Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 78: Bỏ qua

Màu hoàng kim đột nhiên xuất hiện, khí tức cổ xưa từ trên trời giáng xuống, ánh sáng lộng lẫy từ một tòa Thượng Cổ Truyền Tống trận tỏa ra bốn phía, sau khi thứ ánh sáng mãnh liệt khiến người khác không thể nhìn thẳng đó tán đi, trong truyền tống trận đã có thêm không ít người.
Đợi cho Truyền Tống Trận ổn định, Hoài Viễn Chân Nhân mới dẫn theo khoảng một trăm người của Lăng Tiêu Tông đi ra.
Trong Hồng Mông thế giới các môn phái tu chân luôn là người trên vạn người, còn trong Tu Chân giới, Tứ Chính danh môn như Lăng Tiêu Tông vẫn luôn là hào phú cực phách, từ xưa tới nay bất cứ một cử động nào cũng sẽ khiến vô số người chú ý. Cho nên tại thời khắc này, dù có là bên trong Thiên Hồng Thành hưng thịnh và phồn hoa nhất thiên hạ, dù cho người đến người đi ồn ào náo nhiệt nhưng khi người của Lăng Tiêu Tông đi ra vẫn khiến người xung quanh để ý tới, vội vã nhường đường.
Tiếng bàn luận xôn xao truyền ra từ trong đám đông, hiển nhiên có không ít người nhận ra thân phận của những tu sĩ Lăng Tiêu Tông này, bất quá trận đảo có diện tích khá lớn, Lăng Tiêu Tông gây ra ồn ào không nhỏ nhưng cũng chỉ nằm trong một khu vực, những vùng xa hơn vẫn không hề hay biết, mọi người vẫn tiếp tục đi đi lại lại.
Tại một tòa Thượng Cổ Truyền Tống trận cách đó khá xa, nơi hoàn toàn không chịu ảnh hưởng Lăng Tiêu Tông, giữa dòng người đi lại vội vã có một nữ tử vũ mị xinh đẹp thong dong rảo bước.
Gió từ mặt biển bao la bát ngát thổi tới, nhẹ lướt qua hòn đảo này, mái tóc của nàng khẽ tung bay trong gió, ánh mắt rơi vào tòa truyền tống pháp trận cách đó không xa, sau đó nhìn qua những tảng đá khắc đầy phù văn kì dị đầy hứng thú rồi nở nụ cười tiến tới.
Vài con chim biển màu trắng nhấp nhô trong gió, bay liệng trên bầu trời trận đảo, thi thoảng lại phát ra tiếng hót thanh thúy dễ nghe, nàng đưa tầm mắt lên quan sát bầu trời sau đó tựa như có chút suy nghĩ rồi quay đầu lại, đảo nhỏ này không biết đã trải qua bao nhiêu thăng trầm tuế nguyệt, chỗ nào trong tầm mắt cũng thấy người đi đường.
Bên ngoài trận đảo, biển xanh mênh mông, bên trong trận đảo, biển người đông đúc.
Vô số khuôn mặt như hạt cát bay lên rồi rơi xuống, không hề để lại một chút rung động, giống như thủy triều trên biển, sóng cả chập chùng, vĩnh viễn không dừng lại, trong chớp mắt đã quên sạch chỉ còn lại một chút hồi ức vẫn còn lưu lại thật sâu trong lòng.
Một đạo ánh sáng vàng xuất hiện, khí tức cổ xưa hạ xuống.
※※※
Thẩm Thạch đi trong đám người giống như những tu sĩ Lăng Tiêu Tông khác rảo bước về phía trước, bỗng nhiên giữa biển người rầm rĩ, trong lòng hắn khẽ nhảy lên, quay đầu nhìn ra xa.
Chỉ thấy bên kia trận đảo, một tòa Thượng Cổ Truyền Tống trận đã đến lúc phát động, ánh sáng vàng xán lạn mênh mông, từ trên trời giáng xuống bao phủ cả tòa pháp trận, cũng bao phủ những người đứng trong đó.
