Lưỡng Thế Hoan

Chương 56

Nàng còn chưa phục hồi lại tinh thần, gương mặt giận dỗi của hắn đã gần sát mặt nàng, nhanh như chớp một chưởng đánh vào phía trên vai nàng, nặng nề áp nàng vào cái cây phía sau, thiếu chút nữa ép nàng tới không thở nổi.
Hắn chằm chằm nhìn nàng, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh âm nhưng có chút nặng nề, "Dám gạt ta? Giờ đã học được khả năng này rồi hả!"
A Nguyên muốn tránh ra, mới phát giác sức mạnh của hắn thật lớn, thấy hắn rõ ràng đã tập qua thân thủ võ công, nhất thời lại giãy không thoát.
Nàng vội vàng đặt tay trên kiếm Phá Trần định rút ra, Cảnh Tri Vãn thò tay ép xuống, tức giận ép thanh kiếm nàng rút ra một nửa đè trở về. Hắn đảo qua cánh tay định rút kiếm của nàng, hơi mỉm cười, "Ừm, quả nhiên năng lực càng lúc càng lớn! Có lẽ......đây mới là bản tính của ngươi hả?"
A Nguyên đã biết người này nhìn như nam tử yếu ớt, lại có võ nghệ cao siêu, hơn này rất xa, tâm niệm xoay chuyển hai vòng, nàng lập tức cong khóe môi, hì hì cười nói: "Ngài đã biết bản tính của ta, cũng nên biết ta tuyệt đối sẽ không có ác ý với nam tử tuổi trẻ tuấn tú như Cảnh Điển sử thế này. Chỉ đùa một chút, ngài cũng cùng ta so đo ư?"
Tuy là giả nam trang, lúc nàng nghiêng đầu cười, hơi giống đứa trẻ quậy phá bướng bỉnh, lại giống thiếu nữ linh động giảo hoạt. Dưới ánh sáng đỏ hồng chập chờn của đèn lồng, phảng phất trông như viên ngọc thanh tú tươi sáng, xinh đẹp chói mắt.
"Ngươi......"
Cảnh Tri Vãn nhìn nụ cười của nàng, lại có chút hoảng hốt, đáy mắt như có điều gì rạn nứt.
Nhưng tay hắn vẫn ổn định như cũ, —— ổn định ép nàng không thể nhúc nhích.
Ngực A Nguyên khó chịu, dùng sức ho một tiếng, nghe được chỗ xa xa truyền đến tiếng Tiểu Hoài kêu lên, đang định gọi nó, Cảnh Tri Vãn đột nhiên nói: "Lúc trước có một cô nương vui tươi hơn ngươi gấp trăm lần, cũng nuôi một con chim ưng như vậy, lại còn hung mãnh hơn con ưng này gấp trăm lần. Ngươi có thể biết được kết quả khi nó mưu toan mổ ta không?"
Ánh mắt của hắn vẫn thanh tịnh như cũ, phảng phất ý cười, nhưng lại lạnh giống như đầm nước dưới sông băng, làm A Nguyên lập tức rùng mình.
Ảo giác khi xưa lại đột nhiên nổi lên lần nữa.
Bàn tay thon dài đẹp mắt cầm bảo kiếm, không dung tình đánh rơi vào hồ nước trong suốt lấp lánh như thủy ngân. Cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết của chim ưng, những giọt máu và lông vũ trắng như tuyết bay tứ tán trong gió....
Lúc này, A Nguyên rõ ràng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một nữ tử : "Không được!"
Mơ hồ, hình như có thanh âm của nam tử truyền tới, giống như cách xa ngàn dặm, dường như nghe không rõ, nhưng lại rõ ràng biết hắn nói gì, thậm chí có thể thấy được hắn bừng bừng lửa giận.
"Vong ân bội nghĩa, càng làm cho người ta buồn nôn hơn là lấy oán trả ơn. Người như vậy, ưng cũng như vậy, ưng như chủ, đều đáng phanh thây xé xác!"
"Vậy huynh cứ trừng phạt! Thiên đao, vạn đao, ta đều chịu!"
Nữ tử dùng hết toàn lực nói ra, nghẹn ngào cùng tuyệt vọng......
-----------------
Mồ hôi của A Nguyên toát ra như mưa, đột nhiên đầu nàng đau muốn nứt ra, cơ thể đau nhức, vô lực trượt xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Bên người nàng ấm ấm, là Tiểu Hoài nghe thấy động tĩnh, đã bay tới, đứng bên người nàng, nghiêng đầu cảnh giác nhìn về phía Cảnh Tri Vãn.
Cũng không biết từ lúc nào, Cảnh Tri Vãn đã buông nàng ra, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng.
Áo bào trắng phiêu dật, cao lớn mà đơn bạc, nhìn thế nào cũng giống thư sinh tay trói gà không chặt.
( Edit + Beta : Hàn - Mai )

back top