Sau một lúc kinh ngạc và trầm mặc, Thẩm Thạch lui lại một bước, nhẹ buông bàn tay đó ra.
Chung Thanh Lộ khẽ cúi đầu, ánh mắt hơi thấp một chút, có vài phần ngượng ngùng nhưng không có vẻ gì là tức giận cả. Trong lòng Thẩm Thạch bỗng nhiên có chút bất an, tâm hơi loạn, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì, tuy nhiên hắn cảm thấy sự im lặng này thật sự quá khó xử nên nói thứ gì đó mới phải, cho nên cuối cùng đành phải nói khẽ:
“À… Thanh Lộ này, cô…có mệt hay không?”
Chung Thanh Lộ giương mắt lên, tựa như muốn nói gì đó thì bỗng nhiên bên chân hai người truyền đến một tiếng kêu quái dị, Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ đồng thời nhìn xuống, chỉ thấy một con heo nhỏ màu đen đứng bên chân Thẩm Thạch, nhìn hai người đầy bất mãn.
Chung Thanh Lộ “ồ” lên một tiếng rồi kêu lên kinh hỉ: “Tiểu Hắc! Bé tại sao lại ở đây vậy, vừa rồi ta không hề thấy bé mà?”
Thẩm Thạch nghĩ thầm vừa rồi ánh mắt của cô vẫn luôn đọng lại trên viên Lam Oa Thạch kia, thì đương nhiên là không thể nhận ra sự tồn tại của Tiểu Hắc rồi. Bất quá nhờ Tiểu Hắc đột nhiên ngoi đầu lên khiến cho bầu không khí có chút lúng túng giữa hai người họ tan biến không ít, Thẩm Thạch như ném được tảng đá trong lòng, mỉm cười nói:
"Tiểu Hắc vẫn luôn theo chân ta, chắc là vừa rồi cô không để ý đến nó.”
Chung Thanh Lộ ngẩn ra một chút, sau đó tựa như hiểu được việc gì đó, có chút xấu hổ, khom người cười với Tiểu Hắc: “Ai da, vừa rồi không để ý đến bé, thật là xin lỗi. Ồ, gần đây bé có vẻ lại lớn hơn một ít rồi.”
Nói xong nàng vươn bàn tay trắng nõn về phía đầu của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc lui về sau một bước, trừng mắt nhìn Chung Thanh Lộ, tỏ vẻ đề phòng, bất quá nữ hài xinh đẹp đang cười hì hì kia đã ngồi xuống trước mặt mình, bàn tay trắng nõn cũng đã vươn tới đỉnh đầu.
Tiểu Hắc liếc mắt, bĩu môi, tựa hồ như có chút bất lực, miệng còn lẩm bẩm một chút sau đó cũng không tránh né nữa. Tay Chung Thanh Lộ sờ đầu Tiểu Hắc vài cái, liền cảm thấy nơi tay chạm vào mềm mại bóng loáng, hết sức thoải mái, có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu về phía Thẩm Thạch cười nói: “A, lông của Tiểu Hắc thật là mềm mại, trước kia ta vẫn nghĩ da lông heo rất cứng.”
Thẩm Thạch đột nhiên có một cảm giác mắt sắp sửa chuyển sang màu trắng dã, bất quá hắn kịp nhịn xuống mỉm cười nói: “Tiểu Hắc là một con quỷ ham ăn, chỉ thích đồ ngon, đồ bình thường thì chẳng bao giờ động vào, vì vậy mới được như thế đấy”
Tiểu Hắc nghe xong có vài phần tức giận nhảy lên hai cái rồi kêu một tiếng với Thẩm Thạch, có vẻ không hài lòng, bất quá khi Chung Thanh Lộ vuốt đầu nó, lại khiến nó cảm thấy có chút thoải mái, hai mắt híp lại, còn dùng đầu cọ vào bàn tay Chung Thanh Lộ.
