A Nguyên cũng không dám nói cho Nguyên phu nhân, người hẹn nàng đi Tây Khê gặp nhau, không phải Trường Nhạc công chúa, mà là Tắc Sênh quận chúa.
Nhưng Tiểu Lộc thấy A Nguyên thổ huyết, cũng không dám giấu diếm, rỗi rãnh liền đầu đuôi gốc ngọn nói cho Nguyên phu nhân.
Nguyên phu nhân vừa đau lòng, vừa căm tức, gấp gáp tìm thái y quen biết tới khám và chữa bệnh cho A Nguyên, hỏi thăm mà nói là nhất thời khí hỏa công tâm, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng nếu không điều trị tốt, chỉ sợ bất lợi them cho thai nhi.
Nguyên phu nhân bận rộn sai khiến người đi sắc thuốc, lệnh cho A Nguyên nằm trên giường điều dưỡng, không cho phép người đến quấy nhiễu.
A Nguyên uống xong thuốc, ngủ đến ngày thứ hai mới tỉnh lại, lại nằm mơ suốt cả đêm, tỉnh lại cả đầu óc đều là bóng người lạ lẫm nhưng lại rất quen hiện lên, chập chờn rồi lại chẳng được gì. Nàng tuy có quyết đoán, mọi thứ cũng mặc kệ, cũng không phải do một lòng chìm chìm nổi nổi, dường như không có tin tức manh mối nào.
Bởi vì thấy Nguyên phu nhân ngày đêm canh giữ ở bên người, nàng cũng không chịu lộ ra thần sắc phiền não, chỉ mỉm cười nói: "Mẫu thân sao không đi nghỉ ngơi? Con hôm qua chẳng qua là phơi nắng có chút choáng váng đầu, sau khi thức dậy đã khoẻ lại rồi."
Nguyên phu nhân đối với Vương Tắc Sênh căm tức cực kỳ, chỉ cảm thấy nha đầu kia có bệnh, mà bệnh cũng không nhẹ; lại thấy A Nguyên biết mình, ngược lại an ủi nàng, càng đối với đứa con gái mất đi mà gặp lại này yêu thương không thôi, mỉm cười nói: "Con cũng không cần dấu diếm ta, ta đã nghe Tiểu Lộc nói rồi. Kỳ thật chúng ta căn bản không cần quản người bên ngoài nói cái gì. Đã có thể một lần nữa sống lại, chính là do ông trời ban ân, không thể lại tiếp tục mù quáng ở kiếp này! Ta phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, sống thật thống khoái, tiêu diêu tự tại hơn so với bất luận kẻ nào. Với những những kẻ rảnh rỗi nói lơiif phiền nhiễu đến chúng ta, cứ nghiền những lời đó dưới chân, chính là kẻ ở sau lưng nói luyên thuyên không mặt mũi liễu! Con ngày mai chính là Hạ Vương phi danh chính ngôn thuận rồi, có rất nhiều thời gian phú quý nhàn nhã, đừng để ý những tiện nhân tự cho là thanh cao này làm gì!"
Tiểu Lộc tức giận nói: "Không trách tiểu thư không vui, đáng giận Vương Tắc Sênh này rõ ràng một bộ dáng muốn tốt cho tiểu thư, coi như thiên hạ này có mỗi nàng ta là một đóa Bạch Liên Hoa thuần khiết không tỳ vết, thật sự là không biết xấu hổ!"
Nguyên phu nhân nói: "Tuổi của nàng cũng không nhỏ, ta nên khích lệ Hoàng Thượng mau chóng đem nàng gả đi, tránh nàng không có việc gì làm, chính mình không như ý, chỉ muốn làm hư mất nhân duyên tốt của người khác. Trước mắt không cần phải quan tâm đến nàng, tranh thủ thời gian con nên dưỡng tốt thân thể. Ngày mai kết hôn, còn phải bận rộn cả ngày!"
