Thẩm Thạch vừa mới vơ vét được một đống huyết nhục trân quý của Hắc Long chợt nghe lão Ngưu nói những lời quái gỡ này trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, đồng thời hồi tưởng lại mọi việc, cảm thấy cũng không có bất cứ điều gì lạ thường hết. Những con Hắc Long chết dưới tay hung hầu lông xám, cho dù không phải là thịt nát xương tan thì cũng là chết không toàn thây, làm sao có điều gì quái lạ được chứ?
Chỉ là không biết những lời của lão Ngưu có nghĩa là gì, Thẩm Thạch hừ lạnh, nhìn thoáng qua lão Ngưu, không khách khí hỏi: “Ngươi nói thế có ý gì?”
Lão Ngưu cười lạnh nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi về Long tức và Long Sát, ngươi không hiểu chút nào sao?”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, vô thức cúi đầu, mặc dù hắn thu thập huyết nhục của Hắc Long bằng túi như ý nhưng vì đi tới đi lui nên trên người vẫn không thể tránh khỏi việc dính phải máu, lúc này bộ dáng máu me đầy người có điểm giống với khi hắn còn nhỏ ở trong nhà của đồ tể tại Âm Châu Tây Lô Thành.
Quan sát vết máu trên người mình Thẩm Thạch như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào lão Ngưu trầm giọng hỏi: “Ngươi nói là huyết nhục của Hắc Long có Long Tức, ta chạm vào rồi thì sẽ bị lây nhiễm sao?”
Lão Ngưu bĩu môi, trong mắt có vài phần chế giễu đáp: “Đúng vậy”
Thẩm Thạch nhịn không được hỏi: “Nhưng ta không giết đám Hắc Long này, cho dù thân thể có dính phải Long tức thì cũng không liên lụy tới ta?”
Lão Ngưu nhún nhún vai nói: “Đúng thế, bất quá việc gì cũng có ngoại lệ, vừa rồi ngươi chứng kiến những con Hắc long này chết thảm, con Hầu tử kia là kẻ phi nhân… ách hầu tinh! Chết thảm như vậy sẽ sinh ra oán khí ngút trời, huyết nhục của chúng tự nhiên sẽ có Long tức. Ai nhiễm phải nó sẽ vĩnh viễn không thể phai mờ, về sau sẽ là cừu địch với Long tộc, không chết không thôi.
Hắn nở một nụ cười, có chút hả hê nói: “Con Bát Hầu kia bất tử bất diệt, hung hãn cái thế, giết rồng nhiều tới mức Long Tức trở thành Long Sát, coi như là nó lợi hại! Còn về phần ngươi thì... ha ha.” Lão Ngưu phì cười một tiếng sau đó nhìn Thẩm Thạch đầy thâm ý: “Ngươi không nghĩ rằng trên đời này chỉ còn lại chín con Hắc Long đúng không?”
Sắc mặt Thẩm Thạch lập tức đen lại, niềm vui khi trước lập tức chẳng còn lại gì, uy danh của Long Tộc còn truyền lưu ở Hồng Mông giới, cùng với những con Hắc Long thực lực cường đại khi nãy khiến cho hắn buộc phải thừa nhận rằng Long tộc hết sức cường đại, đối với một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh như hắn thì đó là một uy hiếp vô cùng to lớn.
Chỉ là… hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó mắng một câu, dưới ánh mắt mỉa mai của lão Ngưu, không nói gì thêm nữa chỉ xoay người tiếp tục thu thập huyết nhục của Hắc Long nằm đầy trên mặt đất.
Lão Ngưu: “…”
Trừng mắt nhìn người trẻ tuổi kia hồi lâu, lão Ngưu ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Ta vừa nói rồi mà ngươi vẫn không hiểu sao?”
Thẩm Thạch hừ lạt nói: “Hiểu”
Lão Ngưu chỉ hắn một lúc rồi nói: “Vậy mà ngươi vẫn dám thu đống thịt rồng này ư?”
