Ly Hôn Công Lược Chỉ Nam

Chương 67

Editor: Cá
__________
Tạ Manh lại rơi vào bẫy tình yêu, cuối cùng, cô và Nguyên Tự chính thức xác định mối quan hệ.
Sau khi bọn họ xác định mối quan hệ được 15 ngày, Nguyên Tự rốt cuộc cũng có cơ hội đem khóa chống trộm trên phòng ngủ hai người phá dỡ đi, đổi thành một cánh cửa gỗ bình thường. Căn hộ duplex trước kia giống như hai căn chung cư liền kề, hiện tại mới có thể cảm nhận được là một căn nhà bình thường.
Đều là những người trẻ yêu nhau, tuy đã trải qua một lần kết hôn rồi ly hôn, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người này rơi vào lưới tình.
Cũng bởi vì là lần đầu tiên, vì thế hai bạn nhỏ nhà chúng ta vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Ai mà biết được yêu nhau là thế nào đâu chứ? Mấy bé yêu nhau thường làm những gì vậy?
Hai bạn nhỏ nghiêm túc tìm tòi trên Baidu một ngày, nhận ra yêu đương chỉ gói gọn trong bốn chữ: ăn - uống - vui - chơi. Vì thế, trong khoảng thời gian này, hai người chỉ loanh quanh trong nhà, không làm chuyện gì khác ngoài tập trung nghiên cứu ăn uống chơi bời.
Tạ Manh thắc mắc: “Có phải anh ăn mặc hơi lỗi thời rồi không?”
Ngay ngày hôm sau, Nguyên Tự sắm ngay một bộ áo thun quần jeans đầy sức sống. Lúc anh đứng ở trên cầu thang, lập tức từ một ông chú giám đốc hách dịch hai tám, hai chín tuổi biến thành một cậu thiếu niên mười tám, xuân xanh mơn mởn.
Ngược lại, Tạ Manh lúc này đang mặc trên người một chiếc váy ôm màu tím lấp lánh ánh sao trị giá 18.000 tệ, so với anh như ở hai cực địa cầu. Tạ Manh bình tĩnh nhìn anh một cái, sau đó quay ngoắt lên lầu thay thành một bộ váy lụa xinh xắn trị giá 180 tệ.
Nguyên Tự sửng sốt nhìn cô, tò mò nghĩ đến tủ quần áo của Tạ Manh. Cô ấy thật sự có đủ loại quần áo, từ hàng chợ lề đường mấy trăm đến hàng hiệu mấy vạn cũng có, Manh Manh nhà anh đúng là không thiếu thứ gì!
Bước đầu tiên khi hẹn hò, nắm tay nhau đi shốp-ping.
Lúc ra khỏi nhà, Tạ Manh thấy Nguyên Tự định đi lấy xe vội giữ chặt tay anh lại: “No no no no no, lái xe ô tô thật sự không phù hợp với thân phận của hai chúng ta bây giờ. Hiện tại, chúng ta là một đôi nghèo yêu đương không có xe! Chúng mình gọi DiDi đi!”
Đúng vậy, tình yêu của kẻ có tiền quả thật rất nhàm chán, hôm nay, Tạ Manh sẽ cho Nguyên Tự một cơ hội trải nghiệm một ngày yêu đương của những con đỗ nghèo khỉ.
Nguyên Tự không biết rốt cuộc người tình yêu của những người ít tiền là như thế nào, nhưng cũng nghiêm túc gật đầu: “Được, nhưng mà máy anh không cài ứng dụng DiDi.”
Tạ Manh liếc anh một cái: “Không sao, em có.”
Sau đó, hai người đứng ở cổng tiểu khu cắm cúi nhìn những lựa chọn trong phần mềm, Nguyên Tự kì lạ hỏi: “Có nhiều sự lựa chọn như vậy sao?”
Tạ Manh gật đầu: “Hầu hết những lần trước em đi, em đều đặt xe tốc hành¹.”
“Ồ.” Nguyên Tự cúi đầu nhìn, sau đó giơ tay giúp Tạ Manh chọn loại xe sang trọng².
Tạ Manh: “... Má, cái này đắt lắm đó!”
Nguyên Tự tỏ vẻ vô tội: “Anh chưa ngồi bao giờ.”
