Thẩm Thạch xuyên qua mây mù một mạch chạy nhanh xuống núi, thân ảnh của hắn thoắt hiện trong những đám mây khiến chúng dập dềnh như sóng nước, sau đó lại biến mất không thấy đâu nữa. Những bậc đá vuông vức và bóng loáng lướt qua dưới chân hắn, Thẩm Thạch ba bước cũng thành hai bước, một đường chạy vội, tốc độ so với lúc lên núi còn nhanh hơn rất nhiều, không lâu sau hắn đã về tới cái ngã ba lúc trước.
Ngực Thẩm Thạch phập phồng, hắn vừa thở dốc vừa nhìn lên Thính Phong Đường, đồng thời vô tình sờ vào Như Ý Đại ở thắt lưng, tựa hồ có chút phân vân, sau một lát im lặng rốt cuộc Thẩm Thạch cũng hướng đường cũ quay về. Tuy lúc trước do Đỗ Thiết Kiếm dẫn đi, nhưng tìm đường xuống Nghênh Tiên Đài cũng không phức tạp, cả ngọn núi cũng chỉ có một con đường cho nên Thẩm Thạch rất dễ dàng tìm được lối quay về Nghênh Tiên Đài.
Trở lại Nghênh Tiên Đài, một lần nữa nhìn thấy ba khu biệt viện quen thuộc, nội tâm Thẩm Thạch xem như nới lỏng một chút, sắc mặt cũng tỉnh táo và bình tĩnh hơn. Lúc này là vào ban ngày, đệ tử của ba môn phái có vẻ thanh nhàn dạo chơi quanh Nghênh Tiên Đài, thỉnh thoảng cũng bắt gặp ở gần đó một vài đệ tử mang trang phục của Nguyên Thủy Môn đang đi tới đi lui.
Thẩm Thạch lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn không muốn ai chú ý tới mình nên cúi thấp đầu đi thẳng về phía Lăng Tiêu biệt viện.
Đoạn đường này quả thật không có ai chú ý tới hắn, bởi vì nhìn thoáng qua Thẩm Thạch cũng chỉ giống như đệ tử bình thường của Lăng Tiêu Tông mà thôi, cho đến khi Thẩm Thạch đến cửa ra vào Lăng Tiêu biệt viện lại bất chợt trông thấy ngay gần đó sư huynh Đỗ Thiết Kiếm đang nhàn hạ ngồi trên ghế đá, tay cầm bình rượu uống một mình, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, thoạt nhìn như có vẻ lười biếng và chán chường.
Tuy nhiên, Thẩm Thạch sẽ không bị vẻ bề ngoài đó lừa bịp nên lập tức đi vào cửa chính, thế nhưng không hiểu sao hắn lại dừng bước, yên lặng suy nghĩ rồi xoay người đến bên cạnh Đỗ Thiết Kiếm nói: “ Đỗ sư huynh, đệ đã về”.
Đỗ Thiết Kiếm quay đầu, ánh mắt sáng ngời dừng lại một chút trên khuôn mặt Thẩm Thạch rồi nhếch miệng nói: “ Tốt a”.
Thẩm Thạch vốn dĩ đang nghĩ xem nếu Đỗ sư huynh hỏi về sự tình trong Thính Phong Đường mấy vị Chưởng môn và hắn nói chuyện gì thì hắn nên trả lời thế nào, dù sao Hoài Viễn Chân Nhân cũng đã nói rõ ràng, không để cho mình tiết lộ việc đó ra bên ngoài. Có điều vị Đỗ sư huynh thần thần bí bí này hình như không phải không biết gì về Yêu giới, trong lúc Thẩm Thạch còn đang do dự thì không ngờ Đỗ Thiết Kiếm nửa điểm cũng chẳng hỏi, cứ như vậy cười rồi nói ra hai chữ, sau đó liền im lặng.
