Ngọc Lung gật đầu, trên mặt tỏ vẻ chuyện này là việc đương nhiên, cô khẽ phe phẩy đuôi rắn to chắc, rồi nhịn không được cười mỉa mai, nói:
- Tỷ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tên nam nhân kia, chắc hẳn bị sắc đẹp của tỷ mê hoặc rồi phải không? Các vị tổ tiên nói quả không sai, Nhân tộc đều là bọn nhu nhược.
Ngọc Lâm hơi chững bước, cau mày tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ lại trong lòng. Trầm mặc một hồi, nàng mới chậm rãi nói:
- Muội đã quá coi thường Nhân tộc rồi, dù sao năm đó Thiên Yêu Vương Đình chúng ta bị diệt vong cũng là do bọn chúng tạo phản.
- Hừ!
Ngọc Lung khẽ nhăn miệng, sau đó nói:
- Không sao, chỉ cần có tỷ tỷ ở đây, chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức, nhất định có thể ở Nhân giới đánh bại bọn chúng lấy lại giang sơn.
Ngọc Lâm nở nụ cười, nàng nhìn muội muội của mình với vẻ cưng chiều, gật đầu nói:
- Có chí khí, có điều chúng ta giải quyết chuyện trước mắt này đã.
Nói xong, nàng quay người đi đến chỗ Thẩm Thạch. Xung quanh Thẩm Thạch chung quanh có đến bảy, tám Thanh Xà Vệ cường hãn hung ác nãy giờ vẫn luôn trông coi hắn, trong mắt tên nào cũng có hung quang. Có lẽ nếu không phải lúc trước Ngọc Lâm nói không được giết người này thì bây giờ Thẩm Thạch đã sớm bị ngũ mã phân thây rồi.
Thẩm Thạch có thể cảm nhận rõ sự cừu hận khắc cốt ghi tâm phát ra từ mấy tên Yêu tộc đứng xung quanh này, bên trong là vậy nhưng bề ngoài kẻ nào cũng làm ra vẻ bình tĩnh. Một lát sau, Ngọc Lâm đến trước ngươi Thẩm Thạch, nàng phất tay bảo những Thanh Xà Vệ này nhanh chóng lui xuống. Ánh mắt Ngọc Lung lạnh lùng, lóe lên từng tia nghiêm nghị, cô vừa định tiến lên thì chợt nghe tỷ tỷ nói:
- Ngọc Lung, muội cũng lui xuống trước đi.
Ngọc Lung ngơ ngác một chút nhưng từ trước đến nay nàng đều nghe lời của tỷ tỷ, lại nghĩ chắc có lẽ tỷ ấy muốn tự tay giết tên nhân tộc này nên cũng yên lặng lui ra. Qua chốc lát, ở đây chỉ còn lại hai người Ngọc Lâm và Thẩm Thạch.
Ngọc Lâm hắng giọng định mở miệng bỗng nhiên nghe Thẩm Thạch hỏi:
- Chuyện ở đây cô đã sắp xếp xong chưa?
Ngọc Lâm cau mày hơi do dự nhìn Thẩm Thạch đáp:
- Cũng gần xong, trong khu rừng mưa này mà có một nơi như vậy thì quả thật là không tệ. Đợi tộc nhân phục hồi thể lực, xong lấy nơi này làm căn cứ tiến vào sâu trong Vũ Lâm thăm dò, hẳn là mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Thẩm Thạch gật đầu nói:
- Vậy thì tốt rồi. Nếu như ở đây không còn vấn đề gì lớn, cô có muốn cùng ta đi vào Thiên Tinh thành một chuyến không?
Ngọc Lâm cả kinh, ngẩng phắt đầu hỏi:
- Cái gì?
Thẩm Thạch có chút kinh ngạc nhìn nàng nói:
- Sao thế? Cô không nghĩ sẽ đi cùng ta sao? Ta còn tưởng cô chưa tin hết những lời ta nói nên định dẫn cô đi vào chỗ sống của Nhân tộc tìm hiểu thêm một chút. Đồng thời, cũng chứng minh lời ta nói không phải là giả. Trừ chuyện này, cô cũng có thể từ những người khác thu thập được một ít tin tức cần thiết, ví dụ như trong Sa La giới có chỗ nào có Yêu tộc còn sót lại không, nếu có thì họ ở đâu, huyết mạch thế nào... Chỉ cần biết một ít tin tức về những Yêu tộc khác, cô có thể tìm đến lôi kéo họ. Những việc này chẳng lẽ cô chưa nghĩ tới sao?
