“Đại nhân!”
“Công tử!”
Sau lưng Mã Văn Tài, tiếng mọi người kêu gào như hòa làm một. Mã Văn Tài trừng mắt đảo qua, hai gã binh lính đang định xích ta lại vội buông lỏng ta. Hơn nữa cũng không dám xích nữa, mà thay bằng dây thừng. Sau đó liền giải ta đi.
Kỳ thực ta cho rằng, triều đình không có khả năng biết Huyện lệnh là chủ mưu vụ cướp quân lương, trước hết việc này chỉ có một số ít người biết, đại bộ phận quần chúng nhân dân đều là nhân cơ hội này vào hôi của. Huống hồ, người bình thường cũng không có khả năng đi mật báo, cho nên trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Huống hồ, ngay từ đầu Mã Văn Tài cũng không nói muốn bắt người, cũng không nói triều đình có lệnh gì cả, mọi chuyện chỉ xuất hiện khi hắn nhìn thấy Lương Sơn Bá, không chừng người này là đang muốn trả thù. Nói cách khác, cho dù có muốn bắt người, cũng chỉ có thể là ta hoặc là Vương Lam Điền, nghĩ thế nào cũng không thể liên quan tới Lương Sơn Bá, ngay cả quần áo hắn mặc cũng không phải quan phục. Mã Văn Tài làm như vậy, khả năng là do ý của hắn.
Có lẽ Mã Văn Tài đối với Lương Sơn Bá chính là trời sinh đã không hợp nhau? Thì ra cũng không phải là vì Chúc Anh Đài mới như vậy. Trong khi ta miên man nghĩ lung tung, thì rất nhanh đã bị bọn họ mang ra khỏi phủ và tiếp tục hướng về cổng thành. Nhưng mà Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá cũng không có nghĩ lung tung như ta, mà lẳng lặng đi theo đoàn binh lính. Đi cùng với bọn hắn còn có không ít dân chúng, khiến cho đoàn người đi kéo thành một chuỗi dài. Mã Văn Tài ngồi trên lưng ngựa, thong dong dẫn đầu, cũng không nói gì, chỉ là quay lại trừng ta một cái, trong ánh mắt đều là lên án nói “do ngươi hết.”
Dân chúng đi theo càng lúc càng đông, trong số những người đó, ngoài những người già trẻ em đã từng được ta phân phát lương thực, còn có cả một ít nam tử cường tráng, dường như đang chạy ra ngoài thành. Cái này cần phải kể thêm một chút. Là do sau đi đưa ca ca về huyện nha, bởi vì huyện Mậu rất nghèo, mọi thứ đều bị Huyện lệnh trước kia vơ vét, nên sau đó ta cũng lặng lẽ đi số vàng chôn ở dưới núi lên, may mà Tô An thực sự không dùng. Lợi dụng số vàng đó mua một ít lương thực, trước tiên phân phát cho một số người dân. Sau đó vàng cũng tiên hết, bên ngoài lại không thấy có người bán lương thực, nên chúng ta mới đành phải lấy quân lương.
Đám nạn dân này ít nhiều đều là những người từng được ta phát cho cháo hoặc bánh bột ngô, hơn nữa đối với thái độ của bọn họ dành cho ta, ta cũng có thể cảm giác được họ đối với ca ca là thật lòng kính trọng. Chỉ một lát sau, đã có vô số người đuổi theo hô Diệp đại nhân, trong hành động còn có ý muốn phá vòng vây của đám binh lính, đem ta cứu về.
“Diệp đại nhân!” Một tên thiếu niên choai choai trong tay cầm theo gậy gộc, bởi vì chưa đi cao, cho nên cứ phải không ngừng nhảy lên hô to, “Diệp đại nhân, ngươi đừng bỏ mặc chúng ta! Người là vị quan tốt, triều đình tại sao quan tham ô không đi bắt, mà nhất định phải bắt thanh quan?”
