Phù lục có nhiều màu sắc, phẩm giai Phù lục khác nhau thì màu sắc cũng khác nhau. Đây là điều mà bất kỳ tu sĩ nào tìm hiểu về Phù lục đều phải biết. Màu sắc cụ thể phân chia theo thứ tự: kim, hồng, tử, thanh, hoàng(*); trong đó linh tài để chế tác Hoàng sắc Phù lục là rẻ nhất nên giá trị cũng thấp nhất, trong Ngũ Hành Thuật Pháp được xem là nhất giai thuật pháp(**).
(*) Kim, hồng, tử, thanh, hoàng: vàng, đỏ, tím, xanh, vàng.
(**) Nhất giai thuật pháp: thuật pháp cấp một.
Cứ từ đó suy ra, Thanh sắc Phù lục là nhị giai thuật pháp, Tử sắc Phù lục là tam giai thuật pháp, nhưng lên đến Kim, Hồng nhị sắc thì có chút khác biệt. Đạt đến cấp độ này thì số lượng linh tài cần thiết để chế tác ngày càng nhiều, trong đó có không ít nguyên liệu là linh tài quý hiếm, thậm chí có loại là thiên tài địa bảo(*). Do đó, Hồng sắc Phù lục được xem là tứ giai Phù lục, còn Phù lục có phẩm chất cao quý nhất chỉ có thể là Kim sắc Phù lục.
(*) Thiên tài địa bảo: vật cực kỳ quý hiếm trong trời đất.
Ngũ Hành Thuật Pháp đã suy thoái từ lâu, theo Thẩm Thạch biết thì chỉ riêng Hồng sắc Phù lục đã cực kỳ hiếm, ít nhất cho đến lúc này thì hắn chưa từng thấy qua lần nào, dù từ nhỏ hắn từng sống tại nơi buôn bán đủ thứ cho giới tu chân, kiến thức cũng cao hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.
Hồng sắc Phù lục đã như thế thì tất nhiên Kim sắc Phù lục lại càng như vật chỉ có trong truyền thuyết, mờ mịt hư vô, chỉ được ghi lại trong các cuốn sách cổ. Thực ra thì Thẩm Thạch cũng biết một số chuyện như: uy lực của ngũ giai thuật pháp mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, còn được gọi với một tên khá đặc biệt là “Cấm thuật”.
Tất nhiên qua nhiều đời thì truyền thuyết cũng có chút phóng đại, hơn nữa từ trước đến nay khoa trương là “căn bệnh” khó chữa của Nhân tộc khiến tất cả đều có chung suy nghĩ: đồ càng xưa càng tốt, nhất là những thứ đã biến mất hoặc bí thuật thất truyền. Thời gian trôi qua càng lâu thì những thứ đó được phủ lên một tấm màn bí mật, truyền thuyết về chúng tự nhiên càng lúc càng nhiều.
Vì thế, rốt cuộc uy lực của những cao giai thuật pháp trong truyền thuyết mạnh tới đâu, đến mức hủy thiên diệt địa hay không thì Thẩm Thạch không biết. Có điều, theo hắn nghĩ thì với của những thuật pháp từng thử qua thì rất có thể uy lực của chúng quả thật rất mạnh nhưng nếu nói mạnh hơn so với các đạo pháp thần thông cường đại nhất hiện nay, có thể làm nghiêng trời lệch đất thì hắn không tin tưởng lắm.
Hiện giờ hắn đã lựa chọn con đường tu hành theo Ngũ Hành Thuật Pháp nên tất nhiên rất muốn tìm hiểu “Cấm thuật” trong truyền thuyết kia, có điều ngay cả sư phụ Bồ lão đầu của hắn, người được xem là đại sư thiên hạ đệ nhất về thuật pháp cũng không biết nên lúc này hắn cũng chỉ có thể tự suy đoán mà thôi.
Lúc này, Kim sắc Phù lục đang ở trước mặt khiến hắn có cảm giác không tin vào mắt mình, Thẩm Thạch nhìn chăm chăm vào quầng sáng màu vàng và trương Kim sắc Phù lục kia rồi ngây người ra.
