Mảnh Vỡ Câm Lặng

Mảnh Vỡ Câm Lặng

Ánh sáng vàng vọt từ chùm đèn pha lê rọi xuống chiếc bàn ăn bằng gỗ gụ, biến mỗi món ăn được bày biện tỉ mỉ thành một vật trưng bày trong viện bảo tàng. Chúng đẹp đẽ, đắt tiền và lạnh lẽo.

Bố tôi, như thường lệ, ngồi ở đầu bàn, khuôn mặt ông được chiếu sáng một nửa bởi màn hình chiếc iPad, nửa còn lại chìm trong bóng tối. Ông lướt qua các công việc trên công ty với sự tập trung mà ông chưa bao giờ dành cho tôi. Mẹ tôi ngồi đối diện, lưng thẳng tắp, một thói quen từ những ngày bà còn là vũ công. Bà dùng dĩa đẩy một miếng súp lơ trên đĩa của tôi, âm thanh kim loại va vào sứ lanh lảnh, sắc lẻm trong sự im lặng.

“Con ăn thêm đi, Mai.” Giọng mẹ đều đều như một đoạn ghi âm được phát lại mỗi tối.

Tôi gật đầu, đưa một miếng cơm trắng vào miệng. Vị của nó nhạt thếch, giống như mọi thứ trong căn nhà này.

Chúng tôi là một gia đình hạnh phúc trong một bức ảnh.

Bố là trưởng phòng của một công ty. Mẹ là một người phụ nữ thanh lịch, nội trợ chu toàn. Tôi là cô con gái duy nhất, học sinh trường chuyên, niềm tự hào sáng chói của họ. Bức ảnh đó được treo trong phòng khách, lồng trong một khung bạc.

Trong ảnh, chúng tôi cười. Nhưng ở bàn ăn này, không ai cười cả.

Sự im lặng là ngôn ngữ chính. Nó đặc quánh lại, len lỏi vào từng kẽ hở, bám vào rèm cửa, và phủ một lớp bụi vô hình lên chùm đèn pha lê.

Đôi khi, tôi tự hỏi liệu bố mẹ có nghe thấy tiếng nó không. Tiếng của sự im lặng. Với tôi, nó luôn lặng thầm bên tai.

“Điểm thi thử tháng này thế nào rồi con?” Bố tôi lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. Câu hỏi của ông không phải là một sự quan tâm, mà là một cuộc điều tra.

“Dạ, con đứng thứ ba toàn khối.”

Mẹ tôi đặt nĩa xuống. Một cái nhíu mày gần như vô hình xuất hiện giữa đôi chân mày được tỉa tót cẩn thận của bà. “Tại sao lại là thứ ba? Tháng trước con đứng thứ hai mà.”

“Đề lần này khó hơn một chút ạ.” Tôi lí nhí.

“Khó với con thì cũng khó với người khác,” bố tôi xen vào, giọng ông lạnh như những con số ông đang nhìn. “Vấn đề không nằm ở cái đề, mà ở con. Đừng tìm cớ.”

Không một lời động viên. Không một câu hỏi han về sự vất vả của tôi.

Chỉ có một phán quyết. Điểm số của tôi không phải là thành tích, mà là một chỉ số đo lường giá trị của tôi trong căn nhà này. Và tháng này, giá trị của tôi đã sụt giảm.

Tôi cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm vào chén cơm. Hạt cơm trắng bỗng nhòe đi.

Bữa tối kết thúc như nó đã bắt đầu. Trong im lặng. Tôi dọn dẹp bát đĩa.

Bóng của bố mẹ tôi đổ dài trên sàn nhà khi họ rời đi, một người về phòng làm việc, một người vào phòng khách xem chương trình thời trang. Hai cái bóng không bao giờ giao nhau.

Và tôi, tôi trở về phòng mình. Nơi trú ẩn duy nhất.

_____

Phòng tôi là thế giới của riêng tôi. Nó được sơn màu xanh da trời nhạt, màu của bầu trời trước cơn giông. Trên bàn học, sách vở chồng chất như những tòa nhà chọc trời, đè nặng lên không gian.

Tôi không ghét việc học. Tôi ghét cái áp lực vô hình mà nó tạo ra, cái gông cùm trói buộc tôi vào chiếc bàn này, vào những con số và những công thức.

Nhưng có một thứ khác trong căn phòng này. Một thế giới khác.

