Lăng Tiêu Tông, Tôn gia?
Thẩm Thạch ngay lập tức nghĩ tới “hắn”, trên Kinh Hồng Sơn bằng hữu của Thẩm Thạch không nhiều, trong số đó Tôn Hữu đương nhiên là người thân thiết nhất.
Núp trong khe đá, hít một hơi thật sâu, Thẩm Thạch đứng dậy, nhẹ giọng nói với Tiểu Hắc đang co lại bên cạnh mình: “Chúng ta đi ra.”
Tiểu Hắc hừ hừ kêu lên một tiếng, coi như là đã đồng ý.
Bên ngoài, cách hạp cốc của Thẩm Thạch chừng 50 trượng, tên đệ tử của Nguyên Thủy Môn kia vẫn không có ý định buông tha, vẫn khống chế Pháp bảo bay lượn lòng vòng tìm tòi quanh hạp cốc bên cạnh, chẳng qua là không biết Tôn Hữu dùng cái pháp bảo gì mà có thể trong thời gian ngắn như vậy đột nhiên biến mất, cho tới lúc này còn chưa bị phát hiện ra.
Những đệ tử xuất thân trong thế gia đại tộc, quả nhiên có không ít bảo vật, thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.
Thẩm Thạch cảm thán trong lòng, nghĩ thầm thủ đoạn như vậy khi trước Tôn Hữu cũng chưa từng nói qua với mình, bất quá trước mắt không phải là thời điểm để suy nghĩ nhiều, hắn đã có ý định không khoanh tay đứng nhìn, liền nhân lúc này dẫn theo Tiểu Hắc rời khỏi hạp cốc, mượn vách tường làm vật chắn lặng lẽ hướng tới gần.
Lại nói tên đệ tử Nguyên Thủy Môn sau nửa ngày tìm kiếm, thoạt nhìn cũng có chút giận dữ nôn nóng, vốn khi trước, đã có thể giết chết đối phương cướp lấy Như Ý Đại, với xuất thân thế gia đại tộc nhất định sẽ có vô số trân bảo, một cơ hội như thế sao có thể bỏ lỡ được?
Cho nên sau khi mắng chửi thêm vài lần nữa mà không thấy động tĩnh gì, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn quyết định hạ xuống hạp cốc. Thẩm Thạch đứng phía xa nhìn thấy cảnh này, đồng tử khẽ co lại, dù một số bảo vật hoặc đạo pháp có khả năng ẩn thân, che giấu khí tức, giả như trận pháp mà Chung Thanh Trúc đã từng bố trí tại Bách Giới Sơn Hắc Nha Lĩnh khi trước nhưng những thứ như vậy hầu như đều có một giới hạn là càng tới gần lại càng dễ bị phát hiện.
Tên đệ tử Nguyên Thủy Môn ắt hẳn cũng hiểu rõ điều này, vì tìm tòi không thu được kết quả liền lập tức hạ cốc điều tra. Thẩm Thạch sắc mặt âm trầm, tăng cường cước bộ, thân hình nhanh chóng hướng về hạp cốc bên cạnh lao tới.
Ban đầu khi mới thấy màn truy đuổi đã là sắp hoàng hôn, sau một thời gian, khi Thẩm Thạch tới gần đạo hạp cốc kia sắc trời lại ảm đạm hơn vài phần. Mặt trời dần xuống núi, chỉ sót lại một chút nắng chiều yếu ớt, khiến ánh sáng trong hạp cốc cũng lờ mờ đi một ít.
Chỉ là dựa vào chút ánh sáng đó vẫn có thể chứng kiến tình hình trong hạp cốc này, nhìn quanh nơi đây không có cây cao bóng cả, cũng không có sông ngòi chảy qua, tóm lại đó là một hạp cốc hoang vu khô ráo, chỉ có vài bụi cỏ hoặc cây khô thấp bé. Bất quá dưới đáy hạp cốc có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ, trên thân tràn đầy dấu vết đục đẽo tựa như bị phong hóa(*) quanh năm
(*)phong hóa: xói mòn.
