Chương 14
Lưu nương tử sớm không còn phụ mẫu, Lưu gia suy bại rồi, dời về nguyên quán, cách xa vạn dặm, cũng không thông tri được. Cô lại bình thản ung dung, nói, “Xuất giá theo cha, tái giá thất thân. Hạ đường tôi cũng không chỉ có một tờ thư bỏ vợ, còn lên quan phủ xử lý làm nữ hộ*, Ngôn Nhi... thật ra theo họ tôi.”
*Hộ nhà do nữ làm chủ
“Vậy sao đối ngoại còn...” Thượng Thiện cảm thấy kỳ quái.
Lưu nương tử cúi thấp đầu, “Con trẻ cũng có tự tôn. Ở bên ngoài so sánh với người ta, người khác có họ cha mà theo, nó không có cha ở bên, lại không do nha đầu nuôi, sao lại theo họ mẹ?”
Thượng Thiện chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, lòng lại có chút đố kị Thận Ngôn. Thằng bé này sao số tốt như vậy, có một mẹ cả che chở sắp xếp cho... bản thân hắn khi còn bé lại trải qua thời gian như thế nào.
Lưu nương tử như là có phần nhận ra, nhẹ giọng thì thầm, “Nó theo tôi trải qua thời gian khổ cực như thế nào... anh không biết. Người khác chỉ cảm thấy tôi tốt với nó, nhưng lại không biết, thực tế là nó đã cứu tôi. Khi đó...” Cô vuốt vết sẹo dài trên mặt mình, “Lúc cậu ba đánh tôi, tôi sợ nó bị ngộ thương, chỉ kịp nhét nó vào dưới giường, nhưng nó nhìn thấy hết...”
“Cậu ba Trương chứ!” Thượng Thiện rất muốn uốn nắn cô, “Cậu ba khắp thiên hạ, cũng chỉ có một tên mặt người dạ thú như vậy, đừng vu cáo loạn lên thế!”
Lưu nương tử bị hắn chọc cười, không còn nói cậu ba gì nữa, “Trương Minh đánh tôi nửa chết nửa sống, thật ra tôi muốn dứt khoát chết một lần cho xong.”
Cô dừng một lát, “Tôi nghĩ, chỉ cần tôi theo đủ quy củ lễ nghĩa, tuân theo nữ giới, hiền lương không ghen tị, thì có bát cơm an tâm ăn. Thực sự cũng không phải là thế... Cho nên không muốn chịu khổ mãi, dứt khoát cho thống khoái. Nhưng Ngôn Nhi... thằng bé mới bé vậy, bị dọa đến kinh phong*, lại chịu bệnh chạy tới giường tôi, luôn mồm gọi mẹ...”
*Còn gọi là co giật, tục gọi là động kinh, bệnh của trẻ em, triệu chứng chính là run rẩy, hôn mê, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng
Hốc mắt cô hơi ướt, “Là tôi có lỗi với nó. Tôi đối với nó, vốn chỉ là mặt mũi thể diện. Bởi vì mẹ đẻ nó chết vì sinh nó, tôi sợ gánh liên quan, mới chú ý nhiều hơn chút. Tìm nhũ mẫu cũng không bớt lo, lại thông đồng với Trương Minh, nào có tâm tình chăm sóc Ngôn Nhi, tôi mới ôm đến bên người chăm. Ngày thường tôi bận bịu, nào có bao thời gian chiếu cố, đều là nha đầu bà tử chăm. Nhưng tôi suýt bị đánh chết, một đứa bé hai tuổi như thế... Mở miệng gọi tiếng mẹ...”
Lưu nương tử nước mắt rơi như mưa, Thượng Thiện chần chờ một hồi lâu, mới vỗ nhẹ bờ vai của cô, đưa khăn cho cô. “... Đều qua rồi. Nhà chúng ta dù ba họ, đều là người cơ khổ, lại có thể an ổn sống qua ngày. Tôi... Chúng ta, sẽ rất ổn.”
Cô cũng hối hận thất lễ, nắm khăn. Nhìn đường may tỉ mỉ trước mặt, nín khóc mà cười, “Tôi cũng không biết làm nữ công. Vá quần áo cũng khiến Ngôn Nhi ngại mặc.”
Thượng Thiện nhìn cô cười, thầm thở phào, “Vậy thì tốt quá. Nếu nàng thật sự biết hết, tôi sẽ cảm thấy trèo cao không nổi, nào có gan cầu thân?”
