Lục Tiên

Quyển 3 - Chương 98: Cung điện dưới mặt đất (2)

Chung Thanh Lộ lườm Thẩm Thạch một cái, vừa kinh ngạc vừa mỉm cười ý như nói với hắn là ở đây có ta với ngươi, hơn nữa tay ngươi vừa chạm vào Trấn Yêu Trụ, không phải ngươi thì còn ai vào đây.
Thẩm Thạch không thể phản bác lại , tuy hắn muốn giải thích nhưng lại không thể để lộ bí mật về Lục Tiên cổ kiếm được, nhất thời hắn chẳng biết nói gì cho phải với nàng, chỉ đành cười khổ một tiếng. Nhìn lại một khe nứt lớn trên Trấn Yêu Trụ do mình gây ra hắn cũng đau đầu vô cùng. Trấn Yêu Trụ này lại lịch bất phàm lại được cắm xuống ở chỗ này công dụng trọng yếu của nó thì không cần nói cũng biết. Trải qua vô tận tuế nguyệt ( trải qua vô số năm tháng), tự thân Trấn Yêu Trụ đã là vật thần kì, rất khó có thể gây tổn hại đến nó, nên hầu như không ai lo lắng về đề này với Trấn Yêu Trụ.
Vết nứt rành rành phơi bày trước mắt Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ, dù biết là nó thần kì cao minh, nhưng vẫn có thủ đoạn làm nó bị tổn thương a.Chung Thanh Lộ liền nghĩ tới điều gì đó, tổn hại Trấn Yêu Trụ một khi bị phát hiện và giáng tội thì vô luận là ai cũng không thể chịu được tội danh này, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt vội vàng đứng lên rồi nhìn Thẩm Thạch mà la lớn:” Nguy rồi, chúng ta nhanh rời khỏi đây nha”Thẩm Thạch tự nhiên là không có ý gì khác, vừa rồi hắn cũng nghĩ đến việc gọi Chung Thanh Lộ rời khỏi nơi này nên hắn lập tức gật đầu.
Nhưng hai người chưa kịp bước một bước nào thì không khí xung quanh đột nhiên biến đổi mãnh liệt, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống tựa như đang đứng trong ánh dương ấm áp mà rơi vào hầm băng lạnh giá. Từ đằng xa, bỗng nhiên có tiếng gào thét phóng lên trời cao, bầu trời trên đỉnh núi mây đen cuồn cuộn, nó như cảm giác được điều gì, trong khoảnh khắc đó cuồng phong gào thét điên cuồng hướng về Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ mà lao tớiMọi thứ diễn ra quá nhanh, Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ sắc mặt đại biến, thừa biết là cái đám mây đen đó nhất định có điều cổ quái nên hai người nào dám ở lại lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đám mây đen lao tới với tốc độ nhanh khủng khiếp, vừa rồi còn ở trên đỉnh núi vậy mà chỉ trong chốc lát đã hướng xuống đây tốc độ mơ hồ còn nhanh hơn cả cuồng phong kia mấy lần. Trong chớp mắt, bóng tối bao trùm bên trên Trấn Yêu Trụ vừa bị tổn hại.
Một cỗ âm khí khổng lồ không gì chống nổi từ trên trời giáng xuống, trong phạm vi mười trượng cây cối, đất đá bị bốc khỏi mặt đất văng tung tóe, vòi rồng xuất hiện quét sạch tất cả mọi thứ trên đường đi của nó, tai họa ập đến, chỉ còn một chút nữa Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Lộ cũng sẽ bị cuốn vào đó. Trong khoảnh khắc đó Trấn Yêu Trụ đột nhiên phát sáng, một đạo hào quang phóng thẳng lên bầu trời đang ngập tràn hắc ám, cuồng phong. Cũng thời điểm ấy trên dãy Thanh Long Sơn từng đạo hào quang hướng thiên không lao lên. Bầu trời u ám hết thảy được chiếu sáng bởi đạo đạo hào quang mà mỗi luồng sáng đó đều phóng ra từ những Trấn Yêu Trụ, mỗi cây ở một phương vị khác nhau có ở bên cạnh đường lên núi, cũng có cây ở lưng chừng vách núi, hoặc ẩn mình trong u cốc, huyệt động sâu trong rừng. Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ chúng hô ứng lẫn nhau, từng chùm ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng lên trời cao.Một lưới ánh sáng chói lọi bao trùm ngọn núi, chiếu sáng toàn bộ bầu trời, một cỗ lực lượng mênh mông vô hình tỏa ra từ tấm lưới ánh sáng đó. Phía dưới màn hào quang đó, trên con đường đi lên núi lúc trước có một đám mây đen hội tụ tràn đầy âm khí trong đó, giờ phút này đột nhiên truyền ra một tiếng gào thét nghe vô cùng thống khổ, thảm thiết. Đám mây đen lập tức bị thu nhỏ lại phân nửa như băng tuyết gặp ánh nắng đầu tiên khi đông tàn xuân tới làm cho băng tiêu tuyết tan.Mây đen cùng cuồng phong lúc này như điên như cuồng lập tức nhào tới mục tiêu mà hướng đó đúng là Trấn Yêu Trụ đã bị Thẩm Thạch làm cho hư hại. Chỉ nghe một tiếng phịch rất lớn vang lên, Trấn Yêu Trụ đứng đó sừng sững vạn năm lúc này như chịu phải đại chấn, kịch liệt rung động. Căn bản nó đã bị một vết nứt lớn nay lại có đám mây đen thần bí xông tới tấn công làm cho hào quang quanh nó ảm đạm đi rất nhiều.