Nhìn từ xa, những tảng đá hình thù kỳ quái mơ hồ tạo thành một cái mê cung nhỏ, che chắn tầm mắt tạo thành vô số điểm mù, khiến cho tên đệ tử Nguyên Thủy Môn đau đầu không nhẹ.
Đương nhiên khi đã hạ xuống mặt đất, tất cả đều trở nên bất đồng, có lẽ vì hiểu rõ thương thế của đối thủ nên tên đệ tử Nguyên Thủy Môn không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, cứ thế bước đi, ánh mắt như điện quét qua xung quanh, cho dù có gặp phải một tảng đá chặn đường cũng trực tiếp tống một cước đá bay, khiến trong sơn cốc vốn yên tĩnh bao nhiêu năm không ngừng vang ra những tiếng động rầm rĩ.
Đang đi bỗng nhiên hắn dừng chân lại, ánh mắt hướng về một vách núi thoạt nhìn cũng không có gì khác lạ, cười dữ tợn, quát lớn: “Thì ra là trốn ở chỗ này, còn không mau cút ra”
Vách núi lặng im, mấy tảng đá nằm ở một bên cũng không có động tĩnh gì, rõ ràng là một nơi bình thường không có gì cổ quái hết.
Tên đệ tử Nguyên Thủy Môn cười lạnh nói: “Giả thần giả quỷ!”. Dứt lời liền đi tới khối vách núi này, đồng thời vung tay, một đạo hồng mang xuất hiện, chính là kiện pháp bảo hắn dùng để đứng trên không Truy Hồn Tác, mang theo vài phần khí thế giữa không trung lượn vòng rồi kéo theo một trận kình phong lao xuống vách núi.
Truy Hồn Tác còn chưa xuống tới nơi đã thấy gió táp như đao, cát đá bị thổi trúng lập tức văng tứ tán, có thể thấy được sức mạnh to lớn của một kích này, uy lực tựa như băng sơn liệt địa. Phía vách núi, mấy tảng đá bên cạnh bị thổi lăn lông lốc, ngay cả vách núi cũng khẽ run lên, trong đó có một chỗ bỗng nhiên trở mình…
Phía chân trời, ánh chiều tà chìm xuống.
Trong tiếng gió lạnh thấu xương, trong cái sơn cốc lờ mờ, chỉ trong giây lát nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp, hàn ý giống như theo hắc ám kéo tới, lập tức bao phủ nơi đây.
“Tạch tạch tạch két…”
Như trời đông giá rét đột nhiên ập tới, sương tuyết tung bay, băng tuyết tràn ra nhanh chóng trên mặt đất, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn cả kinh, cảm giác sợ hãi xuất hiện, chỉ là một kích kia đã được xuất ra, trong chớp mắt lại không thể thu lại được.
Sau một khắc, trong vùng tuyết lạnh tung bay đột nhiên mà tới, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn bỗng nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt kinh hãi của hắn hiện lên một thanh băng kiếm lạnh lẽo từ sâu trong vùng tuyết rơi xuyên thủng vùng lờ mờ tối này đâm tới.
Ngũ Hành thuật pháp Băng Kiếm Thuật.
Băng đọng tuyết bay, tựa hồ cả phiến thiên địa này cũng bị đông kết lại, đông cứng huyết mạch của tất cả mọi người, trong thiên địa mênh mông chỉ còn lại một vùng sương tuyết lạnh lẽo.
Thân hình Thẩm Thạch trong gió trong tuyết như ẩn như hiện, nhưng ánh mắt của mọi người đều tập trung cả vào trên thân băng kiếm.
Đó là thuật pháp cường đại nhất của Thẩm Thạch, cũng là thuật pháp tam giai duy nhất có tính công kích của hắn, ngay lúc đối mặt với đệ tử Nguyên Thủy Môn có đạo hạnh cực cao này, vì để cứu trợ Tôn Hữu, hắn không chút do dự ngay lập tức vận dụng pháp thuật mạnh nhất của mình.
Băng kiếm cường đại và lạnh lẽo tưởng chậm mà nhanh, trong nháy mắt đã từ trong gió tuyết bay tới trước mặt, trong khi đó tùy thân pháp bảo của tên đệ tử Nguyên Thủy Môn đã phóng ra, giờ phút này hắn chợt lâm vào một tình cảnh khó xử.