Một lúc sau Thẩm Thạch mới bừng tỉnh, phục hồi tinh thần lại, vội vàng cẩn thận phủi từng chút đất cát quanh trương Phù lục, rất nhanh toàn bộ Kim sắc Phù lục đã hiện ra trước mắt. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Thẩm Thạch phát hiện một số vấn đề trên trương Phù lục này.
Đầu tiên, đây quả thật là Kim sắc Phù lục, trên trương Phù lục, linh lực lưu động, vẽ các loại phù văn phù trận cổ xưa huyền ảo, vô cùng tối nghĩa, kể cả chất liệu chế tác Phù lục cũng giống vài phần so với ghi chép để lại. Có lẽ đúng là Kim sắc Phù lục(*) trong truyền thuyết.
(*) Kim sắc Phù lục: gọi tắt là Kim Phù.
Thứ hai, tuy vật này quả thật là Kim Phù nhưng đã bị hư hại đi rất nhiều. Sau khi chế tác xong, nếu không đưa ra sử dụng thì linh lực trên Phù lục sẽ bị hao mòn, chỉ là tốc độ hao tổn tương đối chậm vì bản thân Phù lục có phù trận, chỉ cần cất giữ thật tốt trước khi sử dụng thì sẽ bảo quản được rất lâu. Tuy linh lực vẫn còn, Kim Phù vẫn phát ra hào quang chói lọi nhưng với người đã nghiên cứu Phù lục nhiều năm như Thẩm Thạch thì có thể dễ dàng phát hiện ra linh lực trên trương Kim Phù này đã mất đến tám, chín phần. Có thể nói, Kim Phù này sắp hỏng hoặc nói cách khác, tuy nó vẫn còn một chút công dụng nhưng so với ngày trước thì uy lực chưa đến một phần mười.
Điểm cuối cùng và cũng là điểm quan trong nhất, sau khi xem xét kỹ phù văn phù trận trên Kim Phù, Thẩm Thạch ngẫm nghĩ một lúc rồi phát hiện ra hình như thuật pháp trên trương Phù lục này có chút kỳ quái, hình vẽ phù trận không giống với loại thuật pháp có tính công kích, nói cách khác, có lẽ nó không phải là loại Phù lục “Cấm thuật” uy lực cường đại trong truyền thuyết. Trừ chuyện này ra thì Thẩm Thạch cũng không nhìn ra rốt cuộc nó là cái gì, so sánh với tất cả các loại phù văn phù trận mà hắn biết thì không thấy phù trận trên Kim Phù giống với loại nào.
Cuối cùng, ngẫu nhiên Thẩm Thạch thấy tại một góc khuất trên Kim Phù vẽ rất nhiều phù trận, trông nó có vẻ giống với loại thuật pháp thông thường nhất là “Trầm Thổ Thuật”.
Tất nhiên cũng chỉ hơi giống mà thôi, phù trận trên Kim Phù rất khó hiểu, Thẩm Thạch cũng chưa từng thấy qua, so với Phù lục Trầm Thổ Thuật thì mức độ phức tạp gấp cả trăm, nghìn lần.
Lúc này, đột nhiên Thẩm Thạch giật mình, trên mặt lộ vẻ như đang nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn ngọn núi cực lớn này.
“Chẳng lẽ yêu ma trong truyền thuyết của bộ tộc Huyết Nha là có thật…”
Theo hiểu biết của Thẩm Thạch thì Kim sắc Phù lục này không phải là loại thuật pháp có tính công kích mạnh mẽ được xưng là “Cấm thuật” mà có lẽ là thứ dùng để trấn áp yêu ma chăng?
Bất giác Thẩm Thạch nhìn mặt đất dưới chân mình, khắp nơi đều là đá nham thạch nằm lởm chởm, địa thế hiểm trở nhưng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
Chẳng lẽ con yêu ma kia bị phong ấn, trấn áp dưới ngọn núi này sao?
