Lưỡng Thế Hoa

Quyển 4 - Chương 31

Chuyến này đi, tôi đã đi rất xa.

 

Cái chết của Quan Vũ tuyên cáo liên minh cùng Lưu Bị chính thức tan vỡ, mà cái chết của Lã Mông lại tạo nên một khoảng trống cho bên Đông Ngô. Trước khi hai bên bù đắp lại tổn thất này, Tôn Quyền muốn tạo quan hệ sâu sắc với Ngụy. Hắn phái người đến tiến cống cho Hứa Xương. Tôi đã nói với hắn, hy vọng có thể cùng đi theo, ở lại Hứa Xương một thời gian. Hắn không cần nghĩ ngợi liền đồng ý, cũng phái Lạc Thống đi theo bảo vệ tôi.

 

Đã quyết định rời đi, tôi rất nhanh đã chuẩn bị xuất phát. Ngày đó lên đường, Như vội vàng chạy đến, đứng trước cửa ngăn lại xe của tôi, khó hiểu hỏi tôi:

 

“Sao nói đi là đi ngay thế?”

 

Tôi nói: “Sứ giả vốn định khởi hành ngay. Cũng không thể vì một mình ta mà làm chậm trễ hành trình.”

 

Nàng nói: “Con không phải có ý này. Con chỉ là cảm thấy —— cô sao có thể nỡ rời khỏi nơi đây?”

 

Tôi nhàn nhạt cười cười, nói: “Cũng không phải là không trở lại mà.”

 

“Tuy nói như thế, nhưng không biết lần này cô đi bao lâu mới trở về.” Nàng nghi hoặc nhìn tôi, kéo tay tôi không muốn buông, “Bá Ngôn còn nói muốn đến đưa tiễn cô. Sao cô không đợi hắn?”

 

“Không cần đợi.” Tôi hờ hững nói. Xoay người liền muốn lên xe ngựa.

 

“Cô phải trở về nhé!” Nàng vội vàng kêu lên. Tôi đứng lại, quay đầu cẩn thận nhìn nàng. Trên mặt nàng đều là vẻ buồn bã cùng không nỡ, đôi mắt như tranh vẽ kia dường như ngấn lệ. Tôi lấy tay nhẹ nhàng xoa tóc nàng, sau đó nói ngắn gọn: “Phải đi rồi.”

 

Mọi thứ sau lưng đối với tôi đều không còn có ý nghĩa. Tôi chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh. Nơi đây có những ký ức mà tôi muốn lãng quên. Cho dù là Tôn Như, hay là chàng, đều không thể giữ tôi lại.

 

Sau đó tôi liền rời đi.

 

Tôn Quyền hi vọng sau khi tôi đến Hứa Xương, có thể gặp gỡ Tào Tháo nói kỹ càng một lần, cố gắng lung lạc để tạo dựng quan hệ với Ngụy. Nhưng khi vừa vào đất Ngụy, tôi liền nghe một tin tức đáng sợ: Tào Tháo cũng không cho rằng Ngô phá vỡ quan hệ đồng minh với Thục thì có nghĩa là Ngô – Ngụy có thể thành lập quan hệ thân cận và ổn định, hắn đang chỉnh đốn binh mã chuẩn bị nam hạ, làm ngư ông đắc lợi.

 

Nhưng có lẽ là ông trời vẫn muốn bảo trì cục diện thế chân vạc với ba cực như vậy. Đợi đến khi chúng tôi đến Hứa Xương, lại nghe tin tức Tào Tháo bị bệnh nặng ở Lạc Dương. Kế hoạch xuất binh, liền tạm thời bị mắc cạn như vậy.

 

Sứ giả tiến cống lên triều diện kiến vua Hán rồi trở về Đông Ngô, tôi cùng Lạc Thống đi Lạc Dương, nhưng vẫn chưa thể gặp được Tào Tháo. Bởi vì bệnh tình của hắn, hơn nữa nội bộ Tào Thực cùng Tào Phi không ngừng đấu đá nhau, chúng tôi giống như bị người ta quên đi, chỉ có thể yên lặng ở dịch quán chờ đợi.

