Cảnh Từ ôm vai, nhắm mắt, trầm ngưng hiện ra sắc mặt đắng chát cùng bất đắc dĩ lóe lên rồi biến mấtTạ Nham đã đi đến bên cạnh hắn, vỗ nhè nhẹ lên vai hắn, sau đó liền gặp Trường Nhạc công chúa hướng hắn liếc mắt rõ ràng.
Bà lão vẫn còn nói: "Còn có chuyện tiếp sau, không biết chư vị muốn nghe hay không"
Trường Nhạc công chúa vội hỏi: "Còn có cái gì?"
Bà lão nói: "Vương cô nương rơi xuống nước, Nguyên cô nương hô, quận chúa đâm đầu xuống hồ rồi! Vị cô cô cùng Vương cô nương đến kia thì tại hô, nhanh đi mời Hoàng Thượng, Nguyên đại tiểu thư đẩy quận chúa xuống hồ rồi! Vị cô cô kia nhảy xuống nước cứu người, Nguyên cô nương liền tự nói, "Khổ nhục kế à? Cái trò này cứ làm lại, thối không ngửi được là việc nhỏ, lại khiến cái mạng nhỏ của ta nguy mất! Ta không thể coi tiền như rác như thế được......'"
Trường Nhạc công chúa hướng A Nguyên giơ ngón tay cái lên, khen nàng nhìn người thanh minh, gặp việc cơ mật bình tĩnh.
Nhưng A Nguyên nhìn chằm chằm vào bà lão, sắc mặt cũng không tốt.
Quả nhiên, bà lão nói tiếp: "Nguyên cô nương nói xong, liền kéo chỗ có dấu chân của Vương cô nương trước khi rơi xuống nước rồi che lại, sau đó dùng ngân trâm gõ vào lan can kia, chọn chỗ gỗ màu sáng rồi đào rỗng. Cái lan can này đã sớm mục nát lắm rồi, lại bị nàng rạch xuống như vậy, đừng nói một người đụng vào, dù cho tùy tiện đạp vào một cước, đều có thể lập tức gẫy đổ."
"......"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía A Nguyên, Lương đế một hồi lâu mới bật hơi nói: "Thật sự là......hảo tâm cơ! Ngươi đây là từ khi vừa mới bắt đầu đã thiết kế một lối thoát thân cho chính mình ư?"
Khuôn mặt A Nguyên phiếm hồng, hướng Lương đế hành lễ nói: "Xin hoàng thượng thứ tội, A Nguyên không muốn bị hàm oan! Nếu không có đoạn lan can rơi xuống làm chứng, lão cô cô này lại không đi ra làm chứng cho thần, hôm nay thần phải chịu 50 roi kia, chắc hẳn sẽ không chịu nổi?"
Lương đế ngầm bực A Nguyên không có chừng mực, đè nặng tính tình nói: "Đúng, ngươi đã sớm có ý định, vì sao lúc đầu không trực tiếp để cho chúng ta đi thăm dò hiện trường? Đoan hầu lúc ấy đã nói rồi, cho ngươi tự giải thích, hắn sẽ nghe."
Sắc mặt Cảnh Từ đột nhiên nhợt nhạt.
A Nguyên đã nhẹ nhàng nở nụ cười, thần sắc thê lương cực kỳ, "Hoàng Thượng, cái gọi là nguy nan mới biết được nhân tâm, thần chỉ muốn nhìn một chút nhân tâm mà thôi! Sau khi ngày đó bị thương nặng tỉnh lại, tất cả mọi người với thần mà nói đều lạ lẫm. Tính cả mẫu thân của thần, vị hôn phu của thần, bằng hữu của thần, thậm chí chính bản thân thần, thần đều hoàn toàn không hiểu được là người thế nào, không hiểu được bọn họ là thật tình đối đãi với thần, hay là hư tình giả ý. Là Tắc Sênh quận chúa tự nhảy vào hồ nước, hay là thần đẩy vào trong hồ, nàng nói miệng không bằng chứng, thần cũng nói miệng không bằng chứng. Thần đã nghĩ muốn xem thử, khi song phương đều nói miệng không bằng chứng, người giúp thần là ai, người hại thần là ai, người tin thần là ai, người nghi ngờ thần sau đó đẩy thần vào vạn kiếp bất phục đích, là ai!"
