"Ta vừa nói, ta là một người vô thuộc tính." Diệp Lãng đáp.
"Không phải, ngươi có phải là một phế tài hay không thì ta cũng mặc xác ngươi!" Lãnh Huyết Ngũ nói, tuy người vô thuộc tính cũng ít gặp, nhưng loại hi hữu này không có giá trị gì cả.
"Ừ, vậy là bách độc bất xâm rồi." Diệp Lãng cũng không thèm để ý, dù sao người nói mình là phế tài thì thêm một người nữa cũng chẳng sao, đối với việc này hắn cũng "bách độc bất xâm" rồi.
"Ngươi thật sự có thể bách độc bất xâm sao?" Lãnh Huyết Ngũ hoài nghi nói.
"Ngươi hỏi Lãnh Huyết Thập Tam đi, dù sao hắn độc không chết ta được." Diệp Lãng tùy ý nói, cũng không ngóc đầu lên, tiếp tục ăn.
"Nếu ngay cả dược của Lãnh Huyết Thập Tam cũng không độc chết ngươi được thì quả thật là bách độc bất xâm rồi, làm sao ngươi làm được?" Lãnh Huyết Ngũ hỏi.
"Ăn, uống dược!" Diệp Lãng trả lời.
"Ăn loại dược nào?"
"Rất nhiều, giống như..." Diệp Lãng nói ra một đống dược làm Lãnh Huyết Ngũ trực tiếp buông tha ý tưởng của mình, chỉ có thể chờ Lãnh Huyết Thập Tam nghiên cứu thôi.
Những loại dược này, đại bộ phận là siêu cấp độc dược, Lãnh Huyết Ngũ hắn lại là người có kinh nghiệm phong phú sao lại không biết được, làm sao hắn dám đi thử, trừ phi muốn chết.
Mà hắn cũng hiểu một việc là vì sao Lãnh Huyết Thập Tam lại mang Diệp Lãng về, không chỉ vì thể chất của hắn đặc biệt mà còn vì Lãnh Huyết Thập Tam căn bản không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra nữa. Truyện Tiên Hiệp
Ngay cả Lãnh Huyết Thập Tam còn không rõ thì Lãnh Huyết Ngũ cũng thực rõ ràng buông tha cho ý tưởng dùng chính mình thử một chút.
"Tốt lắm, không nói nữa, việc này cứ để lại cho Lãnh Huyết Thập Tam xử lý, mạng nhỏ của ngươi là của hắn, ta cũng không quản ngươi làm gì, bây giờ ngươi có thể ra ngoài rồi." Lãnh Huyết Ngũ hạ lệnh trục khách, bây giờ biết không được gì, cũng không động vào Diệp Lãng được rồi đương nhiên chỉ có thể đuổi hắn ra.
"Không nên, ta còn chưa ăn xong mà." Diệp Lãng lắc đầu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi?" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.
"Sợ, bất quá ta càng sợ đói bụng!" Diệp Lãng vẫn vừa ăn vừa thuận miệng trả lời.
Cái này nghĩa là sao? Muốn gây khó dễ ta à? Cho rằng ta không dám động vào ngươi sao?
Mặt Lãnh Huyết Ngũ bắt đầu kết băng, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng có Lãnh Huyết Thập Tam che chở là có thể không sợ gì nhé, ta vẫn có thể giết ngươi như thường!"
"Giết ta, vì sao?" Lúc này Diệp Lãng ngừng lại, có điểm sững sờ hỏi, hắn cũng không hiểu đang êm đang đẹp, vì sao tên Lãnh Huyết Ngũ này lại đòi giết mình.
Hắn biết Lãnh Huyết Ngũ là một kẻ giết người không chớp mắt, nhưng cảm thấy dù người như thế thì giết người cũng cần cái lý do chứ, mình không đắc tội đến hắn, vì sao hắn muốn giết mình?
"Vì sao? Lãnh Huyết Ngũ ta muốn giết ai thì giết, thế giới này còn không có ai hỏi qua vì sao!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.
"Ngươi như thế là không được, sao lại dựa vào sở thích của mình để giết người cơ chứ, muốn giết người cũng phải nhìn xem có phải người xấu không, có phải người nên giết không chứ." Diệp Lãng thực nghiêm túc nói.