Đương nhiên thời cơ này là do đối phương dụng tâm chọn lựa, hơn nữa đã ra tay là không hề do dự, sự quả quyết tàn nhẫn này khiến cho lòng hắn đột nhiên phát lạnh.
Mắt thấy băng kiếm gần người, hắn theo bản năng quát to một tiếng, thân thể liều mạng lùi về sau, đồng thời Truy Hồn Tác giữa không trung vừa mới dùng sức phóng ra cũng nhanh như thiểm điện hướng tới trước người của hắn, muốn vì chủ nhân ngăn lại một chiêu khí thế vô song, cường đại mà tàn nhẫn kia.
Cùng lúc, một ngụm tiên huyết từ trong miệng tên đệ tử Nguyên Thủy Môn phun ra, hiển nhiên là vì cưỡng ép Pháp Bảo, đổi chiều linh lực đã khiến thân hể hắn bị thương không nhẹ, nhưng vì sinh tồn tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ.
Chẳng qua thanh băng kiếm hàn ý bức người tỏa ra bốn phía kia, còm đâm tới tới sớm hơn một bước, thậm chí, băng trên mặt đất cũng xuất hiện vết nứt, muôn vạn bông tuyết thi nhau nhảy múa trên đầu mũi kiếm, uy lực của Băng Kiếm Thuật so với trên Đỉnh Trường thành Thiên Hồng thành hôm đó càng mạnh hơn một bậc.
“Phập!”
Một tiếng động lớn vang lên, băng kiếm đã đâm trúng tên đệ tử Nguyên Thủy môn, hắn dùng hai tay ngăn cản trước người, liều lĩnh đỡ lấy một kích, mà pháp bảo của hắn Truy Hồn Tác cũng đã tới mạnh mẽ bổ tới, đập mạnh xuống khiến băng kiếm lệch đi một chút.
Phong tuyết tung bay, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn kêu lên đau đớn, cánh tay phải của hắn đã bị vỡ vụn, hắn lảo đảo, hét lên giận dữ:
“Ai?”
Trong Phong Tuyết, sắc mặt Thẩm Thạch cũng có chút khó coi, tái nhợt, trong lòng cũng rung động không ít, chẳng biết vì sao, Băng Kiếm Thuật uy lực thoạt nhìn lớn hơn một ít, linh lực tiêu hao cũng theo đó mà gia tăng, may mắn lần này hắn âm thầm đánh lén, lại sử dụng một tờ phù lục Băng Kiếm Thuật cho nên ảnh hưởng cũng không phải là quá lớn.
Hướng ánh mắt về phía người kia, Thẩm Thạch cười lạnh đáp: “Đệ tử của Lăng Tiêu Tông, ngươi đoán xem là ai?”
Nam tử kia nghe xong, lập tức gương mặt biến đổi, sắc mặt hòa hoãn xuống, đang muốn mở miệng thì Thẩm Thạch cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, hắn bước về phía trước, trong tay hiện lên ánh lửa.
Đã đến tình cảnh này còn muốn biện minh nói là mình hiểu làm, việc gì cũng chưa từng xảy ra sao?
Phong tuyết dường như còn chưa ngừng lại, vẫn bay múa đầy trời, ngay cả Thẩm Thạch cũng không hiểu vì sao Băng Kiếm Thuật lại tạo thành dị tượng lâu như vậy, bất quá đây là điều có lợi với hắn, lúc này cũng không phải thời điểm quan tâm nhiều, ẩn thân trong phong tuyết, sau khi điều tức một chút, cơ hồ là bản năng chiến đấu, hắn bắt đầu sử dụng thủy triều pháp thuật đã từng khiến những đối thủ của hắn trước đây đau đầu.
Cuồng Phong Bạo Vũ (**), dường như chỉ có từ này mới có thể hình dung động tác lúc này của Thẩm Thạch.
(**) Cuồng phong bạo vũ = mưa to gió lớn.