Nàng chậm rãi đi về hướng Cảnh Từ, "Nếu là nàng nhảy vào hồ nước, giá họa cho thần, thân phận nàng không giống người thường, huống chi là khách từ xa tới, căn bản sẽ không hại nàng thế nàonếu là thần đẩy nàng vào hồ, Hoàng Thượng dù có lòng yêu thương, cũng sẽ xử trí thần giống như vậy. Thần phải cõng thêm tội giết người, bị quất roi, bị nhốt, từ nay về sau thân bại danh liệt, thể xác và tinh thần đều tàn tạ......Dùng sự thông minh cơ trí của vị hôn phu của thần, tự nhiên có thể đem hậu quả thấy rất rõ ràng. Có thể mặc dù như vậy, vị hôn phu của thần vẫn không do dự chút nào lựa chọn tín nhiệm người hại thần, trở thành thành viên một nhà hại thần!"
Cảnh Từ lẳng lặng nhìn nàng, sau nửa ngày mới đáp: "A Nguyên, là ta sai rồi. Ta cũng không có sự thông minh cơ trí mà nàng nghĩ, cho nên ta chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc tin và không tin. Ta chỉ là vô ý thức lựa chọn bên nào ta cho là đúng."
A Nguyên cười lạnh: "Chưa từng nghĩ đến hậu quả? Chưa từng nghĩ đến hậu quả vợ mình lưng đeo tiếng xấu giết người à?"
Cảnh Từ hạ thấp lông mày, thở dài: "Tắc Sênh như thân muội muội của ta, có lẽ, ta đã quen yêu thương chiều chuộng nàng, không để ý đến cảm thụ của nàng. Thực xin lỗi!"
Thanh âm của hắn chưa bao giờ có sự thành khẩn như vậy, nhưng A Nguyên lại cười càng nhiều hơn.
"Chàng coi nàng ta là thân muội muội cũng tốt, coi là phu nhân cũng tốt, tóm lại chàng đã nói cho ta biết, nàng ta ở trong lòng chàng mới là quý giá nhất, không thể chịu tổn thương nhất, mặc dù nàng ta sai, mặc dù nàng ta hại người, chàng đều toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng ta! Mà ta......Chàng nhưng lại vô ý thức cho rằng, ta lưng đeo tội danh này, lưng đeo trách phạt này, cũng không có gì lớn, đúng không?"
Cảnh Từ không đáp, đầu ngón tay giấu ở trong tay áo chưa phát giác ra đang run nhè nhẹ.
Tiểu cô nương kia từ nhỏ đến lớn cố gắng lấy hắn làm niềm vui, bởi vì luôn không cách nào nói rõ với nàng về nguyên nhân tội lỗi, những lúc lưng đeo tội danh vô cớ, lưng đeo trách phạt ...... tựa hồ cũng không ít?
Mà nàng luôn nhìn xem sắc mặt của hắn, ẩn giấu ủy khuất, khúm núm tiếp nhận hết thảy chỉ trích có lý hay vô lý ......hầu như đã thành thói quen.
Hắn kỳ thật cũng không phải không biết ủy khuất của nàng, cho nên sau khi nàng là người vô tội phải chịu khiến trách, luôn trăm phương ngàn kế đối đãi với nàng thật tốt, đền bù cho nàng, thậm chí mang nàng đi đến nước khác né tránh hết thảy những điều đó ......
Bởi vì đã từng đền bù hoặc sắp đền bù, hắn giống như thật sự cho rằng, để nàng thừa nhận tội danh hoặc chỉ trích, cũng không có gì lớn?
Huống chi, hắn luôn bảo vệ nàng sau lưng, nhất định sẽ cùng nàng gánh chịu tất cả chỉ trích hướng về nàng.
Có lẽ hắn hoàn toàn chưa từng hỏi, nàng có nguyện ý thừa nhận những chỉ trích thậm chí trách phạt kia hay không......
