Sắc mặt Thẩm Thạch biến ảo, hắn không ngừng đi lại; tâm tình kích động cũng dần bình tĩnh lại theo từng bước chân, ngược lại, lúc này Tôn Hữu lại nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ ngóng trông.
DG: câu này làm ta liên tưởng….
Bất quá, Tôn Hữu lại là một người có tâm tư chu đáo, tỉ mỉ nên nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi ở Thẩm Thạch, hắn ngẩn ra đôi chút rồi hỏi: “Thạch Đầu, ngươi sao vậy, cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ muốn bỏ qua?”
Thẩm Thạch đứng lại, xoay người quay trở lại rồi ngồi xuống trước mặt Tôn Hữu, hắn nhíu mày, chăm chú nhìn gã, nói: “Sao ngươi lại vội vã như vậy?”
Tôn Hữu ngẩng đầu nói: “Vội vã? Ý ngươi là gì?”
Sắc mặt Thẩm Thạch đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn chăm chú nhìn Tôn Hữu rồi nói: “Tại sao ngươi gấp gáp muốn vào Yêu Tộc Địa Cung ở Thanh Sơn?”
Tôn Hữu ngạc nhiên nói: “Nơi đó có rất nhiều bảo bối vô giá, chúng ta vất vả lắm mới biết vị trí kết giới mà Thần Tiên Hội khai mở, nếu cẩn thận tìm tòi biết đâu sẽ tìm được cửa vào , đến lúc đó nếu có thu hoạch, tất cả không phải là…”
Hắn chưa dứt lời đã thấy Thẩm Thạch chầm chậm lắc đầu, sắc mặt hơi thay đổi rồi im lặng nhìn Thẩm Thạch.
Lát sau, Thẩm Thạch nhẹ giọng nói: “Tôn Hữu, ngươi hãy nghe ta nói, việc này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tôn Hữu im lặng một chút rồi nói: “Như thế nào?”
Thẩm Thạch nói: “Thứ nhất, ta không hoài nghi đạo pháp thần thông của Tôn trưởng lão, ngươi nói trưởng lão có Vọng Khí Bí Thuật thì chắc chắn có. Thế nhưng như lời ngươi nói, bí thuật này chỉ có thể dò xét một phạm vi tương đối, hơn nữa, khu vực kia không hề nhỏ, muốn tìm ra cửa địa cung từ nơi đó không phải là điều đơn giản.”
Tôn Hữu vội la lên:”Nhưng chúng ta có thể tìm kiếm cẩn thận, chỉ cần có vị trị đại khái là được, lẽ nào….”
Thẩm Thạch nhẹ nhàng xua tay ra hiệu im lặng rồi nói tiếp: “Đây cũng là lí do ta muốn nói điều thứ hai, cứ cho là chúng ta tìm được cửa vào đi, thế nhưng ngươi nghĩ xem, cửa vào khẩn yếu như vậy, Thần Tiên Hội sẽ không canh gác sao?”
Sắc mặt Tôn Hữu chợt biến đổi, lặng im không nói.
Thẩm Thạch thở dài, nói tiếp: “Ngươi nghĩ đi, Thần Tiên Hội canh gác ở nơi đó, từ xưa đến nay, thế lực và thực lực của bọn họ đều không kém Tứ đại danh môn chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ sẽ xuất hiện một, hai Nguyên Đan Chân nhân không chừng, chỉ dựa vào hai chúng ta thì chẳng khác nào để mặc người ta chém giết.”
“Hơn nữa, cho dù chúng ta tìm được cửa địa cung và xâm nhập được vào trong, ta biết chắc trong đó cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm, dựa vào cảnh giới của hai chúng ta thì không thể đục nước béo cò.”
Tôn Hữu trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Vậy phải làm sao?”
Thẩm Thạch hít sâu một hơi nói: “Có người nói Thần Tiên Hội khi mở Tàng bảo khố đã giải khai một góc mê trận của địa cung và làm địa cung xuất hiện nhiều chỗ đổ vỡ, rất nhiều địa phương không thể vào giờ cũng có thể thăm dò. Bất quá, ngươi có nghĩ tới không, nếu có nhiều cơ hội như vậy thì tại sao động tác đầu tiên của Thần Tiên Hội lại là triệu tập các Nguyên Đan Chân nhân của Tứ Đại môn phái lại xử lý bảo vật mà không thăm dò nhiều khu vực hơn?”