A Nguyên trong đầu vẫn có chút hoảng hốt, tới tới lui lui, chẳng qua là khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của Cảnh Từ, cùng ánh mắt tuyệt vọng lạnh như băng.
Nàng gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Mẫu thân yên tâm, con từ trước đến nay đã hiểu rõ, nhất định sống thật vui vẻ, thà rằng ủy khuất người khác, cũng sẽ không ủy khuất chính mình."
Lúc đang nói, Nhập Thất cho người đến mời Nguyên phu nhân.
Nguyên phu nhân lại an ủi A Nguyên vài câu, vội đi ra ngoài nhìn lên, Nhập Thất đang nhíu mày chờ nàng.
Nguyên phu nhân hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhập Thất thấp giọng nói: "Nghe nói Tắc Sênh quận chúa không thấy đâu! Người ở Đoan hầu phủ tìm một đêm, hôm nay trong nội cung cũng bắt đầu phái nhân thủ tìm khắp mọi nơi!"
"Không thấy đâu?"
Nguyên phu nhân cả kinh, quay đầu liếc mắt nhìn về hướng phòng ngủ của A Nguyên, "Lưu ý động tĩnh trong nội cung cùng Đoan hầu phủ, nếu có tin tức gì lập tức nói cho ta biết, nhưng tạm thời không nên nói với A Nguyên."
Nhập Thất chần chờ, "Ngày hôm qua chạng vạng tối tiểu thư đi ra ngoài gặp người nọ, không phải Trường Nhạc công chúa, là Tắc Sênh quận chúa ư?"
Nguyên phu nhân nói: "Ừm, không chừng là A Nguyên không để tiểu tiện nhân kia được như ý, cho nên tiểu tiện nhân kia lại đang làm yêu, giả chết giả bộ quả thực là muốn cho A Nguyên không được thoải mái. Ngày mai là ngày lành cả đời của A Nguyên, cũng không thể để cho nàng không thoải mái."
Nhập Thất trầm thấp đáp, bước nhanh rời đi.
-------------------------
Ngươi Đoan hầu phủ sai khiến hoàn toàn không tìm được Vương Tắc Sênh.
Bởi vì A Nguyên thân thể không khỏe, âm thầm kéo dài điều trị, sớm đã ngủ lại, mặc dù Tiêu Tiêu là một trong số người yêu trong lòng của "Nguyên đại tiểu thư" ngày xưa, Nguyên phủ quản sự cũng không dám cho vào. A Nguyên thậm chí cũng không biết được Tiêu Tiêu đến tìm.
Lương đế bị kinh động, phái ra cấm vệ trong nội cung tìm kiếm, vẫn không tìm được.
Cho đến sau giờ ngọ, mới có địa phương khẩn cấp báo đến án mạng, nhưng là ở trong một cái thuyền hoa ở Tây Khê, phát hiện thi thể một nữ hai nam.
Hạ cô cô mới đầu còn không dám cùng Cảnh Từ nhắc tới, vội vàng tiến đến xem xét, liền té xỉu tại chỗ trên đất.
Quan địa phương cuống quít truyền lại tin tức, Trường Nhạc công chúa, Hình bộ thị lang Tạ Nham cùng với Đại Lý Tự khanh phụ trách vụ án kinh sư Kiều Lập nghe hỏi, khiếp sợ vội vàng tiến đến xem xét, Cảnh Từ lại cũng đã đi đến, đang không nói một lời yên lặng ngồi chồm hỗm bên cạnh thi thể của Vương Tắc Sênh.
Trong thuyền hoa có dấu vết chiến đấu, hai gã người hầu đều ở tại đầu thuyền đã nằm trong vũng máu khô biến thành màu đen, bị mặt trời phơi nửa ngày, tản mát ra mùi hôi thối khó nghe; Vương Tắc Sênh nằm trên mặt đất trong khoang thuyền, trên cổ có vết bóp rõ ràng, đồng dạng chết cứng đã lâu.