A Nguyên nhìn hắn khép đôi mi dày xuống, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, liền chậm rãi lui lại mấy bước, thối lui đến trước mặt Lương đế, chợt nghe thấy tiếng quỳ xuống đất, dập đầu xuống đất, trùng trùng điệp điệp ba cái khấu đầu, nói: "Hoàng Thượng, Đoan hầu đối đãi thần đã vô tình, lại không có nghĩa, càng không có nửa phần bảo vệ cùng tín nhiệm giữa vợ chồng. Thần sợ còn sống mà gả vào Đoan Hầu phủ, sẽ bị người làm hại không sống được! Cầu Hoàng Thượng giải trừ hôn ước của thần và Đoan hầu, cứu cái mạng nhỏ này của A Nguyên, để cho A Nguyên một con đường sống!"
"Ngươi......điều này cũng nói được, nào có không hợp thói thường như vậy ......"
Lương đế mặc dù đã sớm nghĩ đến giải trừ hôn ước của hai người, nhưng lúc này A Nguyên dứt khoát mà chủ động đưa ra như thế, sắc mặt Cảnh Từ lại càng lúng túng, thực sự do dự, "Việc này......đợi trẫm với mẫu thân ngươi thương nghị sau đi!"
A Nguyên nói: "Hoàng Thượng yêu thương Đoan hầu, nhất định có thể nhìn ra người được chàng coi trọng nhất là ai, đương nhiên sẽ trở thành toàn bộ tâm nguyện của chàng. Thần đối với chàng tuy nhẹ tựa lông hồng, cũng sẽ không vì không cam lòng mà trở nên thiếu tự trọng, để chàng cam chịu một thê tử bạch nhãn. Nếu như tất cả đều không trung thực, hà tất phải chịu đồng sàng dị mộng? Còn cầu Hoàng Thượng đừng chậm trễ chàng, cũng đừng chậm trễ thần!"
Cảnh Từ chợt lạnh lùng nói: "Nàng im ngay! Đã người của ta, bớt mơ mộng đến chuyện khác đi, cũng sẽ không có cái gọi là đồng sàng dị mộng đâu!"
A Nguyên cười đứng lên, "Sinh tử của ta chàng mặc kệ, lại muốn quản mộng của ta? Chàng cho rằng chàng là thiên, chàng là thần? Chàng là thiên thần cũng không cần biết ta làm cái gì, muốn cái gì!"
Cảnh Từ nói: "Bất luận nàng đang nghĩ gì, cũng đừng hờn giận mà nói, trước tiên hãy đi thay y phục đi!"
Lời nói của hắn chuyển đổi cực nhanh, làm cho A Nguyên rất ngoài ý muốn, chằm chằm liếc nhìn Cảnh Từ.
Lương đế thừa cơ cũng vẫy vẫy tay, "Đúng rồi, Trường Nhạc, cùng A Nguyên đi vào nội cung của con thay quần áo đi, nữ hài nhi ở cùng nhau cũng dễ nói chuyện."
Trường Nhạc công chúa đáp, lúc bề bộn đến đỡ A Nguyên, A Nguyên lại như cũ quỳ thẳng người, như là nham thạch không nhúc nhích.
Lương đế tuy không nhờ Nguyên phu nhân việc của Cảnh Từ, nhưng Nguyên phu nhân tâm tư nhanh nhẹn, đã sớm nhìn ra tâm tư của Lương đế, cũng tiến lên đỡ A Nguyên, hướng nàng nháy mắt nói: "A Nguyên nghe lời, trước tiên đi thay quần áo. Có chuyện gì, ngày sau Hoàng Thượng tự nhiên sẽ làm chủ cho con!"
A Nguyên chỉ đành nhịn xuống, hướng Lương đế hành lễ cáo lui.
Khi đang theo Trường Nhạc công chúa rời đi, chợt nghe từ bên cạnh vang lên giọng nói tiêu tác của Cảnh Từ: "A Nguyên, nàng nhớ kỹ, hôn ước của chúng ta, không có khả năng giải trừ!"
A Nguyên kinh ngạc, bỗng xoay người nhìn về phía hắn, vừa cười rộ lên.