Thẩm Thạch khẽ cười nhìn Tôn Hữu rồi thấp giọng nói: “Ngươi hẳn phải biết, Yêu Tộc địa cung trong truyền thuyết có rất nhiều bảo tàng nằm sâu bên trong.”
Tôn Hữu lại rơi vào trầm mặc, sắc mặt mơ hồ trắng xám.
※※※
Bên trong Thiên Hồng Thành nguy nga, mĩ lệ.
Từ khi Thần Tiên Hội đem Tổng đường căn cơ đặt ở Thiên Hồng Thành đã mất mấy trăm năm để xây dựng một tòa lầu cao lớn nằm ẩn trong mây, tòa lầu này cũng trở thành tiêu chí làm người ta chú ý đến Thiên Hồng Thành.
Một ngày không biết có bao nhiêu người nhìn nơi này để rồi tưởng tượng ra một mớ tiền tài lũ lượt chảy xuôi trong tòa lầu. Nó không có ngôn ngữ, nó cũng luôn trầm mặc nhưng lại làm người ta trông ngóng, mê say.
Nó là Tổng đường của Thần Tiên Hội nên người ta gọi nó là Thần Tiên tháp.
Nó cao vút trong mây, quyền thế vang trời nên người ta còn gọi nó là Đăng Thiên tháp.
Đã có bao người mơ được một lần đặt chân ở nơi cao nhất nhìn xuống Thiên Hồng cự đô, bao quát nhân gian, không biết cảm giác này sẽ như thế nào.
Điều đó cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo của trăm triệu chúng sinh trong Thiên Hồng Thành, đến khi cuối đời, bọn họ cũng không có khả năng thực hiện. Thậm chí những nhân vật trong Thần Tiên Hội, phần lớn đều không có cơ hội trèo lên đỉnh tòa lầu này, không ai biết nó cao bao nhiêu cũng như chưa từng có ai đi tới đỉnh tòa lầu này.
Trong truyền thuyết, chỉ có ba vị lão thần tiên nắm giữ quyền thế tối cao của Thần Tiên Hội mới có cơ hội lên đỉnh Thần Tiên tháp.
Trong Thần Tiên tháp chợt xuất hiện một mỹ nữ quyến rũ, xung quanh không một bóng người làm thân ảnh nàng càng thêm cô độc. Nơi này không biết là tầng mấy nhưng có lẽ đã cực kì cao, bởi vì bên ngoài khung cửa sổ có thể nhìn thấy mây trắng bay lượn vòng.
Nữ tử này là Cố Linh Vân, chưởng quỹ chi nhánh Thần Tiên Hội ở Hải châu Lưu Vân thành, nàng tuổi còn trẻ lại ngồi ở vị trí cao, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng, mấy năm gần đây đã trở thành người trẻ tuổi có danh vọng lớn trong Thần Tiên Hội.
Tại Lưu Vân Thành, nàng chỉ là nữ tử nhưng đã có thể hô mưa gọi gió, cho dù đối mặt với Nguyên Đan cảnh cũng không hề sợ hãi, có thể nói nàng là nhân vật rất nổi tiếng, thế nhưng, khi bước vào Thần Tiên Tháp, gương mặt kiều diễm của Linh Vân có thêm mấy phần cẩn thận, thậm chí, tiếng hít thở cũng bị đè nén đến mức thấp nhất.
Chậm rãi bước lên cầu thang, vượt qua từng tầng lầu uốn lượn như vĩnh viễn không có điểm dừng, nàng lẳng lặng mà đi, ánh mắt nhìn những bậc cầu thang mê say cứ như nó đang cất giấu đồ vật mà nàng khao khát nhất.
Nàng từng bước đi lên trên.
Không gian bên trong lầu rất lớn, phòng ốc được sắp xếp theo thứ tự, bố cục mỗi tầng không giống nhau, ở lâu bên trong rất dễ làm người ta không phân biệt được phương hướng, bất quá, Linh Vân lại không bị ảnh hưởng, nàng vượt qua một tầng lại một tầng không hề ngừng lại.
Tầng này cũng không có nhiều khác biệt, chỗ bất đồng là trong một góc khuất chỗ cầu thang, một bóng người đứng lặng im như đang đợi ai đó.
