Cảnh Tri Vãn cười cười, "Đầu tiên, hắn chưa hẳn là hiểu về nghề y, nhưng nhất định chắc chắn hiểu thuốc, sẽ không thể hai mùi thuốc khác nhau mà không phân biệt được. Hơn nữa, khả năng hắn cầm nhầm thuốc là không thể nào, Tiếp theo, hắn thường trở về đây, chẳng qua là một mực che dấu hành tung, cũng không bị người ta bắt gặp."
A Nguyên liếc nhìn hắn một cái, thực sự không thể cãi lại.
Trong phòng rất nhiều bụi bặm, bàn ghế thì mất trật tự, giường chiếu thối nát, liếc mắt nhìn qua thì tựa hồ là lâu rồi chưa từng có người ở qua. Nhưng mà tủ thuốc.... Lại được chà lau sạch sẽ, phân loại bình thuốc đều dán nhãn, phần lớn đều là dược liệu có giá trị. Nhưng đan dược cũng không có mấy bình luyện chế tốt, cũng xiêu xiêu vẹo vẹo dán tên lên, phần lớn đều là như ý hoàn, ngọ dương đan và các loại khác. Có lẽ, những thứ này là đan dược mà Linh U dùng để mưu sinh, lăn lộn...
Về sự tình của Linh U, những dược liệu quý trọng kia có lẽ do Chu phủ yêu cầu và do hắn trộm về. Hắn đưa nửa năm tiền thuê nhà, cũng không phải có nhiều tiền mà không kiếm chỗ nào đẹp đẽ hơn để sống, mà hắn đã hạ quyết tâm là dùng cái nơi nghèo kiết xác này để cất giữ bảo bối của mình.
Cho dù đạo tặc có muốn trộm, cũng không đi trộm ở cái nơi rách nát này, càng sẽ không nhìn đến người bình thường không hiểu được dược liệu.
Lý Phỉ là quan văn, cũng không biết dược liệu, nhưng A Nguyên rõ ràng là nhận ra. Nàng lấy một cái lon đến, đem giấy dầu bọc kín mở ra, lén lút chỉ cho Lý Phỉ xem, "Đại nhân, đây là hai gốc sâm đã có tuổi, ít nhất phải trên trăm năm, có thể *bổ ngũ tạng, an thần. Dù có bệnh sắp chết, cũng có thể dùng nó đến sắc thuốc để kéo dài mạng sống. Nói như vậy, một gói sâm này, đủ để hắn mua lại toàn bộ tiểu viện này......"
(*ngũ tạng : Ngũ tạng là chỉ 5 tạng tượng trong cơ thể như: tâm (tim), can (gan), tỳ (lá lách), phế (phổi), thận.)
Lý Phỉ líu lưỡi, "Chu gia có nhiều tiền, cũng sẽ không đem thứ thuốc quý thế này cho hắn......Hẳn là lúc luyện thuốc, hắn đã trộm, giấu đi, rồi lại không dám để ở Chu phủ cho nên giấu ở trong căn phòng này!"
"Đúng rồi! Đây chính là nhân sâm nghìn năm mà hắn thay bằng củ cải trắng, có lẽ còn có nhất phẩm linh chi cũng bị hắn thay bằng cây nấm trong lúc chế thuốc......" A Nguyên nhìn thi thể Linh U trên mặt đất, không biết là thương cảm hay là xem thường, "Hao tổn tâm cơ như vậy, lừa gạt để tích lũy bảo bối, hắn như thế này rồi còn mang được đi đâu? Ồ, mà còn máu linh hạc đâu?"
Lý Phỉ đã nở nụ cười, "Cái này cũng không khó đoán, có lẽ là do hắn luyện chế linh hạc tủy giả xong xuôi ! Đúng đúng đúng, duy nhất chỉ có hắn có thể luyện thuốc giả, chỉ có thể là hắn! Hắn chính là hung thủ!"
Tư duy một khi theo linh hạc tủy phát tán ra, Lý Phỉ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cõi lòng nhẹ nhõm mà kết luận, "Linh U trộm tráo đổi dược liệu quý của Chu Hội Phi, Chu Thực chưa hẳn có thể phát hiện. Nhưng máu linh hạc thì Chu thực rất quý trọng, Linh U nhiều lần lấy dùng, chỗ luyện dược giả máu linh hạc, Chu thực nếu như phát hiện tất nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ. Linh U không muốn bị cản trở, đương nhiên là sẽ hại chết Chu Thực, để cho Chu Hội Phi làm trưởng gia tộc. Như thế, Linh U đã có thể diệt trừ hậu hoạn, lại có thể không cô kỵ điều gì nữa, tiền tài bất nghĩa."
"Dùng máu linh hạc phỏng chế linh hạc tủy, vốn có thể thần không biết quỷ không hay hại chết Chu thực. Chính là Chu gia báo quan, hơn phân nửa cũng sẽ cho rằng là Chu thực uống thuốc quá lượng mà chết, ai sẽ hoài nghi hắn? Dưới gối Chu Kế Phi có thuốc giả, có lẽ đường đường là do hắn để, làm như vậy là để một khi nguyên nhân cái chết bị phát hiện, có thể đem mũi nhọn chỉ hướng thứ tử của Chu gia. Không muốn chúng ta phá án cẩn thận, nhưng hết lần này tới lần khác nghi ngờ đều rơi vào người hắn, hắn thấy tránh không khỏi, liền về đây, cùng với đám dược liệu quý hiếm của hắn, tự sát."
