Dịch giả: Đình Phong
Sáng sớm hôm sau, hai đạo kỳ quang từ Thanh Vân sơn lướt cực nhanh một đường xuyên qua mây mù, bay qua sơn lĩnh trùng trùng điệp điệp. Cuối cùng nó đã hạ xuống Thảo Miếu thôn dưới chân núi Thanh Vân.
Linh quang chập chờn lập lòe, sau khi hạ xuống quang huy sáng lạn xinh đẹp sau đó tản đi lộ ra hai thân ảnh. Chính là hai người Điền Bất Dịch cùng Tô Như.
Trong tay Điền Bất Dịch là Xích Diễm tiên kiếm, pháp bảo của Tô Như lại là một cái Hổ Phách Chu Lăng. Nó nhìn qua cực kỳ mềm mại lại như có linh tính mà quấn trên người nàng.
Điền Bất Dịch không nhịn được mà trố hai mắt nhìn nói: "Tô sư muội, pháp bảo Hổ Phách Chu Lăng thật là hiếm thấy nha."
Tô Như có chút đắc ý hỏi: "Đẹp không?"
Điền Bất Dịch liên tục gật đầu nói: "Rất là xinh đẹp, đặc biệt là người dùng nó lại càng hấp dẫn hơn."
Tô Như mặt đỏ lên, trừng mắt với Điền Bất Dịch nói: "Mập mạp chết bầm! Ta phát hiện miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng trơn tru a."
Điền Bất Dịch gãi đầu sau đó cười nói: "Ta đều là nói thật a."
Tô Như hừ một tiếng không để ý tới hắn trực tiếp đi về phía trước, bất quá trong mắt lại càng vui vẻ. Điền Bất Dịch đi phía sau nàng nhìn xung quanh rồi nói: "Ồ, nơi đây giống như ta đã từng đi qua rồi."
Tô Như có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi đã tới Thảo Miếu thôn?"
Điền Bất Dịch suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, lúc trước đi Man Hoang cùng Vạn sư huynh vừa xuống chân núi liền gặp một đám yêu nhân Ma giáo hãm hại thôn dân. Chúng ta cứu được hai ông cháu sau đó cùng Tăng Thúc Thường tiễn đưa đến đây để tìm nơi nương tựa cùng thân thích. Chính là cái Thảo Miếu thôn này đấy."
Tô Như nở nụ cười nói: "Đúng dịp như thế chi bằng ngươi có thể đi xem hai ông cháu kia hiện nay sống như thế nào. Bất quá hôm nay chúng ta làm xong chuyện của mình rồi hãy nói." Nói xong nàng nhìn quanh một lát liền thấy được tòa miếu cỏ đổ nát ngoài thôn, liền dẫn Điền Bất Dịch đi tới.
Điền Bất Dịch đi bên cạnh Tô Như nói: "Tô sư mụi, ngươi đi phía sau ta đi, nếu quái thanh trong tòa miếu cỏ là do tinh quái quấy phá thật thì để ta xử lý là được rồi."
Tô Như liếc hắn một cái nói: "Ta lại không phải là phàm nhân không có đạo hạnh, có gì phải sợ chứ?"
Điền Bất Dịch cười ha ha nhưng lại bước nhanh hai bước chắn trước người Tô Như đi đến tòa miếu cỏ đổ nát đồng thời nói: "Ngươi đến đây cùng với ta, chính là bằng hữu của ta, đương nhiên không thể để ngươi đi phía trước rồi."
Tô Như khẽ cắn bờ môi, sau đó lại nhìn thân ảnh có chút mập lùn kia khóe miệng bất chợt mỉm cười.
Tòa miếu cỏ rách nát này đã hoang phế một thời gian, cửa ra vào có hai miếng gỗ khép lại, Điền Bất Dịch nhẹ đẩy một cái phát ra âm thanh "kéeet" trầm thấp bước vào bên trong.
Hắn thoáng nhìn vào bên trong liền phát hiện tòa miếu cỏ này cũng không lớn, bố cục rất đơn giản. Bất qúa phía trước là một cái tiểu viện, đằng sau là một gian phòng, sau nữa có thờ phụng một tượng Bồ Tát bằng đất sét mà thôi.