Thẩm Thạch đưa tay sờ nhẹ Kim Phù, thử kéo lên nhưng lập tức phát hiện trương Phù lục này tuy nằm lộ thiên trên mặt đất nhưng chẳng biết tại sao nó cùng với ngọn núi có “sự liên kết” nào đó chặt chẽ khiến hắn không thể nào lấy lên được.
Thẩm Thạch thoáng trầm ngâm. Hắn muốn dừng thử nghiệm này lại. Dù gì đây cũng là đồ vật trong truyền thuyết , đồng thời, đồ vật này thật sự quá cổ quái vì vậy hắn cho rằng không nên khinh cử vọng động là tốt nhất. Lại nói, tấm Kim Phù này gần như đã bị tàn phá khá nặng, vạn nhất hắn không cẩn thận lại làm hỏng nó nữa thì không biết cái thứ đó sẽ phóng xuất ra thứ kinh khủng gì. Nếu xảy ra trường hợp nguy hiểm đó thì hỏng bét nha, chẳng phải là hắn sẽ tự đưa mình vào rọ sao?
Thẩm Thạch đứng dậy, hít sâu một hơi. Hắn quyết định sẽ đi xem động tĩnh của Huyết Nha lão tộc trưởng trước. Sau khi bị tấm Kim sắc Phù lục làm chậm trễ đôi chút, lúc này, hắn thò đầu ra quan sát chung quanh thì phát hiện, hai người Tống Phi cùng Cổ Tử Đằng mới vừa rồi còn kịch chiến giờ lại chẳng thấy đâu, chỉ còn lại một Huyết Nha lão tộc trưởng hôi bại chi sắc* ngồi một bên.
*sắc mặt xám ngoét.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng hắn nhìn thấy hai bóng hình đang không ngừng đấu đá ở ngoài xa, các loại đạo pháp thần thông, đao mang kiếm ảnh lóe lên liên tục, người tới ta đi, đấu pháp càng ngày càng ác liệt. Xem ra, hai người kia đang đánh nhau rất nhiệt tình nha. Kịch chiến càng ngày càng dữ dội, bọn họ là đồng môn sư huynh đệ lại là hậu duệ huyết mạch Thánh nhân nhưng giờ phút này, chả ai trong cả hai quan tâm. Bọn họ càng đánh càng hăng, dường như đã đánh tới trình độ không chết không ngừng.
Thẩm Thạch tự nhiên sẽ không rảnh rỗi mà lo lắng cho hai tên gia hỏa đang bị lợi ích làm cho mê muội kia. Hơn nữa, nhân cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, hắn nhanh chóng len lén nhảy xuống rồi nhanh chóng vọt tới bên người Huyết Nha tộc trưởng. Tiểu Hắc vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, nó vừa rên rỉ, vừa thở hổn hà hổn hên nhưng khi tới bên người Huyết Nha tộc trưởng, ánh mắt nó liền dính chặt tới cái vật mà Huyết Nha tộc trưởng đang ôm trong ngực.
Nếu mà so sánh, Thẩm Thạch vẫn quan tâm đến Ngưu đầu nhân thân lão Yêu tộc hơn. Hắn liếc nhìn về hai thân ảnh đệ tử Nguyên Thủy Môn ở phía xa nhưng dường như, bọn họ không chú ý đến phía này, có vẻ họ nghĩ rằng, cái chỗ khi ho cò gáy này sẽ không có ngoại nhân tìm đến nha. Thẩm Thạch nhẹ nhàng quỳ xuống bên người Huyết Nha tộc trưởng rồi nhè nhẹ vỗ vỗ bờ vai lão, nhỏ giọng nói: “ Tộc trưởng, người vẫn khỏe chứ, ta là Thạch Đầu a.”
Huyết Nha tộc trưởng mặt xám ngoét bỗng nhiên hơi động, đôi ngưu nhãn vô thần bỗng nhiên xẹt qua một tia kinh hỉ. Hắn ngẩn đầu lên liếc nhìn Thẩm Thạch rồi ngạc nhiên nói: “Ngươi….”
