Trường Nhạc công chúa giận dỗi, hất tay làm bọt nước văng khắp nơi, "Ngươi dám làm xấu thanh danh của ta? Cho là ta là tiện nhân như ngươi ư?"
A Nguyên cười nói: "Công chúa, hôm nay ta đang mặc nam trang, lại hầu hạ công chúa tắm rửa, công chúa không sợ hư mất thanh danh ư?"
Trường Nhạc công chúa cười cười, "Ta sợ cái gì? Đến lúc đó trước mặt mọi người lột quần áo ngươi, liền nói ngươi là nữ nhân, đến lúc đó là ai hư mất thanh danh? Hả?"
A Nguyên vỗ tay nói: "Ý kiến hay! Chỉ là ta vốn có tiếng xấu, chuyện này lại có thể xấu đến mức nào? Bất quá từ nay về sau Hoàng Thượng cùng Tạ Nham đều biết được, công chúa lại bắt nạt cùng làm nhục Nguyên tiểu thư bị tổn thương mất trí nhớ như thế nào......Không biết sau này còn có thể cảm thấy công chúa khí thế như cầu vồng, uy phong bát diện, làm nở mày nở mặt Hoàng gia nữa hay không?"
Trường Nhạc công chúa nghẹn lời.
Đối với Nguyên Thanh Ly này thì loại tiên nữ ôn nhu cùng nữ tử ác ma độc ác mà nói, hai chữ thanh danh hoàn toàn rất hư vô.
Như Lương đế, Tạ Nham là người thông minh như thế, sao lại, há có thể không biết Nguyên Thanh Ly đầy tiếng xấu cùng không biết hổ thẹn?
Có thể hết lần này tới lần khác cùng những nam tử bình thường với ánh mắt thế tục, đối đãi đặc biệt với nàng, dùng mọi cách yêu thương nàng......
A Nguyên lại nói: "Huống chi công chúa dùng bọt tắm hoa nhài, có lẽ biết được cây hoa nhài gặp nhiệt sẽ phát ra mùi thơm, có thể kích thích nam nữ *** sao? Vả lại, công chúa sử dụng hương liệu đàn hương nặng như vậy...... Đàn hương không chỉ có tác dụng làm trơn bóng da thịt, càng có thể làm cho người sung sướng. Công chúa cùng Tạ Nham cùng đi, lại dùng hương thơm như vậy, không biết muốn ta lý giải như thế nào?"
Trường Nhạc công chúa mặt mày đen lại, nghiêng đầu nhìn về phía nữ hầu, quát khẽ nói: "Ai chuẩn bị hương này?"
Nữ hầu luống cuống, vội đáp: "Đều là chọn những bông hoa cùng hương liệu công chúa thường ngày yêu thích đem mỗi thứ một chút tới đây, thật là không có nghiên cứu qua là dùng cái gì chế tạo......"
Trường Nhạc công chúa gãi gãi những đốm đỏ trên cánh tay kia, cả giận nói: "Nước ấm này thế nào mà càng tắm càng ngứa? Không thể tắm sạch! Đến thay quần áo cho ta!"
A Nguyên nhìn nàng ra khỏi thùng tắm, lúc vội đi lấy áo, Trường Nhạc công chúa nói: "Liễu Vi sẽ phục thị ta thay quần áo. Ngươi đem nước đi đi!"
A Nguyên sờ sờ đầu, chỉ có thể dùng muôi lần lượt đem nước ấm cùng hương thơm xông vào mũi múc vào thùng gỗ, sau đó từng thùng xách ra ngoài rửa qua, cuối cùng mới có thể cùng người khiêng thùng tắm nặng ra ngoài.
Lúc này nàng thật sự vạn phần cảm thấy may mắn vì nàng không phải Nguyên đại tiểu thư chỉ biết đánh đàn thêu hoa kia, bằng không thì lúc này chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường ôm cơ thể gầy nhỏ của chính mình khóc lóc......
Khóc xong còn phải tiếp tục chuẩn bị nước rửa chân cho Trường Nhạc công chúa, bởi vì Trường Nhạc công chúa nói nước tắm không thoải mái, muốn dùng nước ấm ngâm chân.
