Dịch: teo tran
Biên: kethattinhthu7
Thẩm Thạch có một giấc mơ dài kỳ quái, ban đầu hắn mơ thấy lúc mình còn bé, cảnh tượng hồi nhỏ lần lượt hiện ra. Rồi đột nhiên hắn mơ thấy điều kỳ quái, trong đại hoa viên nhà hắn tại thành Tây Lô ở Âm châu bỗng nhiên xuất hiện một cây dâu rất lớn, rậm rạp, lá màu canh, cao vút.
Dưới bóng cây, cha hắn Thẩm Thái đang ngồi uống rượu một mình bên bàn đá cười gọi hắn qua. Thẩm Thạch vui mừng chạy đến, sau đó phát hiện trên bàn có rượu, phụ thân đang uống rượu một mình. Thẩm Thạch hỏi cha đây là rượu gì, Thẩm Thái nở nụ cười, đúng lúc này, bỗng nhiên có lá dâu bay xuống, tiếp theo lại có một chùm trái dâu cũng rơi theo, Thẩm Thái cười nói:
- Lúc dâu rơi, là lúc có rượu Tang Lạc(*).
(*) 桑落时候, 便是桑落酒了啊: Tang lạc thì hậu, tiện thị tang lạc tửu liễu a.
Cảnh tượng này bỗng như có cơn gió thổi qua làm biến mất, sau đó Thẩm Thạch lại thấy đứa trẻ kia chậm rãi lớn lên, trải qua khó khăn trắc trở, trầm mặc mà yên tĩnh đi trên con đường của mình. Hắn như người ngoài, lạnh lùng đứng xem nửa đời trước của mình.
Nhiều lần hắn chứng kiến những khoảnh khắc cận kề cái chết, cảm thấy có chút khẩn trương, bình thường không cảm thấy gì nhưng bây giờ nhìn lại phát hiện, những chuyện mình đã trải qua khó khăn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Thời gian thật dài yên tĩnh lướt qua, từng hình ảnh vui buồn hiện ra liên tiếp, cho đến cuối cùng, hắn trông thấy thành trì mới được cất lên trong Yêu giới. Trước sự tấn công của vô số quỷ vật như thủy triều nhưng tòa thành trì ấy vẫn đứng sừng sững. Hình ảnh quen thuộc này cứ lặp đi lặp lại, thời gian trôi qua, đám quỷ vật như thủy triều ấy cũng lui đi.
Nhân tộc cường đại chiếm cứ nơi đây, tu sĩ thừa thắng bắt đầu không ngừng truy kích, hầu như tại bất kỳ nơi nào trong Yêu giới cũng có thể xảy ra chiến đấu. Sau thời điểm tấn công Bình Yêu thành, có lẽ đó là lúc mạnh nhất, thực lực Quỷ tộc có dấu hiệu sa sút. Một thời đại náo nhiệt bắt đầu mở ra, đối với Nhân tộc mà nói, vùng đất mới này chứa đầy hứa hẹn, do đó, tất cả đều hăng hái xông lên.
Ánh mắt Thẩm Thạch bỗng nhiên như đứng từ trên cao nhìn xuống thế giới rộng lớn này, hắn có cảm giác mình giống như một vị thần. Có điều, trong lòng hắn cũng không có lạnh lùng, hắn đang nhớ tới một người. Nhưng kỳ quái là cho dù cố thế nào hắn cũng không thể nhìn thấy bóng người đó, chỉ có thể nhìn thấy vô số sinh linh như con sâu cái kiến hung ác dốc sức liều mạng chém giết nhau.
Đến cuối cùng phe chiến thắng vẫn là Nhân tộc, vô số xương trắng, thịt nát của quỷ vật tan thành mây khói. Mà kỳ quái là trong trận chiến dài dòng, buồn chán mà thảm liệt này, Thẩm Thạch lại không thấy bóng dáng Yêu tộc.
Yêu tộc nguyên là chủ nhân của vùng đất này, đã từng có thời Yêu tộc rất cường thịnh nhưng bất giác đã trở nên yếu đến mức không ai thèm quan tâm đến.