Chung Thanh Lộ kinh ngạc, bật cười “haaa” một tiếng, nói với Thẩm Thạch: “Ngươi xem, hình như Tiểu Hắc cũng có vẻ thích ta”
Thẩm Thạch cũng ngẩn người ra một chút, hắn không nhớ mối quan hệ của Tiểu Hắc và Chung Thanh Lộ lại tốt như vậy, chỉ nhớ là nó có quan hệ không tệ với Lăng Xuân Nê. Bất quá nhìn Chung Thanh Lộ vuốt đầu Tiểu Hắc, lỗ tai của nó có chút hạ thấp tỏ ra đáng yêu, trong lòng của hắn cũng có chút cao hứng gật đầu một cái rồi cười nói: “Đúng thế”
Chẳng qua lời vừa bay khỏi miệng, trong lòng Thẩm Thạch lại khẽ chuyển, lông mày cũng nhíu lại một chút. Nhìn Chung Thanh Lộ hắn lại nhớ tới Chung Thanh Trúc, chẳng biết vì sao mà trong kí ức của hắn thì cứ khi nào Tiểu Hắc gặp Chung Thanh Trúc là lại tỏ vẻ xa cách, không biết là do đâu nữa?
Chung Thanh Lộ sờ Tiểu Hắc vài cái nữa sau đó vỗ nhè nhẹ đầu nó rồi đứng dậy, đôi mắt sáng một lần nữa lại rơi vào người Thẩm Thạch ôn nhu nói:
“Thạch Đầu, khối bảo thạch khi nãy đâu rồi, có thể cho ta xem một chút không? Thật quá đẹp mà.”
Thẩm Thạch im lặng một chút, khẽ cắn môi, nghĩ thầm tiếp tục câu kéo như vậy cũng không phải là biện pháp, ban đầu tảng đá kia là lễ vật mà hắn muốn đưa cho Lăng Xuân Nê, dù viên Lam Oa Thạch này có phẩm chất cao như thế, màu sắc xinh đẹp đã đạt tới tình trạng oàn mỹ vô khuyết vượt qua dự đoán của hắn, nhưng hắn không có ý định thay đổi chủ ý.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nhìn Chung Thanh Lộ nói: “Thanh Lộ, kỳ thật ta…”
Lời còn chưa dứt bỗng nhiên thấy Chung Thanh Lộ như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn xung quanh. Hai người bọn họ đứng ở cuối phố dài, tuy rằng không phồn hoa náo nhiệt như chỗ có cửa hàng đá quý kia nhưng mà người đi đi lại lại cũng không ít.
Chung Thanh Lộ suy nghĩ một chút, cười nói với Thẩm Thạch: “Chi bằng, chúng ta đi lên núi đi, người ở đây vẫn đông lắm. Chẳng may khi ngươi lấy khối bảo thạch kia ra, lại bị những người khác, A…, đặc biệt là những nữ hài tử khác thấy được, thì rất có thể lại thêm phiền phức nữa.”
Thẩm Thạch ngầm đồng ý, càng thêm nghiêm trọng là chẳng may dẫn đám nữ tu tâm thần trong phòng đá quý khi nãy đến thì e rằng mình cũng không đi nổi. Lập tức lên tiếng nói: “Đúng vậy, chúng ta lên núi đi”
Thanh Sơn nguy nga hùng vĩ, từ chân núi nhìn lên càng lộ ra vẻ cao lớn, hơn nữa sơn mạch chập chùng liên miên, không nhìn tới phần cuối, nghe nói sơn mạch cực lớn này dài vạn dặm, dưới mặt đất trong lòng núi, từng bị Yêu Tộc cường đại nắm giữ vài vạn năm, khắp nơi đều là mê cung cơ quan hung hiểm khó lường, đương nhiên cũng có bảo tàng hiếm quý trong truyền thuyết, chỉ có điều đến tận hôm nay cũng không có ai chính thức thấy được.
Ngoại trừ Thần Tiên Hội.
Nghĩ đến ngày mai sắp sửa tổ chức một giao dịch hội nhất định sẽ làm chấn động Tu Chân giới, trong lòng Thẩm Thạch cũng sinh ra một cảm giác chờ đợi, bất quá đạo hạnh của mình quá thấp, nghĩ tới việc không được đi mở rộng tầm mắt, hắn lại cảm thấy tiếc nuối.