Một người đàn ông có nụ cười tươi ấm áp như gió mùa xuân, giờ lại còn bật mode cún con nữa… thật sự khiến người khác…
Tạ Manh lập tức quyết định: “Được! Vậy thì chúng ta sẽ đặt nó!” Anh nói cái gì chính là cái đấy!
Đúng là dịch vụ xe sang có khác, thật sự rất khác bọt. Xe đến rất nhanh, thái độ phục vụ của bác tài cũng rất thân thiện.
Bác tài thấy là hai người trẻ tuổi, rất buồn cười: “Thường những người gọi loại xe sang đều là giám đốc, chú ít thấy những cô cậu trẻ tuổi như các cháu, các cháu đang đi hẹn hò sao?”
Tạ Manh gật đầu, tài xế vui vẻ hỏi han: “Hai cháu tối nay có định đi xem phim gì không?”
Nguyên Tự hỏi lại: “Chú có gợi ý gì không?”
Bác tài kể ra tên mấy bộ phim, trước khi hai người họ xuống xe còn dặn dò: “Sau này nếu muốn gọi xe có có thể gọi điện cho chú, chú cũng ở gần khu nhà các cháu thôi.”
Nguyên Tự vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ, chúng cháu không có tiền. Bọn cháu nghèo lắm.”
Bác tài cũng đành gật đầu rồi lái xe đi. Đi được một đoạn, bỗng nhiên ông thật muốn chửi thề: “Vậy sao tụi bây không đi xe tốc hành mà đặt xe sang trọng chi!”
Trong trung tâm thương mại có đủ phương tiện giải trí và đồ ăn đa dạng, Tạ Manh trước đây thường đi dạo một mình. Khó có dịp đến đây dạo phố cùng Nguyên Tự, hai người đi thăm thú nửa tiếng, Tạ Manh cũng thấm mệt nên đi tìm nhà hàng ngồi ăn.
Cô tìm được một nhà hàng ăn buffet theo kiểu Tây. Đồ ăn bên trong cũng rất đa dạng, phong phú, trong một nhà hàng buffet Tây mà còn phục vụ cả sushi Nhật Bản.
Tạ Manh chỉ mấy món, Nguyên Tự cũng đi theo chọn mấy món. Hai người đến ngồi ở bàn bên cạnh cửa sổ sát đất của nhà hàng, trong lúc chờ phục vụ bưng món lên hàn huyên đôi ba câu.
Sau đó, Tạ Manh bắt gặp hình ảnh Giang Nhã Tuyên đi ra từ tiệm cơm bên cạnh.
Đi cạnh Giang Nhã Tuyên là một người đàn ông tướng mạo bình thường. Anh ta mặc một bộ tây trang xa xỉ, ôm Giang Nhã Tuyên cúi đầu cười đùa, rất giống hình ảnh trong kiếp trước mà cô nhìn thấy.
Cô đã thấy Nguyên Tự ôm Giang Nhã Tuyên đi qua trước mặt cô. Cũng như thế này, hơi hơi cúi đầu, ánh mắt yêu chiều.
Tạ Manh không kiềm được nhìn hồi lâu. Sau khi cô và Nguyên Tự ly hôn, hệ thống lập tức rời đi. Theo lý mà nói, danh phận nữ chính Giang Nhã Tuyên đây đáng nhẽ cũng được giải trừ.
Nhưng vì hình ảnh này thật sự rất quen thuộc, cũng rất giống nên Tạ Manh bất giác chú ý nhìn sang.
Nguyên Tự thấy Tạ Manh phía đối diện không nói lời nào, cũng tò mò quay đầu nhìn theo cô. Thời điểm anh nhìn thấy Giang Nhã Tuyên, hai mắt Nguyên Tự nheo lại.
Trên thực tế, thời điểm hệ thống rời đi sau khi ly hôn, chủ yếu là bởi vì vấn đề phân chia tài sản thừa kế.
Khoảnh khắc Nguyên Tự chính thức từ bỏ tài sản thừa kế cũng gián tiếp khẳng định tình yêu của anh dành cho Tạ Manh. Hơn nữa, cũng bởi vì yêu Tạ Manh, tình yêu này vượt ra ngoài tầm kiểm soát của hệ thống, cho nên lúc ấy 602 mới rút khỏi thế giới này.
