới bầu trời mù mịt là không khí trầm lặng đáng sợ, dù là tỷ muội Ngọc Lâm, Ngọc Lung cũng luôn có cảm giác bị cái khí tức tử vong trầm trọng này nghiền nát tới nơi rồi.
Cho nên không có một ai để ý, ở một chỗ đất đai nứt nẻ, trong một góc u ám xa xa, có một ánh sáng màu vàng chợt lóe lên.
Trong Sa La giới, trời vẫn mưa tầm tã.
Thẩm Thạch đứng ở trên thảm cỏ xanh mướt nhìn ngắm xung quanh, không hiểu tại sao khu vực này, từ đất đai, không khí tới nước rõ ràng vẫn như thế, thế nhưng rừng cây lại không lan được tới đây mà lại là một trảng cỏ dài miên man bất tận.
Cỏ xanh tươi như một tấm thảm khổng lồ mềm mại, đặt chân lên luôn có một cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng vô cùng. Hồ ly lăn lộn một cách vui vẻ, chạy tới chạy lui khắp mọi nơi, sau đó còn tới gần Thẩm Thạch kêu lên hai tiếng như muốn nói với hắn là nó đang rất vui vẻ.
Thẩm Thạch tiến lên, mắt vẫn để ý xung quanh, sau khi chắc chắn ở đây không có dấu hiệu của yêu thú mới nói với hồ ly:
“Lần trước ngươi đã tới đây rồi sao? Sao lại đi xa vậy?”
Hồ ly kêu lên mấy tiếng, sau đó xoay người chạy thẳng. Thẩm Thạch đi theo sau nó, hướng về nơi xa nhất của thảo nguyên mà đi. Ánh mắt hắn nhìn về nơi xuất hiện ánh sáng vàng kim khi nãy, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ngay sau đó, Thẩm Thạch lại đem sự chú ý đặt lên người hồ ly. Nhưng sau khi đi một đoạn, hắn lại bị quang cảnh trước mắt làm cho chấn kinh một trận.
Ở giữa thảo nguyên, cách Thượng cổ truyền tống pháp trận hoang phế chừng trăm trượng, giữa những phiến cỏ xanh tươi lại xuất hiện đầy xương trắng.
Trong lòng nhảy dựng, Thẩm Thạch lập tức lâm vào trạng thái phòng bị, ngưng thần nhìn xung quanh thì nhận ra vô số những thi hài quỷ vật, cương thi, xác yêu thú, phải tới mấy chục bộ, nằm rải rác lộn xộn ở khắp nơi.
Nhưng hồ ly lại có vẻ như không chán ghét cảnh tượng ghê rợn này, sau khi tới gần vài trượng thì dừng lại, quay đầu kêu với Thẩm Thạch vài tiếng. Thẩm Thạch chậm rãi đi tới bên cạnh nó, nhìn kỹ xung quanh một chút rồi nói khẽ: “Ngươi dẫn ta đến đây để cho ta xem cái này hả?”
Hồ ly khẽ kêu, như đang đáp lời hắn.
Lông mày Thẩm Thạch nhíu chặt. Ở sâu trong rừng mưa lại xuất hiện nhiều xác quỷ vật như thế, rõ ràng không phải là chuyện bình thường, tất có cổ quái. Nhưng kỳ quái nhất vẫn là tại sao hồ ly lại chạy tới một nơi xa như thế này và phát hiện ra bí mật này được?
Thẩm Thạch nhìn quanh thảo nguyên, cảm thấy ở nơi này ngoài sự sống bừng bừng thì còn có chút gì đó cổ quái nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn ngưng thần suy tư một hồi, đang suy nghĩ xem có nên tới gần một chút để nhìn cho kỹ hay không, đột nhiên hắn lại như cảm thấy cái gì, vội vàng ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Một cỗ khí tức mênh mang từ trên trời giáng xuống, ánh sáng màu vàng kim chói lọi phóng lên trời, ánh sáng vô cùng rực rỡ, rõ ràng là dấu hiệu phát động của Thượng cổ truyền tống trận.
Ánh sáng lập lòe mà lấp lánh, cột sáng từ trên trời cao giáng xuống khiến người ta không thể nào tập trung nhìn kỹ được.
Giữa ánh sáng huy hoàng, Thẩm Thạch che mắt lại, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ chẳng lẽ ở Phi Hồng giới có gì đó truyền tống sang đây sao? Giới thổ kia tĩnh mịch đã một vạn năm, không biết hiện tại như thế nào rồi?
Đồ ăn và nước uống mà họ mang theo bên người đã giảm bớt, cảm giác như mỗi bước đi lại càng cận kề hơn với cái chết. Mỗi ngày lại có một vài kẻ ngã xuống, cảm giác cứ thế nhìn đồng loại của mình chết đi mà không thể làm gì thật khiến cho người ta phát điên.