A Nguyên lần thứ ba đi đến phòng bếp nấu nước, không chỉ có Cảnh Từ ở đó, có cả Tạ Nham nữa.
Một người áo tơ trắng nhạt màu, một người cẩm y đẹp đẽ quý giá, đều là người cao quý, lại ngồi ở cạnh bàn trà đầy dầu mỡ nói chuyện.
Thấy A Nguyên mang theo cái chậu gỗ rửa chân tiến đến, Cảnh Từ vẫn mặt mày thanh đạm như cũ, hướng Tạ Nham cười cười, nói: "Việc này vẫn chưa xong à?"
Kẻ đần đều nhìn ra được Trường Lạc công chúa là có tâm muốn giày vò chết nàng. Đáng tiếc A Nguyên mặc dù mệt mỏi, nhưng nàng đôi mắt trong trẻo, nhìn quanh đều phát sáng, hoàn toàn không giống bộ dáng người sẽ bị mệt mỏi suy sụp. Ngược lại người đi theo phía sau nàng giám thị chính là thị nữ tên gọi Liễu Vi kia, mặt mũi đã tràn đầy bất đắc dĩ.
Tạ Nham càng bất đắc dĩ, thở dài: "Nguyên cô nương, thật sự là ủy khuất cô rồi!"
A Nguyên cười nói: "Không ngại. Nàng ta đi cả một ngày đường, lại giày vò ở đây hồi lâu, cũng nên mệt mỏi. Hầu nàng nằm ngủ thì tốt rồi."
Tạ Nham kinh ngạc, "Cô không oán nàng sao?"
A Nguyên nói: "Ta oán nàng làm cái gì? Nàng làm được càng nhiều, càng không cách nào lấy được niềm vui của người ngưỡng mộ trong lòng, cũng thật đáng thương. Huống chi nàng vắt hết óc nghĩ làm sao để cho ta không vui, hết lần này tới lần khác ta còn rất vui vẻ, vì vậy nàng chỉ có thể lại càng không vui vẻ."
Cảnh Từ liếc nàng, "Nàng lại có thể nghĩ cởi mở như vậy!"
A Nguyên một bên cầm lên một thùng nước đổ vào trong nồi sắt, vừa cười nói: "Dĩ nhiên phải cởi mở! Huynh xem, công chúa làn da mềm mại, cũng không biết chạm đến cái gì, đã bắt đầu phát bệnh sởi, có thể nàng vì giày vò ta, lại muốn tắm nước ấm, lại không biết nước ấm sẽ chỉ làm bệnh sởi càng ngày càng ngứa. Đây không phải cùng chính mình gây khó dễ đi! May mà ta còn thông minh, cố ý chỉ trích hương liệu nàng đem theo dùng để tắm rửa, làm cho nàng sớm tẩy rửa. Bằng không thì, bệnh sởi trong đêm sẽ càng phát ra nhiều, lại trách cái phòng kia của ta không sạch sẽ!"
Tạ Nham dừng ở nàng, ánh sáng trong mắt chợt hiện, khẽ cười nói: "Cô là cô nương tốt."
A Nguyên làm mặt quỷ, "Đúng, ta hiện tại chính là cô nương tốt! Chỉ cầu công chúa cũng có thể mau chóng nhìn ra, Tạ công tử ngươi không nhận tâm ý của nàng, tuyệt đối không phải là bởi vì ta đâu!"
Tạ Nham nói: "Ừ, hoàn toàn chính xác không phải bởi vì cô."
Liễu Vi đã ở bên cạnh thúc giục: "Nguyên cô nương, tranh thủ thời gian nấu nước quan trọng hơn. Công chúa đã đợi lâu rồi, chỉ sợ lại sẽ không vui."
A Nguyên nhìn bảo kiếm ở thắt lưng nàng, mặc dù không sợ, thực sự đau đầu không thôi, nói ra: "Ừm, nàng mà không vui, chỉ sợ sẽ làm ta lại càng không vui."
Nàng đẩy Tạ Nham, nhỏ giọng cười nói: "Nếu không, ngài đi khuyên nhủ đi?"