Hai người đi theo đường núi, trong chốc lát đã cảm thấy một cảm giác mát mẻ từ trên Thanh Sơn thổi xuống, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn sắc trời chỉ thấy đỉnh núi cao ngất xa xa, nơi giao tiếp với bầu trời tựa như có một đám âm vân (có thể hiểu là mây đen cũng được) tụ lại khiến cho núi cũng có vẻ tối tăm.
“Có vẻ như trời sắp mưa?” Thẩm Thạch lo lắng hỏi.
Chung Thanh Lộ nhìn theo ánh mắt của hắn cũng thấy được cảnh tượng đó nói: “À, ngươi nó tới đám mây kia sao, không đâu”
Thẩm Thạch có chút tò mò hỏi: “Sao cô có thể khẳng định như vậy được”
Chung Thanh Lộ mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày ta đi ra ngoài, nghe được một chuyện như sau: trên đỉnh núi lúc nào cũng có Âm Vân, thế nhưng trời chưa bao giờ mưa cả”
Thẩm Thạch ngạc nhiên nói: “Cái gì, đám mây kia đã tụ lại trên đỉnh núi lâu từ rồi ư”
Chung Thanh Lộ cười nói: “Cũng không lâu lắm nhưng ít nhất cũng được một tháng rồi, ngày nào cũng thế” Nói xong nàng bỗng giảm thấp thanh âm, tỏ vẻ thần bí cười nói với Thẩm Thạch, “Nghe nói còn có lời đồn trong thành rằng đây là trò quỷ của Thần Tiên Hội”
Thẩm Thạch lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với Thần Tiên Hội?”
Chung Thanh Lộ nhún vai nói: “Ta cũng không biết được, bất quá có người nói Thần Tiên Hội nhiều năm ở trên Thanh Long Sơn làm bừa, kết quả là có vẻ như đã đào được long mạch, động chạm tới Linh khí vạn năm của Thần Sơn cho nên mới có dị tượng như thế này”
Bước chân Thẩm Thạch ngừng lại một chút, Thần Tiên Hội không biết đã giở trò gì trong Yêu Tộc cung điện cổ xưa dưới mặt đất, hắn đương nhiên là không biết được, bằng không thì những trân bảo giá trị liên thành của cuộc giao dịch hội ngày mai từ đâu mà đến? Chẳng qua là phong thủy long mạch có chút hư vô mờ mịt, khiến người khác khó có thể tin được.
Chắc hẳn vẫn do những tán tu ghen ghét Thần Tiên Hội và Tứ Chính danh môn truyền ra lời đồn đại nhàm chán này thôi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã đi lên Thanh Long Sơn, điều đầu tiên mà Thẩm Thạch chứng kiến phía trước sơn đạo là một cây cột đá, chính là Pháp Bảo trong truyền thuyết được các vị Thánh Nhân dùng để phong ấn yên thú quỷ vật khắp núi, hôm nay nó vẫn tràn đầy linh khí đứng sừng sững, vững vàng.
“Ha ha, cùng qua xem đi!” Thẩm Thạch nói với Chung Thanh Lộ, sau đó đi tới cây cột đá, trong lòng thầm nghĩ phải nhân cơ hội này mà dứt khoát nói rõ việc của Lăng Xuân Nê cho Chung Thanh Lộ biết. Bằng không thi cứ nhìn vào thần sắc của Chung Thanh Lộ lại khiến cho lòng hắn có cảm giác áy náy, tựa hồ như mình đang lừa gạt nàng.
Không lâu sau, bọn họ đi tới bên dưới cây cột đá.
================
Thanh Lộ vươn tay sờ Hắc trư
Heo con chẳng tránh chỉ ngần ngừ
Liếc thấy âm vân trên đỉnh núi
Tiên hội giở trò phải thực hư?
