Mập mới đẹp

Chương 9: Ái mộ và nguyên do

Thực ra, sau khi biết đây không còn là thế giới coi mập mạp là nét đẹp nữa, Lý Viện Viện cũng không quá khó chịu, bởi vì trong lòng cô tự tin rằng bản thân có thể lật đổ quan niệm thẩm mỹ của thế giới này. Sự tự tin đó đến từ chính lòng kiêu ngạo đối với Đại Đường.
Cho rằng người mập không xinh đẹp?
Không sao cả, cô sẽ khiến bọn họ thấy cái gì gọi là người mập xinh đẹp.
Cho rằng gầy mới là chân lý thế gian?
Cũng chẳng sao, cô sẽ khiến bọn họ nhận ra quan niệm thẩm mỹ trước đây nông cạn cỡ nào.
Vì thế, buổi tối ngày hôm ấy, Lý Viện Viện hoàn toàn không cảm thấy thương tâm, cô ngủ rất sớm.
Trong khi đó Yến Tư Thành càng không coi sự phát hiện này là một vấn đề, dưới cái nhìn của hắn, Lý Viện Viện biến thành hình dáng gì cũng không quan trọng, chỉ cần cô vẫn là người mà hắn đã lập lời thề tận trung, Yến Tư Thành sẽ dốc hết sức bảo hộ cô.
Nhưng đêm đó, toàn bộ tâm trạng của Yến Tư Thành đều phải phát sầu vì một chuyện.
Nhìn bóp tiền trên bàn, Yến Tư Thành chìm vào sự trầm tư sâu sắc không gì sánh được. Tuy rằng hắn cực kỳ không muốn nghĩ tới, nhưng sự thật bày ra trước mặt, sức ăn của công chúa điện hạ so với trước quả thực có…..tiến bộ vượt bậc…..
Hắn hẳn là đã lạc quan thái quá đối với kế hoạch tiền bạc lúc trước. Nếu như không có nguồn kinh tế nhất định, giống như câu nói “miệng ăn núi lở”, không đến hai tuần Lý Viện Viện sẽ phải nhịn đói. Đó đơn giản là chuyện Yến Tư Thành không thể nào tưởng tượng nổi.
Hắn sầm mặt nhìn chằm chằm cái ví da để mở trên bàn trà, tầm mắt bỗng nhiên tập trung vào mấy tấm thẻ ở bên trong.
Theo suy luận, nếu trong ví đã đựng tiền, vậy những tấm thẻ này chắc cũng có phần liên hệ tới tiền bạc, hắn rút một tấm ra, nhìn thấy mặt trên viết “Ngân Hàng XX” thật to và mấy chữ nhỏ hơn được khắc ngay phía dưới “Yikatong(1). Thẻ vàng”.
Thẻ vàng? Quả nhiên là có liên quan đến tiền sao?
Yến Tư Thành lại nhét thẻ vào ví, dự định ngày mai tìm thời gian ra ngoài thăm dò xem tấm thẻ này có thể đáng giá bao nhiêu tiền.
Mặt khác…..
Yến Tư Thành cầm bút, viết từng khoản chi phí ngày hôm nay lên trang cuối cùng của cuốn vở. Hắn nghĩ, hiện tại bọn họ đã đến nơi này, không chừng ngày nào đó trong tương lai sẽ rời đi, cho nên bây giờ hắn muốn ghi chép lại, chờ sau này kiếm được tiền, hắn sẽ đem toàn bộ số tiền đã tiêu xài trả cho chủ cũ, mặc kệ người chủ cũ này có thể trở về hay không, mượn xài tiền của người khác xong vẫn cần phải trả lại.
Cũng trong một đêm này, Yến Tư Thành đã viết xuống những chữ số Ả-rập. Hắn bắt đầu lần mò sử dụng phương pháp ghi chép của thế giới này.
Sáng hôm sau, Lý Viện Viện rời giường từ rất sớm, tiếp tục cùng Yến Tư Thành đi tới phòng tập. Hệt như ngày hôm qua, bọn họ còn chưa đến nơi đã nghe thấy một khúc dương cầm thật êm tai truyền đến, khóe môi Lý Viện Viện vô thức nâng lên thành một nụ cười.
