Chương 100: Làm lại từ đầu
Trên đường, trong lòng Trác Mộc Cường Ba như có trăm cảm xúc cùng đan xen, đồng thời cũng đầy những nghi hoặc, gã thực không sao hiểu nổi, tại sao mọi người lại trở về hết như vậy. Khi gã hỏi, Trương Lập liền làm bộ hờ hững như không, nói: "Tôi ra quân rồi." Kế đó lại cười cười, "Kỳ thực, khi anh gặp tôi lần đầu tiên, tôi chỉ còn nửa năm nữa là ra quân được rồi. Tôi phục vụ quá thời hạn đấy chứ, tiếc là không đòi được thêm đồng trợ cấp nào! Ha ha!"
"Cả Nhạc Dương cũng thế à?"
"Chậc, đừng nhắc đến thằng ngốc ấy nữa, nếu không phải cậu ta làm thủ tục rề rà, chúng tôi đã trở lại sớm được hai tháng rồi." Nhạc Dương làu bàu: "Đương nhiên rồi, đơn vị của tôi đâu dễ thả người như thế, nói gì thì tôi cũng là thành phần tinh anh trong đơn vị. Ai giống như anh, vừa viết báo cáo xong đã được cấp trên phê chuẩn luôn rồi, cứ như là sợ không đẩy đi được ấy."
"Cậu nói cái gì? Nói lại xem nào! Tôi đây đã hết tuổi phục vụ trong quân từ lâu rồi, họ dám không cho chắc!"
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba chuyển sang phía Lữ Cánh Nam, chỉ thấy cô mỉm cười, nói: "Tôi thì rất đơn giản, đây là một đất nước tự do dân chủ, anh có quyền lựa chọn nghề nghiệp cho mình, nếu tôi muốn đi, cũng không ai giữ tôi lại được."
Trác Mộc Cường Ba lại nhìn đội trưởng Hồ Dương. Anh này vội nói: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi thì không vĩ đại như thế đâu. Nghề nghiệp của tôi cũng không phải loại nghề tự do, mà tôi và nhà nước lại còn ký hợp đồng rồi nữa. Sở dĩ tôi đến được, là vì mấy kế hoạch khảo sát gần đây đều nằm trong giai đoạn chế định, nhàn rỗi quá, lại không chịu được sự quấy rầy của giáo sư Phương Tân, coi như mua chút nhân tình vậy."
° ° °
Đến bệnh viện kiểm tra xong xuôi, hết sức may mắn là viên đạn lại xuyên qua khoảng trống giữa xương vai và xương quai xanh, không tổn thương đến động mạch và gân cốt. Những vết thương ngoài da khác thì có chỗ đã đóng vảy, có chỗ vẫn còn hở cả thịt, các bác sĩ rạch các vết thương ra, làm sạch rồi cầm máu. Trác Mộc Cường Ba được sắp xếp cho nằm viện theo dõi một tuần. Vì các vết thương quá nhiều, băng quấn khắp người, trông Trác Mộc Cường Ba như cái xác ướp vậy. Nằm trên giường, gã chỉ có thể trợn mắt ra mà nhìn các chiến hữu. Đường Mẫn thấy Trác Mộc Cường Ba băng bó khắp người, không khỏi nước mắt lã chã. Đội trưởng Hồ Dương liền nửa đùa nửa thật nói: "Chút thương tích nhỏ này đáng gì chứ, mọi người ở đây ai chẳng là ổ bệnh, xét ra thì bệnh viện là nơi chúng ta thường qua lại nhất đó!"
