Lưỡng Thế Hoan

Chương 138

A Nguyên thoả mãn với chính mình, vỗ vỗ mặt, nói: "Đây không gọi sắc nước hương trời, đây gọi là anh tuấn tiêu sái! Còn có, miệng lưỡi lưu ý cho ta một chút, chớ học cái kiểu bà già chết tiệt, mắng chửi người y như người đàn bà chanh chua......Kỳ thật mắng chửi người rất đúng, có thể mấu chốt là em mắng qua bà ta, đánh không lại nàng nha! Trường Nhạc công chúa lại càng không được đắc tội, nàng chưa hẳn dám chém ta, còn chém em là việc không cần nháy mắt!"
Tiểu Lộc nói: "Nhưng mà bọn họ ức hiếp người!"
A Nguyên nói: "Ức hiếp chúng ta, chúng ta tìm cơ hội ưc hiếp lại là được. Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt, hiểu hay không? Về sau gặp được bà lão chết tiệt chưa, mắng xong vung chân liền chạy, chọn nơi nhiều người trốn, kéo vị quan có địa vị lớn nhất thay em ngăn cản đao......Thật sự không quan nào ở đây, em chọn lựa người cao nhất ôm chặt lấy, lấy người kia coi như khiên thịt là an toàn nhất!"
Tiểu Lộc không ngớt lời đồng ý, cảm giác sâu sắc tiểu thư thật sáng suốt vô cùng.
A Nguyên thay nàng sửa sang lại búi tóc, kéo tay của nàng đi về hướng phòng bếp, vẫn không quên tiếp tục dặn dò, "Còn có..., lúc nhiều người chớ mắng người, nguyên nhân đều không cần nói, xuất ra chiêu số sở trường nhất của em là được."
Tiểu Lộc hỏi: "Chiêu số gì?"
A Nguyên nói: "Lăn qua lăn lại trên đất, kêu khóc nói cô cô kia điên rồi, cầm đao kiếm muốn chém em giết em là được rồi......"
Chủ tớ hai người vừa nói vừa rời đi, Tả Ngôn Hi, Tạ Nham cùng Cảnh Từ mới chậm rãi men theo tường gạch thấp thoáng sua sương sớm đi ra.
Tả Ngôn Hi nhịn không được thở dài: "A Từ, ta......ta rốt cuộc có nhìn lầm hay không? Nàng ...... nàng như thế nào lại trở nên như thế đanh đá khó chịu như vậy?"
Cảnh Từ nói: "Huynh tối hôm qua không phải đã nhìn thấy qua? Cái thái độ nàng nhận định huynh là hung thủ, còn có mấy phần bộ dáng ngày đó?"
Tả Ngôn Hi nói: "Ta chỉ thấy nàng tích cực lúc phá án. Lúc trước gặp được chính sự, hoặc quan hệ đến ích lợi của huynh, nàng cũng sẽ tích cực, dù là rút kiếm với đối phương, một bước cũng không nhường."
Cảnh Từ có chút hoảng hốt, "Là......thật không? Ta ước chừng thật sự bệnh cũng không nhẹ, sự tình dĩ vãng, rất nhiều điều cũng nhớ không được......"
Tạ Nham ôm vai trầm ngâm, "Đanh đá? Ta làm sao lại cảm thấy cực kỳ đáng yêu?"
Hai người kia đồng loạt nhìn về phía hắn.
Tạ Nham biết hai người thần sắc khác thường, mới đã tỉnh hồn lại, khẽ cười nói: "Ta nói, đệ muội thật đáng yêu, ừm, đệ muội. Từ đệ ngươi yên tâm, ta nhìn thấy nàng lần đầu tiên, đã biết rõ nàng không phải Thanh Ly."
Cảnh Từ nói: "Ừm, ta rất yên tâm. Huynh tất nhiên sẽ cách nàng rất xa. Nơi đây huynh là quan lớn nhất."
Tạ Nham có chút biến sắc, Tả Ngôn Hi nhịn không được cười ra tiếng.