Sắc mặt Ngọc Lâm không ngừng biến hóa, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng… quả thực cũng có vài phần đạo lý.
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng day mi tâm, trong đáy mắt xẹt qua một tia mệt mỏi. Những biểu hiện tinh tế này chẳng một ai trong tộc Thiên Thanh Xà yêu có thể trông thấy, trái lại chỉ riêng trước mặt Thẩm Thạch là ngoại nhân duy nhất này, nàng mới có thể tỏ ra một ít biểu hiện thất thố nhất thời như vậy.
Thẩm Thạch hơi nở nụ cười, nói:
- Xem ra cô cũng mệt mỏi không ít.
Ngọc Lâm lạnh lùng nhìn hắn, sau một lát trầm ngâm, nói:
- Những tin tức ngươi vừa nói, quả thực ta cũng muốn tự mình đi tìm hiểu một chút. Nhưng ta cũng không thể cứ như vậy tùy tiện mà đi.
Nói xong, nàng thò tay vào ngực lấy ra một viên dược hoàn màu xanh đưa cho Thẩm Thạch, bảo:
- Trước tiên, ngươi uống viên thuốc này, ta sẽ đi cùng với ngươi.
Thẩm Thạch hơi ngơ ngác nhìn Ngọc Lâm, sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Đây là thuốc gì?
- Thanh Tiên đan. Đan này là bảo đan độc môn bí truyền của tộc Thanh Xà, dùng nọc kịch độc của rắn lục làm nguyên liệu chủ yếu để luyện chế thành. Trong thiên hạ cũng chỉ tộc Thanh Xà ta có giải dược, loại độc này hết sức kỳ diệu, thu phát đều do tộc Thanh Xà tùy tâm khống chế. Chỉ cần ta thúc giục độc tính thì ngay tức khắc độc phát công tâm, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi ngươi.
Thẩm Thạch trầm mặc, hỏi:
- Cô không tin ta?
- Phải.
- Vậy còn nói nhiều như vậy làm gì, cô chỉ việc giết ngay ta, không phải là êm xuôi hơn sao?
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ qua. Thứ nhất, nghe ngươi nói cũng có lý có lý, ta cũng muốn vào trong thành của Nhân tộc nhìn một chút, đồng thời nghe ngóng tin tức. Còn thứ hai...
Ngọc Lâm nở nụ cười mang theo một tia mệt mỏi, tuy có chút uể oải quả thật nó rất đẹp, nàng nói khẽ:
- Kỳ thật, ngươi cơ trí thông minh, tâm tư chu đáo, cẩn thận hơn xa những thủ hạ kia của ta. Năm đó, sau khi lão Bạch Hầu mất tích, thủ hạ bên ta không còn một ai có thể giúp ta bày mưu tính kế, tháo gỡ khó khăn. Nếu lần này ngươi có thể cùng ta bình an trở về, nhất định ta chẳng những giải độc cho ngươi mà còn có thể khôi phục lại thân phận Quỷ Vu nhất tộc. Sau đó chọn ngươi làm quân sư cho ta, địa vị trong tộc gần với ta nhất. Ngươi có bằng lòng hay không?
Nói xong, nàng tựa hồ có chút do dự, khẽ thở dài nói tiếp:
- Thạch đầu, ngươi cũng biết tính ta, những lời khi còn ở thượng cổ truyền tống pháp trận ta vẫn còn giữ trong lòng.
Thẩm Thạch đưa mắt nhìn nàng. Ngọc Lâm thần sắc kiên quyết gật đầu.
Thẩm Thạch im lặng thật lâu rồi cười khổ một cái, không nói lời nào, đưa tay lấy viên Thanh Tiên Đan cho vào miệng nuốt xuống.