Ngũ Hành thuật pháp dưới sự gia trì của Âm Dương chú, cường đại mà quỷ dị, nhanh chóng mà điên cuồng, Hỏa Cầu Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Trầm Thổ Thuật, thậm chí còn có vài loại Vu thuật quỷ dị Hắc Vu Thuật, Thực Phu Thuật, Huyết Độc Thuật…, đều nhờ sự che chở của phong tuyết điên cuồng lao tới tên đệ tử Nguyên Thủy Môn.
Nam tử đỡ trái đỡ phải, nguyên bản vì bị thương nặng lại gặp phải phương pháp công kích kì lạ của Ngũ Hành Thuật này, liền không cách nào chống đỡ nổi, không ngừng lùi về sau, nội tâm hoảng hốt, không biết từ lúc nào mà những Ngũ Hành Thuật cấp thấp lại trở nên cường đại đến vậy, hơn nữa tốc độ thi pháp lại nhanh tới mức độ như thế.
Một lần hơn mười thuật pháp liên tiếp oanh tới, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn đã bị bức lùi về sau bảy tám bước, tuy nhiên hắn vẫn còn có thể miễn cưỡng đem đại bộ phận thuật pháp ngăn cản, cho dù cũng đã trúng mấy chiêu nhưng vẫn còn khả năng chống đỡ, có thể thấy đạo hạnh của người này quả thực không tầm thường.
Thẩm Thạch từ trong phong tuyết đi ra, thuật pháp trong tay không hề ngừng lại, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đậm, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn trước mặt tuyệt đối có lại lịch lớn, thực lực mạnh mẽ, đã lâm vào tình trạng này còn có thể đau khổ chống đỡ, cho dù không phải đệ tử kiệt xuất của tam đại thánh nhân thế gia cũng phải là kẻ có thiên tư cao tuyệt được tiền bối Nguyên Thủy Môn coi trọng, nhất định là một đệ tử nổi danh.
Nhưng bất luận thân phận của hắn là gì, đến lúc này cũng không thể thu tay lại nữa.
Ngươi chết ta sống.
“Bùng…”
Ngọn lửa cứ lần lượt sáng lên, Thẩm Thạch mặt trầm như nước, sát khí um tùm, từng cái phù lục không ngừng thiêu đốt, kích phát từng cái mau lẹ mà cường đại thuật pháp, mỗi lần thiêu đốt một trương là mấy chục thậm chí mấy trăm Linh tinh bị đốt sạch, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt hắn, sáng tối bất định như hỏa diễm dưới nham thạch, thuật pháp điên cuồng như hồng thủy, không chết không thôi, ầm ầm trút tới.
Phô thiên cái địa, bao trùm vạn vật.
Tên đệ tử Nguyên Thủy Môn trong mắt sau cùng cũng lộ ra môt tia sợ hãi, quát to một tiếng tựa hồ muốn nói ra điều gì đó:
“Dừng tay, ta là…”
Đột nhiên, thanh âm kia im bặt, hắn có chút khó tin cúi đầu nhìn xuống, trước ngực hắn, đột nhiên lộ ra một mũi kiếm, đâm xuyên qua thân thể.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra, trong cơn sóng thuật pháp điên cuồng, dù bản thân đỡ trái đỡ phải đau khổ ngăn cản, nhưng trong lúc vô tình đã lui tới cạnh vách núi…
Một bóng người, trong ánh sáng lờ mờ từ vách núi hiện ra đầy quỷ dị, nghiến răng nghiến lợi cầm trong tay một thanh lợi kiếm, hung hãn đâm xuyên qua lồng ngực của tên đệ tử Nguyên Thủy Môn.
Ở phía trước, tại thời khắc đó ánh mắt của Thẩm Thạch cũng đã rơi vào bóng người kia, sau một lát, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên kinh hãi.
===============
Ngỡ Tôn Hữu, bạt đao tương trợ
Băng Tuyết kiếm, một kích thời cơ
Hồn phách lạc, tay đứt lìa
Dẫu cho lùi bước, kiếm kia tiễn đường.
Thẩm Thạch ngay lập tức nghĩ tới “hắn”, trên Kinh Hồng Sơn bằng hữu của Thẩm Thạch không nhiều, trong số đó Tôn Hữu đương nhiên là người thân thiết nhất.