Thẩm Thạch thản nhiên đáp: “Nếu lời ngươi nói là thật, không phải hiện giờ ta đã nhiễm phải Long tức nguyền rủa sao?”
“Đúng thế"
“Đã nhiễm rồi thì rửa cũng không hết, ta không lấy đống thịt rồng này thì Long tộc cũng sẽ không tới tìm ta sao?”
Lão Ngưu nhất thời cứng lại, suy nghĩ cẩn thận một chút nhăn mày tự nhủ: “Ách…Hình như đúng thế thật”
Thẩm Thạch không quan tâm tới lão nữa, nhanh chóng vơ vét huyết nhục của Hắc Long, nhét đầy không gian của tất cả túi như ý đồng thời cũng tính toán trong lòng, dưới gầm trời này có còn Long Tộc hay không cũng là điều khó mà nói trước được, nhưng bên ngoài Vấn Thiên Bí Cảnh, trong Hồng Mông giới ngoại trừ Thập Đại Thiên Giới hư vô mờ mịt ra, tất cả các giới mà Nhân Tộc khống chế được trong mấy vạn năm qua đều không phát hiện được thân ảnh của Long tộc, kể cả ba năm hắn ở trong Yêu giới cũng không nghe thấy việc Yêu Giới có Long Tộc.
Nói cách khác, không biết vì sao Long Tộc cường thịnh năm đó lại thần bí biến mất trong dòng thời gian nhưng trong Hồng Mông giới, rất có thể không còn sự tồn tại của Long Tộc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thạch nhẹ nhõm đi một chút, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác, dù sao hiện giờ mình còn đang ở trong Vấn Thiên bí Cảnh, chỗ này quỷ dị khó lường, việc lạ tầng tầng lớp lớp, chỉ e rằng vẫn có Long tộc khác tồn tại. Bất quá trước mắt cũng chẳng có biện pháp gì, chỉ hi vọng trước khi rời khỏi Bí Cảnh này không xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ cần có thể an toàn rời khỏi Vấn Thiên Bí Cảnh thì…, Thẩm Thạch nhẹ nhàng sờ lên những cái túi như ý tràn đầy Long Nhục Long Huyết, hít một hơi thật sâu.
※※※
Hai người đang mải tranh cãi nhau còn con cái thế Hung Hầu hình thể khổng lồ kia tựa hồ cũng không để ý tới, cho dù lão Ngưu kia có trở lại, nó cũng chỉ liếc mắt một cái, cũng chẳng quan tâm làm gì.
Bất quá có thể lành lặn trở về sau khi bị con Hung hầu này đánh hiển nhiên trên người lão Ngưu cũng có thứ gì đó để bảo vệ tính mạng, khi thường cho dù Yêu Thú có thân hình cường hãn hơn nữa, gặp phải công kích của con Hung hầu kia chỉ sợ đã thịt nát xương tan rồi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lão Ngưu thoạt nhìn có vẻ như bị đánh rất thảm nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Thẩm Thạch đứng một bên đánh giá lão Ngưu, nhớ lại cảnh tượng lúc trước thầm nghĩ nguyên nhân có lẽ là do cây Long hình thạch côn vẫn còn đang cắm trên ngực lão, bởi lúc con hung hầu ra tay tựa hồ như thạch côn tản ra một vùng ánh sáng đen bao trọn lão Ngưu lại mới có thể cứu được tính mạng lão, hoặc có thể nói là bảo vệ thân thể này không bị đánh thành thịt nát.
Con hầu tử lông xám từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn đang ngó nghiêng bốn phía tựa hồ đang tìm kiếm vật gì đó, một lúc lâu sau bỗng nhiên khẽ động bắt đầu di chuyển. Cho dù một quãng thời gian này, nó không nói câu nào nhưng dựa vào thực lực khủng bố thì nó vẫn là tiêu điểm ở đây, dù lão Ngưu và Thẩm Thạch nói chuyện với nhau thì cả hai vẫn quan tâm chú ý tới con hầu tử này không dám có một chút buông lỏng.