Thiếu niên này tên là Hổ Tử, trong nhà có một mẹ già cần nuôi dưỡng, vì thế mỗi lần phân phát đồ ăn, ta đều cho hắn nhiều hơn một chút. Bất quá thiếu niên này trời sinh tính tình cao ngạo lạnh lùng, luôn hờ hững với ta, ta cũng không để ý, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại chủ động nói giúp ta.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Ngay sau đó đã có rất nhiều người tiếp lời, “Thả Diệp đại nhân,” “Thả Diệp đại nhân!”
“Diệp Hoa Đường.”
Mã Văn Tài quay đầu lại nhìn ta, trong mắt thoạt nhìn vô cùng mất hứng. Ta còn cho rằng hắn sẽ quay lại quát đám dân, không ngờ thằng nhãi này cũng chỉ trừng ta một cái rồi lại quay đầu đi.
Hắn không thể nói rõ hắn muốn ta làm gì sao? Phải biết dân ở đây cũng đâu phải ai cũng biết hắn nghĩ gì chứ. Bất quá, dù sao sống với nhau lâu như vậy, ta cũng biết ý của hắn, vì vậy đành bất đắc dĩ quay đầu khuyên nhủ đám dân chúng đang bất bình:
“Mọi người đừng gấp, hãy nghe ta nói. Ta muốn theo Mã tướng quân vào triều gặp thánh thượng, rất nhanh sẽ trở về. Các ngươi ngàn lần vạn lần đừng chống đối triều đình, ta tin tưởng triều đình sẽ rất công bằng, cũng rất nhân từ, tuyệt đối không để người tốt bị oan uổng!”
“Đại nhân, đại nhân! Đừng bỏ chúng ta, Diệp đại nhân, đừng bỏ chúng ta!” Không ngờ cái tên Hổ Tử kia thế nhưng len lỏi xuyên qua đám đông, vọt tới bên cạnh ta, nắm lấy quần áo của ta không buông. Tay chân ta đều bị dây thừng trói, cũng không có cách nào đẩy hắn ra, chỉ đành an ủi, nói: “Các ngươi phải nghe lời của sư gia và Lương đại ca, trị thủy cho tốt, nhớ phải chăm chỉ canh tác, đừng có vì một chút đói, ngay cả mầm lương thực cũng ăn…Nếu không có tiền, thì đi tìm vị Vương công tử kia, hù dọa hắn một chút cũng không sao…Dù sao mọi người đừng lo lắng, ngươi cũng nên mau trở về đi.”
“Diệp đại nhân…” Thiếu niên tên Hổ Tử ánh mắt hồng hồng, cứ túm chặt quần áo của ta. Lúc này Mã Văn Tài đang đi phía trước bỗng nhiên kìm cương lại, quay đầu lạnh lùng nói:
“Kéo hắn ra cho ta!”
Tên lính kia nghe lệnh liền dùng sức kéo Hổ Tử ra, khiến hắn ngã lăn quay trên mặt đất. Kết quả vì động tác quá mạnh, ta lại không tiện hành động, vì vậy trường thương trong tay tên lính đó lập tức đánh trúng cái trán của ta, nhất thời làm ta lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, trước mắt đều là sao bay bay.
“Đi mau!” Một tên lính khác thấy ta đứng lại, liền dùng thương đập ta một cái, ý bảo ta mau bước. Ta còn có chút hoảng hốt, mơ hồ nghe thấy Mã Văn Tài mắng câu gì đó, hơn nữa hắn còn nhảy từ trên ngựa xuống, tựa hồ muốn tới xem ta làm sao. Nhưng lúc này, dân chúng xung quanh thấy hai tên lính kia dám đánh ta, trong lòng liền đầy căm phẫn. Trong đó Hổ Tử là hăng hái nhất. Hắn một bên cầm gậy đập, một bên lớn tiếng hô:
“Cái tên cẩu quan này, bằng vào ngươi cũng dám đánh Diệp đại nhân! Ngươi cấu kết với triều đình hãm hại quan tốt, không để mọi người chúng ta được cơm no áo ấm, ngươi không phải là ngươi, mà là súc sinh! Mọi người, mau đánh chết tên súc sinh kia, đánh chết hắn đi!”