Nàng nói: "Chàng dám cùng ta kết hôn, ta liền dám biến toàn bộ kinh thành thành nón xanh đội cho chàng*")
* Ý nói cắm sừng
A Nguyên nghênh ngang rời đi, lưu lại một đám người giật mình đứng ngây tại chỗ.
Cảnh Từ dừng lại phía sau lưng của nàng, chợt nghe thấy tiếng hắn quay người, bước nhanh rời đi theo một hướng khác.
Vẫn là một bộ thanh sam tiêu sái tự nhiên, chiếu trên hồ nước bao la mờ mịt, sắc trời trong sáng, khi nhìn thấy có một sự yên tĩnh không nói ra được, hoàn toàn không thể hiện ra vẻ phẫn nộ hay nhục nhã.
Tạ Nham vội hỏi: "Hoàng Thượng, thần đi theo xem thử."
Tâm Lương đế đang lo lắng, thấy thế vội nói: "Tốt, coi chừng nó giúp trẫm."
Tạ Nham đáp, vội vàng đuổi theo.
Lương đế nhìn về phía Nguyên phu nhân, "Ngọc La, trẫm thật sự không tin......không tin con bé là con gái của nàng."
Nguyên phu nhân mặc dù phong lưu, nhưng ngôn ngữ ôn nhu, khéo hiểu lòng người, sẽ không có khả năng nói ra ngôn ngữ kinh thế hãi tục như thế.
Tuy nói thế tục đối với nữ nhân có rất nhiều hạn chế, chịu lễ giáo ước thúc, chỉ khi nào nữ nhân không kiêng kỵ gì đứng lên, cũng rất dễ dàng làm cho nam nhân xấu hổ vô cùng.
Nguyên phu nhân cũng than thở, lại nói: "Thiếp ngược lại cảm thấy Hoàng Thượng càng nên tin tưởng, con bé chắc chắn là con gái của thiếp. Điều nó làm, lời nó nói, đều là những điều Ngọc La bao nhiêu năm qua muốn làm, muốn nói, cũng không dám làm, không dám nói......Cũng bị phụ lòng, con gái của thiếp so với thiếp càng dũng cảm. Như vậy rất tốt, thiếp không ngại nuôi dưỡng nó cả đời, nó cũng không lo không có nam nhân."
Lương đế cần nói cái gì, khi nhìn thấy nguyên phu nhân giơ lên tay áo lau nước mắt, chỉ có thể kiềm chế lại, thở dài: "Các ngươi ......"
Bên cạnh tựa hồ như cũng có người đang thở dài, đúng là bà lão vừa rồi đã làm chứng.
Nguyên phu nhân dò xét bà vài lần, càng nhìn càng quen mặt, hỏi: "Bà tên là gì? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Bà lão nói: "Phu nhân nhất định đã quên, ngày đó ta hầu hạ bên người Thái hậu, người là cung nữ của Chiêu Tông hoàng đế, lúc ấy thường xuyên gặp mặt. Về sau Chiêu Tông tứ hôn, ta còn tặng qua phu nhân một đôi hầu bao. Lúc ấy chúng ta đều cho rằng người được ban cho Chu Tướng quân......Ôi, chính là Hoàng Thượng của hôm nay, ai ngờ về sau lại gả cho Nguyên tướng quân."
Nguyên phu nhân cẩn thận nhìn rõ mặt mày bà, cuối cùng nhận ra được, "Bà là......Cần cô?"
--- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
-------------------
Tâm sự một chút nào, các bạn suy nghĩ thế nào về Cảnh Từ và A Nguyên?
Theo mình, Cảnh Từ người này tâm tư rất phức tạp, không phải không muốn tin A Nguyên mà khi vừa nghĩ đến liền nhớ về sự tình bị phản bội, bị thương, bị vứt giữa rừng ngày trước. Ở hắn có sự dằn xé giữa việc yêu A Nguyên và muốn trả thù. Nhưng cuối cùng, cũng không cách nào trả thù được, cuối cùng chỉ làm chính bản thân mình dằn vặt đau khổ.
Còn A Nguyên đã mất đi kí ức, đã không còn là Phong Miên Vãn ngày trước, và không biết vì sao Cảnh Từ lại đối xử với nàng như vậy. Có lẽ chỉ khi A Nguyên nhớ lại mới có thể giải thích rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, khi đó mới có thể giải quyết được khúc mắc trong lòng cả hai.