"... Ngươi có bị ngốc không?" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng hỏi.
"Tỷ tỷ và tiểu Thất của ta thường xuyên gọi ta là tiểu đứa ngốc, ta nghĩ hẳn là như vậy đó." Diệp Lãng ngây ngốc đáp.
"..." Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy không biết nói gì, tình huống này chưa bao giờ gặp qua, đối với một tiểu đứa ngốc như vậy thì mình nên làm gì đây?
Giết hắn? Tựa hồ không nên, tiểu đứa ngốc này ngốc đến mức rất đáng yêu, phi phi, ta đang nghĩ cái gì vậy.
"Di, hóa ra ngươi không phải là Lãnh Huyết Ngũ à, vậy mà giả vờ cái gì, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng gặp tên ma đầu giết người cơ chứ!" Lúc này Diệp Lãng đã thấy rõ Lãnh Huyết Ngũ rồi liền lập tức phủ định thân phận của hắn, vỗ ngực nói.
Lãnh Huyết Ngũ ngây người ra một chút, thầm nghĩ trong lòng, ngươi mà sợ hãi, ta xem bộ dáng nãy giờ của ngươi làm gì có chút bộ dáng sợ hãi cơ chứ.
Còn có, cái gì mà không phải Lãnh Huyết Ngũ?"
"Ta chính là Lãnh Huyết Ngũ!" Lãnh Huyết Ngũ nói.
"Xùy xùy, người mà là Lãnh Huyết Ngũ thì ta là Lãnh Huyết Thập Tam Ưng a!" Diệp Lãng khoát tay, một bộ ngươi qua một bên chơi đi, sau đó tiếp tục nói: "Nói gì thì nói, đồ ăn ngươi làm quả thật không sai, trong đám nữ nhân, ngươi coi như là một trù nghệ cao thủ!"
Trong đám nữ nhân? Vì sao Diệp Lãng lại nói như vậy?
"Lãnh Huyết Thập Tam Ưng chính là danh hiệu của chúng ta!" Lãnh Huyết Ngũ cũng không để ý đến lời Diệp Lãng, chỉ lạnh lùng nói.
"Ách..." Diệp Lãng cũng không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một cái tên mà dính ngay danh hiệu của mười ba người của Lãnh Huyết Tổ, đó cũng là danh hiệu truyền lưu nhiều thế hệ của bọn hắn.
Lãnh Huyết Thập Tam Ưng của Lãnh Huyết Tổ kỳ thật chính là những người đứng đầu Lãnh Huyết Tổ, từ Lãnh Huyết Thập Tứ trở về sau đều thuộc loại nhất cấp tổ viên, Lãnh Huyết Thập Tam là một phân lĩnh thủy của quyền lực.
Cũng vì vậy Diệp Lãng mới có thể nơi nơi đi loạn trong này vì hắn là người mà Lãnh Huyết Thập Tam che chở, người bình thường không thể đắc tội được.
Chỉ là vì sao Diệp Lãng lại không tin người trước mắt là Lãnh Huyết Ngũ?
"Xem này, ta là Lãnh Huyết Ngũ!" Lãnh Huyết Ngũ chỉ vào con số trên áo choàng của mình, ở trên rõ ràng viết chữ "Ngũ", đây là chuyện mà những người ở đây không dám làm xằng làm bậy.
"Đừng giả bộ, tốt nhất ngươi làm thêm vài món cho ta ăn ngon một chút đi, đúng rồi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Về sau ta có thể tìm ngươi sao?" Diệp Lãng cảm thấy điều này không có khả năng, hắn cũng không nghĩ qua cái chữ số trên áo choàng này không được làm bậy, cũng không nghĩ tới nếu hắn không phải Lãnh Huyết Ngũ thì sao người ở ngoài lại sợ hãi như vậy.
"Tìm ta làm gì?" Lãnh Huyết Ngũ ngây người ra một chút.
"Cọ cơm a!" Diệp Lãng rất đơn giản rõ ràng nói ra mục đích của mình.
