Lưỡng Thế Hoan

Chương 162

Trong mắt Nhập Thất đã có sát ý, "Lúc này mới làm cho người lo lắng nhất! Nhân tâm hiểm ác, mặc dù nàng biết chút võ nghệ, làm sao địch nổi những người kia đích tận lực tính toán?"
"Ta đây cũng chỉ có thể tương kế tựu kế......"
Thanh âm Nguyên phu nhân thấp hơn, "Ta chờ nàng bị Đoan hầu làm cho đầu rơi máu chảy, mới có thể chính thức trở lại bên cạnh ta! Vị Tắc Sênh quận chúa, cũng rất nhanh đến kinh thành đi?"
Bà nhẹ nhàng cười cười, quay người ngồi trở lại thùng xe, vẫn như cũ ôn ôn hòa mà phân phó nói: "Lên đường đi!"
--------
Không chỉ có một con đường về kinh, nhưng đường xe ngựa có thể đi qua quan đạo, chỉ có một. Huống chi còn có Tiểu Hoài tương trợ, A Nguyên không tới chạng vạng tối liền đuổi theo Cảnh Từ.
Nàng giục ngựa đi đến phía sau xe ngựa, đem dây cương hất lên, người đã như cá chép nhảy lên, hạ xuống phía trước xe.
Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một người, xa phu không khỏi thất thanh.
Hầu như đồng thời, trong xe cũng truyền đến tiếng Hạ cô cô cảnh giác: "Ai?"
"Ta!"
A Nguyên thoải mái mà lên tiếng, tiện tay vén rèm lên, liếc nhìn Cảnh Từ dựa vào một bên nghỉ ngơi, cùng Hạ cô cô ngồi bên kia.
Sắc mặt Cảnh Từ có chút tái nhợt, thấy nàng một thân tao nhã hoa lệ nữ trang tiêu sái đi vào, vừa mở ra hai con ngươi ảm đạm nhìn nàng, đã lóe sáng.
Hắn cao thấp dò xét nàng, hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"
A Nguyên đem roi ngựa quấn trên tay, không khách khí chen đến bên người hắn, nói: "Huynh có phải nên nói cho ta trước không, sao bỗng nhiên huynh rời đi?"
Mắt của nàng ngọn nguồn mỉm cười, phảng phất không như tùy ý đặt câu hỏi không chút để ý, một đôi mắt đen nhìn hắn chăm chú, không chịu bỏ sót một chút thần sắc biến hóa của hắn.
Cảnh Từ yên tĩnh một lát, duỗi cánh tay để lên vai nàng, năm ngón tay thon dài, cuối cùng đem tình cảm biểu lộ vài phần.
Hắn trầm giọng nói: "Ta tạm thời quyết định hồi kinh. Dù sao nàng cũng muốn hồi kinh, rất nhanh có thể gặp mặt ở kinh thành, cũng không cần phải nhiều lời?"
A Nguyên nói: "Huynh đã sớm biết mẫu thân sẽ tới đón ta?"
Cảnh Từ giơ tay áo lên, lau đi tầng mồ hôi mịn trên trán nàng, thản nhiên nói: "Biết. Nguyên phu nhân thường xuyên vào cung, nếu như biết ta cùng nàng ở một chỗ, lơ đãng cùng Hoàng Thượng nói chút gì đó, không chừng Hoàng Thượng lại sinh ra ý niệm khác. Ta không muốn phức tạp, vẫn là không gặp nàng tốt hơn."
Đối với Lương đế rất yêu quý nàng, A Nguyên hoàn toàn không có bất kỳ ấn tượng nào, cũng nghĩ không ra Nguyên phu nhân có thể nói gì trước mặt Hoàng Thượng, Lương đế nhạy cảm. Nhưng Cảnh Từ cùng Nguyên phu nhân hiển nhiên là hai người khiến Lương đế tin tưởng. Một người trong trẻo nhưng lạnh lùng quái gở, lười cùng người ta nói chuyện, người kia nhu tư mị người, có tiếng xấu.
Nghĩ như thế, Cảnh Từ không chịu cùng Nguyên phu nhân gặp mặt, không chịu cùng hai mẹ con Nguyên phu nhân hồi kinh, cũng đúng với đạo lý của hắn.
A Nguyên tiêu tan rất nhiều, chỉ bĩu môi nói: "Vậy huynh cũng không nên không nói với ta một tiếng đã đi rồi?"
Cảnh Từ "À" một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vai nàng, thanh thanh lương lương nói: "Vốn định nói cho nàng biết, có điều lúc đó nàng đang ngủ say."
