Thiên Hồng đế đô được gọi là tòa thành đệ nhất thiên hạ, mang danh “một thành là một châu”, và nó thực sự khổng lồ đến mức khó có thể tưởng tượng. Nếu chỉ tính riêng diện tích thì có lẽ nó cũng không thật sự rộng tới con số khổng lồ ngàn vạn dặm của một châu, nhưng nó cũng thật sự rất rộng lớn, thậm chí bên trong Vạn Lý Trường Thành còn có tới hai dải sơn mạch to lớn.
Một tòa sơn mạch trong đó chính là Cung Đình của Yêu Hoàng Yêu tộc ở thời đại Thiên Yêu Vương Đình xa xưa, cũng chính là Thanh Sơn mà mọi người vẫn thường gọi.
Thực ra thì Thanh Sơn cũng không phải là tên gọi duy nhất của dải sơn mạch này, nó còn có tên là Thanh Long Sơn, Long Sơn, Yêu Hoàng Sơn và đủ loại tên gọi kỳ quái khác nữa. Nhưng được biết đến rộng rãi nhất và cũng được nhiều người sử dụng nhất vẫn là Thanh Long Sơn và Thanh Sơn. Trong đó thì cái tên Thanh Long Sơn Mạch có từ thời Thiên Yêu Vương Đình, đã lưu chuyền nhiều năm và đến giờ vẫn không mất đi, nên có thể xem như đó là tên gọi chính thức. Thế nhưng không biết là vì sự chán ghét với Yêu Tộc năm xưa hay chỉ đơn giản là vì thuận tiện mà phần lớn Nhân Tộc ở Thiên Hồng Thành đều gọi thẳng tòa sơn mạch to lớn và lâu đời này là Thanh Sơn.
Trong những truyền thuyết cổ xưa, người ta nói rằng ở sâu bên trong Thanh Sơn Sơn Mạch có giấu một bí mật lớn của Yêu Tộc và các đời Yêu Hoàng năm xưa xây dựng đế cung ở đó cũng là vì muốn trấn thủ bí mật này. Nhưng sau này Yêu tộc suy yếu rồi bị đánh bại thì trong trận đánh mà Yêu tộc bỏ chạy thục mạng về Yêu giới, Thiên Yêu Ngân Hồ đã đem Thần Khí Trấn Tộc Âm Minh Tháp tự hủy trong Phi Hồng Giới, nhờ đó mà cắt đứt con đường nối liền Nhân – Yêu hai tộc. Cho nên cũng có người cho rằng bí mật lớn của Yêu Tộc chính là kiện bảo vật Âm Minh Tháp cường đại tới mức có thể trực tiếp phá hủy một giới kia.
Sự thật cuối cùng là như thế nào thì ngày nay cũng đã không còn có thể kiểm chứng nữa. Ngày nay, tại đế đô mà khi xưa Yêu Tộc ở đó thống trị Hồng Mông suốt mấy vạn năm đằng đẵng cũng hầu như đã không còn thấy bóng dáng một Yêu tộc nào nữa, chỉ còn lại tàn tích của Yêu Hoàng Đế Cung trên Thanh Sơn, tắm mình trong gió táp mưa sa từ vạn năm tuế nguyệt* để kể về vinh quang đã sớm lụi tàn thủa xa xưa.
(*) Tuế nguyệt: chỉ năm tháng dài
Khi Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ đi đến chân Thanh Sơn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía những ngọn núi trên dãy núi này thì chỉ thấy trong tầm mắt là khung cảnh thê lương, tiêu điều bị bao phủ trong cỏ dại. Không giống như cảnh tượng vô cùng phồn vinh, tấc đất tấc vàng ở những nơi khác trong Thiên Hồng Thành, trên Thanh Sơn thì nhiều nhất lại là cây hoang, cỏ dại, có lúc còn thấy Yêu Thú chạy qua làm chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, thậm chí nếu vận khí tốt còn có thể thế thấy một vài con quỷ vật quý hiếm chợt ẩn, chợt hiện.
Thế nhưng tất cả những thứ vốn là làm cho người ta sợ hãi này lại không dám bước xuống khỏi núi dù chỉ một bước. Tại cách chân núi Thanh Sơn khoảng hai trăm trượng có một giới tuyến vô hình, cách mỗi một ngàn trượng lại có một cột đá cắm trên mặt đất, bên trên đó được chạm khắc các loài thụy thú** sống động, tạo thành một đạo phong cấm huyền bí khó lường. Từ xưa đến nay, tất cả những Yêu Thú, Quỷ Vật có can đảm vượt qua, thậm chí là tới gần giới tuyến đều sẽ bị cấm chế đại trận mà Nhân Tộc Lục Thánh tự tay bố trí giết chết.
