Lưỡng Thế Hoan

Chương 6

A Nguyên một mực suy nghĩ, hẳn là nghĩ sai ở đâu rồi, nàng không thể nào là đại tiểu thư Nguyên gia Nguyên Thanh Ly.
Nhưng mà trên dưới Nguyên gia có mấy trăm người, hảo hữu của Nguyên gia cũng nhiều vô kể, cùng với một đám tình lang của Nguyên Thanh Ly, tuyệt sẽ không thể nhận lầm người.
Nghe nói, Nguyên Thanh Ly trước khi đi có tới thăm vị hôn phu bệnh nặng, trên đường bị mai phục, người hầu tùy thân bên người đều bị giết, nàng được cứu và hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh lại, sau đó . . . nàng quên mất mình là đích nữ Nguyên gia, càng quên chính mình đã từng phong lưu như vậy.
Nàng véo mặt vài cái, xoa lại véo, xác định gương mặt này tuyệt đối là chính nàng, than vài cái, liền giật mình phát hiện ở đầu giường có người hầu hạ, là một thiếu niên tuấn mĩ, lại là tiểu tình lang đã cùng nàng thân mật da thịt, lập tức tóc gáy toàn thân đều dựng lên. Sau đó, nàng lại nghe được tin mấy ngày sau sẽ phải gả cho Đoan hầu bệnh sắp chết. Dưới bàn chân như được tra thêm dầu, nàng không hề do dự cuốn chăn đệm và hành lý, mang theo tiểu nha đầu ngốc nghếch đáng yêu Tiểu Lộc lên đường chạy trốn.
Rời khỏi Lương đô, ông trời đưa đẩy nàng tới nơi này, còn cứu được huyện lệnh của Huyện Thẩm Hà - Lý Phỉ, vì vậy ông trời lại đưa đẩy nàng trở thành nữ bộ khoái của huyện Thẩm Hà.
Nàng không cảm thấy rằng mình có thiên phú về thơ từ ca phú, nhưng so ra, việc vượt qua đao kiếm để bắt người xấu đối với nàng mà nói lại dễ như uống trà sau khi ăn, thật nhẹ nhàng vui sướng.
Vì vậy, Nguyên gia có một vị tiểu thư mất tích, Thẩm Hà lại có thêm một Nguyên bộ khoái.
Nàng không thể nói mình là tiểu thư Nguyên Thanh Ly thanh danh tốt đẹp vang xa, chỉ nói mình tên là A Nguyên, chạy nạn từ phía nam đến.
Lúc đó, chiến loạn thường xuyên xảy ra, lưu dân ở bốn phía rất nhiều, quan phủ liền thương lượng chào đón nông dân tới đây trồng trọt, canh tác. Bởi vì nơi đây đồng ruộng đều bỏ hoang do chiến loạn, cho nên Lý Phỉ cũng không có tâm trí để nghi ngờ. Bằng chức vụ quan phụ mẫu của hắn, dễ dàng cho nàng làm bộ khoái tại Huyện Thẩm Hà, coi như đền ơn cứu mạng. Sau đó, nàng dần vang danh Thẩm Hà, lấy tên gọi là Nguyên Thẩm Hà.
Lương bổng không cao, nhưng nàng được Huyện lệnh đại nhân coi trọng, lại thông minh cởi mở, cùng đồng liêu trong nha môn hòa hợp, nên mọi thứ đều trôi qua nhàn nhã, nhẹ nhõm.
Nếu biết được nàng là nữ tử, họ cũng không muốn đi vạch trần.
Chẳng qua là thường ngày, nàng luôn trông thật tuấn tú, nên liền có một chút chuyện đồn đại ở bên ngoài.
=================
Tiểu Hoài nghỉ ở trên cây, chớp đôi mắt đen, chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh liền lao xuống dưới, hướng về phía bãi cỏ lau bên cạnh, đùa giỡn với đàn vịt hoang.
Đàn vịt hoang sợ đến mức liền tháo chạy đến hướng cạnh bờ bụi cỏ, mà trong nước cũng có vài con cá chép bị hù họa, nhảy tung lên mặt nước.
Đột nhiên kiếm quang xẹt qua không trung, giống như một ánh chớp loé lên trong tuyết. A Nguyên thấy Tiểu Hoài bị kiếm quang phía trên xẹt qua, đột nhiên sợ run lên.
Trước mắt nàng giống như thấy được ai đó tay cầm kiếm, ngón tay gầy tái nhợt, lại thon dài hữu lực, lưu loát mau lẹ xẹt qua một đạo kiếm quang như ánh chớp.
Chỗ bụi cỏ thưa thớt, có tiếng chim ưng kêu lên, âm thanh thảm thiết! Một dòng máu chảy xuống . . . . . .
"Tiểu Hoài !" A Nguyên bỗng dưng hét to, hô hấp nhất thời dừng lại.
Tiểu Hoài lập tức bay trở về, hạ xuống nghỉ ở hòn đá trắng trước mặt nàng, mắt đen sáng lóng lánh nhìn nàng.
Tiểu Lộc ngẩng đầu, thấy A Nguyên sắc mặt khác thường, vội hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
A Nguyên định thần lại, vuốt đầu Tiểu Hoài, cúi đầu nhìn đôi cánh bóng loáng không tì vết của nó.
Bởi vì, vảy cá phản quang mà thôi, làm gì có kiếm quang? Lại ở đâu ra vết thương chứ?
Nàng trầm ngâm nói: "Không có gì . . . Ta vẫn cảm thấy, trước đây mình từng thuần dưỡng chim ưng."
Tiểu Lộc kiên trì nói: "Tiểu thư chỉ nuôi hoạ mi thôi!"
( Edit + Beta : Hàn - Mai )

back top