Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam

Chương 21

Edit: Vũ Kỳ
____________
Nguyên Tự dùng điện thoại di động của mình để tham gia vào nhóm phụ huynh của nhà trẻ Hồng Tâm, nhóm trưởng quả nhiên là hiệu trưởng của Hồng Tâm, sau khi ông tiếp điện thoại của Nguyên Tự đã tự mình chờ Nguyên Tự yêu cầu vào nhóm để thêm anh vào.
Lúc Nguyên Tự vừa vào được nhóm đồng thời cũng đúng lúc 2 tiếng trôi qua, cô giáo Vương lại nhắc tên Tạ Manh trong nhóm lần nữa.
“@Phụ huynh Tư Lập đã qua hai tiếng rồi nhưng cô không trả lời tôi, hiện tại tôi sẽ xóa cô ra khỏi nhóm.”
Cô giáo này nói được làm được, không quá 10 giây đã thấy trên màn hình hiện lên dòng chữ nhỏ màu xám Phụ huynh Tư Lập đã bị quản trị viên xóa khỏi cuộc trò chuyện.
Bất quá Tạ Manh cũng là một người tàn nhẫn, trước lúc bị đá ra cô đã gửi mấy trăm tin nhắn. Mặc dù cô đã bị đá ra ngoài, nhưng tin nhắn thì vẫn còn ở đó, phảng phất giống như cười vào mặt cô giáo Vương.
Tạ Manh nói: “@Cô giáo Vương nhà trẻ Hồng Tâm tôi biết cô muốn đá tôi ra, cho nên tôi liền chờ đến trước lúc cô đuổi để gửi tin nhắn nè. Gửi xong, cô nhìn thấy có phải trong lòng tức chết rồi không? Lại không thể mắng được tôi! A ha ha ha ha ha. Tuy là bằng cấp tôi không cao, nhưng tôi cũng biết đạo lý đối nhân xử thế. Tôi cũng đã biết chiêu trò của mấy người là gì rồi, dạy cho bọn nhỏ nhận thức được thế nào là tàn khốc xã hội trước độ tuổi cần thiết, để chúng nó thích ứng với quy tắc đi nịnh hót ngay từ khi còn nhỏ. Hôm nay đến trường học, thật không cảm thấy mất công cho dù tôi không thể đăng kí vào, bởi có thể nhìn thấy khía cạnh chân thật nhất của những đứa trẻ trong trường, một đám con nít vừa thấy giáo viên liền tranh nhau nịnh hót tranh sủng, giáo viên vừa la một tiếng, đám con nít đó lập tức im miệng, huấn luyện quân sự cũng chỉ đến vậy mà thôi. Càng không cần phải nói trong trường học còn có những giáo viên cường thế lại đặt ra những tiêu chuẩn cao mà chúng nó không thể đạt được. Thái độ nói chuyện với phụ huynh trong nhóm kiêu ngạo vô lễ, đối với phụ huynh không thực hiện theo lại càng chỉ trích ngang ngược. Nói đến cùng, thứ các người muốn không phải một phụ huynh có học vấn cao gia thế lớn, mà là muốn một học sinh nói gì nghe nấy, một phụ huynh có cùng suy nghĩ với các người mà thôi (trọng tâm là ở đây: thuận tiện để kiếm tiền). Cái trường học này có lẽ sẽ dạy ra những học sinh ưu tú xuất sắc, nhưng đáng tiếc không biết có bao nhiêu phụ huynh trong này biết, bảo bối của bọn họ ở nhà lúc này lại đang sống nơm nớp lo sợ trong trường. Cái nhóm này đến tôn trọng lẫn nhau còn không làm được, vậy mà vẫn có hơn 200 người chấp nhận, ha hả, bọn nhỏ rất nhanh thôi sẽ được như các người mong muốn, sống thành bộ dáng các người mong muốn.”
Nguyên Tự nhìn Tạ Manh thao thao bất tuyệt, rốt cuộc cười nhẹ ra tiếng. Đây là Tạ Manh, cái gì cũng dám làm.
Sau khi tin nhắn của Tạ Manh gửi đi, cô giáo Vương kia giận đến tím mặt, nhắn lại hơn 10 tin nhắn trong nhóm.
“Vấn đề trên vị phụ huynh này nói rất đúng, có thể đào tạo ra một học sinh xuất sắc, không chỉ là mục tiêu của tôi mà còn là của tất cả các phụ huynh trong này.”