Tòa miếu cỏ rất là yên tĩnh, bởi vì hoang phế nên khắp nơi đều là bụi bặm, đá xanh trên sàn nhà rất nhiều miếng đều lật lên, giữa các khe mọc không ít cỏ dại. Về gian phòng ốc có tượng thần kia thì màu sơn cũng bong ra từng mảng, nhìn qua không chút sinh khí.
Điền Bất Dịch nhìn một vòng phát hiện không có nguy hiểm nào liền tiến lên trước. Tô Như ngay phía sau hắn cũng đi theo.
Lúa này có một cơn gió nhẹ thổi qua làm cỏ xanh lay động, hai cánh cửa gỗ cũng lắc lư phát ra âm thanh nhưng trừ những điều đó ra xác thực không có gì khác thường. Bao gồm cả quái thanh kia giờ phút này cũng không nghe thấy.
Điền Bất Dịch xoay người lại liếc nhìn Tô Như, trong mắt hai người đều xuất hiện nghi hoặc. Tô Như cũng nhíu nhíu mày nói: "Quái lạ, lúc trước nghe bọn họ nói là chỗ này rồi, chẳng lẽ thôn dân kia nghe lầm mà thần hồn nát thần tín?"
"Yyy...."
Còn chưa dứt lời đột nhiên có âm thanh thê lương quái dị vang lên, từ trong phòng ốc mãnh liệt truyền ra.
Tô Như lại càng hoảng sợ "A" một tiếng vô thức lùi về sau một bước, còn chưa mở miệng liền thấy một tấm lưng dài rộng xuất hiện ngay trước bản thân, đúng là Điền Bất Dịch chắn trước người nàng. Hắn đồng thời rút ra Xích Diễm Tiên Kiếm hai mắt sáng ngời mà nhìn gian phòng có thờ tượng thần kia, bộ dạng sẵn sàng đón địch.
"Y...Y...Y..."
Âm thanh thê lương kia phát ra càng lớn nghe quả thật có chút rợn người, bất quá Điền Bất Dịch cùng Tô Như đều là đệ tử Thanh Vân môn tu hành có thành tựu, kiến thức cùng ánh mắt là phàm nhân không thể so sánh được. Ngay từ đầu hai người cũng có chút khẩn trương đề phòng sau khi chú ý lắng nghe thì hai người cùng nhíu mày lần nữa liếc nhìn nhau nhưng không tìm được đáp án từ đối phương.
Thanh âm kia tuy kỳ quái dọa người nhưng trung khí chưa đủ, âm điệu cũng là run rẩy liên tục. Nếu nói là yêu quái gào thét thì có lẽ giống dã thú sắp chết kêu gào hơn.
Điền Bất Dịch gật gật đầu với Tô Như, sau đó cầm Xích Diễm tiên kiếm đi tới căn phòng kia, Tô Như ở ngay sau lưng, Hổ Phách Chu Lăng không gió mà bay, chậm rãi uốn lượn, hiển nhiên cũng có vài phần đề phòng.
Điền Bất Dịch đi ở phía trước tiến vào cửa phòng kia nhìn xung quanh một chút, thấy mấy tấm ngói vỡ rơi xuống cùng bụi đất khắp nơi. Lúc này âm thanh kỳ quái kia lại vang lên, lần này hai người xác thực nó phát ra phía sau tượng thần.
Điền Bất Dịch đi thẳng về phía trước đánh giá bức tượng thần sau đó nhảy lên bàn thờ, giẫm lên đài sen nặn bằng đất sét kia sau đó nghiêng thân thể nhìn ra phía sau.
Tô Như đứng ở phía dưới có chút khẩn trương vội vàng nhắc: "Điền Bất Dịch, ngươi cẩn thận một chút."
Điền Bất Dịch quay đầu nhìn nàng cười cười, phất tay ý bảo không vấn đề gì sau đó bước hai bước ra phía sau tượng thần.