 

Cảnh tượng phồn hoa không thể trị liệu nỗi đau, nhưng lại có thể làm cho người ta tạm thời quên đi nỗi đau. Ngày qua ngày, tôi lưu luyến qua lại trên đường lớn Lạc Dương. Trước đó, suy nghĩ về “thành thị” ở thời đại này của tôi chỉ giới hạn với những mái nhà cao thấp đan xen ở Lư Giang. Nhưng sau khi đến Lạc Dương, tôi mới hiểu được tâm tình của những người nông dân vào thời đại mà tôi sinh ra khi họ lần đầu đến thành thị, hiểu vì sao họ lại kinh ngạc trợn tròn mắt khi thấy những tòa nhà chọc trời . Tôi cũng như nhà quê lên tỉnh, lòng đầy tò mò đánh giá những tòa kiến trúc to lớn nơi này, ngắm những cô nương trang điểm theo kiểu đang thịnh hành, cùng với xe ngựa lóe sáng ánh trân châu của các vị quan to quý nhân. Khi tôi tò mò mà nhàm chán đi dạo, tinh thần tôi hồi phục được một chút.

 

Người phương Bắc thường nói nhiều. Chỉ cần đứng ở đầu đường thôi, là có thể nhìn thấy người dân bình thường nhất đang nước miếng tung bay thảo luận những chuyện trong cung mà ít người biết đến. Nhưng bọn họ bàn nhiều nhất, cũng là việc tương lai ai sẽ có được vị trí “Ngụy vương” cùng “Thừa tướng” này. Không giống như những gì tôi nghĩ, cho dù Tào Tháo không còn nhiều thời gian, nhưng vẫn chưa quyết định được vương vị Thái tử. Ngày qua ngày, truyền vào tai tôi là những chuyện xung quanh việc Tào Thực cùng Tào Phi tranh đoạt nhau sát khí tỏa bốn phương . Tào Thực cũng không phải là một thanh niên văn nhã như tôi đã nghĩ, đối với cuộc chiến tranh quyền kế thừa này, ngược lại hắn đang chiếm thế thượng phong. Cho dù Dương Tu bị Tào Tháo giết, nhưng Đinh Nghi cùng Đinh Dực phò trợ Tào Thực vẫn rất được Tào Tháo tin cậy. Mặc khác, Tào Phi mặc dù có Trần Đàn cùng Ngô Chất phụ tá, nhưng Tư Mã Ý, lực lượng lớn nhất của hắn lại đã rời đô thành nửa năm trước, tạm thời biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Nhưng cho dù thế nào, trong trận tranh đấu này, người có quyền quyết định nhất vẫn là Tào Tháo, lại thật kỳ quái là hắn vẫn chưa tỏ thái độ.

 

Vào lúc hoa đào nở rộ, rất nhiều người ra khỏi thành ngắm hoa. Chúng tôi nhàm chán ngây ngốc ở dịch quán, cũng theo đám người kia ra khỏi thành đi ngắm hoa. Trên đường tìm đến nơi hoa nở nhiều nhất, bất tri bất giác lại bước vào một lối mòn vắng vẻ. Đi qua hai ngọn núi, đồng ruộng rộng lớn bằng phẳng đột nhiên xuất hiện trước mắt. Các mảnh ruộng phân bố ngay ngắn có thứ tự, chồi lúa non mọc rậm rì xanh mướt kéo dài đến tận cùng trên mảnh đất rộng lớn này, những người mặc quân phục đang ở trên đồng vất vả canh tác.

 

Bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, tôi không khỏi bước về phía trước hai bước, lại không cẩn thận giẫm vào ruộng, đạp chết vào cọng mạ.

 

Một tiểu binh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tôi, căm giận nói với tôi: “Thật lớn mật, giẫm hư quân điền, phải xử trí theo quân pháp!”

 

Lạc Thống tiến đến, đem một ít tiền đặt vào tay tiểu binh kia, giống như lấy lòng nói với hắn: “Chúng tôi cũng chỉ là vô ý. Xin cho chúng tôi bồi thường. Hoặc là giẫm hư bao nhiêu, tôi sẽ tìm người nhanh đến trồng lại từ đầu.”

 

Tiểu binh cầm tiền lên, trên mặt xuất hiện vẻ do dự. Sau một lúc lâu, hắn chần chờ nói:

 

“Bởi vì chúng tôi vẫn có quân pháp quy định. Việc này tôi cũng không làm chủ được, hay là cùng đại nhân chúng tôi thương lượng thử xem?”

 

“Hay quá, ” Lạc Thống chỉ vào tôi nói, “Vậy nói cho đại nhân các người, đây là Ảnh phu nhân từ Đông Ngô đến.”

 

Tôi muốn ngăn lại, nhưng hắn đã nói ra rồi.