“Tư Thành, thật có cảm giác loại nhạc này giống với âm thanh của thiên nhiên.”
Yến Tư Thành lắng tai nghe một lát:
“Thuộc hạ cho rằng, thanh âm của đàn không(2) còn hay hơn nhiều.”
Lý Viện Viện không tỏ rõ ý kiến, đi đến cửa phòng rồi mới nhẹ nhàng lưu lại một câu:
“Tư Thành tạm đợi ở chỗ này đi.”
Yến Tư Thành sững sờ, chờ khi thấy được chàng trai ngồi đánh đàn trên sân khấu, kết hợp với sự liên tưởng tới cảnh tượng sáng sớm hôm qua, Yến Tư Thành mới hiểu ra, công chúa đây là…..
Động lòng.
Yến Tư Thành ngây ngốc hồi lâu, nhìn bóng lưng Lý Viện Viện đang hướng về phía Tiểu Bàn, không biết tại sao, cả mắt cũng quên chớp, mãi đến khi hốc mắt có chút khô khốc đau buốt hắn mới chớp mắt mấy lần, run run bước qua một bên, canh giữ ở cửa như bình thường, nửa con mắt cũng không nhìn vào trong phòng tập.
Công chúa xác thực đã đến tuổi nên kết hôn, thân phận trước kia khiến cô không còn cách nào để lựa chọn, hiện tại nếu như có thể tìm được một người mà mình thành tâm ái mộ…..
Vậy…..rất tốt.
Yến Tư Thành không biết bản thân đứng ngoài cửa bao lâu, số người đi vào phòng bắt đầu tăng lên, bỗng một bóng người dừng lại trước mặt Yến Tư Thành.
“Này, gần đây anh rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy?”
Là Lâm Hiểu Mộng. Đầu Yến Tư Thành không hề di chuyển, chỉ liếc sơ qua cô ta một cái, sau đó nhìn vào sảnh phòng tập, Trương Nam đang nói với Lý Viện Viện về kịch bản, Tiểu Bàn ở một chỗ khác cùng với vài nam sinh bàn luận chuyện gì đó rồi cười rất vui vẻ.
Yến Tư Thành hơi hơi trầm tư:
“Đó là ai?”
Hắn vừa chỉ vào Tiểu Bàn vừa hỏi Lâm Hiểu Mộng.
Lâm Hiểu Mộng cảm thấy hết sức tức giận khi Yến Tư Thành không trả lời vấn đề của mình, nhưng vẫn cau mày nhìn sang bên đó:
“Giang Tiểu Bàn? Cậu ấy ở tổ đạo cụ.”
“Họ gì tên gì, gia cảnh thế nào…Nhà ở đâu? Đối nhân xử thế thế nào?”
“Họ Giang ấy, tên là Giang Đồng Bân. Học âm nhạc, nghe nói trong nhà rất có tiền, người cũng rất tốt, làm sao…”
Lâm Hiểu Mộng hơi im lặng, sau đó cực kỳ kinh hãi:
“Không phải chứ Yến Tư Thành! Coi như anh thích mấy đứa mập cũng được, vậy mà anh còn chấm luôn đàn ông hả?! Khẩu vị của anh bị gì vậy?”
Những người đi ngang qua lập tức quăng tới ánh mắt soi mói.
Yến Tư Thành hãy còn trầm mặc một hồi, nhưng thấy Lý Viện Viện đã bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu kịch bản, Yến Tư Thành bèn không nói một lời rời khỏi, mặc kệ Lâm Hiểu Mộng ở phía sau nổi nóng gọi hắn.
Lý Viện Viện dựa theo kịch bản Trương Nam đã sửa đổi diễn lại một lần, hiệu quả không ngờ, Trương Nam cũng không bới móc ra được khuyết điểm nào. Luyện tập đến giữa trưa, ngoại trừ Lâm Hiểu Mộng ngẫu nhiên trở nên kỳ quái khó hiểu ném cho Lý Viện Viện ánh mắt khinh khỉnh, Lý Viện Viện cảm thấy buổi sáng xem như vui vẻ trôi qua.