Quan lại địa phương nhận được khám nghiệm tử thi hướng Tạ Nham bẩm báo: "Trải qua kiểm tra sơ bộ, ba người chết da thịt nhan sắc đã có biến hóa, ứng với việc đã chết hôm qua từ giờ Thân đến giờ Dậu. Hai nam tử binh khí đều ở trong tay, cho là trải qua một phen đánh nhau mới bị hung thủ giết chết. Nhìn miệng vết thương ở năm chỗ, hung thủ sử dụng một thanh trường kiếm, thân thủ khá cao. Miệng vết thương dài ước chừng có một tấc một phân, cho nên hung thủ sử dụng loại kiếm khá hẹp, chiều rộng từ một tấc đến một tấc một phân. Nữ tử là bị người ta bóp chết, theo dấu tay trên vết thương lưu lại có thể suy đoán, hung thủ có bàn tay nhỏ bé, xương ngón tay hết sức nhỏ, có thể là nam tử dáng người cực nhỏ gầy hoặc thiếu niên, cũng có thể là......nữ tử."
Hắn lặng lẽ lau lau mồ hôi, dò xét sắc môi Cảnh Từ dần trở nên trắng muốt cùng chuyển động trong cổ hắn, thanh âm thấp xuống dưới, "Theo ăn mặc mà nói, hai gã nam tử là tùy tùng hộ vệ, nàng kia thì là......một quý tiểu thư tuổi chừng mười tám, mười chín."
Hắn không dám nói rõ cô gái này là ai, nhưng nhóm người Trường Nhạc công chúa sớm đã đoán được, người bị ngộ hại hẳn là Vương Tắc Sênh.
Nàng nằm tại chỗ thoáng mát trong khoang thuyền, thi thể ngược lại chưa từng có biến hóa quá lớn, nhìn xem vẫn là tóc đen như mực, dáng người uyển chuyển, chẳng qua là sắc mặt trắng bệch, sắc môi đỏ tím, cũng không còn nụ tươi tắn cười đẹp kiều mị động lòng người như trước.
Cảnh Từ nắm bàn tay cứng ngắc của nàng, sắc mặt đã không tốt hơn bao nhiêu so với Vương Tắc Sênh đã chết.
Hạ cô cô đã được Tả Ngôn Hi châm cứu tỉnh dậy, sau khi uống thuốc lại đang thở, chợt xông lên kêu: "Hung thủ không phải là người khác, nhất định là A Nguyên, là A Nguyên tiện nhân kia!"
Trường Nhạc công chúa cả kinh, vội trách mắng: "Cô cô là người nhiều tuổi, sao có thể dứt khoát vu tội người khác? Nếu chăm chú truy cứu dính liú đến bà, mặt Đoan hầu có phải lúng túng rồi không!"
Hạ cô cô đầy mặt là nước mắt, kêu lên: "Ta chưa từng vu tội ả! Tắc Sênh đi ra ngoài chính là vì tìm ả, muốn tặng ả thuốc, để ả khôi phục trí nhớ ngày xưa! Không nghĩ tới ả lại hạ độc thủ như vậy!"
Trường Nhạc công chúa nói: "Ồ, Nguyên phu nhân mời đến nhiều danh y, dùng nhiều thuốc hay, đều chưa từng chữa khỏi chứng mất trí nhớ của A Nguyên, Tắc Sênh quận chúa cùng A Nguyên đấu nhau đến không hòa thuận, như thế nào hiểu được cách trị bệnh cho A Nguyên, còn tặng thuốc gì đó cho nàng? Huống chi, hôm kia chuyện rơi xuống nước kia là tấm gương giá họa. Cô cô, lời này chính là ta tin, chỉ sợ phụ hoàng cũng không tin? Bà cũng không thể bởi vì thù oán riêng tư mà đuổi lầm hung phạm nha!"
Khuôn mặt Hạ cô cô gần như vặn vẹo, mồ hôi từ dưới mặt nạ bạc của bà lăn xuống.