“Muốn có một tương lai tốt đẹp đương nhiên phải đánh đổi bằng sự hy sinh. Trường học của chúng tôi luôn coi trọng các quy tắc, tôi biết phụ huynh đồng ý không nhiều lắm, nhưng ngay cả khi có ít sự đồng ý hơn, chúng tôi vẫn sẽ làm việc theo các quy tắc.”
“Thứ chúng tôi muốn là một môi trường nơi tam quan đều giống nhau và có thể cùng nhau nỗ lực vì tương lai của các bé, không phải nơi chỉ dùng để trò chuyện mà thôi.”
“Nếu có bất kỳ phụ huynh nào không đồng ý, có thể tự rời khỏi nhóm.”
Đúng thật là kiêu ngạo.
Lúc sáng Nguyên Tự chỉ lướt sơ điện thoại của Tạ Manh, còn chưa hoàn toàn cảm nhận được cái gọi là kiêu ngạo này rốt cuộc có bao nhiêu kiêu ngạo. Lúc này nhìn cô giáo Vương nói, mới cảm thấy trường học này có chút vấn đề. Nhưng đây đúng thật là nhà trẻ tốt nhất trong thành phố, mỗi lần có hoạt động gia đình, nhà trường đều bắt buộc tham gia, đây cũng là một trong những lý do mà dù thế nào anh cũng hy vọng Tạ Manh có thể tiếp nhận đứa bé.
Nguyên Tự không nói chuyện trong nhóm, mà chỉ gửi một tin nhắn cho hiệu trưởng: “Việc có để Tư Lập học ở Hồng Tâm hay không tôi sẽ xem xét lại một chút, chuyện ký túc xá trường học cũng đợi đến lúc đó rồi nói tiếp.”
Hiệu trưởng trực tiếp ngây ngốc, ông vội vàng đi vào nhóm chat xem thử, sau đó tức giận đến mức đầu bốc khói.
Buổi chiều Nguyên Tự nghiêm túc làm xong hết công việc, nhìn xuống đồng hồ, đã chạng vạng 5 giờ, vừa đúng thời điểm tan tầm. Thường thì anh sẽ ở lại làm thêm nửa tiếng nữa, nhưng hôm nay anh nghĩ tới Tạ Manh vừa mới chịu ủy khuất, vẫn là nên trở về an ủi cô một chút.
Đang chuẩn bị đứng dậy liền nhận được điện thoại của thư ký, nói là dưới bãi đỗ xe bị rò rỉ điện, hiện tại đang sửa gấp. Lại nói lấy an toàn của Nguyên tổng lên đầu nên đã cho người đem xe đỗ ở lầu một.
Cho nên Nguyên Tự trực tiếp đi thẳng đến lầu một. Vừa ra khỏi thang máy, anh liền thấy có một nữ nhân viên đang lớn tiếng nói chuyện trong phòng nghỉ.
“Chuyển trường? Sao phải chuyển trường chứ? Không được, không thể chuyển, Tiểu Trí học ở trường đó rất tốt, vì sao lại chuyển trường?”
Đại khái bởi vì cô đang nói về chuyện trường học, cũng là vấn đề mà anh đang suy nghĩ hiện tại, cho nên Nguyên Tự không tự giác mà dừng bước chân.
Giang Nhã Tuyên cầm điện thoại cau mày, vừa đi qua đi lại vừa nghe bên kia nói chuyện, sau khi nghe xong cô bình tĩnh nói: “Dì à, dì nghĩ cái gì vậy? Giáo viên nghiêm khắc một chút thì có gì không tốt đâu? Đến bây giờ dì còn chưa hiểu sao? Xã hội hiện tại chính là như vậy, trước kia rất nhiều người không cần đọc sách vẫn kiếm được nhiều tiền, nhưng bây giờ thời thế thay đổi rồi.”
Giang Nhã Tuyên tận tình khuyên bảo: “Hiện tại dì cứ để Tiểu Trí hưởng thụ sung sướng như vậy, nó sẽ trở nên lười biếng, còn những người nỗ lực thì vẫn luôn nỗ lực. Rồi sau này Tiểu Trí sẽ đi làm công cho người ta, mà người ta thì lại có thể hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý. Đây là hiện thực đó! Dì à, dì mau tỉnh lại đi, giáo viên nói không sai mà! Trẻ con còn nhỏ, bây giờ giáo dục còn kịp. Hiện tại làm sai bị giáo viên mắng hai câu, nhưng sau này làm sai, không có đường nào để sửa đâu!”
Nguyên Tự mặt lạnh nhìn Giang Nhã Tuyên nói một tràng lý luận xuất sắc về hiện thực xã hội, sau đó xoay người rời đi. Anh không biết có phải tự mình đa tình hay không, tóm lại không ít lời cô gái này nói đều trùng với những gì anh xem xét lúc chiều.