A Nguyên nhớ lại Tiểu Lộc đã từng nói qua, Cảnh Từ từng đứng trước giường hồi lâu, hai gò má nàng nóng lên, một chút nghi kị cũng đã tiêu tan hết, quay người ôm lấy eo của hắn cười khanh khách, "Huynh đường đường vẫn tự làm theo ý mình, có nghĩ tới người khác không? Chẳng qua là lúc ấy ta đứng dưới mái hiên, lại cực kì ủy khuất, thiếu chút nữa cho rằng bị huynh vứt bỏ..."
Tròng mắt Cảnh Từ hạ xuống, "Nếu ta thực sự vứt bỏ nàng, nàng sẽ như thế nào?"
A Nguyên dựa vào ngực hắn cũng không che giấu vui mừng. Mắt nàng vẫn đầy xuân ý, "Nếu như ta đã chọn huynh là *vi phu, đương nhiên tin tưởng huynh sẽ không bạc tình bạc nghĩa như vậy. Huống chi, ta có thể đem Tiêu Tiêu đuổi bay đầy trời, còn có thể đuổi huynh chạy đầy đất!"
Tóc mai của nàng cọ sát lấy tai của Cảnh Từ, cười đến tinh nghịch mà xinh đẹp.
Cảnh Từ lặng yên nhìn khuôn mặt nàng, đôi mắt đen của hắn sâu không thấy đáy, ánh nhìn không có quá nhiều tình cảm.
Hạ cô cô bên cạnh cũng không nhịn được nữa, cả giận nói: "Phì! Trên đời này vì sao lại có nữ nhân không biết xấu hổ như vậy! Đến cùng có biết chữ xấu hổ viết thế nào hay không?"
A Nguyên đã kết thù cùng bà ở Thẩm Hà. Lúc này nghe bà mắng chửi, mí mắt A Nguyên cũng không giương lên, tiện tay ném roi ngựa trong tay nói ra: "Vợ chồng chúng ta thân mật, liên quan gì đến bà? Nhàn sự quản đến cả trên giường của chủ tử, là ai không biết xấu hổ? Nếu nhìn không thuận mắt thì tự mình xuống xe, phía sau có ngựa."
Hạ cô cô cả mặt đều đen, cười lạnh nói: "Vợ chồng? Một đêm vợ chồng ư? Thật không e lệ! Việc hôn nhân của ngươi chắc chắn......"
Chưa kịp nói xong, lại nghe bên cạnh một giọng nói lạnh như hàn tuyền, "Đi ra ngoài!"
Hạ cô cô cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Cảnh Từ, lại lạnh như băng đến nỗi ngay cả không khí chung quanh đều giống như nhất thời ngưng kết. Môi của bà giật giật, nhặt lên roi ngựa mạnh mẽ đứng người lên, vung mảnh vải chạy vội đi ra ngoài.
Chưa qua một giây, liền nghe được tiếng vó ngựa dồn dập mà tại bên cạnh xe ngựa vang lên, cùng với Hạ cô cô không chút nào thu liễm: "Tiện nhân! Lão tiện nhân sinh ra tiểu tiện nhân!"
A Nguyên cười nói: "A Từ, vị cô cô này cả đời không gả cho người khác à? Bằng không thì chính là tuổi trẻ thủ tiết, mới sống sờ sờ nghẹn thành biến thái như vậy, có lẽ còn nghĩ chuyện ân ái là hòn đá cùng dòng nước lũ. Thật không hiểu được, còn tưởng rằng bà không phải cha mẹ sinh ra, là trong hòn đá bỗng xuất hiện đây này!"
Của sổ xe bỗng dưng mở, roi ngựa như độc xà chuẩn xác quất vào mặt A Nguyên.
A Nguyên đã nhìn thấy, đang định bắt lấy, thuận tiện kéo người ngoài kia bổ nhào, không đề phòng cánh tay Cảnh Từ bỗng nhiên cứng như sắt, cứng rắn đem nàng giữ không thể động đậy.
Mắt thấy cái này roi xuống, sẽ hỏng gương mặt này A Nguyên lại giật mình vừa giận, trợn mắt lên hung hăng nhìn Cảnh Từ. Cảnh Từ cũng không nhìn nàng, mắt thấy roi đã đến gần, bóp chặt cánh tay của nàng mới hướng vào phía trong bên cạnh vừa thu lại.