Hưởng ứng lời kích động của Hổ Tử, một đám người đi sau cũng phẫn nộ, ào ào xông lên. Ngay cả bọn lính có đầy đủ vũ khí cũng không chống lại được dòng người. Nhìn thấy đám dân chúng liều mạng kêu to thả Diệp đại nhân, khiến ta không khỏi áy náy. Ta không biết trị thủy, cũng không biết trồng trọt, chẳng qua chỉ là phân phát một ít lương thực mà thôi — ta cũng chỉ làm được một ít việc trong bổn phận của ta. Ta có tài đức gì, lại có thể được mọi người tôn kính và bảo vệ như vậy!
Nhưng cảm động thì cảm động, ta cũng không muốn dân huyện Mậu có xung đột với Văn Tài huynh, nên không khỏi lớn tiếng ngăn không cho mọi người tiếp tục phản kháng, nỗ lực bảo mọi người trở về, đừng làm như vậy nữa. Nhưng những người đó dù ta có nói thế nào cũng không chịu nghe, Hổ Tử còn liều mạng lấy thân mình ngăn cản cây thương đang đâm tới!
Mã Văn Tài thấy vậy, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua ta, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn tạo phản sao?”
“Không, Văn Tài huynh, bọn họ không có…”
“Đúng vậy, chúng ta muốn tạo phản, muốn tạo phản!” Hổ Tử lại cắt ngang lời của ta, một bên dùng sức rút cây thương đang cắm vào người hắn ra, la lớn, “Người nào muốn hại chết Diệp đại nhân, ta liền liều mạng với kẻ đó!” Hắn nói xong, lại ỷ vào bản thân thấp bé, linh hoạt chui qua tầng tầng lớp lớp thương giáo, hướng về phía Mã Văn Tài, nhưng khi khoảng cách chỉ còn hai bước, chỉ thấy Mã Văn Tài vươn tay ra, sau đó cây thương của hắn xuyên qua người Hổ Tử, đầu thương máu tươi còn không ngừng nhiễu xuống từng giọt.
“Mã Văn Tài! Ngươi sao có thể tùy tiện giết người!” Ta tức giận đến mức dùng hết sức giật dây thừng đang buộc hai tay ra, dây thừng kia vốn không buộc chặt, nên bung ra ngay. Sau đó ta xông thẳng về phía Mã Văn Tài, đã thấy hắn rút thương lại, lại duỗi chân đá bay Hổ Tử đi, lạnh lùng nhìn ta nói:
“Thế nào, giết người của ngươi, ngươi đau lòng sao?”
“Hắn cũng chỉ là trẻ con non nớt, ngươi biết là ta sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, nhất định sẽ không trốn, ngươi vì sao còn không tha cho hắn?”
“Ta buông tha cho hắn, ai buông tha cho ta!” Mã Văn Tài đột nhiên nói, hắn nhìn ta một cái, rồi quay đầu đi, lạnh lùng nói, “Diệp Hoa Đường, mệt cho chúng ta cùng trường ba năm, ngươi thật sự một chút cũng không hiểu ta.”
“Hiểu cái gì?” Ta vội vàng chạy qua kiểm tra vết thương của Hổ Tử, liền sẵng giọng hỏi lại hắn. Mã Văn Tài đưa lưng về phía ta, cây thương trên tay vẫn còn đẫm huyết, trầm giọng nói:
“Ai dám cản đường ta, ta liền giết kẻ đó.”
“Công tử!”