Tạ Nham than nhẹ, "Nếu ta đi khuyên, nàng đêm nay chỉ sợ ngủ không được!"
Bên cạnh Cảnh Từ miễn cưỡng nói: "Kỳ thật cũng thuận tiện. Nếu huynh cùng nàng ngủ, nàng nhất định sẽ ngủ ngon, hơn nữa sẽ không làm khó xử A Nguyên."
Tạ Nham cười khổ, "Vì vậy, A Nguyên không bị làm khó dễ, ta lại bị làm khó...... Đệ thật đúng là......"
A Nguyên đã đi qua nấu nước, cười hì hì nói: "Tạ công tử yên tâm, ta là chịu nhục, cô nương tâm địa thiện lương tốt bụng, không sợ bị làm khó! Vừa vặn các huynh đều ở đây, dứt khoát mời Lý đại nhân đi theo, chúng ta phân tích tình tiết vụ án!"
Cảnh Từ xem cũng không cảm thấy hứng thú, lệnh cho Tiểu Lộc rót trà cho mình, chậm rãi ung dung nhấp một chút, nói ra: "Ta đã đi qua Hoa Nguyệt Lâu, vị Phó cô nương kia chứng minh, Mộ Bắc Yên cả đêm đều ở cùng nàng, cũng không rời đi."
A Nguyên hai gò má bị ánh lửa bên trong bếp toả ra màu hồng, vui vẻ trong sáng cười nói, "Nhưng ta dám khẳng định, việc này nhất định có liên quan đến Hoa Nguyệt Lâu."
Khi Lý Phỉ đã tìm đến, nàng liền đem phát hiện cây trâm trân châu của Tiểu Màn Thầu, cùng với Cận Đại Đức dẫn người đi vào tìm kiếm khăn lụa của Phó Mạn Khanh nói hết từng chuyện.
Tạ Nham trầm ngâm, "Cô đây là nghi ngờ Bắc Yên hay là Ngôn Hi?"
A Nguyên nói: "Nhìn xem Mộ Bắc Yên có hiềm nghi lớn hơn, nhưng nhìn kỹ thì Tả Ngôn Hi càng khả nghi."
Lời nói chưa xong, bên kia đã truyền ra đồng loạt hai thanh âm.
Cảnh Từ nói: "Không phải Ngôn Hi."
Tạ Nham nói: "Không phải Bắc Yên."
A Nguyên hướng bọn hắn cười cười, "Nhưng phải là một trong hai người!"
Lý Phỉ giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, quyết định về sau làm một tùy tùng yên tĩnh là tốt rồi, tuyệt đối không nói thêm lời một câu, làm nhiều thêm một chuyện. —— mặc dù đối với A Nguyên từ nay về sau cũng phải để ý, không thể tùy ý kêu gọi. Trường Lạc công chúa ở tại kinh thành trong hoàng cung, cũng không phải người bình thường muốn đắc tội mà đắc tội được.
Cảnh Từ nhàn nhạt liếc A Nguyên, đã thò tay mở nắp nồi, nói: "Nước sôi rồi, nàng nên lấy nước rửa chân cho công chúa đi!"
Hơi nước sôi trào bốc lên, nhanh chóng khiến phòng bếp tràn ngập sương mù mờ mịt. Cảnh Từ giống như cũng bị hơi nước làm mơ hồ ánh mắt, đưa tay ở nơi hơi nước bốc lên quạt mấy cái, mới nâng nắp nồi sang một bên, nói với Liễu Vi vẫn đang một mực cảnh giác đứng bên kia: "Ngươi xem rõ ràng, Nguyên cô nương đưa sang nước rất sạch sẽ, một lát nếu công chúa phát bệnh sởi nghiêm trọng, cũng không thể đổ oan cho Nguyên cô nương."
Liễu Vi khom người, "Đa tạ công tử cùng Nguyên cô nương nhắc nhở, ta sẽ nhắc công chúa lưu ý, đừng để nước ấm đụng phải nơi phát bệnh sởi."