Bà lão vẫn còn nói: "Còn có chuyện tiếp sau, không biết chư vị muốn nghe hay không"
Trường Nhạc công chúa vội hỏi: "Còn có cái gì?"
Bà lão nói: "Vương cô nương rơi xuống nước, Nguyên cô nương hô, quận chúa đâm đầu xuống hồ rồi! Vị cô cô cùng Vương cô nương đến kia thì tại hô, nhanh đi mời Hoàng Thượng, Nguyên đại tiểu thư đẩy quận chúa xuống hồ rồi! Vị cô cô kia nhảy xuống nước cứu người, Nguyên cô nương liền tự nói, "Khổ nhục kế à? Cái trò này cứ làm lại, thối không ngửi được là việc nhỏ, lại khiến cái mạng nhỏ của ta nguy mất! Ta không thể coi tiền như rác như thế được......'"
Trường Nhạc công chúa hướng A Nguyên giơ ngón tay cái lên, khen nàng nhìn người thanh minh, gặp việc cơ mật bình tĩnh.
Nhưng A Nguyên nhìn chằm chằm vào bà lão, sắc mặt cũng không tốt.
Quả nhiên, bà lão nói tiếp: "Nguyên cô nương nói xong, liền kéo chỗ có dấu chân của Vương cô nương trước khi rơi xuống nước rồi che lại, sau đó dùng ngân trâm gõ vào lan can kia, chọn chỗ gỗ màu sáng rồi đào rỗng. Cái lan can này đã sớm mục nát lắm rồi, lại bị nàng rạch xuống như vậy, đừng nói một người đụng vào, dù cho tùy tiện đạp vào một cước, đều có thể lập tức gẫy đổ."
"......"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía A Nguyên, Lương đế một hồi lâu mới bật hơi nói: "Thật sự là......hảo tâm cơ! Ngươi đây là từ khi vừa mới bắt đầu đã thiết kế một lối thoát thân cho chính mình ư?"
Khuôn mặt A Nguyên phiếm hồng, hướng Lương đế hành lễ nói: "Xin hoàng thượng thứ tội, A Nguyên không muốn bị hàm oan! Nếu không có đoạn lan can rơi xuống làm chứng, lão cô cô này lại không đi ra làm chứng cho thần, hôm nay thần phải chịu 50 roi kia, chắc hẳn sẽ không chịu nổi?"
Lương đế ngầm bực A Nguyên không có chừng mực, đè nặng tính tình nói: "Đúng, ngươi đã sớm có ý định, vì sao lúc đầu không trực tiếp để cho chúng ta đi thăm dò hiện trường? Đoan hầu lúc ấy đã nói rồi, cho ngươi tự giải thích, hắn sẽ nghe."
Sắc mặt Cảnh Từ đột nhiên nhợt nhạt.
A Nguyên đã nhẹ nhàng nở nụ cười, thần sắc thê lương cực kỳ, "Hoàng Thượng, cái gọi là nguy nan mới biết được nhân tâm, thần chỉ muốn nhìn một chút nhân tâm mà thôi! Sau khi ngày đó bị thương nặng tỉnh lại, tất cả mọi người với thần mà nói đều lạ lẫm. Tính cả mẫu thân của thần, vị hôn phu của thần, bằng hữu của thần, thậm chí chính bản thân thần, thần đều hoàn toàn không hiểu được là người thế nào, không hiểu được bọn họ là thật tình đối đãi với thần, hay là hư tình giả ý. Là Tắc Sênh quận chúa tự nhảy vào hồ nước, hay là thần đẩy vào trong hồ, nàng nói miệng không bằng chứng, thần cũng nói miệng không bằng chứng. Thần đã nghĩ muốn xem thử, khi song phương đều nói miệng không bằng chứng, người giúp thần là ai, người hại thần là ai, người tin thần là ai, người nghi ngờ thần sau đó đẩy thần vào vạn kiếp bất phục đích, là ai!"