Đúng là âm thanh thê lương kỳ quái kia lại vang lên, so với lúc trước càng dồn dập cùng sắc lạnh. Tô Như lại càng hoảng sợ vừa định tiến lên hỗ trợ liền nghe vài tiếng tràm đục, nghe như gạch đá rơi xuống bị di dời. Sau đó thân thể Điền Bất Dịch lui ra dường như còn mang theo cái gì đó, từ trên bệ tượng thần nhảy xuống.
Tô Như tập trung nhìn vào lại ngơ ngác một chút, chỉ thấy trên tay Điền Bất Dịch là một con tiểu cẩu toàn thân màu vàng, nhìn qua rất bình thường, chính là một tiểu thổ cẩu thường thấy nhất trong thôn xóm. Bất quá con tiểu cẩu giờ đây đang hấp hối, trên tay Điền Bất Dịch ngực nó hơi phập phồng, ánh mắt khép hờ lộ ra ảm đạm. Thêm nữa thân thể lại phát run dường như đang rất sợ hãi.
Điền Bất Dịch nói: "Chính là do tiểu gia hỏa này rồi, lúc nãy ta đi lên thấy nó bị đè dưới đống gạch vỡ không thể nhúc nhích sau đó kêu lên không ngừng. Có lẽ là một con chó hoang không có nhà chạy đến miếu cỏ chơi đùa sau đó bị đè tại đây không thể giãy giụa, không ăn không uống nên tiếng kêu mới bị biến dạng làm cho thôn dân hiểu lầm."
Tô Như gật đầu, nhìn xem tiểu hoàng cẩu trong tay Điền Bất Dịch chỉ thấy nó toàn thân lông xù cực kỳ đáng yêu. Nhưng giờ phút này nó đang hấp hối, miệng mũi khô nứt, hiển nhiên là bị giày vò cực khổ rất nhiều. Trong nội tâm nàng lập tức đau buồn thấp giọng nói: "A, con tiểu cẩu này thật đáng thương quá."
Nói xong nàng liền bế tiểu cẩu từ tay Điền Bất Dịch, liền vuốt ve từ đầu đến lưng của nó.
Nhắc tới cũng lạ, tiểu cẩu dường như được nàng vuốt ve cảm thấy được an ủi, thân thể phát run dần bình tĩnh lại nhưng bộ dáng hấp hối là không có khởi sắc.
Điền Bất Dịch nhíu mày nói: "Hẳn là quá lâu không có uống nước nên sắp chết rồi, để ta ra ngoài tìm chút nước."
Dứt lời Điền Bất Dịch liền đi ra ngoài, mà bên ngoài là thôn trang nên tìm nước cũng không thành vấn đề, không lâu lắm Điền Bất Dịch mang một hồ lô nước vào trong miếu cỏ. Tô Như vươn tay ý bảo Điền Bất Dịch đổ nước lên lòng bàn tay nàng, sau đó cẩn thận đưa tới bên miệng của tiểu cẩu.
Tiểu hoàng cẩu bỗng nhiên nhúc nhích, thoạt nhìn dường như bất ngờ không ngừng liếm láp bàn tay nhỏ bé của Tô Như, không bao lâu liền uống sạch.
Tô Như lại tiếp tục cho uống... Tiểu hoàng cẩu sau mấy lần uống nước như nắng hạn gặp mưa, thoáng cái liền tươi tỉnh, xem ra đã phục hồi không ít sinh khí.
Điền Bất Dịch ở một bên nhìn Tô Như tỉ mỉ chăm sóc tiểu hoàng cẩu liền dứt khoác đi ra ngoài một chuyến. Lúc trở lại hắn đã mang thêm một chút thịt cùng xương đặt trước người tiểu hoàng cẩu.
Tiểu hoàng cẩu hiển nhiên đói bụng tới sắp chết, rất nhanh liền nhào tới, ra sức gặm đồ ăn trên mặt đất.
Tô Như nhìn bộ dáng kia của tiểu hoàng cẩu nhịn không được bật cười, vỗ vỗ đầu tiểu hoàng cẩu nói: "Đừng nóng vội, cứ từ từ ăn nha."