"... Ngươi thật là không sợ chết! Vì sao ngươi cảm thấy ta không phải là Lãnh Huyết Ngũ?" Lãnh Huyết Ngũ tựa hồ không có cách nào với Diệp Lãng, có điểm tò mò hỏi.
"Bởi vì ngươi là nữ, tuy ngươi đội mặt nạ, lại mặt áo choàng, nhưng ta dám khẳng định ngươi là một nữ hài tử chưa đến 20 tuổi!" Diệp Lãng nhìn Lãnh Huyết Ngũ, thực khẳng định nói.
Đúng vậy, đây là nguyên nhân mà Diệp Lãng không muốn tin tưởng người trước mắt là Lãnh Huyết Ngũ, "hắn" là "nàng", hơn nữa là một cô gái chưa đến 20, còn nhỏ hơn hắn nữa.
Thử hỏi một cô gái như vậy làm sao hắn có thể tin nổi là một ma đầu giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, làm cho mọi người từ trên xuống dưới trong Lãnh Huyết Tổ đều cảm thấy sợ hãi, thậm chí cả Lãnh Huyết Thập Tam đều nhắc riêng cơ chứ.
Cho nên, Diệp Lãng cho rằng cô gái lạnh lùng sát khí mãnh liệt trước mặt này tuyệt đối không phải là Lãnh Huyết Ngũ!
"Ngươi, sao ngươi lại biết?" Cô gái Lãnh Huyết Ngũ có chút kinh ngạc nhìn Diệp Lãng, nhưng không phải kinh ngạc việc Diệp Lãng hoài nghi nàng có phải là Lãnh Huyết Ngũ hay không mà là kinh ngạc Diệp Lãng có thể nhìn ra tuổi của mình.
Thật ra nam hay nữ cũng rất dễ đoán, từ thanh âm và hình thể có thể đoán ra, toàn bộ Lãnh Huyết Tổ cũng biết nàng là nữ!
Nhưng vì là chuyện ai cũng công nhận nên mọi người không nói cho Diệp Lãng biết, cũng chưa nói với Diệp Lãng, cảm thấy không nên nói nhiều về vấn đề này...
"Không phải, ngươi có phải là một phế tài hay không thì ta cũng mặc xác ngươi!" Lãnh Huyết Ngũ nói, tuy người vô thuộc tính cũng ít gặp, nhưng loại hi hữu này không có giá trị gì cả.
"Ừ, vậy là bách độc bất xâm rồi." Diệp Lãng cũng không thèm để ý, dù sao người nói mình là phế tài thì thêm một người nữa cũng chẳng sao, đối với việc này hắn cũng "bách độc bất xâm" rồi.
"Ngươi thật sự có thể bách độc bất xâm sao?" Lãnh Huyết Ngũ hoài nghi nói.
"Ngươi hỏi Lãnh Huyết Thập Tam đi, dù sao hắn độc không chết ta được." Diệp Lãng tùy ý nói, cũng không ngóc đầu lên, tiếp tục ăn.
"Nếu ngay cả dược của Lãnh Huyết Thập Tam cũng không độc chết ngươi được thì quả thật là bách độc bất xâm rồi, làm sao ngươi làm được?" Lãnh Huyết Ngũ hỏi.
"Ăn, uống dược!" Diệp Lãng trả lời.
"Ăn loại dược nào?"
"Rất nhiều, giống như..." Diệp Lãng nói ra một đống dược làm Lãnh Huyết Ngũ trực tiếp buông tha ý tưởng của mình, chỉ có thể chờ Lãnh Huyết Thập Tam nghiên cứu thôi.
Những loại dược này, đại bộ phận là siêu cấp độc dược, Lãnh Huyết Ngũ hắn lại là người có kinh nghiệm phong phú sao lại không biết được, làm sao hắn dám đi thử, trừ phi muốn chết.
Mà hắn cũng hiểu một việc là vì sao Lãnh Huyết Thập Tam lại mang Diệp Lãng về, không chỉ vì thể chất của hắn đặc biệt mà còn vì Lãnh Huyết Thập Tam căn bản không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra nữa. Truyện Tiên Hiệp
Ngay cả Lãnh Huyết Thập Tam còn không rõ thì Lãnh Huyết Ngũ cũng thực rõ ràng buông tha cho ý tưởng dùng chính mình thử một chút.