Ở góc phòng, đặt trên một chiếc bàn nhỏ, là một ngôi nhà búp bê. Không phải loại nhà búp bê màu hồng diêm dúa cho trẻ con. Đây là một công trình kiến trúc thu nhỏ mà tôi đã tự tay làm suốt mấy năm qua. Nó là một bản sao chính xác của căn nhà chúng tôi đang ở, từ chiếc ghế sofa trong phòng khách đến chùm đèn pha lê ở phòng ăn. Mọi thứ đều tỉ mỉ, hoàn hảo.

Tôi bật chiếc đèn bàn nhỏ, ánh sáng ấm áp bao trùm lên ngôi nhà. Ở đây, tôi là Thượng Đế. Tôi có thể sắp đặt mọi thứ theo ý mình. Tôi đặt con búp bê “Bố” vào phòng làm việc, tay cầm một tờ báo tí hon. Con búp bê “Mẹ” ngồi trên ghế sofa, tao nhã. Và con búp bê “Mai” ngồi ở bàn ăn. Nhưng trong thế giới của tôi, chúng nói chuyện với nhau. Chúng cười.

Đó là cách tôi đối phó với thực tại. Bằng cách tạo ra một phiên bản tốt đẹp hơn của nó.

Nhưng dạo gần đây, có một sự xâm nhập. Một thứ mà tôi không thể kiểm soát, ngay cả trong thế giới thu nhỏ của mình.

Tiếng gõ cửa vang lên. Cộc, cộc.

“Mai à, cậu vào được không?”

Tim tôi thắt lại. Là cậu Tuấn. Em trai của mẹ. Người cậu mà cả gia đình đều yêu quý vì sự hài hước và hào phóng. Người mà tôi sợ hãi đến tận cùng xương tủy.

“Dạ, muộn rồi ạ. Con đang học bài.” Tôi cố giữ cho giọng mình không run rẩy.

Cánh cửa vẫn mở ra. Cậu Tuấn bước vào, mang theo mùi nước hoa nồng ngọt rẻ tiền và một nụ cười mà tôi từng nghĩ là thân thiện. Giờ đây, tôi chỉ thấy nó giống nụ cười của một con sói.

“Học gì mà căng thẳng thế, cháu gái. Cậu mang cho cháu ít hoa quả này.” Cậu đặt đĩa táo lên bàn tôi, rồi tiện tay lướt qua chồng sách. “Bố mẹ cháu lại ép chứ gì. Khổ thân. Chỉ có cậu là thương cháu nhất.”

Bàn tay cậu đặt lên vai tôi. Tôi co rúm người lại. Hơi ấm từ bàn tay đó không phải là sự an ủi.

Nó như một con rắn độc đang trườn trên da thịt tôi. Tôi muốn hét lên, muốn đẩy cậu ra, nhưng cổ họng tôi như bị bóp nghẹt. Sự im lặng của gia đình đã dạy tôi cách câm nín.

“Cháu phải cố gắng học thật giỏi,” cậu thì thầm, giọng nói trơn tuột như dầu mỡ. “Để sau này còn báo hiếu bố mẹ. Cháu là niềm hy vọng duy nhất của họ mà.”

Bàn tay cậu bắt đầu di chuyển xuống thấp hơn, dọc theo cánh tay tôi. Một sự ghê tởm lạnh toát chạy dọc sống lưng tôi. Tôi ngồi im như tượng đá, mắt dán chặt vào trang sách vô hồn. Các con chữ nhảy múa, xoáy tít.

Không. Dừng lại.

Tôi gào thét trong đầu. Nhưng không một âm thanh nào phát ra.

“Mai ngoan lắm,” cậu nói, giọng đầy thỏa mãn. Bàn tay kia của cậu lướt trên mái tóc tôi. “Cháu lúc nào cũng ngoan.”

Sự đụng chạm của cậu giống như một vết mực đen, nhỏ xuống trang giấy trắng tinh của tâm hồn tôi và bắt đầu lan ra. Nó làm bẩn mọi thứ. Nó biến căn phòng của tôi, nơi trú ẩn của tôi, thành một hiện trường vụ án.

Khi cậu ta cuối cùng cũng rời đi, để lại đĩa táo và mùi nước hoa quẩn quanh, tôi lao vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo. Tôi kỳ cọ cánh tay mình cho đến khi nó đỏ rát, cố gắng gột rửa đi cái cảm giác nhớp nháp mà cậu ta để lại. Nhưng tôi không thể. Nó đã thấm vào trong rồi.

