Đợi cho tất cả học sinh ào ào tụ tập đến giữa sân xong, Trần phu tử uy nghiêm ngẩng đầu nhìn quét qua tất cả chúng ta một lượt, lớn tiếng nói:
“Thời gian một nén nhang đã hết, bản phu tử lúc này tuyên bố, trận đấu chấm dứt!”
Hắn sau khi nói xong, Vương Lan liền mỉm cười, trình sổ sách lên trước mặt Trần phu tử, cho hắn xem số lượng ghi chép lại. Trần phu tử liếc mắt nhìn sổ sách, nhếch môi, hai tay chắp sau lưng vội vàng đến xem hai cái lồng chứa con mồi, sau đó cẩn thận đếm số lượng từng con, mày bắt đầu hơi hơi nhíu lại, nhưng cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ lùi lại phía sau hai bước, ngẩng đầu lớn tiếng tuyên bố:
“Kết quả trận đấu, đội chữ Địa, thắng!”
Lương Sơn Bá lập tức tươi cười hớn hở, Tuân Cự Bá cùng với đám học sinh còn lại cũng vỗ tay hoan hô, mười phần cao hứng. Còn thành viên của đội chữ Thiên thì hồn phi phách tán, dường như không thể tin vào kết quả như vậy. Lương Sơn Bá sau đó quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, lớn tiếng nói: “Văn Tài huynh, cảm ơn.”
“Văn Tài huynh đừng có quên đã đánh cược gì với Diệp huynh nha!” Tuân Cự Bá nhướn mày đột ngột phóng đến một câu, ta vốn định cười to, nhưng lại để ý thấy Mã Văn Tài bộ dạng có chút chật vật, liền không cười nổi nữa, lo lắng nhìn hắn.
Mã Văn Tài xanh cả mặt, không trả lời, vội quay ngựa lại định đi, dường như không muốn nhiều lời với chúng ta. Ta vốn đang định nói với hắn, lại thấy hắn làm như vậy, nhất thời có chút xấu hổ. Lương Sơn Bá thấy ta ngẩn người, liền cười nói: “A Đường, ngươi suy nghĩ gì mà nhập thần thế? Chúng ta đi thôi. Ngươi xem, Anh Đài đang vẫy tay gọi chúng ta kìa.”
Nàng là vẫy tay gọi ngươi mà? Không có bao gồm ta ở đó đâu. Ta âm thầm oán giận một câu, vẫn là đi theo đám người Lương Sơn Bá đi đến sân chơi. Khác với bọn Mã Văn Tài, con mồi đều bị bắn tên mà chết, chúng ta đều là bắt sống con mồi, cho nên ngoại trừ mệt mỏi ra, không có ai bị thương cả.
“Ngoan, các ngươi về sau phải cẩn thận chút nha, đừng để lại bị người ta bắt được.” Lương Sơn Bá mở lồng, thả đám gà và thỏ ra, còn cảnh cáo chúng ta nhất định phải chú ý cẩn thận. Chúc Anh Đài đứng bên cạnh nhìn hắn cười, hai người sóng đôi nhìn thật ấm áp.
“Ha ha, chúng ta thắng trận này thật đẹp!” Tuân Cự Bá lại vỗ vai Lương Sơn Bá, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn. Chúc Anh Đài nghe thấy vậy không khỏi ngẩng đầu lên, cũng cười:
“Cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, xem ngươi vui đến thế nào kìa.”
“Ha ha.” Tuân Cự Bá có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười cười, lại nói, “Nhưng mà Mã Văn Tài cũng đâu có coi đây là trò chơi đâu, ngươi xem, hắn tức điên cả người lên, bất quá cũng có thể là vì đánh cược thua tiểu Diệp, nghĩ đến tương lai u ám mà đau lòng a.”
“Chuyện này là tất nhiên.” Lương Sơn Bá đứng thẳng dậy, nói, “Nói đến bắn cung, toàn bộ trường này không ai dám so với hắn, hắn đương nhiên thua mà không phục.”
“Được rồi, không đề cập đến chuyện này nữa. Chúng ta cũng mau trở về thôi, cha ta còn đang chờ kết quả.” Vương Lan ôm đống sổ sách đứng một bên nói, Lương Sơn Bá liền nhìn ta và Tuân Cự Bá, ý bảo chúng ta đem ngựa về chuồng. Ta lại lắc đầu, sau đó nhờ bọn họ giúp ta đem ngựa về, bản thân vội vàng chạy ra trước núi tìm Mã Văn Tài.
Cũng không biết tại sao, ta cảm thấy vô cùng lo lắng. Lấy tính tình của người kia mà nói, nếu thắng cược còn không sao, một khi bị thua, tên kia nhất định sẽ mặc kệ tất cả mà nổi điên lên, đến thiên vương lão tử lúc ấy gặp hắn cũng muốn cách xa ba thước.
