Lưỡng Thế Hoan

Chương 143

Mộ Bắc Yên khinh thường nói: "Cận Đại Đức, ngươi đang ở trước mặt những người ngoài ở đây giả bộ làm người đứng đắn cũng thôi đi, dù thế nào, ngươi muốn lừa gạt ta nữa sao? Những chuyện hư hỏng kia của ngươi, dấu diếm được ai? Ngày ấy ngươi bị mang về nha môn, ta đã sớm hỏi rõ, ngươi cưỡng gian vợ người khác, nghiêm trọng đến mức làm chết người, là điều xác thực. Phụ thân nhìn ngươi nhiều năm vất vả cần cù hầu hạ, mới bằng lòng làm mọi cách bảo vệ. Đã dùng thuốc này đến, cũng không biết có ý định gây tai họa cho ai."
A Nguyên cười nhạo một tiếng, lúc đang định nói chuyện, Cảnh Từ đã lặng lẽ vươn tay ra, đè lên tay của nàng, ngừng câu chuyện của nàng, miễn cho nàng một đại cô nương chưa có chồng lại tiếp tục chậm rãi đàm luận chuyện nam nữ trước mặt mọi người.
A Nguyên lại mờ mịt khó hiểu, lúc ngẩng đầu nhìn, Cảnh Từ đã mở miệng nói: "Thế tử nhất định không biết, thuốc này dùng hun hương làm chủ, tuy có hiệu quả trợ hứng cho chuyện phòng the, nhưng không đến nỗi làm cho người ta hoàn toàn không cách nào cầm giữ, cho nên nói hắn có ý định gây tai họa cho ai, quả thực có chút oan uổng. Bất quá oan uổng nhất là Hạ Vương. Nếu ông ta biết được tâm phúc của mình nhuộm mũ của ông ta thành xanh mơn mởn, không biết còn có thể bảo vệ như vậy không?"
Mộ Bắc Yên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, phản ứng lại cực nhanh, "Ngươi nói là......hắn và Tiết thị?"
Cảnh Từ cười nhạt một tiếng, vỗ vỗ chưởng, bên kia Tiểu Lộc liền phụ giúp một vị phụ nhân đi tới, trong tay vẫn cầm nồi bánh bao thịt vừa mới ra lò.
Mộ Bắc Yên cũng là nhận ra, "Bà là trù nương Lâm thị? Ừm, nghe qua bà cùng Cận Đại Đức có sự tình......"
Lâm thị là quả phụ, lại có ba phần tư sắc, Cận Đại Đức thê thiếp đều ở kinh thành, hai người có chút chuyện gì đó cũng là không có gì kỳ lạ, A Nguyên chờ ở Hạ Vương phủ tra xét mấy ngày, cũng nghe qua chút ít tiếng gió.
Tính ra Hạ Vương thê thiếp vốn cũng không ít, Tiểu Hạ Vương gia càng là yêu Nguyên đại tiểu thư tình nhân vô số, bàn về sự tích phong lưu, Lâm thị cùng Cận Đại Đức này một ít hoàn toàn chưa đủ nhìn, cho nên căn bản không được người khác lưu ý.
Lâm thị mới vừa ở phòng bếp bị A Nguyên thẩm vấn, Tiểu Lộc khi chờ bánh bao cũng không biết nói thêm bao nhiêu lời, giờ phút này bà ta đầy mặt kinh hãi, cũng không dám nhìn hướng Cận Đại Đức, chỉ dập đầu nói: "Tiểu vương gia thứ tội! Tiểu vương gia thứ tội! Nô tài mặc dù từng cùng Cận tổng quản thân mật, nhưng tất cả hành động của Cận tổng quản cũng không cùng nô tài thương nghị, nô tài cái gì cũng không biết!"
Cảnh Từ liếc nàng, "Ngươi biết cái gì, lại không biết cái gì?"
Lâm thị thành thật nói: "Nô tài chỉ biết là Cận tổng quản cùng Tiết phu nhân thân mật, cũng không biết có phải hắn hay là bọn họ hợp mưu giết Vương gia......"