Núp trong khe đá, hít một hơi thật sâu, Thẩm Thạch đứng dậy, nhẹ giọng nói với Tiểu Hắc đang co lại bên cạnh mình: “Chúng ta đi ra.”
Tiểu Hắc hừ hừ kêu lên một tiếng, coi như là đã đồng ý.
Bên ngoài, cách hạp cốc của Thẩm Thạch chừng 50 trượng, tên đệ tử của Nguyên Thủy Môn kia vẫn không có ý định buông tha, vẫn khống chế Pháp bảo bay lượn lòng vòng tìm tòi quanh hạp cốc bên cạnh, chẳng qua là không biết Tôn Hữu dùng cái pháp bảo gì mà có thể trong thời gian ngắn như vậy đột nhiên biến mất, cho tới lúc này còn chưa bị phát hiện ra.
Những đệ tử xuất thân trong thế gia đại tộc, quả nhiên có không ít bảo vật, thủ đoạn để bảo vệ tính mạng.
Thẩm Thạch cảm thán trong lòng, nghĩ thầm thủ đoạn như vậy khi trước Tôn Hữu cũng chưa từng nói qua với mình, bất quá trước mắt không phải là thời điểm để suy nghĩ nhiều, hắn đã có ý định không khoanh tay đứng nhìn, liền nhân lúc này dẫn theo Tiểu Hắc rời khỏi hạp cốc, mượn vách tường làm vật chắn lặng lẽ hướng tới gần.
Lại nói tên đệ tử Nguyên Thủy Môn sau nửa ngày tìm kiếm, thoạt nhìn cũng có chút giận dữ nôn nóng, vốn khi trước, đã có thể giết chết đối phương cướp lấy Như Ý Đại, với xuất thân thế gia đại tộc nhất định sẽ có vô số trân bảo, một cơ hội như thế sao có thể bỏ lỡ được?
Cho nên sau khi mắng chửi thêm vài lần nữa mà không thấy động tĩnh gì, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn quyết định hạ xuống hạp cốc. Thẩm Thạch đứng phía xa nhìn thấy cảnh này, đồng tử khẽ co lại, dù một số bảo vật hoặc đạo pháp có khả năng ẩn thân, che giấu khí tức, giả như trận pháp mà Chung Thanh Trúc đã từng bố trí tại Bách Giới Sơn Hắc Nha Lĩnh khi trước nhưng những thứ như vậy hầu như đều có một giới hạn là càng tới gần lại càng dễ bị phát hiện.
Tên đệ tử Nguyên Thủy Môn ắt hẳn cũng hiểu rõ điều này, vì tìm tòi không thu được kết quả liền lập tức hạ cốc điều tra. Thẩm Thạch sắc mặt âm trầm, tăng cường cước bộ, thân hình nhanh chóng hướng về hạp cốc bên cạnh lao tới.
Ban đầu khi mới thấy màn truy đuổi đã là sắp hoàng hôn, sau một thời gian, khi Thẩm Thạch tới gần đạo hạp cốc kia sắc trời lại ảm đạm hơn vài phần. Mặt trời dần xuống núi, chỉ sót lại một chút nắng chiều yếu ớt, khiến ánh sáng trong hạp cốc cũng lờ mờ đi một ít.
Chỉ là dựa vào chút ánh sáng đó vẫn có thể chứng kiến tình hình trong hạp cốc này, nhìn quanh nơi đây không có cây cao bóng cả, cũng không có sông ngòi chảy qua, tóm lại đó là một hạp cốc hoang vu khô ráo, chỉ có vài bụi cỏ hoặc cây khô thấp bé. Bất quá dưới đáy hạp cốc có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ, trên thân tràn đầy dấu vết đục đẽo tựa như bị phong hóa(*) quanh năm
(*)phong hóa: xói mòn.
Nhìn từ xa, những tảng đá hình thù kỳ quái mơ hồ tạo thành một cái mê cung nhỏ, che chắn tầm mắt tạo thành vô số điểm mù, khiến cho tên đệ tử Nguyên Thủy Môn đau đầu không nhẹ.