Nghe Nhạc Dương và Trương Lập mỗi người một câu giải thích, Trác Mộc Cường Ba mới dần dần vỡ lẽ. Thì ra, Trương Lập và Nhạc Dương sớm đã bị giáo sư Phương Tân thuyết phục, cả hai đều sẵn sàng tiếp tục giúp họ tìm kiếm Tử kỳ lân. Hai anh chàng thương lượng, trở về sẽ làm thủ tục ra quân luôn, sau khi xử lý xong xuôi các việc cá nhân sẽ quay lại bệnh viện tập hợp. Gã rời bệnh viện Lahsa chưa được bao lâu, thì Trương Lập đã hừng hực quay lại, biết chuyện gã đã ra ngoài, Trương Lập liền về quê một chuyến, rồi đi Thanh Hải đợi Nhạc Dương. Còn đội trưởng Hồ Dương thì từ đó tới giờ vẫn ở Lahsa. Nghe nói, Lạt ma Á La là người đầu tiên quay lại bệnh viện. Ông trở về thương lượng với các lãnh đạo tôn giáo, cảm thấy cần phải tiếp tục tìm kiếm Tử kỳ lân và Bạc Ba La thần miếu, nên đã trở lại tiếp tục tìm kiếm các đầu mối. Trong khoảng thời gian gã lùng tìm Đồng Phương Chính, rồi sống một mình ở Thượng Hải, mọi người đều lục tục trở về bệnh viện, chuẩn bị đợi Trác Mộc Cường Ba để cho gã một niềm vui bất ngờ. Ai liệu được rằng, chẳng những không đợi được gã, mà cả liên lạc cũng không sao liên lạc được.
Lúc đó, chính là lúc gã biết được mạng sống mình chẳng còn được mấy ngày, chán nản ủ dột đến cực điểm. Họ đi nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng Nhạc Dương đã tra ra được tin tức phá sản của Công ty Thiên Sư. Giáo sư Phương Tân liền hỏi mấy người bạn nuôi chó ngao cũ, nhưng không ai có tin tức của Trác Mộc Cường Ba cả. Mọi người vốn tưởng gã chỉ bị chấn động nhỏ, mấy ngày rồi sẽ khôi phục, nhưng Lạt ma Á La lại tiết lộ, gã đã trúng phải cổ độc, khi ấy, mọi người mới ý thức được tình hình bất ổn. Đặc biệt là khi Nhạc Dương tìm được trên mạng cảnh ngộ và địa chỉ của Trác Mộc Cường Ba ở Thượng Hải, mọi người liền lập tức đến đây ngay. Chỉ có điều, lúc đó gã đã không còn sống trong nhà trọ nhỏ đó nữa. Thượng Hải rộng mênh mông, người đông như biển, họ đã tìm kiếm khắp nơi mà cũng vẫn chưa thấy đầu mối gì. Về sau, dựa theo trí nhớ của giáo sư Phương Tân, suy đoán gã sẽ đến quán rượu Hẹn Hò, cả đám mới đi cả đêm tới đó, khổ nỗi ở đây ngõ ngách chằng chịt, phải đi vòng vòng đến hoa cả mắt 1. Nhạc Dương và Trương Lập phát hiện ra quán rượu này đầu tiên, nhưng lúc đó họ thấy gã đang say, nên không dám kinh động, thêm nữa là Lữ Cánh Nam và những người khác không tìm được đường, hai anh chàng đành phải quay lại dẫn lối cho họ, có điều, sau cũng coi như là kịp thời xuất hiện…
Nhạc Dương vui vẻ nói: "Sức phá hoại của Cường Ba thiếu gia thật kinh người, giống như người máy trong phim Mỹ ấy, lúc đó tôi và Trương Lập trông thấy, thật không dám kêu lên thành tiếng nữa. Chẳng may anh đã say đến độ không nhận ra chúng tôi nữa, vậy thì thảm rồi…"
Nhạc Dương còn định nói tiếp nữa thì Đường Mẫn đã ngắt lời: "Được rồi, nối mạng được rồi đây, giáo sư Phương Tân muốn nói chuyện với anh này, anh Cường Ba." Trác Mộc Cường Ba cầm ống nghe, âm lượng đã được Đường Mẫn vặn lên mức cao nhất, mọi người ai cũng đều dỏng tai lên lắng nghe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khi giáo sư Phương Tân nhìn thấy Trác Mộc Cường Ba nằm trên giường bệnh, khắp người quấn đầy băng trắng như xác ướp qua webcam, ông cũng không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, tiếng giáo sư vọng ra khỏi ống nghe: "Sao lại ra nông nỗi này?"
Trác Mộc Cường Ba không biết nói gì, người gã không dám đối mặt nhất chính là thầy giáo của mình. Giọng giáo sư Phương Tân pha lẫn vẻ châm biếm: "Tôi biết rồi, nhìn bộ dạng cậu, chắc là bỏ cuộc rồi đúng không…?"