Điều này vượt ngoài ý liệu của Thẩm Thạch và làm cho hắn không biết nói cái gì cho phải. Sau khi nhìn Đỗ Thiết Kiếm hồi lâu, hắn mới sực nhớ lúc trước trong đầu mình vừa lóe lên một ý, Thẩm Thạch liền nói: “ Sư huynh, đệ có một việc muốn được thỉnh giáo sư huynh”.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha hả, uống thêm ngụm rượu rồi tùy tiện khoát khoát tay : “ Đệ nói đi”.
Thẩm Thạch gật gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “ Sư huynh, đệ nghe trong truyền thuyết ngày xưa Vấn Thiên Công là người đứng đầu trong Lục Thánh, tại Ngộ Chân Nham trên đỉnh Trích Tinh Phong ở Tu Di Sơn lĩnh ngộ đại đạo, sáng chế ra bí pháp hấp thụ Linh tinh. Thế nhưng vạn năm trước kia, không phải tòa Tu Di Sơn này là hành cung của Yêu Hoàng sao, cho dù Yêu Hoàng khó có khả năng lui tới nhưng đây là cấm địa Hoàng gia, nhất định không để Nhân tộc xâm nhập, thử hỏi làm sao Vấn Thiên Công có thể vào được và tại đỉnh núi này ngộ đạo a?”.
Đỗ Thiết Kiếm nghe xong cũng khẽ giật mình, ngập ngừng gãi gãi đầu: “ Ách, những lời này của ngươi hình như có chút đạo lý a, trước kia ta cũng không để ý. Nhưng mà…”. Đỗ Thiết Kiếm suy nghĩ một chút, lập tức tiếp lời: “ Nhưng mà Thánh nhân Vấn Thiên Công đứng đầu Lục Thánh nhất định là một anh hùng kiệt xuất, chúng ta khó có thể tưởng tượng được sự lợi hại của ngài. Có lẽ với đạo hạnh cực cao, Vấn Thiên Công đã trực tiếp xâm nhập Tu Di Sơn nên Yêu tộc cũng không phát hiện được, hay là ngài đã tìm được thông đạo bí mật đi lên đỉnh núi?”.
Dứt câu, Đỗ Thiết Kiếm mỉm cười rồi nói tiếp: “ Thời gian trôi qua lâu như thế, hiện tại cũng chẳng còn ai giải thích được rõ ràng nữa, dù sao truyền thuyết vẫn là truyền thuyết, nếu thật sự muốn tính toán chuyện trước kia, nói không chừng chỗ này cũng chỉ là do hậu nhân tự nghĩ ra, nơi mà Vấn Thiên Công thực sự ngộ ra đại đạo có khả năng không phải ở đây a”.
Thẩm Thạch thoáng ngơ ngác, đột nhiên bật thốt lên: “ Không phải vậy đâu, nhất định là ở Ngộ Chân Nham trên núi rồi…”
Đỗ Thiết Kiếm “ Ồ” một tiếng rồi hỏi: “ Thẩm sư đệ, ngươi căn cứ vào đâu để khẳng định như vậy?”
Trong nội tâm Thẩm Thạch thoáng rung động, hắn ngập ngừng hạ giọng đáp: “ Đệ thấy ngày nay Nguyên Thủy Môn người đông thế mạnh, coi trọng truyền thừa của Thánh nhân như thế, chắc có lẽ không sai đâu”.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, khoát tay nói: “ Vậy thì ta sai rồi”.
Thẩm Thạch gật gật đầu cũng không muốn nói thêm về việc này, hắn liền chào Đỗ Thiết Kiếm rồi đi vào Lăng Tiêu biệt viện, một đường bước nhanh về phòng của mình. Vừa vào trong phòng, Thẩm Thạch lập tức đóng cửa, một tiếng động khá to vang lên làm cho Tiểu Hắc đang nằm ỳ ra đó giật mình hoảng sợ, nó ngẩng đầu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch.
Lưng tựa cửa lớn, Thẩm Thạch ngây ngốc đứng im tại chỗ hồi lâu, sau đó lặng lẽ thở dài.