Tiểu hoàng cẩu giờ phút này hai mắt đã sáng trở lại, nghe vậy liền dùng đầu cọ xát vào lòng bàn tay của Tô Như, giống như làm nũng mà kêu lên một tiếng. Lúc này thanh âm đã giống tiếng chó bình thường "gâu gâu".
Tô Như cười rồi đứng lên, đi đến bên người Điền Bất Dịch nói: "Nguyên lai là một con chó nhỏ như vậy, bất quá cũng giải quyết xong việc rồi, quay về nói với thôn dân trong Thảo Miếu thôn là được."
Điền Bất Dịch gật đầu "ừ" một tiếng nói: "Ta đã nói rồi, chúng ta rời đi thôi."
Tô Như đáp ứng, Điền Bất Dịch quay người rời đi hai bước chợt phát hiện Tô Như còn đứng nguyên tại chỗ có chút không muốn mà nhìn tiểu hoàng cẩu dưới chân. Hắn có chút kinh ngạc hỏi: "Làm sao thế?"
Tô Như thở dài nói: "Ngươi nghĩ, nếu sau khi chúng ta rời đi tiểu hoàng cẩu sẽ như thế nào đây?"
Điền Bất Dịch suy nghĩ một chút nói: "Ta xem nó hẳn là dã cẩu, đại khái sẽ tiếp tục phiêu bạt đó."
Tô Như mấp máy miệng trên mặt lướt qua một chút không đành lòng: "Nghe có chút đáng thương a, nếu sau đó lại gặp chuyện như vậy, chỉ sợ...cũng không có ai cứu nó a."
Điền Bất Dịch lắc đầu nói: "Việc như thế này rất nhiều, chúng ta không cứu hết được."
Tô Như thở dài, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng, do ta nhìn thấy tiểu cẩu đáng thương nên tâm không đành lòng thôi."
Hình như nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Như nên tiểu hoàng cẩu đang vùi đầu ăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai người kêu "gâu gâu". Sau đó ngoắc ngoắc cái đuôi, dường như muốn đi qua, nhưng cuối cùng còn không thoát khỏi dụ hoặc của xương cốt mỹ thực nên cúi đầu mãnh liệt gặm ăn tiếp.
Điền Bất Dịch lắc đầu bật cười, nghĩ thầm con chó này thật ngu xuẩn à, sau đó đảo mắt nhìn Tô Như lại phát hiện trong mắt nàng có nét không chịu được. Đầu óc Điền Bất Dịch có chút rối loạn, liền thử thăm dò ý của Tô Như: "Tô sư muội, nếu như ngươi thật sự ưa thích đầu tiểu cẩu này, thì cứ...mang về Tiểu Trúc Phong mà nuôi nó?"
Tô Như khẽ giật mình, trên mặt vốn vui vẻ sau đó lại lắc đầu, mặt lướt qua nét ảm đạm nói: "Không được đâu, ta thật sự ưa thích tiểu cẩu này nhưng Thủy Nguyệt sư tỷ bình thường thấy phiền nhất là mấy con chó mèo đấy, thấy nó sẽ nhất định nổi giận. Ta không muốn làm sư tỷ tức giận a."
Điền Bất Dịch giờ khắc này trong lòng phát sáng, đầu óc hiện linh quang, dường như cả đời thông minh cơ trí đều bạo phát ra, nghiêm mặt nói với Tô Như: "Như vậy à, cũng khó cho muội thật. A... không bằng để ta nuôi dưỡng con tiểu cẩu này tại Đại Trúc Phong, ngươi nếu như rảnh rỗi hoặc nếu muốn gặp nó, có thể đến Đại Trúc Phong tìm ta, tiện thể nhìn nó luôn."
Tô Như hai mắt tỏa sáng, vỗ tay cười nói: "Ai nha, thật là một ý kiến hay, thích thì nhích thôi!" Nói xong nàng che miệng cười, ôn nhu lại vui vẻ, dường như cảm thấy giờ phút này tên mập mạp càng nhìn càng thuận mắt.