(**) Thụy thú: loài thú mang tới may mắn, điềm lành
Một vạn năm đã qua, những di vật của các vị Thánh Nhân vẫn đứng sừng sững kiên định, không hề lay trước Thanh Sơn để bảo vệ cho dân chúng Nhân Tộc trong Thiên Hồng Thành, chưa từng có một sai sót nào. Cho nên qua vô số năm tháng dài đằng đẵng, mọi người sống trong Thiên Hồng Thành đã sớm quen với tình hình trên Thanh Sơn. Vậy nên ở bên trong tòa thành này, Nhân – Yêu – Quỷ vốn không đội trời chung lại có thể bình lặng mà cùng sinh sống, thậm chí trong ngày thường còn chả có ai để ý tới những quái vật trên Thanh Sơn kia.
Cũng chỉ đôi khi mới có một vài tu sĩ Nhân Tộc ôm mộng đi tìm bảo tàng trong truyền thuyết năm xưa của Yêu Tộc, và cũng vì muốn thu thập linh tài, săn bắn Yêu thú, Quỷ vật trên Thanh Sơn nên lúc này mới diễn ra những cuộc chiến đẫm máu. Với chuyện này thì người trong Thiên Hồng Thành cũng không thể trách cứ gì được những tu sĩ đó, dù sao thì cấm chế kia chỉ có tác dụng với đám quái vật chứ không ảnh hưởng chút nào tới Nhân tộc.
Bỗng nhiên có một đạo kiếm quang ở nơi nào đó khá cao trên Thanh Sơn phóng lên trời, rồi lại lập tức từ từ hạ xuống, chui vào trong một cánh rừng rậm. Từ đằng xa nhìn lại thì chỗ đó có thể là một khu phế tích cung điện, có lẽ vạn năm trước ở đó còn là một cung điện xa hoa lộng lẫy, nhưng ngày nay thì nó chỉ còn là địa điểm để tu sĩ Nhân tộc tìm kiếm bảo tàng mà thôi.
Kiếm quang phản chiếu trong mắt Thẩm Thạch khi hắn nhìn theo hướng đó, dường như hắn còn có thể nghe thấy tiếng động chiến đấu rất nhỏ truyền tới từ hướng đó, nhưng hắn cũng không dám chắc, dù sao thì khoảng cách cũng hơi xa, biết đâu là hắn nghe nhầm cũng nên, cho nên hắn quay lại nhìn Chung Thanh Lộ bên cạnh mà hỏi: “Ngươi có nghe thấy động tĩnh ở bên kia không?”
Chung Thanh Lộ cẩn thận lắng nghe rồi lắc đầu: “Không nghe thấy.”
Thẩm Thạch ừ một tiếng, thầm nghĩ "quả nhiên là mình nghe nhầm”.
Trên đường hai người họ đi từ khách sạn Thanh Sơn tới nơi này, Chung Thanh Lộ luôn nhẹ nhàng nói cười tự nhiên, mà Thẩm Thạch cũng nghe ra được ý muốn khuyên bảo mình trong lời nói của nàng. Chắc hẳn là do nàng cũng nghĩ giống như phần lớn mọi người, cho rằng trong hành trình đi Vấn Thiên Bí Cảnh lần này thì Thẩm Thạch gần như là tên xui xẻo nhất, cảnh giới đã không tăng mà còn giảm, cho nên nàng lo lắng cho hắn, sợ hắn nghĩ quẩn nên chạy tới mong giúp hắn vơi bớt nỗi buồn.
Nếu nói Thẩm Thạch không cả thấy có chút cảm động nào thì đương nhiên không phải là nói thật. Hắn cảm thấy bằng hữu của mình tuy không nhiều lắm, tính cách cũng khác hẳn nhau nhưng mấy người ít ỏi đó luôn có vài phần chân thành quan tâm tới mình.
Cho nên hắn cảm thấy rất cao hứng. Không những vậy, lúc trước hắn đã phát hiện Linh Lực thần thông trong đan điền của mình không hiểu vì sao mà chuyển tới khiếu huyệt ở mi tâm, tuy rằng tình hình rất quỷ dị, không thể nói trước là họa hay phúc nhưng ít ra thì Thẩm Thạch có thể khẳng định là cảnh giới thật của mình hóa ra cũng không bị thụt lùi.