Cùng lúc đó, cách nghìn vạn dặm bên ngoài Tu Di sơn, tại dãy núi hoang vu trong Hồng Mông chủ giới, một nữ tử đang bước nhẹ nhàng về phía trước. Khẽ thì thầm tự nhủ với mình điều gì đó, nghe có vẻ như đang phàn nàn:
“Thân thể của người phàm, quả thực hạn chế bất tiện. Ồ…?”
Đột nhiên thanh âm của nàng ta gián đoạn trong giây lát, thân hình khẽ chấn động. Dường như bất chợt cảm nhận được điều gì, bèn dừng chân xoay người lại nhìn.
Dãy núi sừng sững nhấp nhô, cả đất trời một mảnh mờ mịt, không có chút hiện tượng khác lạ nào.
Nàng khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút không chắc chắn, nhưng rất nhanh khẽ hừ một tiếng: “Nếu thanh kiếm ấy đã gãy thì hôm nay, trên thế gian này chắc hẳn không có kẻ nào có thể lay tỉnh được nó. Đợi ta tìm sát hồn trở về, sớm muộn cũng trở lại tính sổ với ngươi.”
Nói xong bèn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo tiếp tục tiến về phía trước.
Trước mắt là thiên sơn vạn thủy, nàng lại tựa hồ không để tâm. Dường như cứ định như thế đi đến chân trời gốc bể, một thân phiêu dạt.
Lăng Tiêu biệt viện trên đỉnh Trích Tinh Phong, Tu Di Sơn.
Một ngày nữa bất tri bất giác lại trôi qua, đảo mắt một thoáng màn đêm đã buông xuống, trong biệt viện của tam đại môn phái đã dần dần thổi tắt đèn đóm, im lặng như tờ.
Thẩm Thạch đang nằm trên giường trong phòng mình, nhưng lại trằn trọc không yên, không cách nào bình tâm chìm vào giấc ngủ. Đoạn ảo giác sáng nay hắn trông thấy trên Ngộ Chân Nham tựa hồ không thể nào quên được, vẫn cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu. So với hắn đang trằn trọc, Tiểu Hắc Trư đã ngủ trong phòng cả ngày nay, giờ lại tiếp tục say giấc nồng, nằm trong góc của chiếc giường nhỏ, ngủ hăng say, thậm chí còn ngáy o, o… lộ ra cái bụng cũng không hay biết.
Con heo này ngủ cũng giỏi thật!
Thẩm Thạch ngồi dậy, bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay kéo chăn che lại cái bụng của Tiểu Hắc Trư. Tiểu Hắc Trư trở mình, cái đầu hướng vào vách tường, hô hấp đều đều tiếp tục ngủ.
Thẩm Thạch xoa xoa mi tâm, bước đi vài vòng trong phòng. Bỗng nhiên hắn lấy tay sờ sờ túi Như Ý, sau khi dừng lại một lúc bèn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã thừa ra một mảnh tàn phiến của thanh kiếm vỡ.
Chính là tàn phiến của Lục Tiên cổ kiếm.
Trong bóng đêm âm u, chuôi kiếm Lục Tiên ảm đạm vô quang, trông như một đống phế liệu. Nhưng chất liệu này đem so sanh với đám đồng, thiếc thông thường có chút không giống nhau, có vẻ thiên về cùng chủng loại với ngọc thạch. Ngay cả Thẩm Thạch với nhãn quang lịch duyệt phong phú cũng không nhận biết được đây là vật gì.
Chỉ biết rằng tàn kiếm này nhất định có nguồn gốc không tầm thường.
Trong bóng đêm, Thẩm Thạch lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chuôi của đoản kiếm, dùng tay nhè nhẹ mơn trớn muỗi kiếm, thân kiếm, dò xét cẩn thận. Nhưng tất cả vẫn yên ổn như thường, không có chút dị tượng nào.
Vật này ban ngày còn đột nhiên tỏa nhiệt, xuất hiện hào quang sáng chói, lúc này lại không chút động tĩnh. Tàn kiếm yên ổn nằm trong tay Thẩm Thạch, không hề nhúc nhích.