Nhất là lần này, hắn lại thua bởi kĩ nghệ bắn cung mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất…
Thời điểm chạy tới trước núi, từ rất xa ta đã nhìn thấy Mã Văn Tài đang nổi cơn tam bành ở trong sân bóng đá, nhấc chân đá quả bóng đập lên cầu môn bồm bộp, đá xong lại đi đá đám cọc chắn quanh sân. Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh ở bên cạnh cố ý ngăn cản, cũng bị hắn một cước đá văng ra, sau đó lại lao vào đá cọc chắn, vừa đá vừa dùng sức dẫm lên.
Người này lại cáu kỉnh, đáng ghét, săn bắn thua thì ảnh hưởng gì? Đạp nhiều như vậy cũng không sợ đau chân, ngươi cho là chân của mình làm bằng sắt sao?
Ta vội bước nhanh hơn, cũng để ý tới Vương Lam Điền, tên kia còn không sợ chết vẫn muốn ngăn Mã Văn Tài, lại còn khuyên can:
“Văn Tài huynh, Văn Tài huynh, ngươi đừng tức giận nữa! Cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, thua thì thua, cũng đâu có mất miếng thịt nào!”
“Câm miệng cho ta, lập tức câm miệng cho ta!” Mã Văn Tài kéo áo hắn, hầm hầm nói, “Nếu không phải tại lũ vô dụng các ngươi, ta làm sao có thể thua được!”
Vương Lam Điền cuộn mình ngồi một xó, nhỏ giọng nói:
“Săn bắn vốn không phải một chọi một mà…”
“Cút đi!” Mã Văn Tài dùng sức đá hắn, “Lăn!”. Vương Lam Điền bị hắn đạp cho một cước, sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy. Mã Văn Tài lại xoay người đi, dùng sức đá tiếp một cái cọc khác, xem ra còn muốn dẫm nát nó.
Ta thở dài, vội chạy về phía trước, mở miệng kêu: “Văn Tài huynh!”
Mã Văn Tài động tác hơi ngừng , cũng không thèm quay đầu lại, mắng: “Bảo ngươi cút ngươi có nghe thấy không?”
Hắn nói xong câu đó, lúc quay đầu lại nhìn thấy ta, sắc mặt không khỏi có điểm xấu hổ, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, mãi sau mới cúi đầu nói: “A Đường, sao ngươi lại ra đây?”
Ta đi qua đem dựng tất cả những cái cột bị hắn đá đổ lên, do dự một chút, muốn kéo cái cột đang bị hắn dẫm chân lên ra, nhưng cuối cùng lại sợ không dám làm, rũ mắt xuống khuyên nhủ: “Văn Tài huynh, chúng ta trở về đi, ngươi đừng tức giận.”
“Hừ!” Mã Văn Tài trừng mắt nhìn ta, hít một hơi mạnh, lại quay đầu nói, “Các ngươi thắng, ngươi đương nhiên là không có chuyện gì rồi. Hiện tại thấy ta thua, ngươi thật cao hứng phải không? Rốt cục có thể thoát khỏi ta, tự do đi tìm Lương Sơn Bá của ngươi có phải không hả? Đừng có chối, lúc nãy ta rõ ràng thấy ngươi rất cao hứng!”
“Ngươi có thể đừng nói lung tung nữa không?” Ta nhíu mày, “Con mắt nào của ngươi thấy ta cao hứng? Ta nếu không quan tâm ngươi, việc gì phải tự làm khổ mình chạy đi tìm ngươi!”
“Vậy vừa rồi ngươi cười cái gì?” Mã Văn Tài vội quay đầu lại, động tác nhanh đến nỗi mũ trên đầu cũng bị lệch, không chút khách khí chỉ trích ta, “Vừa rồi lúc Trần phu tử nói các ngươi thắng, ngươi sao lại cười vui vẻ hả? Ngươi cao hứng vì thấy ta thua, có phải không?”
Chúng ta thắng mà, chẳng lẽ ta cũng không thể cao hứng một chút, phải làm bộ mặt buồn bã rầu rĩ hay sao? Ta cũng có chút nghẹn lời: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên thế nào? Nghĩ biện pháp ngáng chân bọn Lương Sơn Bá, để giúp lão nhân gia ngài thắng?”
“Bản công tử không thèm!” Mã Văn Tài nghe thấy ta nói xong lại nổi cơn giận, còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Hiệu trưởng đang đứng cách đó không xa cắt ngang. Ở trước mặt Hiệu trưởng, lễ nghĩa là phải quy củ, vì thế ta và Mã Văn Tài đều ngừng không cãi nhau nữa, đồng thời chắp tay cúi đầu, hành lễ vấn an Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nhìn bốn phía xung quanh, thấy đống cột bị Mã Văn Tài đá đổ xiêu đổ vẹo, trên mặt cũng hiển hiện chút tức giận: “Mã Văn Tài, ngươi có biết ngươi thua ở đâu không?”