Trên mặt Ngọc Lâm, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
※※※
Mấy ngày sau, hai người Thẩm Thạch và Ngọc Lâm xuất hiện ở bìa rừng phía Tây Thiên Tinh thành. Thẩm Thạch chỉ vào tòa thành trì được xây dựng toàn bằng gỗ của thân cây lớn, nói:
- Kia là Thiên Tinh thành.
Ngọc Lâm chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn theo hướng tay chỉ, thần tình trên mặt có chút phức tạp. Sau lưng nàng không có bất kỳ tộc nhân nào Thiên Thanh Xà Yêu nào đi theo, cho dù là Ngọc Lung muội muội của nàng cũng bảo ở lại Vũ Khư. Tộc Thiên Thanh Xà Yêu chỉ có mình nàng tu luyện đến cảnh giới Địa Yêu, hoàn toàn hóa hình thành người thì ngoại hình các tộc nhân khác đều quá nổi bật, nếu đi theo thì chỉ sợ rước họa vào thân.
Thẩm Thạch nói:
- Chúng ta qua đó.
Ngọc Lâm đáp:
- Được.
Hai người men theo con đường đi tới. Không lâu sau, một con hồ ly từ trong rừng cây chui ra, nó kêu lên vài tiếng mừng rỡ rồi chạy nhanh đến chỗ Thẩm Thạch. Thẩm Thạch cũng rất vui mừng, cười ha ha xoa đầu hồ ly.
Đúng như Thẩm Thạch nói lúc trước, khi hắn và Ngọc Lâm tiến vào Thiên Tinh thành, không có bất kỳ ai phát hiện ra điều gì bất ổn, tối đa chỉ là vài tên sắc quỷ nhiều lần ngó trộm dung mạo kiều mị của Ngọc Lâm. Mà Ngọc Lâm cũng là lần đầu tiên thấy số lượng Nhân tộc đông như thế. Trong lòng, một cảm giác không thoải mái vô thức dâng lên nhưng nàng nhanh chóng nén xuống.
Hai người đi dạo khắp nơi bên trong thành,Thẩm Thạch khẽ giới thiệu cho nàng công trình kiến trúc các nơi. Khi nói đến số nhân khẩu bên trong thành, nhìn sợ qua cũng gấp hơn mười lần với tộc nhân Thiên Thanh Xà Yêu. Lại còn phần lớn Nhân tộc ở đây đều là tu sĩ, cho dù với định lực của Ngọc Lâm, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy rét run, nàng hít vào một hơi khí lạnh.
Thoạt nhìn, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.
Có lẽ mới đầu nàng cho rằng Thẩm Thạch đã có chút phóng đại, nhưng sau khi đi khắp nơi, thời gian dần qua, cuối cùng Ngọc Lâm cũng đã tin.
Nhân tộc, thật sự là mạnh hơn rất nhiều so với yêu tộc. Nhân tộc, chỉ cần một cái đầu ngón út cũng đủ nghiền nát bộ tộc nhỏ bé của nàng.
Vì cái gì. . . Tại sao lại như vậy? Không công bằng!
Thần thái bên ngoài của nàng tuy bình tĩnh nhưng trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng không cam lòng, một cỗ ý chí bi phẫn tự nhiên nổi lên. Có lẽ vì tâm tình bị kích động nên nàng không chú ý đến việc mình đang cùng Thẩm Thạch từ từ tiếp cận tòa thượng cổ truyền tống pháp trận của thành trì này.
Thẩm Thạch đứng cạnh nàng nói:
- Cô xem, nơi này chính là trung tâm tòa thành, đây là tòa thượng cổ truyền tống pháp trận. Từ đây có thể đi đến Thiên Hồng thành bên trong Hồng Mông chủ giới.
Nói xong, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như cũ, tiếp tục tiến về phía trước, hai người cách tòa truyền tống pháp trận chỉ có mấy trượng.
Không biết tại sao, tim Ngọc Lâm đột nhiên đập mạnh một cái, bước chân đột ngột dừng lại, liếc nhìn Thẩm Thạch, trầm giọng quát to một tiếng:
- Đứng lại!