Chỉ là không biết vì sao trong nội tâm Thẩm Thạch lại trào lên vài ý niệm vớ vẩn. Tựa như từ mảnh tàn kiếm này, bản thân hắn phảng phất nghe được âm thanh trầm thấp đang khẽ hô hoán.
Hắn không rõ tiếng hô hoán ấy là gì, nhưng khi cầm tàn kiếm này trên tay, Thẩm Thạch lại có cảm giác kì quái ấy.
Trong bóng tối, Thẩm Thạch chợt khẽ biến sắc, do dự một lát, hắn nắm chặt chuôi kiếm hơn một chút rồi lập tức hít một hơi thật sâu. Thẩm Thạch chầm chậm đi đến cạnh cửa rồi mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đêm nay trời không trăng, chỉ có ánh sao nhàn nhạt chiếu vào Lăng Tiêu biệt viện.
Chìm trong ánh tinh quang màu bạc lộng lẫy, Thẩm Thạch cúi đầu nhìn tàn kiếm đang nằm gọn trong tay vẫn không có chút biến hoá. Nhưng trong lòng Thẩm Thạch lại có cảm giác huyền diệu khó giải thích, tựa hồ phảng phất âm thanh hô hoán, dần dần đã to hơn ban nãy một chút.
Khóe mắt Thẩm Thạch khẽ run rẩy, hô hấp mang vài phần dồn dập. Trong tâm trí hắn vẫn luôn cố gắng kiên cường, ngăn bản thân không làm ra chuyện ngu ngốc, thừa thãi. Nhưng mơ hồ luôn có một âm thanh khác, một loại thôi thúc vô cùng kiên quyết, mạnh mẽ ở phía sau ra sức cổ vũ hắn tiến về phía trước.
Nghìn vạn năm trước, tuyệt thế nhân vật thần bí phong nhã; thế giới ầm ầm dậy sóng khiến người khác mê man, ngưỡng mộ; còn cả sấm sét của thiên địa khiến chúng nhân thần tình vừa rét run, máu huyết lại sôi sục; cuối cùng, còn có một bóng hình thần bí cổ quái.
Đột nhiên hắn nắm chặt chuôi kiếm, sau đó bước chân đi.
Trong màn đêm, dưới ánh tinh quang mờ ảo, Thẩm Thạch lặng lẽ một mình bước đi.
Như màn đêm ma mị không chút động tĩnh, ngoại trừ biệt viện im ắng không một tiếng động, hắn lướt nhanh trong khung cảnh mơ hồ, xuyên qua Nghênh Tiên Đài, đi đến sơn lộ.
Tàn kiếm trong tay vẫn không có bất kì biến hóa nào, tựa hộ vẫn còn ngủ say không dậy. Nhưng khi Thẩm Thạch nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng lại cảm giác được chuôi kiếm trong tay bắt đầu run rẩy rất khẽ.
Sau khi đã hạ quyết tâm, ắt sẽ không còn đường lui. Lần này, hắn đi qua sơn lộ, bước lên những thềm đá, rốt cuộc lại một lần nữa bước trên con đường dẫn đến Ngộ Chân Nham.
Trên sườn dốc nguy hiểm, những tảng đã to lớn vẫn trầm tĩnh như ngày thường, cuồng phong lạnh lẽo quét qua bề mặt nó tựa như lưỡi đao lạnh lẽo. Mọi thứ dường như đã trải qua trăm nghìn vạn năm, tựa hồ sẽ chẳng thể nào có mảy may thay đổi, cho đến khi một bóng người đột nhiên xuất hiện, đi về phía tảng đá lớn bên cạnh.
Đứng sóng vai cùng nó.
Trong tay, còn nắm chuôi của thanh tàn kiếm.
Gió đêm thổi qua, gào thét thê lương, đất trời rộng lớn.
Sau đó trong màn đêm, tại nơi tối tăm sâu thăm nhất, bất ngờ xuất hiện một đạo quang.