Bà toàn thân run rẩy, khàn giọng hô: "Tư oán......Nguyên nhân chính là vì có tư oán, ả mới có thể hại Tắc Sênh! Ta coi thường sự độc ác của tiện nhân kia! Công chúa chớ quên, Vong Trần kiếm của ả vốn hẹp hơn so với kiếm bình thường, mà lại vô cùng sắc bén, chẳng phải cùng với miệng vết thương của hai tuỳ tùng tương xứng hay sao! Huống chi Tắc Sênh bị nữ tử bóp chết, ngoại trừ A Nguyên, nữ tử bình thường không thể có sức mạnh cùng lực đạo như vậy?"
Trường Nhạc công chúa thấy bà hai mắt đỏ bừng, trừng mắt muốn nứt ra, cau mày nói: "Nhưng Hạ cô cô ngươi đừng quên, A Nguyên ngày mai sẽ kết hôn, Tắc Sênh ôm ý niệm gì trong đầu chúng ta không biết, dùng cá tính của A Nguyên, lại thế nào có thể chạy đến nơi vắng vẻ như vậy để gặp nhau, vốn không hợp lý?"
Hạ cô cô nghiến răng cười lạnh, "Phải hay không phải, tra hỏi hành tung của ả, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?"
Kiều Lập vội hỏi: "Cô cô yên tâm, chuyện của Tắc Sênh quận chúa, bất luận ai là hung thủ, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ miệt mài theo đuổi đến cùng, để cho Triệu vương một câu trả lời thỏa đáng!"
Trường Nhạc công chúa trợn mắt nhìn Kiều Lập, còn định nói chuyện, Tạ Nham nhẹ nhàng kéo nàng một phát, nói: "Kiều đại nhân nói có lý! Chúng ta trước tiên thăm dò hiện trường, thu thập manh mối quan trọng hơn. Chỗ Hoàng Thượng đương nhiên phải báo cáo nhanh một chút, nhưng không thể hỏi gì cũng không biết."
Kiều Lập gật đầu nói: "Tạ đại nhân nói có lý!"
Hắn đi lên trước, cung kính hướng Cảnh Từ nói: "Đoan hầu, có phải nên cho người trước tiên đưa quận chúa ra khỏi thuyền hoa, an bài xong nhân thủ rồi có thể kỹ càng thăm dò nơi này?"
Cảnh Từ không trả lời.
Hắn cúi đầu đối diện với nữ tử nằm trên mặt đất, trước mắt vẫn là thân ảnh linh động hắn đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Mà từng tiếng giòn giã gọi "Cảnh ca ca" dường như chưa bao giờ ngừng.
Nữ tử lạnh cứng không có sự sống nằm trên mặt đất này, nữ tử đang dần hư thối đi, như một kích không thể phá được ác mộng.
Tạ Nham chần chờ, ngồi xỗm bên người hắn, vỗ nhè nhẹ vai hắn, thấp giọng nói: "A Từ, bớt đau buồn đi! Hơn nữa......Việc này không đơn giản như vậy, chúng ta phải tra ra chân tướng, còn lấy lại công đạo cho quận chúa!"
Đôi mi đen của Cảnh Từ rung động, mắt hơi nheo lại, liền như có giọt nước mắt ẩm ướt trượt xuống theo khuôn mặt tái nhợt của hắn. Hắn hít sâu, nâng lên đôi tay run rẩy, chậm chạp dùng sức xoa nắn khuôn mặt của mình.
Thấy thi thể hai gã người hầu đã dời đi, Tạ Nham đang định gọi người vào khoang mang thi thể của Vương Tắc Sênh ra, chợt nghe Cảnh Từ trầm thấp nói: "Để ta."
Hắn cúi người ôm lấy thi thể, giống như hắn khi thiếu niên ôm lấy tiểu muội muội không hiểu chuyện.
Hắn nói khẽ: "Tắc Sênh, Cảnh ca ca đưa muội về nhà!"
Có lẽ, tiểu muội muội tinh nghịch chẳng qua là chỉ quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi mất.
Thức dậy, nàng lại có thể vui vẻ lại thôi.