Lời này, khiến người ta làm sao nhận đây? Lưu nương tử nắm khăn, nhận không phải, không trả cũng không phải. Ho nhẹ một tiếng, “Đợi tôi giặt sạch rồi trả lại anh.”
“Giữ đi.” Thượng Thiện khoát tay, “Ở Giang Nam tôi có thêu phường, khăn thế này mấy rương trời...” Hắn quay đầu dặn dò Thị Mặc, “Khăn năm nay mới có hoa văn mới có đưa tới không? Mang mấy cái mới lạ tới cho Lưu nương tử lựa.”
“Tôi không cần, anh giữ đi.” Lưu nương tử xấu hổ.
“Cứ để ở đáy hòm thì nấm mốc xấu xí lắm, nàng giữ lại thưởng cho người ta đi.” Thượng Thiện sửa sang lại áo, “Tôi về xin tổ mẫu gửi thiếp canh sính lễ.”
Lưu nương tử tiễn mấy bước, chần chờ nói, “Nếu mà... Cũng không cần miễn cưỡng.” Cô khôi phục lại bình tĩnh, “Một nhà ba họ là hơi lạ... Nhưng thân tình không ở dòng họ. Nếu thật sự không thành, tôi bái anh là anh họ cũng được.”
Làm em nuôi còn có cái cơ hội gì? Chẳng lẽ tôi còn bỏ cuộc không đưa nàng sính lễ? Thượng Thiện gật đầu lung tung, “Thôi thì nàng không cần lo lắng, tất cả đã có tôi.”
Thượng Thiện về Lục gia xin tổ mẫu đưa thiếp canh, khiến nhà họ Lục gia lên một cơn mưa to gió lớn.
Dung túng Thượng Thiện lêu lổng cùng hạ đường phụ kia không sao, nhưng muốn rước cái thứ giày rách của nhà họ Trương vào làm mợ ba đứng đắn... thì đừng hòng.
Ngay cả làm thiếp thất cũng không có chỗ cho cô đứng chân, huống chi là chính thê tôn quý?
Thượng Thiện buông tầm mắt nghe tổ mẫu chửi ầm lên, ngay cả chén trà quẳng đến cũng không có tránh đi, yên lặng nghe, há miệng cũng không phải để phản bác, chỉ là nhắc lại chủ trương của hắn.
Đương nhiên, lão phu nhân Lục gia nào sẽ chịu, lại muốn hắn ra bên ngoài từ đường quỳ. Dù sao hắn chưa vào gia phả, vào từ đường quỳ là đãi ngộ của dòng dõi đứng đắn.
Hắn cũng không kháng cự, nói quỳ liền quỳ, nên quỳ thì quỳ thôi. Chỉ là đi lên từ đường, Thị Mặc lấy cớ giúp hắn chỉnh áo, trộm giúp hắn đeo bao đầu gối.
Song Thượng Thiện quỳ trước từ đường, họa từ trên trời rơi xuống. Ngày hôm sau, cửa hàng nhà họ Lục liền nổi lên thử dịch*, đứng mũi chịu sào chính là Lục Phong, hắn vừa bệnh, từ chưởng quỹ đến tiểu nhị đều bệnh. Trong thành Khai Phong chỉ cần cửa hàng nhà họ Lục, đều đóng cửa hết... Bởi vì người người đều bệnh.
*[暑疫]; bệnh này tớ tra không ra tiếng Anh để dịch [:<], nhưng đại loại nặng lắm, nhìn khá kinh dị, mụn mủ các kiểu, khuyến khích ai yếu tim thôi đừng tìm, tớ không dám nhìn lần 2:v, ai học y dược các kiểu nổ tên cho mọi người cùng biết với.
Lục lão phu nhân tức đến ngã ngửa, nhưng vẫn nhẫn nại gọi Thượng Thiện, đổi thành cách dịu dàng, muốn hắn bỏ ý nghĩ này đi. Thượng Thiện vẫn yên lặng nghe, chết cũng không đổi giọng, nhưng cũng không lớn tiếng với Lục lão phu nhân, chỉ là quỳ xin.
Lục lão phu nhân rốt cục vẫn tức lắm, mắng mỏ hắn nửa khắc đồng hồ, linh cơ khẽ động, trợn trắng mắt giả vờ ngất đi.
Nhưng hôm sau, trang đầu* nhà họ Lục vội vàng hấp tấp tới cửa, nói tá điền đều bệnh, trong ruộng không ai thu hoạch, nom sắc trời mấy ngày sau chắc chắn mưa. Thu hoạch hơn nửa năm sẽ khó giữ được.