Tôi quay lại nhìn ngôi nhà búp bê. Bằng một sự thôi thúc điên cuồng, tôi cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn học. Tôi đi đến ngôi nhà thu nhỏ, tìm đến căn phòng của “Mai”. Và tôi thấy một đường dài, sâu hoắm lên bức tường xanh da trời.

Một vết nứt. Vết nứt đầu tiên trong thế giới hoàn hảo của tôi.

________

Cuộc sống vẫn tiếp diễn như một cuốn phim được tua đi tua lại. Bữa sáng im lặng. Xe đưa tôi đến trường. Những tiết học căng thẳng. Xe đón tôi về. Bữa tối im lặng.

Điểm số của tôi bắt đầu trượt dốc thật sự. Tôi không thể tập trung. Hình ảnh cậu Tuấn và bàn tay của cậu ta cứ ám ảnh tôi. Mùi nước hoa của cậu ta dường như phảng phất khắp nơi. Tôi giật mình thon thót mỗi khi có tiếng gõ cửa. Tôi bắt đầu khóa trái cửa phòng, một hành động khiến mẹ tôi khó chịu.

“Tại sao con lại phải khóa cửa? Trong nhà này có trộm cắp à?” bà hỏi, giọng đầy trách cứ.

Tôi muốn nói với bà.

Có đấy mẹ ạ. Một con quỷ.

Nhưng tôi không thể. Tôi biết họ sẽ không tin tôi. Cậu Tuấn là em trai yêu quý của mẹ, là người chú hào phóng trong mắt bố. Còn tôi? Tôi chỉ là đứa con gái đang có kết quả học tập đi xuống. Lời nói của tôi sẽ bị coi là một sự bịa đặt để trốn tránh trách nhiệm.

Sự vô tình của họ đã dựng nên một bức tường thành quá vững chắc quanh cậu ta. Và tôi bị nhốt ở bên ngoài.

Một ngày Chủ nhật, cả gia đình đang ở phòng khách. Bố đọc báo, mẹ xem một tạp chí nội thất. Cậu Tuấn đến chơi, và không khí trong phòng dường như ấm lên đối với tất cả mọi người, trừ tôi. Cậu ta kể chuyện cười, và lần đầu tiên trong tuần, tôi nghe thấy tiếng bố tôi cười.

“Thằng Tuấn lúc nào cũng vui vẻ,” bố nói, vỗ vai cậu ta. “Phải chi con Mai nhà mình được một nửa của cậu nó.”

Câu nói đó như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi là một sự thất vọng.

Cậu Tuấn nhìn tôi, một cái nháy mắt kín đáo mà chỉ tôi hiểu. Một cái nháy mắt của kẻ chiến thắng. Cậu ta biết cậu ta an toàn. Cậu ta biết tôi sẽ không bao giờ dám nói.

Tối đó, tôi lại vào phòng mình, tìm đến ngôi nhà búp bê. Tôi không còn sửa chữa nó nữa. Tôi bắt đầu phá hủy nó một cách có hệ thống. Tôi bẻ gãy chân chiếc ghế sofa tí hon. Tôi làm vỡ chùm đèn pha lê bằng hạt cườm. Tôi dùng bút mực đen vẽ bậy lên những bức tường trắng.

Ngôi nhà hoàn hảo đang sụp đổ, giống như nội tâm của tôi. Vết nứt trên bức tường phòng “Mai” giờ đã lan ra khắp nơi. Nó không còn là một ngôi nhà. Nó là một đống đổ nát.

Và rồi tôi làm một việc cuối cùng. Tôi lấy con búp bê “Cậu” mà tôi chưa bao giờ dám đặt vào nhà. Tôi đặt nó vào phòng của “Mai”. Tôi đặt con búp bê “Mai” nằm trên giường. Và tôi đặt con búp bê “Cậu” lên trên nó.

Tôi nhìn chằm chằm vào cái mô hình bệnh hoạn mà mình vừa tạo ra. Nước mắt bắt đầu rơi. Không phải là những giọt nước mắt ấm nóng của nỗi buồn. Mà là những giọt nước mắt lạnh lẽo của sự tuyệt vọng.

____________

Đêm đó là đêm công bố kết quả thi cuối kỳ. Tôi đã trượt khỏi top 10 của lớp. Lần đầu tiên trong suốt 11 năm đi học.

Bữa tối còn nặng nề hơn mọi khi. Không khí đặc quánh đến mức có thể dùng dao cắt ra được. Bố mẹ tôi không nói gì suốt bữa ăn, sự im lặng của họ là một hình thức tra tấn tồi tệ nhất. Họ đang chờ đợi.