Một đám người yên tĩnh đứng trong pháp trận, vì cách đó rất xa nên Thẩm Thạch cũng không thấy rõ dung nhan của họ, có lẽ đơn thuần là hắn bị Thượng Cổ pháp trận thần bí rung động mà thôi, hắn ngưng mắt nhìn về hướng đó, ánh mắt lóe sáng nhìn những người dần dần bị ánh sáng màu vàng bao phủ.
Trong lòng hắn khẽ nhảy, một cảm giác mất mát khó hiểu bỗng nhiên xuất hiện.
Một lát sau, một tiếng động lớn vang lên, ánh sáng màu vàng tàn đi bống phía, cả tòa Thượng Cổ Truyền Tống trận an tĩnh lại, pháp trận biến mất trong mắt mọi người, chỉ để lại một vùng trống rỗng.
Ngay lúc này, ThẩmThạch chợt nghe thấy một tiếng cười vang lên ở phía trước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đầu cầu Long Kiều, có một đám người chào đón đội ngũ của Lăng Tiêu Tông, đầu lĩnh là một lão già quắc thước vội vã đi tới trước mặt Hoài Viễn Chân Nhân, vỗ tay cười to nói:
“Hoài Viễn huynh, đợi được huynh rồi.”
Trên mặt Hoài Viễn nở nụ cười vui vẻ, tiến về phía trước cười nói: “Khuất Lão, huynh đừng khách khí. Để mọi người đợi thế này, chúng ta thấy xấu hổ lắm”
Lão già họ Khuất cười ha hả, có vẻ như có giao tình không cạn với Hoài Viễn chân nhân, khẽ giữ tay Hoài Viễn Chân nhân cười nói: “Rồi rồi rồi, khó khăn lắm huynh mới tới đây được một chuyến, ta với huynh cùng nhau nâng ly, lần này sẽ không vội rời đi như mười năm trước chứ hả”
Hoài Viễn chân nhân lắc đầu cười, đại đa số đi cùng ông là người trẻ tuổi, không nhận ra thân phận của những người này, vốn còn đang kinh ngạc nhưng nhìn chưởng giáo chân nhân không có hành động gì kì lạ, hơn nữa còn cùng người ta cười cười nói nói hiển nhiên giao tình không tệ, ngoài ra những Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh hiển nhiên cũng biết rõ thân phận của lão già kia nên tất cả đều cười mỉm.
Lúc này đám người bên cạnh lại càng xôn xao lớn hơn, phản ứng so với lúc chứng kiến đám người của Lăng Tiêu Tông còn lớn hơn một chút, không ít tu sĩ nhìn về lão già họ Khuất, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Mấy người đi cùng lão nhân họ Khuất cũng tới gần, có người mở đường duy trì trật tự, có người đến gặp mấy vị trưởng lão, có người dẫn đường cho đại đa số đệ tử Lăng Tiêu Tông, tát cả đều rõ ràng mạch lạc dẫn bọn họ đi vào Thiên Hồng Thành.
Thẩm Thạch còn đang kinh ngạc bỗng nhiên bên cạnh có người thấp giọng nói một câu: “những người này là người của tổng đường Thần Tiên Hội trong Thiên Hồng Thành”
Thẩm Thạch kinh hãi, quay đầu nhìn sang chỉ thấy Tôn Hữu chẳng biết đã đi tới bên cạnh mình từ lúc nào, trong lòng lập tức tỉnh ngộ, nghĩ thầm với địa vị và quyền thế của Lăng Tiêu Tông, trong Thiên Hồng Thành cũng chỉ có quái vật siêu nhiên khổng lồ Thần Tiên Hội, mới có thể có tư cách cùng Hoài Viên Chân Nhân đứng ngang nhau thôi.