Nếu không có có người hầu đè lại, Cận Đại Đức thiếu chút nữa xông lên trước vung cho bà ta mấy cái tát, giãy dụa hét to nói: "Tiện nhân, ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Cận Đại Đức đã ở lâu tại Hạ Vương phủ quản gia, Lâm thị cả kinh toàn thân run rẩy, kiên trì nói: "Ta nào biết ngươi làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí? Như ngươi hại Vương gia, đó là tịch thu tài sản cả nhà, giết kẻ phạm tội! Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, lúc đại nạn cũng tự bay riêng phần mình. Huống chi ta và ngươi bất quá tình duyên sương sớm, vốn cũng không thể so với tình nồng ý hậu của ngươi cùng Tiết phu nhân!"
Cận Đại Đức cả giận nói: "Ta cùng Tiết phu nhân bất quá là tình nghĩa chủ tớ, thường xuyên cùng nhau chuẩn bị công việc trong phủ mà thôi, ngươi làm sao có thể ngậm máu phun người?"
Lâm thị nói: "Ta không hiểu được các ngươi là chủ tớ tình thâm, hay là vợ chồng tình thâm. Ta chỉ biết ngươi có một ngày sau khi say còn nhắc tới với ta, Tiết phu nhân thân thể mềm mại như bông vải, làm cho người như si mê như say rượu. Lại nói giữa ngực Tiết phu nhân có một nốt ruồi son to như hạt đậu, óng ánh sáng long lanh."
Cận Đại Đức vẻ mặt trôi nổi hồng tím giận dữ lên như lá gan heo, gần như quát ầm lên: "Lâm thị, ta xưa nay đối đãi ngươi không tệ, người lại dám vu hại ta, vu hại Tiết phu nhân như thế?"
Lâm thị nói: "Ta nào biết các ngươi làm bao nhiêu chuyện giết hại người khác! Ta còn có con trai con gái, chỉ cầu các ngươi làm những sự tình kia chớ liên lụy con gái ta là tốt rồi! Về phần ta có vu hại hay không, để người ta kiểm tra ngực Tiết phu nhân một lần chẳng phải rõ ràng sao? Ta ở Thấm Hà đã lâu, thân phận hèn mọn, cùng Tiết phu nhân lần này mới từ kinh thành theo tới cũng không quen thuộc, không thể nào nói dối điều này được."
Đúng là kết luận Cận Đại Đức phạm phải tội lớn, ước gì cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn, miễn cho liên lụy cô nhi quả phụ bọn họ.
Tiểu Lộc móc ra cái khăn lụa bọc hai cái bánh bao từ trong người ra đưa cho A Nguyên, nói nhỏ: "Tiểu thư, ăn bánh bao nóng mới ra lò này! Thật thơm! Cận Đại Đức trở mình không được đâu, em bất quá mới nói vài câu, Lâm thị nhất định là Cận Đại Đức cùng Tiết phu nhân tư thông, luyến mộ nữ sắc, hại chết Hạ Vương gia......Kỳ thật em chỉ là theo lời của mọi người đoán bừa mà thôi!"
A Nguyên rốt cuộc không có cách nào không coi ai ra gì mà gặm bánh bao như Tiểu Lộc, tiện tay cầm lấy cái bánh bao kia, đưa tới tay Cảnh Từ, nói: "Ừm, có thiên phú thuyết thư, có khi rất có tác dụng!"
Mộ Bắc Yên tư duy càng nhanh nhẹn, xem thần sắc Lâm thị ngờ vực vô căn cứ, không phải do kinh sợ mà ra, quát: "Như thế xem ra, đêm cha ta bị ngộ hại đó, ngươi cùng Tiết Chiếu Ý đã làm ra vô số chuyện không chính đáng rồi? Gian phu dâm phụ mà thôi, tự nhiên giúp nhau che chở! Đúng rồi, nếu là ngươi cùng bọn họ ban đêm làm chuyện bậy bạ kia bị cha ta biết được, hoặc còn để lại tâm tư lâu dài này, làm chuyện vong ân thí chủ này sao còn lạ gì? Vì không để cho mình bị lòng nghi ngờ, tự nhiên được nghĩ cách thoát ra cho mình. Vì vậy, dùng khăn lụa giá họa ta không thành, nghe nói Ngôn Hi bị lòng nghi ngờ, liền đem túi thơm vu oan vào trong phòng Ngôn Hi?"