Trác Mộc Cường Ba líu ríu đáp: "Thầy giáo, tôi…"
Giáo sư Phương Tân nghiêm khắc nói: "Tình hình của cậu tôi đã biết hết cả rồi, chỉ là không thể ngờ được, cậu lại bỏ cuộc nhanh như thế thôi. Giờ cậu tính thế nào? Nằm trên giường bấm đốt ngón tay tính ngày tháng hả? Sống được một ngày thì tính một ngày hả?"
Trác Mộc Cường Ba ảm đạm cúi đầu.
Giáo sư Phương Tân lại tiếp lời: "Cường Ba ơi là Cường Ba, cậu có gì mà phải… Cậu sợ cái gì cơ chứ? Điều gì đã khiến cậu bỏ cuộc? Công ty phá sản hay sinh mệnh chỉ còn kéo dài được một năm nữa? Hay là cả hai? Khả năng chịu đựng của cậu chỉ có vậy thôi à? Tôi còn nhớ cậu đâu phải là kẻ sợ chết, ở Maya, ở Đảo Huyền Không tự, ở Tư Tất Kiệt Mạc, có lần nào mà mọi người không lấy mạng ra đánh cược đâu, còn cậu, có lần nào không phải đã trải hết cửu tử nhất sinh mới sống sót trở về hay không? Nếu không phải cái chân này của tôi gãy rồi, tôi cũng chuẩn bị mang cả cái mạng già này ra theo cậu tiếp tục tìm kiếm nữa đấy. Còn cậu, chẳng qua chỉ trúng chút cổ độc vớ vẩn, khắp người từ trên xuống dưới không đau cũng không ngứa, lại còn cả một năm thời gian, cậu sợ cái gì chứ? Còn nếu vì chuyện công ty đóng cửa, cái công ty đó của cậu, năm lần bảy lượt lên voi xuống chó, chắc cậu quên rồi à? Lần đó cậu đem thế chấp hết nhà của mấy người bạn cùng sáng lập công ty chỉ để tranh mua một con chó ngao con tầm thường, cậu nói nhất định sẽ có lời, kết quả thì sao, con chó nhỏ bị ỉa chảy lăn đùng ra chết, mười mấy người các cậu đều rúc cả vào một căn nhà nhỏ dột nước suốt một năm trời, không phải vẫn cười nói vui vẻ đấy sao? Cái công ty đó của cậu thì khác gì cậu đâu chứ, lúc nào chẳng quanh quẩn bên bờ sinh tử, chính bản thân cậu đã sáng tạo ra những kỳ tích khởi từ hồi sinh ấy, chẳng lẽ quên hết rồi sao? Lúc đó cậu nói với tôi thế nào nhỉ? Đã xác định là việc cần làm thì cứ phóng tay mà làm… Thế bây giờ, cậu đã mất cái dũng khí phóng tay mà làm đó rồi sao?"
Trác Mộc Cường Ba im thin thít. Gã lờ mờ cảm thấy, lần này hoàn toàn khác với những lần trước đó, nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào thì nhất thời gã cũng không sao nói ra được, chỉ đành câm như hến mà nghe.
Giáo sư Phương Tân lại đổi giọng, nhẹ nhàng nói: "Cường Ba à, cậu nói cho tôi biết đi, lần này, rốt cuộc là khó khăn gì khiến cậu không thể vượt qua? Cậu nói đi, nếu đúng là khó khăn cậu không thể vượt qua thật, tôi cũng không còn gì để nói nữa." Trác Mộc Cường Ba kêu lên: "Thầy giáo, tôi đã chẳng còn gì nữa rồi!"
"Không!" giáo sư Phương Tân nói như chém đinh chặt sắt, "Sao cậu có thể nghĩ như vậy được nhỉ? Cha mẹ cậu vẫn còn khỏe mạnh, vẫn đợi con trai về phụng dưỡng; tình yêu của cậu, chẳng phải đứng ngay bên đấy hay sao; bạn bè cậu, những anh em cùng chung sinh tử hoạn nạn, người nào người nấy đều đang nhìn cậu đó; cậu còn ăn được uống được, chạy được nhảy được, cả người vẫn hừng hực sức sống. Nào thì gia đình, tình yêu, sức khỏe, bạn bè, không thiếu thứ gì, sao cậu có thể nói là không còn gì nữa chứ? Thứ mà cậu bảo không còn gì nữa ấy, là cái gì chứ? Cậu bảo cậu không có tiền chứ gì? Hay là cậu bảo cậu không có quyền? Hay là những nụ cười, những lời xun xoe ton hót, vinh hoa phú quý lúc cậu có cả tiền lẫn quyền, những thứ đó hết rồi phải không. Lẽ nào cậu không thể buông bỏ những thứ ấy?!!"