Đương nhiên khi đã hạ xuống mặt đất, tất cả đều trở nên bất đồng, có lẽ vì hiểu rõ thương thế của đối thủ nên tên đệ tử Nguyên Thủy Môn không hề lộ ra một chút sợ hãi nào, cứ thế bước đi, ánh mắt như điện quét qua xung quanh, cho dù có gặp phải một tảng đá chặn đường cũng trực tiếp tống một cước đá bay, khiến trong sơn cốc vốn yên tĩnh bao nhiêu năm không ngừng vang ra những tiếng động rầm rĩ.
Đang đi bỗng nhiên hắn dừng chân lại, ánh mắt hướng về một vách núi thoạt nhìn cũng không có gì khác lạ, cười dữ tợn, quát lớn: “Thì ra là trốn ở chỗ này, còn không mau cút ra”
Vách núi lặng im, mấy tảng đá nằm ở một bên cũng không có động tĩnh gì, rõ ràng là một nơi bình thường không có gì cổ quái hết.
Tên đệ tử Nguyên Thủy Môn cười lạnh nói: “Giả thần giả quỷ!”. Dứt lời liền đi tới khối vách núi này, đồng thời vung tay, một đạo hồng mang xuất hiện, chính là kiện pháp bảo hắn dùng để đứng trên không Truy Hồn Tác, mang theo vài phần khí thế giữa không trung lượn vòng rồi kéo theo một trận kình phong lao xuống vách núi.
Truy Hồn Tác còn chưa xuống tới nơi đã thấy gió táp như đao, cát đá bị thổi trúng lập tức văng tứ tán, có thể thấy được sức mạnh to lớn của một kích này, uy lực tựa như băng sơn liệt địa. Phía vách núi, mấy tảng đá bên cạnh bị thổi lăn lông lốc, ngay cả vách núi cũng khẽ run lên, trong đó có một chỗ bỗng nhiên trở mình…
Phía chân trời, ánh chiều tà chìm xuống.
Trong tiếng gió lạnh thấu xương, trong cái sơn cốc lờ mờ, chỉ trong giây lát nhiệt độ bỗng nhiên hạ thấp, hàn ý giống như theo hắc ám kéo tới, lập tức bao phủ nơi đây.
“Tạch tạch tạch két…”
Như trời đông giá rét đột nhiên ập tới, sương tuyết tung bay, băng tuyết tràn ra nhanh chóng trên mặt đất, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn cả kinh, cảm giác sợ hãi xuất hiện, chỉ là một kích kia đã được xuất ra, trong chớp mắt lại không thể thu lại được.
Sau một khắc, trong vùng tuyết lạnh tung bay đột nhiên mà tới, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn bỗng nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt kinh hãi của hắn hiện lên một thanh băng kiếm lạnh lẽo từ sâu trong vùng tuyết rơi xuyên thủng vùng lờ mờ tối này đâm tới.
Ngũ Hành thuật pháp Băng Kiếm Thuật.
Băng đọng tuyết bay, tựa hồ cả phiến thiên địa này cũng bị đông kết lại, đông cứng huyết mạch của tất cả mọi người, trong thiên địa mênh mông chỉ còn lại một vùng sương tuyết lạnh lẽo.
Thân hình Thẩm Thạch trong gió trong tuyết như ẩn như hiện, nhưng ánh mắt của mọi người đều tập trung cả vào trên thân băng kiếm.
Đó là thuật pháp cường đại nhất của Thẩm Thạch, cũng là thuật pháp tam giai duy nhất có tính công kích của hắn, ngay lúc đối mặt với đệ tử Nguyên Thủy Môn có đạo hạnh cực cao này, vì để cứu trợ Tôn Hữu, hắn không chút do dự ngay lập tức vận dụng pháp thuật mạnh nhất của mình.
Băng kiếm cường đại và lạnh lẽo tưởng chậm mà nhanh, trong nháy mắt đã từ trong gió tuyết bay tới trước mặt, trong khi đó tùy thân pháp bảo của tên đệ tử Nguyên Thủy Môn đã phóng ra, giờ phút này hắn chợt lâm vào một tình cảnh khó xử.