Tiểu Lộc bỏ số bánh bao còn dư lại vào trong miệng, hàm hồ vỗ tay trầm trồ khen ngợi nói: "Đúng......Đúng......Chính là như vậy! Gác cổng biệt viện cùng y quán đều ở trong lòng bàn tay hắn, muốn vào gian phòng của Tả công tử, ai có thể so với hắn dễ dàng hơn?"
Cận Đại Đức lau mồ hôi, cuống quít kêu oan, kêu khóc nói: "Tiểu vương gia, Vương gia đối đãi ta ân trọng như núi, ta dù thế nào cũng không thể mưu hại ngài ấy! Chính là Tiết phu nhân, là do lão nô nhất thời hồ đồ, thấy nàng thường ở một mình phòng trống, liền thỉnh thoảng tìm lấy cớ đi thăm nàng, khiêu khích vài câu, kỳ thật cũng không thật sự như thế nào."
Mộ Bắc Yên nói: "Ta không muốn biết những chuyện hư hỏng của các ngươi, ta hiện tại chỉ cần ngươi minh bạch cho ta một câu trả lời thỏa đáng: vì sao giá họa Tả Ngôn Hi?"
Cận Đại Đức kêu lên: "Thiên địa chứng giám, ta cũng không giá họa công tử, mà là......mà thật sự chính là hung thủ hại chết Vương gia!"
"A, ngươi còn muốn nói là Ngôn Hi cũng không biết nhìn túi thơm phân biệt ra ai hại chết Tiểu Ngọc?"
"Không, không phải......Túi thơm......Đích thật là ta để vào gian phòng của Tả Ngôn Hi."
"Ngươi...... còn dám nói không phải giá họa?"
"Không phải giá họa......Chính là Tả Ngôn Hi giết Vương gia, là ta tận mắt thấy!"
"Cái......Cái gì? "
Đừng nói Mộ Bắc Yên, chính là A Nguyên, Cảnh Từ cũng không khỏi được ngẩng đầu nhìn thẳng Cận Đại Đức.
Cận Đại Đức thở phì phò, mắt nhỏ ở bên trong thình thịch hình như có hỏa diễm nhảy lên, rốt cục nói ra: "Đêm đó, Vương gia đều đuổi hết chúng ta ra ngoài, ta lấy cớ tìm kiếm Tiết phu nhân trao đổi về chuyện thế tử, ở chỗ Tiết phu nhân chờ đợi hồi lâu."
Cảnh Từ lấy ra một cái bánh bao, cắn một cái, chậm rãi nhai nuốt, không nhanh không chậm hỏi thăm: "Nghiên cứu hương liệu của bà ta, hay là nghiên cứu Âm Dương hòa hợp?"
Cận Đại Đức cúi thấp đầu không dám trả lời, một lát sau lúc nãy tiếp tục nói: "Lúc ta theo Tiết phu nhân từ trong phòng đi ra đã không còn sớm, cũng sợ bị người nghị luận, chuẩn bị lặng lẽ rời đó, lúc này chợt nghe thấy tiếng rồi nhìn thấy có người theo Hạ Vương phòng ngủ cửa sau chạy đi, bề bộn vọt đến một bên."
Mộ Bắc Yên nhếch môi, cắn răng nói: "Ngươi muốn nói, ngươi thấy được người là Tả Ngôn Hi?"
Cận Đại Đức nói: "Chỗ của Tiết phu nhân ở cái sân nhỏ đằng sau phòng Hạ Vương, huống chi......Khục, ta cũng có chút tư tâm, chỗ phụ cận kia ban đêm không có an bài người tuần tra, vào đêm hiếm có người đến. Khi phát hiện bóng người, quả thực có chút kỳ quái, thấy người nọ đặc biệt cẩn thận. Đó......đích thật là Ngôn Hi công tử. Hắn thay đổi quần áo màu sẫm, cũng không che mặt, nhưng thần sắc không nói được có điều gì quái dị, giống như có chút kinh hoảng, lại có chút thương tâm, nửa điểm không giống bộ dáng ưu nhã bình thường. Vì ta chính mình chột dạ, cũng không dám tiến lên hỏi, cũng may mà không có tiến lên hỏi, bởi vì hắn nhổ chân liền tung người chạy, lại có một thân võ công tốt!"