Mã Văn Tài dừng một chút, không chút để tâm mà trả lời: “Hiệu trưởng, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao mình lại thua Lương Sơn Bá!”
Quả nhiên hắn chính là vì như vậy mà tức giận. Ta lắc đầu, âm thầm thở dài. Chỉ thấy Hiệu trưởng nói:
“Đúng vậy. Nếu luận về tài cưỡi ngựa, bắn cung, bọn họ có lẽ không bằng ngươi. Nhưng mà bọn họ lại phát huy được tinh thần đồng đội!” Hiệu trưởng nói tới đây liền gật đầu cười với ta, lại tiếp tục nói, “Mà ngươi lại chỉ chọn chiến thuật đơn thương độc mã. Dù một người có giỏi đến đâu, làm sao có thể chống lại một đám người đồng tâm hiệp lực với nhau! Lương Sơn Bá thắng ở chỗ, hắn vì người khác, mà người khác cũng vì hắn.”
Nói tới đây, Hiệu trưởng lại liếc mắt nhìn ta, trên mặt hơi có chút ý cười, nói với Mã Văn Tài: “Bất quá, ngươi xem, không phải cũng có người lo lắng cho ngươi, vì ngươi mà chạy tới đây sao? Ta nghe Vương Lan nói, sở dĩ đội chữ Địa thắng được, đều là nhờ kế sách của Diệp Hoa Đường. Ngươi và Diệp Hoa Đường quan hệ thân thiết như vậy, có vài thứ, ngươi thực sự nên học tập hắn, phải biết rằng đơn thương độc mã, nhiều lúc cũng không phải là thượng sách đâu.”
Mã Văn Tài liếc ta một ta, mũi cũng thở ra hơi nước, lớn tiếng nói: “Dựa vào người khác giúp đỡ, làm sao có thể coi là anh hùng hảo hán?” Hắn nói xong câu này, liền quay đầu phất tay áo bỏ đi. Hiệu trưởng thở dài, nhìn về phía ta, ta đành cười cười xin lỗi hắn, sau đó vội đuổi theo Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài đã đi được rất nhanh, dường như sợ bị ta đuổi kịp, nên nháy mắt liền biến mất sau một lối rẽ. Ta không có cách nào khác, dứt khoát dừng lại, định trực tiếp về phòng. Dù sao trường có nhiều chỗ nấp như vậy, hắn lại đang tức giận, nhưng cuối cùng đến tối vẫn phải trở về phòng. Bất quá nhìn xem sắc trời, trưa cũng sắp đến, ta liền thay đổi chủ ý, trước đến phòng ăn tìm Tô An lấy mấy cái bánh nướng và hai đĩa thức ăn, mang theo khay về phòng. Nghĩ đến Mã Văn Tài khẳng định bây giờ vẫn đang tức giận, sẽ quên không đi ăn, ta hôm nay liền mở lòng bồ tát, đợi đến lúc hắn về sẽ sẻ cơm cho hắn.
Hắn cũng thật là, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, việc gì phải phát hỏa lớn như vậy. Chẳng lẽ nói đi nói lại, vẫn là do ta thắng hắn, nên hắn mới tức giận? Ai, trước mặc kệ, đợi hắn trở về nói sau.
Đến lúc trở về phòng, Mã Văn Tài quả nhiên đang ở trong phòng ngủ, hắn cũng không có ngồi trên trường kỉ, mà bản thân cởi áo ngoài nằm thẳng cẳng trên giường. Thấy ta bước vào, liền túm lấy cái chăn trùm lên đầu, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu búi tóc màu đen.
Rất nhanh sau đó, cái chăn kia tiếp tục kéo lên, ngay cả đỉnh đầu cũng không thấy nữa.
Ta dở khóc dở cười, đặt khay lên bàn, lấy một cái bánh nướng bước qua, lấy tay xốc chăn lên, “Được rồi, Văn Tài huynh, đừng tức nữa, đi ăn cơm đi. Ngươi xem này, bánh nướng hôm nay cũng không tệ.”
“Không ăn! Đừng có làm phiền ta!” Mã Văn Tài theo phản xạ gạt bánh nướng trong tay ta xuống. Ta không nghĩ động tác của hắn lại nhanh như vậy, bánh nướng rơi hết xuống đất.
Mã Văn Tài cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của ta, trên mặt cũng lộ ra vẻ áy náy sâu sắc. Ta thấy hắn coi như là biết ăn năn hối cải, cũng không so đo, liền tiếp tục khuyên nhủ: “Được rồi, ngươi cũng nên nguôi giận thôi, đi ra ăn cơm nào. Ta đã lấy thêm phần ăn cho ngươi rồi.”