===============
Quay về biệt viện tông môn
Gặp ngay Thiết Kiếm hoàn hồn hỏi thăm
Vấn Thiên chuyện đã xa xăm
Nửa đêm lên núi tay cầm kiếm tiên.
Ngực Thẩm Thạch phập phồng, hắn vừa thở dốc vừa nhìn lên Thính Phong Đường, đồng thời vô tình sờ vào Như Ý Đại ở thắt lưng, tựa hồ có chút phân vân, sau một lát im lặng rốt cuộc Thẩm Thạch cũng hướng đường cũ quay về. Tuy lúc trước do Đỗ Thiết Kiếm dẫn đi, nhưng tìm đường xuống Nghênh Tiên Đài cũng không phức tạp, cả ngọn núi cũng chỉ có một con đường cho nên Thẩm Thạch rất dễ dàng tìm được lối quay về Nghênh Tiên Đài.
Trở lại Nghênh Tiên Đài, một lần nữa nhìn thấy ba khu biệt viện quen thuộc, nội tâm Thẩm Thạch xem như nới lỏng một chút, sắc mặt cũng tỉnh táo và bình tĩnh hơn. Lúc này là vào ban ngày, đệ tử của ba môn phái có vẻ thanh nhàn dạo chơi quanh Nghênh Tiên Đài, thỉnh thoảng cũng bắt gặp ở gần đó một vài đệ tử mang trang phục của Nguyên Thủy Môn đang đi tới đi lui.
Thẩm Thạch lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn không muốn ai chú ý tới mình nên cúi thấp đầu đi thẳng về phía Lăng Tiêu biệt viện.
Đoạn đường này quả thật không có ai chú ý tới hắn, bởi vì nhìn thoáng qua Thẩm Thạch cũng chỉ giống như đệ tử bình thường của Lăng Tiêu Tông mà thôi, cho đến khi Thẩm Thạch đến cửa ra vào Lăng Tiêu biệt viện lại bất chợt trông thấy ngay gần đó sư huynh Đỗ Thiết Kiếm đang nhàn hạ ngồi trên ghế đá, tay cầm bình rượu uống một mình, ánh mặt trời chiếu lên người hắn, thoạt nhìn như có vẻ lười biếng và chán chường.
Tuy nhiên, Thẩm Thạch sẽ không bị vẻ bề ngoài đó lừa bịp nên lập tức đi vào cửa chính, thế nhưng không hiểu sao hắn lại dừng bước, yên lặng suy nghĩ rồi xoay người đến bên cạnh Đỗ Thiết Kiếm nói: “ Đỗ sư huynh, đệ đã về”.
Đỗ Thiết Kiếm quay đầu, ánh mắt sáng ngời dừng lại một chút trên khuôn mặt Thẩm Thạch rồi nhếch miệng nói: “ Tốt a”.
Thẩm Thạch vốn dĩ đang nghĩ xem nếu Đỗ sư huynh hỏi về sự tình trong Thính Phong Đường mấy vị Chưởng môn và hắn nói chuyện gì thì hắn nên trả lời thế nào, dù sao Hoài Viễn Chân Nhân cũng đã nói rõ ràng, không để cho mình tiết lộ việc đó ra bên ngoài. Có điều vị Đỗ sư huynh thần thần bí bí này hình như không phải không biết gì về Yêu giới, trong lúc Thẩm Thạch còn đang do dự thì không ngờ Đỗ Thiết Kiếm nửa điểm cũng chẳng hỏi, cứ như vậy cười rồi nói ra hai chữ, sau đó liền im lặng.
Điều này vượt ngoài ý liệu của Thẩm Thạch và làm cho hắn không biết nói cái gì cho phải. Sau khi nhìn Đỗ Thiết Kiếm hồi lâu, hắn mới sực nhớ lúc trước trong đầu mình vừa lóe lên một ý, Thẩm Thạch liền nói: “ Sư huynh, đệ có một việc muốn được thỉnh giáo sư huynh”.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha hả, uống thêm ngụm rượu rồi tùy tiện khoát khoát tay : “ Đệ nói đi”.