Giống như hiểu rõ nghi hoặc trong lòng Thẩm Thạch, Tôn Hữu lại một lần nữa đảm nhiệm việc giới thiệu thường thức cho nông dân Thẩm Thạch: “Vị Khuất lão tiền bối kia hẳn là một trong ba vị lão Thần Tiên tối cao trong Thần Tiên Hội, nhìn bộ dạng hiển nhiên là có giao tình riêng với Chưởng giáo chân nhân. Hơn nữa theo lệ cũ bao năm qua thì cứ mỗi lần Tứ Chính đại hội kết thúc, trên đường về Hải Châu Kim Hồng Sơn đều phải qua Thiên Hồng Thành, Thần Tiên Hội sẽ mở tiệc chiêu đãi chúng ta, xem ra năm nay cũng không ngoại lệ”
“Thì ra là thế” Thẩm Thạch cuối cùng cũng hiểu được, khẽ gật đầu, nghĩ thẩm Thần Tiên Hội quả là thần thông quảng đại, đến cả Lăng Tiêu Tông trong Tứ Chính danh môn cao cao tại thượng mà bọn họ cũng đã có giao hảo. Đương nhiên không cần nói nhiều, trong Thiên Hồng Thành hiển nhiên đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần mình tới là được.
Chẳng qua theo dòng người sắp sửa bước lên Long Kiều rời khỏi trận đảo, Thẩm Thạch bỗng nhiên chần chừ một chút, quay đầu nhìn lại Thượng Cổ Truyền Tống trận ở phía xa xa, chỗ đó vẫn là một vùng trống rỗng, so với những nơi khác náo nhiệt ầm ĩ thì có vẻ tịch liêu quạnh quẽ.
Trong lòng hắn có chút mê man, nhưng vừa mới ngơ ngác một chút thì Tôn Hữu bên cạnh đã thò tay kéo hắn cười nói: “Còn chờ gì nữa, mau đi thôi”

Thẩm Thạch giật mình, phục hồi tinh thần cười ha hả nói: “Được, đi thôi.”
Nói xong cũng lắc đầu cười, cảm giác mình có chút ngớ ngẩn, liền vội vã chạy theo.
※※※
Tiến vào trong Thiên Hồng Thành, quả nhiên Thần Tiên Hội đã chuẩn bị xong xuôi, dẫn đoàn người Lăng Tiêu Tông vào một khách điếm giá cao thập phần xa hoa, hơn nữa trong ngoài không có một khách nhân nào khác, rõ ràng là họ đã bao hết cả tòa khách điếm này rồi.
Khách Điếm này có tên Thanh Sơn, tựa hồ như tương ứng với cái tòa đại sơn nơi Đế Cung tọa lạc, bởi Thanh Sơn cũng là tên của ngọn núi đó. Nơi đây có diện tích rất lớn, trang trí đẹp đẽ, đặc biệt là giữa hai bên phòng ốc còn phong cảnh ưu nhã, có cầu nhỏ, hoa viên nước chảy, thêm vài phần phong nhã.
Nơi hào hoa xa xỉ này hiển nhiên chỗ ở cũng đẹp đẽ dị thường, hơn nữa thủ bút của Thần Tiên Hội cũng rất lớn, bao toàn bộ khách điếm rồi còn cho mỗi đệ tử của Lăng Tiêu Tông một phòng đơn, khiến cho mọi người có ấn tượng sâu hơn về tiền tài và vị thế của họ.
Đám đệ tử bình thường thích thú tản ra, cho dù là tu sĩ tu hành đi nữa thì trên đường đi cũng có phần mỏi mệt, lúc này đúng là lúc nghỉ ngơi. So với đệ tử trẻ tuổi, Nguyên Đan Cảnh của Lăng Tiêu Tông có vẻ nhẹ nhõm hơn nhiều, Hoài Viễn Chân Nhân gọi mấy vị trưởng lão gồm Tôn Minh Dương, Vân Nghê cùng với Bồ Tư Ý cùng mình dự tiệc chiêu đãi của Khuất lão thần tiên trong một phòng khổng lồ cực kì xa hoa đẹp đẽ.