Mã Văn Tài dừng một chút, thanh âm có chút dịu dàng hơn, nhưng vẫn là nói: “Buông ra!”
Hắn đại khái mà muốn bảo ta bỏ chăn của hắn xuống. Bởi vì ta sợ hắn tiếp tục trốn ở trong chăn, cho nên cứ giữ khư khư, thấy hắn nói vậy, liền nói:
“Không buông!”
“Ta bảo ngươi buông ra!” Mã Văn Tài trừng mắt, ta cũng trừng lại, lớn tiếng nói: “Ta không buông đấy! Ngươi định thế nào?”
“Ta cũng đã thua rồi, ngươi còn ở đây làm gì? Không cần quan tâm đến ta nữa!” Mã Văn Tài vẫn không chịu nhìn ta, hắn lấy gối đầu che mặt.
Ta đầu đầy hắc tuyến. Ngươi kia thi đấu trận này vốn chính là nghĩ đem chuyện chung thân đại sự ra đánh cược. Mà ta thì luôn quen thấy hắn kiêu ngạo, giờ phút này lại trở nên như vậy, ngạch, giống như…(thật sự là không biết dùng lời nào để diễn tả), tóm lại, ta không biết phải an ủi hắn thế nào…
Rối rắm nửa ngày, ta không thể không dè dặt nói: “Văn Tài huynh, ngươi đừng tức giận, cùng lắm thì ta không bắt ngươi phải khâu quần áo cũng được mà…”
Mã Văn Tài tiếp tục không hé răng.
Ta nỗ lực nghiền ngẫm ý của thiếu gia này, lại thử thăm dò nói: “Bằng không thế này đi, về sau ta sẽ không cùng đội săn bắn với đám người Lương Sơn Bá nữa?”
Mã Văn Tài vẫn tiếp tục không hé răng. Ta cũng hết cách, dứt khoát giật gối đầu của hắn, tiến đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Mã Văn Tài! Ngươi rốt cục muốn thế nào?”
Thấy ta đứng sát lại gần, Mã Văn Tài không thể tránh được nữa, lúc này mới hừ một tiếng, trừng mắt nói: “Lần này, coi như không đánh cược chuyện thành thân. Chúng ta lần tới sẽ so cái khác.”
Thì ra là bởi vì chuyện này. Mặt ta không khỏi có điểm đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Này, vẫn là sau này hãy nói…” Ta còn chưa nói dứt lời, đã bị Mã Văn Tài đột nhiên túm lấy, cả người nghiêng về phía ta, gần đến nỗi ta còn cảm thấy chóp mũi của hắn chạm vào mặt ta! Hắn yên lặng nhìn ta, thanh âm ồ ồ nói:
“Lần tới, lần tới ta nhất định sẽ thắng!”
Hắn trang trọng nói với ta. Thấy như vậy, trong lòng ta không khỏi chấn động, hô hấp cũng lập tức rối loạn. Lại thấy Mã Văn Tài lại muốn lại gần hơn nữa, ta vội vàng giơ tay đẩy hắn ra, kết quả là răng hắn lập tức bập vào mu bàn tay của ta, đau đớn đột ngột khiến ta không khỏi hít một hơi lạnh.
Mã Văn Tài cũng thấy không ổn, vội vàng bật dậy, túm tay ta ra để xem. Hắn thấy chỗ đó cũng không sao, nhưng lại phát hiện khi nãy hắn gạt mạnh cái bánh lại đập vào tay ta, lúc này lòng bàn tay sưng đỏ một mảng.
Thân thể này thật đúng là yếu ớt. Mới đập một cái như vậy đã sưng lên.
“A Đường…Là do ta không tốt.” Mã Văn Tài cầm lấy tay của ta, trên mặt lộ ra vẻ ảo não. Ta không muốn khiến hắn phải khó xử, liền kéo tay áo che đi, cười cười ý bảo hắn mau ăn cơm, không lát nữa đồ ăn sẽ lạnh. Mã Văn Tài đảo mắt nhìn, lại nhặt cái bánh nướng lúc nãy bị hắn đánh rơi xuống đất, phủi phủi qua loa rồi cho vào miệng.
“Ai, đừng ăn, cái kia bẩn rồi!” Ta lo lắng nói. Mã Văn Tài lại lắc đầu, há mồm liền cắn một cái, rất nhanh đã ăn sạch sẽ. Ta hoàn toàn bó tay với hắn, đành bảo hắn lại đây cùng nhau ăn, trên bàn vẫn còn ba cái bánh nướng và hai đĩa thức ăn. Mã Văn Tài ừ một tiếng, thò chân xuống đi giày, không ngờ hắn vừa cử động, sắc mặt đột nhiên trắng bệnh, giây tiếp theo liền ngã lăn quay trên mặt đất.
“Thời gian một nén nhang đã hết, bản phu tử lúc này tuyên bố, trận đấu chấm dứt!”