Thẩm Thạch gật gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “ Sư huynh, đệ nghe trong truyền thuyết ngày xưa Vấn Thiên Công là người đứng đầu trong Lục Thánh, tại Ngộ Chân Nham trên đỉnh Trích Tinh Phong ở Tu Di Sơn lĩnh ngộ đại đạo, sáng chế ra bí pháp hấp thụ Linh tinh. Thế nhưng vạn năm trước kia, không phải tòa Tu Di Sơn này là hành cung của Yêu Hoàng sao, cho dù Yêu Hoàng khó có khả năng lui tới nhưng đây là cấm địa Hoàng gia, nhất định không để Nhân tộc xâm nhập, thử hỏi làm sao Vấn Thiên Công có thể vào được và tại đỉnh núi này ngộ đạo a?”.
Đỗ Thiết Kiếm nghe xong cũng khẽ giật mình, ngập ngừng gãi gãi đầu: “ Ách, những lời này của ngươi hình như có chút đạo lý a, trước kia ta cũng không để ý. Nhưng mà…”. Đỗ Thiết Kiếm suy nghĩ một chút, lập tức tiếp lời: “ Nhưng mà Thánh nhân Vấn Thiên Công đứng đầu Lục Thánh nhất định là một anh hùng kiệt xuất, chúng ta khó có thể tưởng tượng được sự lợi hại của ngài. Có lẽ với đạo hạnh cực cao, Vấn Thiên Công đã trực tiếp xâm nhập Tu Di Sơn nên Yêu tộc cũng không phát hiện được, hay là ngài đã tìm được thông đạo bí mật đi lên đỉnh núi?”.
Dứt câu, Đỗ Thiết Kiếm mỉm cười rồi nói tiếp: “ Thời gian trôi qua lâu như thế, hiện tại cũng chẳng còn ai giải thích được rõ ràng nữa, dù sao truyền thuyết vẫn là truyền thuyết, nếu thật sự muốn tính toán chuyện trước kia, nói không chừng chỗ này cũng chỉ là do hậu nhân tự nghĩ ra, nơi mà Vấn Thiên Công thực sự ngộ ra đại đạo có khả năng không phải ở đây a”.
Thẩm Thạch thoáng ngơ ngác, đột nhiên bật thốt lên: “ Không phải vậy đâu, nhất định là ở Ngộ Chân Nham trên núi rồi…”
Đỗ Thiết Kiếm “ Ồ” một tiếng rồi hỏi: “ Thẩm sư đệ, ngươi căn cứ vào đâu để khẳng định như vậy?”
Trong nội tâm Thẩm Thạch thoáng rung động, hắn ngập ngừng hạ giọng đáp: “ Đệ thấy ngày nay Nguyên Thủy Môn người đông thế mạnh, coi trọng truyền thừa của Thánh nhân như thế, chắc có lẽ không sai đâu”.
Đỗ Thiết Kiếm cười ha ha, khoát tay nói: “ Vậy thì ta sai rồi”.
Thẩm Thạch gật gật đầu cũng không muốn nói thêm về việc này, hắn liền chào Đỗ Thiết Kiếm rồi đi vào Lăng Tiêu biệt viện, một đường bước nhanh về phòng của mình. Vừa vào trong phòng, Thẩm Thạch lập tức đóng cửa, một tiếng động khá to vang lên làm cho Tiểu Hắc đang nằm ỳ ra đó giật mình hoảng sợ, nó ngẩng đầu tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch.
Lưng tựa cửa lớn, Thẩm Thạch ngây ngốc đứng im tại chỗ hồi lâu, sau đó lặng lẽ thở dài.
Cùng lúc đó, cách nghìn vạn dặm bên ngoài Tu Di sơn, tại dãy núi hoang vu trong Hồng Mông chủ giới, một nữ tử đang bước nhẹ nhàng về phía trước. Khẽ thì thầm tự nhủ với mình điều gì đó, nghe có vẻ như đang phàn nàn:
“Thân thể của người phàm, quả thực hạn chế bất tiện. Ồ…?”