Nhưng Tiểu Lộc thấy A Nguyên thổ huyết, cũng không dám giấu diếm, rỗi rãnh liền đầu đuôi gốc ngọn nói cho Nguyên phu nhân.
Nguyên phu nhân vừa đau lòng, vừa căm tức, gấp gáp tìm thái y quen biết tới khám và chữa bệnh cho A Nguyên, hỏi thăm mà nói là nhất thời khí hỏa công tâm, mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng nếu không điều trị tốt, chỉ sợ bất lợi them cho thai nhi.
Nguyên phu nhân bận rộn sai khiến người đi sắc thuốc, lệnh cho A Nguyên nằm trên giường điều dưỡng, không cho phép người đến quấy nhiễu.
A Nguyên uống xong thuốc, ngủ đến ngày thứ hai mới tỉnh lại, lại nằm mơ suốt cả đêm, tỉnh lại cả đầu óc đều là bóng người lạ lẫm nhưng lại rất quen hiện lên, chập chờn rồi lại chẳng được gì. Nàng tuy có quyết đoán, mọi thứ cũng mặc kệ, cũng không phải do một lòng chìm chìm nổi nổi, dường như không có tin tức manh mối nào.
Bởi vì thấy Nguyên phu nhân ngày đêm canh giữ ở bên người, nàng cũng không chịu lộ ra thần sắc phiền não, chỉ mỉm cười nói: "Mẫu thân sao không đi nghỉ ngơi? Con hôm qua chẳng qua là phơi nắng có chút choáng váng đầu, sau khi thức dậy đã khoẻ lại rồi."
Nguyên phu nhân đối với Vương Tắc Sênh căm tức cực kỳ, chỉ cảm thấy nha đầu kia có bệnh, mà bệnh cũng không nhẹ; lại thấy A Nguyên biết mình, ngược lại an ủi nàng, càng đối với đứa con gái mất đi mà gặp lại này yêu thương không thôi, mỉm cười nói: "Con cũng không cần dấu diếm ta, ta đã nghe Tiểu Lộc nói rồi. Kỳ thật chúng ta căn bản không cần quản người bên ngoài nói cái gì. Đã có thể một lần nữa sống lại, chính là do ông trời ban ân, không thể lại tiếp tục mù quáng ở kiếp này! Ta phải sống thật vui vẻ hạnh phúc, sống thật thống khoái, tiêu diêu tự tại hơn so với bất luận kẻ nào. Với những những kẻ rảnh rỗi nói lơiif phiền nhiễu đến chúng ta, cứ nghiền những lời đó dưới chân, chính là kẻ ở sau lưng nói luyên thuyên không mặt mũi liễu! Con ngày mai chính là Hạ Vương phi danh chính ngôn thuận rồi, có rất nhiều thời gian phú quý nhàn nhã, đừng để ý những tiện nhân tự cho là thanh cao này làm gì!"
Tiểu Lộc tức giận nói: "Không trách tiểu thư không vui, đáng giận Vương Tắc Sênh này rõ ràng một bộ dáng muốn tốt cho tiểu thư, coi như thiên hạ này có mỗi nàng ta là một đóa Bạch Liên Hoa thuần khiết không tỳ vết, thật sự là không biết xấu hổ!"
Nguyên phu nhân nói: "Tuổi của nàng cũng không nhỏ, ta nên khích lệ Hoàng Thượng mau chóng đem nàng gả đi, tránh nàng không có việc gì làm, chính mình không như ý, chỉ muốn làm hư mất nhân duyên tốt của người khác. Trước mắt không cần phải quan tâm đến nàng, tranh thủ thời gian con nên dưỡng tốt thân thể. Ngày mai kết hôn, còn phải bận rộn cả ngày!"
A Nguyên trong đầu vẫn có chút hoảng hốt, tới tới lui lui, chẳng qua là khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của Cảnh Từ, cùng ánh mắt tuyệt vọng lạnh như băng.
