Mai Lại Nở

Chương 4

Chương 4
Buồn bực mãi, hắn nhìn kỹ thiếp mời, lại hơi sững sờ. Ký tên thế mà lại là “Trương Thận Ngôn”.
Nói cách khác, là đứa bé tám tuổi chững chạc đàng hoàng đưa thiếp mời hắn ăn cơm, khiến hắn nhất thời dở khóc dở cười.
Nhưng suy nghĩ kỹ thử, cũng có lý này. Nam đinh trong nhà Lưu nương tử, cũng chỉ có một người như thế thôi, tuy nói thực tế thì hơi nhỏ. Nhưng có giao tình cùng hắn, cũng là tiểu công tử này, nói gì cũng là chủ tử nhỏ, thiết yến đưa thiếp mời, cũng không tìm ra sai lầm gì.
Hắn cười đưa thiếp mời cho Lục Phong nhìn, gã sững sờ chốc lát cũng quay lại, phì một tiếng, ” Lưu nương tử này lại có đầu óc.”
Thượng Thiện bình thản hỏi, “Anh thấy thế nào?”
Mấy ngày nay công tử cười nhiều, lòng gã chắc mẩm, cũng âm thầm đi tra nội tình nhà này. Bất luận thanh danh bên ngoài, hay con người Lưu nương tử, đều rất dễ tìm. Nhất là mấy nhà tá điền cùng làm, đều tranh nhau đưa con gái nhà mình làm nha đầu cho Lưu nương tử.
Bà chủ Thúy Lệ của chưởng quỹ cửa hàng tạp hóa nam thành Khai Phong chính là nha đầu Lưu nương tử, biết chữ biết tính, có thể nói là nổi danh, chịu khó lại hiểu quy củ, phụng dưỡng mẹ chồng chí hiếu, cưới nàng ấy xong không đầy hai năm, con cũng sinh, nhà cũng đổi mới, còn chuộc được toàn bộ cửa hàng, thành của nhà mình.
Đây là người giỏi nhất, nha đầu khác gả đi ít nhất cũng dịu dàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, tự tin hào phóng, không khiến người khác xem thường.
Từ tớ ngó chủ, Lưu nương tử này cũng không phải bình thường, là người hiền lành đứng đắn, mới có thể cho ra nha đầu tốt như vậy, nuôi được tiểu công tử xuất sắc như thế, khó trách công tử quý như con trai mình.
“Có khi là mẫu thân quan tâm con giao du bên ngoài, muốn xem công tử thử thôi.” Lục Phong cẩn thận trả lời.
Thượng Thiện không nhịn được bật cười, “Thế là coi ta thành cùng thế hệ với Ngôn Nhi đấy.”
“Cũng chỉ có thể nhìn như vậy thôi ạ, Lưu nương tử cũng có chỗ khó.” Lục Phong cũng thầm than.
Cũng đúng. Thượng Thiện im lặng một lát, “Anh tự mình đi thăm hỏi đáp lễ thiếp đi, cứ nói ta định đến quấy quả.”
Hắn biết Thận Ngôn và mẹ cả tình cảm càng hơn ruột thịt, mở miệng ngậm miệng đều là mẹ cháu. Lưu nương tử lo bằng hữu của con... còn là bạn lớn tuổi như thế, cũng là phải.
Vốn hắn không muốn đi lắm, thực sự là bởi vì lời đồn đại nổi lên, khá không dễ nghe. Hắn lại chạy tới nhà người ta làm khách, không khỏi ngại tình ngay lý gian, lại thêm phiền phức cho Lưu nương tử.
Chỉ là che giấu chẳng phải càng giống trong lòng có quỷ sao? Nếu Ngôn Nhi đã thoải mái đưa thiếp, dứt khoát đi đường sáng, chỉ là bạn vong niên hợp ý thôi.
Hôm đó hắn phục trang đứng đắn, đàng hoàng đưa thiếp bái bạn. Người gác cổng là một đai hán có sẹo trên mặt, thiếu mất một đoạn cánh tay, giọng như chuông lớn, lại khách khí, lễ nghĩa chu đáo cho hắn vào, mời hắn đến đại sảnh ngồi.
Lưu trạch này bố cục là kiểu nhà nông dân tiêu chuẩn. Tiền đình là sân phơi gạo rộng rãi, cũng có lưỡng tiến viện tử*, miễn cưỡng phân cách trong ngoài. Đại sảnh thì mặt đất có trải gạch đá xanh, nhưng nom ra là đã cũ, chỉ là quét dọn sạch sẽ, sáng bóng loáng. Hai hàng ghế đều làm từ gỗ liễu, không đáng bao tiền, nhưng trải nệm êm dệt thủ công, có sự ấm áp thoải mái.
*[两进院子]; nhà có hai sân.
Ngồi ở đại sảnh, người gác cổng dâng một ly trà lên, nhìn nước trà màu vàng, vào miệng lại mang theo mùi lúa mạch nhàn nhạt và chút mùi mật ong, lại không phải lá trà.