Hắn sau khi nói xong, Vương Lan liền mỉm cười, trình sổ sách lên trước mặt Trần phu tử, cho hắn xem số lượng ghi chép lại. Trần phu tử liếc mắt nhìn sổ sách, nhếch môi, hai tay chắp sau lưng vội vàng đến xem hai cái lồng chứa con mồi, sau đó cẩn thận đếm số lượng từng con, mày bắt đầu hơi hơi nhíu lại, nhưng cũng không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ lùi lại phía sau hai bước, ngẩng đầu lớn tiếng tuyên bố:
“Kết quả trận đấu, đội chữ Địa, thắng!”
Lương Sơn Bá lập tức tươi cười hớn hở, Tuân Cự Bá cùng với đám học sinh còn lại cũng vỗ tay hoan hô, mười phần cao hứng. Còn thành viên của đội chữ Thiên thì hồn phi phách tán, dường như không thể tin vào kết quả như vậy. Lương Sơn Bá sau đó quay đầu nhìn về phía Mã Văn Tài, lớn tiếng nói: “Văn Tài huynh, cảm ơn.”
“Văn Tài huynh đừng có quên đã đánh cược gì với Diệp huynh nha!” Tuân Cự Bá nhướn mày đột ngột phóng đến một câu, ta vốn định cười to, nhưng lại để ý thấy Mã Văn Tài bộ dạng có chút chật vật, liền không cười nổi nữa, lo lắng nhìn hắn.
Mã Văn Tài xanh cả mặt, không trả lời, vội quay ngựa lại định đi, dường như không muốn nhiều lời với chúng ta. Ta vốn đang định nói với hắn, lại thấy hắn làm như vậy, nhất thời có chút xấu hổ. Lương Sơn Bá thấy ta ngẩn người, liền cười nói: “A Đường, ngươi suy nghĩ gì mà nhập thần thế? Chúng ta đi thôi. Ngươi xem, Anh Đài đang vẫy tay gọi chúng ta kìa.”
Nàng là vẫy tay gọi ngươi mà? Không có bao gồm ta ở đó đâu. Ta âm thầm oán giận một câu, vẫn là đi theo đám người Lương Sơn Bá đi đến sân chơi. Khác với bọn Mã Văn Tài, con mồi đều bị bắn tên mà chết, chúng ta đều là bắt sống con mồi, cho nên ngoại trừ mệt mỏi ra, không có ai bị thương cả.
“Ngoan, các ngươi về sau phải cẩn thận chút nha, đừng để lại bị người ta bắt được.” Lương Sơn Bá mở lồng, thả đám gà và thỏ ra, còn cảnh cáo chúng ta nhất định phải chú ý cẩn thận. Chúc Anh Đài đứng bên cạnh nhìn hắn cười, hai người sóng đôi nhìn thật ấm áp.
“Ha ha, chúng ta thắng trận này thật đẹp!” Tuân Cự Bá lại vỗ vai Lương Sơn Bá, trên mặt tràn đầy sự hưng phấn. Chúc Anh Đài nghe thấy vậy không khỏi ngẩng đầu lên, cũng cười:
“Cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, xem ngươi vui đến thế nào kìa.”
“Ha ha.” Tuân Cự Bá có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười cười, lại nói, “Nhưng mà Mã Văn Tài cũng đâu có coi đây là trò chơi đâu, ngươi xem, hắn tức điên cả người lên, bất quá cũng có thể là vì đánh cược thua tiểu Diệp, nghĩ đến tương lai u ám mà đau lòng a.”
“Chuyện này là tất nhiên.” Lương Sơn Bá đứng thẳng dậy, nói, “Nói đến bắn cung, toàn bộ trường này không ai dám so với hắn, hắn đương nhiên thua mà không phục.”
“Được rồi, không đề cập đến chuyện này nữa. Chúng ta cũng mau trở về thôi, cha ta còn đang chờ kết quả.” Vương Lan ôm đống sổ sách đứng một bên nói, Lương Sơn Bá liền nhìn ta và Tuân Cự Bá, ý bảo chúng ta đem ngựa về chuồng. Ta lại lắc đầu, sau đó nhờ bọn họ giúp ta đem ngựa về, bản thân vội vàng chạy ra trước núi tìm Mã Văn Tài.
Cũng không biết tại sao, ta cảm thấy vô cùng lo lắng. Lấy tính tình của người kia mà nói, nếu thắng cược còn không sao, một khi bị thua, tên kia nhất định sẽ mặc kệ tất cả mà nổi điên lên, đến thiên vương lão tử lúc ấy gặp hắn cũng muốn cách xa ba thước.