(Edit + Beta : Hàn - Mai )
A Nguyên liếc nhìn hắn một cái, thực sự không thể cãi lại.
Trong phòng rất nhiều bụi bặm, bàn ghế thì mất trật tự, giường chiếu thối nát, liếc mắt nhìn qua thì tựa hồ là lâu rồi chưa từng có người ở qua. Nhưng mà tủ thuốc.... Lại được chà lau sạch sẽ, phân loại bình thuốc đều dán nhãn, phần lớn đều là dược liệu có giá trị. Nhưng đan dược cũng không có mấy bình luyện chế tốt, cũng xiêu xiêu vẹo vẹo dán tên lên, phần lớn đều là như ý hoàn, ngọ dương đan và các loại khác. Có lẽ, những thứ này là đan dược mà Linh U dùng để mưu sinh, lăn lộn...
Về sự tình của Linh U, những dược liệu quý trọng kia có lẽ do Chu phủ yêu cầu và do hắn trộm về. Hắn đưa nửa năm tiền thuê nhà, cũng không phải có nhiều tiền mà không kiếm chỗ nào đẹp đẽ hơn để sống, mà hắn đã hạ quyết tâm là dùng cái nơi nghèo kiết xác này để cất giữ bảo bối của mình.
Cho dù đạo tặc có muốn trộm, cũng không đi trộm ở cái nơi rách nát này, càng sẽ không nhìn đến người bình thường không hiểu được dược liệu.
Lý Phỉ là quan văn, cũng không biết dược liệu, nhưng A Nguyên rõ ràng là nhận ra. Nàng lấy một cái lon đến, đem giấy dầu bọc kín mở ra, lén lút chỉ cho Lý Phỉ xem, "Đại nhân, đây là hai gốc sâm đã có tuổi, ít nhất phải trên trăm năm, có thể *bổ ngũ tạng, an thần. Dù có bệnh sắp chết, cũng có thể dùng nó đến sắc thuốc để kéo dài mạng sống. Nói như vậy, một gói sâm này, đủ để hắn mua lại toàn bộ tiểu viện này......"
(*ngũ tạng : Ngũ tạng là chỉ 5 tạng tượng trong cơ thể như: tâm (tim), can (gan), tỳ (lá lách), phế (phổi), thận.)
Lý Phỉ líu lưỡi, "Chu gia có nhiều tiền, cũng sẽ không đem thứ thuốc quý thế này cho hắn......Hẳn là lúc luyện thuốc, hắn đã trộm, giấu đi, rồi lại không dám để ở Chu phủ cho nên giấu ở trong căn phòng này!"
"Đúng rồi! Đây chính là nhân sâm nghìn năm mà hắn thay bằng củ cải trắng, có lẽ còn có nhất phẩm linh chi cũng bị hắn thay bằng cây nấm trong lúc chế thuốc......" A Nguyên nhìn thi thể Linh U trên mặt đất, không biết là thương cảm hay là xem thường, "Hao tổn tâm cơ như vậy, lừa gạt để tích lũy bảo bối, hắn như thế này rồi còn mang được đi đâu? Ồ, mà còn máu linh hạc đâu?"
Lý Phỉ đã nở nụ cười, "Cái này cũng không khó đoán, có lẽ là do hắn luyện chế linh hạc tủy giả xong xuôi ! Đúng đúng đúng, duy nhất chỉ có hắn có thể luyện thuốc giả, chỉ có thể là hắn! Hắn chính là hung thủ!"
Tư duy một khi theo linh hạc tủy phát tán ra, Lý Phỉ lập tức bừng tỉnh đại ngộ, cõi lòng nhẹ nhõm mà kết luận, "Linh U trộm tráo đổi dược liệu quý của Chu Hội Phi, Chu Thực chưa hẳn có thể phát hiện. Nhưng máu linh hạc thì Chu thực rất quý trọng, Linh U nhiều lần lấy dùng, chỗ luyện dược giả máu linh hạc, Chu thực nếu như phát hiện tất nhiên sẽ sinh lòng nghi ngờ. Linh U không muốn bị cản trở, đương nhiên là sẽ hại chết Chu Thực, để cho Chu Hội Phi làm trưởng gia tộc. Như thế, Linh U đã có thể diệt trừ hậu hoạn, lại có thể không cô kỵ điều gì nữa, tiền tài bất nghĩa."
"Dùng máu linh hạc phỏng chế linh hạc tủy, vốn có thể thần không biết quỷ không hay hại chết Chu thực. Chính là Chu gia báo quan, hơn phân nửa cũng sẽ cho rằng là Chu thực uống thuốc quá lượng mà chết, ai sẽ hoài nghi hắn? Dưới gối Chu Kế Phi có thuốc giả, có lẽ đường đường là do hắn để, làm như vậy là để một khi nguyên nhân cái chết bị phát hiện, có thể đem mũi nhọn chỉ hướng thứ tử của Chu gia. Không muốn chúng ta phá án cẩn thận, nhưng hết lần này tới lần khác nghi ngờ đều rơi vào người hắn, hắn thấy tránh không khỏi, liền về đây, cùng với đám dược liệu quý hiếm của hắn, tự sát."
(Edit + Beta : Hàn - Mai )