Trác Mộc Cường Ba đần mặt ra. Bị giáo sư Phương Tân nói cho một tràng như vậy, bản thân gã cũng bắt đầu thấy mơ hồ, trong lòng thầm tự nhủ: "Lẽ nào mình thực sự để ý đến những thứ đó hay sao? Không đúng, mình để tâm những thứ ấy lúc nào chứ? Nhưng nghe thầy giáo nói, chẳng phải thứ gì mình cũng có hay sao, việc gì mà phải buồn nản thương tâm như thế chứ? Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào nhỉ?"
Trương Lập và Nhạc Dương đều ngấm ngầm giơ ngón tay cái lên, đưa mắt nhìn nhau khẽ gật đầu. giáo sư Phương Tân quả nhiên là giáo sư Phương Tân, tài hùng biện đúng là tuyệt thế vô song, chẳng trách cả hạng người thành tinh như đội trưởng Hồ Dương cũng bị ông thuyết phục; đồng thời hai người lại nghĩ, hôm đó ở trong phòng bệnh mình cũng bị giáo sư Phương Tân làm cho cảm động đến khóc òa, chỉ tay lên trời mà thề sẽ giúp đỡ Cường Ba thiếu gia, không biết là có phải bị khẩu tài của ông giáo sư già này làm cho mê muội không nhỉ?"
Chỉ nghe giáo sư Phương Tân lại nói tiếp: "Còn nhớ câu cách ngôn đó không: tôi ủ rũ chán nản vì mất một đôi giày, cho đến khi tôi trông thấy, trên phố có người mất cả đôi chân. Cường Ba à, cậu đã đến mức sơn cùng thủy tận đâu, cũng đâu thể nói là gặp phải thảm cảnh gì kinh khiếp lắm. Thái độ vĩnh viễn không bao giờ khuất phục trước kia của cậu, tinh thần hướng đến Ngao học của cậu, lẽ nào, đó chỉ là tự khoe khoang khoác lác thôi hay sao? Có người còn thảm hơn cậu gấp một trăm lần, anh ta vẫn phải kiên cường mà sống tiếp đấy thôi. Chuyện xảy ra đột ngột lần này, đối với cậu là một chấn động, nhưng tuyệt đối không chấn động đến nỗi cậu không sao phấn chấn lên nổi. Tôi tin chắc rằng, Trác Mộc Cường Ba mà tôi quen biết, tuyệt đối có thể đứng lên vượt qua cửa ải khó khăn này. Cậu đừng quên ý nghĩa cái tên của mình, dù là chuyện không thể xảy ra, ở trước mặt cậu, cũng phải trở thành có thể. Cô ưng không rũ lông cánh, sao có thể bay cao? Giao long không thoát vảy, sao có thể bay lượn chốn cung mây? Tôi hy vọng, trải qua cơn quằn quại đau đớn sống không bằng chết này, cậu có thể… tuyệt địa trùng sinh! Hãy nhìn những người ở bên cạnh cậu kia đi, tại sao họ lại ở đó? Giờ đây, tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu và Tử kỳ lân không chỉ là mộng tưởng của cá nhân cậu nữa rồi! Đó là mộng tưởng của cả một nhóm người, sức một người có lẽ không lớn, nhưng khi một đám người tụ tập với nhau, sức mạnh của họ, ắt có thể thay trời đổi đất!"
Giáo sư Phương Tân nói liền một hơi, làm cả bọn Mẫn Mẫn, Trương Lập lệ nóng lưng tròng. Trác Mộc Cường Ba thầm gào thét trong lòng, kỳ thực, cho dù giáo sư Phương Tân không nói ra những lời này, chỉ cần thấy những chiến hữu ngày trước từng người từng người một đứng trước mặt mình, trong mắt gã đã bừng cháy lên ngọn lửa hy vọng rồi. Giờ đây, luồng sức mạnh ấy lại càng lúc càng lớn, khiến cho máu trong người gã lại sôi lên sùng sục.
Giáo sư Phương Tân vẫn nói tiếp: "Tôi biết, trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc, có lẽ không mở nút thắt này ra, cậu vẫn không thể nào yên lòng được. Còn về cổ độc trong người cậu, thì để Lạt ma Á La đích thân nói cho cậu nghe vậy."