Bây giờ con hầu tử lông xám này bắt đầu di chuyển, hai người nhất thời đảo mắt nhìn lại, Thẩm Thạch nhìn về phía con hầu tử di chuyển, tuy khắp nơi đổ nát thê lương nhưng sau khi hắn so sánh với cảnh tượng trong trí nhớ thì Thẩm Thạch phát hiện ra hung hầu lông xám đi vào sâu bên trong đình viện.
Sau khi nhìn vài lần, Thẩm Thạch phát hiện ra trong vùng đổ nát không chịu nổi này, phía sâu trong đình viện vẫn có một vùng kiến trúc không bị bất cứ tổn hại nào, chỉ là khí tức ban bác cổ xưa tỏa ra khắp nơi tựa hồ như đã ngủ say trong vô tận tuế nguyệt.
Cùng lúc đó, lão Ngưu cũng hơi biến sắc, đột nhiên cất bước, vội vã đuổi theo bóng lưng to lớn của con khỉ xám.
Chứng kiến lão Ngưu đuổi theo nó, Thẩm Thạch cũng ngơ ngác một chút, không thể tưởng tượng nổi lão hàng này vừa bị con hầu tử đánh đập vài lần, bị hành hạ suýt nữa không ra hình người thế mà vẫn hăng hái chạy theo nó góp vui. Thẩm Thạch suy nghĩ một lúc, lắc đầu, cảm giác không nên đuổi theo hai con quái vật này mới phải, vì vậy hắn lên tiếng gọi tiểu hắc, sửa sang lại hình dáng một chút, chủ yếu là cất kỹ những cái túi như ý kia, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tiểu Hắc từ xa kêu lên hai tiếng, sau đó cong đít chạy tới, Thẩm Thạch nhìn nó có vẻ khoái hoạt rung đùi đắc ý, tựa như hết sức cao hứng, thoạt nhìn đã khôi phục hoàn toàn vẻ bình thường. Thẩm Thạch cảm giác kinh ngạc, sau đó hướng mắt ra xa, chứng kiến đống linh thảo cũng đã không cánh mà bay
Hắn nhếch miệng nhìn thoáng qua Tiểu hắc, Tiểu Hắc tựa như không quan tâm, hăng hái chạy tới phía đại môn, Thẩm Thạch nhún vai, vội vã đuổi theo, thầm nghĩ dù sao đống linh thảo kia ta cũng thấy cả rồi!
Bất quá việc Tiểu Hắc tựa hồ không có hứng thú với huyết nhục của Long tộc thì lại có chút kỳ quái.
Một người một heo bước qua đống bừa bộn trở về phía đại môn vẫn tồn tại giống như kỳ tích kia, tường bên cạnh đại bộ phận đều sụp đổ chỉ có đại môn cùng những thềm đá còn nguyên thoạt nhìn có vẻ trơ trọi. Thẩm Thạch liếc nhìn qua, cũng không để ý lắm, chân trước bước ra khỏi cửa.
Nhưng chân sau hắn vẫn còn chưa nâng lên, thân thể vẫn còn chưa ra hẳn khỏi cửa, Thẩm Thạch bỗng nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đờ ra tại chỗ, kinh hãi nhìn ra bên ngoài.
Khung cảnh bên ngoài đại môn, phía dưới thêm đá, trên vùng đất thẩn bí tràn ngập khí tức cổ xưa vừa bị cuộc chiến Long Hầu phá hủy đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, tựa như là một nam hài, đầu tròn, thần sắc thản nhiên từ dưới thềm đá đi lên.
Chỗ này sao lại có một đứa trẻ?
Thẩm Thạch ngẩn ra, vội vã nhìn kỹ lại, trong chớp mắt, đúng là chỉ trong chớp mắt thôi, khi hắn nhìn lại thì trước mắt chỉ là một vùng đất trống rỗng không có bất cứ một bóng người nào.
Thẩm Thạch đờ ra tại chỗ, một lát sau hắn quay đầu nhìn xung quanh, trên mặt đất không có gì khác thường, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Là ảo giác thật ư?