Đột nhiên thanh âm của nàng ta gián đoạn trong giây lát, thân hình khẽ chấn động. Dường như bất chợt cảm nhận được điều gì, bèn dừng chân xoay người lại nhìn.
Dãy núi sừng sững nhấp nhô, cả đất trời một mảnh mờ mịt, không có chút hiện tượng khác lạ nào.
Nàng khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút không chắc chắn, nhưng rất nhanh khẽ hừ một tiếng: “Nếu thanh kiếm ấy đã gãy thì hôm nay, trên thế gian này chắc hẳn không có kẻ nào có thể lay tỉnh được nó. Đợi ta tìm sát hồn trở về, sớm muộn cũng trở lại tính sổ với ngươi.”
Nói xong bèn hừ lạnh một tiếng, phất tay áo tiếp tục tiến về phía trước.
Trước mắt là thiên sơn vạn thủy, nàng lại tựa hồ không để tâm. Dường như cứ định như thế đi đến chân trời gốc bể, một thân phiêu dạt.
Lăng Tiêu biệt viện trên đỉnh Trích Tinh Phong, Tu Di Sơn.
Một ngày nữa bất tri bất giác lại trôi qua, đảo mắt một thoáng màn đêm đã buông xuống, trong biệt viện của tam đại môn phái đã dần dần thổi tắt đèn đóm, im lặng như tờ.
Thẩm Thạch đang nằm trên giường trong phòng mình, nhưng lại trằn trọc không yên, không cách nào bình tâm chìm vào giấc ngủ. Đoạn ảo giác sáng nay hắn trông thấy trên Ngộ Chân Nham tựa hồ không thể nào quên được, vẫn cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu. So với hắn đang trằn trọc, Tiểu Hắc Trư đã ngủ trong phòng cả ngày nay, giờ lại tiếp tục say giấc nồng, nằm trong góc của chiếc giường nhỏ, ngủ hăng say, thậm chí còn ngáy o, o… lộ ra cái bụng cũng không hay biết.
Con heo này ngủ cũng giỏi thật!
Thẩm Thạch ngồi dậy, bất đắc dĩ lắc đầu, tiện tay kéo chăn che lại cái bụng của Tiểu Hắc Trư. Tiểu Hắc Trư trở mình, cái đầu hướng vào vách tường, hô hấp đều đều tiếp tục ngủ.
Thẩm Thạch xoa xoa mi tâm, bước đi vài vòng trong phòng. Bỗng nhiên hắn lấy tay sờ sờ túi Như Ý, sau khi dừng lại một lúc bèn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã thừa ra một mảnh tàn phiến của thanh kiếm vỡ.
Chính là tàn phiến của Lục Tiên cổ kiếm.
Trong bóng đêm âm u, chuôi kiếm Lục Tiên ảm đạm vô quang, trông như một đống phế liệu. Nhưng chất liệu này đem so sanh với đám đồng, thiếc thông thường có chút không giống nhau, có vẻ thiên về cùng chủng loại với ngọc thạch. Ngay cả Thẩm Thạch với nhãn quang lịch duyệt phong phú cũng không nhận biết được đây là vật gì.
Chỉ biết rằng tàn kiếm này nhất định có nguồn gốc không tầm thường.
Trong bóng đêm, Thẩm Thạch lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chuôi của đoản kiếm, dùng tay nhè nhẹ mơn trớn muỗi kiếm, thân kiếm, dò xét cẩn thận. Nhưng tất cả vẫn yên ổn như thường, không có chút dị tượng nào.
Vật này ban ngày còn đột nhiên tỏa nhiệt, xuất hiện hào quang sáng chói, lúc này lại không chút động tĩnh. Tàn kiếm yên ổn nằm trong tay Thẩm Thạch, không hề nhúc nhích.
Chỉ là không biết vì sao trong nội tâm Thẩm Thạch lại trào lên vài ý niệm vớ vẩn. Tựa như từ mảnh tàn kiếm này, bản thân hắn phảng phất nghe được âm thanh trầm thấp đang khẽ hô hoán.