Lạt ma Á La gật đầu nói: "Là thế này, trong Cánh cửa sinh mệnh, Cường Ba thiếu gia đã bị thứ sương mù kia phun trúng, bước đầu tôi cho rằng, đó là Ni Thích Bộ Đà, ý nghĩa chính là chỉ địa ngục thứ hai trong Bát Hàn địa ngục, trong Thiệt Quang Ký tập thứ mười một có viết: Ni Thích Bộ Đà, nghĩa là mụn vỡ. Lạnh giá kinh người, thân mọc mụn mà nứt nẻ ra. Tứ A Hàm Mộ chép lại ghi rằng: Ni Thích Phù Đà, là tên địa ngục chốn Hàm địa. Ý nói là, vì lạnh giá mà toàn thân nứt nẻ mọc mụn, sau đó vỡ tung. Sau đó tôi phát hiện, sau khi ngâm nước, cổ độc trong người cậu không hề mất đi, mà đã ngấm vào trong máu, khi đó khóe miệng cậu bị đổi màu xanh chính là minh chứng. Khi về đến thôn Công Bố, tôi hỏi cá vị trưởng lão, họ nói rằng, có lẽ cậu đã trúng phải Ôn Bát La ở tầng thứ sáu trong ý cảnh Bát Hàn địa ngục, tiếng Phạn nghĩa là Thanh Liên Hoa. Thứ cổ độc đó ngấm vào máu, tuần hoàn lưu chuyển, cuối cùng toàn thân chuyển sang màu xanh tím mà chết. Nhưng bọn họ cũng chỉ hiểu mỗi khái niệm, biết rằng ý nghĩa của Thanh Liên Hoa là đền tội, đại khái là cho người trúng cổ độc hai năm thời gian để hành thiện tích đức, giảm bớt tội nghiệt, bằng không, ắt sẽ chết trong thống khổ tột cùng. Sau chuyến đi Đảo Huyền Không tự, tôi đã trở về chùa, tra đọc rất nhiều thư tịch cổ, nhưng lúc đó ít thời gian quá, không tìm được hết các tư liệu liên quan, mà chỉ được các vị thánh tăng trí giả chỉ cho vài điều, biết rằng trong vòng hai năm cậu sẽ không gặp phải chuyện gì. Chúng tôi không nói với cậu ngay, là vì sợ cậu có thêm gánh nặng tâm lý, dù sao thì tư tưởng của con người cũng ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình. Có điều chúng tôi cũng không ngờ lại thành ra vậy. Kỳ thực, lần này chúng tôi không từ mà biệt, chính là để giúp cậu tra tìm xem cổ độc trên người rốt cuộc là cái gì."
Lạt ma Á La nói liền một hơi dài, đột nhiên ngưng lại giây lát. Mọi người đều tập trung lắng nghe, Trương Lập, Đường Mẫn đều không chịu được, buột miệng hỏi: "Rốt cuộc là cái gì vậy?"
Lạt ma Á La nhíu mày trầm tư, cơ hồ đang tìm một cách giải thích để mọi người có thể nghe hiểu, cuối cùng, hai hàng lông mày của ông cũng dãn ra: "Tôi giải thích thế này nhé, như vậy thì dễ hiểu hơn một chút; đó là một loại vi sinh vật; hết sức nhỏ, so với các loại vi khuẩn, virus bây giờ thì có lẽ còn nhỏ hơn nhiều, nhỏ đến nỗi dùng kính hiển vi thường cũng căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng, cần phải dùng kính hiển vi điện tử mới thấy được diện mạo thực sự của chúng. Loại vi sinh vật này thấm vào tế bào máu của cậu, chúng sẽ dùng vách tế bào máu của cậu làm thức ăn, đồng thời sinh sôi nảy nở trong cơ thể. Như mọi người đã biết rồi đấy, thời gian sống của tế bào máu không dài lắm, vì tủy sống sẽ không ngừng sinh ra các tế bào máu mới, vì vậy trước mắt, Cường Ba thiếu gia và lũ vi sinh vật kia chỉ có quan hệ giữa vật chủ và ký sinh trùng, các tế bào máu của cậu trở thành lương thực của chúng, chỉ cần tế bào máu của cậu có thể thỏa mãn nhu cầu của chúng, thân thể cậu sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng số lượng của chúng vẫn không ngừng tăng lên từng ngày, cho tới một ngày, tế bào máu sinh ra trong cơ thể cậu không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng, thì mạng của cậu cũng kết thúc ở đó."