Song đến thời điểm Lý Viện Viện đi ra ngoài phòng diễn tập, ngoài dự đoán của mọi người là không có Yến Tư Thành, cô cũng không vội, ngoan ngoãn đứng đợi ngay cửa, lát sau vẫn không nhìn thấy hắn.
Người trong phòng đều đã đi gần hết, bốn bề có chút trống trải đáng sợ, Yến Tư Thành hiếm khi rời khỏi cô lâu như vậy mà không có nguyên nhân, Lý Viện Viện hơi lo lắng nhíu mày.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở, Trương Nam từ bên trong bước ra, thấy Lý Viện Viện còn đứng trước cửa, hắn không hiểu lắm:
“Chưa đi ăn cơm sao?”
“Tôi chờ người.”
“Yến Tư Thành?”

“Hả?” Lý Viện Viện ngẩn người. “Hai người quen biết nhau?”
Trương Nam gật đầu:
“Cậu ta cùng chuyên ngành với tôi, xem như là đàn em, trong nhóm tân sinh năm nay có tiếng tăm rất lớn, tôi có nghe qua, bởi vậy ngày hôm qua thấy cậu ấy ở đây cũng hơi giật mình.”
Trương Nam quan sát Lý Viện Viện từ trên xuống dưới một chút:
“Cô cứ chờ như vậy sao? Không gọi điện thoại?”
Lý Viện Viện giống như đột nhiên tỉnh ngộ :
“Đúng! Tôi có thể gọi điện thoại.”
Trong đầu Lý Viện Viện nhanh chóng thử nhớ lại quy trình gọi điện thoại trên ti-vi, sau đó nhíu mày:
“Tôi không có số điện thoại của cậu ấy.”
Trương Nam cũng rất kinh ngạc:
“Cô không có?”
Thấy Lý Viện Viện vừa vô tội vừa bất đắc dĩ thở dài, Trương Nam cũng không hỏi nhiều, lập tức lấy di động ra:
“Tôi giúp cô hỏi một chút.”
Trương Nam gọi hai cuộc, trong chốc lát lại gõ lên di động vài cái cực nhanh, Lý Viện Viện chỉ có cảm giác trong túi quần rung rung, cô lấy chiếc di động ra, nhìn thấy một cái nhắc nhở có tin nhắn.
“Đây là số điện thoại của cậu ấy.” Trương Nam nói, “Cô hỏi một chút đi. Tôi ăn xong còn phải mở cuộc họp hội học sinh trường, đi trước đây.”
Lý Viện Viện gật đầu.
Cô cầm điện thoại di động nghiên cứu rất lâu mới gọi vào dãy số ban nãy.
Đầu bên kia đổ chuông một lúc mới có người bắt máy:
“Xin chào?”
“Tư Thành.”
Nói chuyện bằng điện thoại, Lý Viện Viện rõ ràng thật cao hứng, khóe môi vô thức cong lên. Tuy rằng trước đó cô đã từng nói với Trương Nam, nhưng cuộc gọi đó không phải do Lý Viện Viện chủ động, hơn nữa nội dung trò chuyện cũng chẳng vui vẻ gì, cho nên cảm giác cao hứng cũng bị hụt đi ít nhiều.
Hiện tại từ một người chỉ khi đối mặt mới có thể nói chuyện biến thành chỉ cần thông qua cái khối vuông này là có thể nghe giọng của đối phương, đối với Lý Viện Viện mà nói, điều này vẫn là một loại thể nghiệm mới mẻ. Vì vậy, mặc dù đã đợi rất lâu, ngữ điệu của Lý Viện Viện cao vút đầy hưng phấn:
“Ta tập luyện xong rồi, ngươi ở chỗ nào?”
“Điện hạ.” Đầu dây bên kia sửng sốt hồi lâu, “Điện hạ thứ tội. Bây giờ thuộc hạ đang ở ngân hàng bên ngoài trường, sẽ về ngay lập tức.”