Nhìn Chung Thanh Lộ cẩn thận, ôn nhu an ủi mình làm cho Thẩm Thạch rất muốn nói rõ mọi việc cho nàng nghe, nhưng mà việc này quả thật có phần làm người nghe phải kinh sợ, nếu truyền ra ngoài thì Thẩm Thạch sợ rằng bản thân cũng không thể khống chế được. Cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thầm xin lỗi nàng vài câu, sau đó làm mặt nghiêm túc mà vỗ ngực cam đoan với Chung Thanh Lộ rằng mình chính là một kẻ tấm lòng quảng đại, hoài bão lớn lão mà tâm tính cũng kiên cường vô cùng, xem vinh nhục như bụi trần***, chẳng hề để tâm tới ánh mắt người khác, đạo hạnh cảnh giới chẳng phải chỉ cần tu luyện sẽ lại phục hồi như cũ sao?
(***) Bụi trần: giống như hồng trần, ý nói tới danh lợi trần gian
Hắn nói những lời này lại làm cho Chung Thanh Lộ cảm thấy vui, đứng bên cạnh hắn che miệng bật cười. Lúc trước nàng nghĩ rằng việc cảnh giới bị áp chế rớt xuống một tầng như vậy hẳn là một sự đả kích rất lớn với tu sĩ, chắc hẳn trong lòng Thẩm Thạch rất khó chịu, chỉ là gắng gượng giả bộ mà thôi. Nhưng lúc này thấy bộ dạng hắn điềm nhiên như không, nàng mới thầm yên tâm thở dài một hơi, tâm trạng khá hơn nhiều. Nàng lại nghĩ Thạch Đầu đã luôn cố gắng tự lập từ nhỏ, người khác chỉ muốn cố gắng vùi đầu vào tu luyện, còn hắn lại chạy tới cái Yêu đảo không nên tới kia để săn yêu thú, ách, đương nhiên cũng vì vậy mà năm đó hắn đã cung cấp cho mình được thật nhiều Linh tài.
“Vậy nên...có lẽ Thẩm Thạch thật sự không quan tâm nhỉ?”
Từ nhỏ Chung Thanh Lộ đã được gia đình chiều chuộng, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, cho nên trước nay chỉ có người khác an ủi nàng còn nàng lại đi an ủi người khác thì đúng là hiếm có, cho nên dù dọc đường đi nàng cố gắng an ủi Thẩm Thạch nhưng lời nói lại có phần vụng về, nhưng dù sao thì tâm ý của nàng vẫn rất rõ ràng rồi.
Khi thấy thái độ của Thẩm Thạch rồi, Chung Thanh lộ liền nở nụ cười, gật đầu không khuyên can hắn nữa: “Đúng rồi, Thạch Đầu, ta nhớ trước kia đã từng nghe người nói rằng trước kia đã từng tới Thiên Hồng Thành rồi. Vậy ngươi cảm thấy tòa thành này thế nào?”
Thẩm Thạch hơi dừng lại một chút, thầm nghĩ khi còn nhỏ mình đúng là rất hay mơ tưởng về Thiên Hồng Thành thật. Khi ấy chỉ là đọc sách rồi tượng tượng đầy trong đầu về Thiên Hồng Thành sẽ như thế nào, như thế nào... Nhưng mà sau này mấy lần tới tòa thành này, tuy rằng đúng là thấy nó rất phồn hoa hùng vĩ nhưng rồi vì lần xích mích đánh nhau với Tống Phi mà ấn tượng của hắn cũng không hẳn quá tốt: “Đúng như vậy, trước kia ta đã tới đây mấy lần, còn ngươi thì sao?”
Chung Thanh lộ mỉm cười nói: “Ta cũng từng tới rồi, đại khái là từ lúc bốn, năm tuổi thì người nhà đã dẫn ta đến đây chơi mấy lần.”
Thẩm Thạch im lặng, thầm nghĩ giữa người với người quả nhiên là không thể so sánh được...
Chung Thanh Lộ nhìn tòa Thanh Sơn Sơn Mạch trước mặt, lại thấy ở vị trí xa xa lúc trước lại có một luồng bạch quang phóng lên trời, dường như là ở nơi đó có người đang đấu pháp, nàng nói: “Thạch Đầu, ngươi nhìn bên kia xem. Dường như có vài người đang ở gần chân núi đó.”
Thẩm Thạch liếc nhìn hướng phát ra luồng bạch quang, nói: “Đúng vậy, trên Thanh Sơn có Yêu Thú, Quỷ Vật qua lại, nghe nói cũng có không ít Linh tài Linh thảo, thật sự là một tòa long mạch phúc địa, cho nên số lượng tu sĩ lên núi thám hiểm tầm bảo cũng không ít. Nhưng mà nghe nói Yêu thú, Quỷ vật trên dãy núi này mạnh hơn nhiều so với những nơi khác, thế nên đi lên dãy núi này cũng nguy hiểm hơn.”