A Nguyên đã nói rất rõ ràng, quan lớn nhất, là thích hợp nhất để lôi ra che đao......
Hết lần này tới lần khác Tạ Nham vẫn là người duy nhất không biết võ nghệ.
Lòng hắn đối với cái vị người yêu kia, có thể vẽ tranh làm thơ, tài tình hơn người, khuynh quốc khuynh thành, tự nhiên là văn nhã tuấn tú tài tử rất xứng đôi.
Trường Nhạc công chúa mặc dù mặt mũi đầy bệnh sởi, cũng không dám trì hoãn chính sự, sớm lệnh cho Tả Ngôn Hi đi vào xem bệnh mạch, uống thuốc xong, liền dẫn đám người Tạ Nham tiến về Hạ Vương biệt viện.
Nàng mang theo duy cái mũ, che đi khuôn mặt phát bệnh, vẫn còn sợ A Nguyên thấy rõ nàng chật vật, cũng không gọi A Nguyên hầu hạ nàng, A Nguyên mừng rỡ cùng ngồi kiệu với Cảnh Từ đi ở cuối cùng. Bởi vì vừa mới đắc tội Hạ cô cô, Tiểu Lộc cũng không dám ở lại huyện nha, cần cù chăm chỉ đi theo tiểu thư đi tra án.
Cảnh Từ nói: "Nếu mệt nhọc, vậy nàng tìm nơi hẻo lánh nghỉ ngơi một chút, một lát khỏi rồi thì đi."
A Nguyên cười nói: "Ta không mệt. Nếu như huynh không quản cô cô kia thật tốt, mới là thật phiền toái. Về sau chúng ta mỗi ngày không cần đi ngủ à?"
Cảnh Từ ánh mắt sâu đi vài phần, "Thực sự nàng định cùng ta ngủ chung à?"
A Nguyên trên mặt đã nóng lên, kiên trì thầm nói: "Bằng không thì làm sao bây giờ? Ta mang Tiểu Lộc chuyển đến kho củi ở?"
Cảnh Từ nói: "Thế thì không cần. Tả Ngôn Hi hôm nay có lẽ không cần theo chúng ta ở nha môn nữa."
A Nguyên cười nói: "Huynh cứ như vậy tin hắn à?"
Cảnh Từ nói: "Nếu hắn cũng không tin được, thế gian này không ai có thể tin!"
A Nguyên nghe được khẽ giật mình, mà Tiểu Lộc đã lênt iếng nói: "Chẳng lẽ so với tiểu thư còn đáng tin hơn."
Cảnh Từ không trả lời, ánh mắt nhẹ nhàng trôi xa, đã hướng về bầu trời phương bắc xa xôi.
A Nguyên trong lòng không khỏi trầm xuống.
Cảnh Từ cùng Tả Ngôn Hi không thể nghi ngờ có kết giao rất sâu, nhưng trong trí nhớ mơ hồ của nàng, nàng cùng Cảnh Từ cũng nên có tình nghĩa sâu nặng.
Cảnh Từ đối với nàng bảo vệ khắp nơi, nhưng lúc Hạ cô cô vô lễ lên án mạnh mẽ nàng, hắn tuy có ngăn cản, nhưng cũng không kiên quyết. Nếu không, Hạ cô cô dù thế nào cũng không dám cậy già lên mặt làm càn như thế.
Hắn tín nhiệm Tả Ngôn Hi cùng Hạ cô cô, còn hơn cả nàng.
Trong những năm tháng nàng mất đi kia, giữa bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
A Nguyên trầm ngâm, rốt cục nhịn không được hỏi: "Ta lúc trước có phải đã từng lừa gạt huynh chuyện gì, mới khiến cho huynh không tin ta?"
Cảnh Từ mặt mày đạm mạc, cũng không nhìn ánh mắt của nàng, miễn cưỡng quay mặt, "Ta bao giờ nói không tin nàng?"