Bằng tu dưỡng và lịch duyệt của Hoài Viễn Chân Nhân ngồi ở trong căn phòng hào hoa hầu như không có chỗ nào không được điêu khắc tinh tế hoàn mỹ này cho dù ông đã sớm qua cái tuổi coi trọng những thứ Phù Hoa nhưng vẫn có chút líu lưỡi, cười nói với Khuất lão:
“Khuất lão, phòng này không khỏi có chút xa hoa quá mức rồi”
Khuất lão nhếch miệng mỉm cười, không nói gì.
Hoài Viễn chân nhân tiếp tục: “Kỳ thật với giao tình của chúng ta hà tất phải đến nơi quý trọng thế này? Tuy chúng ta chỉ nghỉ ngơi trong Thiên Hồng Thành một ngày, nhưng chi phí trong một ngày này hẳn cũng không nhỏ, cần gì phải tới mức này?”
Nói xong liền lắc đầu liên tục, cười khổ với Khuất lão
Khuất lão cười ha hả nói: “Đạo huynh chớ quá lo, không dối gạt ngươi chứ Thanh Sơn khách điếm kỳ thực là sản nghiệp của Thần Tiên Hội chúng ta, nửa năm trước mới sửa xong, vừa vặn dùng để chiêu đãi chư vị, cũng không hao phí gì cả đâu”
Dù là hàm dưỡng như Hoài Viễn Chân Nhân cùng mấy vị Nguyên Đan Cảnh cũng khẽ ngẩn ra một lúc, Bồ lão đầu còn vụng trộm mắng một câu “Đồ chó lắm tiền”…
Một lát sau Hoài Viễn chân nhân cảm thán một tiếng, thở dài nói: “Khuất lão, sự nghiệp của Thần Tiên Hội các người hôm nay đã phát triển không ngừng rồi, bội phục, bội phục!”
Khuất lão thần sắc hòa ái, không lộ vẻ kiêu căng lắc đầu bật cười nói: “Ta chẳng qua là những tên thổ tài chủ làm chút việc buôn bán làm sao có thể so sánh với Hoài Viễn đạo huynh được? Tuy nhiên không nói chuyện này nữa, ngoài ra việc đạo huynh nói chỉ ở lại trong Thiên Hồng Thành nghỉ một ngày, ta cũng sẽ không đồng ý.”
Hoài Viễn Chân Nhân khẽ giật mình hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ Khuất lão còn có việc khác sao?”
Khuất lão cười cười nói: “Đúng vậy, theo như lão phu thấy thì đạo huynh lần này nhất định phải ở lại Thiên Hồng Thành bảy ngày mới được.”
Bốn người Lăng Tiêu Tông nhìn nhau, hiển nhiên vì những lời của Khuất Lão mà có chút nghi hoặc, tiếng cười của Khuất lão vừa thu lại, lão liền đứng dậy mỉm cười nói: “Ta biết rõ chư vị đạo huynh có chút hoang mang, bất quá lúc này có một hảo hữu của tại hạ, đồng thời cũng là người quen cũ của chư vị cũng ở chỗ này, chỉ cần thấy hắn, tin rằng chư vị đạo huynh sẽ hiểu”
Nói xong hắn rảo bước ra cửa rồi mở cửa đi ra ngoài, một lát sau hắn quay lại lần nữa, lần này còn có một thân ảnh đi phía sau hắn.
Ánh mắt của bốn người Hoài Viễn Chân Nhân rơi vào người kia, tất cả đều giật mình, không hẹn mà cùng đứng dậy, trên mặt có vẻ kinh ngạc, Hoài Viễn Chân Nhân bước lên một bước kinh ngạc nói:
“Ồ Nam Cung đạo huynh sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thân hình đứng ở sau Khuất Lão chình là cung chủ Thiên Kiếm Cung của Tứ Chính Danh Môn: Nam Cung Lỗi.
===============
Người nàng phủ bóng hoàng kim
Lòng chàng máy động e điềm chẳng may.
Kìa Thanh Sơn, nguy nga lộng lẫy
Đây cung chủ, quá bộ tới thăm.

back top