Tình cảnh đó giống như trong màn hào quang hoàn mỹ, rực rỡ chói lọi bỗng nhiên xuất hiện một vết bẩn trên đó. Đám mây đen đó dường như cũng kinh ngạc không ít, động tác thoáng ngừng lại, nhưng sau đó lại tiếp tục điên cuồng, hướng tới Trấn Yêu Trụ bị thương tấn công mãnh liệt. Từng tiếng đông…đông…đông…vang vọng khắp Thiên Địa.
Cơ hồ trong khoảnh khắc ấy, tại một nơi đó trong tòa Thiên Hồng đại thành cách nơi này rất xa, đột nhiên có mười đạo khí tức cường đại, tất cả đều bị động tĩnh đó làm cho kinh động, nhao nhao tiến về nơi đó.Từ khi Thẩm Thạch thấy đám mây đen kia phủ xuống, trong vô thức hắn kéo Chung Thanh Lộ xoay người bỏ chạy, nhưng mây đen giáng xuống như băng thiên liệt địa đem hai người bọn họ trực tiếp đè ngã ra mặt đất, cơ thể không thể mảy may nhúc nhích. Bất quá sự tình nhanh chóng thay đổi, Trấn Yêu Trụ cũng không thua kém, hiện ra uy thế kinh người, quang huy ngút trời, lập tức đẩy lui đám mây đen kia, nhờ vậy áp lực lên người Thẩm Thạch giảm đi không ít. Ngay lập tức Thẩm Thạch trở mình nhảy lên, đầu óc vẫn ong ong.
Tuy là sự việc vừa rồi từ đầu tới đuôi chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng hắn có cảm giác vừa trở về từ Quỷ Môn Quan, nhất là khi bị đám mây đen cổ quái áp bức, hắn không hề có một chút lực nào để phản kháng, toàn thân băng lạnh, suýt nữa mất đi tri giácMay mắn là trong thời điểm quan trọng nhất, Lục Tiên cổ kiếm trong cơ thể lại một lần nữa có phản ứng, một luồng linh lực kì lạ tràn ra thay hắn chặn đứng đám mây đen như hung thần ác sát kia, nhờ vậy hắn vẫn duy trì được sự tỉnh táo. Mà Chung Thanh Lộ nằm cạnh hắn thì đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh
Hắn gắng gượng đứng lên dù cho cơ thể còn có chút lảo đảo, nhìn về phía trước mà tâm trạng Thẩm Thạch mờ mịt thêm vài phần vì cách đó không xa Trấn Yêu Trụ điên cuồng chiến đấu với đám mây đen. Cuồng phong đột nhiên nổi lên, gào thét dữ dội, biến thành một vòng xoáy đáng sợ như muốn xé nát mọi thứKhủng bố sao, mạnh mẽ ư? Tất cả đều bị chặn lại bởi một phòng tuyến vô hình, là màn hào quang từ Trấn Yêu Trụ phát ra. Cho dù đám mây đen kia có điên cuồng công kích nhưng cũng không thể nào tiến thêm một bước.Tại thời khắc này, ánh mắt Thẩm Thạch bỗng tập trung lại Trấn Yêu Trụ, nó run rẩy liên tục, nhìn như có vài phần lung lay có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Trấn Yêu Trụ rơi vào thế hạ phong do đám mây đen liên tục phun ra hắc khí tấn công điên cuồng, không ngừng không nghỉ vào nơi vết nứt trên Trấn Yêu Trụ.