A Nguyên nói: "Tốt lắm, vậy huynh nói cho ta nghe xem, chúng ta là làm sao quen nhau, về sau như thế nào lại kết hôn, ở giữa đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Từ nhắm mắt lại, giống như đang ngủ.
A Nguyên tưởng rằng hắn thật sự mệt mỏi, hắn lại mở mở lời nói.
Hắn than thở giống như thấp giọng nói: "Ta cũng không nhớ rõ......"
"......"
Muốn hoàn toàn phá được lòng của nam tử phiêu hốt như mây trôi phía chân trời này, nàng tựa hồ còn gánh nặng đường xa.
Trường Nhạc công chúa mặc dù thích quan báo tư thù, làm việc cũng là không chút nào hàm hồ, rõ ràng đã hiểu vụ án rành mạch, trước cùng Tạ Nham đi bái linh cữu Hạ Vương, liền thẳng đến phòng ngủ Tiểu Ngọc, cho người tháo giấy niêm phong của quan phủ, gọi Tiểu Màn Thầu tới, hiệp trợ quan sai điều tra.
Tiểu Màn Thầu đối với cái trâm trân châu kia rất quen thuộc, nghe nói muốn tìm cây trâm của Tiểu Ngọc, liền tìm trong hộp trang sức của Tiểu Ngọc một lát, rất nhanh đã lấy ra một cái trâm nhỏ đưa đến, đưa cho A Nguyên, "Cái này là cái trâm của Tiểu Ngọc."
A Nguyên vội cầm qua nhìn lên, không khỏi ngơ ngẩn.
Quả nhiên là viên châu nhỏ giống nhau như đúc, nhưng cái Tiểu Màn Thầu mới lấy ra kia, phía dưới điểm xuyết lại là một viên trân châu.
A Nguyên vẫn không tin, đem viên châu lúc trước lấy ra, tính cả viên châu bạc nhỏ lúc trước tìm được trong miệng Tiểu Ngọc đặt cùng một trên khay sơn màu đen so sánh, nhìn càng thêm rõ ràng.
Trâm châu giống nhau như đúc, điểm xuyết phía trên cây trâm của Tiểu Màn Thầu mới là viên châu bạc ánh vàng khả nghi.
Tả Ngôn Hi lúc này rốt cục mới nhớ lại, "Cái này......Hạt châu này không phải lần trước chúng ta nhặt được ư?"
Tiểu Màn Thầu liên tục gật đầu, "Đúng rồi, chính là hạt châu chúng ta nhặt được trong rừng. Dù sao cũng không có gì dùng, cho nên em ra ngoài mời thợ thủ công gắn lên cây trâm của em. Công tử xem, chế tác gọn gàng lại nhìn không ra đã đổi hạt châu đó?"
"......" Tả Ngôn Hi lặng yên, nhìn thị nữ không biết gì của mình thiếu chút nữa khiến hắn nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch hiềm nghi, một hồi lâu mới nói, "Ừ, hoàn toàn chính xác......Thiên y vô phùng*."
*Nghĩa đen: áo của tiên nhân không có một đường may. Nghĩa bóng: những điều xảy ra thật tự nhiên, như do trời sắp đặt, không có sự nhúng ta của con người, thật hoàn hảo.
A Nguyên cũng lặng yên.
Tả Ngôn Hi cả đêm đều cùng Tạ Nham ở cùng nhau, dù chưa giam giữ, rốt cuộc cũng xem như nghi phạmhuyện nha lại bởi vì công chúa và sứ thần đến thủ vệ sâm nghiêm, hắn quả thực rất không có khả năng tìm được cơ hội chạy về y quán, thông đồng với Tiểu Màn Thầu đổi viên châu trên cây trâm ngọc. Huống chi các thị nữ khác cũng rất nhanh chứng minh là đúng, hai cái trâm kia, vốn hoàn toàn chính xác là đính trân châu.
Tạ Nham liền hỏi Tiểu Màn Thầu: "Viên châu bạc này nhặt được ở đâu?"