Nàng chậm rãi đi về hướng Cảnh Từ, "Nếu là nàng nhảy vào hồ nước, giá họa cho thần, thân phận nàng không giống người thường, huống chi là khách từ xa tới, căn bản sẽ không hại nàng thế nàonếu là thần đẩy nàng vào hồ, Hoàng Thượng dù có lòng yêu thương, cũng sẽ xử trí thần giống như vậy. Thần phải cõng thêm tội giết người, bị quất roi, bị nhốt, từ nay về sau thân bại danh liệt, thể xác và tinh thần đều tàn tạ......Dùng sự thông minh cơ trí của vị hôn phu của thần, tự nhiên có thể đem hậu quả thấy rất rõ ràng. Có thể mặc dù như vậy, vị hôn phu của thần vẫn không do dự chút nào lựa chọn tín nhiệm người hại thần, trở thành thành viên một nhà hại thần!"
Cảnh Từ lẳng lặng nhìn nàng, sau nửa ngày mới đáp: "A Nguyên, là ta sai rồi. Ta cũng không có sự thông minh cơ trí mà nàng nghĩ, cho nên ta chưa từng nghĩ đến hậu quả của việc tin và không tin. Ta chỉ là vô ý thức lựa chọn bên nào ta cho là đúng."
A Nguyên cười lạnh: "Chưa từng nghĩ đến hậu quả? Chưa từng nghĩ đến hậu quả vợ mình lưng đeo tiếng xấu giết người à?"
Cảnh Từ hạ thấp lông mày, thở dài: "Tắc Sênh như thân muội muội của ta, có lẽ, ta đã quen yêu thương chiều chuộng nàng, không để ý đến cảm thụ của nàng. Thực xin lỗi!"
Thanh âm của hắn chưa bao giờ có sự thành khẩn như vậy, nhưng A Nguyên lại cười càng nhiều hơn.
"Chàng coi nàng ta là thân muội muội cũng tốt, coi là phu nhân cũng tốt, tóm lại chàng đã nói cho ta biết, nàng ta ở trong lòng chàng mới là quý giá nhất, không thể chịu tổn thương nhất, mặc dù nàng ta sai, mặc dù nàng ta hại người, chàng đều toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng ta! Mà ta......Chàng nhưng lại vô ý thức cho rằng, ta lưng đeo tội danh này, lưng đeo trách phạt này, cũng không có gì lớn, đúng không?"
Cảnh Từ không đáp, đầu ngón tay giấu ở trong tay áo chưa phát giác ra đang run nhè nhẹ.
Tiểu cô nương kia từ nhỏ đến lớn cố gắng lấy hắn làm niềm vui, bởi vì luôn không cách nào nói rõ với nàng về nguyên nhân tội lỗi, những lúc lưng đeo tội danh vô cớ, lưng đeo trách phạt ...... tựa hồ cũng không ít?
Mà nàng luôn nhìn xem sắc mặt của hắn, ẩn giấu ủy khuất, khúm núm tiếp nhận hết thảy chỉ trích có lý hay vô lý ......hầu như đã thành thói quen.
Hắn kỳ thật cũng không phải không biết ủy khuất của nàng, cho nên sau khi nàng là người vô tội phải chịu khiến trách, luôn trăm phương ngàn kế đối đãi với nàng thật tốt, đền bù cho nàng, thậm chí mang nàng đi đến nước khác né tránh hết thảy những điều đó ......
Bởi vì đã từng đền bù hoặc sắp đền bù, hắn giống như thật sự cho rằng, để nàng thừa nhận tội danh hoặc chỉ trích, cũng không có gì lớn?
Huống chi, hắn luôn bảo vệ nàng sau lưng, nhất định sẽ cùng nàng gánh chịu tất cả chỉ trích hướng về nàng.
Có lẽ hắn hoàn toàn chưa từng hỏi, nàng có nguyện ý thừa nhận những chỉ trích thậm chí trách phạt kia hay không......