Đương nhiên thời cơ này là do đối phương dụng tâm chọn lựa, hơn nữa đã ra tay là không hề do dự, sự quả quyết tàn nhẫn này khiến cho lòng hắn đột nhiên phát lạnh.
Mắt thấy băng kiếm gần người, hắn theo bản năng quát to một tiếng, thân thể liều mạng lùi về sau, đồng thời Truy Hồn Tác giữa không trung vừa mới dùng sức phóng ra cũng nhanh như thiểm điện hướng tới trước người của hắn, muốn vì chủ nhân ngăn lại một chiêu khí thế vô song, cường đại mà tàn nhẫn kia.
Cùng lúc, một ngụm tiên huyết từ trong miệng tên đệ tử Nguyên Thủy Môn phun ra, hiển nhiên là vì cưỡng ép Pháp Bảo, đổi chiều linh lực đã khiến thân hể hắn bị thương không nhẹ, nhưng vì sinh tồn tất cả đều chỉ là chuyện nhỏ.
Chẳng qua thanh băng kiếm hàn ý bức người tỏa ra bốn phía kia, còm đâm tới tới sớm hơn một bước, thậm chí, băng trên mặt đất cũng xuất hiện vết nứt, muôn vạn bông tuyết thi nhau nhảy múa trên đầu mũi kiếm, uy lực của Băng Kiếm Thuật so với trên Đỉnh Trường thành Thiên Hồng thành hôm đó càng mạnh hơn một bậc.
“Phập!”
Một tiếng động lớn vang lên, băng kiếm đã đâm trúng tên đệ tử Nguyên Thủy môn, hắn dùng hai tay ngăn cản trước người, liều lĩnh đỡ lấy một kích, mà pháp bảo của hắn Truy Hồn Tác cũng đã tới mạnh mẽ bổ tới, đập mạnh xuống khiến băng kiếm lệch đi một chút.
Phong tuyết tung bay, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn kêu lên đau đớn, cánh tay phải của hắn đã bị vỡ vụn, hắn lảo đảo, hét lên giận dữ:
“Ai?”
Trong Phong Tuyết, sắc mặt Thẩm Thạch cũng có chút khó coi, tái nhợt, trong lòng cũng rung động không ít, chẳng biết vì sao, Băng Kiếm Thuật uy lực thoạt nhìn lớn hơn một ít, linh lực tiêu hao cũng theo đó mà gia tăng, may mắn lần này hắn âm thầm đánh lén, lại sử dụng một tờ phù lục Băng Kiếm Thuật cho nên ảnh hưởng cũng không phải là quá lớn.
Hướng ánh mắt về phía người kia, Thẩm Thạch cười lạnh đáp: “Đệ tử của Lăng Tiêu Tông, ngươi đoán xem là ai?”
Nam tử kia nghe xong, lập tức gương mặt biến đổi, sắc mặt hòa hoãn xuống, đang muốn mở miệng thì Thẩm Thạch cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, hắn bước về phía trước, trong tay hiện lên ánh lửa.
Đã đến tình cảnh này còn muốn biện minh nói là mình hiểu làm, việc gì cũng chưa từng xảy ra sao?
Phong tuyết dường như còn chưa ngừng lại, vẫn bay múa đầy trời, ngay cả Thẩm Thạch cũng không hiểu vì sao Băng Kiếm Thuật lại tạo thành dị tượng lâu như vậy, bất quá đây là điều có lợi với hắn, lúc này cũng không phải thời điểm quan tâm nhiều, ẩn thân trong phong tuyết, sau khi điều tức một chút, cơ hồ là bản năng chiến đấu, hắn bắt đầu sử dụng thủy triều pháp thuật đã từng khiến những đối thủ của hắn trước đây đau đầu.
Cuồng Phong Bạo Vũ (**), dường như chỉ có từ này mới có thể hình dung động tác lúc này của Thẩm Thạch.
(**) Cuồng phong bạo vũ = mưa to gió lớn.