*Đứng đầu điền trang
Cậu cả và cậu hai Lục tự xưng người đọc sách sao có thể có ý kiến gì, chỉ có thể đến hỏi Lục lão phu nhân giả vờ ngất. Lục lão phu nhân lòng biết rõ, suy nghĩ kỹ một hồi lại mồ hôi lạnh chảy ròng. Lão tam này tay phải dài bao nhiêu, mới có thể khiến nhiều người như vậy đều “Bệnh” chứ...?
Lục lão phu nhân mặc dù quản nhà cả đời, người có thể dùng đều là Lục lão thái gia để lại. Lục lão thái gia có thể cai quản, quả thực để lại một nhóm người cũ trung thành già dặn. Lục lão phu nhân rập theo khuôn cũ, cũng còn có thể duy trì. Chỉ là người luôn sẽ già sẽ chết, đàn bà đều là nhớ nhà mẹ đẻ, nhà họ Lục cắm quan hệ thông gia với mấy nhà, trong có mấy người có thể dùng thật sự là có trời mới biết.
Thượng Thiện lại khác. Năm đó hắn mười tám tuổi liền bị phân ra ở. Tuổi nhỏ lỗ mãng, chí khí cực lớn mang theo một đám nhóc choai choai mua lụa Thục, lại giày vò một lần mất hết vốn, bị sơn tặc phá giành được tính mệnh, còn suýt chết bệnh ở Thục Trung (*nay là Tứ Xuyên). Nhưng hắn mới hạ sốt, nhìn thấy đám tiểu tử này không ai rời vây quanh hắn nấu thuốc tử thủ hành lý, cười ha ha, nói lần này hắn kiếm được tiền đủ nửa đời sau phú quý.
Quả nhiên mấy tiểu tử đi theo hắn, đều thành cánh tay hắn, theo hắn vào Nam ra Bắc, kiếm được gia nghiệp to lớn.
Chiến tranh không bình đẳng thế này, cuối cùng vẫn là Lục lão phu nhân đưa thiếp canh thể hiện khuất phục mà hạ màn kết cục. Khi bà mối lấy thiếp canh ra ngoài, Thượng Thiện mỉm cười trở lại Trì Doanh cư của hắn ở Lục phủ.
“Chúc mừng công tử được đền bù tâm nguyện! Tiểu nhân chúc cậu ạ!” Thị Mặc cười hì hì dâng trà.
“Đồ không có tiền đồ, ” Thượng Thiện cười mắng, “Anh muốn làm thư đồng cho ta đến năm nào? Hăm lăm hăm sáu rồi, bảo anh đi quản cửa hàng ở Giang Nam, chết cũng không đi à?”
“Công tử nếu chê tôi già, thế Thị Mặc canh cổng cho công tử và mợ.” hốc mắt Thị Mặc đỏ lên, “Mạng tiểu nhân là công tử cho. Không phải có công tử cản lần đó, đã chẳng còn tiểu nhân.”
“Anh em nhà anh nói cái gì đây? Nhìn anh không có tiền đồ không kìa!” Thượng Thiện nhẹ nhàng đạp gã một cái, nhìn qua ngoài cửa sổ, “Thị Mặc, anh còn nhớ có lần chúng ta một thân đầy máu chạy trong đường núi không?”
Thị Mặc gật đầu, “Lục Phong còn la hét nói không thể chết, cậu ta còn chưa có cưới vợ.”
“Đừng chỉ toàn nói người ta, anh cũng kêu.”
“... Chúng ta ai mà không kêu ạ? Có vợ thì nhớ đến vợ, không có vợ thì nghĩ vẫn chưa cưới vợ. Nhớ đến con trai, nhớ đến con gái, nhớ đến cha mẹ già... nhớ đến nóng cả đầu ra...”
Đúng vậy, khi đó. Hắn và Tử Quyên thành thân chưa bao lâu, chỉ là gắng một hơi, nhớ đến thị đang ở nhà. Trước kia lúc nghĩ đến Tử Quyên, lòng đều đau nhức. Giờ thì sao?
Bây giờ không có nữa. Chỉ cần nghĩ đến Lưu Viên, nghĩ đến Ngôn Nhi, nghĩ đến... Cô. Đã cảm thấy không có gì không làm được, vội xong xuôi, mau về nhà.
Hắn rốt cục có thể khát vọng được về nhà.