Có quá nhiều sự trùng hợp thì không còn là trùng hợp nữa, trong lòng Nguyên Tự có chút cảnh giác.
602 buồn rầu nhìn Nguyên Tự rời đi, sau đó hỏi Giang Nhã Tuyên: “Cô nói xem cậu ta có nghe chúng ta không?”
Giang Nhã Tuyên cũng ưu sầu mà nói: “Không biết! Hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi, dù sao có nghe hay không thì tôi cũng không còn cách nào.”
602 hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Lúc chúng ta vừa quen biết nhau, rõ ràng cô ý chí hừng hực, sao hiện tại lại trở nên như vậy?”
Giang Nhã Tuyên buồn rầu mà thở dài nói: “Tôi cũng không muốn như vậy, nhưng nội dung quyển ngôn tình này hình như không hợp lý, thân phận của tôi và anh ấy chênh lệch quá nhiều. Tuy rằng tôi rất muốn nỗ lực, nhưng thật sự là nó nằm ngoài tầm với của tôi. Ví dụ như hôm nay cậu bảo tôi ngăn cản chuyện Nguyên Tư Lập chuyển trường, tôi, tôi, tôi đến cả mặt của Nguyên Tư Lập còn chưa có gặp qua! Tạ Manh kia thiên thời địa lợi nhân hoà, cô ấy nói chuyển liền chuyển, tôi phải ngăn cản kiểu gì đây?”
602 chậc một tiếng nói: “Nhưng cũng không thể để mặc cho số phận vậy chứ?”
“Để xem thử! Có lẽ lần sau sẽ có cơ hội.”
Vì thế, một người một hệ thống đều gục đầu ủ rũ trở về.
Kết quả, lúc đi ngang qua bàn tiếp tân, liền thấy đồng nghiệp chuẩn bị tan làm nhìn cô khó xử nói: “Vừa rồi Nguyên tổng có gửi một tin nhắn trong nhóm.”
Giang Nhã Tuyên ngẩn ngơ, sau đó thì sao?
Người nọ lại nói: “Nguyên tổng nói sau này không được nói lớn tiếng gây ồn ào ở lầu một, sẽ để lại ấn tượng không tốt cho khách hàng.”
Giang Nhã Tuyên:… Cho nên, vừa rồi anh ấy ở chỗ này là để nhìn xem cô có thể nói lớn tiếng cỡ nào sao?
*
Nguyên Tự lên xe, bảo tài xế trở về nhà cũ.

Mà Tạ Manh ở nhà cũng đồng thời nhận được tin tức của 398: “Không xong rồi, bộ phận sửa lỗi đê tiện vô sỉ, vậy mà có thể ở trước mặt Nguyên tổng nói lời gièm pha, tôi sợ Nguyên tổng dao động.”
Tạ Manh liền nói: “Không liên quan.”
Lập tức, 398 lại kinh ngạc hỏi cô: “Sao lại không liên quan chứ?”
Tạ Manh đầu cũng không thèm nâng nói: “Vậy thì sao lại liên quan? Đó là cháu trai của anh ta, đâu phải cháu trai tôi. Anh ta muốn đem cháu trai mình đi đâu, tốt xấu gì cũng đâu có liên quan gì tới tôi chứ!”
398: “Không, ký chủ, cô sai rồi, mục đích của chúng ta là ngăn cản bạn nhỏ Nguyên Tư Lập quen biết với nữ chủ.”
Tạ Manh ngẩng đầu tự hỏi một chút nói: “Nhưng mục đích của tôi là muốn có tiền, nên cũng không liên quan.”
398: “…” ký chủ của tôi phế như vậy, con đường thăng cấp của tôi thật là gian nan mà!
Nguyên Tự tan làm trở về, liền thấy Nguyên Tư Lập ngồi trong phòng khách xem siêu nhân. Nguyên Tự lại đi tìm Tạ Manh, chỉ thấy Tạ Manh đang ở phòng bếp nấu ăn.
Trong lòng Nguyên Tự vui mừng, sau đó lại đột nhiên sửng sốt, anh không tin mà nhìn lại phòng bếp lần nữa, quả nhiên là Tạ Manh đang nấu ăn…
Nguyên Tự: “…”
Cảm nhận được ánh mắt của Nguyên Tự, Tạ Manh mặc tạp dề đi ra phòng bếp hỏi: “Anh về rồi à? Vừa đúng lúc! Hôm nay tôi nấu cơm, cùng nhau ăn đi!”