- Tỷ nhìn bộ dạng ngốc nghếch của tên nam nhân kia, chắc hẳn bị sắc đẹp của tỷ mê hoặc rồi phải không? Các vị tổ tiên nói quả không sai, Nhân tộc đều là bọn nhu nhược.
Ngọc Lâm hơi chững bước, cau mày tựa hồ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn giữ lại trong lòng. Trầm mặc một hồi, nàng mới chậm rãi nói:
- Muội đã quá coi thường Nhân tộc rồi, dù sao năm đó Thiên Yêu Vương Đình chúng ta bị diệt vong cũng là do bọn chúng tạo phản.
- Hừ!
Ngọc Lung khẽ nhăn miệng, sau đó nói:
- Không sao, chỉ cần có tỷ tỷ ở đây, chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức, nhất định có thể ở Nhân giới đánh bại bọn chúng lấy lại giang sơn.
Ngọc Lâm nở nụ cười, nàng nhìn muội muội của mình với vẻ cưng chiều, gật đầu nói:
- Có chí khí, có điều chúng ta giải quyết chuyện trước mắt này đã.
Nói xong, nàng quay người đi đến chỗ Thẩm Thạch. Xung quanh Thẩm Thạch chung quanh có đến bảy, tám Thanh Xà Vệ cường hãn hung ác nãy giờ vẫn luôn trông coi hắn, trong mắt tên nào cũng có hung quang. Có lẽ nếu không phải lúc trước Ngọc Lâm nói không được giết người này thì bây giờ Thẩm Thạch đã sớm bị ngũ mã phân thây rồi.
Thẩm Thạch có thể cảm nhận rõ sự cừu hận khắc cốt ghi tâm phát ra từ mấy tên Yêu tộc đứng xung quanh này, bên trong là vậy nhưng bề ngoài kẻ nào cũng làm ra vẻ bình tĩnh. Một lát sau, Ngọc Lâm đến trước ngươi Thẩm Thạch, nàng phất tay bảo những Thanh Xà Vệ này nhanh chóng lui xuống. Ánh mắt Ngọc Lung lạnh lùng, lóe lên từng tia nghiêm nghị, cô vừa định tiến lên thì chợt nghe tỷ tỷ nói:
- Ngọc Lung, muội cũng lui xuống trước đi.
Ngọc Lung ngơ ngác một chút nhưng từ trước đến nay nàng đều nghe lời của tỷ tỷ, lại nghĩ chắc có lẽ tỷ ấy muốn tự tay giết tên nhân tộc này nên cũng yên lặng lui ra. Qua chốc lát, ở đây chỉ còn lại hai người Ngọc Lâm và Thẩm Thạch.
Ngọc Lâm hắng giọng định mở miệng bỗng nhiên nghe Thẩm Thạch hỏi:
- Chuyện ở đây cô đã sắp xếp xong chưa?
Ngọc Lâm cau mày hơi do dự nhìn Thẩm Thạch đáp:
- Cũng gần xong, trong khu rừng mưa này mà có một nơi như vậy thì quả thật là không tệ. Đợi tộc nhân phục hồi thể lực, xong lấy nơi này làm căn cứ tiến vào sâu trong Vũ Lâm thăm dò, hẳn là mọi chuyện sẽ ổn hơn.
Thẩm Thạch gật đầu nói:
- Vậy thì tốt rồi. Nếu như ở đây không còn vấn đề gì lớn, cô có muốn cùng ta đi vào Thiên Tinh thành một chuyến không?
Ngọc Lâm cả kinh, ngẩng phắt đầu hỏi:
- Cái gì?
Thẩm Thạch có chút kinh ngạc nhìn nàng nói:
- Sao thế? Cô không nghĩ sẽ đi cùng ta sao? Ta còn tưởng cô chưa tin hết những lời ta nói nên định dẫn cô đi vào chỗ sống của Nhân tộc tìm hiểu thêm một chút. Đồng thời, cũng chứng minh lời ta nói không phải là giả. Trừ chuyện này, cô cũng có thể từ những người khác thu thập được một ít tin tức cần thiết, ví dụ như trong Sa La giới có chỗ nào có Yêu tộc còn sót lại không, nếu có thì họ ở đâu, huyết mạch thế nào... Chỉ cần biết một ít tin tức về những Yêu tộc khác, cô có thể tìm đến lôi kéo họ. Những việc này chẳng lẽ cô chưa nghĩ tới sao?