Lưu nương tử sớm không còn phụ mẫu, Lưu gia suy bại rồi, dời về nguyên quán, cách xa vạn dặm, cũng không thông tri được. Cô lại bình thản ung dung, nói, “Xuất giá theo cha, tái giá thất thân. Hạ đường tôi cũng không chỉ có một tờ thư bỏ vợ, còn lên quan phủ xử lý làm nữ hộ*, Ngôn Nhi... thật ra theo họ tôi.”
*Hộ nhà do nữ làm chủ
“Vậy sao đối ngoại còn...” Thượng Thiện cảm thấy kỳ quái.
Lưu nương tử cúi thấp đầu, “Con trẻ cũng có tự tôn. Ở bên ngoài so sánh với người ta, người khác có họ cha mà theo, nó không có cha ở bên, lại không do nha đầu nuôi, sao lại theo họ mẹ?”
Thượng Thiện chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, lòng lại có chút đố kị Thận Ngôn. Thằng bé này sao số tốt như vậy, có một mẹ cả che chở sắp xếp cho... bản thân hắn khi còn bé lại trải qua thời gian như thế nào.
Lưu nương tử như là có phần nhận ra, nhẹ giọng thì thầm, “Nó theo tôi trải qua thời gian khổ cực như thế nào... anh không biết. Người khác chỉ cảm thấy tôi tốt với nó, nhưng lại không biết, thực tế là nó đã cứu tôi. Khi đó...” Cô vuốt vết sẹo dài trên mặt mình, “Lúc cậu ba đánh tôi, tôi sợ nó bị ngộ thương, chỉ kịp nhét nó vào dưới giường, nhưng nó nhìn thấy hết...”
“Cậu ba Trương chứ!” Thượng Thiện rất muốn uốn nắn cô, “Cậu ba khắp thiên hạ, cũng chỉ có một tên mặt người dạ thú như vậy, đừng vu cáo loạn lên thế!”
Lưu nương tử bị hắn chọc cười, không còn nói cậu ba gì nữa, “Trương Minh đánh tôi nửa chết nửa sống, thật ra tôi muốn dứt khoát chết một lần cho xong.”
Cô dừng một lát, “Tôi nghĩ, chỉ cần tôi theo đủ quy củ lễ nghĩa, tuân theo nữ giới, hiền lương không ghen tị, thì có bát cơm an tâm ăn. Thực sự cũng không phải là thế... Cho nên không muốn chịu khổ mãi, dứt khoát cho thống khoái. Nhưng Ngôn Nhi... thằng bé mới bé vậy, bị dọa đến kinh phong*, lại chịu bệnh chạy tới giường tôi, luôn mồm gọi mẹ...”
*Còn gọi là co giật, tục gọi là động kinh, bệnh của trẻ em, triệu chứng chính là run rẩy, hôn mê, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng
Hốc mắt cô hơi ướt, “Là tôi có lỗi với nó. Tôi đối với nó, vốn chỉ là mặt mũi thể diện. Bởi vì mẹ đẻ nó chết vì sinh nó, tôi sợ gánh liên quan, mới chú ý nhiều hơn chút. Tìm nhũ mẫu cũng không bớt lo, lại thông đồng với Trương Minh, nào có tâm tình chăm sóc Ngôn Nhi, tôi mới ôm đến bên người chăm. Ngày thường tôi bận bịu, nào có bao thời gian chiếu cố, đều là nha đầu bà tử chăm. Nhưng tôi suýt bị đánh chết, một đứa bé hai tuổi như thế... Mở miệng gọi tiếng mẹ...”
Lưu nương tử nước mắt rơi như mưa, Thượng Thiện chần chờ một hồi lâu, mới vỗ nhẹ bờ vai của cô, đưa khăn cho cô. “... Đều qua rồi. Nhà chúng ta dù ba họ, đều là người cơ khổ, lại có thể an ổn sống qua ngày. Tôi... Chúng ta, sẽ rất ổn.”
Cô cũng hối hận thất lễ, nắm khăn. Nhìn đường may tỉ mỉ trước mặt, nín khóc mà cười, “Tôi cũng không biết làm nữ công. Vá quần áo cũng khiến Ngôn Nhi ngại mặc.”
Thượng Thiện nhìn cô cười, thầm thở phào, “Vậy thì tốt quá. Nếu nàng thật sự biết hết, tôi sẽ cảm thấy trèo cao không nổi, nào có gan cầu thân?”