Nguyên Tự nhìn Tạ Manh một hồi lâu, Tạ Manh đang cảm thấy kỳ quái, lại nghe Nguyên Tự đột nhiên nói: “Tôi đồng ý chuyển trường cho Tư Lập.”
Nghe xong câu này, Tạ Manh lại im lặng trong chốc lát, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Nguyên Tự hỏi: “Cơm tối của tôi đáng sợ đến mức này sao?”
Nguyên Tự: “Thật ra... tôi cũng không phải… có ý này.”
Chờ đến lúc ăn cơm tối, Nguyên Tự mới phát hiện mọi người đều không có ở nhà. Trong nhà chỉ có anh, Tạ Manh và Nguyên Tư Lập, nhất thời cảm thấy oán hận với người nhà đang chạy trốn.
Gửi cho mình một tin nhắn thì sẽ chết sao?
*
Lý do khiến cho Nguyên Tự hoàn toàn hạ quyết tâm chuyển trường cho Nguyên Tư Lập chính là lúc hai người đang ăn tối, Nguyên Tự hỏi Tạ Manh: “Nếu là em, sao em lại không muốn để con mình học ở Hồng Tâm?”
Tạ Manh một bên gắp thịt gà cho vào miệng, một bên nói: “Bởi vì tôi không muốn con mình mới 5 tuổi nhưng biểu tình trên mặt còn sõi đời hơn tôi.”
Lời này thật sự khiến cho Nguyên Tự hoàn toàn quyết tâm chuyển trường cho Nguyên Tư Lập. Tối hôm đó, hiệu trưởng trường Hồng Tâm kêu cha gọi mẹ mà đem cô giáo Vương ra phê bình một tràng, trừ hai tháng tiền lương cũng chưa hết giận.
Tuy rằng học phí của bọn họ cao, kiếm chác nhiều, nhưng hiệu trưởng không có ý định tự bỏ tiền túi ra để xây ký túc xá giáo viên. Còn chưa kể tiền nội thất trang trí, trường này cũng chỉ là trường mầm non mà thôi, nếu là cấp 1 hoặc cấp 2 cấp 3 thì may ra phụ huynh còn sẵn sàng bỏ tiền.
Cô giáo Vương tai bay vạ gió¹, nội quy trường học vẫn luôn như vậy mà, nếu có vị nào cần tiếp đãi đặc biệt, sao ông không nói cho tôi biết chứ!
Tai bay vạ gió¹: xui xẻo bất ngờ từ đâu đến
Nhưng cái này phúc lợi béo bở, cô giáo Vương rốt cuộc vẫn không dám nói lại hiệu trưởng, muốn trừ hai tháng tiền lương thì cứ trừ đi! Mặc dù lương ở trường học này cao hơn gấp 3 lần những trường khác.
Tuy vậy nhưng tin nhắn Tạ Manh gửi trong nhóm cũng không phải không có tác dụng. Ba tháng tiếp theo cũng đủ làm cô giáo Vương sứt đầu mẻ trán.
*
Nếu muốn chuyển trường cho Nguyên Tư Lập, vậy thì phải mau chóng tìm một trường học khác.
Tạ Manh liền hỏi Nguyên Tư Lập: “Hay là cháu vẫn đi học ở trường trước kia được không?”
Nguyên Tư Lập ngẩng đầu trừng mắt liếc cô một cái, nói: “Tôi không đi đâu! Tôi sẽ không trở về đó, tôi muốn mẹ phải tới năn nỉ tôi trở về.”
Tạ Manh không thể tin được: “Cháu đang nằm mơ đấy à?”
Lời này nói ra, làm cho Nguyên Tư Lập khóc ngay tại chỗ: “Thím cái đồ xấu xa này.”
Tạ Manh quay đầu nhìn Nguyên Tự nói: “Anh xem kìa, nó mắng tôi.”
Nguyên Tự bị kẹt vào thế khó xử, trầm tư một hồi sau đó nói: “Nó còn nhỏ.”
Nguyên Tư Lập đắc ý mà vỗ vỗ ngực nhỏ, đối với chuyện Tạ Manh cáo trạng thất bại cảm thấy tâm tình thật tốt.
Tạ Manh nói với Nguyên Tư Lập: “Không nghe chú nhỏ cháu nói gì sao? Cháu còn nhỏ, nếu khóc nữa thì sẽ đánh đòn.”
Nguyên Tự: “???” Ý của anh không phải thế này.
___________
Chương này ngắn nên up liền để bù cho mọi người đây hehe. Tui tự giác vậy mà không vote để khen tui là tui buồn lắm ớ ????????

back top