Thẩm Thạch vội vã khoát tay chặn lại rồi nhẹ giọng nói: “Đừng nói nhiều, trước tiên ta mang ngươi đi đã.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn thân thể Huyết Nha tộc trưởng thì thấy thân thể lão Ngưu không hề có vết máu nào, chỉ là, khí sắc của lão quá kém, phảng phất như Tinh Khí Thần đã suy yếu tới cực điểm. Thật khó tưởng tượng đây là người mà cách đây vài ngày hắn đã bái kiến.
Lúc này, Huyết Nha tộc trưởng không biết lôi đâu ra một chút khí lực. Lão bắt lấy cánh tay Thẩm Thạch, giọng run run nói: “Ngươi… ngươi tới từ nơi trú quân của bộ lạc ta sao?”
Thẩm Thạch thoáng do dự rồi gật gật đầu.
“Nói… xin hãy nói cho ta biết, tộc nhân của ta ra sao rồi?” Lão Ngưu giọng khàn khàn truy hỏi.
Thẩm Thạch ngẩn ra, lập tức, hắn nghĩ ngay đến thảm án phát sinh khi đó. Khi đó, Sơn Lang thấy tình thế khẩn cấp liền nhanh chóng bảo vệ lão tiến vào đồng hoang Cự Long. Có lẽ vì lí do đó, Huyết Nha tộc trưởng chỉ biết là có người đến đồ sát tộc nhân nhưng không biết kết quả ra sao.
Nhìn đôi mắt vừa mong mỏi, vừa khẩn cầu của Lão Ngưu làm tim Thẩm Thạch thắt lại, lòng hắn thoáng đau như bị ngàn đao cắt xé. Sau một lúc đắn đo, hắn quyết định nói sự thật bởi vì hắn không muốn lừa dối lão Ngưu đáng thương này. Hắn cắn chặt răng, thấp giọng nói: “ Tộc nhân của ngài…bọn họ…đều chết rồi, không còn một ai cả.”
Lão Ngưu như bị Ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể lão chấn động liên hồi, phảng phất như từ giờ phút này, thế giới quanh lão đã sụp đổ, lòng lão đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, sự tuyệt vọng dần xâm chiếm trái tim già nua, yếu ớt. Thẩm Thạch có chút không đành lòng những vẫn cường thế ép xuống. Hiện tại không phải là lúc để nói chuyện bi thương. Hai tên đệ tử của Nguyên Thủy Môn có thể trở về bất cứ lúc nào. Thẩm Thạch tuy không sợ bọn họ nhưng không nắm chắt có thể bảo vệ được Huyết Nha Lão Ngưu dưới sự liên thủ của hai bọn họ. Vì để đảm bảo an toàn, trước hết hắn sẽ mang Lão Ngưu rời đi.
Chẳng qua, khi hắn nâng Lão Ngưu lên thì lão chợt nở nụ cười bi thảm. Lão đẩy Thẩm Thạch ra, giọng khàn khàn nói: “Chết cả rồi, bọn họ đều chết cả rồi. Ta còn sống trên đời để làm gì nữa….”
Thẩm Thạch giật nảy mình. Hắn muốn khuyên bảo Lão Ngưu nhưng đột nhiên lão run rẩy đứng lên, đi được hai bước thì lão dừng lại, cúi đầu nhìn đồ vật màu đen trong lồng ngực. Thẩm Thạch sốt ruột muốn đi khuyên nhủ thì đột nhiên ánh mắt hắn ngưng lại, sự chú ý của hắn từ trên mình Lão Ngưu dời về nơi hắn đang ngồi.
Dưới mặt đá bụi bặm đột nhiên mơ hồ lấp lóe kim quang.
Thẩm Thạch ngẩn ngơ một lúc rồi đưa tay phủi lớp cát đá ra. Lát sau, thân thể hắn đột ngột đình trệ, một đạo kim quang chói lòa sáng lên trước mắt hắn.
Dưới mặt đá lại thình lình xuất hiện một tấm Kim sắc Phù lục.