Chung Thanh Lộ khẽ cúi đầu, ánh mắt hơi thấp một chút, có vài phần ngượng ngùng nhưng không có vẻ gì là tức giận cả. Trong lòng Thẩm Thạch bỗng nhiên có chút bất an, tâm hơi loạn, trong lúc nhất thời không biết phải nói cái gì, tuy nhiên hắn cảm thấy sự im lặng này thật sự quá khó xử nên nói thứ gì đó mới phải, cho nên cuối cùng đành phải nói khẽ:
“À… Thanh Lộ này, cô…có mệt hay không?”
Chung Thanh Lộ giương mắt lên, tựa như muốn nói gì đó thì bỗng nhiên bên chân hai người truyền đến một tiếng kêu quái dị, Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ đồng thời nhìn xuống, chỉ thấy một con heo nhỏ màu đen đứng bên chân Thẩm Thạch, nhìn hai người đầy bất mãn.
Chung Thanh Lộ “ồ” lên một tiếng rồi kêu lên kinh hỉ: “Tiểu Hắc! Bé tại sao lại ở đây vậy, vừa rồi ta không hề thấy bé mà?”
Thẩm Thạch nghĩ thầm vừa rồi ánh mắt của cô vẫn luôn đọng lại trên viên Lam Oa Thạch kia, thì đương nhiên là không thể nhận ra sự tồn tại của Tiểu Hắc rồi. Bất quá nhờ Tiểu Hắc đột nhiên ngoi đầu lên khiến cho bầu không khí có chút lúng túng giữa hai người họ tan biến không ít, Thẩm Thạch như ném được tảng đá trong lòng, mỉm cười nói:
"Tiểu Hắc vẫn luôn theo chân ta, chắc là vừa rồi cô không để ý đến nó.”
Chung Thanh Lộ ngẩn ra một chút, sau đó tựa như hiểu được việc gì đó, có chút xấu hổ, khom người cười với Tiểu Hắc: “Ai da, vừa rồi không để ý đến bé, thật là xin lỗi. Ồ, gần đây bé có vẻ lại lớn hơn một ít rồi.”
Nói xong nàng vươn bàn tay trắng nõn về phía đầu của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc lui về sau một bước, trừng mắt nhìn Chung Thanh Lộ, tỏ vẻ đề phòng, bất quá nữ hài xinh đẹp đang cười hì hì kia đã ngồi xuống trước mặt mình, bàn tay trắng nõn cũng đã vươn tới đỉnh đầu.
Tiểu Hắc liếc mắt, bĩu môi, tựa hồ như có chút bất lực, miệng còn lẩm bẩm một chút sau đó cũng không tránh né nữa. Tay Chung Thanh Lộ sờ đầu Tiểu Hắc vài cái, liền cảm thấy nơi tay chạm vào mềm mại bóng loáng, hết sức thoải mái, có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu về phía Thẩm Thạch cười nói: “A, lông của Tiểu Hắc thật là mềm mại, trước kia ta vẫn nghĩ da lông heo rất cứng.”
Thẩm Thạch đột nhiên có một cảm giác mắt sắp sửa chuyển sang màu trắng dã, bất quá hắn kịp nhịn xuống mỉm cười nói: “Tiểu Hắc là một con quỷ ham ăn, chỉ thích đồ ngon, đồ bình thường thì chẳng bao giờ động vào, vì vậy mới được như thế đấy”
Tiểu Hắc nghe xong có vài phần tức giận nhảy lên hai cái rồi kêu một tiếng với Thẩm Thạch, có vẻ không hài lòng, bất quá khi Chung Thanh Lộ vuốt đầu nó, lại khiến nó cảm thấy có chút thoải mái, hai mắt híp lại, còn dùng đầu cọ vào bàn tay Chung Thanh Lộ.