Chung Thanh Lộ gật đầu, rồi chẳng hiểu sao mà trên mặt nàng dần hiện ra thần sắc chờ mong: “Đúng rồi, ngươi đã từng nghe qua truyền thuyết về thời Thiên Yêu Vương Đình chưa? Người ta nói lúc đó Yêu Hoàng đã đem giấu vô số bảo vật trong dãy núi này đó.”
Thẩm Thạch cười nói: “Lời truyền miệng kiểu này không đủ một vạn cũng có tám nghìn, đương nhiên ai cũng đã từng nghe qua rồi, chỉ riêng tên của các bảo tàng đó thôi ta cũng đã nghe thấy mấy trăm loại, còn không nhớ hết nổi đấy.”
Chung Thanh Lộ nghe vậy thì cười hì hì, kiều nhan như hoa, nói: “Nếu chúng ta có thể tìm được những bảo tàng đó thì tốt nhỉ.”
Thẩm Thạch nhún vai: “Chuyện đó không có cơ sở, có khi những bảo tàng kia căn bảo là không tồn tại.”
Trái với hắn, dường như Chung Thanh Lộ lại khá chăm chú, nàng nghiêm mặt nói: “Không phải đâu, ta nghe ngóng rất cẩn thận đấy! Mà nghe nói Yêu tộc cổ đại còn có truyền thống đặt bảo vật trong Tổ đình Long mạch, chính là dãy Thanh Sơn này đó.”
Thẩm Thạch bật cười lắc đầu, thuận miệng nói: “Ngươi nói sai rồi, tuy Yêu tộc thực sự có truyền thống thu thập di vật của tổ tiên nhưng phần lớn là những vật mai táng theo người chết, còn về địa điểm đặt bảo tàng thì ngược lại đúng là ở trong Tổ đình, nhưng mà Tổ đình Long mạch thật sự của Yêu tộc cũng không phải là ở dãy Thanh Sơn này. Ta nhớ là tất cả Yêu tộc đều cho rằng nơi trong truyền thuyết là chỗ mà Thiên yêu Hoàng đầu tiên ra đời mới là Tổ đình Long mạch thật sự.”
Sau khi Thẩm Thạch nói xong mới phát hiện một lúc lâu mà bên cạnh không thấy có âm thanh nào vang lên, hắn mới kỳ quái nhìn lại, chỉ thấy Chung Thanh Lộ đang kinh ngạc nhìn mình, làm hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Đôi mắt sáng của Chung thanh lộ chợt lóe lên: “Thạch Đầu, sao ngươi lại biết nhiều chuyện của Yêu tộc đến vậy?”
Trong một khoảnh khắc, trong lòng Thẩm Thạch chợt cảm thấy sợ run, một lát sau mới cười khan một tiếng: “À..., ta... đọc trên sách đấy mà.” Hắn cười nói: “Ngươi cũng biết đấy, ở Thư Đường* trong Lăng Tiêu Tông chúng ta có cả một Thư Hải, trong đó có không ít sách cổ nói về thời đại Thiên Yêu Vương Đình xa xưa đấy.”
(*) Không hiểu có sai sót hay không mà trong Tiếng Trung thì ghi là “Thuật Đường”, nhưng ta nhớ là Thư Đường nha.
Chung Thanh Lộ ồ một tiếng: “Thì ra là vậy!” Nhưng sau đó lại cau mày nói: “Đám Yêu tộc kia quá hung tàn cuồng bạo, năm xưa đã đàn áp, tàn sát không biết bao nhiêu đồng tộc Nhân loại chúng ta, may mà có các vị Thánh Nhân xuất hiện rồi trục xuất bọn chúng, để cho Nhân tộc chúng ta có ngày có thể ngẩng cao đầu.”
Thẩm Thạch nhìn sắc mặt của nàng, bỗng nhiên thấy hồi hộp, chợt cảm thấy có chút hốt hoảng, nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: “Thanh Lộ, nếu sau này... có một ngày mà Yêu tộc trở lại xâm lược... thì ngươi sẽ làm gì?”
Chung Thanh Lộ hơi hất mái tóc đẹp của mình lên, cảm thấy có chút kỳ quặc liếc nhìn Thẩm Thạch, rồi thong dong bình tĩnh nói: “Vậy chẳng phải là rất đơn giản sao? Đương nhiên là sẽ đi theo các trưởng bối trong tông môn, lại lần nữa làm việc mà các Thánh nhân từng làm của vạn năm trước, không một chút khoan nhượng mà giết cho bọn chúng cút trở về Yêu Giới!”