Ngay vào lúc này, tất cả hình ảnh trước mắt Thẩm Thạch đột nhiên ngừng lại, hết thảy đều đình trệ, ngay sau đó mọi thứ dồn lại một chỗ. Ánh sáng, bóng người bị vặn vẹo cuối cùng biến thành một điểm sáng bay vút đi, cuối cùng phóng vào bóng tối vô tận ở phía xa, chỉ để lại trong tầm mắt một vệt tàn ảnh.
Tất cả trở nên yên tĩnh, bóng tối ùn ùn kéo đến, Thẩm Thạch bình tĩnh đứng trong bóng đêm, bên tai đột nhiên nghe thấy từ sâu trong hắc ám truyền đến tiếng tim đập kỳ dị.
Hắn cố nhớ đó là thứ gì nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên lại lần nữa thiếp đi.
Lúc Thẩm Thạch tỉnh lại lần nữa, cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau nhức. Đối với thân thể cực kỳ kiên cường dẻo dai được tu luyện qua nhiều năm của hắn thì đây là chuyện hiếm thấy, có thể thấy trước khi hôn mê, thân thể của hắn đã phải chịu áp lực lớn như thế nào.
Cây cối xung quanh đón gió lắc lư tạo ra âm thanh cùng mùi bùn đất quanh quẩn, Thẩm Thạch chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía phát hiện mình đang ở giữa núi rừng, xung quanh là cây cối rậm rạp, xa xa có thể thấy núi non trập trùng.
Nhìn hình dạng và hướng dãy núi, Thẩm Thạch có thể xác định đại khái hiện giờ chính mình còn đang ở trong Hắc Ngục sơn. Trước khi hắn bất tỉnh, hắn còn ở trong tế đàn và mật thất hắc ám thần nhưng lúc này lại không thấy đâu. Xung quanh hắn, không hề thấy bộ hài cốt cực lớn, bên trong có trái tim bị thương đâu, tất cà chỉ có núi rừng và gió mát.
Thẩm Thạch đứng nguyên tại chỗ cẩn thận suy nghĩ một lát, trong lòng chợt cảm thấy có một loại cảm giác hoảng hốt như có như không. Dường như những gì có trong trí nhớ của mình chỉ là ảo mộng, sau khi tỉnh rồi mới biết kỳ thật không có chuyện gì xảy ra cả?
Hắn cảm thấy mờ mịt tiến về phía trước một bước, bỗng nhiên bị vấp phải một vật, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một thanh trường kiếm cũ kỹ nằm yên trên mặt đất nơi hắn vừa đứng dậy.
Đó là một thanh cổ kiếm.
Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, cúi người nhặt thanh kiếm, kiếm vừa vào tay liền cảm thấy hơi nặng, lại nhìn thân kiếm, Thẩm Thạch nhớ rõ ba mảnh vỡ tàn kiếm lúc trước khi hợp lại xuất hiện dị tượng ánh sáng ôn hòa nhưng thanh cổ kiếm vẫn còn vài vết rạn như vết thương, giống như trải qua tuế nguyệt bị mài mòn, lưu lại dấu vết trên thanh cổ kiếm có lai lịch thần bí.
Mà giờ khắc này nhìn lại, thanh cổ kiếm ngoại trừ kiểu dáng không đổi, vết sứt mẻ hầu như biến mất hết không thấy, còn mơ hồ có cảm giác khác rất lạ. Thẩm Thạch cầm thanh kiếm, cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ dị tựa hồ đang cùng linh lực trong cơ thể mình hô ứng lẫn nhau, vô cùng thần kỳ.
Chẳng biết tại sao Thẩm Thạch có cảm giác cổ quái, dường như đến lúc này thanh cổ kiếm mới chính thức nguyên vẹn, giống như chính thứ nó có linh tính?
Thẩm Thạch bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ cổ kiếm trong tay không phát hiện manh mối gì, hắn thử đem linh lực rót vào trong kiếm phát hiện linh lực như trâu đất xuống biển, biến mất không một tiếng động.
Thanh kiếm có điều kỳ quái, Thẩm Thạch có được thanh kiếm đã lâu nhưng vẫn không cách nào chính thức khống chế nó.