Linh Vân nhìn thấy người này thì dừng bước, nhìn người đó gật đầu như là hỏi thăm.
Lát sau, trong bóng tối một người nam tử trung niên xuất hiện, gương mặt bình thường, cứng nhắc nhìn Linh Vân mở miệng hỏi: “Cố chưởng quỹ?”
Cố Linh Vân trả lời: “Là ta.”
Nam tử trung niên nói: “Xin mời theo ta.”
Cố Linh Vân gật đầu rồi đi theo nam tử. Trong thông đạo rộng lớn, tiếng bước chân của họ vang vọng như từ cõi xa xăm làm cho hai bóng hình mờ ảo càng thêm quỷ dị.
Qua mấy khúc ngoặt, cuối cùng bọn họ dừng lại trước một căn phòng lớn, nam tử xoay người nói với Linh Vân: “Chu lão bên trong.”
Cố Linh Vân không dám thất lễ nên gật đầu nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Nam tử cứng nhắc xoay người rời đi, không lâu sau liền biến mất bên trong lầu các.
Cố Linh Vân hít một hơi, đứng im nhìn cửa phòng một lúc rồi đưa tay gõ nhẹ.
Lát sau, từ trong phòng truyền ra thanh âm: “Là Linh Vân sao, vào đi.”
Cố Linh Vân kính cẩn đáp một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.
Bên ngoài vô cùng âm u nhưng gian phòng này lại vô cùng sáng sủa, vừa tiến vào, Linh Vân chợt có cảm giác trống trãi; đồ vật trong phòng vô cùng tinh xảo nhưng làm người ta chú ý là những khung cửa sổ trên vách tường đều được mở ra, gió to thổi vào làm vạt áo của một người bay phất phơ khiến ta có cảm giác người đó như muốn thuận gió bay đi.
Nghe được tiếng bước chân, người kia xoay lại, khuôn mắt vô cùng quen thuộc vì đó chính là Chu thầy tướng lúc trước, giờ phút này, lão đang cười nhẹ nhìn Linh Vân.
Cố Linh Vân cúi đầu nói:
“Bái kiến Chu lão.”
※※※
Lầu các vẫn âm u như cũ, nam tử đưa Linh Vân đến cửa cũng không biến mất mà theo đường cũ quay trở về chỗ vừa nãy gặp Linh Vân.
Lúc này, hắn lộ vẻ do dự, hắn nhìn bậc thang hơi trầm ngâm rồi lại đứng im như cũ.
Nơi này một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, trong tầng lầu tràn ra nhiều loại khí tức nhưng nam tử vẫn đứng im như cũ.
Thời gian uống cạn nửa chén trà, bỗng từ dưới lầu vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân lần này không mềm mại như Linh Vân mà vô cùng nặng nề, dường như người đó đang rất cật lực leo từng bậc thang, thậm chí còn nghe rõ tiếng thở dốc ồ ồ.
Nam tử trung niên vô cùng kinh ngạc nhìn về cửa lầu các.
Một lát sau, tiếng bước chân dần to hơn, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, rốt cuộc, một thân hình mập mạp xuất hiện ở cầu thang, gã nắm chặt tay vịn, cố gắng leo lên từng bậc.
Trong bóng tối, nam tử kinh ngạc nhìn mập mạp quên luôn cả nói, đến khi mập mạp tới tầng trệt, lôi một cái khăn ra lau mồ hôi rồi nhìn hắn cười ôn hòa nói:
“Ngươi hảo.”
Nam tử ngẩn ra rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, vừa định đáp lại chợt mấy tiếng uỳnh uỵch vang lên, một con chim màu sắc rực rỡ bay vào từ cửa sổ rồi đậu lên vai mập mạp, sau đó, con chim chợt mở miệng nói tiếng người:
“Chu lão đầu đâu rồi, Chu lão đầu đâu rồi, chúng ta muốn gặp hắn!”
==================
Lòng sáng, khuyên người đừng mạo hiểm
Trí khôn, phân tích điểm đúng sai.
Nơi lầu gác, gấp gót hài
Vì Chu thầy tướng một hai đến tìm.
DG: câu này làm ta liên tưởng….