Sau lưng Mã Văn Tài, tiếng mọi người kêu gào như hòa làm một. Mã Văn Tài trừng mắt đảo qua, hai gã binh lính đang định xích ta lại vội buông lỏng ta. Hơn nữa cũng không dám xích nữa, mà thay bằng dây thừng. Sau đó liền giải ta đi.
Kỳ thực ta cho rằng, triều đình không có khả năng biết Huyện lệnh là chủ mưu vụ cướp quân lương, trước hết việc này chỉ có một số ít người biết, đại bộ phận quần chúng nhân dân đều là nhân cơ hội này vào hôi của. Huống hồ, người bình thường cũng không có khả năng đi mật báo, cho nên trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Huống hồ, ngay từ đầu Mã Văn Tài cũng không nói muốn bắt người, cũng không nói triều đình có lệnh gì cả, mọi chuyện chỉ xuất hiện khi hắn nhìn thấy Lương Sơn Bá, không chừng người này là đang muốn trả thù. Nói cách khác, cho dù có muốn bắt người, cũng chỉ có thể là ta hoặc là Vương Lam Điền, nghĩ thế nào cũng không thể liên quan tới Lương Sơn Bá, ngay cả quần áo hắn mặc cũng không phải quan phục. Mã Văn Tài làm như vậy, khả năng là do ý của hắn.
Có lẽ Mã Văn Tài đối với Lương Sơn Bá chính là trời sinh đã không hợp nhau? Thì ra cũng không phải là vì Chúc Anh Đài mới như vậy. Trong khi ta miên man nghĩ lung tung, thì rất nhanh đã bị bọn họ mang ra khỏi phủ và tiếp tục hướng về cổng thành. Nhưng mà Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá cũng không có nghĩ lung tung như ta, mà lẳng lặng đi theo đoàn binh lính. Đi cùng với bọn hắn còn có không ít dân chúng, khiến cho đoàn người đi kéo thành một chuỗi dài. Mã Văn Tài ngồi trên lưng ngựa, thong dong dẫn đầu, cũng không nói gì, chỉ là quay lại trừng ta một cái, trong ánh mắt đều là lên án nói “do ngươi hết.”
Dân chúng đi theo càng lúc càng đông, trong số những người đó, ngoài những người già trẻ em đã từng được ta phân phát lương thực, còn có cả một ít nam tử cường tráng, dường như đang chạy ra ngoài thành. Cái này cần phải kể thêm một chút. Là do sau đi đưa ca ca về huyện nha, bởi vì huyện Mậu rất nghèo, mọi thứ đều bị Huyện lệnh trước kia vơ vét, nên sau đó ta cũng lặng lẽ đi số vàng chôn ở dưới núi lên, may mà Tô An thực sự không dùng. Lợi dụng số vàng đó mua một ít lương thực, trước tiên phân phát cho một số người dân. Sau đó vàng cũng tiên hết, bên ngoài lại không thấy có người bán lương thực, nên chúng ta mới đành phải lấy quân lương.
Đám nạn dân này ít nhiều đều là những người từng được ta phát cho cháo hoặc bánh bột ngô, hơn nữa đối với thái độ của bọn họ dành cho ta, ta cũng có thể cảm giác được họ đối với ca ca là thật lòng kính trọng. Chỉ một lát sau, đã có vô số người đuổi theo hô Diệp đại nhân, trong hành động còn có ý muốn phá vòng vây của đám binh lính, đem ta cứu về.
“Diệp đại nhân!” Một tên thiếu niên choai choai trong tay cầm theo gậy gộc, bởi vì chưa đi cao, cho nên cứ phải không ngừng nhảy lên hô to, “Diệp đại nhân, ngươi đừng bỏ mặc chúng ta! Người là vị quan tốt, triều đình tại sao quan tham ô không đi bắt, mà nhất định phải bắt thanh quan?”