Hơi thất vọng lắc đầu, Thẩm Thạch thuận tay đem thanh cổ kiếm bỏi vào túi Như Ýi, nếu linh lực không có tác dụng, vậy thì không có khả năng thu cổ kiếm này vào linh khiếu như lúc trước, bất quá vậy cũng tốt, bằng không lúc nào Thẩm Thạch cũng có cảm giác mười phần cổ quái khi lúc nào trong linh khiếu cũng treo lơ lửng một thanh kiếm sắc bén vô cùng cường đại.
Hắn phân biệt phương hướng, tế ra Khuynh Tuyết kiếm bay về phía Bình Yêu thành, nhưng khi bay được một lúc, hắn bỗng nhiên đổi hướng bay về phía sâu trong Hắc Ngục Sơn.
Lúc trước, hắn đã từng sống ở đây ba năm, tuy rằng không có bao nhiêu tốt đẹp, lại nhiều lần giãy giụa bên bờ sinh tử, nhưng ngay lúc này Thẩm Thạch lại đột nhiên rất muốn xem lại chốn cũ.
Quá trình bay, phong cảnh bên trong Hắc Ngục Sơn chậm rãi hiện ra, ngoại trừ núi rừng cũng bắt đầu xuất hiện tử khí, từng đống xương cốt cho thấy nơi này từng xảy ra chuyện. Thẩm Thạch yên lặng nhìn cảnh núi rừng, phát hiện không thấy bóng dáng quỷ vật từng chém giết khắp nơi. Hắn bay đến vùng đất của tộc Thiên Thanh Xà Yêu khi xưa rồi từ từ hạ xuống.
Vùng đất từng là địa phương náo nhiệt, nay chỉ còn lại một mảnh tiêu điều, trong đống đổ nát ngẫu nhiên có thể thấy một ít thi hài, Thẩm Thạch yên lặng đi tới, sau đó dừng lại.
Rất nhiều năm trước, hắn và lão Bạch Hầu, còn có Thạch Trư từng ngồi đây uống thứ rượu chua rất khó nuốt.
Biên: kethattinhthu7
Thẩm Thạch có một giấc mơ dài kỳ quái, ban đầu hắn mơ thấy lúc mình còn bé, cảnh tượng hồi nhỏ lần lượt hiện ra. Rồi đột nhiên hắn mơ thấy điều kỳ quái, trong đại hoa viên nhà hắn tại thành Tây Lô ở Âm châu bỗng nhiên xuất hiện một cây dâu rất lớn, rậm rạp, lá màu canh, cao vút.
Dưới bóng cây, cha hắn Thẩm Thái đang ngồi uống rượu một mình bên bàn đá cười gọi hắn qua. Thẩm Thạch vui mừng chạy đến, sau đó phát hiện trên bàn có rượu, phụ thân đang uống rượu một mình. Thẩm Thạch hỏi cha đây là rượu gì, Thẩm Thái nở nụ cười, đúng lúc này, bỗng nhiên có lá dâu bay xuống, tiếp theo lại có một chùm trái dâu cũng rơi theo, Thẩm Thái cười nói:
- Lúc dâu rơi, là lúc có rượu Tang Lạc(*).
(*) 桑落时候, 便是桑落酒了啊: Tang lạc thì hậu, tiện thị tang lạc tửu liễu a.
Cảnh tượng này bỗng như có cơn gió thổi qua làm biến mất, sau đó Thẩm Thạch lại thấy đứa trẻ kia chậm rãi lớn lên, trải qua khó khăn trắc trở, trầm mặc mà yên tĩnh đi trên con đường của mình. Hắn như người ngoài, lạnh lùng đứng xem nửa đời trước của mình.
Nhiều lần hắn chứng kiến những khoảnh khắc cận kề cái chết, cảm thấy có chút khẩn trương, bình thường không cảm thấy gì nhưng bây giờ nhìn lại phát hiện, những chuyện mình đã trải qua khó khăn hơn nhiều so với hắn tưởng tượng.
Thời gian thật dài yên tĩnh lướt qua, từng hình ảnh vui buồn hiện ra liên tiếp, cho đến cuối cùng, hắn trông thấy thành trì mới được cất lên trong Yêu giới. Trước sự tấn công của vô số quỷ vật như thủy triều nhưng tòa thành trì ấy vẫn đứng sừng sững. Hình ảnh quen thuộc này cứ lặp đi lặp lại, thời gian trôi qua, đám quỷ vật như thủy triều ấy cũng lui đi.