Đường Mẫn cuống quýt nói: "Có cách gì cứu chữa không?"
Nhạc Dương nói: "Ăn nhiều trứng gà cho bổ máu."
Trương Lập cũng nêu ý kiến: "Có thể thay máu mà."
Lạt ma Á La lắc đầu nói: "Loại vi sinh vật này, phân bố rất đều đặn trên từng tế bào máu một, từng tế bào một, bao gồm tất cả những tế bào đã thành hình, và chưa thành hình. Các bác sĩ ở bệnh viện kiểm tra, phát hiện tủy sống của Cường Ba thiếu gia khác thường, đó chính là vì, những vi sinh vật kia đã bám chặt vào biểu bì của những tế bào tạo máu, thoạt nhìn thì giống như là tế bào tạo máu có vấn đề, thế nên họ mới đưa ra kết luận rằng cậu ấy bị ung thư máu. Với kỹ thuật y học hiện nay, có thể thay máu, nhưng không thay được toàn bộ tủy sống. Chỉ cần còn lại một tế bào, thứ vi sinh vật kia sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở. Phương pháp thay tủy trong việc trị liệu bệnh ung thư máu hiện nay, là trước tiên giết chết các tế bào mắc bệnh, sau đó tiến hành cấy tủy sống mới vào, cậu không thể nói là giết hết tất cả tế bào máu, phải không? Hơn nữa, tôi nghĩ là, thứ vi sinh vật ấy… rất khó tiêu diệt đó.
Lạt ma Á La đưa mắt nhìn mọi người, nói tiếp: "Có lẽ chúng có kết cấu nha bào riêng, có phôi nang riêng. Vi sinh vật có thể sống cả nghìn năm trong trạng thái chết giả như thế, e rằng không phải dễ mà trừ diệt được đâu."
Ba Tang đội nhiên hỏi: "Nếu đến một ngày nào đó, tế bào máu trong cơ thể Cường Ba thiếu gia không thể cung ứng cho những vi sinh vật ấy, kết quả sẽ thế nào?"
Lạt ma Á La đáp: "Các loại tế bào máu khác nhau có công dụng khác nhau, có loại dùng để cầm máu, có loại để thanh trừ vi khuẩn, có loại để vận chuyển dưỡng khí. Một khi các tế bào máu không thể cung ứng cho những vi sinh vật đó, chúng sẽ ăn thủng vách tế bào, khiến một lượng lớn tế bào máu cùng lúc chết đi. Lúc đó, máu trong người Cường Ba thiếu gia sẽ mất hết công năng vốn có, thân thể tím tái vì thiếu oxy, tất cả cơ quan nội tạng bắt đầu suy kiệt, vì vậy không thể xử lý được các vi khuẩn mà sinh ra hoại huyết, vi khuẩn sinh sôi nẩy nở với số lượng lớn khiến cả người cậu ấy phình lên, vì không có tác nhân làm đông máu, nên toàn thân sẽ chảy máu không ngừng. Nếu thật sự đến lúc đó, cho dùn dùng bất cứ phương pháp trị liệu nào cũng chẳng ích gì cả."
Mọi người nghe vậy đều bần thần người ra, một người phình lên như quả nho màu tím, toàn thân chảy máu, đó là trạng thái như thế nào chứ, chỉ mới nghĩ thôi đã khiến người ta phải sởn cả gai ốc lên rồi. "Cổ độc…" Ba Tang thấp giọng lặp lại từ ngữ ấy hai lần, đột nhiên toàn thân run lên một chặp, thật hy vọng cả đời này cũng không phải tiếp xúc với thứ đáng sợ ấy.
Đường Mẫn cơ hồ muốn khóc: "Lẽ nào, lẽ nào thực sự không có cách gì sao? Đại sư, những vị Hoạt Phật, Kim Cương thánh sứ, Thượng sư, họ cũng không có cách gì sao?"
Lạt ma Á La giải thích: "Dựa trên những ghi chép trong thư tịch cổ, loại cổ độc này có một phương pháp hóa giải rất đặc biệt, dịch từ tiếng Phạn ra, thì nghĩa là "rửa máu", nó cần dùng đến một loại sinh vật khác, để thực hiện… một số thao tác rất cổ xưa."