Nàng gật đầu, miễn cưỡng cười nói: "Mẫu thân yên tâm, con từ trước đến nay đã hiểu rõ, nhất định sống thật vui vẻ, thà rằng ủy khuất người khác, cũng sẽ không ủy khuất chính mình."
Lúc đang nói, Nhập Thất cho người đến mời Nguyên phu nhân.
Nguyên phu nhân lại an ủi A Nguyên vài câu, vội đi ra ngoài nhìn lên, Nhập Thất đang nhíu mày chờ nàng.
Nguyên phu nhân hỏi: "Làm sao vậy?"
Nhập Thất thấp giọng nói: "Nghe nói Tắc Sênh quận chúa không thấy đâu! Người ở Đoan hầu phủ tìm một đêm, hôm nay trong nội cung cũng bắt đầu phái nhân thủ tìm khắp mọi nơi!"
"Không thấy đâu?"
Nguyên phu nhân cả kinh, quay đầu liếc mắt nhìn về hướng phòng ngủ của A Nguyên, "Lưu ý động tĩnh trong nội cung cùng Đoan hầu phủ, nếu có tin tức gì lập tức nói cho ta biết, nhưng tạm thời không nên nói với A Nguyên."
Nhập Thất chần chờ, "Ngày hôm qua chạng vạng tối tiểu thư đi ra ngoài gặp người nọ, không phải Trường Nhạc công chúa, là Tắc Sênh quận chúa ư?"
Nguyên phu nhân nói: "Ừm, không chừng là A Nguyên không để tiểu tiện nhân kia được như ý, cho nên tiểu tiện nhân kia lại đang làm yêu, giả chết giả bộ quả thực là muốn cho A Nguyên không được thoải mái. Ngày mai là ngày lành cả đời của A Nguyên, cũng không thể để cho nàng không thoải mái."
Nhập Thất trầm thấp đáp, bước nhanh rời đi.
-------------------------
Ngươi Đoan hầu phủ sai khiến hoàn toàn không tìm được Vương Tắc Sênh.
Bởi vì A Nguyên thân thể không khỏe, âm thầm kéo dài điều trị, sớm đã ngủ lại, mặc dù Tiêu Tiêu là một trong số người yêu trong lòng của "Nguyên đại tiểu thư" ngày xưa, Nguyên phủ quản sự cũng không dám cho vào. A Nguyên thậm chí cũng không biết được Tiêu Tiêu đến tìm.
Lương đế bị kinh động, phái ra cấm vệ trong nội cung tìm kiếm, vẫn không tìm được.
Cho đến sau giờ ngọ, mới có địa phương khẩn cấp báo đến án mạng, nhưng là ở trong một cái thuyền hoa ở Tây Khê, phát hiện thi thể một nữ hai nam.
Hạ cô cô mới đầu còn không dám cùng Cảnh Từ nhắc tới, vội vàng tiến đến xem xét, liền té xỉu tại chỗ trên đất.
Quan địa phương cuống quít truyền lại tin tức, Trường Nhạc công chúa, Hình bộ thị lang Tạ Nham cùng với Đại Lý Tự khanh phụ trách vụ án kinh sư Kiều Lập nghe hỏi, khiếp sợ vội vàng tiến đến xem xét, Cảnh Từ lại cũng đã đi đến, đang không nói một lời yên lặng ngồi chồm hỗm bên cạnh thi thể của Vương Tắc Sênh.
Trong thuyền hoa có dấu vết chiến đấu, hai gã người hầu đều ở tại đầu thuyền đã nằm trong vũng máu khô biến thành màu đen, bị mặt trời phơi nửa ngày, tản mát ra mùi hôi thối khó nghe; Vương Tắc Sênh nằm trên mặt đất trong khoang thuyền, trên cổ có vết bóp rõ ràng, đồng dạng chết cứng đã lâu.