Roi quất vào da thịt, Cảnh Từ kêu lên một tiếng buồn bực, mặt A Nguyên không sao, áo trên vai phải của Cảnh Từ đã bị rách, da tróc thịt bong.
A Nguyên kinh hãi, cũng bất chấp làm đau hắn, vội ôm nhìn kỹ, trong miệng đã nhịn không được hướng ra phía ngoài phẫn nộ quát: "Con chó cũng không cắn chủ nhân, làm sao gặp được người hại chết chủ như bà, lão tiện nhân! Ác độc thành như vậy, trách không được đến già đến chết cũng không có người muốn! Ông trời mở to mắt, quay đầu lại nhất định có một đạo thiên lôi đánh chết bà!"
Cảnh Từ che miệng nàng lại, khẽ quát lên: "Đủ rồi!"
Hạ cô cô đã theo khung cửa sổ chứng kiến tình hình bên tong, cũng đã thay đổi sắc mặt, bận rộn sai khiến xa phu dừng lại xe ngựa, vội vàng hướng vào phía trong hỏi: "Công tử, người sao rồi?"
Cảnh Từ kéo A Nguyên che vết thương của mình, bình tĩnh nói: "Không đáng ngại. Cô cô đến đi trước chuẩn bị nơi nghỉ ngơi, nấu chút cháo loãng! Đồ án bên ngoài chưa chắc sạch sẽ."
Hạ cô cô không đáp, ngồi trên lưng ngựa chằm chằm nhìn vào trong xe.
Cảnh Từ thanh âm thoảng qua nâng lên, "Cô cô, còn không mau đi?"
Vành mắt Hạ cô cô đỏ hồng, mấy câu như nghiến răng "Con...đúng là điên rồi!"
Bà giơ roi, hung hăng một cái quất vào bụng ngựa. Con ngựa vô tội kêu thảm một tiếng, như mũi tên mà chạy ra ngoài.
Cảnh Từ lúc này mới buông tay che miệng A Nguyên ra, đem nàng đẩy sang một bên, mặt mày hắn vẫn đạm bạc như cũ, trong ngôn ngữ đã có chút ý nói: "Tạm thời cô cô sẽ không trêu nàng, nàng cũng yên đi, mọi thứ cần nhường nhịn. Cô cô đã chăm sóc ta nhiều năm, cùng ta tình như mẫu tử, ta cũng xem bà là trưởng bối, không hy vọng nàng lại vô lễ với cô cô nữa. Huống chi, nữ hài nhi gia nói chuyện cay nghiệt như thế, nàng không sợ không gả được?"
A Nguyên xé mở tay áo Cảnh Từ, cẩn thận chu đáo lau vết thương, lưu loát lấy ra thuốc trị thương, rịt thuốc băng bó kỹ cho hắn, mới thở phào một cái, chỉ mặt mình nói ra: "Ta bị bà ấy quất lên mặt, mới có thể thật sự không gả ra được! A Từ huynh còn muốn ta kính trọng bà ta? Ta không có đem bà ta quất chết dưới lòng bàn chân chính là kính trọng nhất đối với bà ta rồi!"
Ánh mắt Cảnh Từ lạnh xuống, "Nàng thật..... khác nhiều lắm!"
A Nguyên thu thập thuốc trị thương, tản mạn mà cười: "May mắn ta đã không nhớ ra được tình hình lúc trước. Nếu như từ trước Hạ cô cô đối với ta như vậy, ta còn mọi cách nhường nhịn, chỉ có thể nói ta đủ ngu xuẩn, ngu xuẩn đến mức bây giờ ta còn muốn đánh chết ta lúc đó!"
Cảnh Từ lạnh lùng nhìn nàng, phân phó phía ngoài xa phu: "Tiếp tục đi thôi! Ban đêm nhờ gia đình kia nghỉ ngơi."
Xa phu gật đầu, xe ngựa liền hướng phía trước chạy đi.
A Nguyên muốn ngồi bên người Cảnh Từ, lại sợ đụng vết thương của Cảnh Từ, ngồi vào vị trí của Hạ cô cô lúc trước, lại cách Cảnh Từ có chút xa.
Nàng chần trừ ngồi chốc lát, đem mép váy nhấc tới, khoanh chân ngồi ở bên chân Cảnh Từ.
Tư thế ngồi bất nhã như thế....
Cảnh Từ vỗ trán im lặng, rồi lại không phải không thừa nhận, nàng ôm kiếm mà ngồi, rõ ràng cũng có thể hiện ra tiêu sái tuấn nhã.

back top