===============
Sánh bước cùng nàng, Thạch thầm cảm động
Nói chuyện với chàng, Lộ bớt ưu tư.
Bởi yêu tộc, buông lời ướm thử
Vì nhân loại, Lộ quyết thẳng tay.
Một tòa sơn mạch trong đó chính là Cung Đình của Yêu Hoàng Yêu tộc ở thời đại Thiên Yêu Vương Đình xa xưa, cũng chính là Thanh Sơn mà mọi người vẫn thường gọi.
Thực ra thì Thanh Sơn cũng không phải là tên gọi duy nhất của dải sơn mạch này, nó còn có tên là Thanh Long Sơn, Long Sơn, Yêu Hoàng Sơn và đủ loại tên gọi kỳ quái khác nữa. Nhưng được biết đến rộng rãi nhất và cũng được nhiều người sử dụng nhất vẫn là Thanh Long Sơn và Thanh Sơn. Trong đó thì cái tên Thanh Long Sơn Mạch có từ thời Thiên Yêu Vương Đình, đã lưu chuyền nhiều năm và đến giờ vẫn không mất đi, nên có thể xem như đó là tên gọi chính thức. Thế nhưng không biết là vì sự chán ghét với Yêu Tộc năm xưa hay chỉ đơn giản là vì thuận tiện mà phần lớn Nhân Tộc ở Thiên Hồng Thành đều gọi thẳng tòa sơn mạch to lớn và lâu đời này là Thanh Sơn.
Trong những truyền thuyết cổ xưa, người ta nói rằng ở sâu bên trong Thanh Sơn Sơn Mạch có giấu một bí mật lớn của Yêu Tộc và các đời Yêu Hoàng năm xưa xây dựng đế cung ở đó cũng là vì muốn trấn thủ bí mật này. Nhưng sau này Yêu tộc suy yếu rồi bị đánh bại thì trong trận đánh mà Yêu tộc bỏ chạy thục mạng về Yêu giới, Thiên Yêu Ngân Hồ đã đem Thần Khí Trấn Tộc Âm Minh Tháp tự hủy trong Phi Hồng Giới, nhờ đó mà cắt đứt con đường nối liền Nhân – Yêu hai tộc. Cho nên cũng có người cho rằng bí mật lớn của Yêu Tộc chính là kiện bảo vật Âm Minh Tháp cường đại tới mức có thể trực tiếp phá hủy một giới kia.
Sự thật cuối cùng là như thế nào thì ngày nay cũng đã không còn có thể kiểm chứng nữa. Ngày nay, tại đế đô mà khi xưa Yêu Tộc ở đó thống trị Hồng Mông suốt mấy vạn năm đằng đẵng cũng hầu như đã không còn thấy bóng dáng một Yêu tộc nào nữa, chỉ còn lại tàn tích của Yêu Hoàng Đế Cung trên Thanh Sơn, tắm mình trong gió táp mưa sa từ vạn năm tuế nguyệt* để kể về vinh quang đã sớm lụi tàn thủa xa xưa.
(*) Tuế nguyệt: chỉ năm tháng dài
Khi Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ đi đến chân Thanh Sơn, rồi ngẩng đầu nhìn về phía những ngọn núi trên dãy núi này thì chỉ thấy trong tầm mắt là khung cảnh thê lương, tiêu điều bị bao phủ trong cỏ dại. Không giống như cảnh tượng vô cùng phồn vinh, tấc đất tấc vàng ở những nơi khác trong Thiên Hồng Thành, trên Thanh Sơn thì nhiều nhất lại là cây hoang, cỏ dại, có lúc còn thấy Yêu Thú chạy qua làm chim chóc hoảng sợ bay tán loạn, thậm chí nếu vận khí tốt còn có thể thế thấy một vài con quỷ vật quý hiếm chợt ẩn, chợt hiện.
Thế nhưng tất cả những thứ vốn là làm cho người ta sợ hãi này lại không dám bước xuống khỏi núi dù chỉ một bước. Tại cách chân núi Thanh Sơn khoảng hai trăm trượng có một giới tuyến vô hình, cách mỗi một ngàn trượng lại có một cột đá cắm trên mặt đất, bên trên đó được chạm khắc các loài thụy thú** sống động, tạo thành một đạo phong cấm huyền bí khó lường. Từ xưa đến nay, tất cả những Yêu Thú, Quỷ Vật có can đảm vượt qua, thậm chí là tới gần giới tuyến đều sẽ bị cấm chế đại trận mà Nhân Tộc Lục Thánh tự tay bố trí giết chết.