Quan lại địa phương nhận được khám nghiệm tử thi hướng Tạ Nham bẩm báo: "Trải qua kiểm tra sơ bộ, ba người chết da thịt nhan sắc đã có biến hóa, ứng với việc đã chết hôm qua từ giờ Thân đến giờ Dậu. Hai nam tử binh khí đều ở trong tay, cho là trải qua một phen đánh nhau mới bị hung thủ giết chết. Nhìn miệng vết thương ở năm chỗ, hung thủ sử dụng một thanh trường kiếm, thân thủ khá cao. Miệng vết thương dài ước chừng có một tấc một phân, cho nên hung thủ sử dụng loại kiếm khá hẹp, chiều rộng từ một tấc đến một tấc một phân. Nữ tử là bị người ta bóp chết, theo dấu tay trên vết thương lưu lại có thể suy đoán, hung thủ có bàn tay nhỏ bé, xương ngón tay hết sức nhỏ, có thể là nam tử dáng người cực nhỏ gầy hoặc thiếu niên, cũng có thể là......nữ tử."
Hắn lặng lẽ lau lau mồ hôi, dò xét sắc môi Cảnh Từ dần trở nên trắng muốt cùng chuyển động trong cổ hắn, thanh âm thấp xuống dưới, "Theo ăn mặc mà nói, hai gã nam tử là tùy tùng hộ vệ, nàng kia thì là......một quý tiểu thư tuổi chừng mười tám, mười chín."
Hắn không dám nói rõ cô gái này là ai, nhưng nhóm người Trường Nhạc công chúa sớm đã đoán được, người bị ngộ hại hẳn là Vương Tắc Sênh.
Nàng nằm tại chỗ thoáng mát trong khoang thuyền, thi thể ngược lại chưa từng có biến hóa quá lớn, nhìn xem vẫn là tóc đen như mực, dáng người uyển chuyển, chẳng qua là sắc mặt trắng bệch, sắc môi đỏ tím, cũng không còn nụ tươi tắn cười đẹp kiều mị động lòng người như trước.
Cảnh Từ nắm bàn tay cứng ngắc của nàng, sắc mặt đã không tốt hơn bao nhiêu so với Vương Tắc Sênh đã chết.
Hạ cô cô đã được Tả Ngôn Hi châm cứu tỉnh dậy, sau khi uống thuốc lại đang thở, chợt xông lên kêu: "Hung thủ không phải là người khác, nhất định là A Nguyên, là A Nguyên tiện nhân kia!"
Trường Nhạc công chúa cả kinh, vội trách mắng: "Cô cô là người nhiều tuổi, sao có thể dứt khoát vu tội người khác? Nếu chăm chú truy cứu dính liú đến bà, mặt Đoan hầu có phải lúng túng rồi không!"
Hạ cô cô đầy mặt là nước mắt, kêu lên: "Ta chưa từng vu tội ả! Tắc Sênh đi ra ngoài chính là vì tìm ả, muốn tặng ả thuốc, để ả khôi phục trí nhớ ngày xưa! Không nghĩ tới ả lại hạ độc thủ như vậy!"
Trường Nhạc công chúa nói: "Ồ, Nguyên phu nhân mời đến nhiều danh y, dùng nhiều thuốc hay, đều chưa từng chữa khỏi chứng mất trí nhớ của A Nguyên, Tắc Sênh quận chúa cùng A Nguyên đấu nhau đến không hòa thuận, như thế nào hiểu được cách trị bệnh cho A Nguyên, còn tặng thuốc gì đó cho nàng? Huống chi, hôm kia chuyện rơi xuống nước kia là tấm gương giá họa. Cô cô, lời này chính là ta tin, chỉ sợ phụ hoàng cũng không tin? Bà cũng không thể bởi vì thù oán riêng tư mà đuổi lầm hung phạm nha!"
Khuôn mặt Hạ cô cô gần như vặn vẹo, mồ hôi từ dưới mặt nạ bạc của bà lăn xuống.