Bất quá, Tôn Hữu lại là một người có tâm tư chu đáo, tỉ mỉ nên nhanh chóng phát hiện ra sự thay đổi ở Thẩm Thạch, hắn ngẩn ra đôi chút rồi hỏi: “Thạch Đầu, ngươi sao vậy, cơ hội tốt như vậy chẳng lẽ muốn bỏ qua?”
Thẩm Thạch đứng lại, xoay người quay trở lại rồi ngồi xuống trước mặt Tôn Hữu, hắn nhíu mày, chăm chú nhìn gã, nói: “Sao ngươi lại vội vã như vậy?”
Tôn Hữu ngẩng đầu nói: “Vội vã? Ý ngươi là gì?”
Sắc mặt Thẩm Thạch đã hoàn toàn bình tĩnh, hắn chăm chú nhìn Tôn Hữu rồi nói: “Tại sao ngươi gấp gáp muốn vào Yêu Tộc Địa Cung ở Thanh Sơn?”
Tôn Hữu ngạc nhiên nói: “Nơi đó có rất nhiều bảo bối vô giá, chúng ta vất vả lắm mới biết vị trí kết giới mà Thần Tiên Hội khai mở, nếu cẩn thận tìm tòi biết đâu sẽ tìm được cửa vào , đến lúc đó nếu có thu hoạch, tất cả không phải là…”
Hắn chưa dứt lời đã thấy Thẩm Thạch chầm chậm lắc đầu, sắc mặt hơi thay đổi rồi im lặng nhìn Thẩm Thạch.
Lát sau, Thẩm Thạch nhẹ giọng nói: “Tôn Hữu, ngươi hãy nghe ta nói, việc này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.”
Tôn Hữu im lặng một chút rồi nói: “Như thế nào?”
Thẩm Thạch nói: “Thứ nhất, ta không hoài nghi đạo pháp thần thông của Tôn trưởng lão, ngươi nói trưởng lão có Vọng Khí Bí Thuật thì chắc chắn có. Thế nhưng như lời ngươi nói, bí thuật này chỉ có thể dò xét một phạm vi tương đối, hơn nữa, khu vực kia không hề nhỏ, muốn tìm ra cửa địa cung từ nơi đó không phải là điều đơn giản.”
Tôn Hữu vội la lên:”Nhưng chúng ta có thể tìm kiếm cẩn thận, chỉ cần có vị trị đại khái là được, lẽ nào….”
Thẩm Thạch nhẹ nhàng xua tay ra hiệu im lặng rồi nói tiếp: “Đây cũng là lí do ta muốn nói điều thứ hai, cứ cho là chúng ta tìm được cửa vào đi, thế nhưng ngươi nghĩ xem, cửa vào khẩn yếu như vậy, Thần Tiên Hội sẽ không canh gác sao?”
Sắc mặt Tôn Hữu chợt biến đổi, lặng im không nói.
Thẩm Thạch thở dài, nói tiếp: “Ngươi nghĩ đi, Thần Tiên Hội canh gác ở nơi đó, từ xưa đến nay, thế lực và thực lực của bọn họ đều không kém Tứ đại danh môn chúng ta, đến lúc đó chỉ sợ sẽ xuất hiện một, hai Nguyên Đan Chân nhân không chừng, chỉ dựa vào hai chúng ta thì chẳng khác nào để mặc người ta chém giết.”
“Hơn nữa, cho dù chúng ta tìm được cửa địa cung và xâm nhập được vào trong, ta biết chắc trong đó cũng sẽ có rất nhiều nguy hiểm, dựa vào cảnh giới của hai chúng ta thì không thể đục nước béo cò.”
Tôn Hữu trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: “Vậy phải làm sao?”
Thẩm Thạch hít sâu một hơi nói: “Có người nói Thần Tiên Hội khi mở Tàng bảo khố đã giải khai một góc mê trận của địa cung và làm địa cung xuất hiện nhiều chỗ đổ vỡ, rất nhiều địa phương không thể vào giờ cũng có thể thăm dò. Bất quá, ngươi có nghĩ tới không, nếu có nhiều cơ hội như vậy thì tại sao động tác đầu tiên của Thần Tiên Hội lại là triệu tập các Nguyên Đan Chân nhân của Tứ Đại môn phái lại xử lý bảo vật mà không thăm dò nhiều khu vực hơn?”