Chung Thanh Lộ kinh ngạc, bật cười “haaa” một tiếng, nói với Thẩm Thạch: “Ngươi xem, hình như Tiểu Hắc cũng có vẻ thích ta”
Thẩm Thạch cũng ngẩn người ra một chút, hắn không nhớ mối quan hệ của Tiểu Hắc và Chung Thanh Lộ lại tốt như vậy, chỉ nhớ là nó có quan hệ không tệ với Lăng Xuân Nê. Bất quá nhìn Chung Thanh Lộ vuốt đầu Tiểu Hắc, lỗ tai của nó có chút hạ thấp tỏ ra đáng yêu, trong lòng của hắn cũng có chút cao hứng gật đầu một cái rồi cười nói: “Đúng thế”
Chẳng qua lời vừa bay khỏi miệng, trong lòng Thẩm Thạch lại khẽ chuyển, lông mày cũng nhíu lại một chút. Nhìn Chung Thanh Lộ hắn lại nhớ tới Chung Thanh Trúc, chẳng biết vì sao mà trong kí ức của hắn thì cứ khi nào Tiểu Hắc gặp Chung Thanh Trúc là lại tỏ vẻ xa cách, không biết là do đâu nữa?
Chung Thanh Lộ sờ Tiểu Hắc vài cái nữa sau đó vỗ nhè nhẹ đầu nó rồi đứng dậy, đôi mắt sáng một lần nữa lại rơi vào người Thẩm Thạch ôn nhu nói:
“Thạch Đầu, khối bảo thạch khi nãy đâu rồi, có thể cho ta xem một chút không? Thật quá đẹp mà.”
Thẩm Thạch im lặng một chút, khẽ cắn môi, nghĩ thầm tiếp tục câu kéo như vậy cũng không phải là biện pháp, ban đầu tảng đá kia là lễ vật mà hắn muốn đưa cho Lăng Xuân Nê, dù viên Lam Oa Thạch này có phẩm chất cao như thế, màu sắc xinh đẹp đã đạt tới tình trạng oàn mỹ vô khuyết vượt qua dự đoán của hắn, nhưng hắn không có ý định thay đổi chủ ý.
Hắn hít một hơi thật sâu, cố lấy dũng khí nhìn Chung Thanh Lộ nói: “Thanh Lộ, kỳ thật ta…”
Lời còn chưa dứt bỗng nhiên thấy Chung Thanh Lộ như nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn xung quanh. Hai người bọn họ đứng ở cuối phố dài, tuy rằng không phồn hoa náo nhiệt như chỗ có cửa hàng đá quý kia nhưng mà người đi đi lại lại cũng không ít.
Chung Thanh Lộ suy nghĩ một chút, cười nói với Thẩm Thạch: “Chi bằng, chúng ta đi lên núi đi, người ở đây vẫn đông lắm. Chẳng may khi ngươi lấy khối bảo thạch kia ra, lại bị những người khác, A…, đặc biệt là những nữ hài tử khác thấy được, thì rất có thể lại thêm phiền phức nữa.”
Thẩm Thạch ngầm đồng ý, càng thêm nghiêm trọng là chẳng may dẫn đám nữ tu tâm thần trong phòng đá quý khi nãy đến thì e rằng mình cũng không đi nổi. Lập tức lên tiếng nói: “Đúng vậy, chúng ta lên núi đi”
Thanh Sơn nguy nga hùng vĩ, từ chân núi nhìn lên càng lộ ra vẻ cao lớn, hơn nữa sơn mạch chập chùng liên miên, không nhìn tới phần cuối, nghe nói sơn mạch cực lớn này dài vạn dặm, dưới mặt đất trong lòng núi, từng bị Yêu Tộc cường đại nắm giữ vài vạn năm, khắp nơi đều là mê cung cơ quan hung hiểm khó lường, đương nhiên cũng có bảo tàng hiếm quý trong truyền thuyết, chỉ có điều đến tận hôm nay cũng không có ai chính thức thấy được.
Ngoại trừ Thần Tiên Hội.
Nghĩ đến ngày mai sắp sửa tổ chức một giao dịch hội nhất định sẽ làm chấn động Tu Chân giới, trong lòng Thẩm Thạch cũng sinh ra một cảm giác chờ đợi, bất quá đạo hạnh của mình quá thấp, nghĩ tới việc không được đi mở rộng tầm mắt, hắn lại cảm thấy tiếc nuối.