Bà toàn thân run rẩy, khàn giọng hô: "Tư oán......Nguyên nhân chính là vì có tư oán, ả mới có thể hại Tắc Sênh! Ta coi thường sự độc ác của tiện nhân kia! Công chúa chớ quên, Vong Trần kiếm của ả vốn hẹp hơn so với kiếm bình thường, mà lại vô cùng sắc bén, chẳng phải cùng với miệng vết thương của hai tuỳ tùng tương xứng hay sao! Huống chi Tắc Sênh bị nữ tử bóp chết, ngoại trừ A Nguyên, nữ tử bình thường không thể có sức mạnh cùng lực đạo như vậy?"
Trường Nhạc công chúa thấy bà hai mắt đỏ bừng, trừng mắt muốn nứt ra, cau mày nói: "Nhưng Hạ cô cô ngươi đừng quên, A Nguyên ngày mai sẽ kết hôn, Tắc Sênh ôm ý niệm gì trong đầu chúng ta không biết, dùng cá tính của A Nguyên, lại thế nào có thể chạy đến nơi vắng vẻ như vậy để gặp nhau, vốn không hợp lý?"
Hạ cô cô nghiến răng cười lạnh, "Phải hay không phải, tra hỏi hành tung của ả, chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?"
Kiều Lập vội hỏi: "Cô cô yên tâm, chuyện của Tắc Sênh quận chúa, bất luận ai là hung thủ, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ miệt mài theo đuổi đến cùng, để cho Triệu vương một câu trả lời thỏa đáng!"
Trường Nhạc công chúa trợn mắt nhìn Kiều Lập, còn định nói chuyện, Tạ Nham nhẹ nhàng kéo nàng một phát, nói: "Kiều đại nhân nói có lý! Chúng ta trước tiên thăm dò hiện trường, thu thập manh mối quan trọng hơn. Chỗ Hoàng Thượng đương nhiên phải báo cáo nhanh một chút, nhưng không thể hỏi gì cũng không biết."
Kiều Lập gật đầu nói: "Tạ đại nhân nói có lý!"
Hắn đi lên trước, cung kính hướng Cảnh Từ nói: "Đoan hầu, có phải nên cho người trước tiên đưa quận chúa ra khỏi thuyền hoa, an bài xong nhân thủ rồi có thể kỹ càng thăm dò nơi này?"
Cảnh Từ không trả lời.
Hắn cúi đầu đối diện với nữ tử nằm trên mặt đất, trước mắt vẫn là thân ảnh linh động hắn đã nhìn thấy từ nhỏ đến lớn. Mà từng tiếng giòn giã gọi "Cảnh ca ca" dường như chưa bao giờ ngừng.
Nữ tử lạnh cứng không có sự sống nằm trên mặt đất này, nữ tử đang dần hư thối đi, như một kích không thể phá được ác mộng.
Tạ Nham chần chờ, ngồi xỗm bên người hắn, vỗ nhè nhẹ vai hắn, thấp giọng nói: "A Từ, bớt đau buồn đi! Hơn nữa......Việc này không đơn giản như vậy, chúng ta phải tra ra chân tướng, còn lấy lại công đạo cho quận chúa!"
Đôi mi đen của Cảnh Từ rung động, mắt hơi nheo lại, liền như có giọt nước mắt ẩm ướt trượt xuống theo khuôn mặt tái nhợt của hắn. Hắn hít sâu, nâng lên đôi tay run rẩy, chậm chạp dùng sức xoa nắn khuôn mặt của mình.
Thấy thi thể hai gã người hầu đã dời đi, Tạ Nham đang định gọi người vào khoang mang thi thể của Vương Tắc Sênh ra, chợt nghe Cảnh Từ trầm thấp nói: "Để ta."
Hắn cúi người ôm lấy thi thể, giống như hắn khi thiếu niên ôm lấy tiểu muội muội không hiểu chuyện.
Hắn nói khẽ: "Tắc Sênh, Cảnh ca ca đưa muội về nhà!"
Có lẽ, tiểu muội muội tinh nghịch chẳng qua là chỉ quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi mất.
Thức dậy, nàng lại có thể vui vẻ lại thôi.