Mặc dù đã lâm vào tuyệt cảnh, đại đa số người đã hoàn toàn không còn hi vọng sống sót, cả đội ngũ chỉ còn biết tiến lên phía trước theo bản năng mà thôi, thế nhưng bộ tộc này lại chưa hề phân rã. Mà những người từng có ý định phản kháng hoặc tạo phản đều sáng suốt nhận ra một điều: Bây giờ quay đầu lại cũng đã quá muộn. Đoạn đường sau lưng dài dằng dặc đủ làm vô số người bỏ mạng, làm sao có thể quay trở lại đây? Hy vọng duy nhất lúc này chính là mong mỏi sẽ có một dấu hiệu sống sót hiện ra trước mắt.
Nhưng ở phía trước mãi là cảnh mịt mờ khiến cho người ta cảm thấy không có một chút niềm tin nào.
Gương mặt của Ngọc Lâm cũng già nua đi nhiều, có lẽ cũng đã chịu đựng tới cực hạn rồi. Nhưng nàng vẫn kiên trì dẫn đầu bộ tộc, không nói một lời, vẫn gánh vác hy vọng của cả đội ngũ, cũng là gánh vác hết tội nghiệt của đồng tộc bỏ mạng trên con đường này.
Có một ngày, muội muội Ngọc Lung của nàng cũng không nhịn được mà vụng trộm hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự biết rõ truyền tống pháp trận tới Nhân giới ở đâu sao?”
Ngọc Lâm im lặng thật lâu, sau đó lắc đầu: “Không biết.”
Ngọc Lung sững sờ nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng.
Ngọc Lâm lại nói: “Đó là chuyện của một vạn năm trước, làm gì còn ai ở Yêu giới này quan tâm cơ chứ. Nhưng ta nhớ khi mình còn nhỏ đã từng có người nói tới chuyện này.”
Ngọc Lung lắp bắp kinh hãi, hỏi: “Là ai?”
Ngọc Lâm nhìn ra xa, thanh âm trầm thấp đáp: “Lão Bạch Hầu.”
Ngọc Lung ngẩn ra, thì thào: “Sao lại là lão?”
Trên mặt Ngọc Lâm xẹt qua vẻ buồn bã, sau đó thấp giọng nói: “Bởi chỉ có người điên như lão mới có thể nghĩ tới việc khôi phục vinh quang của tổ tiên sau cả vạn năm, còn nghĩ tới một ngày Yêu tộc có thể vượt qua Phi Hồng giới, trở lại thành Thiên Hồng. Cho nên cũng chỉ có lão mới đi đọc những sách không ai thèm đọc, tìm hiểu sự tình của vạn năm về trước.”
Ngọc Lung lại hỏi: “Vậy lão thật sự biết rõ sao?”
“Lão cũng không tìm được bản ghi chép truyền thừa của Thiên Yêu, chỉ là xem một chút sách cổ rời rạc. Hơn nữa lúc đó ta còn nhỏ, lão Bạch Hầu khi ấy cũng chỉ nói rằng: “Tiểu Lâm à, chờ sau khi ngươi tới được Phi Hồng Giới, chỉ cần một mực đi theo hướng mặt trời mọc là có thể tìm được tòa Thượng cổ truyền tống pháp trận, sau đó có thể trở lại Nhân giới, hăng hái chiến đấu mà giành lại vinh quang của tổ tiên rồi.”
Ngọc Lung ngạc nhiên, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì. Ngọc Lâm cười cười, nụ cười có vài phần cay đắng, nói khẽ: “Nếu giờ lão có ở đây thì tốt quá. Đáng tiếc trong trận chiến ở thành Hắc Phong năm đó, lão đã biến mất không còn thấy đâu nữa, có khi đã chết thảm ở nơi nào rồi.”
Ngọc Lung ngẩng đầu nhìn, bỗng nhiên lại có vài phần bực bội tức giận, cau mày nói: “Đáng chết, từ khi đến nơi này còn chưa thấy mặt trời bao giờ.”
Ở Phi Hồng giới thật sự là sương mù mờ mịt, không bao giờ nhìn thấy ánh mặt trời, bầu trời giăng toàn mây mù. Ngọc Lâm nói tiếp: “Không sao, nơi nào có mặt trời thì sẽ sáng hơn. Chúng ta cứ đi về nơi nào sáng hơn là được.” Nói đến đây, nàng hơi dừng lại, rồi khẽ nói tiếp: “Về chuyện lão Bạch Hầu nói có đúng hay không, chỉ có thể cầu mong sự phù hộ của tổ tiên mà thôi.”