(**) Thụy thú: loài thú mang tới may mắn, điềm lành
Một vạn năm đã qua, những di vật của các vị Thánh Nhân vẫn đứng sừng sững kiên định, không hề lay trước Thanh Sơn để bảo vệ cho dân chúng Nhân Tộc trong Thiên Hồng Thành, chưa từng có một sai sót nào. Cho nên qua vô số năm tháng dài đằng đẵng, mọi người sống trong Thiên Hồng Thành đã sớm quen với tình hình trên Thanh Sơn. Vậy nên ở bên trong tòa thành này, Nhân – Yêu – Quỷ vốn không đội trời chung lại có thể bình lặng mà cùng sinh sống, thậm chí trong ngày thường còn chả có ai để ý tới những quái vật trên Thanh Sơn kia.
Cũng chỉ đôi khi mới có một vài tu sĩ Nhân Tộc ôm mộng đi tìm bảo tàng trong truyền thuyết năm xưa của Yêu Tộc, và cũng vì muốn thu thập linh tài, săn bắn Yêu thú, Quỷ vật trên Thanh Sơn nên lúc này mới diễn ra những cuộc chiến đẫm máu. Với chuyện này thì người trong Thiên Hồng Thành cũng không thể trách cứ gì được những tu sĩ đó, dù sao thì cấm chế kia chỉ có tác dụng với đám quái vật chứ không ảnh hưởng chút nào tới Nhân tộc.
Bỗng nhiên có một đạo kiếm quang ở nơi nào đó khá cao trên Thanh Sơn phóng lên trời, rồi lại lập tức từ từ hạ xuống, chui vào trong một cánh rừng rậm. Từ đằng xa nhìn lại thì chỗ đó có thể là một khu phế tích cung điện, có lẽ vạn năm trước ở đó còn là một cung điện xa hoa lộng lẫy, nhưng ngày nay thì nó chỉ còn là địa điểm để tu sĩ Nhân tộc tìm kiếm bảo tàng mà thôi.
Kiếm quang phản chiếu trong mắt Thẩm Thạch khi hắn nhìn theo hướng đó, dường như hắn còn có thể nghe thấy tiếng động chiến đấu rất nhỏ truyền tới từ hướng đó, nhưng hắn cũng không dám chắc, dù sao thì khoảng cách cũng hơi xa, biết đâu là hắn nghe nhầm cũng nên, cho nên hắn quay lại nhìn Chung Thanh Lộ bên cạnh mà hỏi: “Ngươi có nghe thấy động tĩnh ở bên kia không?”
Chung Thanh Lộ cẩn thận lắng nghe rồi lắc đầu: “Không nghe thấy.”
Thẩm Thạch ừ một tiếng, thầm nghĩ "quả nhiên là mình nghe nhầm”.
Trên đường hai người họ đi từ khách sạn Thanh Sơn tới nơi này, Chung Thanh Lộ luôn nhẹ nhàng nói cười tự nhiên, mà Thẩm Thạch cũng nghe ra được ý muốn khuyên bảo mình trong lời nói của nàng. Chắc hẳn là do nàng cũng nghĩ giống như phần lớn mọi người, cho rằng trong hành trình đi Vấn Thiên Bí Cảnh lần này thì Thẩm Thạch gần như là tên xui xẻo nhất, cảnh giới đã không tăng mà còn giảm, cho nên nàng lo lắng cho hắn, sợ hắn nghĩ quẩn nên chạy tới mong giúp hắn vơi bớt nỗi buồn.
Nếu nói Thẩm Thạch không cả thấy có chút cảm động nào thì đương nhiên không phải là nói thật. Hắn cảm thấy bằng hữu của mình tuy không nhiều lắm, tính cách cũng khác hẳn nhau nhưng mấy người ít ỏi đó luôn có vài phần chân thành quan tâm tới mình.
Cho nên hắn cảm thấy rất cao hứng. Không những vậy, lúc trước hắn đã phát hiện Linh Lực thần thông trong đan điền của mình không hiểu vì sao mà chuyển tới khiếu huyệt ở mi tâm, tuy rằng tình hình rất quỷ dị, không thể nói trước là họa hay phúc nhưng ít ra thì Thẩm Thạch có thể khẳng định là cảnh giới thật của mình hóa ra cũng không bị thụt lùi.
Nhìn Chung Thanh Lộ cẩn thận, ôn nhu an ủi mình làm cho Thẩm Thạch rất muốn nói rõ mọi việc cho nàng nghe, nhưng mà việc này quả thật có phần làm người nghe phải kinh sợ, nếu truyền ra ngoài thì Thẩm Thạch sợ rằng bản thân cũng không thể khống chế được. Cho nên cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thầm xin lỗi nàng vài câu, sau đó làm mặt nghiêm túc mà vỗ ngực cam đoan với Chung Thanh Lộ rằng mình chính là một kẻ tấm lòng quảng đại, hoài bão lớn lão mà tâm tính cũng kiên cường vô cùng, xem vinh nhục như bụi trần***, chẳng hề để tâm tới ánh mắt người khác, đạo hạnh cảnh giới chẳng phải chỉ cần tu luyện sẽ lại phục hồi như cũ sao?