398 đưa ra quyết định nhiệm vụ hoàn thành, Giang Nhã Tuyên càng không dám dây dưa gì thêm, cũng nhanh chóng đóng gói hành lý rời đi.
Chính vì như vậy nên mọi người cho rằng mọi chuyện tới đây là đã kết thúc.
Cái thứ gọi là vầng hào quang nữ chính này ấy mà, đã nên biến mất từ sớm.

“Giang Nhã Tuyên… có bạn trai.” Tạ Manh vẫn cảm thấy lấn cấn ở chỗ nào đó. “Tuy rằng chuyện là ở kiếp trước, nhưng dù gì thì đời này cô ấy cũng chưa kịp làm cái gì, em cũng chả muốn gây chuyện với cô ấy. Nhưng cô ấy vậy mà còn có thể tìm được một người bạn trai yêu thương mình. Haiz, đúng là giữa người với người, vận khí quả thật không thể so bì được.”
Nguyên Tự cười chế nhạo: “Không so được.”
Hai người kia đi qua trước mặt Nguyên Tự và Tạ Manh, người đàn ông đang ôm Giang Nhã Tuyên kia quay đầu bất chợt nhìn thấy Nguyên Tự, anh ta sửng sốt. Sau đó cười với Nguyên Tự một cái rồi đưa Giang Nhã Tuyên vào trong tiệm.
“Nguyên tổng, đã lâu không gặp.” Anh chàng kia cười tiến đến bắt tay Nguyên Tự, hình ảnh tổng giám đốc Nguyên lúc này khác xa với ấn tượng anh có trong đầu. Nguyên Tự trước kia là một anh chàng cổ hủ suốt ngày mặc tây trang trông cực kỳ nghiêm túc và đứng đắn. Vậy mà bây giờ người trước mặt anh ta lại đang mặc một chiếc áo phông trắng cùng với một chiếc quần jeans rách trông năng động và hoạt bát hơn nhiều. Rõ là không hề giống với hình tượng trước đây tí nào.
Nguyên Tự cũng cười đứng dậy, bắt lấy tay anh ta chào hỏi: “Hứa tổng đấy à, anh mới về nước gần đây sao?”
“Đúng vậy, tôi vừa về đã nghe anh từ chức ở Bằng Á. Trời xui đất khiến thế nào mà tôi lại được gặp anh ở đây thế này?”
Nguyên Tự liền đi đến bên cạnh Tạ Manh, giới thiệu cô với người đối diện: “Đây là vợ tôi. Hôm nay tôi đưa cô ấy ra ngoài đi dạo.”
Giang Nhã Tuyên nghe xong lời này, hơi hơi cúi đầu. Ba người bọn họ bây giờ đều có kí ức của kiếp trước, tuy rằng ở đời này, thành thật mà nói thì Giang Nhã Tuyên đối với Nguyên Tự và Tạ Manh cùng lắm cũng chỉ là một người qua đường.
Nhưng vấn đề là, ba người họ lại từng có khoảng thời gian dây dưa ở kiếp trước, bây giờ nhìn lại, thật giống như là thấy chồng cũ cặp kè với người phụ nữ khác. Bản thân Giang Nhã Tuyên cũng biết ý nghĩ này của mình thật là điên rồ nên cô chỉ có thể cúi đầu giấu đi cảm xúc kỳ quặc của mình.
Giám đốc Hứa bên này nghe thấy thế, cười lớn: “Tôi nhìn không ra đấy! Nguyên tổng vậy mà lại cưng chiều vợ mình đến như vậy…” Nói rồi anh nhìn xuống thấy đôi bàn tay hai người đang đan vào nhau một cách ấm áp. “Đấy đúng là chuyện tốt, vậy Nguyên tổng dạo này có đang tham gia vào dự án nào không?”
Nguyên Tự lắc đầu: “Vẫn chưa. Đúng rồi, vị bên cạnh Hứa tổng là…?”