Hắn chưa tỉnh hồn giống như nhìn về phía Mộ Bắc Yên, "Tiểu vương gia, Ngôn Hi công tử tuy thời gian đi ra bên ngoài nhiều, nhưng thời gian ở nhà cũng không ít? Ngài có thể hiểu được Ngôn Hi công tử lại thâm tàng bất lộ như vậy sao?"
Mộ Bắc Yên khóe môi giật giật, cười đến có chút khổ sở, "Ta đương nhiên biết rõ. Chín tuổi năm đó, ta nhất thời nhìn hắn không thuận mắt muốn đánh hắn, kết quả bị hắn đánh. Lão tử nhìn ta đánh không lại hắn, lại đánh ta càng đánh ta nhiều hơn, từ đó về sau hắn sẽ không luyện thêm võ công, về sau rõ ràng là đưa ra ngoài học binh pháp, kết quả học được thân y thuật trở về. —— hắn làm như ta không biết, hắn sợ làm hỏng mặt mũi, lại sợ lão tử ta so sánh sẽ giận chó đánh mèo, mới cố ý giả bộ dáng vẻ người có văn hóa mây trôi nước chảy."
Cận Đại Đức ngây người, "Ta......lại hoàn toàn không biết! Nhìn xem Ngôn Hi công tử rời đi, rất buồn bực, liền từ chỗ hắn đẩy cửa sổ ra nhìn vào bên trong xem, liền chứng kiến Vương gia đã ngã trên mặt đất. Ta tranh thủ thời gian nhảy vào nhìn, thân thể Vương gia còn ấm áp, cũng đã không còn hô hấp. Lúc nghĩ đến báo người, nghĩ đến Ngôn Hi công tử thường ngày thanh danh vô cùng tốt, nói tiếp người bên ngoài nhất định không tin; ta lại là từ chỗ Tiết phu nhân đi ra, cũng giải thích không được lý do bỗng nhiên xuất hiện ở nội viện, chỉ sợ bị người nghi ngờ, vội vàng lại rời khỏi phòng, quay người đi tìm Tiết phu nhân thương nghị......Là do tiểu nhân nhu nhược ích kỷ, Tiết phu nhân cũng sợ hãi cực kỳ, chỉ e người bên ngoài phát giác chuyện của chúng ta, liền quyết định làm như không biết, ta như cũ quay về phòng mình ngủ......"
Mộ Bắc Yên hơi mỉm cười, "Như vậy cũng có thể ngủ?"
Cận Đại Đức kêu khóc nói: "Tiểu vương gia, tiểu nhân ngủ không được! Tiểu nhân một khi nhắm mắt, chính là bộ dáng Vương gia bị ngộ hại, mấy ngày nay chưa từng ngủ qua nửa khắc? Về sau ta còn nghe nói, Tả Ngôn Hi trước kia cố tình giá họa Tiểu vương gia, ngày thứ hai không biết là đã hối hận hay thế nào, lại lặng lẽ thu lại khăn lụa. Dùng tính tình của tiểu Vương gia, nếu là sau khi biết nhất định trong lòng còn có cảm kích, sẽ không chịu hoài nghi hắn. Tiểu nhân thực không muốn Vương gia hàm oan mà chết, nghĩ đến nhất định phải vì Vương gia báo thù, lúc này mới nghĩ ra chiêu giá họa này. Tiểu nhân có tội! Tiểu nhân có tội! Tiểu nhân cam nguyện lĩnh tội, có thể tuyệt đối không thể lại để cho hung phạm hại chết Vương gia nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật!"
--- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai tận lực đổi mới, nhưng đoán chừng có thể muộn hơn. Gần nhất trạng thái rất không tốt.
Edit + Beta: Hàn Mai

back top