Nhất là lần này, hắn lại thua bởi kĩ nghệ bắn cung mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo nhất…
Thời điểm chạy tới trước núi, từ rất xa ta đã nhìn thấy Mã Văn Tài đang nổi cơn tam bành ở trong sân bóng đá, nhấc chân đá quả bóng đập lên cầu môn bồm bộp, đá xong lại đi đá đám cọc chắn quanh sân. Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh ở bên cạnh cố ý ngăn cản, cũng bị hắn một cước đá văng ra, sau đó lại lao vào đá cọc chắn, vừa đá vừa dùng sức dẫm lên.
Người này lại cáu kỉnh, đáng ghét, săn bắn thua thì ảnh hưởng gì? Đạp nhiều như vậy cũng không sợ đau chân, ngươi cho là chân của mình làm bằng sắt sao?
Ta vội bước nhanh hơn, cũng để ý tới Vương Lam Điền, tên kia còn không sợ chết vẫn muốn ngăn Mã Văn Tài, lại còn khuyên can:
“Văn Tài huynh, Văn Tài huynh, ngươi đừng tức giận nữa! Cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, thua thì thua, cũng đâu có mất miếng thịt nào!”
“Câm miệng cho ta, lập tức câm miệng cho ta!” Mã Văn Tài kéo áo hắn, hầm hầm nói, “Nếu không phải tại lũ vô dụng các ngươi, ta làm sao có thể thua được!”
Vương Lam Điền cuộn mình ngồi một xó, nhỏ giọng nói:
“Săn bắn vốn không phải một chọi một mà…”
“Cút đi!” Mã Văn Tài dùng sức đá hắn, “Lăn!”. Vương Lam Điền bị hắn đạp cho một cước, sợ đến mức vắt chân lên cổ mà chạy. Mã Văn Tài lại xoay người đi, dùng sức đá tiếp một cái cọc khác, xem ra còn muốn dẫm nát nó.
Ta thở dài, vội chạy về phía trước, mở miệng kêu: “Văn Tài huynh!”
Mã Văn Tài động tác hơi ngừng , cũng không thèm quay đầu lại, mắng: “Bảo ngươi cút ngươi có nghe thấy không?”
Hắn nói xong câu đó, lúc quay đầu lại nhìn thấy ta, sắc mặt không khỏi có điểm xấu hổ, nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, mãi sau mới cúi đầu nói: “A Đường, sao ngươi lại ra đây?”
Ta đi qua đem dựng tất cả những cái cột bị hắn đá đổ lên, do dự một chút, muốn kéo cái cột đang bị hắn dẫm chân lên ra, nhưng cuối cùng lại sợ không dám làm, rũ mắt xuống khuyên nhủ: “Văn Tài huynh, chúng ta trở về đi, ngươi đừng tức giận.”
“Hừ!” Mã Văn Tài trừng mắt nhìn ta, hít một hơi mạnh, lại quay đầu nói, “Các ngươi thắng, ngươi đương nhiên là không có chuyện gì rồi. Hiện tại thấy ta thua, ngươi thật cao hứng phải không? Rốt cục có thể thoát khỏi ta, tự do đi tìm Lương Sơn Bá của ngươi có phải không hả? Đừng có chối, lúc nãy ta rõ ràng thấy ngươi rất cao hứng!”
“Ngươi có thể đừng nói lung tung nữa không?” Ta nhíu mày, “Con mắt nào của ngươi thấy ta cao hứng? Ta nếu không quan tâm ngươi, việc gì phải tự làm khổ mình chạy đi tìm ngươi!”
“Vậy vừa rồi ngươi cười cái gì?” Mã Văn Tài vội quay đầu lại, động tác nhanh đến nỗi mũ trên đầu cũng bị lệch, không chút khách khí chỉ trích ta, “Vừa rồi lúc Trần phu tử nói các ngươi thắng, ngươi sao lại cười vui vẻ hả? Ngươi cao hứng vì thấy ta thua, có phải không?”
Chúng ta thắng mà, chẳng lẽ ta cũng không thể cao hứng một chút, phải làm bộ mặt buồn bã rầu rĩ hay sao? Ta cũng có chút nghẹn lời: “Vậy ngươi cảm thấy ta nên thế nào? Nghĩ biện pháp ngáng chân bọn Lương Sơn Bá, để giúp lão nhân gia ngài thắng?”
“Bản công tử không thèm!” Mã Văn Tài nghe thấy ta nói xong lại nổi cơn giận, còn muốn nói nữa, nhưng lại bị Hiệu trưởng đang đứng cách đó không xa cắt ngang. Ở trước mặt Hiệu trưởng, lễ nghĩa là phải quy củ, vì thế ta và Mã Văn Tài đều ngừng không cãi nhau nữa, đồng thời chắp tay cúi đầu, hành lễ vấn an Hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nhìn bốn phía xung quanh, thấy đống cột bị Mã Văn Tài đá đổ xiêu đổ vẹo, trên mặt cũng hiển hiện chút tức giận: “Mã Văn Tài, ngươi có biết ngươi thua ở đâu không?”