Thiếu niên này tên là Hổ Tử, trong nhà có một mẹ già cần nuôi dưỡng, vì thế mỗi lần phân phát đồ ăn, ta đều cho hắn nhiều hơn một chút. Bất quá thiếu niên này trời sinh tính tình cao ngạo lạnh lùng, luôn hờ hững với ta, ta cũng không để ý, nhưng không ngờ hôm nay hắn lại chủ động nói giúp ta.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Ngay sau đó đã có rất nhiều người tiếp lời, “Thả Diệp đại nhân,” “Thả Diệp đại nhân!”
“Diệp Hoa Đường.”
Mã Văn Tài quay đầu lại nhìn ta, trong mắt thoạt nhìn vô cùng mất hứng. Ta còn cho rằng hắn sẽ quay lại quát đám dân, không ngờ thằng nhãi này cũng chỉ trừng ta một cái rồi lại quay đầu đi.
Hắn không thể nói rõ hắn muốn ta làm gì sao? Phải biết dân ở đây cũng đâu phải ai cũng biết hắn nghĩ gì chứ. Bất quá, dù sao sống với nhau lâu như vậy, ta cũng biết ý của hắn, vì vậy đành bất đắc dĩ quay đầu khuyên nhủ đám dân chúng đang bất bình:
“Mọi người đừng gấp, hãy nghe ta nói. Ta muốn theo Mã tướng quân vào triều gặp thánh thượng, rất nhanh sẽ trở về. Các ngươi ngàn lần vạn lần đừng chống đối triều đình, ta tin tưởng triều đình sẽ rất công bằng, cũng rất nhân từ, tuyệt đối không để người tốt bị oan uổng!”
“Đại nhân, đại nhân! Đừng bỏ chúng ta, Diệp đại nhân, đừng bỏ chúng ta!” Không ngờ cái tên Hổ Tử kia thế nhưng len lỏi xuyên qua đám đông, vọt tới bên cạnh ta, nắm lấy quần áo của ta không buông. Tay chân ta đều bị dây thừng trói, cũng không có cách nào đẩy hắn ra, chỉ đành an ủi, nói: “Các ngươi phải nghe lời của sư gia và Lương đại ca, trị thủy cho tốt, nhớ phải chăm chỉ canh tác, đừng có vì một chút đói, ngay cả mầm lương thực cũng ăn…Nếu không có tiền, thì đi tìm vị Vương công tử kia, hù dọa hắn một chút cũng không sao…Dù sao mọi người đừng lo lắng, ngươi cũng nên mau trở về đi.”
“Diệp đại nhân…” Thiếu niên tên Hổ Tử ánh mắt hồng hồng, cứ túm chặt quần áo của ta. Lúc này Mã Văn Tài đang đi phía trước bỗng nhiên kìm cương lại, quay đầu lạnh lùng nói:
“Kéo hắn ra cho ta!”
Tên lính kia nghe lệnh liền dùng sức kéo Hổ Tử ra, khiến hắn ngã lăn quay trên mặt đất. Kết quả vì động tác quá mạnh, ta lại không tiện hành động, vì vậy trường thương trong tay tên lính đó lập tức đánh trúng cái trán của ta, nhất thời làm ta lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, trước mắt đều là sao bay bay.
“Đi mau!” Một tên lính khác thấy ta đứng lại, liền dùng thương đập ta một cái, ý bảo ta mau bước. Ta còn có chút hoảng hốt, mơ hồ nghe thấy Mã Văn Tài mắng câu gì đó, hơn nữa hắn còn nhảy từ trên ngựa xuống, tựa hồ muốn tới xem ta làm sao. Nhưng lúc này, dân chúng xung quanh thấy hai tên lính kia dám đánh ta, trong lòng liền đầy căm phẫn. Trong đó Hổ Tử là hăng hái nhất. Hắn một bên cầm gậy đập, một bên lớn tiếng hô:
“Cái tên cẩu quan này, bằng vào ngươi cũng dám đánh Diệp đại nhân! Ngươi cấu kết với triều đình hãm hại quan tốt, không để mọi người chúng ta được cơm no áo ấm, ngươi không phải là ngươi, mà là súc sinh! Mọi người, mau đánh chết tên súc sinh kia, đánh chết hắn đi!”