Sáng sớm hôm sau, hai đạo kỳ quang từ Thanh Vân sơn lướt cực nhanh một đường xuyên qua mây mù, bay qua sơn lĩnh trùng trùng điệp điệp. Cuối cùng nó đã hạ xuống Thảo Miếu thôn dưới chân núi Thanh Vân.
Linh quang chập chờn lập lòe, sau khi hạ xuống quang huy sáng lạn xinh đẹp sau đó tản đi lộ ra hai thân ảnh. Chính là hai người Điền Bất Dịch cùng Tô Như.
Trong tay Điền Bất Dịch là Xích Diễm tiên kiếm, pháp bảo của Tô Như lại là một cái Hổ Phách Chu Lăng. Nó nhìn qua cực kỳ mềm mại lại như có linh tính mà quấn trên người nàng.
Điền Bất Dịch không nhịn được mà trố hai mắt nhìn nói: "Tô sư muội, pháp bảo Hổ Phách Chu Lăng thật là hiếm thấy nha."
Tô Như có chút đắc ý hỏi: "Đẹp không?"
Điền Bất Dịch liên tục gật đầu nói: "Rất là xinh đẹp, đặc biệt là người dùng nó lại càng hấp dẫn hơn."
Tô Như mặt đỏ lên, trừng mắt với Điền Bất Dịch nói: "Mập mạp chết bầm! Ta phát hiện miệng lưỡi của ngươi càng ngày càng trơn tru a."
Điền Bất Dịch gãi đầu sau đó cười nói: "Ta đều là nói thật a."
Tô Như hừ một tiếng không để ý tới hắn trực tiếp đi về phía trước, bất quá trong mắt lại càng vui vẻ. Điền Bất Dịch đi phía sau nàng nhìn xung quanh rồi nói: "Ồ, nơi đây giống như ta đã từng đi qua rồi."
Tô Như có chút kinh ngạc hỏi: "Ngươi đã tới Thảo Miếu thôn?"
Điền Bất Dịch suy nghĩ một chút nói: "Đúng vậy, lúc trước đi Man Hoang cùng Vạn sư huynh vừa xuống chân núi liền gặp một đám yêu nhân Ma giáo hãm hại thôn dân. Chúng ta cứu được hai ông cháu sau đó cùng Tăng Thúc Thường tiễn đưa đến đây để tìm nơi nương tựa cùng thân thích. Chính là cái Thảo Miếu thôn này đấy."
Tô Như nở nụ cười nói: "Đúng dịp như thế chi bằng ngươi có thể đi xem hai ông cháu kia hiện nay sống như thế nào. Bất quá hôm nay chúng ta làm xong chuyện của mình rồi hãy nói." Nói xong nàng nhìn quanh một lát liền thấy được tòa miếu cỏ đổ nát ngoài thôn, liền dẫn Điền Bất Dịch đi tới.
Điền Bất Dịch đi bên cạnh Tô Như nói: "Tô sư mụi, ngươi đi phía sau ta đi, nếu quái thanh trong tòa miếu cỏ là do tinh quái quấy phá thật thì để ta xử lý là được rồi."
Tô Như liếc hắn một cái nói: "Ta lại không phải là phàm nhân không có đạo hạnh, có gì phải sợ chứ?"
Điền Bất Dịch cười ha ha nhưng lại bước nhanh hai bước chắn trước người Tô Như đi đến tòa miếu cỏ đổ nát đồng thời nói: "Ngươi đến đây cùng với ta, chính là bằng hữu của ta, đương nhiên không thể để ngươi đi phía trước rồi."
Tô Như khẽ cắn bờ môi, sau đó lại nhìn thân ảnh có chút mập lùn kia khóe miệng bất chợt mỉm cười.
Tòa miếu cỏ rách nát này đã hoang phế một thời gian, cửa ra vào có hai miếng gỗ khép lại, Điền Bất Dịch nhẹ đẩy một cái phát ra âm thanh "kéeet" trầm thấp bước vào bên trong.