 

Tiểu binh kinh hoàng nhìn tôi, sau đó chạy như bay đi. Chỉ qua chốc lát sau, đã thấy hắn dẫn một nam tử áo đen vội vàng đi về phía này. Nam tử kia khoảng bốn mươi tuổi, toàn thân cao thấp trang điểm hết sức xa hoa, lại hoàn toàn không giống như một tướng quân. Nhưng tôi nghĩ, đây chắc là đại nhân của bọn họ.

 

Hắn đi tới, khom người thật thấp trước mặt tôi, sau đó cười hì hì nhìn tôi nói: “Hôm nay rời giường liền nghe thấy chim khách kêu dưới mái hiên, quả nhiên là có quý nhân đến đây.”

 

Tôi nói: “Không dám. Ta cũng là ngẫu nhiên đi qua quý cảnh*. Xin hỏi đại nhân xưng hô như thế nào?”

 

*kiểu gọi tôn kính như quý vị, quý tính, quý phủ….

 

“Tại hạ Tư Mã Ý, phu nhân cũng có thể gọi tôi Trọng Đạt.” Hắn vẫn là cười khanh khách nói.

 

Tôi hít sâu một hơi, không thể tin đánh giá người trước mắt. Hắn hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của tôi. Một phần tóc dài của hắn tỉ mỉ vấn một kiểu tóc rất đẹp, trong tay cầm quạt lông màu đen, mũ quan đính trân châu đen, trên tay đeo chiếc ban chỉ* bạch ngọc lớn đến mức khoa trương, bên hông lại lỉnh kỉnh một đống phụ tùng bằng vàng và ngọc. Làm sao có thể nhận ra Tư Mã Ý đa mưu túc trí trong truyền thuyết? Đây hoàn toàn là một kẻ giàu mới nổi, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết hắn giàu có xa hoa cỡ nào.

 

*Ngọc ban chỉ:

 

Nhìn thấy vẻ kinh ngạc của tôi, hắn vẫn là cười nói: “Phu nhân cảm thấy bộ dạng này khó coi à? Tôi cũng thật sự buồn rầu, không biết quần áo màu đen nên phối với phụ kiện nào mới đẹp. Phu nhân từ Giang Đông đến, nam nữ Giang Đông có trang điểm thế này hay không? Aizz, tôi nghe nói trân châu ở Giang Đông vừa đẹp mà giá lại thấp… Đúng rồi, phu nhân có muốn đến chỗ tôi uống một chén không? Trong phòng tôi có rượu Đỗ Khang ngon nhất đấy.”

 

Tôi giống như bị người làm cho choáng váng, gật gật đầu, giống như mộng du đi theo hắn.

 

Nhất định là có chỗ nào không đúng, hắn làm sao có thể là Tư Mã Ý? Hay là vừa lúc gặp người trùng tên trùng họ?

 

“Tư Mã đại nhân thì ra không phải đi theo phò trợ Vương thái tử ư?” Tôi hỏi thử một câu.

 

“Tôi là bề tôi của Ngụy vương bệ hạ. Ngụy vương bệ hạ phái tôi đi với ai, tôi liền đi với người đó. Chỉ là tôi trời sinh ngu dốt, đầu óc không nhanh nhạy như bọn họ, vì vậy cảm thấy làm ruộng thích hợp với tôi hơn. Ở nơi này trồng ruộng, chăm sóc hoa cỏ, hẳn là càng hợp với người như tôi.____Phải rồi, phu nhân người xem, đây là hoa lan tự tay tôi trồng, thấy thế nào?”

 

Hắn ngồi xổm trước nhà, đắc ý khoe với tôi một gốc lan.

 

Hoa rất đẹp, đóa hoa màu trắng như thẹn thùng nhô đầu ra từ trong lá xanh. Hắn yêu thương vỗ về hoa lá, nói nhỏ: “Tôi cũng chỉ có chút thú vui này thôi— “

 

Một khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy, có cái gì đó không đúng.

 

Sau đó tôi nghĩ ra.

 

Tôi đã thấy qua hình ảnh này. Đó là mùa thu năm trước, ở Lục Khẩu, Lục Nghị ở trước mặt quân sĩ tự tay gieo trồng. Khi đó chàng vì mê hoặc Quan Vũ, cả ngày chơi bời lêu lổng. Khi trồng loại hoa này, chàng còn làm như thật giảng giải rất nhiều kiến thức về hoa. Trong đó có vài câu, tôi nhớ rõ là như thế này:

 

“Loại hoa lan này, không giống như những loại hoa khác. Chỉ có trồng vào mùa thu mới có thể nở hoa lâu dài.”