"Tốt lắm, không nói nữa, việc này cứ để lại cho Lãnh Huyết Thập Tam xử lý, mạng nhỏ của ngươi là của hắn, ta cũng không quản ngươi làm gì, bây giờ ngươi có thể ra ngoài rồi." Lãnh Huyết Ngũ hạ lệnh trục khách, bây giờ biết không được gì, cũng không động vào Diệp Lãng được rồi đương nhiên chỉ có thể đuổi hắn ra.
"Không nên, ta còn chưa ăn xong mà." Diệp Lãng lắc đầu, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
"Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi?" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.
"Sợ, bất quá ta càng sợ đói bụng!" Diệp Lãng vẫn vừa ăn vừa thuận miệng trả lời.
Cái này nghĩa là sao? Muốn gây khó dễ ta à? Cho rằng ta không dám động vào ngươi sao?
Mặt Lãnh Huyết Ngũ bắt đầu kết băng, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng có Lãnh Huyết Thập Tam che chở là có thể không sợ gì nhé, ta vẫn có thể giết ngươi như thường!"
"Giết ta, vì sao?" Lúc này Diệp Lãng ngừng lại, có điểm sững sờ hỏi, hắn cũng không hiểu đang êm đang đẹp, vì sao tên Lãnh Huyết Ngũ này lại đòi giết mình.
Hắn biết Lãnh Huyết Ngũ là một kẻ giết người không chớp mắt, nhưng cảm thấy dù người như thế thì giết người cũng cần cái lý do chứ, mình không đắc tội đến hắn, vì sao hắn muốn giết mình?
"Vì sao? Lãnh Huyết Ngũ ta muốn giết ai thì giết, thế giới này còn không có ai hỏi qua vì sao!" Lãnh Huyết Ngũ lạnh lùng nói.
"Ngươi như thế là không được, sao lại dựa vào sở thích của mình để giết người cơ chứ, muốn giết người cũng phải nhìn xem có phải người xấu không, có phải người nên giết không chứ." Diệp Lãng thực nghiêm túc nói.
"... Ngươi có bị ngốc không?" Lãnh Huyết Ngũ nhìn Diệp Lãng hỏi.
"Tỷ tỷ và tiểu Thất của ta thường xuyên gọi ta là tiểu đứa ngốc, ta nghĩ hẳn là như vậy đó." Diệp Lãng ngây ngốc đáp.
"..." Lãnh Huyết Ngũ cảm thấy không biết nói gì, tình huống này chưa bao giờ gặp qua, đối với một tiểu đứa ngốc như vậy thì mình nên làm gì đây?
Giết hắn? Tựa hồ không nên, tiểu đứa ngốc này ngốc đến mức rất đáng yêu, phi phi, ta đang nghĩ cái gì vậy.
"Di, hóa ra ngươi không phải là Lãnh Huyết Ngũ à, vậy mà giả vờ cái gì, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng gặp tên ma đầu giết người cơ chứ!" Lúc này Diệp Lãng đã thấy rõ Lãnh Huyết Ngũ rồi liền lập tức phủ định thân phận của hắn, vỗ ngực nói.
Lãnh Huyết Ngũ ngây người ra một chút, thầm nghĩ trong lòng, ngươi mà sợ hãi, ta xem bộ dáng nãy giờ của ngươi làm gì có chút bộ dáng sợ hãi cơ chứ.
Còn có, cái gì mà không phải Lãnh Huyết Ngũ?"
"Ta chính là Lãnh Huyết Ngũ!" Lãnh Huyết Ngũ nói.
"Xùy xùy, người mà là Lãnh Huyết Ngũ thì ta là Lãnh Huyết Thập Tam Ưng a!" Diệp Lãng khoát tay, một bộ ngươi qua một bên chơi đi, sau đó tiếp tục nói: "Nói gì thì nói, đồ ăn ngươi làm quả thật không sai, trong đám nữ nhân, ngươi coi như là một trù nghệ cao thủ!"
Trong đám nữ nhân? Vì sao Diệp Lãng lại nói như vậy?