Hắn thoáng nhìn vào bên trong liền phát hiện tòa miếu cỏ này cũng không lớn, bố cục rất đơn giản. Bất qúa phía trước là một cái tiểu viện, đằng sau là một gian phòng, sau nữa có thờ phụng một tượng Bồ Tát bằng đất sét mà thôi.
Tòa miếu cỏ rất là yên tĩnh, bởi vì hoang phế nên khắp nơi đều là bụi bặm, đá xanh trên sàn nhà rất nhiều miếng đều lật lên, giữa các khe mọc không ít cỏ dại. Về gian phòng ốc có tượng thần kia thì màu sơn cũng bong ra từng mảng, nhìn qua không chút sinh khí.
Điền Bất Dịch nhìn một vòng phát hiện không có nguy hiểm nào liền tiến lên trước. Tô Như ngay phía sau hắn cũng đi theo.
Lúa này có một cơn gió nhẹ thổi qua làm cỏ xanh lay động, hai cánh cửa gỗ cũng lắc lư phát ra âm thanh nhưng trừ những điều đó ra xác thực không có gì khác thường. Bao gồm cả quái thanh kia giờ phút này cũng không nghe thấy.
Điền Bất Dịch xoay người lại liếc nhìn Tô Như, trong mắt hai người đều xuất hiện nghi hoặc. Tô Như cũng nhíu nhíu mày nói: "Quái lạ, lúc trước nghe bọn họ nói là chỗ này rồi, chẳng lẽ thôn dân kia nghe lầm mà thần hồn nát thần tín?"
"Yyy...."
Còn chưa dứt lời đột nhiên có âm thanh thê lương quái dị vang lên, từ trong phòng ốc mãnh liệt truyền ra.
Tô Như lại càng hoảng sợ "A" một tiếng vô thức lùi về sau một bước, còn chưa mở miệng liền thấy một tấm lưng dài rộng xuất hiện ngay trước bản thân, đúng là Điền Bất Dịch chắn trước người nàng. Hắn đồng thời rút ra Xích Diễm Tiên Kiếm hai mắt sáng ngời mà nhìn gian phòng có thờ tượng thần kia, bộ dạng sẵn sàng đón địch.
"Y...Y...Y..."
Âm thanh thê lương kia phát ra càng lớn nghe quả thật có chút rợn người, bất quá Điền Bất Dịch cùng Tô Như đều là đệ tử Thanh Vân môn tu hành có thành tựu, kiến thức cùng ánh mắt là phàm nhân không thể so sánh được. Ngay từ đầu hai người cũng có chút khẩn trương đề phòng sau khi chú ý lắng nghe thì hai người cùng nhíu mày lần nữa liếc nhìn nhau nhưng không tìm được đáp án từ đối phương.
Thanh âm kia tuy kỳ quái dọa người nhưng trung khí chưa đủ, âm điệu cũng là run rẩy liên tục. Nếu nói là yêu quái gào thét thì có lẽ giống dã thú sắp chết kêu gào hơn.
Điền Bất Dịch gật gật đầu với Tô Như, sau đó cầm Xích Diễm tiên kiếm đi tới căn phòng kia, Tô Như ở ngay sau lưng, Hổ Phách Chu Lăng không gió mà bay, chậm rãi uốn lượn, hiển nhiên cũng có vài phần đề phòng.
Điền Bất Dịch đi ở phía trước tiến vào cửa phòng kia nhìn xung quanh một chút, thấy mấy tấm ngói vỡ rơi xuống cùng bụi đất khắp nơi. Lúc này âm thanh kỳ quái kia lại vang lên, lần này hai người xác thực nó phát ra phía sau tượng thần.
Điền Bất Dịch đi thẳng về phía trước đánh giá bức tượng thần sau đó nhảy lên bàn thờ, giẫm lên đài sen nặn bằng đất sét kia sau đó nghiêng thân thể nhìn ra phía sau.
Tô Như đứng ở phía dưới có chút khẩn trương vội vàng nhắc: "Điền Bất Dịch, ngươi cẩn thận một chút."
Điền Bất Dịch quay đầu nhìn nàng cười cười, phất tay ý bảo không vấn đề gì sau đó bước hai bước ra phía sau tượng thần.