================
Kim Phù Lục, chuyên dùng cấm thuật
Rải quanh đây, trấn vật yêu ma?
Than ôi cả tộc Huyết Nha
Nửa đường chết cả, thân già đơn côi!
(*) Kim, hồng, tử, thanh, hoàng: vàng, đỏ, tím, xanh, vàng.
(**) Nhất giai thuật pháp: thuật pháp cấp một.
Cứ từ đó suy ra, Thanh sắc Phù lục là nhị giai thuật pháp, Tử sắc Phù lục là tam giai thuật pháp, nhưng lên đến Kim, Hồng nhị sắc thì có chút khác biệt. Đạt đến cấp độ này thì số lượng linh tài cần thiết để chế tác ngày càng nhiều, trong đó có không ít nguyên liệu là linh tài quý hiếm, thậm chí có loại là thiên tài địa bảo(*). Do đó, Hồng sắc Phù lục được xem là tứ giai Phù lục, còn Phù lục có phẩm chất cao quý nhất chỉ có thể là Kim sắc Phù lục.
(*) Thiên tài địa bảo: vật cực kỳ quý hiếm trong trời đất.
Ngũ Hành Thuật Pháp đã suy thoái từ lâu, theo Thẩm Thạch biết thì chỉ riêng Hồng sắc Phù lục đã cực kỳ hiếm, ít nhất cho đến lúc này thì hắn chưa từng thấy qua lần nào, dù từ nhỏ hắn từng sống tại nơi buôn bán đủ thứ cho giới tu chân, kiến thức cũng cao hơn nhiều so với tu sĩ bình thường.
Hồng sắc Phù lục đã như thế thì tất nhiên Kim sắc Phù lục lại càng như vật chỉ có trong truyền thuyết, mờ mịt hư vô, chỉ được ghi lại trong các cuốn sách cổ. Thực ra thì Thẩm Thạch cũng biết một số chuyện như: uy lực của ngũ giai thuật pháp mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi, còn được gọi với một tên khá đặc biệt là “Cấm thuật”.
Tất nhiên qua nhiều đời thì truyền thuyết cũng có chút phóng đại, hơn nữa từ trước đến nay khoa trương là “căn bệnh” khó chữa của Nhân tộc khiến tất cả đều có chung suy nghĩ: đồ càng xưa càng tốt, nhất là những thứ đã biến mất hoặc bí thuật thất truyền. Thời gian trôi qua càng lâu thì những thứ đó được phủ lên một tấm màn bí mật, truyền thuyết về chúng tự nhiên càng lúc càng nhiều.
Vì thế, rốt cuộc uy lực của những cao giai thuật pháp trong truyền thuyết mạnh tới đâu, đến mức hủy thiên diệt địa hay không thì Thẩm Thạch không biết. Có điều, theo hắn nghĩ thì với của những thuật pháp từng thử qua thì rất có thể uy lực của chúng quả thật rất mạnh nhưng nếu nói mạnh hơn so với các đạo pháp thần thông cường đại nhất hiện nay, có thể làm nghiêng trời lệch đất thì hắn không tin tưởng lắm.
Hiện giờ hắn đã lựa chọn con đường tu hành theo Ngũ Hành Thuật Pháp nên tất nhiên rất muốn tìm hiểu “Cấm thuật” trong truyền thuyết kia, có điều ngay cả sư phụ Bồ lão đầu của hắn, người được xem là đại sư thiên hạ đệ nhất về thuật pháp cũng không biết nên lúc này hắn cũng chỉ có thể tự suy đoán mà thôi.
Lúc này, Kim sắc Phù lục đang ở trước mặt khiến hắn có cảm giác không tin vào mắt mình, Thẩm Thạch nhìn chăm chăm vào quầng sáng màu vàng và trương Kim sắc Phù lục kia rồi ngây người ra.
Một lúc sau Thẩm Thạch mới bừng tỉnh, phục hồi tinh thần lại, vội vàng cẩn thận phủi từng chút đất cát quanh trương Phù lục, rất nhanh toàn bộ Kim sắc Phù lục đã hiện ra trước mắt. Sau khi kiểm tra cẩn thận, Thẩm Thạch phát hiện một số vấn đề trên trương Phù lục này.