Thẩm Thạch im lặng một lát, cúi người nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, chỉ thấy Tiểu Hắc đã chạy ra khỏi đại môn, xoay người nhìn về phía mình, tựa hồ như kinh ngạc không biết vì sao Thẩm Thạch vẫn đứng ở ngưỡng cửa, nhìn biểu hiện của nó hiển nhiên không phát hiện ra dị thường nào.
Lắc đầu, Thẩm Thạch hít một hơi sâu, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã khẩn trương tới mức mỏi mệt sao? Xem ra sau khi rời khỏi chỗ này cần phải dùng khoảng thời gian để tĩnh dưỡng mới được.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn liền nâng chân sau lên, sải bước ra khỏi đại môn.
Chẳng qua ngay khi hắn chuẩn bị đi xuống những thềm đá kia, ánh mắt hắn vô tình nhìn về phía trước, rồi đột nhiên ngưng tụ lại, phía xa xa là một vùng sinh cơ bừng bừng, đại thụ cao ngất, tạo thành một vùng rừng rậm cao lớn.
Sắc mặt của Thẩm Thạch một lần nữa chìm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào cánh rừng kia, cả buổi cũng không có động tĩnh gì, cũng không nói bất cứ câu nào.
Nếu như hắn nhớ không nhầm thì những cây to trong rừng rậm kia, sau khi con hung hầu lông xám thoát khốn vì đuổi theo lão Ngưu đã dùng tư thế hung bạo mạnh mẽ dẫm nát, sau khi bắt được lão thì mảnh rừng rậm cũng đã bị cày tan.
Nhưng bây giờ, vùng rừng rậm kia vẫn xanh um tươi tốt, không có chút tổn hao gì, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
==============
Nhanh thu long nhục khắp nơi
Cái kia Long tức chẳng hơi nào phiền,
Muốn liền thoát chốn kinh thiên
Thạch – Trư tá hỏa, triền miên một rừng.
Chỉ là không biết những lời của lão Ngưu có nghĩa là gì, Thẩm Thạch hừ lạnh, nhìn thoáng qua lão Ngưu, không khách khí hỏi: “Ngươi nói thế có ý gì?”
Lão Ngưu cười lạnh nói: “Lúc trước ta đã nói với ngươi về Long tức và Long Sát, ngươi không hiểu chút nào sao?”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, vô thức cúi đầu, mặc dù hắn thu thập huyết nhục của Hắc Long bằng túi như ý nhưng vì đi tới đi lui nên trên người vẫn không thể tránh khỏi việc dính phải máu, lúc này bộ dáng máu me đầy người có điểm giống với khi hắn còn nhỏ ở trong nhà của đồ tể tại Âm Châu Tây Lô Thành.
Quan sát vết máu trên người mình Thẩm Thạch như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên khó coi, nhìn chằm chằm vào lão Ngưu trầm giọng hỏi: “Ngươi nói là huyết nhục của Hắc Long có Long Tức, ta chạm vào rồi thì sẽ bị lây nhiễm sao?”
Lão Ngưu bĩu môi, trong mắt có vài phần chế giễu đáp: “Đúng vậy”
Thẩm Thạch nhịn không được hỏi: “Nhưng ta không giết đám Hắc Long này, cho dù thân thể có dính phải Long tức thì cũng không liên lụy tới ta?”
Lão Ngưu nhún nhún vai nói: “Đúng thế, bất quá việc gì cũng có ngoại lệ, vừa rồi ngươi chứng kiến những con Hắc long này chết thảm, con Hầu tử kia là kẻ phi nhân… ách hầu tinh! Chết thảm như vậy sẽ sinh ra oán khí ngút trời, huyết nhục của chúng tự nhiên sẽ có Long tức. Ai nhiễm phải nó sẽ vĩnh viễn không thể phai mờ, về sau sẽ là cừu địch với Long tộc, không chết không thôi.