Mã Văn Tài dừng một chút, không chút để tâm mà trả lời: “Hiệu trưởng, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao mình lại thua Lương Sơn Bá!”
Quả nhiên hắn chính là vì như vậy mà tức giận. Ta lắc đầu, âm thầm thở dài. Chỉ thấy Hiệu trưởng nói:
“Đúng vậy. Nếu luận về tài cưỡi ngựa, bắn cung, bọn họ có lẽ không bằng ngươi. Nhưng mà bọn họ lại phát huy được tinh thần đồng đội!” Hiệu trưởng nói tới đây liền gật đầu cười với ta, lại tiếp tục nói, “Mà ngươi lại chỉ chọn chiến thuật đơn thương độc mã. Dù một người có giỏi đến đâu, làm sao có thể chống lại một đám người đồng tâm hiệp lực với nhau! Lương Sơn Bá thắng ở chỗ, hắn vì người khác, mà người khác cũng vì hắn.”
Nói tới đây, Hiệu trưởng lại liếc mắt nhìn ta, trên mặt hơi có chút ý cười, nói với Mã Văn Tài: “Bất quá, ngươi xem, không phải cũng có người lo lắng cho ngươi, vì ngươi mà chạy tới đây sao? Ta nghe Vương Lan nói, sở dĩ đội chữ Địa thắng được, đều là nhờ kế sách của Diệp Hoa Đường. Ngươi và Diệp Hoa Đường quan hệ thân thiết như vậy, có vài thứ, ngươi thực sự nên học tập hắn, phải biết rằng đơn thương độc mã, nhiều lúc cũng không phải là thượng sách đâu.”
Mã Văn Tài liếc ta một ta, mũi cũng thở ra hơi nước, lớn tiếng nói: “Dựa vào người khác giúp đỡ, làm sao có thể coi là anh hùng hảo hán?” Hắn nói xong câu này, liền quay đầu phất tay áo bỏ đi. Hiệu trưởng thở dài, nhìn về phía ta, ta đành cười cười xin lỗi hắn, sau đó vội đuổi theo Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài đã đi được rất nhanh, dường như sợ bị ta đuổi kịp, nên nháy mắt liền biến mất sau một lối rẽ. Ta không có cách nào khác, dứt khoát dừng lại, định trực tiếp về phòng. Dù sao trường có nhiều chỗ nấp như vậy, hắn lại đang tức giận, nhưng cuối cùng đến tối vẫn phải trở về phòng. Bất quá nhìn xem sắc trời, trưa cũng sắp đến, ta liền thay đổi chủ ý, trước đến phòng ăn tìm Tô An lấy mấy cái bánh nướng và hai đĩa thức ăn, mang theo khay về phòng. Nghĩ đến Mã Văn Tài khẳng định bây giờ vẫn đang tức giận, sẽ quên không đi ăn, ta hôm nay liền mở lòng bồ tát, đợi đến lúc hắn về sẽ sẻ cơm cho hắn.
Hắn cũng thật là, dù sao cũng chỉ là một trò chơi, việc gì phải phát hỏa lớn như vậy. Chẳng lẽ nói đi nói lại, vẫn là do ta thắng hắn, nên hắn mới tức giận? Ai, trước mặc kệ, đợi hắn trở về nói sau.
Đến lúc trở về phòng, Mã Văn Tài quả nhiên đang ở trong phòng ngủ, hắn cũng không có ngồi trên trường kỉ, mà bản thân cởi áo ngoài nằm thẳng cẳng trên giường. Thấy ta bước vào, liền túm lấy cái chăn trùm lên đầu, chỉ lộ ra một cái đỉnh đầu búi tóc màu đen.
Rất nhanh sau đó, cái chăn kia tiếp tục kéo lên, ngay cả đỉnh đầu cũng không thấy nữa.
Ta dở khóc dở cười, đặt khay lên bàn, lấy một cái bánh nướng bước qua, lấy tay xốc chăn lên, “Được rồi, Văn Tài huynh, đừng tức nữa, đi ăn cơm đi. Ngươi xem này, bánh nướng hôm nay cũng không tệ.”
“Không ăn! Đừng có làm phiền ta!” Mã Văn Tài theo phản xạ gạt bánh nướng trong tay ta xuống. Ta không nghĩ động tác của hắn lại nhanh như vậy, bánh nướng rơi hết xuống đất.
Mã Văn Tài cũng sửng sốt, cúi đầu nhìn lòng bàn tay của ta, trên mặt cũng lộ ra vẻ áy náy sâu sắc. Ta thấy hắn coi như là biết ăn năn hối cải, cũng không so đo, liền tiếp tục khuyên nhủ: “Được rồi, ngươi cũng nên nguôi giận thôi, đi ra ăn cơm nào. Ta đã lấy thêm phần ăn cho ngươi rồi.”