Hưởng ứng lời kích động của Hổ Tử, một đám người đi sau cũng phẫn nộ, ào ào xông lên. Ngay cả bọn lính có đầy đủ vũ khí cũng không chống lại được dòng người. Nhìn thấy đám dân chúng liều mạng kêu to thả Diệp đại nhân, khiến ta không khỏi áy náy. Ta không biết trị thủy, cũng không biết trồng trọt, chẳng qua chỉ là phân phát một ít lương thực mà thôi — ta cũng chỉ làm được một ít việc trong bổn phận của ta. Ta có tài đức gì, lại có thể được mọi người tôn kính và bảo vệ như vậy!
Nhưng cảm động thì cảm động, ta cũng không muốn dân huyện Mậu có xung đột với Văn Tài huynh, nên không khỏi lớn tiếng ngăn không cho mọi người tiếp tục phản kháng, nỗ lực bảo mọi người trở về, đừng làm như vậy nữa. Nhưng những người đó dù ta có nói thế nào cũng không chịu nghe, Hổ Tử còn liều mạng lấy thân mình ngăn cản cây thương đang đâm tới!
Mã Văn Tài thấy vậy, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhanh chóng lướt qua ta, lạnh lùng nói: “Các ngươi muốn tạo phản sao?”
“Không, Văn Tài huynh, bọn họ không có…”
“Đúng vậy, chúng ta muốn tạo phản, muốn tạo phản!” Hổ Tử lại cắt ngang lời của ta, một bên dùng sức rút cây thương đang cắm vào người hắn ra, la lớn, “Người nào muốn hại chết Diệp đại nhân, ta liền liều mạng với kẻ đó!” Hắn nói xong, lại ỷ vào bản thân thấp bé, linh hoạt chui qua tầng tầng lớp lớp thương giáo, hướng về phía Mã Văn Tài, nhưng khi khoảng cách chỉ còn hai bước, chỉ thấy Mã Văn Tài vươn tay ra, sau đó cây thương của hắn xuyên qua người Hổ Tử, đầu thương máu tươi còn không ngừng nhiễu xuống từng giọt.
“Mã Văn Tài! Ngươi sao có thể tùy tiện giết người!” Ta tức giận đến mức dùng hết sức giật dây thừng đang buộc hai tay ra, dây thừng kia vốn không buộc chặt, nên bung ra ngay. Sau đó ta xông thẳng về phía Mã Văn Tài, đã thấy hắn rút thương lại, lại duỗi chân đá bay Hổ Tử đi, lạnh lùng nhìn ta nói:
“Thế nào, giết người của ngươi, ngươi đau lòng sao?”
“Hắn cũng chỉ là trẻ con non nớt, ngươi biết là ta sẽ cam tâm tình nguyện đi theo ngươi, nhất định sẽ không trốn, ngươi vì sao còn không tha cho hắn?”
“Ta buông tha cho hắn, ai buông tha cho ta!” Mã Văn Tài đột nhiên nói, hắn nhìn ta một cái, rồi quay đầu đi, lạnh lùng nói, “Diệp Hoa Đường, mệt cho chúng ta cùng trường ba năm, ngươi thật sự một chút cũng không hiểu ta.”
“Hiểu cái gì?” Ta vội vàng chạy qua kiểm tra vết thương của Hổ Tử, liền sẵng giọng hỏi lại hắn. Mã Văn Tài đưa lưng về phía ta, cây thương trên tay vẫn còn đẫm huyết, trầm giọng nói:
“Ai dám cản đường ta, ta liền giết kẻ đó.”