Hắn nở một nụ cười, có chút hả hê nói: “Con Bát Hầu kia bất tử bất diệt, hung hãn cái thế, giết rồng nhiều tới mức Long Tức trở thành Long Sát, coi như là nó lợi hại! Còn về phần ngươi thì... ha ha.” Lão Ngưu phì cười một tiếng sau đó nhìn Thẩm Thạch đầy thâm ý: “Ngươi không nghĩ rằng trên đời này chỉ còn lại chín con Hắc Long đúng không?”
Sắc mặt Thẩm Thạch lập tức đen lại, niềm vui khi trước lập tức chẳng còn lại gì, uy danh của Long Tộc còn truyền lưu ở Hồng Mông giới, cùng với những con Hắc Long thực lực cường đại khi nãy khiến cho hắn buộc phải thừa nhận rằng Long tộc hết sức cường đại, đối với một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh như hắn thì đó là một uy hiếp vô cùng to lớn.
Chỉ là… hắn trầm mặc trong chốc lát, sau đó mắng một câu, dưới ánh mắt mỉa mai của lão Ngưu, không nói gì thêm nữa chỉ xoay người tiếp tục thu thập huyết nhục của Hắc Long nằm đầy trên mặt đất.
Lão Ngưu: “…”
Trừng mắt nhìn người trẻ tuổi kia hồi lâu, lão Ngưu ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Ta vừa nói rồi mà ngươi vẫn không hiểu sao?”
Thẩm Thạch hừ lạt nói: “Hiểu”
Lão Ngưu chỉ hắn một lúc rồi nói: “Vậy mà ngươi vẫn dám thu đống thịt rồng này ư?”
Thẩm Thạch thản nhiên đáp: “Nếu lời ngươi nói là thật, không phải hiện giờ ta đã nhiễm phải Long tức nguyền rủa sao?”
“Đúng thế"
“Đã nhiễm rồi thì rửa cũng không hết, ta không lấy đống thịt rồng này thì Long tộc cũng sẽ không tới tìm ta sao?”
Lão Ngưu nhất thời cứng lại, suy nghĩ cẩn thận một chút nhăn mày tự nhủ: “Ách…Hình như đúng thế thật”
Thẩm Thạch không quan tâm tới lão nữa, nhanh chóng vơ vét huyết nhục của Hắc Long, nhét đầy không gian của tất cả túi như ý đồng thời cũng tính toán trong lòng, dưới gầm trời này có còn Long Tộc hay không cũng là điều khó mà nói trước được, nhưng bên ngoài Vấn Thiên Bí Cảnh, trong Hồng Mông giới ngoại trừ Thập Đại Thiên Giới hư vô mờ mịt ra, tất cả các giới mà Nhân Tộc khống chế được trong mấy vạn năm qua đều không phát hiện được thân ảnh của Long tộc, kể cả ba năm hắn ở trong Yêu giới cũng không nghe thấy việc Yêu Giới có Long Tộc.
Nói cách khác, không biết vì sao Long Tộc cường thịnh năm đó lại thần bí biến mất trong dòng thời gian nhưng trong Hồng Mông giới, rất có thể không còn sự tồn tại của Long Tộc.
Nghĩ tới đây, trong lòng Thẩm Thạch nhẹ nhõm đi một chút, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác, dù sao hiện giờ mình còn đang ở trong Vấn Thiên bí Cảnh, chỗ này quỷ dị khó lường, việc lạ tầng tầng lớp lớp, chỉ e rằng vẫn có Long tộc khác tồn tại. Bất quá trước mắt cũng chẳng có biện pháp gì, chỉ hi vọng trước khi rời khỏi Bí Cảnh này không xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ cần có thể an toàn rời khỏi Vấn Thiên Bí Cảnh thì…, Thẩm Thạch nhẹ nhàng sờ lên những cái túi như ý tràn đầy Long Nhục Long Huyết, hít một hơi thật sâu.
※※※
Hai người đang mải tranh cãi nhau còn con cái thế Hung Hầu hình thể khổng lồ kia tựa hồ cũng không để ý tới, cho dù lão Ngưu kia có trở lại, nó cũng chỉ liếc mắt một cái, cũng chẳng quan tâm làm gì.