“Đừng sốt ruột.” Lý Viện Viện đang rất vui vẻ, “Giờ ta vẫn chưa đói.” Hai tay cô đều cầm chặt chiếc điện thoại đặt ở bên tai, “Tư Thành, ngươi nói chuyện với ta thêm vài câu đi.”
Bên kia giống như vừa gặp phải vấn đề nan giải, kìm nén nửa ngày mới phun ra mấy chữ:
“Điện hạ, ta về ngay.”
Lý Viện Viện nghe xong cười không ngừng, bởi vì Yến Tư Thành luôn nghiêm túc thái quá, nên bình thường rất ít nói, lúc này không hề có đề tài mà chỉ đơn giản bắt hắn trò chuyện, hẳn là làm khó hắn rồi. Lý Viện Viện liền mở đầu một cách đầy quan tâm:
“Tư Thành, ta ngưỡng mộ một người trong đoàn kịch, khi nào trở về, ngươi đến tư vấn giúp ta thử xem.”
Bên trong điện thoại im lặng rất lâu, cuối cùng Lý Viện Viện chỉ nhận được một câu đồng ý bình thường:
“Vâng.”
“Còn nữa, Tư Thành có coi trọng cô gái nào không? Nếu sau này chúng ta sẽ ở đây sinh sống lâu dài, Tư Thành khẳng định cũng phải thành gia lập nghiệp đấy.”
“Tạ điện hạ quan tâm, Tư Thành tạm thời không có tính toán như vậy.”
“Nhắc tới chuyện này, khi còn ở Đại Đường, ngươi cũng lần lữa không thành gia, có nguyên nhân gì sao?”
“…..”
“Ơ? Không nghe thấy sao? Tư Thành?”
“Thuộc hạ ở đây.” Bên kia im lặng trong chốc lát mới nói, “Điện hạ, ta sắp đến rồi.”
“Được, vậy ta đến cổng trường số năm đợi.”
Yến Tư Thành cúp điện thoại, nhìn mặt trước của trường học, trong đầu hồi tưởng vấn đề Lý Viện Viện vừa hỏi.
Nguyên nhân sao? Hình như hắn cũng chẳng biết, chính là cảm giác…muốn tiếp tục ở bên cạnh Lý Viện Viện. Bảo vệ cô là chuyện quan trọng nhất, làm gì còn tâm tư đi suy nghĩ nguyên nhân chứ.
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này hơi ngắn, bởi vì A Cửu hiện tại là dân thất nghiệp ORZ, cuối tuần bị ba mẹ quay như quay dế, cho nên thời gian ở nhà tương đối ít, những lúc không gõ chữ càng không thể khiến người ta bình tĩnh được, ngày mai sẽ bổ sung nhiều hơn ~
(1) Thẻ Yikatong: loại card thông minh để đi xe buýt và các loại phương tiện giao thông công cộng khác ở Bắc Kinh. Yikatong là phiên âm của 一卡通, đọc theo tiếng Việt là “nhất tạp thông”, dịch tiếng Anh là “one-card pass”. (Tấm thẻ màu xanh)
Chữ Yikatong còn được in lên thẻ ngân hàng do China Merchants Bank cung cấp, dùng được cả trong và ngoài nước, 1 thẻ quản lý mọi mặt của tài khoản ngân hàng. Hiểu nôm na theo chữ Yikatong là chỉ cần 1 thẻ cho tất cả các dịch vụ giao dịch tài chính, kể cả ATM. (Thẻ màu vàng)
Trong truyện, thẻ của Thành ca là thẻ màu vàng nhé.
(2) Đàn không: là đàn hạc đó, chỉ là người TQ không dùng cái tên “đàn hạc” thôi. Kiểu dáng đàn hạc TQ khác với phương Tây, nhìn giống một nửa cây cung ấy.
Người dịch có lời muốn nói:
Viện Viện động tâm với Tiểu Bàn……..Ta đi đốt nhà Tiểu Bàn đây!!!!

back top