A Nguyên nhìn hắn khép đôi mi dày xuống, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, liền chậm rãi lui lại mấy bước, thối lui đến trước mặt Lương đế, chợt nghe thấy tiếng quỳ xuống đất, dập đầu xuống đất, trùng trùng điệp điệp ba cái khấu đầu, nói: "Hoàng Thượng, Đoan hầu đối đãi thần đã vô tình, lại không có nghĩa, càng không có nửa phần bảo vệ cùng tín nhiệm giữa vợ chồng. Thần sợ còn sống mà gả vào Đoan Hầu phủ, sẽ bị người làm hại không sống được! Cầu Hoàng Thượng giải trừ hôn ước của thần và Đoan hầu, cứu cái mạng nhỏ này của A Nguyên, để cho A Nguyên một con đường sống!"
"Ngươi......điều này cũng nói được, nào có không hợp thói thường như vậy ......"
Lương đế mặc dù đã sớm nghĩ đến giải trừ hôn ước của hai người, nhưng lúc này A Nguyên dứt khoát mà chủ động đưa ra như thế, sắc mặt Cảnh Từ lại càng lúng túng, thực sự do dự, "Việc này......đợi trẫm với mẫu thân ngươi thương nghị sau đi!"
A Nguyên nói: "Hoàng Thượng yêu thương Đoan hầu, nhất định có thể nhìn ra người được chàng coi trọng nhất là ai, đương nhiên sẽ trở thành toàn bộ tâm nguyện của chàng. Thần đối với chàng tuy nhẹ tựa lông hồng, cũng sẽ không vì không cam lòng mà trở nên thiếu tự trọng, để chàng cam chịu một thê tử bạch nhãn. Nếu như tất cả đều không trung thực, hà tất phải chịu đồng sàng dị mộng? Còn cầu Hoàng Thượng đừng chậm trễ chàng, cũng đừng chậm trễ thần!"
Cảnh Từ chợt lạnh lùng nói: "Nàng im ngay! Đã người của ta, bớt mơ mộng đến chuyện khác đi, cũng sẽ không có cái gọi là đồng sàng dị mộng đâu!"
A Nguyên cười đứng lên, "Sinh tử của ta chàng mặc kệ, lại muốn quản mộng của ta? Chàng cho rằng chàng là thiên, chàng là thần? Chàng là thiên thần cũng không cần biết ta làm cái gì, muốn cái gì!"
Cảnh Từ nói: "Bất luận nàng đang nghĩ gì, cũng đừng hờn giận mà nói, trước tiên hãy đi thay y phục đi!"
Lời nói của hắn chuyển đổi cực nhanh, làm cho A Nguyên rất ngoài ý muốn, chằm chằm liếc nhìn Cảnh Từ.
Lương đế thừa cơ cũng vẫy vẫy tay, "Đúng rồi, Trường Nhạc, cùng A Nguyên đi vào nội cung của con thay quần áo đi, nữ hài nhi ở cùng nhau cũng dễ nói chuyện."
Trường Nhạc công chúa đáp, lúc bề bộn đến đỡ A Nguyên, A Nguyên lại như cũ quỳ thẳng người, như là nham thạch không nhúc nhích.
Lương đế tuy không nhờ Nguyên phu nhân việc của Cảnh Từ, nhưng Nguyên phu nhân tâm tư nhanh nhẹn, đã sớm nhìn ra tâm tư của Lương đế, cũng tiến lên đỡ A Nguyên, hướng nàng nháy mắt nói: "A Nguyên nghe lời, trước tiên đi thay quần áo. Có chuyện gì, ngày sau Hoàng Thượng tự nhiên sẽ làm chủ cho con!"
A Nguyên chỉ đành nhịn xuống, hướng Lương đế hành lễ cáo lui.
Khi đang theo Trường Nhạc công chúa rời đi, chợt nghe từ bên cạnh vang lên giọng nói tiêu tác của Cảnh Từ: "A Nguyên, nàng nhớ kỹ, hôn ước của chúng ta, không có khả năng giải trừ!"
A Nguyên kinh ngạc, bỗng xoay người nhìn về phía hắn, vừa cười rộ lên.
Nàng nói: "Chàng dám cùng ta kết hôn, ta liền dám biến toàn bộ kinh thành thành nón xanh đội cho chàng*")
* Ý nói cắm sừng
A Nguyên nghênh ngang rời đi, lưu lại một đám người giật mình đứng ngây tại chỗ.