Sắc mặt Ngọc Lâm không ngừng biến hóa, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:
- Ngươi nói đúng… quả thực cũng có vài phần đạo lý.
Dứt lời, nàng nhẹ nhàng day mi tâm, trong đáy mắt xẹt qua một tia mệt mỏi. Những biểu hiện tinh tế này chẳng một ai trong tộc Thiên Thanh Xà yêu có thể trông thấy, trái lại chỉ riêng trước mặt Thẩm Thạch là ngoại nhân duy nhất này, nàng mới có thể tỏ ra một ít biểu hiện thất thố nhất thời như vậy.
Thẩm Thạch hơi nở nụ cười, nói:
- Xem ra cô cũng mệt mỏi không ít.
Ngọc Lâm lạnh lùng nhìn hắn, sau một lát trầm ngâm, nói:
- Những tin tức ngươi vừa nói, quả thực ta cũng muốn tự mình đi tìm hiểu một chút. Nhưng ta cũng không thể cứ như vậy tùy tiện mà đi.
Nói xong, nàng thò tay vào ngực lấy ra một viên dược hoàn màu xanh đưa cho Thẩm Thạch, bảo:
- Trước tiên, ngươi uống viên thuốc này, ta sẽ đi cùng với ngươi.
Thẩm Thạch hơi ngơ ngác nhìn Ngọc Lâm, sắc mặt trầm xuống, hỏi:
- Đây là thuốc gì?
- Thanh Tiên đan. Đan này là bảo đan độc môn bí truyền của tộc Thanh Xà, dùng nọc kịch độc của rắn lục làm nguyên liệu chủ yếu để luyện chế thành. Trong thiên hạ cũng chỉ tộc Thanh Xà ta có giải dược, loại độc này hết sức kỳ diệu, thu phát đều do tộc Thanh Xà tùy tâm khống chế. Chỉ cần ta thúc giục độc tính thì ngay tức khắc độc phát công tâm, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi ngươi.
Thẩm Thạch trầm mặc, hỏi:
- Cô không tin ta?
- Phải.
- Vậy còn nói nhiều như vậy làm gì, cô chỉ việc giết ngay ta, không phải là êm xuôi hơn sao?
- Chuyện này ta cũng đã nghĩ qua. Thứ nhất, nghe ngươi nói cũng có lý có lý, ta cũng muốn vào trong thành của Nhân tộc nhìn một chút, đồng thời nghe ngóng tin tức. Còn thứ hai...
Ngọc Lâm nở nụ cười mang theo một tia mệt mỏi, tuy có chút uể oải quả thật nó rất đẹp, nàng nói khẽ:
- Kỳ thật, ngươi cơ trí thông minh, tâm tư chu đáo, cẩn thận hơn xa những thủ hạ kia của ta. Năm đó, sau khi lão Bạch Hầu mất tích, thủ hạ bên ta không còn một ai có thể giúp ta bày mưu tính kế, tháo gỡ khó khăn. Nếu lần này ngươi có thể cùng ta bình an trở về, nhất định ta chẳng những giải độc cho ngươi mà còn có thể khôi phục lại thân phận Quỷ Vu nhất tộc. Sau đó chọn ngươi làm quân sư cho ta, địa vị trong tộc gần với ta nhất. Ngươi có bằng lòng hay không?
Nói xong, nàng tựa hồ có chút do dự, khẽ thở dài nói tiếp:
- Thạch đầu, ngươi cũng biết tính ta, những lời khi còn ở thượng cổ truyền tống pháp trận ta vẫn còn giữ trong lòng.
Thẩm Thạch đưa mắt nhìn nàng. Ngọc Lâm thần sắc kiên quyết gật đầu.
Thẩm Thạch im lặng thật lâu rồi cười khổ một cái, không nói lời nào, đưa tay lấy viên Thanh Tiên Đan cho vào miệng nuốt xuống.
Trên mặt Ngọc Lâm, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ.