Thận Ngôn đỡ Lưu nương tử đến đây, quy củ làm lễ, Thượng Thiện mặc dù có chút buồn cười, vẫn là nghiêm túc bái kiến “Bác gái”.
Hôm nay Lưu nương tử ăn mặc có phần quý khí, áo khoác màu thạch thanh* chữ Phúc to, búi tóc búi lên, cắm một cây trâm ngọc, lại có mấy phần bộ dáng phụ nữ, già thêm mấy tuổi.
*[石青]; màu gần như xanh navy
Song hắn vẫn nhớ rõ dáng cô cầm theo cái côn Tề Mi vung vẩy, chỉ có thể nuốt cười vào trong bụng. Nhưng cô cứ hỏi thăm khuyên nhủ, y như trưởng bối, thật sự khiến hắn không kềm được.
Uống xong trà, nói chuyện phiếm vài câu theo lễ nghĩa. Vốn là làm lễ nghi qua loa thôi, thấy Lưu nương tử từ căng thẳng đến yên tâm, liên tục nói Thận Ngôn tuổi nhỏ vô tri, chắc cũng không sao...
Nhưng Thận Ngôn luôn cẩn thận lại không nhìn thấu trò xiếc người lớn, nhìn mẹ chỉ hết sức khách sáo, sợ mẹ thật sự không để cậu vãng lai với chú Lục, lòng cuống thật sự, không nhịn được xen vào, “Con đâu có không hiểu chuyện! Chú Lục, chú nói với mẹ cháu đi, nói chú không làm chuyện kỳ quái gì với cháu, cũng không có sờ mó lung tung!”
Thượng Thiện phun nửa cốc trà, Lưu nương tử dứt khoát đổ chén trà trong tay.
Nhất thời, đại sảnh yên tĩnh, ngay cả nô bộc chủ nhân mang theo, ai cũng không dám hít thở mạnh.
Vẫn là Tứ Hỉ Nhi bên người Lưu nương tử phản ứng nhanh, thị miễn cưỡng bày khuôn mặt tươi cười, “Tiểu công tử, đến mai là lươt tôi giảng Tam Tự kinh, có mấy điển cố tôi không hiểu, có thể mời cậu cùng nói một hai với Tứ Hỉ Nhi không?”
“Giờ á?” Thận Ngôn hơi giật mình, nhìn mẹ cậu một cái, lại nhìn Thượng Thiện một cái. “Nhưng mà...”
Thượng Thiện cũng cố gắng cong cong khóe miệng, “Ngôn Nhi, ta sẽ nói rõ với mẹ cháu.” Chỉ nói đến chữ “nói” kia, nhịn không được cắn răng, bàn tay trong tay áo cũng âm thầm nắm thành đấm.
Lưu nương tử mỉm cười cứng nhắc, “Đi đi con, Tứ Hỉ Nhi giờ phải dạy học rồi, giúp đỡ cô ấy đi.”
Tứ Hỉ Nhi vội dắt Thận Ngôn còn chưa hiểu hết ra ngoài, bầu không khí đại sảnh ngưng lại trong xấu hổ.
“Lấy cho nó cái tên như vậy, thế nào vẫn không giỏi nói chuyện.” Lưu nương tử đánh vỡ sự yên lặng, vuốt trán.
“... Thượng bất chính hạ tắc loạn!” Thượng Thiện như rít ra từ hàm răng, nói rất không khách khí.
Lưu nương tử ngầm thừa nhận, cúi thật sâu, mặt mày đau khổ, “Tôi chỉ có đứa con trai như vậy thôi...”
“Coi Lục mỗ là cái giống gì vậy!?” Thượng Thiện rốt cục thét lên, tức đến run rẩy cả người.
“Chẳng phải do tôi không biết anh sao?” Lưu nương tử cũng lớn tiếng, “Không thì mời anh đến làm gì? Không phải muốn xem người bạn lớn của con trai tôi là người thế nào sao...”
“Góc nhìn đàn bà! Hơn nữa kỹ xảo còn nông cạn! Sao cô có thể dạy dỗ Ngôn Nhi...”
“Tôi nuôi con trai dễ lắm chắc? Bên ngoài người xấu nhiều thế, tôi không cẩn thận cho nó thì cẩn thận cho ai?*...”
*Chắc chị tưởng anh là hạng ấm dâu, tiếp cận có mục đích, nếu ai mà đọc truyện của Hồ Điệp rồi thì sẽ biết có mấy anh nam dù thẳng nhưng vẫn ở trong c quan hệ nam-nam, dù bị ép buộc hay tình nguyện, tớ là tớ biết hai anh rồi:v.
Hai người bọn họ bắt đầu trở mặt náo loạn rất ầm ĩ, người bên cạnh lại đều ngu ra. Lục Phong biết công tử nhà gã tính tình không được cho tốt lắm, nhưng mặt ngoài vẫn bình thản, giả vờ là một người không có sai sót, quân tử khiêm tốn, chưa từng giận dữ với ai.