Bất quá có thể lành lặn trở về sau khi bị con Hung hầu này đánh hiển nhiên trên người lão Ngưu cũng có thứ gì đó để bảo vệ tính mạng, khi thường cho dù Yêu Thú có thân hình cường hãn hơn nữa, gặp phải công kích của con Hung hầu kia chỉ sợ đã thịt nát xương tan rồi, thế nhưng hết lần này tới lần khác lão Ngưu thoạt nhìn có vẻ như bị đánh rất thảm nhưng vẫn có thể chịu đựng được.
Thẩm Thạch đứng một bên đánh giá lão Ngưu, nhớ lại cảnh tượng lúc trước thầm nghĩ nguyên nhân có lẽ là do cây Long hình thạch côn vẫn còn đang cắm trên ngực lão, bởi lúc con hung hầu ra tay tựa hồ như thạch côn tản ra một vùng ánh sáng đen bao trọn lão Ngưu lại mới có thể cứu được tính mạng lão, hoặc có thể nói là bảo vệ thân thể này không bị đánh thành thịt nát.
Con hầu tử lông xám từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn đang ngó nghiêng bốn phía tựa hồ đang tìm kiếm vật gì đó, một lúc lâu sau bỗng nhiên khẽ động bắt đầu di chuyển. Cho dù một quãng thời gian này, nó không nói câu nào nhưng dựa vào thực lực khủng bố thì nó vẫn là tiêu điểm ở đây, dù lão Ngưu và Thẩm Thạch nói chuyện với nhau thì cả hai vẫn quan tâm chú ý tới con hầu tử này không dám có một chút buông lỏng.
Bây giờ con hầu tử lông xám này bắt đầu di chuyển, hai người nhất thời đảo mắt nhìn lại, Thẩm Thạch nhìn về phía con hầu tử di chuyển, tuy khắp nơi đổ nát thê lương nhưng sau khi hắn so sánh với cảnh tượng trong trí nhớ thì Thẩm Thạch phát hiện ra hung hầu lông xám đi vào sâu bên trong đình viện.
Sau khi nhìn vài lần, Thẩm Thạch phát hiện ra trong vùng đổ nát không chịu nổi này, phía sâu trong đình viện vẫn có một vùng kiến trúc không bị bất cứ tổn hại nào, chỉ là khí tức ban bác cổ xưa tỏa ra khắp nơi tựa hồ như đã ngủ say trong vô tận tuế nguyệt.
Cùng lúc đó, lão Ngưu cũng hơi biến sắc, đột nhiên cất bước, vội vã đuổi theo bóng lưng to lớn của con khỉ xám.
Chứng kiến lão Ngưu đuổi theo nó, Thẩm Thạch cũng ngơ ngác một chút, không thể tưởng tượng nổi lão hàng này vừa bị con hầu tử đánh đập vài lần, bị hành hạ suýt nữa không ra hình người thế mà vẫn hăng hái chạy theo nó góp vui. Thẩm Thạch suy nghĩ một lúc, lắc đầu, cảm giác không nên đuổi theo hai con quái vật này mới phải, vì vậy hắn lên tiếng gọi tiểu hắc, sửa sang lại hình dáng một chút, chủ yếu là cất kỹ những cái túi như ý kia, sau đó quay người đi ra ngoài.
Tiểu Hắc từ xa kêu lên hai tiếng, sau đó cong đít chạy tới, Thẩm Thạch nhìn nó có vẻ khoái hoạt rung đùi đắc ý, tựa như hết sức cao hứng, thoạt nhìn đã khôi phục hoàn toàn vẻ bình thường. Thẩm Thạch cảm giác kinh ngạc, sau đó hướng mắt ra xa, chứng kiến đống linh thảo cũng đã không cánh mà bay
Hắn nhếch miệng nhìn thoáng qua Tiểu hắc, Tiểu Hắc tựa như không quan tâm, hăng hái chạy tới phía đại môn, Thẩm Thạch nhún vai, vội vã đuổi theo, thầm nghĩ dù sao đống linh thảo kia ta cũng thấy cả rồi!