Nhất thời A Nguyên cùng Liễu Vi đem nước rời đi, Cảnh Từ hướng Tạ Nham nói: "Huynh trưởng, như thế này công chúa có lẽ có thể yên tĩnh, ta cùng A Nguyên lại đi Hoa Nguyệt Lâu lần nữa."
Tạ Nham gật đầu, "Nếu thị vệ kia nói là thật, ít nhất cái khăn lụa kia là từ phòng ngủ của Phó Mạn Khanh mang ra ngoài, phải nghĩ cách điều tra rõ. Chẳng qua là đệ sao lại biết công chúa sẽ yên tĩnh?"
Cảnh Từ sờ lên mặt của mình, "Kỳ thật làn da động một chút lại nảy sinh bệnh sởi, là một chứng bệnh. Ta khi còn bé vô ý đụng phải bụi rậm, hoặc ngửi phải hương hoa, sẽ toàn thân phát bệnh sởi. Về sau uống thuốc nhiều, bệnh này không biết từ lúc nào đã không còn nữa."
Tạ Nham nhớ tới Cảnh Từ từng động tay động chân chỗ nước sôi, bỗng dưng có cảm giác không ổn, "Đệ đã làm gì?"
Cảnh Từ nói: "Không làm gì, huynh xem vừa nãy A Nguyên cùng Liễu Vi kia đều đụng phải nước, không phải đều không sao ư?"
Tạ Nham là hạng thông minh thế nào, đoán được hắn nhất định động tay động chân, cười khổ nói: "Từ đệ, đó là công chúa......"
"Đó là công chúa thích huynh. " Cảnh Từ quay người đi ra ngoài, "Ta liền không tin nàng nguyện ý lại để cho "tình địch" nhìn thấy nàng mặt mũi đầy bệnh sởi. Đương nhiên, có lẽ lại càng không nguyện ý huynh thấy được nàng bộ dáng kia của nàng. Ừm, đoạn đường này huynh vất vả rồi, thân mệt mỏi tâm càng mệt mỏi, vừa vặn tranh thủ thời gian ngủ ngon giấc đi......"
Tạ Nham nhanh đi vài bước đuổi theo, đang gặp Cảnh Từ phủ thêm áo ngoài Hạ cô cô đưa tới, nhàn nhã thong thả bước đi.
Tạ Nham định gọi, lại nhớ tới những năm bấp bênh này của người kia, liền cười khổ ngậm miệng, cất bước đi đến phòng ngủ của A Nguyên trước, nhìn thấy cửa sổ lộ ra ngọn đèn sáng ngời.
Không lâu, liền nghe được bên trong truyền đến Trường Nhạc công chúa kêu lên sợ hãi, sau đó là gầm lên: "Nguyên Thanh Ly, cái phòng này của ngươi trước kia nuôi bọ chó đấy sao? Nhìn xem ta đây đầy người bệnh sởi!"
A Nguyên ở bên trong buồn bực nói: "Không phải nha, nước rửa chân này là nước trong, như thế nào còn nảy sinh bệnh sởi? Hẳn là công chúa thể chất như vậy, người có ngửi thấy hương hoa ngoài cửa sổ không? Hay là công chúa mang đến tấm đệm quá lâu chưa phơi nắng? Ồ, trên mặt cũng bắt đầu phát ra bệnh sởi, có phải rất ngứa hay không?"
Trong phòng lặng im một lát, sau đó truyền đến tiếng gương đồng nện xuống đất, "Ngươi đi ra ngoài cho ta! Đi ra ngoài! Truyền thái y! Truyền thái y!"
--- đề lời nói với người xa lạ--- không có ý tứ, lại phải nói ngày mai gặp.
Chiều hôm qua bắt đầu cảm thấy lạnh, các đốt ngón tay bị đông cứng đau nhức khó nhịn, vẫn là thời tiết lạnh, hạ nhiệt độ......
Khi đang sưởi ấm khílạnh run đượcmột ngày, trong đêm mới nhớ tới tìm nhiệt kế đo. Bắt đầu 38 độ, về sau tăng đến ba mươi chín độ hơn......
Bề bộn lạithêm bệnh, tôi không nói gì, sau đó ngủ mất.