 

Tôi không nhịn được cười rộ lên. Cũng là giấu tài như nhau, nhưng Tư Mã Ý ngươi đạo hạnh còn chưa đủ cao đâu.

 

Ngày thứ hai, tôi bỏ lại mấy cận vệ, một mình cưỡi ngựa ra khỏi thành. Tôi nhanh chóng đến nơi ở của Tư Mã Ý, hắn mặc một bộ quần áo loè loẹt, đang ở trong phòng nhẫn nại đánh bóng mấy viên trân châu. Thấy tôi đến, liền vừa cười vừa nói:

 

“Ảnh phu nhân thấy bộ xiêm y này của tôi thế nào? Có phải rất có phong cách Giang Đông hay không?”

 

Tôi thật muốn trợn trắng mắt. Lười dây dưa cùng hắn, tôi liền nói thẳng: “Đừng giả vờ trước mặt ta.”

 

Hắn giật mình, chớp mắt nói: “Tôi không hiểu ý của Ảnh phu nhân lắm.”

 

Tôi nói: “Ta nhớ thời Tần có một tướng quân gọi là Vương Tiễn, có một lần khi xuất chinh, hắn vẫn không ngừng bảo với Tần vương muốn được phong hầu cùng nhà cửa ruộng vườn, đi đến nửa đường rồi vẫn còn phái người trở về nhắc nhở Tần vương phong thưởng cho hắn. Người người cười hắn hồ đồ, nhưng hắn lại là người tỉnh táo nhất. Bởi vì hắn biết, thần tử ham mê tài vật, mới là loại thần tử mà quân vương không đề phòng kiêng ghét nhất. Chuyện xưa này chắc đại nhân cũng đã nghe qua. Có cần ta nói rõ hơn không ?”

 

Hắn cười rộ lên, quay đầu sang chỗ khác. Sau đó hắn chậm rãi quay lại, trên mặt vẫn vẻ cười hì hì, trong mắt lại có thêm một loại ánh sáng sắc bén. Tôi nhìn hắn thật sâu, cho dù cả người hắn trang điểm lung tung loạn xạ, nhưng vẫn có thể nhìn ra Tư Mã Ý chân chính trong thể xác này.

 

“Vậy mục đích của phu nhân là gì?” Hắn như vậy hỏi.

 

“Ta muốn nhờ ngài giúp ta một việc gấp.”

 

“Nói đi.”

 

“Ta muốn ngài hỗ trợ, ngăn cản Ngụy vương nam chinh.”

 

“Ngụy vương bệnh thành như vậy, vốn đã không thể nam chinh rồi.”

 

“Ý ta là Ngụy vương tương lai.”

 

Hắn hít một hơi thật sâu, trên mặt không còn chút ý cười. Hắn nhìn tôi, sau đó thong thả nói:

 

“Ngụy vương tương lai là ai tôi vẫn chưa biết. Cho dù đã biết, tôi cũng chỉ là một kẻ làm ruộng mà thôi.”

 

“Ngài chưa hẳn sẽ làm ruộng mãi đâu!”

 

Hắn cười rộ lên, vừa lắc đầu vừa nói: “Vậy còn phải xem Ngụy vương tương lai có để tôi làm ruộng hay không nữa.”

 

“Ngài hoàn toàn có thể quyết định Ngụy vương tương lai là ai. Ngài trốn ở chỗ này làm ruộng, chắc là sợ đặt cược sai rồi.” Tôi lạnh lùng nói.

 

Hắn lườm tôi một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Vậy phu nhân cũng quá coi thường Tư Mã Ý tôi rồi.”

 

“Vậy ý của ngài là…”

 

Tôi nghi hoặc hỏi hắn, hắn cũng không đáp lời tôi, lại lắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Tôi vì sao phải giúp phu nhân?”

 

Tôi nói: “Ta cũng không có gì hay ho để cho ngài. Ngài lại không tham tiền tài.”

 

Hắn lại cười rộ lên, nói: “Mặc kệ tôi có tham tiền hay không, tôi chỉ là không cần thiết phải giúp phu nhân.”

 

“Ngài nếu không giúp ta, ta sẽ nói với Ngụy vương, ngài kỳ thực là kẻ có dã tâm, ngài chỉ đang giấu tài mê hoặc hắn thôi, tương lai ngài sẽ âm mưu đoạt lấy quốc gia của hắn.” Tôi cắn răng, ngang ngược nói.