Tiểu Màn Thầu nói: "Ở đó bên cạnh rừng trúc đằng sau, dưới cây hoè già trong vườn kia. Tôi cùng công tử nhặt được lúc hái thuốc."
"Chuyện khi nào?"
"Cũng vài ngày trước rồi!" Tròng mắt của Tiểu Màn Thầu xoay mấy vòng, nghĩ tới, "Đúng rồi, ngày đó có một vị tiểu thư rất đẹp cũng rất lợi hại cùng Tiểu Vương gia đánh nhau kia mà, công tử liền kêu người đi lừa gạt Tiểu vương gia đến, còn đứng ở rừng trúc bên cạnh nói chuyện cùng Tiểu vương gia một hồi!"
Mộ Bắc Yên lo lắng, cũng đã theo tới đây, nghe vậy hậm hực hướng A Nguyên nói ra: "Không phải là ngày cô đại náo y quán đó ư? Không sai, bên kia có gốc cây hòe."
Tiểu Màn Thầu lúc này mới cẩn thận lưu ý dung mạo A Nguyên, quả nhiên cùng ngày ấy tiểu thư mỹ mạo nàng nhìn thấy xa xa rất giống nhau, đáy mắt liền sáng lóng lánh như ngã nát vật gì, yên lặng hướng về phía bên người công tử nhà nàng mà đứng.
Tạ Nham trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ Tiểu Ngọc thật sự ở nơi này trong biệt viện bị ngộ hại? Đi, chúng ta đến chỗ đó nhìn một cái."
Nếu Tiểu Ngọc ở trong vương phủ bị ngộ hại, có thể coi là cùng việc Hạ Vương bị ngộ hại có quan hệ.
A Nguyên cùng mọi ngườid đang định đi, Trường Nhạc công chúa đột nhiên nói: "Chậm đã! Hiện trường thị nữ kia bị ngộ hại, bọn A Nguyên đi kiểm tra là được rồi. Tạ Nham phải đi lục soát mấy căn phòng với ta."
Tạ Nham nhíu mày, "Lục soát cái gì?"
"Trong phủ này ai cũng có thói quen hun hương trong phòng, đều phải lục soát!" Trường Nhạc công chúa nhặt viên châu bạc nhỏ ánh vàng kia, liếc nhìn A Nguyên cười lạnh, "Cái này cũng không nhận ra, thật sự là...... quê mùa!"
Tạ Nham nhíu mày, "Công chúa, ta cũng không biết cái này."
Mộ Bắc Yên cũng quen biết vị này công chúa này đã lâu, đối với nàng không có hảo cảm, lập tức cũng ôm vai, lạnh mặt nói: "Ta cũng không nhận ra. So với Trường Nhạc công chúa, chúng ta tự nhiên đều là kẻ quê mùa!"
A Nguyên vội hỏi: "Ừm, công chúa kiến thức rộng rãi, có thể nhận ra lai lịch hạt châu này, tự nhiên không thể tốt hơn. Ta sẽ cùng Cảnh điển sử đi thăm dò khu rừng kia vậy!"
Nàng cảm giác sâu sắc mình nếu lại đi theo cùng Tạ Nham, không chừng sẽ bị ánh mắt sâu cay của Trường Nhạc công chúa nhìn khắp toàn thân mình.
Ngẫm lại nàng tựa hồ cũng không phải quá oan uổng.
Khi mới gặp gỡ Tạ Nham, nàng cũng cảm thấy ánh mắt hắn thẳng tắp chạm vào đáy lòng, hoàn toàn cảm giác được tâm động, chẳng qua là cuối cùng không vượt qua cảm giác vui mừng mãnh liệt khi đối mặt với Cảnh Từ.
Trường Nhạc công chúa không trả lời A Nguyên, chẳng qua là cao ngạo hướng về phía nàng phủi phủi tay áo, thần sắc đầy bễ nghễ cao ngạo, coi như ngươi thức thời......
--- đề lời nói với người xa lạ (của tác giả) ---
ngày mai gặp!
Edit + Beta: Hàn Mai

back top