Hai người đi theo đường núi, trong chốc lát đã cảm thấy một cảm giác mát mẻ từ trên Thanh Sơn thổi xuống, Thẩm Thạch ngẩng đầu nhìn sắc trời chỉ thấy đỉnh núi cao ngất xa xa, nơi giao tiếp với bầu trời tựa như có một đám âm vân (có thể hiểu là mây đen cũng được) tụ lại khiến cho núi cũng có vẻ tối tăm.
“Có vẻ như trời sắp mưa?” Thẩm Thạch lo lắng hỏi.
Chung Thanh Lộ nhìn theo ánh mắt của hắn cũng thấy được cảnh tượng đó nói: “À, ngươi nó tới đám mây kia sao, không đâu”
Thẩm Thạch có chút tò mò hỏi: “Sao cô có thể khẳng định như vậy được”
Chung Thanh Lộ mỉm cười nói: “Trước đó vài ngày ta đi ra ngoài, nghe được một chuyện như sau: trên đỉnh núi lúc nào cũng có Âm Vân, thế nhưng trời chưa bao giờ mưa cả”
Thẩm Thạch ngạc nhiên nói: “Cái gì, đám mây kia đã tụ lại trên đỉnh núi lâu từ rồi ư”
Chung Thanh Lộ cười nói: “Cũng không lâu lắm nhưng ít nhất cũng được một tháng rồi, ngày nào cũng thế” Nói xong nàng bỗng giảm thấp thanh âm, tỏ vẻ thần bí cười nói với Thẩm Thạch, “Nghe nói còn có lời đồn trong thành rằng đây là trò quỷ của Thần Tiên Hội”
Thẩm Thạch lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với Thần Tiên Hội?”
Chung Thanh Lộ nhún vai nói: “Ta cũng không biết được, bất quá có người nói Thần Tiên Hội nhiều năm ở trên Thanh Long Sơn làm bừa, kết quả là có vẻ như đã đào được long mạch, động chạm tới Linh khí vạn năm của Thần Sơn cho nên mới có dị tượng như thế này”
Bước chân Thẩm Thạch ngừng lại một chút, Thần Tiên Hội không biết đã giở trò gì trong Yêu Tộc cung điện cổ xưa dưới mặt đất, hắn đương nhiên là không biết được, bằng không thì những trân bảo giá trị liên thành của cuộc giao dịch hội ngày mai từ đâu mà đến? Chẳng qua là phong thủy long mạch có chút hư vô mờ mịt, khiến người khác khó có thể tin được.
Chắc hẳn vẫn do những tán tu ghen ghét Thần Tiên Hội và Tứ Chính danh môn truyền ra lời đồn đại nhàm chán này thôi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, bất tri bất giác đã đi lên Thanh Long Sơn, điều đầu tiên mà Thẩm Thạch chứng kiến phía trước sơn đạo là một cây cột đá, chính là Pháp Bảo trong truyền thuyết được các vị Thánh Nhân dùng để phong ấn yên thú quỷ vật khắp núi, hôm nay nó vẫn tràn đầy linh khí đứng sừng sững, vững vàng.
“Ha ha, cùng qua xem đi!” Thẩm Thạch nói với Chung Thanh Lộ, sau đó đi tới cây cột đá, trong lòng thầm nghĩ phải nhân cơ hội này mà dứt khoát nói rõ việc của Lăng Xuân Nê cho Chung Thanh Lộ biết. Bằng không thi cứ nhìn vào thần sắc của Chung Thanh Lộ lại khiến cho lòng hắn có cảm giác áy náy, tựa hồ như mình đang lừa gạt nàng.
Không lâu sau, bọn họ đi tới bên dưới cây cột đá.
================
Thanh Lộ vươn tay sờ Hắc trư
Heo con chẳng tránh chỉ ngần ngừ
Liếc thấy âm vân trên đỉnh núi
Tiên hội giở trò phải thực hư?