Hắn không rõ tiếng hô hoán ấy là gì, nhưng khi cầm tàn kiếm này trên tay, Thẩm Thạch lại có cảm giác kì quái ấy.
Trong bóng tối, Thẩm Thạch chợt khẽ biến sắc, do dự một lát, hắn nắm chặt chuôi kiếm hơn một chút rồi lập tức hít một hơi thật sâu. Thẩm Thạch chầm chậm đi đến cạnh cửa rồi mở cửa phòng bước ra ngoài.
Đêm nay trời không trăng, chỉ có ánh sao nhàn nhạt chiếu vào Lăng Tiêu biệt viện.
Chìm trong ánh tinh quang màu bạc lộng lẫy, Thẩm Thạch cúi đầu nhìn tàn kiếm đang nằm gọn trong tay vẫn không có chút biến hoá. Nhưng trong lòng Thẩm Thạch lại có cảm giác huyền diệu khó giải thích, tựa hồ phảng phất âm thanh hô hoán, dần dần đã to hơn ban nãy một chút.
Khóe mắt Thẩm Thạch khẽ run rẩy, hô hấp mang vài phần dồn dập. Trong tâm trí hắn vẫn luôn cố gắng kiên cường, ngăn bản thân không làm ra chuyện ngu ngốc, thừa thãi. Nhưng mơ hồ luôn có một âm thanh khác, một loại thôi thúc vô cùng kiên quyết, mạnh mẽ ở phía sau ra sức cổ vũ hắn tiến về phía trước.
Nghìn vạn năm trước, tuyệt thế nhân vật thần bí phong nhã; thế giới ầm ầm dậy sóng khiến người khác mê man, ngưỡng mộ; còn cả sấm sét của thiên địa khiến chúng nhân thần tình vừa rét run, máu huyết lại sôi sục; cuối cùng, còn có một bóng hình thần bí cổ quái.
Đột nhiên hắn nắm chặt chuôi kiếm, sau đó bước chân đi.
Trong màn đêm, dưới ánh tinh quang mờ ảo, Thẩm Thạch lặng lẽ một mình bước đi.
Như màn đêm ma mị không chút động tĩnh, ngoại trừ biệt viện im ắng không một tiếng động, hắn lướt nhanh trong khung cảnh mơ hồ, xuyên qua Nghênh Tiên Đài, đi đến sơn lộ.
Tàn kiếm trong tay vẫn không có bất kì biến hóa nào, tựa hộ vẫn còn ngủ say không dậy. Nhưng khi Thẩm Thạch nắm chặt chuôi kiếm, rõ ràng lại cảm giác được chuôi kiếm trong tay bắt đầu run rẩy rất khẽ.
Sau khi đã hạ quyết tâm, ắt sẽ không còn đường lui. Lần này, hắn đi qua sơn lộ, bước lên những thềm đá, rốt cuộc lại một lần nữa bước trên con đường dẫn đến Ngộ Chân Nham.
Trên sườn dốc nguy hiểm, những tảng đã to lớn vẫn trầm tĩnh như ngày thường, cuồng phong lạnh lẽo quét qua bề mặt nó tựa như lưỡi đao lạnh lẽo. Mọi thứ dường như đã trải qua trăm nghìn vạn năm, tựa hồ sẽ chẳng thể nào có mảy may thay đổi, cho đến khi một bóng người đột nhiên xuất hiện, đi về phía tảng đá lớn bên cạnh.
Đứng sóng vai cùng nó.
Trong tay, còn nắm chuôi của thanh tàn kiếm.
Gió đêm thổi qua, gào thét thê lương, đất trời rộng lớn.
Sau đó trong màn đêm, tại nơi tối tăm sâu thăm nhất, bất ngờ xuất hiện một đạo quang.
===============
Quay về biệt viện tông môn
Gặp ngay Thiết Kiếm hoàn hồn hỏi thăm
Vấn Thiên chuyện đã xa xăm
Nửa đêm lên núi tay cầm kiếm tiên.