(***) Bụi trần: giống như hồng trần, ý nói tới danh lợi trần gian
Hắn nói những lời này lại làm cho Chung Thanh Lộ cảm thấy vui, đứng bên cạnh hắn che miệng bật cười. Lúc trước nàng nghĩ rằng việc cảnh giới bị áp chế rớt xuống một tầng như vậy hẳn là một sự đả kích rất lớn với tu sĩ, chắc hẳn trong lòng Thẩm Thạch rất khó chịu, chỉ là gắng gượng giả bộ mà thôi. Nhưng lúc này thấy bộ dạng hắn điềm nhiên như không, nàng mới thầm yên tâm thở dài một hơi, tâm trạng khá hơn nhiều. Nàng lại nghĩ Thạch Đầu đã luôn cố gắng tự lập từ nhỏ, người khác chỉ muốn cố gắng vùi đầu vào tu luyện, còn hắn lại chạy tới cái Yêu đảo không nên tới kia để săn yêu thú, ách, đương nhiên cũng vì vậy mà năm đó hắn đã cung cấp cho mình được thật nhiều Linh tài.
“Vậy nên...có lẽ Thẩm Thạch thật sự không quan tâm nhỉ?”
Từ nhỏ Chung Thanh Lộ đã được gia đình chiều chuộng, muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, cho nên trước nay chỉ có người khác an ủi nàng còn nàng lại đi an ủi người khác thì đúng là hiếm có, cho nên dù dọc đường đi nàng cố gắng an ủi Thẩm Thạch nhưng lời nói lại có phần vụng về, nhưng dù sao thì tâm ý của nàng vẫn rất rõ ràng rồi.
Khi thấy thái độ của Thẩm Thạch rồi, Chung Thanh lộ liền nở nụ cười, gật đầu không khuyên can hắn nữa: “Đúng rồi, Thạch Đầu, ta nhớ trước kia đã từng nghe người nói rằng trước kia đã từng tới Thiên Hồng Thành rồi. Vậy ngươi cảm thấy tòa thành này thế nào?”
Thẩm Thạch hơi dừng lại một chút, thầm nghĩ khi còn nhỏ mình đúng là rất hay mơ tưởng về Thiên Hồng Thành thật. Khi ấy chỉ là đọc sách rồi tượng tượng đầy trong đầu về Thiên Hồng Thành sẽ như thế nào, như thế nào... Nhưng mà sau này mấy lần tới tòa thành này, tuy rằng đúng là thấy nó rất phồn hoa hùng vĩ nhưng rồi vì lần xích mích đánh nhau với Tống Phi mà ấn tượng của hắn cũng không hẳn quá tốt: “Đúng như vậy, trước kia ta đã tới đây mấy lần, còn ngươi thì sao?”
Chung Thanh lộ mỉm cười nói: “Ta cũng từng tới rồi, đại khái là từ lúc bốn, năm tuổi thì người nhà đã dẫn ta đến đây chơi mấy lần.”
Thẩm Thạch im lặng, thầm nghĩ giữa người với người quả nhiên là không thể so sánh được...
Chung Thanh Lộ nhìn tòa Thanh Sơn Sơn Mạch trước mặt, lại thấy ở vị trí xa xa lúc trước lại có một luồng bạch quang phóng lên trời, dường như là ở nơi đó có người đang đấu pháp, nàng nói: “Thạch Đầu, ngươi nhìn bên kia xem. Dường như có vài người đang ở gần chân núi đó.”
Thẩm Thạch liếc nhìn hướng phát ra luồng bạch quang, nói: “Đúng vậy, trên Thanh Sơn có Yêu Thú, Quỷ Vật qua lại, nghe nói cũng có không ít Linh tài Linh thảo, thật sự là một tòa long mạch phúc địa, cho nên số lượng tu sĩ lên núi thám hiểm tầm bảo cũng không ít. Nhưng mà nghe nói Yêu thú, Quỷ vật trên dãy núi này mạnh hơn nhiều so với những nơi khác, thế nên đi lên dãy núi này cũng nguy hiểm hơn.”