Trời lạnh, mọi người chú ý thân thể, chớ học tôi không giữ ấm, sinh bệnh cũng không biết......
A Nguyên cười nói: "Công chúa, hôm nay ta đang mặc nam trang, lại hầu hạ công chúa tắm rửa, công chúa không sợ hư mất thanh danh ư?"
Trường Nhạc công chúa cười cười, "Ta sợ cái gì? Đến lúc đó trước mặt mọi người lột quần áo ngươi, liền nói ngươi là nữ nhân, đến lúc đó là ai hư mất thanh danh? Hả?"
A Nguyên vỗ tay nói: "Ý kiến hay! Chỉ là ta vốn có tiếng xấu, chuyện này lại có thể xấu đến mức nào? Bất quá từ nay về sau Hoàng Thượng cùng Tạ Nham đều biết được, công chúa lại bắt nạt cùng làm nhục Nguyên tiểu thư bị tổn thương mất trí nhớ như thế nào......Không biết sau này còn có thể cảm thấy công chúa khí thế như cầu vồng, uy phong bát diện, làm nở mày nở mặt Hoàng gia nữa hay không?"
Trường Nhạc công chúa nghẹn lời.
Đối với Nguyên Thanh Ly này thì loại tiên nữ ôn nhu cùng nữ tử ác ma độc ác mà nói, hai chữ thanh danh hoàn toàn rất hư vô.
Như Lương đế, Tạ Nham là người thông minh như thế, sao lại, há có thể không biết Nguyên Thanh Ly đầy tiếng xấu cùng không biết hổ thẹn?
Có thể hết lần này tới lần khác cùng những nam tử bình thường với ánh mắt thế tục, đối đãi đặc biệt với nàng, dùng mọi cách yêu thương nàng......
A Nguyên lại nói: "Huống chi công chúa dùng bọt tắm hoa nhài, có lẽ biết được cây hoa nhài gặp nhiệt sẽ phát ra mùi thơm, có thể kích thích nam nữ *** sao? Vả lại, công chúa sử dụng hương liệu đàn hương nặng như vậy...... Đàn hương không chỉ có tác dụng làm trơn bóng da thịt, càng có thể làm cho người sung sướng. Công chúa cùng Tạ Nham cùng đi, lại dùng hương thơm như vậy, không biết muốn ta lý giải như thế nào?"
Trường Nhạc công chúa mặt mày đen lại, nghiêng đầu nhìn về phía nữ hầu, quát khẽ nói: "Ai chuẩn bị hương này?"
Nữ hầu luống cuống, vội đáp: "Đều là chọn những bông hoa cùng hương liệu công chúa thường ngày yêu thích đem mỗi thứ một chút tới đây, thật là không có nghiên cứu qua là dùng cái gì chế tạo......"
Trường Nhạc công chúa gãi gãi những đốm đỏ trên cánh tay kia, cả giận nói: "Nước ấm này thế nào mà càng tắm càng ngứa? Không thể tắm sạch! Đến thay quần áo cho ta!"
A Nguyên nhìn nàng ra khỏi thùng tắm, lúc vội đi lấy áo, Trường Nhạc công chúa nói: "Liễu Vi sẽ phục thị ta thay quần áo. Ngươi đem nước đi đi!"
A Nguyên sờ sờ đầu, chỉ có thể dùng muôi lần lượt đem nước ấm cùng hương thơm xông vào mũi múc vào thùng gỗ, sau đó từng thùng xách ra ngoài rửa qua, cuối cùng mới có thể cùng người khiêng thùng tắm nặng ra ngoài.
Lúc này nàng thật sự vạn phần cảm thấy may mắn vì nàng không phải Nguyên đại tiểu thư chỉ biết đánh đàn thêu hoa kia, bằng không thì lúc này chỉ có thể ngồi xổm ở góc tường ôm cơ thể gầy nhỏ của chính mình khóc lóc......
Khóc xong còn phải tiếp tục chuẩn bị nước rửa chân cho Trường Nhạc công chúa, bởi vì Trường Nhạc công chúa nói nước tắm không thoải mái, muốn dùng nước ấm ngâm chân.