Mã Văn Tài dừng một chút, thanh âm có chút dịu dàng hơn, nhưng vẫn là nói: “Buông ra!”
Hắn đại khái mà muốn bảo ta bỏ chăn của hắn xuống. Bởi vì ta sợ hắn tiếp tục trốn ở trong chăn, cho nên cứ giữ khư khư, thấy hắn nói vậy, liền nói:
“Không buông!”
“Ta bảo ngươi buông ra!” Mã Văn Tài trừng mắt, ta cũng trừng lại, lớn tiếng nói: “Ta không buông đấy! Ngươi định thế nào?”
“Ta cũng đã thua rồi, ngươi còn ở đây làm gì? Không cần quan tâm đến ta nữa!” Mã Văn Tài vẫn không chịu nhìn ta, hắn lấy gối đầu che mặt.
Ta đầu đầy hắc tuyến. Ngươi kia thi đấu trận này vốn chính là nghĩ đem chuyện chung thân đại sự ra đánh cược. Mà ta thì luôn quen thấy hắn kiêu ngạo, giờ phút này lại trở nên như vậy, ngạch, giống như…(thật sự là không biết dùng lời nào để diễn tả), tóm lại, ta không biết phải an ủi hắn thế nào…
Rối rắm nửa ngày, ta không thể không dè dặt nói: “Văn Tài huynh, ngươi đừng tức giận, cùng lắm thì ta không bắt ngươi phải khâu quần áo cũng được mà…”
Mã Văn Tài tiếp tục không hé răng.
Ta nỗ lực nghiền ngẫm ý của thiếu gia này, lại thử thăm dò nói: “Bằng không thế này đi, về sau ta sẽ không cùng đội săn bắn với đám người Lương Sơn Bá nữa?”
Mã Văn Tài vẫn tiếp tục không hé răng. Ta cũng hết cách, dứt khoát giật gối đầu của hắn, tiến đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói: “Mã Văn Tài! Ngươi rốt cục muốn thế nào?”
Thấy ta đứng sát lại gần, Mã Văn Tài không thể tránh được nữa, lúc này mới hừ một tiếng, trừng mắt nói: “Lần này, coi như không đánh cược chuyện thành thân. Chúng ta lần tới sẽ so cái khác.”
Thì ra là bởi vì chuyện này. Mặt ta không khỏi có điểm đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Này, vẫn là sau này hãy nói…” Ta còn chưa nói dứt lời, đã bị Mã Văn Tài đột nhiên túm lấy, cả người nghiêng về phía ta, gần đến nỗi ta còn cảm thấy chóp mũi của hắn chạm vào mặt ta! Hắn yên lặng nhìn ta, thanh âm ồ ồ nói:
“Lần tới, lần tới ta nhất định sẽ thắng!”
Hắn trang trọng nói với ta. Thấy như vậy, trong lòng ta không khỏi chấn động, hô hấp cũng lập tức rối loạn. Lại thấy Mã Văn Tài lại muốn lại gần hơn nữa, ta vội vàng giơ tay đẩy hắn ra, kết quả là răng hắn lập tức bập vào mu bàn tay của ta, đau đớn đột ngột khiến ta không khỏi hít một hơi lạnh.
Mã Văn Tài cũng thấy không ổn, vội vàng bật dậy, túm tay ta ra để xem. Hắn thấy chỗ đó cũng không sao, nhưng lại phát hiện khi nãy hắn gạt mạnh cái bánh lại đập vào tay ta, lúc này lòng bàn tay sưng đỏ một mảng.
Thân thể này thật đúng là yếu ớt. Mới đập một cái như vậy đã sưng lên.
“A Đường…Là do ta không tốt.” Mã Văn Tài cầm lấy tay của ta, trên mặt lộ ra vẻ ảo não. Ta không muốn khiến hắn phải khó xử, liền kéo tay áo che đi, cười cười ý bảo hắn mau ăn cơm, không lát nữa đồ ăn sẽ lạnh. Mã Văn Tài đảo mắt nhìn, lại nhặt cái bánh nướng lúc nãy bị hắn đánh rơi xuống đất, phủi phủi qua loa rồi cho vào miệng.
“Ai, đừng ăn, cái kia bẩn rồi!” Ta lo lắng nói. Mã Văn Tài lại lắc đầu, há mồm liền cắn một cái, rất nhanh đã ăn sạch sẽ. Ta hoàn toàn bó tay với hắn, đành bảo hắn lại đây cùng nhau ăn, trên bàn vẫn còn ba cái bánh nướng và hai đĩa thức ăn. Mã Văn Tài ừ một tiếng, thò chân xuống đi giày, không ngờ hắn vừa cử động, sắc mặt đột nhiên trắng bệnh, giây tiếp theo liền ngã lăn quay trên mặt đất.