Nhân tộc cường đại chiếm cứ nơi đây, tu sĩ thừa thắng bắt đầu không ngừng truy kích, hầu như tại bất kỳ nơi nào trong Yêu giới cũng có thể xảy ra chiến đấu. Sau thời điểm tấn công Bình Yêu thành, có lẽ đó là lúc mạnh nhất, thực lực Quỷ tộc có dấu hiệu sa sút. Một thời đại náo nhiệt bắt đầu mở ra, đối với Nhân tộc mà nói, vùng đất mới này chứa đầy hứa hẹn, do đó, tất cả đều hăng hái xông lên.
Ánh mắt Thẩm Thạch bỗng nhiên như đứng từ trên cao nhìn xuống thế giới rộng lớn này, hắn có cảm giác mình giống như một vị thần. Có điều, trong lòng hắn cũng không có lạnh lùng, hắn đang nhớ tới một người. Nhưng kỳ quái là cho dù cố thế nào hắn cũng không thể nhìn thấy bóng người đó, chỉ có thể nhìn thấy vô số sinh linh như con sâu cái kiến hung ác dốc sức liều mạng chém giết nhau.
Đến cuối cùng phe chiến thắng vẫn là Nhân tộc, vô số xương trắng, thịt nát của quỷ vật tan thành mây khói. Mà kỳ quái là trong trận chiến dài dòng, buồn chán mà thảm liệt này, Thẩm Thạch lại không thấy bóng dáng Yêu tộc.
Yêu tộc nguyên là chủ nhân của vùng đất này, đã từng có thời Yêu tộc rất cường thịnh nhưng bất giác đã trở nên yếu đến mức không ai thèm quan tâm đến.
Ngay vào lúc này, tất cả hình ảnh trước mắt Thẩm Thạch đột nhiên ngừng lại, hết thảy đều đình trệ, ngay sau đó mọi thứ dồn lại một chỗ. Ánh sáng, bóng người bị vặn vẹo cuối cùng biến thành một điểm sáng bay vút đi, cuối cùng phóng vào bóng tối vô tận ở phía xa, chỉ để lại trong tầm mắt một vệt tàn ảnh.
Tất cả trở nên yên tĩnh, bóng tối ùn ùn kéo đến, Thẩm Thạch bình tĩnh đứng trong bóng đêm, bên tai đột nhiên nghe thấy từ sâu trong hắc ám truyền đến tiếng tim đập kỳ dị.
Hắn cố nhớ đó là thứ gì nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi nên lại lần nữa thiếp đi.
Lúc Thẩm Thạch tỉnh lại lần nữa, cảm thấy toàn thân không chỗ nào không đau nhức. Đối với thân thể cực kỳ kiên cường dẻo dai được tu luyện qua nhiều năm của hắn thì đây là chuyện hiếm thấy, có thể thấy trước khi hôn mê, thân thể của hắn đã phải chịu áp lực lớn như thế nào.
Cây cối xung quanh đón gió lắc lư tạo ra âm thanh cùng mùi bùn đất quanh quẩn, Thẩm Thạch chậm rãi đứng lên, nhìn thoáng qua bốn phía phát hiện mình đang ở giữa núi rừng, xung quanh là cây cối rậm rạp, xa xa có thể thấy núi non trập trùng.
Nhìn hình dạng và hướng dãy núi, Thẩm Thạch có thể xác định đại khái hiện giờ chính mình còn đang ở trong Hắc Ngục sơn. Trước khi hắn bất tỉnh, hắn còn ở trong tế đàn và mật thất hắc ám thần nhưng lúc này lại không thấy đâu. Xung quanh hắn, không hề thấy bộ hài cốt cực lớn, bên trong có trái tim bị thương đâu, tất cà chỉ có núi rừng và gió mát.
Thẩm Thạch đứng nguyên tại chỗ cẩn thận suy nghĩ một lát, trong lòng chợt cảm thấy có một loại cảm giác hoảng hốt như có như không. Dường như những gì có trong trí nhớ của mình chỉ là ảo mộng, sau khi tỉnh rồi mới biết kỳ thật không có chuyện gì xảy ra cả?