A Nguyên lần thứ ba đi đến phòng bếp nấu nước, không chỉ có Cảnh Từ ở đó, có cả Tạ Nham nữa.
Một người áo tơ trắng nhạt màu, một người cẩm y đẹp đẽ quý giá, đều là người cao quý, lại ngồi ở cạnh bàn trà đầy dầu mỡ nói chuyện.
Thấy A Nguyên mang theo cái chậu gỗ rửa chân tiến đến, Cảnh Từ vẫn mặt mày thanh đạm như cũ, hướng Tạ Nham cười cười, nói: "Việc này vẫn chưa xong à?"
Kẻ đần đều nhìn ra được Trường Lạc công chúa là có tâm muốn giày vò chết nàng. Đáng tiếc A Nguyên mặc dù mệt mỏi, nhưng nàng đôi mắt trong trẻo, nhìn quanh đều phát sáng, hoàn toàn không giống bộ dáng người sẽ bị mệt mỏi suy sụp. Ngược lại người đi theo phía sau nàng giám thị chính là thị nữ tên gọi Liễu Vi kia, mặt mũi đã tràn đầy bất đắc dĩ.
Tạ Nham càng bất đắc dĩ, thở dài: "Nguyên cô nương, thật sự là ủy khuất cô rồi!"
A Nguyên cười nói: "Không ngại. Nàng ta đi cả một ngày đường, lại giày vò ở đây hồi lâu, cũng nên mệt mỏi. Hầu nàng nằm ngủ thì tốt rồi."
Tạ Nham kinh ngạc, "Cô không oán nàng sao?"
A Nguyên nói: "Ta oán nàng làm cái gì? Nàng làm được càng nhiều, càng không cách nào lấy được niềm vui của người ngưỡng mộ trong lòng, cũng thật đáng thương. Huống chi nàng vắt hết óc nghĩ làm sao để cho ta không vui, hết lần này tới lần khác ta còn rất vui vẻ, vì vậy nàng chỉ có thể lại càng không vui vẻ."
Cảnh Từ liếc nàng, "Nàng lại có thể nghĩ cởi mở như vậy!"
A Nguyên một bên cầm lên một thùng nước đổ vào trong nồi sắt, vừa cười nói: "Dĩ nhiên phải cởi mở! Huynh xem, công chúa làn da mềm mại, cũng không biết chạm đến cái gì, đã bắt đầu phát bệnh sởi, có thể nàng vì giày vò ta, lại muốn tắm nước ấm, lại không biết nước ấm sẽ chỉ làm bệnh sởi càng ngày càng ngứa. Đây không phải cùng chính mình gây khó dễ đi! May mà ta còn thông minh, cố ý chỉ trích hương liệu nàng đem theo dùng để tắm rửa, làm cho nàng sớm tẩy rửa. Bằng không thì, bệnh sởi trong đêm sẽ càng phát ra nhiều, lại trách cái phòng kia của ta không sạch sẽ!"
Tạ Nham dừng ở nàng, ánh sáng trong mắt chợt hiện, khẽ cười nói: "Cô là cô nương tốt."
A Nguyên làm mặt quỷ, "Đúng, ta hiện tại chính là cô nương tốt! Chỉ cầu công chúa cũng có thể mau chóng nhìn ra, Tạ công tử ngươi không nhận tâm ý của nàng, tuyệt đối không phải là bởi vì ta đâu!"
Tạ Nham nói: "Ừ, hoàn toàn chính xác không phải bởi vì cô."
Liễu Vi đã ở bên cạnh thúc giục: "Nguyên cô nương, tranh thủ thời gian nấu nước quan trọng hơn. Công chúa đã đợi lâu rồi, chỉ sợ lại sẽ không vui."
A Nguyên nhìn bảo kiếm ở thắt lưng nàng, mặc dù không sợ, thực sự đau đầu không thôi, nói ra: "Ừm, nàng mà không vui, chỉ sợ sẽ làm ta lại càng không vui."
Nàng đẩy Tạ Nham, nhỏ giọng cười nói: "Nếu không, ngài đi khuyên nhủ đi?"
Tạ Nham than nhẹ, "Nếu ta đi khuyên, nàng đêm nay chỉ sợ ngủ không được!"