Đầu tiên, đây quả thật là Kim sắc Phù lục, trên trương Phù lục, linh lực lưu động, vẽ các loại phù văn phù trận cổ xưa huyền ảo, vô cùng tối nghĩa, kể cả chất liệu chế tác Phù lục cũng giống vài phần so với ghi chép để lại. Có lẽ đúng là Kim sắc Phù lục(*) trong truyền thuyết.
(*) Kim sắc Phù lục: gọi tắt là Kim Phù.
Thứ hai, tuy vật này quả thật là Kim Phù nhưng đã bị hư hại đi rất nhiều. Sau khi chế tác xong, nếu không đưa ra sử dụng thì linh lực trên Phù lục sẽ bị hao mòn, chỉ là tốc độ hao tổn tương đối chậm vì bản thân Phù lục có phù trận, chỉ cần cất giữ thật tốt trước khi sử dụng thì sẽ bảo quản được rất lâu. Tuy linh lực vẫn còn, Kim Phù vẫn phát ra hào quang chói lọi nhưng với người đã nghiên cứu Phù lục nhiều năm như Thẩm Thạch thì có thể dễ dàng phát hiện ra linh lực trên trương Kim Phù này đã mất đến tám, chín phần. Có thể nói, Kim Phù này sắp hỏng hoặc nói cách khác, tuy nó vẫn còn một chút công dụng nhưng so với ngày trước thì uy lực chưa đến một phần mười.
Điểm cuối cùng và cũng là điểm quan trong nhất, sau khi xem xét kỹ phù văn phù trận trên Kim Phù, Thẩm Thạch ngẫm nghĩ một lúc rồi phát hiện ra hình như thuật pháp trên trương Phù lục này có chút kỳ quái, hình vẽ phù trận không giống với loại thuật pháp có tính công kích, nói cách khác, có lẽ nó không phải là loại Phù lục “Cấm thuật” uy lực cường đại trong truyền thuyết. Trừ chuyện này ra thì Thẩm Thạch cũng không nhìn ra rốt cuộc nó là cái gì, so sánh với tất cả các loại phù văn phù trận mà hắn biết thì không thấy phù trận trên Kim Phù giống với loại nào.
Cuối cùng, ngẫu nhiên Thẩm Thạch thấy tại một góc khuất trên Kim Phù vẽ rất nhiều phù trận, trông nó có vẻ giống với loại thuật pháp thông thường nhất là “Trầm Thổ Thuật”.
Tất nhiên cũng chỉ hơi giống mà thôi, phù trận trên Kim Phù rất khó hiểu, Thẩm Thạch cũng chưa từng thấy qua, so với Phù lục Trầm Thổ Thuật thì mức độ phức tạp gấp cả trăm, nghìn lần.
Lúc này, đột nhiên Thẩm Thạch giật mình, trên mặt lộ vẻ như đang nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn ngọn núi cực lớn này.
“Chẳng lẽ yêu ma trong truyền thuyết của bộ tộc Huyết Nha là có thật…”
Theo hiểu biết của Thẩm Thạch thì Kim sắc Phù lục này không phải là loại thuật pháp có tính công kích mạnh mẽ được xưng là “Cấm thuật” mà có lẽ là thứ dùng để trấn áp yêu ma chăng?
Bất giác Thẩm Thạch nhìn mặt đất dưới chân mình, khắp nơi đều là đá nham thạch nằm lởm chởm, địa thế hiểm trở nhưng không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt.
Chẳng lẽ con yêu ma kia bị phong ấn, trấn áp dưới ngọn núi này sao?
Thẩm Thạch đưa tay sờ nhẹ Kim Phù, thử kéo lên nhưng lập tức phát hiện trương Phù lục này tuy nằm lộ thiên trên mặt đất nhưng chẳng biết tại sao nó cùng với ngọn núi có “sự liên kết” nào đó chặt chẽ khiến hắn không thể nào lấy lên được.