Đúng là âm thanh thê lương kỳ quái kia lại vang lên, so với lúc trước càng dồn dập cùng sắc lạnh. Tô Như lại càng hoảng sợ vừa định tiến lên hỗ trợ liền nghe vài tiếng tràm đục, nghe như gạch đá rơi xuống bị di dời. Sau đó thân thể Điền Bất Dịch lui ra dường như còn mang theo cái gì đó, từ trên bệ tượng thần nhảy xuống.
Tô Như tập trung nhìn vào lại ngơ ngác một chút, chỉ thấy trên tay Điền Bất Dịch là một con tiểu cẩu toàn thân màu vàng, nhìn qua rất bình thường, chính là một tiểu thổ cẩu thường thấy nhất trong thôn xóm. Bất quá con tiểu cẩu giờ đây đang hấp hối, trên tay Điền Bất Dịch ngực nó hơi phập phồng, ánh mắt khép hờ lộ ra ảm đạm. Thêm nữa thân thể lại phát run dường như đang rất sợ hãi.
Điền Bất Dịch nói: "Chính là do tiểu gia hỏa này rồi, lúc nãy ta đi lên thấy nó bị đè dưới đống gạch vỡ không thể nhúc nhích sau đó kêu lên không ngừng. Có lẽ là một con chó hoang không có nhà chạy đến miếu cỏ chơi đùa sau đó bị đè tại đây không thể giãy giụa, không ăn không uống nên tiếng kêu mới bị biến dạng làm cho thôn dân hiểu lầm."
Tô Như gật đầu, nhìn xem tiểu hoàng cẩu trong tay Điền Bất Dịch chỉ thấy nó toàn thân lông xù cực kỳ đáng yêu. Nhưng giờ phút này nó đang hấp hối, miệng mũi khô nứt, hiển nhiên là bị giày vò cực khổ rất nhiều. Trong nội tâm nàng lập tức đau buồn thấp giọng nói: "A, con tiểu cẩu này thật đáng thương quá."
Nói xong nàng liền bế tiểu cẩu từ tay Điền Bất Dịch, liền vuốt ve từ đầu đến lưng của nó.
Nhắc tới cũng lạ, tiểu cẩu dường như được nàng vuốt ve cảm thấy được an ủi, thân thể phát run dần bình tĩnh lại nhưng bộ dáng hấp hối là không có khởi sắc.
Điền Bất Dịch nhíu mày nói: "Hẳn là quá lâu không có uống nước nên sắp chết rồi, để ta ra ngoài tìm chút nước."
Dứt lời Điền Bất Dịch liền đi ra ngoài, mà bên ngoài là thôn trang nên tìm nước cũng không thành vấn đề, không lâu lắm Điền Bất Dịch mang một hồ lô nước vào trong miếu cỏ. Tô Như vươn tay ý bảo Điền Bất Dịch đổ nước lên lòng bàn tay nàng, sau đó cẩn thận đưa tới bên miệng của tiểu cẩu.
Tiểu hoàng cẩu bỗng nhiên nhúc nhích, thoạt nhìn dường như bất ngờ không ngừng liếm láp bàn tay nhỏ bé của Tô Như, không bao lâu liền uống sạch.
Tô Như lại tiếp tục cho uống... Tiểu hoàng cẩu sau mấy lần uống nước như nắng hạn gặp mưa, thoáng cái liền tươi tỉnh, xem ra đã phục hồi không ít sinh khí.
Điền Bất Dịch ở một bên nhìn Tô Như tỉ mỉ chăm sóc tiểu hoàng cẩu liền dứt khoác đi ra ngoài một chuyến. Lúc trở lại hắn đã mang thêm một chút thịt cùng xương đặt trước người tiểu hoàng cẩu.
Tiểu hoàng cẩu hiển nhiên đói bụng tới sắp chết, rất nhanh liền nhào tới, ra sức gặm đồ ăn trên mặt đất.
Tô Như nhìn bộ dáng kia của tiểu hoàng cẩu nhịn không được bật cười, vỗ vỗ đầu tiểu hoàng cẩu nói: "Đừng nóng vội, cứ từ từ ăn nha."