Giám đốc Hứa quay đầu sang nhìn Giang Nhã Tuyên, ánh mắt anh ta bỗng trở nên trìu mến, mỉm cười dường như muốn nói điều gì. Nguyên Tự không chờ anh ta đưa ra câu trả lời, đột nhiên nói tiếp: “À tôi nhớ ra rồi. Đây có phải là bạn gái 12 năm trong truyền thuyết của anh đây không? Tất cả mọi người đều đã từng được nghe câu chuyện tình yêu tình của anh đấy. Yêu nhau từ lúc học đại học, gây dựng sự nghiệp, rồi đến tận bây giờ khi công việc đã thành công rực rỡ, hai người cũng coi như là đã trải qua rất nhiều gian nan trắc trở rồi nhỉ?”
Sắc mặt Giang Nhã Tuyên biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía giám đốc Hứa, sau đó lại quay sang nhìn Nguyên Tự.
Hứa tổng nghe xong câu này, mặt ngây ra, sau đó kì quái nhìn Nguyên Tự: “Không phải đâu! Tôi chưa từng thích cô ấy…”
Nói xong, anh còn dừng lại ngẫm nghĩ một lát rồi quả quyết nói: “Tôi quả thật không thích cô bạn gái cũ.”
Sau đó anh ta mỉm cười cúi đầu nhìn Giang Nhã Tuyên: “Người tôi thích chính là Nhã Tuyên, từ khi nhìn thấy cô ấy lần đầu tiên là tôi biết tim tôi đã bị cướp đi rồi.”
“Từ cái nhìn đầu tiên?” Nguyên Tự nhìn anh ta một cách rất kỳ lạ, kiếp trước anh và Giang Nhã Tuyên là tình cảm tiến triển từng bước từng bước một. Đương nhiên, trên thực tế, là Nguyên Tự dùng hết sức bình sinh để ngăn cản, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi vận mệnh ‘yêu’ cô.
Hứa tổng này vừa gặp đã yêu, hẳn là anh ta còn chưa kịp phản kháng đã bị khống chế. Hoặc là bây giờ ánh hào quang nữ chính của cô ấy còn mạnh hơn trước, đương nhiên cũng có thể là giám đốc Hứa thật sự thích cô ấy.
Nhưng nhưng khả năng đó cũng cực kỳ thấp. Trước hết, giám đốc Hứa từng yêu một cô bạn gái 12 năm, nếu anh ấy muốn thay đổi thì đã sớm yêu người khác từ lâu. Còn về phần ánh hào quang nữ chính, nếu quả thật nó mạnh hơn trước thì Giang Nhã Tuyên nên tìm Nguyên Tự thí nghiệm đầu tiên chứ?
Còn nếu nói Hứa tổng này chưa kịp phản kháng đã bị khống chế thì cũng không đúng. Lúc trước khi Nguyên Tự gặp Giang Nhã Tuyên, khi đó, anh và Tạ Manh mới bắt đầu nảy sinh tình cảm, nói thật tình cảm lúc đó không thể nào so với tình yêu 12 năm dài đằng đẵng của giám đốc Hứa. Mà lúc đó, anh vẫn còn kháng cự được tận mấy tháng, về sau mới hoàn toàn bị chi phối bởi ánh hào quang nữ chính, chẳng lẽ giám đốc Hứa chưa đến mấy tháng đã chịu đầu hàng rồi?
Trừ phi… là đường thế giới³ đã cưỡng chế nhúng tay vào.
Giám đốc Hứa ậm ừ trả lời: “Đúng thế! Tôi nghĩ cả cuộc đời của tôi sống để chờ gặp được cô ấy.”
Vừa nói xong, điện thoại giám đốc Hứa vang lên, anh ta vừa nhìn được tên trên màn hình điện thoại liền nhíu mày: “Sao cô ấy vẫn còn gọi nữa chứ? Nhã Tuyên em chờ anh đã. Anh ra ngoài nói chuyện rõ ràng với cô ấy một chút… Anh Nguyên, anh chờ tôi một chút nhé. Tí nữa tôi muốn bàn thêm mấy hạng mục cùng anh.”
Nói xong, giám đốc Hứa vội cầm điện thoại di động đi ra ngoài, Nguyên Tự nhìn Tạ Manh và Giang Nhã Tuyên, sau đó cũng đi ra ngoài theo giám đốc Hứa.