Bên cạnh Cảnh Từ miễn cưỡng nói: "Kỳ thật cũng thuận tiện. Nếu huynh cùng nàng ngủ, nàng nhất định sẽ ngủ ngon, hơn nữa sẽ không làm khó xử A Nguyên."
Tạ Nham cười khổ, "Vì vậy, A Nguyên không bị làm khó dễ, ta lại bị làm khó...... Đệ thật đúng là......"
A Nguyên đã đi qua nấu nước, cười hì hì nói: "Tạ công tử yên tâm, ta là chịu nhục, cô nương tâm địa thiện lương tốt bụng, không sợ bị làm khó! Vừa vặn các huynh đều ở đây, dứt khoát mời Lý đại nhân đi theo, chúng ta phân tích tình tiết vụ án!"
Cảnh Từ xem cũng không cảm thấy hứng thú, lệnh cho Tiểu Lộc rót trà cho mình, chậm rãi ung dung nhấp một chút, nói ra: "Ta đã đi qua Hoa Nguyệt Lâu, vị Phó cô nương kia chứng minh, Mộ Bắc Yên cả đêm đều ở cùng nàng, cũng không rời đi."
A Nguyên hai gò má bị ánh lửa bên trong bếp toả ra màu hồng, vui vẻ trong sáng cười nói, "Nhưng ta dám khẳng định, việc này nhất định có liên quan đến Hoa Nguyệt Lâu."
Khi Lý Phỉ đã tìm đến, nàng liền đem phát hiện cây trâm trân châu của Tiểu Màn Thầu, cùng với Cận Đại Đức dẫn người đi vào tìm kiếm khăn lụa của Phó Mạn Khanh nói hết từng chuyện.
Tạ Nham trầm ngâm, "Cô đây là nghi ngờ Bắc Yên hay là Ngôn Hi?"
A Nguyên nói: "Nhìn xem Mộ Bắc Yên có hiềm nghi lớn hơn, nhưng nhìn kỹ thì Tả Ngôn Hi càng khả nghi."
Lời nói chưa xong, bên kia đã truyền ra đồng loạt hai thanh âm.
Cảnh Từ nói: "Không phải Ngôn Hi."
Tạ Nham nói: "Không phải Bắc Yên."
A Nguyên hướng bọn hắn cười cười, "Nhưng phải là một trong hai người!"
Lý Phỉ giơ tay áo lên lau mồ hôi trên trán, quyết định về sau làm một tùy tùng yên tĩnh là tốt rồi, tuyệt đối không nói thêm lời một câu, làm nhiều thêm một chuyện. —— mặc dù đối với A Nguyên từ nay về sau cũng phải để ý, không thể tùy ý kêu gọi. Trường Lạc công chúa ở tại kinh thành trong hoàng cung, cũng không phải người bình thường muốn đắc tội mà đắc tội được.
Cảnh Từ nhàn nhạt liếc A Nguyên, đã thò tay mở nắp nồi, nói: "Nước sôi rồi, nàng nên lấy nước rửa chân cho công chúa đi!"
Hơi nước sôi trào bốc lên, nhanh chóng khiến phòng bếp tràn ngập sương mù mờ mịt. Cảnh Từ giống như cũng bị hơi nước làm mơ hồ ánh mắt, đưa tay ở nơi hơi nước bốc lên quạt mấy cái, mới nâng nắp nồi sang một bên, nói với Liễu Vi vẫn đang một mực cảnh giác đứng bên kia: "Ngươi xem rõ ràng, Nguyên cô nương đưa sang nước rất sạch sẽ, một lát nếu công chúa phát bệnh sởi nghiêm trọng, cũng không thể đổ oan cho Nguyên cô nương."
Liễu Vi khom người, "Đa tạ công tử cùng Nguyên cô nương nhắc nhở, ta sẽ nhắc công chúa lưu ý, đừng để nước ấm đụng phải nơi phát bệnh sởi."
Nhất thời A Nguyên cùng Liễu Vi đem nước rời đi, Cảnh Từ hướng Tạ Nham nói: "Huynh trưởng, như thế này công chúa có lẽ có thể yên tĩnh, ta cùng A Nguyên lại đi Hoa Nguyệt Lâu lần nữa."