※※※
Mấy ngày sau, hai người Thẩm Thạch và Ngọc Lâm xuất hiện ở bìa rừng phía Tây Thiên Tinh thành. Thẩm Thạch chỉ vào tòa thành trì được xây dựng toàn bằng gỗ của thân cây lớn, nói:
- Kia là Thiên Tinh thành.
Ngọc Lâm chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn theo hướng tay chỉ, thần tình trên mặt có chút phức tạp. Sau lưng nàng không có bất kỳ tộc nhân nào Thiên Thanh Xà Yêu nào đi theo, cho dù là Ngọc Lung muội muội của nàng cũng bảo ở lại Vũ Khư. Tộc Thiên Thanh Xà Yêu chỉ có mình nàng tu luyện đến cảnh giới Địa Yêu, hoàn toàn hóa hình thành người thì ngoại hình các tộc nhân khác đều quá nổi bật, nếu đi theo thì chỉ sợ rước họa vào thân.
Thẩm Thạch nói:
- Chúng ta qua đó.
Ngọc Lâm đáp:
- Được.
Hai người men theo con đường đi tới. Không lâu sau, một con hồ ly từ trong rừng cây chui ra, nó kêu lên vài tiếng mừng rỡ rồi chạy nhanh đến chỗ Thẩm Thạch. Thẩm Thạch cũng rất vui mừng, cười ha ha xoa đầu hồ ly.
Đúng như Thẩm Thạch nói lúc trước, khi hắn và Ngọc Lâm tiến vào Thiên Tinh thành, không có bất kỳ ai phát hiện ra điều gì bất ổn, tối đa chỉ là vài tên sắc quỷ nhiều lần ngó trộm dung mạo kiều mị của Ngọc Lâm. Mà Ngọc Lâm cũng là lần đầu tiên thấy số lượng Nhân tộc đông như thế. Trong lòng, một cảm giác không thoải mái vô thức dâng lên nhưng nàng nhanh chóng nén xuống.
Hai người đi dạo khắp nơi bên trong thành,Thẩm Thạch khẽ giới thiệu cho nàng công trình kiến trúc các nơi. Khi nói đến số nhân khẩu bên trong thành, nhìn sợ qua cũng gấp hơn mười lần với tộc nhân Thiên Thanh Xà Yêu. Lại còn phần lớn Nhân tộc ở đây đều là tu sĩ, cho dù với định lực của Ngọc Lâm, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy rét run, nàng hít vào một hơi khí lạnh.
Thoạt nhìn, sắc mặt nàng có chút tái nhợt.
Có lẽ mới đầu nàng cho rằng Thẩm Thạch đã có chút phóng đại, nhưng sau khi đi khắp nơi, thời gian dần qua, cuối cùng Ngọc Lâm cũng đã tin.
Nhân tộc, thật sự là mạnh hơn rất nhiều so với yêu tộc. Nhân tộc, chỉ cần một cái đầu ngón út cũng đủ nghiền nát bộ tộc nhỏ bé của nàng.
Vì cái gì. . . Tại sao lại như vậy? Không công bằng!
Thần thái bên ngoài của nàng tuy bình tĩnh nhưng trong lòng âm thầm kêu lên một tiếng không cam lòng, một cỗ ý chí bi phẫn tự nhiên nổi lên. Có lẽ vì tâm tình bị kích động nên nàng không chú ý đến việc mình đang cùng Thẩm Thạch từ từ tiếp cận tòa thượng cổ truyền tống pháp trận của thành trì này.
Thẩm Thạch đứng cạnh nàng nói:
- Cô xem, nơi này chính là trung tâm tòa thành, đây là tòa thượng cổ truyền tống pháp trận. Từ đây có thể đi đến Thiên Hồng thành bên trong Hồng Mông chủ giới.
Nói xong, thần sắc hắn vẫn bình tĩnh như cũ, tiếp tục tiến về phía trước, hai người cách tòa truyền tống pháp trận chỉ có mấy trượng.
Không biết tại sao, tim Ngọc Lâm đột nhiên đập mạnh một cái, bước chân đột ngột dừng lại, liếc nhìn Thẩm Thạch, trầm giọng quát to một tiếng:
- Đứng lại!