Tạ Manh nhìn bóng dáng hai người họ ở bên ngoài, quay sang nói với Giang Nhã Tuyên: “Tôi khuyên cô nên dừng lại càng sớm càng tốt. Mấy chuyện ở kiếp trước thì đời này không truy cứu nữa, ít nhất cũng có lý do là vì chưa có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng chuyện với Hứa tổng kia thì không phải là chuyện ở kiếp trước. Một khi anh ta tỉnh táo trở lại, cô đã từng nghĩ xem phải đối mặt với sự tức giận của anh ta thế nào chưa?”
Giang Nhã Tuyên kỳ quái hỏi lại: “Cô đang nói cái gì vậy?”
Tạ Manh thấy Giang Nhã Tuyên không giống như đang giả vờ, cô ấy còn nói tiếp: “Là tự anh ấy thích tôi, tôi cũng không ép anh ấy yêu tôi. Vì tôi thấy anh ấy phù hợp nên mới đồng ý qua lại. Tại sao anh ấy lại tức giận với tôi được?”
Tạ Manh kinh ngạc, hỏi lại Giang Nhã Tuyên: “Giang Nhã Tuyên, chẳng lẽ cô không biết gì ư?”
Giang Nhã Tuyên nhíu mày: “Biết chuyện gì? Tôi biết tôi không phải là một cô gái cực kỳ hoàn mỹ, nhưng có lẽ tôi may mắn, khi tôi thích ai thì người đó cũng sẽ thích lại tôi.”
Tạ Manh: “...”
Ở bên kia, sau khi nói chuyện với bạn gái của mình xong, trong mắt giám đốc Hứa có một tia giãy giụa, nhưng sau đó cũng rất nhanh thay thế bằng một ánh mắt thâm tình.
Anh ta quay người lại, vừa lúc thấy Nguyên Tự đứng ở phía sau, giám đốc Hứa kì lạ hỏi: “Giám đốc Nguyên, có chuyện gì vậy?”
Nguyên Tự ý vị thâm trường nhìn thoáng qua di động trong tay đối phương, sau đó ngẩng đầu nói với giám đốc Hứa cực kỳ nghiêm túc: “Tôi biết anh có thể nghe thấy, Hứa Uy. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh, chuyện này thực ra không phải không thể phản kháng.”
____________
Chú thích:
(1) + (2): Trong app DiDi cung cấp những loại dịch vụ sau:
Express (xe tốc hành): giống như Grabcar hay Becar bên mình. Dòng này còn chia ra 3 loại nhỏ: ExpressPoll (ghép chung xe để tiết kiệm chi phí), Express (ngồi xe riêng bình thường) và Select (thường là lái xe có ratings cao hoặc đã lái lâu năm, và sử dụng những dòng xe cao cấp hơn)
Premier (xe cao cấp): cũng giống như dòng Express nhưng trên xe cung cấp thêm nhiều dịch vụ đi kèm như sạc điện thoại, nước uống, ô dù, giấy ăn,... đem lại cảm giác thoải mái và tiện nghi hơn.
Luxe (xe sang trọng): dịch vụ này chỉ cung cấp cho khu vực Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến và Quảng Châu. Luxe có những chiếc xe sang trọng, có nhãn hiệu nổi tiếng và người lái xe chuyên nghiệp mặc đồng phục và đi găng tay trắng phục vụ.
Taxi (xe taxi): DiDi sẽ không tính trước cước phí mà sẽ gửi cho người dùng phí đi xe sau khi đến nơi. Dịch vụ này sẽ đắt hơn là đặt xe tư nhân.
(3) Đường thế giới (trong bản gốc ghi: 世界線) là hướng phát triển xác định cho vũ trụ với những sự kiện bắt buộc sẽ xảy ra. Đường thế giới có thể hiểu là một loại kịch bản dành cho cả vũ trụ. Trong kịch bản ấy có một số sự kiện tuyệt đối sẽ xảy ra, không cách nào thay đổi được. Vì vậy, khi thế giới nằm trên một đường thế giới nhất định, một số sự kiện chắc chắn xảy ra theo quy định của đường thế giới đó.
_______
Tìm hố mới từ lúc đào hố này chưa được 1 nửa, giờ hoàn luôn rồi vẫn chưa tìm được quyển nào ưng =)))

back top