Ngũ Hành thuật pháp dưới sự gia trì của Âm Dương chú, cường đại mà quỷ dị, nhanh chóng mà điên cuồng, Hỏa Cầu Thuật, Thủy Tiễn Thuật, Trầm Thổ Thuật, thậm chí còn có vài loại Vu thuật quỷ dị Hắc Vu Thuật, Thực Phu Thuật, Huyết Độc Thuật…, đều nhờ sự che chở của phong tuyết điên cuồng lao tới tên đệ tử Nguyên Thủy Môn.
Nam tử đỡ trái đỡ phải, nguyên bản vì bị thương nặng lại gặp phải phương pháp công kích kì lạ của Ngũ Hành Thuật này, liền không cách nào chống đỡ nổi, không ngừng lùi về sau, nội tâm hoảng hốt, không biết từ lúc nào mà những Ngũ Hành Thuật cấp thấp lại trở nên cường đại đến vậy, hơn nữa tốc độ thi pháp lại nhanh tới mức độ như thế.
Một lần hơn mười thuật pháp liên tiếp oanh tới, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn đã bị bức lùi về sau bảy tám bước, tuy nhiên hắn vẫn còn có thể miễn cưỡng đem đại bộ phận thuật pháp ngăn cản, cho dù cũng đã trúng mấy chiêu nhưng vẫn còn khả năng chống đỡ, có thể thấy đạo hạnh của người này quả thực không tầm thường.
Thẩm Thạch từ trong phong tuyết đi ra, thuật pháp trong tay không hề ngừng lại, vẻ lạnh lùng trong mắt càng đậm, tên đệ tử Nguyên Thủy Môn trước mặt tuyệt đối có lại lịch lớn, thực lực mạnh mẽ, đã lâm vào tình trạng này còn có thể đau khổ chống đỡ, cho dù không phải đệ tử kiệt xuất của tam đại thánh nhân thế gia cũng phải là kẻ có thiên tư cao tuyệt được tiền bối Nguyên Thủy Môn coi trọng, nhất định là một đệ tử nổi danh.
Nhưng bất luận thân phận của hắn là gì, đến lúc này cũng không thể thu tay lại nữa.
Ngươi chết ta sống.
“Bùng…”
Ngọn lửa cứ lần lượt sáng lên, Thẩm Thạch mặt trầm như nước, sát khí um tùm, từng cái phù lục không ngừng thiêu đốt, kích phát từng cái mau lẹ mà cường đại thuật pháp, mỗi lần thiêu đốt một trương là mấy chục thậm chí mấy trăm Linh tinh bị đốt sạch, ánh lửa bập bùng chiếu sáng khuôn mặt hắn, sáng tối bất định như hỏa diễm dưới nham thạch, thuật pháp điên cuồng như hồng thủy, không chết không thôi, ầm ầm trút tới.
Phô thiên cái địa, bao trùm vạn vật.
Tên đệ tử Nguyên Thủy Môn trong mắt sau cùng cũng lộ ra môt tia sợ hãi, quát to một tiếng tựa hồ muốn nói ra điều gì đó:
“Dừng tay, ta là…”
Đột nhiên, thanh âm kia im bặt, hắn có chút khó tin cúi đầu nhìn xuống, trước ngực hắn, đột nhiên lộ ra một mũi kiếm, đâm xuyên qua thân thể.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra, trong cơn sóng thuật pháp điên cuồng, dù bản thân đỡ trái đỡ phải đau khổ ngăn cản, nhưng trong lúc vô tình đã lui tới cạnh vách núi…
Một bóng người, trong ánh sáng lờ mờ từ vách núi hiện ra đầy quỷ dị, nghiến răng nghiến lợi cầm trong tay một thanh lợi kiếm, hung hãn đâm xuyên qua lồng ngực của tên đệ tử Nguyên Thủy Môn.
Ở phía trước, tại thời khắc đó ánh mắt của Thẩm Thạch cũng đã rơi vào bóng người kia, sau một lát, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, trên mặt hiện lên một tia ngạc nhiên kinh hãi.
===============
Ngỡ Tôn Hữu, bạt đao tương trợ
Băng Tuyết kiếm, một kích thời cơ
Hồn phách lạc, tay đứt lìa
Dẫu cho lùi bước, kiếm kia tiễn đường.