Tiểu hoàng cẩu giờ phút này hai mắt đã sáng trở lại, nghe vậy liền dùng đầu cọ xát vào lòng bàn tay của Tô Như, giống như làm nũng mà kêu lên một tiếng. Lúc này thanh âm đã giống tiếng chó bình thường "gâu gâu".
Tô Như cười rồi đứng lên, đi đến bên người Điền Bất Dịch nói: "Nguyên lai là một con chó nhỏ như vậy, bất quá cũng giải quyết xong việc rồi, quay về nói với thôn dân trong Thảo Miếu thôn là được."
Điền Bất Dịch gật đầu "ừ" một tiếng nói: "Ta đã nói rồi, chúng ta rời đi thôi."
Tô Như đáp ứng, Điền Bất Dịch quay người rời đi hai bước chợt phát hiện Tô Như còn đứng nguyên tại chỗ có chút không muốn mà nhìn tiểu hoàng cẩu dưới chân. Hắn có chút kinh ngạc hỏi: "Làm sao thế?"
Tô Như thở dài nói: "Ngươi nghĩ, nếu sau khi chúng ta rời đi tiểu hoàng cẩu sẽ như thế nào đây?"
Điền Bất Dịch suy nghĩ một chút nói: "Ta xem nó hẳn là dã cẩu, đại khái sẽ tiếp tục phiêu bạt đó."
Tô Như mấp máy miệng trên mặt lướt qua một chút không đành lòng: "Nghe có chút đáng thương a, nếu sau đó lại gặp chuyện như vậy, chỉ sợ...cũng không có ai cứu nó a."
Điền Bất Dịch lắc đầu nói: "Việc như thế này rất nhiều, chúng ta không cứu hết được."
Tô Như thở dài, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng đúng, do ta nhìn thấy tiểu cẩu đáng thương nên tâm không đành lòng thôi."
Hình như nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của Tô Như nên tiểu hoàng cẩu đang vùi đầu ăn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai người kêu "gâu gâu". Sau đó ngoắc ngoắc cái đuôi, dường như muốn đi qua, nhưng cuối cùng còn không thoát khỏi dụ hoặc của xương cốt mỹ thực nên cúi đầu mãnh liệt gặm ăn tiếp.
Điền Bất Dịch lắc đầu bật cười, nghĩ thầm con chó này thật ngu xuẩn à, sau đó đảo mắt nhìn Tô Như lại phát hiện trong mắt nàng có nét không chịu được. Đầu óc Điền Bất Dịch có chút rối loạn, liền thử thăm dò ý của Tô Như: "Tô sư muội, nếu như ngươi thật sự ưa thích đầu tiểu cẩu này, thì cứ...mang về Tiểu Trúc Phong mà nuôi nó?"
Tô Như khẽ giật mình, trên mặt vốn vui vẻ sau đó lại lắc đầu, mặt lướt qua nét ảm đạm nói: "Không được đâu, ta thật sự ưa thích tiểu cẩu này nhưng Thủy Nguyệt sư tỷ bình thường thấy phiền nhất là mấy con chó mèo đấy, thấy nó sẽ nhất định nổi giận. Ta không muốn làm sư tỷ tức giận a."
Điền Bất Dịch giờ khắc này trong lòng phát sáng, đầu óc hiện linh quang, dường như cả đời thông minh cơ trí đều bạo phát ra, nghiêm mặt nói với Tô Như: "Như vậy à, cũng khó cho muội thật. A... không bằng để ta nuôi dưỡng con tiểu cẩu này tại Đại Trúc Phong, ngươi nếu như rảnh rỗi hoặc nếu muốn gặp nó, có thể đến Đại Trúc Phong tìm ta, tiện thể nhìn nó luôn."
Tô Như hai mắt tỏa sáng, vỗ tay cười nói: "Ai nha, thật là một ý kiến hay, thích thì nhích thôi!" Nói xong nàng che miệng cười, ôn nhu lại vui vẻ, dường như cảm thấy giờ phút này tên mập mạp càng nhìn càng thuận mắt.