Hắn cảm thấy mờ mịt tiến về phía trước một bước, bỗng nhiên bị vấp phải một vật, hắn cúi đầu nhìn thì thấy một thanh trường kiếm cũ kỹ nằm yên trên mặt đất nơi hắn vừa đứng dậy.
Đó là một thanh cổ kiếm.
Thẩm Thạch nhíu nhíu mày, cúi người nhặt thanh kiếm, kiếm vừa vào tay liền cảm thấy hơi nặng, lại nhìn thân kiếm, Thẩm Thạch nhớ rõ ba mảnh vỡ tàn kiếm lúc trước khi hợp lại xuất hiện dị tượng ánh sáng ôn hòa nhưng thanh cổ kiếm vẫn còn vài vết rạn như vết thương, giống như trải qua tuế nguyệt bị mài mòn, lưu lại dấu vết trên thanh cổ kiếm có lai lịch thần bí.
Mà giờ khắc này nhìn lại, thanh cổ kiếm ngoại trừ kiểu dáng không đổi, vết sứt mẻ hầu như biến mất hết không thấy, còn mơ hồ có cảm giác khác rất lạ. Thẩm Thạch cầm thanh kiếm, cảm thấy một cỗ lực lượng kỳ dị tựa hồ đang cùng linh lực trong cơ thể mình hô ứng lẫn nhau, vô cùng thần kỳ.
Chẳng biết tại sao Thẩm Thạch có cảm giác cổ quái, dường như đến lúc này thanh cổ kiếm mới chính thức nguyên vẹn, giống như chính thứ nó có linh tính?
Thẩm Thạch bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, nhưng nhìn kỹ cổ kiếm trong tay không phát hiện manh mối gì, hắn thử đem linh lực rót vào trong kiếm phát hiện linh lực như trâu đất xuống biển, biến mất không một tiếng động.
Thanh kiếm có điều kỳ quái, Thẩm Thạch có được thanh kiếm đã lâu nhưng vẫn không cách nào chính thức khống chế nó.
Hơi thất vọng lắc đầu, Thẩm Thạch thuận tay đem thanh cổ kiếm bỏi vào túi Như Ýi, nếu linh lực không có tác dụng, vậy thì không có khả năng thu cổ kiếm này vào linh khiếu như lúc trước, bất quá vậy cũng tốt, bằng không lúc nào Thẩm Thạch cũng có cảm giác mười phần cổ quái khi lúc nào trong linh khiếu cũng treo lơ lửng một thanh kiếm sắc bén vô cùng cường đại.
Hắn phân biệt phương hướng, tế ra Khuynh Tuyết kiếm bay về phía Bình Yêu thành, nhưng khi bay được một lúc, hắn bỗng nhiên đổi hướng bay về phía sâu trong Hắc Ngục Sơn.
Lúc trước, hắn đã từng sống ở đây ba năm, tuy rằng không có bao nhiêu tốt đẹp, lại nhiều lần giãy giụa bên bờ sinh tử, nhưng ngay lúc này Thẩm Thạch lại đột nhiên rất muốn xem lại chốn cũ.
Quá trình bay, phong cảnh bên trong Hắc Ngục Sơn chậm rãi hiện ra, ngoại trừ núi rừng cũng bắt đầu xuất hiện tử khí, từng đống xương cốt cho thấy nơi này từng xảy ra chuyện. Thẩm Thạch yên lặng nhìn cảnh núi rừng, phát hiện không thấy bóng dáng quỷ vật từng chém giết khắp nơi. Hắn bay đến vùng đất của tộc Thiên Thanh Xà Yêu khi xưa rồi từ từ hạ xuống.
Vùng đất từng là địa phương náo nhiệt, nay chỉ còn lại một mảnh tiêu điều, trong đống đổ nát ngẫu nhiên có thể thấy một ít thi hài, Thẩm Thạch yên lặng đi tới, sau đó dừng lại.
Rất nhiều năm trước, hắn và lão Bạch Hầu, còn có Thạch Trư từng ngồi đây uống thứ rượu chua rất khó nuốt.