Tạ Nham gật đầu, "Nếu thị vệ kia nói là thật, ít nhất cái khăn lụa kia là từ phòng ngủ của Phó Mạn Khanh mang ra ngoài, phải nghĩ cách điều tra rõ. Chẳng qua là đệ sao lại biết công chúa sẽ yên tĩnh?"
Cảnh Từ sờ lên mặt của mình, "Kỳ thật làn da động một chút lại nảy sinh bệnh sởi, là một chứng bệnh. Ta khi còn bé vô ý đụng phải bụi rậm, hoặc ngửi phải hương hoa, sẽ toàn thân phát bệnh sởi. Về sau uống thuốc nhiều, bệnh này không biết từ lúc nào đã không còn nữa."
Tạ Nham nhớ tới Cảnh Từ từng động tay động chân chỗ nước sôi, bỗng dưng có cảm giác không ổn, "Đệ đã làm gì?"
Cảnh Từ nói: "Không làm gì, huynh xem vừa nãy A Nguyên cùng Liễu Vi kia đều đụng phải nước, không phải đều không sao ư?"
Tạ Nham là hạng thông minh thế nào, đoán được hắn nhất định động tay động chân, cười khổ nói: "Từ đệ, đó là công chúa......"
"Đó là công chúa thích huynh. " Cảnh Từ quay người đi ra ngoài, "Ta liền không tin nàng nguyện ý lại để cho "tình địch" nhìn thấy nàng mặt mũi đầy bệnh sởi. Đương nhiên, có lẽ lại càng không nguyện ý huynh thấy được nàng bộ dáng kia của nàng. Ừm, đoạn đường này huynh vất vả rồi, thân mệt mỏi tâm càng mệt mỏi, vừa vặn tranh thủ thời gian ngủ ngon giấc đi......"
Tạ Nham nhanh đi vài bước đuổi theo, đang gặp Cảnh Từ phủ thêm áo ngoài Hạ cô cô đưa tới, nhàn nhã thong thả bước đi.
Tạ Nham định gọi, lại nhớ tới những năm bấp bênh này của người kia, liền cười khổ ngậm miệng, cất bước đi đến phòng ngủ của A Nguyên trước, nhìn thấy cửa sổ lộ ra ngọn đèn sáng ngời.
Không lâu, liền nghe được bên trong truyền đến Trường Nhạc công chúa kêu lên sợ hãi, sau đó là gầm lên: "Nguyên Thanh Ly, cái phòng này của ngươi trước kia nuôi bọ chó đấy sao? Nhìn xem ta đây đầy người bệnh sởi!"
A Nguyên ở bên trong buồn bực nói: "Không phải nha, nước rửa chân này là nước trong, như thế nào còn nảy sinh bệnh sởi? Hẳn là công chúa thể chất như vậy, người có ngửi thấy hương hoa ngoài cửa sổ không? Hay là công chúa mang đến tấm đệm quá lâu chưa phơi nắng? Ồ, trên mặt cũng bắt đầu phát ra bệnh sởi, có phải rất ngứa hay không?"
Trong phòng lặng im một lát, sau đó truyền đến tiếng gương đồng nện xuống đất, "Ngươi đi ra ngoài cho ta! Đi ra ngoài! Truyền thái y! Truyền thái y!"
--- đề lời nói với người xa lạ--- không có ý tứ, lại phải nói ngày mai gặp.
Chiều hôm qua bắt đầu cảm thấy lạnh, các đốt ngón tay bị đông cứng đau nhức khó nhịn, vẫn là thời tiết lạnh, hạ nhiệt độ......
Khi đang sưởi ấm khílạnh run đượcmột ngày, trong đêm mới nhớ tới tìm nhiệt kế đo. Bắt đầu 38 độ, về sau tăng đến ba mươi chín độ hơn......
Bề bộn lạithêm bệnh, tôi không nói gì, sau đó ngủ mất.
Trời lạnh, mọi người chú ý thân thể, chớ học tôi không giữ ấm, sinh bệnh cũng không biết......