"Lãnh Huyết Thập Tam Ưng chính là danh hiệu của chúng ta!" Lãnh Huyết Ngũ cũng không để ý đến lời Diệp Lãng, chỉ lạnh lùng nói.
"Ách..." Diệp Lãng cũng không nghĩ tới mình chỉ thuận miệng nói một cái tên mà dính ngay danh hiệu của mười ba người của Lãnh Huyết Tổ, đó cũng là danh hiệu truyền lưu nhiều thế hệ của bọn hắn.
Lãnh Huyết Thập Tam Ưng của Lãnh Huyết Tổ kỳ thật chính là những người đứng đầu Lãnh Huyết Tổ, từ Lãnh Huyết Thập Tứ trở về sau đều thuộc loại nhất cấp tổ viên, Lãnh Huyết Thập Tam là một phân lĩnh thủy của quyền lực.
Cũng vì vậy Diệp Lãng mới có thể nơi nơi đi loạn trong này vì hắn là người mà Lãnh Huyết Thập Tam che chở, người bình thường không thể đắc tội được.
Chỉ là vì sao Diệp Lãng lại không tin người trước mắt là Lãnh Huyết Ngũ?
"Xem này, ta là Lãnh Huyết Ngũ!" Lãnh Huyết Ngũ chỉ vào con số trên áo choàng của mình, ở trên rõ ràng viết chữ "Ngũ", đây là chuyện mà những người ở đây không dám làm xằng làm bậy.
"Đừng giả bộ, tốt nhất ngươi làm thêm vài món cho ta ăn ngon một chút đi, đúng rồi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu? Về sau ta có thể tìm ngươi sao?" Diệp Lãng cảm thấy điều này không có khả năng, hắn cũng không nghĩ qua cái chữ số trên áo choàng này không được làm bậy, cũng không nghĩ tới nếu hắn không phải Lãnh Huyết Ngũ thì sao người ở ngoài lại sợ hãi như vậy.
"Tìm ta làm gì?" Lãnh Huyết Ngũ ngây người ra một chút.
"Cọ cơm a!" Diệp Lãng rất đơn giản rõ ràng nói ra mục đích của mình.
"... Ngươi thật là không sợ chết! Vì sao ngươi cảm thấy ta không phải là Lãnh Huyết Ngũ?" Lãnh Huyết Ngũ tựa hồ không có cách nào với Diệp Lãng, có điểm tò mò hỏi.
"Bởi vì ngươi là nữ, tuy ngươi đội mặt nạ, lại mặt áo choàng, nhưng ta dám khẳng định ngươi là một nữ hài tử chưa đến 20 tuổi!" Diệp Lãng nhìn Lãnh Huyết Ngũ, thực khẳng định nói.
Đúng vậy, đây là nguyên nhân mà Diệp Lãng không muốn tin tưởng người trước mắt là Lãnh Huyết Ngũ, "hắn" là "nàng", hơn nữa là một cô gái chưa đến 20, còn nhỏ hơn hắn nữa.
Thử hỏi một cô gái như vậy làm sao hắn có thể tin nổi là một ma đầu giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, làm cho mọi người từ trên xuống dưới trong Lãnh Huyết Tổ đều cảm thấy sợ hãi, thậm chí cả Lãnh Huyết Thập Tam đều nhắc riêng cơ chứ.
Cho nên, Diệp Lãng cho rằng cô gái lạnh lùng sát khí mãnh liệt trước mặt này tuyệt đối không phải là Lãnh Huyết Ngũ!
"Ngươi, sao ngươi lại biết?" Cô gái Lãnh Huyết Ngũ có chút kinh ngạc nhìn Diệp Lãng, nhưng không phải kinh ngạc việc Diệp Lãng hoài nghi nàng có phải là Lãnh Huyết Ngũ hay không mà là kinh ngạc Diệp Lãng có thể nhìn ra tuổi của mình.
Thật ra nam hay nữ cũng rất dễ đoán, từ thanh âm và hình thể có thể đoán ra, toàn bộ Lãnh Huyết Tổ cũng biết nàng là nữ!
Nhưng vì là chuyện ai cũng công nhận nên mọi người không nói cho Diệp Lãng biết, cũng chưa nói với Diệp Lãng, cảm thấy không nên nói nhiều về vấn đề này...