Thẩm Thạch khẽ cười nhìn Tôn Hữu rồi thấp giọng nói: “Ngươi hẳn phải biết, Yêu Tộc địa cung trong truyền thuyết có rất nhiều bảo tàng nằm sâu bên trong.”
Tôn Hữu lại rơi vào trầm mặc, sắc mặt mơ hồ trắng xám.
※※※
Bên trong Thiên Hồng Thành nguy nga, mĩ lệ.
Từ khi Thần Tiên Hội đem Tổng đường căn cơ đặt ở Thiên Hồng Thành đã mất mấy trăm năm để xây dựng một tòa lầu cao lớn nằm ẩn trong mây, tòa lầu này cũng trở thành tiêu chí làm người ta chú ý đến Thiên Hồng Thành.
Một ngày không biết có bao nhiêu người nhìn nơi này để rồi tưởng tượng ra một mớ tiền tài lũ lượt chảy xuôi trong tòa lầu. Nó không có ngôn ngữ, nó cũng luôn trầm mặc nhưng lại làm người ta trông ngóng, mê say.
Nó là Tổng đường của Thần Tiên Hội nên người ta gọi nó là Thần Tiên tháp.
Nó cao vút trong mây, quyền thế vang trời nên người ta còn gọi nó là Đăng Thiên tháp.
Đã có bao người mơ được một lần đặt chân ở nơi cao nhất nhìn xuống Thiên Hồng cự đô, bao quát nhân gian, không biết cảm giác này sẽ như thế nào.
Điều đó cũng chỉ là một giấc mộng hư ảo của trăm triệu chúng sinh trong Thiên Hồng Thành, đến khi cuối đời, bọn họ cũng không có khả năng thực hiện. Thậm chí những nhân vật trong Thần Tiên Hội, phần lớn đều không có cơ hội trèo lên đỉnh tòa lầu này, không ai biết nó cao bao nhiêu cũng như chưa từng có ai đi tới đỉnh tòa lầu này.
Trong truyền thuyết, chỉ có ba vị lão thần tiên nắm giữ quyền thế tối cao của Thần Tiên Hội mới có cơ hội lên đỉnh Thần Tiên tháp.
Trong Thần Tiên tháp chợt xuất hiện một mỹ nữ quyến rũ, xung quanh không một bóng người làm thân ảnh nàng càng thêm cô độc. Nơi này không biết là tầng mấy nhưng có lẽ đã cực kì cao, bởi vì bên ngoài khung cửa sổ có thể nhìn thấy mây trắng bay lượn vòng.
Nữ tử này là Cố Linh Vân, chưởng quỹ chi nhánh Thần Tiên Hội ở Hải châu Lưu Vân thành, nàng tuổi còn trẻ lại ngồi ở vị trí cao, tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng, mấy năm gần đây đã trở thành người trẻ tuổi có danh vọng lớn trong Thần Tiên Hội.
Tại Lưu Vân Thành, nàng chỉ là nữ tử nhưng đã có thể hô mưa gọi gió, cho dù đối mặt với Nguyên Đan cảnh cũng không hề sợ hãi, có thể nói nàng là nhân vật rất nổi tiếng, thế nhưng, khi bước vào Thần Tiên Tháp, gương mặt kiều diễm của Linh Vân có thêm mấy phần cẩn thận, thậm chí, tiếng hít thở cũng bị đè nén đến mức thấp nhất.
Chậm rãi bước lên cầu thang, vượt qua từng tầng lầu uốn lượn như vĩnh viễn không có điểm dừng, nàng lẳng lặng mà đi, ánh mắt nhìn những bậc cầu thang mê say cứ như nó đang cất giấu đồ vật mà nàng khao khát nhất.
Nàng từng bước đi lên trên.
Không gian bên trong lầu rất lớn, phòng ốc được sắp xếp theo thứ tự, bố cục mỗi tầng không giống nhau, ở lâu bên trong rất dễ làm người ta không phân biệt được phương hướng, bất quá, Linh Vân lại không bị ảnh hưởng, nàng vượt qua một tầng lại một tầng không hề ngừng lại.
Tầng này cũng không có nhiều khác biệt, chỗ bất đồng là trong một góc khuất chỗ cầu thang, một bóng người đứng lặng im như đang đợi ai đó.