Cảnh Từ dừng lại phía sau lưng của nàng, chợt nghe thấy tiếng hắn quay người, bước nhanh rời đi theo một hướng khác.
Vẫn là một bộ thanh sam tiêu sái tự nhiên, chiếu trên hồ nước bao la mờ mịt, sắc trời trong sáng, khi nhìn thấy có một sự yên tĩnh không nói ra được, hoàn toàn không thể hiện ra vẻ phẫn nộ hay nhục nhã.
Tạ Nham vội hỏi: "Hoàng Thượng, thần đi theo xem thử."
Tâm Lương đế đang lo lắng, thấy thế vội nói: "Tốt, coi chừng nó giúp trẫm."
Tạ Nham đáp, vội vàng đuổi theo.
Lương đế nhìn về phía Nguyên phu nhân, "Ngọc La, trẫm thật sự không tin......không tin con bé là con gái của nàng."
Nguyên phu nhân mặc dù phong lưu, nhưng ngôn ngữ ôn nhu, khéo hiểu lòng người, sẽ không có khả năng nói ra ngôn ngữ kinh thế hãi tục như thế.
Tuy nói thế tục đối với nữ nhân có rất nhiều hạn chế, chịu lễ giáo ước thúc, chỉ khi nào nữ nhân không kiêng kỵ gì đứng lên, cũng rất dễ dàng làm cho nam nhân xấu hổ vô cùng.
Nguyên phu nhân cũng than thở, lại nói: "Thiếp ngược lại cảm thấy Hoàng Thượng càng nên tin tưởng, con bé chắc chắn là con gái của thiếp. Điều nó làm, lời nó nói, đều là những điều Ngọc La bao nhiêu năm qua muốn làm, muốn nói, cũng không dám làm, không dám nói......Cũng bị phụ lòng, con gái của thiếp so với thiếp càng dũng cảm. Như vậy rất tốt, thiếp không ngại nuôi dưỡng nó cả đời, nó cũng không lo không có nam nhân."
Lương đế cần nói cái gì, khi nhìn thấy nguyên phu nhân giơ lên tay áo lau nước mắt, chỉ có thể kiềm chế lại, thở dài: "Các ngươi ......"
Bên cạnh tựa hồ như cũng có người đang thở dài, đúng là bà lão vừa rồi đã làm chứng.
Nguyên phu nhân dò xét bà vài lần, càng nhìn càng quen mặt, hỏi: "Bà tên là gì? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
Bà lão nói: "Phu nhân nhất định đã quên, ngày đó ta hầu hạ bên người Thái hậu, người là cung nữ của Chiêu Tông hoàng đế, lúc ấy thường xuyên gặp mặt. Về sau Chiêu Tông tứ hôn, ta còn tặng qua phu nhân một đôi hầu bao. Lúc ấy chúng ta đều cho rằng người được ban cho Chu Tướng quân......Ôi, chính là Hoàng Thượng của hôm nay, ai ngờ về sau lại gả cho Nguyên tướng quân."
Nguyên phu nhân cẩn thận nhìn rõ mặt mày bà, cuối cùng nhận ra được, "Bà là......Cần cô?"
--- đề lời nói với người xa lạ--- ngày mai gặp!
-------------------
Tâm sự một chút nào, các bạn suy nghĩ thế nào về Cảnh Từ và A Nguyên?
Theo mình, Cảnh Từ người này tâm tư rất phức tạp, không phải không muốn tin A Nguyên mà khi vừa nghĩ đến liền nhớ về sự tình bị phản bội, bị thương, bị vứt giữa rừng ngày trước. Ở hắn có sự dằn xé giữa việc yêu A Nguyên và muốn trả thù. Nhưng cuối cùng, cũng không cách nào trả thù được, cuối cùng chỉ làm chính bản thân mình dằn vặt đau khổ.
Còn A Nguyên đã mất đi kí ức, đã không còn là Phong Miên Vãn ngày trước, và không biết vì sao Cảnh Từ lại đối xử với nàng như vậy. Có lẽ chỉ khi A Nguyên nhớ lại mới có thể giải thích rõ chuyện gì đã xảy ra vào đêm đó, khi đó mới có thể giải quyết được khúc mắc trong lòng cả hai.