Bất quá việc Tiểu Hắc tựa hồ không có hứng thú với huyết nhục của Long tộc thì lại có chút kỳ quái.
Một người một heo bước qua đống bừa bộn trở về phía đại môn vẫn tồn tại giống như kỳ tích kia, tường bên cạnh đại bộ phận đều sụp đổ chỉ có đại môn cùng những thềm đá còn nguyên thoạt nhìn có vẻ trơ trọi. Thẩm Thạch liếc nhìn qua, cũng không để ý lắm, chân trước bước ra khỏi cửa.
Nhưng chân sau hắn vẫn còn chưa nâng lên, thân thể vẫn còn chưa ra hẳn khỏi cửa, Thẩm Thạch bỗng nhiên chấn động, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, đờ ra tại chỗ, kinh hãi nhìn ra bên ngoài.
Khung cảnh bên ngoài đại môn, phía dưới thêm đá, trên vùng đất thẩn bí tràn ngập khí tức cổ xưa vừa bị cuộc chiến Long Hầu phá hủy đột nhiên xuất hiện một thân ảnh nho nhỏ, tựa như là một nam hài, đầu tròn, thần sắc thản nhiên từ dưới thềm đá đi lên.
Chỗ này sao lại có một đứa trẻ?
Thẩm Thạch ngẩn ra, vội vã nhìn kỹ lại, trong chớp mắt, đúng là chỉ trong chớp mắt thôi, khi hắn nhìn lại thì trước mắt chỉ là một vùng đất trống rỗng không có bất cứ một bóng người nào.
Thẩm Thạch đờ ra tại chỗ, một lát sau hắn quay đầu nhìn xung quanh, trên mặt đất không có gì khác thường, tựa như vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.
Là ảo giác thật ư?
Thẩm Thạch im lặng một lát, cúi người nhìn thoáng qua Tiểu Hắc, chỉ thấy Tiểu Hắc đã chạy ra khỏi đại môn, xoay người nhìn về phía mình, tựa hồ như kinh ngạc không biết vì sao Thẩm Thạch vẫn đứng ở ngưỡng cửa, nhìn biểu hiện của nó hiển nhiên không phát hiện ra dị thường nào.
Lắc đầu, Thẩm Thạch hít một hơi sâu, nghĩ thầm chẳng lẽ mình đã khẩn trương tới mức mỏi mệt sao? Xem ra sau khi rời khỏi chỗ này cần phải dùng khoảng thời gian để tĩnh dưỡng mới được.
Trong lòng nghĩ vậy, hắn liền nâng chân sau lên, sải bước ra khỏi đại môn.
Chẳng qua ngay khi hắn chuẩn bị đi xuống những thềm đá kia, ánh mắt hắn vô tình nhìn về phía trước, rồi đột nhiên ngưng tụ lại, phía xa xa là một vùng sinh cơ bừng bừng, đại thụ cao ngất, tạo thành một vùng rừng rậm cao lớn.
Sắc mặt của Thẩm Thạch một lần nữa chìm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào cánh rừng kia, cả buổi cũng không có động tĩnh gì, cũng không nói bất cứ câu nào.
Nếu như hắn nhớ không nhầm thì những cây to trong rừng rậm kia, sau khi con hung hầu lông xám thoát khốn vì đuổi theo lão Ngưu đã dùng tư thế hung bạo mạnh mẽ dẫm nát, sau khi bắt được lão thì mảnh rừng rậm cũng đã bị cày tan.
Nhưng bây giờ, vùng rừng rậm kia vẫn xanh um tươi tốt, không có chút tổn hao gì, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
==============
Nhanh thu long nhục khắp nơi
Cái kia Long tức chẳng hơi nào phiền,
Muốn liền thoát chốn kinh thiên
Thạch – Trư tá hỏa, triền miên một rừng.