Linh Vân nhìn thấy người này thì dừng bước, nhìn người đó gật đầu như là hỏi thăm.
Lát sau, trong bóng tối một người nam tử trung niên xuất hiện, gương mặt bình thường, cứng nhắc nhìn Linh Vân mở miệng hỏi: “Cố chưởng quỹ?”
Cố Linh Vân trả lời: “Là ta.”
Nam tử trung niên nói: “Xin mời theo ta.”
Cố Linh Vân gật đầu rồi đi theo nam tử. Trong thông đạo rộng lớn, tiếng bước chân của họ vang vọng như từ cõi xa xăm làm cho hai bóng hình mờ ảo càng thêm quỷ dị.
Qua mấy khúc ngoặt, cuối cùng bọn họ dừng lại trước một căn phòng lớn, nam tử xoay người nói với Linh Vân: “Chu lão bên trong.”
Cố Linh Vân không dám thất lễ nên gật đầu nhẹ giọng nói: “Đa tạ.”
Nam tử cứng nhắc xoay người rời đi, không lâu sau liền biến mất bên trong lầu các.
Cố Linh Vân hít một hơi, đứng im nhìn cửa phòng một lúc rồi đưa tay gõ nhẹ.
Lát sau, từ trong phòng truyền ra thanh âm: “Là Linh Vân sao, vào đi.”
Cố Linh Vân kính cẩn đáp một tiếng rồi đẩy cửa đi vào.
Bên ngoài vô cùng âm u nhưng gian phòng này lại vô cùng sáng sủa, vừa tiến vào, Linh Vân chợt có cảm giác trống trãi; đồ vật trong phòng vô cùng tinh xảo nhưng làm người ta chú ý là những khung cửa sổ trên vách tường đều được mở ra, gió to thổi vào làm vạt áo của một người bay phất phơ khiến ta có cảm giác người đó như muốn thuận gió bay đi.
Nghe được tiếng bước chân, người kia xoay lại, khuôn mắt vô cùng quen thuộc vì đó chính là Chu thầy tướng lúc trước, giờ phút này, lão đang cười nhẹ nhìn Linh Vân.
Cố Linh Vân cúi đầu nói:
“Bái kiến Chu lão.”
※※※
Lầu các vẫn âm u như cũ, nam tử đưa Linh Vân đến cửa cũng không biến mất mà theo đường cũ quay trở về chỗ vừa nãy gặp Linh Vân.
Lúc này, hắn lộ vẻ do dự, hắn nhìn bậc thang hơi trầm ngâm rồi lại đứng im như cũ.
Nơi này một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, trong tầng lầu tràn ra nhiều loại khí tức nhưng nam tử vẫn đứng im như cũ.
Thời gian uống cạn nửa chén trà, bỗng từ dưới lầu vang lên một loạt tiếng bước chân.
Tiếng bước chân lần này không mềm mại như Linh Vân mà vô cùng nặng nề, dường như người đó đang rất cật lực leo từng bậc thang, thậm chí còn nghe rõ tiếng thở dốc ồ ồ.
Nam tử trung niên vô cùng kinh ngạc nhìn về cửa lầu các.
Một lát sau, tiếng bước chân dần to hơn, tiếng thở dốc càng ngày càng lớn, rốt cuộc, một thân hình mập mạp xuất hiện ở cầu thang, gã nắm chặt tay vịn, cố gắng leo lên từng bậc.
Trong bóng tối, nam tử kinh ngạc nhìn mập mạp quên luôn cả nói, đến khi mập mạp tới tầng trệt, lôi một cái khăn ra lau mồ hôi rồi nhìn hắn cười ôn hòa nói:
“Ngươi hảo.”
Nam tử ngẩn ra rồi nhanh chóng phục hồi tinh thần, vừa định đáp lại chợt mấy tiếng uỳnh uỵch vang lên, một con chim màu sắc rực rỡ bay vào từ cửa sổ rồi đậu lên vai mập mạp, sau đó, con chim chợt mở miệng nói tiếng người:
“Chu lão đầu đâu rồi, Chu lão đầu đâu rồi, chúng ta muốn gặp hắn!”
==================
Lòng sáng, khuyên người đừng mạo hiểm
Trí khôn, phân tích điểm đúng sai.
Nơi lầu gác, gấp gót hài
Vì Chu thầy tướng một hai đến tìm.