Lưỡng Thế Hoan

Chương 14

A Nguyên liền thấp giọng đáp: "Đại nhân, ở dưới gối Chu Kế Phi tìm được hai viên dược hoàn, chính là những viên dược hoàn bị tráo đổi của Chu Thực.
Chẳng qua là ai lại đem vật chứng hại mạng người đặt ở dưới gối của chính mình, chờ người đi lục soát sao?"
Nhà phú quý có thói quen uống thuốc bổ dưỡng thân thể, dược hoàn quý hiếm có ở trong phòng cũng không có gì kỳ lạ, chẳng qua là viên dược hại người lại không cất kỹ đi, chỉ sợ người khác phát hiên được, nhưng đây lại đặt dưới gối, không thể tưởng tượng được.
Lỗ tai của Chu Hội Phi cũng không có điếc, tư duy tốc độ phản ứng so với thân thể to béo của hắn vẫn còn nhanh lắm, hầu như hắn lập tức kêu lên: "Ngươi, ngươi, ngươi chẳng lẽ nghi ngờ ta giá họa cho Nhị đệ?"
A Nguyên nói: "Chu đại công tử, ta cũng không nói như vậy. Hôm nay chân tướng không rõ, tất cả mọi người đều có hiềm nghi. Không chỉ có ngươi, kể cả phòng của Chu phu nhân cũng khó tránh khỏi phải lục soát, điều tra một phen. Tại sao ngươi lại ra sức phản đối, chẳng lẽ trong phòng của Đại công tử thật sự có thứ không thể cho người ta nhìn thấy? Tỉnh ca, chúng ta phải cẩn thận tìm kiếm."
A Nguyên cười đến hai mắt cong cong, rõ ràng trông rất đẹp, Chu Hội Phi lại hai mắt bốc hỏa, hận không thể đem khuôn mặt tươi cười kia nấu nhừ đi. Có lẽ hắn càng phẫn nộ, bộ mặt đau đớn càng là nhắc nhở hắn, hôm nay bị nện thành đầu heo, chính là hắn - Chu Hội Phi Chu đại công tử......
Nhìn A Nguyên tay cầm kiếm, Chu Hội Phi duỗi một quyền cũng không dám, ánh mắt cảm thấy bất công đảo qua A Nguyên và Lý Phỉ, sau đó chạy về phía Cảnh Tri Vãn, nãy giờ vẫn tựa cửa đứng yên, "Cảnh huynh đệ, ngươi xem đây là chuyện gì? Nếu cha ta thật sự bị kẻ xấu làm hại, chúng ta chính là *khổ chủ, tại sao Nguyên bộ khoái có thể đưa hung khí đặt trên đầu chúng ta?"
(Khổ chủ : người bị nạn, người khốn khổ cần được giúp đỡ )
Đôi mắt Cảnh Tri Vãn sâu như đầm nước, thanh âm hắn cũng thanh đạm nhàn nhạt, "A, Đại công tử cũng có nỗi khổ, nhất định cũng muốn nhanh tra ra chân tướng. Vậy liền mời Đại công tử dẫn đường phía trước, thoải mái để cho Nguyên bộ khoái lục soát phòng trước, như thế liền có thể xóa đi hiềm nghi, cũng có thể khiến những phỏng đoán kia không có chứng cứ, không buộc tội được."
Thanh âm của hắn thanh đạm, A Nguyên đều có thể nghe ra trong từ ngữ cũng không có thiện ý, không khỏi mím môi nhìn hắn.
Cảnh Tri Vãn cũng không lảng tránh ánh mắt nghi hoặc của nàng, lẳng lặng yên tĩnh nhìn nàng, khóe môi hơi nở nụ cười lạnh, lại nhấn rõ từng chữ bén nhọn: "Tra án thì liền tra án, thật là miệng lưỡi lợi hại, quả thực không giống người trong nha môn, ngược lại càng giống .... người đàn bà ngoài phố, vô lễ, kiếm chuyên khóc lóc om sòm."
Chu Hội Phi nghe thấy tâm trạng liền thoải mái, lập tức cảm thấy Nguyên bộ khoái này kì thực miệng lưỡi chanh chua y như những người đàn bà ngoài phố, vội nói : "Cảnh huynh đệ nói rất đúng, cực kỳ đúng! Ta đây liền dẫn các ngươi tới phòng của ta!"
Hắn cũng bất chấp mông mình đau nhức, đi lên phía trước dẫn đường, so với lúc A Nguyên dùng kiếm buộc người quản sự dẫn dường quả thật mau lẹ hơn.
A Nguyên đứng ở tại chỗ, nhìn bọn hắn đi xa một đoạn đường, vỗ vỗ trán, hướng về phía bóng lưng của Cảnh Tri Vãn, "Hứ" Một tiếng.
Tiểu Lộc cũng xem như là một nửa trợ thủ của A Nguyên, thời khắc đi theo bên người A Nguyên, sớm đã thấy rõ ràng sự tình, nhảy đến nhỏ giọng hỏi: "Tiểu thư, người đắc tội với Điển sử đại nhân à?"
A Nguyên nói: "Ta với hắn hôm nay mới lần đầu gặp mặt, em thấy rất rõ ràng mà? Ta có đắc tội hắn chỗ nào chứ?"
"Nhiều lắm là đắc tội hồ bằng cẩu đảng của hắn......"
( Hồ bằng cẩu đảng : kết bè, kết bọn làm điều xấu )
Tiểu Lộc trầm ngâm một lát, "Đúng rồi! Mặc dù em không nhớ là tiểu thư từng gặp hắn ở Nguyên phủ, nhưng có lẽ hắn thương nhớ tiểu thư đã lâu, nhưng bị chặn ngoài cửa, không cho vào. Vì tiểu thư không thích kiểu nam tử bệnh tật lại xinh đẹp như vậy, cho nên lạnh nhạt hắn. Hắn cầu mà không được, vì yêu sinh hận, hôm nay nhìn thấy tiểu thư nên cạnh khóe khắp nơi ......"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )

back top