Chung Thanh Lộ gật đầu, rồi chẳng hiểu sao mà trên mặt nàng dần hiện ra thần sắc chờ mong: “Đúng rồi, ngươi đã từng nghe qua truyền thuyết về thời Thiên Yêu Vương Đình chưa? Người ta nói lúc đó Yêu Hoàng đã đem giấu vô số bảo vật trong dãy núi này đó.”
Thẩm Thạch cười nói: “Lời truyền miệng kiểu này không đủ một vạn cũng có tám nghìn, đương nhiên ai cũng đã từng nghe qua rồi, chỉ riêng tên của các bảo tàng đó thôi ta cũng đã nghe thấy mấy trăm loại, còn không nhớ hết nổi đấy.”
Chung Thanh Lộ nghe vậy thì cười hì hì, kiều nhan như hoa, nói: “Nếu chúng ta có thể tìm được những bảo tàng đó thì tốt nhỉ.”
Thẩm Thạch nhún vai: “Chuyện đó không có cơ sở, có khi những bảo tàng kia căn bảo là không tồn tại.”
Trái với hắn, dường như Chung Thanh Lộ lại khá chăm chú, nàng nghiêm mặt nói: “Không phải đâu, ta nghe ngóng rất cẩn thận đấy! Mà nghe nói Yêu tộc cổ đại còn có truyền thống đặt bảo vật trong Tổ đình Long mạch, chính là dãy Thanh Sơn này đó.”
Thẩm Thạch bật cười lắc đầu, thuận miệng nói: “Ngươi nói sai rồi, tuy Yêu tộc thực sự có truyền thống thu thập di vật của tổ tiên nhưng phần lớn là những vật mai táng theo người chết, còn về địa điểm đặt bảo tàng thì ngược lại đúng là ở trong Tổ đình, nhưng mà Tổ đình Long mạch thật sự của Yêu tộc cũng không phải là ở dãy Thanh Sơn này. Ta nhớ là tất cả Yêu tộc đều cho rằng nơi trong truyền thuyết là chỗ mà Thiên yêu Hoàng đầu tiên ra đời mới là Tổ đình Long mạch thật sự.”
Sau khi Thẩm Thạch nói xong mới phát hiện một lúc lâu mà bên cạnh không thấy có âm thanh nào vang lên, hắn mới kỳ quái nhìn lại, chỉ thấy Chung Thanh Lộ đang kinh ngạc nhìn mình, làm hắn không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Đôi mắt sáng của Chung thanh lộ chợt lóe lên: “Thạch Đầu, sao ngươi lại biết nhiều chuyện của Yêu tộc đến vậy?”
Trong một khoảnh khắc, trong lòng Thẩm Thạch chợt cảm thấy sợ run, một lát sau mới cười khan một tiếng: “À..., ta... đọc trên sách đấy mà.” Hắn cười nói: “Ngươi cũng biết đấy, ở Thư Đường* trong Lăng Tiêu Tông chúng ta có cả một Thư Hải, trong đó có không ít sách cổ nói về thời đại Thiên Yêu Vương Đình xa xưa đấy.”
(*) Không hiểu có sai sót hay không mà trong Tiếng Trung thì ghi là “Thuật Đường”, nhưng ta nhớ là Thư Đường nha.
Chung Thanh Lộ ồ một tiếng: “Thì ra là vậy!” Nhưng sau đó lại cau mày nói: “Đám Yêu tộc kia quá hung tàn cuồng bạo, năm xưa đã đàn áp, tàn sát không biết bao nhiêu đồng tộc Nhân loại chúng ta, may mà có các vị Thánh Nhân xuất hiện rồi trục xuất bọn chúng, để cho Nhân tộc chúng ta có ngày có thể ngẩng cao đầu.”
Thẩm Thạch nhìn sắc mặt của nàng, bỗng nhiên thấy hồi hộp, chợt cảm thấy có chút hốt hoảng, nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: “Thanh Lộ, nếu sau này... có một ngày mà Yêu tộc trở lại xâm lược... thì ngươi sẽ làm gì?”
Chung Thanh Lộ hơi hất mái tóc đẹp của mình lên, cảm thấy có chút kỳ quặc liếc nhìn Thẩm Thạch, rồi thong dong bình tĩnh nói: “Vậy chẳng phải là rất đơn giản sao? Đương nhiên là sẽ đi theo các trưởng bối trong tông môn, lại lần nữa làm việc mà các Thánh nhân từng làm của vạn năm trước, không một chút khoan nhượng mà giết cho bọn chúng cút trở về Yêu Giới!”
===============
Sánh bước cùng nàng, Thạch thầm cảm động
Nói chuyện với chàng, Lộ bớt ưu tư.
Bởi yêu tộc, buông lời ướm thử
Vì nhân loại, Lộ quyết thẳng tay.