Ngọc Lung nhẹ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Đội ngũ của bộ tộc Thiên Thanh Xà Yêu vẫn tiếp tục bôn ba trong thế giới hoang vu đáng sợ này. Dưới bầu trời mù mịt là không khí trầm lặng đáng sợ, dù là tỷ muội Ngọc Lâm, Ngọc Lung cũng luôn có cảm giác bị cái khí tức tử vong trầm trọng này nghiền nát tới nơi rồi.
Cho nên không có một ai để ý, ở một chỗ đất đai nứt nẻ, trong một góc u ám xa xa, có một ánh sáng màu vàng chợt lóe lên.
Trong Sa La giới, trời vẫn mưa tầm tã.
Thẩm Thạch đứng ở trên thảm cỏ xanh mướt nhìn ngắm xung quanh, không hiểu tại sao khu vực này, từ đất đai, không khí tới nước rõ ràng vẫn như thế, thế nhưng rừng cây lại không lan được tới đây mà lại là một trảng cỏ dài miên man bất tận.
Cỏ xanh tươi như một tấm thảm khổng lồ mềm mại, đặt chân lên luôn có một cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng vô cùng. Hồ ly lăn lộn một cách vui vẻ, chạy tới chạy lui khắp mọi nơi, sau đó còn tới gần Thẩm Thạch kêu lên hai tiếng như muốn nói với hắn là nó đang rất vui vẻ.
Thẩm Thạch tiến lên, mắt vẫn để ý xung quanh, sau khi chắc chắn ở đây không có dấu hiệu của yêu thú mới nói với hồ ly:
“Lần trước ngươi đã tới đây rồi sao? Sao lại đi xa vậy?”
Hồ ly kêu lên mấy tiếng, sau đó xoay người chạy thẳng. Thẩm Thạch đi theo sau nó, hướng về nơi xa nhất của thảo nguyên mà đi. Ánh mắt hắn nhìn về nơi xuất hiện ánh sáng vàng kim khi nãy, trong lòng vô cùng phức tạp.
Ngay sau đó, Thẩm Thạch lại đem sự chú ý đặt lên người hồ ly. Nhưng sau khi đi một đoạn, hắn lại bị quang cảnh trước mắt làm cho chấn kinh một trận.
Ở giữa thảo nguyên, cách Thượng cổ truyền tống pháp trận hoang phế chừng trăm trượng, giữa những phiến cỏ xanh tươi lại xuất hiện đầy xương trắng.
Trong lòng nhảy dựng, Thẩm Thạch lập tức lâm vào trạng thái phòng bị, ngưng thần nhìn xung quanh thì nhận ra vô số những thi hài quỷ vật, cương thi, xác yêu thú, phải tới mấy chục bộ, nằm rải rác lộn xộn ở khắp nơi.
Nhưng hồ ly lại có vẻ như không chán ghét cảnh tượng ghê rợn này, sau khi tới gần vài trượng thì dừng lại, quay đầu kêu với Thẩm Thạch vài tiếng. Thẩm Thạch chậm rãi đi tới bên cạnh nó, nhìn kỹ xung quanh một chút rồi nói khẽ: “Ngươi dẫn ta đến đây để cho ta xem cái này hả?”
Hồ ly khẽ kêu, như đang đáp lời hắn.
Lông mày Thẩm Thạch nhíu chặt. Ở sâu trong rừng mưa lại xuất hiện nhiều xác quỷ vật như thế, rõ ràng không phải là chuyện bình thường, tất có cổ quái. Nhưng kỳ quái nhất vẫn là tại sao hồ ly lại chạy tới một nơi xa như thế này và phát hiện ra bí mật này được?
Thẩm Thạch nhìn quanh thảo nguyên, cảm thấy ở nơi này ngoài sự sống bừng bừng thì còn có chút gì đó cổ quái nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu. Hắn ngưng thần suy tư một hồi, đang suy nghĩ xem có nên tới gần một chút để nhìn cho kỹ hay không, đột nhiên hắn lại như cảm thấy cái gì, vội vàng ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Một cỗ khí tức mênh mang từ trên trời giáng xuống, ánh sáng màu vàng kim chói lọi phóng lên trời, ánh sáng vô cùng rực rỡ, rõ ràng là dấu hiệu phát động của Thượng cổ truyền tống trận.
Ánh sáng lập lòe mà lấp lánh, cột sáng từ trên trời cao giáng xuống khiến người ta không thể nào tập trung nhìn kỹ được.
Giữa ánh sáng huy hoàng, Thẩm Thạch che mắt lại, nhưng trong lòng thì thầm nghĩ chẳng lẽ ở Phi Hồng giới có gì đó truyền tống sang đây sao? Giới thổ kia tĩnh mịch đã một vạn năm, không biết hiện tại như thế nào rồi?