Thẩm Thạch thoáng trầm ngâm. Hắn muốn dừng thử nghiệm này lại. Dù gì đây cũng là đồ vật trong truyền thuyết , đồng thời, đồ vật này thật sự quá cổ quái vì vậy hắn cho rằng không nên khinh cử vọng động là tốt nhất. Lại nói, tấm Kim Phù này gần như đã bị tàn phá khá nặng, vạn nhất hắn không cẩn thận lại làm hỏng nó nữa thì không biết cái thứ đó sẽ phóng xuất ra thứ kinh khủng gì. Nếu xảy ra trường hợp nguy hiểm đó thì hỏng bét nha, chẳng phải là hắn sẽ tự đưa mình vào rọ sao?
Thẩm Thạch đứng dậy, hít sâu một hơi. Hắn quyết định sẽ đi xem động tĩnh của Huyết Nha lão tộc trưởng trước. Sau khi bị tấm Kim sắc Phù lục làm chậm trễ đôi chút, lúc này, hắn thò đầu ra quan sát chung quanh thì phát hiện, hai người Tống Phi cùng Cổ Tử Đằng mới vừa rồi còn kịch chiến giờ lại chẳng thấy đâu, chỉ còn lại một Huyết Nha lão tộc trưởng hôi bại chi sắc* ngồi một bên.
*sắc mặt xám ngoét.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng hắn nhìn thấy hai bóng hình đang không ngừng đấu đá ở ngoài xa, các loại đạo pháp thần thông, đao mang kiếm ảnh lóe lên liên tục, người tới ta đi, đấu pháp càng ngày càng ác liệt. Xem ra, hai người kia đang đánh nhau rất nhiệt tình nha. Kịch chiến càng ngày càng dữ dội, bọn họ là đồng môn sư huynh đệ lại là hậu duệ huyết mạch Thánh nhân nhưng giờ phút này, chả ai trong cả hai quan tâm. Bọn họ càng đánh càng hăng, dường như đã đánh tới trình độ không chết không ngừng.
Thẩm Thạch tự nhiên sẽ không rảnh rỗi mà lo lắng cho hai tên gia hỏa đang bị lợi ích làm cho mê muội kia. Hơn nữa, nhân cơ hội tốt từ trên trời rơi xuống, hắn nhanh chóng len lén nhảy xuống rồi nhanh chóng vọt tới bên người Huyết Nha tộc trưởng. Tiểu Hắc vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, nó vừa rên rỉ, vừa thở hổn hà hổn hên nhưng khi tới bên người Huyết Nha tộc trưởng, ánh mắt nó liền dính chặt tới cái vật mà Huyết Nha tộc trưởng đang ôm trong ngực.
Nếu mà so sánh, Thẩm Thạch vẫn quan tâm đến Ngưu đầu nhân thân lão Yêu tộc hơn. Hắn liếc nhìn về hai thân ảnh đệ tử Nguyên Thủy Môn ở phía xa nhưng dường như, bọn họ không chú ý đến phía này, có vẻ họ nghĩ rằng, cái chỗ khi ho cò gáy này sẽ không có ngoại nhân tìm đến nha. Thẩm Thạch nhẹ nhàng quỳ xuống bên người Huyết Nha tộc trưởng rồi nhè nhẹ vỗ vỗ bờ vai lão, nhỏ giọng nói: “ Tộc trưởng, người vẫn khỏe chứ, ta là Thạch Đầu a.”
Huyết Nha tộc trưởng mặt xám ngoét bỗng nhiên hơi động, đôi ngưu nhãn vô thần bỗng nhiên xẹt qua một tia kinh hỉ. Hắn ngẩn đầu lên liếc nhìn Thẩm Thạch rồi ngạc nhiên nói: “Ngươi….”