 

Hắn ngẩn ra, sau đó phục hồi tinh thần lại, chậm rãi nói:

 

“Phu nhân bây giờ ngay cả mặt Ngụy vương cũng chưa được gặp. Cho dù gặp mặt, ngài ấy cũng chưa chắc sẽ nghe những lời này của phu nhân.”

 

“Ta cũng không nắm chắc. Cho nên ngài cứ việc mạo hiểm đi.”

 

Hắn nhìn tôi thật lâu, rốt cuộc cười rộ lên: “Độc nhất đúng là lòng dạ nữ nhân mà.”

 

Tôi nói: “Lòng người đều giống nhau thôi.”

 

“Nhưng tôi cũng không thể giúp người ngăn cản cả đời được. Phu nhân không sợ sau khi rời đất Ngụy, tôi sẽ trở mặt sao?” Hắn lại cười hì hì nói.

 

“Ta mặc kệ, lúc ta ở đây ngài nghe lời giúp ta một chút là được.”

 

Hắn nhìn tôi gật gật đầu, rồi lại bảo:

 

“Vậy tôi phải mệt mỏi rồi. Phu nhân dù sao cũng phải giúp tôi có được thứ gì đó chứ?”

 

“Ngài muốn có gì?”

 

“Tình báo, ” hắn vẫn là cười hì hì nói, “Tôi thích nhất là thu thập tin tình báo các nơi khác. Phu nhân nói cho tôi biết chút chuyện mà tôi không biết, như vậy tôi cũng không đến nỗi cảm thấy quá mệt.”

 

Tôi lắc đầu, nói: “Ngài thích thu thập tin tình báo, nhưng nếu ta đã biết, vậy ngài nhất định cũng đã biết rồi.”

 

“Vậy thì chưa hẳn, ” hắn nhìn tôi nói, “Tôi đã nghe nói qua về phu nhân, người từ Giang Đông đến đều nói người có thể tiên đoán tương lai. Tôi rất ngạc nhiên. Phu nhân cứ tùy tiện nói cho tôi biết một chút đi.”

 

“Ta đã lâu không tiên đoán cho người khác rồi. Cũng không định lại làm chuyện này.” Tôi nghiêm mặt nói.

 

“Chẳng lẽ phu nhân không muốn biết tôi vì sao lại ở đây làm ruộng sao? Người nói cho tôi biết một chuyện tôi không biết, tôi liền nói cho phu nhân lý do.” Hắn cười nói.

 

Tôi nhìn hắn, một nam tử khó dò, trong lòng không kiềm được tò mò. Cuối cùng, tôi nhẹ nhàng nói với hắn: “Ngụy vương sẽ không qua nổi mùa xuân này.”

 

“Chuyện này tôi đã biết, ” hắn bất mãn nói, “Không tính.”

 

Tôi lại nghĩ nghĩ, sau đó nhẹ giọng nói với hắn: “Lưu Bị năm sau sẽ tự đăng cơ làm vua, rồi cử quân cả nước đánh Giang Đông.”

 

“Hahaha!” Hắn lớn tiếng cười nói, “Vậy đất Ngô của các người không phải là xong rồi sao? Lã Mông đã chết, Lưu Bị tấn công, các người dựa vào cái gì để chống cự đây?”

 

Tôi lườm hắn một cái, rốt cuộc vẫn là nhịn xuống, đem muốn lời nói nuốt trở về.

 

“Tôn Quyền thật đáng thương mà, trên tay không còn quân bài chủ lực nào cả. Đáng tiếc, đáng tiếc.” Hắn rung đùi đắc ý, say sưa nói.

 

Tôi tức giận ngăn lại cái kiểu tự mình say mê của hắn, nói: “Ngài phải nói cho ta biết, vì sao chậm chạp không ra mặt ủng hộ Thái tử?”

 

“Tôi không nói cho phu nhân biết đâu.” Hắn cười hì hì nhìn tôi nói.

 

“Ngươi nuốt lời!”

 

“Tôi đúng là nuốt lời, ” hắn vẫn như trước cười nói, “Nếu phu nhân muốn tôi hoàn thành điều kiện của người, đồng thời giúp phu nhân giữ bí mật, vậy cho phép tôi quịt lần này đi.”

 

Tôi yên lặng nhìn hắn, cuối cùng lại chỉ có thể cùng hắn cười rộ lên.

back top