Tuy rằng không cách nào phá tan đạo phòng tuyến vô hình của Trấn Yêu Trụ, nhưng đám mây đen cùng với luồng lốc xoáy khủng bố đã tiếp cận ra được phía con đường trên núi, Thẩm Thạch nhanh chóng cảm giác hô hấp ngày càng khó khăn. Hắn không dám lưu lại nơi này quá lâu, khó nhọc xoay người, một tay ôm Chung Thanh Lộ rời đi.Nhưng phía sau hắn tiếng gió gào thét ngày càng tiến gần, càng lúc càng lớn, âm thanh ầm ầm như sấm, mơ hồ làm cả ngọn núi run rấy. Giống như có một Viễn Cổ Cự Thú bị giam cầm, lúc này đang liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc.

Thẩm Thạch cố gắng dốc sức đi thẳng lên phía trước, hắn kinh hãi phát hiện hắn không thể không chế được bước chân, bị cuồng phong làm cho ngã trái ngã phải, đồng thời sau lưng Thẩm Thạch xuất hiện một cỗ hấp lực như muốn kéo hắn lạiThẩm Thạch hoảng sợ quay đầu lại nhìn thì phát hiện đám mây đen vẫn đang chiến đấu cùng Trấn Yêu Trụ, chẳng mảy may để ý đến hắn, cỗ hấp lực vừa rồi xem ra chỉ là dư lực từ trận chiến lan đến mà thôi
Đã rõ nguyên nhân, Thẩm Thạch càng sợ hãi đối với những thứ thần bí xuất hiện, đơn giản lấy đạo hạnh của hắn đem so với những thứ này thì chỉ đáng là con sâu cái kiến. Thẩm Thạch vẫn ôm chặc Chung Thanh Lộ trong lòng, chậm rãi tiến lên.Vô lực, cái cảm giác thật không dễ chịu gì đã làm cho Thẩm Thạch càng thêm phiền muộn, lần đầu tiên trong đời hắn tự giận đạo hạnh bản thân mình sao lại quá thấp như vậy. Đồng thời hắn cũng nhận ra Ngũ Hành Pháp Thuật tuy là cường đại nhưng cảnh giới đạo hạnh mới thật sự là cái cốt lõi căn bảnDưới màn sáng, thể tích đám mây đen không ngừng thu nhỏ lại, hắc khí cổ quái trên Trấn Yêu Trụ cũng càng ngày càng yếu , tựa hồ không chống đỡ được bao lâu nữa. Trong thời khắc đó, trên bầu trời vang lên một tràng âm thanh như sấm của một người như ở trên chín tầng mây quát xuống:
“Yêu nghiệt to gan”Từ chỗ lời nói đó một đạo tử sắc thiểm điện (tia sét màu tím) phá không giáng xuống, cũng thời điểm đó vài chục đạo khí tức cường đại xuất hiện trên bầu trời, uy thế tựa bài sơn hải đảo, như xua tan mọi thứ âm tà. Cơ duyên thật trùng hợp, có lẽ gần ngàn năm nay, Nguyên Đan Cảnh Đại chân nhân tu sĩ cùng nhau xuất hiện nhiều như vậy trong một ngày ở Thiên Hồng ThànhĐám mây đen run rẩy một cái, phẫn nộ gào rú tựa như không cam lòng, mãnh liệt run lên rồi trực tiếp hướng mặt đất phóng đi.
Một tiếng nổ cực lớn như xé rách trời đất, làm xuất hiện một cái động lớn sâu thăm thẳm, đám hắc khí trực tiếp lao xuống đó không thấy bóng dáng đâu nữa. Khe hở lan ra khắp bốn phương tám hướng, núi lở đá nứt, Thẩm Thạch đứng gần đó tự nhiên không thể tránh khỏi, không cách nào né tránh được, liền rơi xuống cùng Chung Thanh Lộ đang hôn mê bất tỉnh vẫn đang đuợc hắn ôm trong lòng. Cả hai rơi vào hắc động sâu không thấy đáy, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối vô tận
================
Trụ đã nứt, hắc khí vây công
Trận phát động, thương không chói sáng
"Yêu nghiệt ngươi thật to gan"
Chân nhân chém xuống, làm càn được sao?

back top