Nha đầu gia phó của Lưu nương tử thì tròng mắt sắp lồi cả ra đến nơi. Tiểu thư nhà họ đối ngoại đều dịu dàng hiền lành, nói chuyện nhẹ nhàng chậm rãi, mặc dù biết cô bí mật có bệnh thích lẩm bẩm nói mê sảng, cũng coi thường lễ nghi, nhưng lúc cô cần giả vờ thì giả vờ rất nghiêm túc, không ai moi được sai phạm, lại tâm kế hơn người. Ngay cả xách gậy ra ngoài đánh người cũng tính kĩ càng, còn lừa làm một tảng đá buộc ngựa bằng hồ dán. Bình thường thì ngay cả mắng chửi người cũng lười, không thấy cô cao giọng với ai.
Giờ hai người bề ngoài ôn hòa lại qua lại ầm ĩ thế, thật khiến nhân mã hai bên đều ngẩn ra.
“Thân phận như cô, nên lưu tâm mọi chuyện!” Thượng Thiện tức giận.
“Tôi có gì mà để ý.” Lưu nương tử cười lạnh, “Tôi không làm cái gì cũng đã xuống dưới đáy vực rồi, còn làm cái gì để thấp hơn được?”
“Cô không nghĩ cho Ngôn Nhi ư?” Thượng Thiện càng giận.
“Ngôn Nhi họ Trương tôi họ Lưu, có gì liên quan?” Lưu nương tử hừ một tiếng, “Nếu hoạn lộ* đem đến hi vọng, họ Trương đương nhiên sẽ tới muốn cho nó vào từ đường, đến lúc đó đương nhiên nhất đao lưỡng đoạn với tôi, chẳng dính xíu tiếng xấu nào. Giờ việc tôi cần làm, chính là nuôi nó lớn đàng hoàng, bảo vệ nó cho tốt. Đã trở mặt, tôi cũng phải hỏi luôn, anh tiếp cận Ngôn Nhi làm gì?”
*Đường làm quan.
Thượng Thiện trừng mắt với cô, đã thấy cô đang giận đến hai mắt bừng lửa, lại giống như chim ưng mẹ bảo vệ chim non.
Trong lòng hắn chua chua, không nói được là cảm giác gì. Người phụ nữ trước mắt này vậy mà cam nguyện để Ngôn Nhi nhận tổ quy tông... Tương lai phượng quan hà phi* tuyệt đối không phải là của cô.
“Không làm gì cả.” Hắn tắt lửa giận, “Ta không có con trai, Ngôn Nhi hiếm sao lại hợp ý ta.”
Lưu nương tử trợn tròn mắt, lại nghĩ lệch lạc. Cẩn thận mà nhìn hắn mặt trắng không râu, mặc dù giọng vẫn là giọng nam, hẳn là chỗ nào đó đã không phải nữa...? Vậy thì đúng là thảm kịch nhân gian.
Cô dâng lên cảm giác thương cảm do cùng tổn thương, ngẫm lại lúc trước biết mình không còn sinh con được đã đau lòng cỡ nào. May sao cô còn Ngôn Nhi tri kỷ, không thì thật sự không biết làm sao chịu nổi. Giờ cô rốt cục đã rõ cậu ba Lục gia vì sao lại yêu thương Ngôn Nhi như thế, nhà mình không sinh được, nhìn con ngoan nhà người khác không khỏi chiếu cố.
Lưu nương tử rót trà, thỏ thẻ, “Cậu ba Lục, là thiếp thân hiểu lầm. Châm trà cho anh để nhận sai.”
Cô nâng eo thét với hắn, Thượng Thiện còn khí thế không kém được, Lưu nương tử đột nhiên mềm xuống, cũng khiến hắn chật vật, “Lưu nương tử nói gì vậy, là Lục mỗ không nên mở lời kiêu ngạo, đụng chạm Lưu nương tử...”
Lưu nương tử đặt trà trên tay vịn của hắn, thần sắc hòa hoãn hơn rất nhiều, “Ngôn Nhi có bạn vong niên như anh, là phúc của nó, thiếp thân cũng gửi lời cảm ơn tại đây. Buổi sáng nó phải học, nhưng buổi chiều ở nhà. Nếu anh không có việc gì, cứ đến chỉ điểm việc học cho nó.”
Vì sao lại đột nhiên giảng hòa thế? Thượng Thiện không có manh mối. Nhưng hắn nghe vẫn hiểu, Lưu nương tử lượng thứ nỗi đau không con của hắn. Chỉ là một hạ đường phụ* như Lưu nương tử thị phi trước cửa đã nhiều, hắn đến không phải thêm phiền sao?
*[下堂妇; Hạ đường phụ]; chỉ phụ nữ bị chồng bỏ, hoặc từ chính phòng bị giáng làm thiếp.
“Dù sao thanh danh của tôi bày ở đó, chính là thế rồi.” Lưu nương tử cười cười, “Chỉ là ngại thanh danh anh thôi.”
“... Lục mỗ ngay cả từ đường nhà họ Lục cũng không được ghi vào, sao có cái thanh danh gì đáng để nói?” Hắn tự giễu, chắp tay làm lễ, “Vậy sẽ quấy quả nhiều.”

back top