Thẩm Thạch vội vã khoát tay chặn lại rồi nhẹ giọng nói: “Đừng nói nhiều, trước tiên ta mang ngươi đi đã.” Nói xong, hắn liếc mắt nhìn thân thể Huyết Nha tộc trưởng thì thấy thân thể lão Ngưu không hề có vết máu nào, chỉ là, khí sắc của lão quá kém, phảng phất như Tinh Khí Thần đã suy yếu tới cực điểm. Thật khó tưởng tượng đây là người mà cách đây vài ngày hắn đã bái kiến.
Lúc này, Huyết Nha tộc trưởng không biết lôi đâu ra một chút khí lực. Lão bắt lấy cánh tay Thẩm Thạch, giọng run run nói: “Ngươi… ngươi tới từ nơi trú quân của bộ lạc ta sao?”
Thẩm Thạch thoáng do dự rồi gật gật đầu.
“Nói… xin hãy nói cho ta biết, tộc nhân của ta ra sao rồi?” Lão Ngưu giọng khàn khàn truy hỏi.
Thẩm Thạch ngẩn ra, lập tức, hắn nghĩ ngay đến thảm án phát sinh khi đó. Khi đó, Sơn Lang thấy tình thế khẩn cấp liền nhanh chóng bảo vệ lão tiến vào đồng hoang Cự Long. Có lẽ vì lí do đó, Huyết Nha tộc trưởng chỉ biết là có người đến đồ sát tộc nhân nhưng không biết kết quả ra sao.
Nhìn đôi mắt vừa mong mỏi, vừa khẩn cầu của Lão Ngưu làm tim Thẩm Thạch thắt lại, lòng hắn thoáng đau như bị ngàn đao cắt xé. Sau một lúc đắn đo, hắn quyết định nói sự thật bởi vì hắn không muốn lừa dối lão Ngưu đáng thương này. Hắn cắn chặt răng, thấp giọng nói: “ Tộc nhân của ngài…bọn họ…đều chết rồi, không còn một ai cả.”
Lão Ngưu như bị Ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể lão chấn động liên hồi, phảng phất như từ giờ phút này, thế giới quanh lão đã sụp đổ, lòng lão đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, sự tuyệt vọng dần xâm chiếm trái tim già nua, yếu ớt. Thẩm Thạch có chút không đành lòng những vẫn cường thế ép xuống. Hiện tại không phải là lúc để nói chuyện bi thương. Hai tên đệ tử của Nguyên Thủy Môn có thể trở về bất cứ lúc nào. Thẩm Thạch tuy không sợ bọn họ nhưng không nắm chắt có thể bảo vệ được Huyết Nha Lão Ngưu dưới sự liên thủ của hai bọn họ. Vì để đảm bảo an toàn, trước hết hắn sẽ mang Lão Ngưu rời đi.
Chẳng qua, khi hắn nâng Lão Ngưu lên thì lão chợt nở nụ cười bi thảm. Lão đẩy Thẩm Thạch ra, giọng khàn khàn nói: “Chết cả rồi, bọn họ đều chết cả rồi. Ta còn sống trên đời để làm gì nữa….”
Thẩm Thạch giật nảy mình. Hắn muốn khuyên bảo Lão Ngưu nhưng đột nhiên lão run rẩy đứng lên, đi được hai bước thì lão dừng lại, cúi đầu nhìn đồ vật màu đen trong lồng ngực. Thẩm Thạch sốt ruột muốn đi khuyên nhủ thì đột nhiên ánh mắt hắn ngưng lại, sự chú ý của hắn từ trên mình Lão Ngưu dời về nơi hắn đang ngồi.
Dưới mặt đá bụi bặm đột nhiên mơ hồ lấp lóe kim quang.
Thẩm Thạch ngẩn ngơ một lúc rồi đưa tay phủi lớp cát đá ra. Lát sau, thân thể hắn đột ngột đình trệ, một đạo kim quang chói lòa sáng lên trước mắt hắn.
Dưới mặt đá lại thình lình xuất hiện một tấm Kim sắc Phù lục.
================
Kim Phù Lục, chuyên dùng cấm thuật
Rải quanh đây, trấn vật yêu ma?
Than ôi cả tộc Huyết Nha
Nửa đường chết cả, thân già đơn côi!