Lời này, khiến người ta làm sao nhận đây? Lưu nương tử nắm khăn, nhận không phải, không trả cũng không phải. Ho nhẹ một tiếng, “Đợi tôi giặt sạch rồi trả lại anh.”
“Giữ đi.” Thượng Thiện khoát tay, “Ở Giang Nam tôi có thêu phường, khăn thế này mấy rương trời...” Hắn quay đầu dặn dò Thị Mặc, “Khăn năm nay mới có hoa văn mới có đưa tới không? Mang mấy cái mới lạ tới cho Lưu nương tử lựa.”
“Tôi không cần, anh giữ đi.” Lưu nương tử xấu hổ.
“Cứ để ở đáy hòm thì nấm mốc xấu xí lắm, nàng giữ lại thưởng cho người ta đi.” Thượng Thiện sửa sang lại áo, “Tôi về xin tổ mẫu gửi thiếp canh sính lễ.”
Lưu nương tử tiễn mấy bước, chần chờ nói, “Nếu mà... Cũng không cần miễn cưỡng.” Cô khôi phục lại bình tĩnh, “Một nhà ba họ là hơi lạ... Nhưng thân tình không ở dòng họ. Nếu thật sự không thành, tôi bái anh là anh họ cũng được.”
Làm em nuôi còn có cái cơ hội gì? Chẳng lẽ tôi còn bỏ cuộc không đưa nàng sính lễ? Thượng Thiện gật đầu lung tung, “Thôi thì nàng không cần lo lắng, tất cả đã có tôi.”
Thượng Thiện về Lục gia xin tổ mẫu đưa thiếp canh, khiến nhà họ Lục gia lên một cơn mưa to gió lớn.
Dung túng Thượng Thiện lêu lổng cùng hạ đường phụ kia không sao, nhưng muốn rước cái thứ giày rách của nhà họ Trương vào làm mợ ba đứng đắn... thì đừng hòng.
Ngay cả làm thiếp thất cũng không có chỗ cho cô đứng chân, huống chi là chính thê tôn quý?
Thượng Thiện buông tầm mắt nghe tổ mẫu chửi ầm lên, ngay cả chén trà quẳng đến cũng không có tránh đi, yên lặng nghe, há miệng cũng không phải để phản bác, chỉ là nhắc lại chủ trương của hắn.
Đương nhiên, lão phu nhân Lục gia nào sẽ chịu, lại muốn hắn ra bên ngoài từ đường quỳ. Dù sao hắn chưa vào gia phả, vào từ đường quỳ là đãi ngộ của dòng dõi đứng đắn.
Hắn cũng không kháng cự, nói quỳ liền quỳ, nên quỳ thì quỳ thôi. Chỉ là đi lên từ đường, Thị Mặc lấy cớ giúp hắn chỉnh áo, trộm giúp hắn đeo bao đầu gối.
Song Thượng Thiện quỳ trước từ đường, họa từ trên trời rơi xuống. Ngày hôm sau, cửa hàng nhà họ Lục liền nổi lên thử dịch*, đứng mũi chịu sào chính là Lục Phong, hắn vừa bệnh, từ chưởng quỹ đến tiểu nhị đều bệnh. Trong thành Khai Phong chỉ cần cửa hàng nhà họ Lục, đều đóng cửa hết... Bởi vì người người đều bệnh.
*[暑疫]; bệnh này tớ tra không ra tiếng Anh để dịch [:<], nhưng đại loại nặng lắm, nhìn khá kinh dị, mụn mủ các kiểu, khuyến khích ai yếu tim thôi đừng tìm, tớ không dám nhìn lần 2:v, ai học y dược các kiểu nổ tên cho mọi người cùng biết với.
Lục lão phu nhân tức đến ngã ngửa, nhưng vẫn nhẫn nại gọi Thượng Thiện, đổi thành cách dịu dàng, muốn hắn bỏ ý nghĩ này đi. Thượng Thiện vẫn yên lặng nghe, chết cũng không đổi giọng, nhưng cũng không lớn tiếng với Lục lão phu nhân, chỉ là quỳ xin.
Lục lão phu nhân rốt cục vẫn tức lắm, mắng mỏ hắn nửa khắc đồng hồ, linh cơ khẽ động, trợn trắng mắt giả vờ ngất đi.
Nhưng hôm sau, trang đầu* nhà họ Lục vội vàng hấp tấp tới cửa, nói tá điền đều bệnh, trong ruộng không ai thu hoạch, nom sắc trời mấy ngày sau chắc chắn mưa. Thu hoạch hơn nửa năm sẽ khó giữ được.