Khi bữa ăn kết thúc, bố tôi đặt chiếc iPad xuống. Âm thanh đó vang lên như tiếng búa của quan tòa.

“Mai,” ông nói, giọng không một chút hơi ấm. “Con có gì để nói không?”

Mẹ tôi khoanh tay trước ngực. “Bố mẹ đã làm tất cả vì con. Cho con học trường tốt nhất, thuê gia sư giỏi nhất. Tại sao con lại ra nông nỗi này? Con làm bố mẹ quá thất vọng.”

Sự thất vọng. Từ đó lại vang lên. Nó là bản án cuối cùng của tôi.

Tôi nhìn họ. Hai con người đã tạo ra tôi, nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn thấy tôi. Họ chỉ nhìn thấy một bảng thành tích. Một khoản đầu tư. Và khoản đầu tư đó đang thua lỗ.

Cơn thịnh nộ và nỗi đau bị dồn nén bấy lâu bỗng nhiên vỡ òa. Nhưng nó không biến thành tiếng hét. Nó biến thành một sự bình tĩnh đáng sợ.

“Con có cái này cho bố mẹ xem.”

Tôi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn trong sự ngỡ ngàng của họ. Tôi đi vào phòng mình. Tôi bế cả ngôi nhà búp bê lên. Cái công trình kiến trúc đổ nát, xiêu vẹo, đầy những vết sẹo. Nó nặng trĩu trong tay tôi.

Tôi quay lại phòng ăn và đặt nó lên giữa bàn, ngay cạnh những đĩa thức ăn gần như còn nguyên.

Bố mẹ tôi nhìn sững.

“Cái gì đây?” Mẹ tôi hỏi, giọng bà có chút ghê tởm. “Con làm cái thứ xấu xí này làm gì?”

Tôi không trả lời.

Tôi chỉ vào con búp bê “Bố” đang ngồi trong một góc tối của ngôi nhà. “Đây là Bố. Luôn bận rộn với những con số. Bố có nghe thấy tiếng con khóc mỗi đêm không ạ?”

Tôi chỉ vào con búp bê “Mẹ” với cái lưng thẳng tắp. “Đây là Mẹ. Luôn lo lắng về vết bẩn trên thảm trải sàn hơn là vết sẹo trong tim con. Mẹ có thấy con ngày càng gầy đi không ạ?”

Giọng tôi không cảm xúc, như thể tôi đang đọc một bản báo cáo.

Bố tôi định nói gì đó, nhưng tôi đã giơ tay ngăn lại.

Và rồi, tôi chỉ vào cảnh tượng kinh hoàng trong phòng ngủ thu nhỏ. Con búp bê “Cậu” và con búp bê “Mai”.

“Và đây,” giọng tôi vỡ ra một chút, “là lý do tại sao điểm số của con lại đi xuống.”

Im lặng.

Một sự im lặng hoàn toàn khác. Không còn là sự im lặng của thói quen, của sự vô tâm. Mà là sự im lặng của cú sốc. Của sự kinh hoàng.

Mẹ tôi tái mặt. Bà lắp bắp: “Con… con đang nói cái gì vậy? Tuấn…”

“Cậu ấy thương con nhất mà, phải không mẹ?” Tôi nói, một nụ cười méo xệch nở trên môi. “Cậu ấy nói con là niềm hy vọng của gia đình. Cậu ấy giúp con học bài. Cậu ấy chạm vào con.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt bố. Lần đầu tiên, tôi thấy ông thực sự nhìn tôi. Trong mắt ông không còn là những con số, mà là sự bàng hoàng không thể tin nổi.

“Con đã cố gắng,” tôi thì thầm, nước mắt giờ đây tuôn rơi không thể kiểm soát. “Con đã cố gắng học thật giỏi. Con đã cố gắng làm cho bố mẹ tự hào.”

Và rồi, tôi làm điều cuối cùng.

Tôi nhấc tay lên, và bằng tất cả sức lực của mình, tôi đập nát ngôi nhà búp bê.

Tiếng gỗ vỡ, tiếng nhựa gãy, tiếng những mảnh vỡ li ti văng tung tóe trên bàn ăn, lẫn vào thức ăn, tạo ra một âm thanh chói tai, xé rách màn đêm.

Ngôi nhà, thế giới của tôi, bản sao của gia đình tôi, giờ chỉ còn là một đống vụn nát.

Từng mảnh vỡ ngôi nhà rơi xuống......Những mảnh vỡ câm lặng.

back top