*Đứng đầu điền trang
Cậu cả và cậu hai Lục tự xưng người đọc sách sao có thể có ý kiến gì, chỉ có thể đến hỏi Lục lão phu nhân giả vờ ngất. Lục lão phu nhân lòng biết rõ, suy nghĩ kỹ một hồi lại mồ hôi lạnh chảy ròng. Lão tam này tay phải dài bao nhiêu, mới có thể khiến nhiều người như vậy đều “Bệnh” chứ...?
Lục lão phu nhân mặc dù quản nhà cả đời, người có thể dùng đều là Lục lão thái gia để lại. Lục lão thái gia có thể cai quản, quả thực để lại một nhóm người cũ trung thành già dặn. Lục lão phu nhân rập theo khuôn cũ, cũng còn có thể duy trì. Chỉ là người luôn sẽ già sẽ chết, đàn bà đều là nhớ nhà mẹ đẻ, nhà họ Lục cắm quan hệ thông gia với mấy nhà, trong có mấy người có thể dùng thật sự là có trời mới biết.
Thượng Thiện lại khác. Năm đó hắn mười tám tuổi liền bị phân ra ở. Tuổi nhỏ lỗ mãng, chí khí cực lớn mang theo một đám nhóc choai choai mua lụa Thục, lại giày vò một lần mất hết vốn, bị sơn tặc phá giành được tính mệnh, còn suýt chết bệnh ở Thục Trung (*nay là Tứ Xuyên). Nhưng hắn mới hạ sốt, nhìn thấy đám tiểu tử này không ai rời vây quanh hắn nấu thuốc tử thủ hành lý, cười ha ha, nói lần này hắn kiếm được tiền đủ nửa đời sau phú quý.
Quả nhiên mấy tiểu tử đi theo hắn, đều thành cánh tay hắn, theo hắn vào Nam ra Bắc, kiếm được gia nghiệp to lớn.
Chiến tranh không bình đẳng thế này, cuối cùng vẫn là Lục lão phu nhân đưa thiếp canh thể hiện khuất phục mà hạ màn kết cục. Khi bà mối lấy thiếp canh ra ngoài, Thượng Thiện mỉm cười trở lại Trì Doanh cư của hắn ở Lục phủ.
“Chúc mừng công tử được đền bù tâm nguyện! Tiểu nhân chúc cậu ạ!” Thị Mặc cười hì hì dâng trà.
“Đồ không có tiền đồ, ” Thượng Thiện cười mắng, “Anh muốn làm thư đồng cho ta đến năm nào? Hăm lăm hăm sáu rồi, bảo anh đi quản cửa hàng ở Giang Nam, chết cũng không đi à?”
“Công tử nếu chê tôi già, thế Thị Mặc canh cổng cho công tử và mợ.” hốc mắt Thị Mặc đỏ lên, “Mạng tiểu nhân là công tử cho. Không phải có công tử cản lần đó, đã chẳng còn tiểu nhân.”
“Anh em nhà anh nói cái gì đây? Nhìn anh không có tiền đồ không kìa!” Thượng Thiện nhẹ nhàng đạp gã một cái, nhìn qua ngoài cửa sổ, “Thị Mặc, anh còn nhớ có lần chúng ta một thân đầy máu chạy trong đường núi không?”
Thị Mặc gật đầu, “Lục Phong còn la hét nói không thể chết, cậu ta còn chưa có cưới vợ.”
“Đừng chỉ toàn nói người ta, anh cũng kêu.”
“... Chúng ta ai mà không kêu ạ? Có vợ thì nhớ đến vợ, không có vợ thì nghĩ vẫn chưa cưới vợ. Nhớ đến con trai, nhớ đến con gái, nhớ đến cha mẹ già... nhớ đến nóng cả đầu ra...”
Đúng vậy, khi đó. Hắn và Tử Quyên thành thân chưa bao lâu, chỉ là gắng một hơi, nhớ đến thị đang ở nhà. Trước kia lúc nghĩ đến Tử Quyên, lòng đều đau nhức. Giờ thì sao?
Bây giờ không có nữa. Chỉ cần nghĩ đến Lưu Viên, nghĩ đến Ngôn Nhi, nghĩ đến... Cô. Đã cảm thấy không có gì không làm được, vội xong xuôi, mau về nhà.
Hắn rốt cục có thể khát vọng được về nhà.