Khi Lạt ma Á La nói có cách hóa giải, mọi người lại tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, nhưng lúc nghe ông nói đến một loại sinh vật khác, cả bọn lại nổi hết da gà lên. Có trời mới biết cổ độc mà tôn giáo kia sử dung là kiểu gì chứ.
Lạt ma Á La cười khổ nói: "Vấn đề là, chưa từng có ai trông thấy hay nghe về thứ sinh vật cổ dùng để rửa máu ấy, chúng đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi…" Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, nói: "Vì những sách cổ mà tôi đã tra đọc không được đầy đủ, nên không tìm ra cách nào khác nữa. Nếu nói còn phương pháp khác có thể loại trừ được cổ độc, những kinh sách hoàn chỉnh ấy, chỉ có thể tồn tại ở một nơi duy nhất…"
"Bạc Ba La thần miếu!" Gần như tất cả mọi người đều đồng thanh thốt lên. Lạt ma Á La gật gật đầu nói: "Đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi nói với Cường Ba thiếu gia."
Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm: "Nói như vậy, trừ phi thực sự muốn từ bỏ mạng sống, muốn tự sát, bằng không bất kể là vì xây dựng lại công ty, hay là vì để mình tiếp tục được sống, tôi cũng không thể không tiếp tục hành trình kiếm tìm nơi thần bí ấy… Bạc Ba La thần miếu!"
Lạt ma Á La đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Cường Ba thiếu gia, cậu còn nhớ Đa Cát không. Có lẽ đây chính là số mệnh, số mệnh của cậu đó…!"
Trác Mộc Cường Ba nhìn giáo sư Phương Tân, trong màn hình ánh lên những tia nhìn khích lệ, giáo sư đang thầm gật đầu. Gã xoay qua phía phòng bệnh, mỗi một người đang đứng bên giường gã lúc này đây, đều nhìn gã với ánh mắt kỳ vọng. Gã mỉm cười, nói: "Xem ra, tất cả đều do số mệnh an bài cả rồi, tôi còn phải nghĩ suy do dự gì nữa chứ? Thật sự tôi không thể ngờ, trong lúc gian nan khó khăn nhất, mọi người lại kéo tôi trở về. Cảm ơn, cảm ơn mọi người… Vậy thì, chúng ta làm lại từ đầu thôi!"
Bàn tay quấn đầy băng của gã, nắm chặt lấy tay Lạt ma Á La, kế đó, là Trương Lập, Ba Tang, Lữ Cánh Nam… hết người này đến người kia, tay của tất cả mọi người, lại tề tựu về bên nhau một lần nữa…
--------------------------------
1 "Phố Tây" ở Thượng Hải là khu phố cũ, đường nhỏ ngõ nhỏ đan xen chằng chịt, lại thêm chính quyền thành phố cấm tiệt các loại phương tiện có động cơ, nên họ tìm Trác Mộc Cường Ba vất vả như thế cũng là hợp lý.
HẾT TẬP 5
Trên đường, trong lòng Trác Mộc Cường Ba như có trăm cảm xúc cùng đan xen, đồng thời cũng đầy những nghi hoặc, gã thực không sao hiểu nổi, tại sao mọi người lại trở về hết như vậy. Khi gã hỏi, Trương Lập liền làm bộ hờ hững như không, nói: "Tôi ra quân rồi." Kế đó lại cười cười, "Kỳ thực, khi anh gặp tôi lần đầu tiên, tôi chỉ còn nửa năm nữa là ra quân được rồi. Tôi phục vụ quá thời hạn đấy chứ, tiếc là không đòi được thêm đồng trợ cấp nào! Ha ha!"
"Cả Nhạc Dương cũng thế à?"
"Chậc, đừng nhắc đến thằng ngốc ấy nữa, nếu không phải cậu ta làm thủ tục rề rà, chúng tôi đã trở lại sớm được hai tháng rồi." Nhạc Dương làu bàu: "Đương nhiên rồi, đơn vị của tôi đâu dễ thả người như thế, nói gì thì tôi cũng là thành phần tinh anh trong đơn vị. Ai giống như anh, vừa viết báo cáo xong đã được cấp trên phê chuẩn luôn rồi, cứ như là sợ không đẩy đi được ấy."
"Cậu nói cái gì? Nói lại xem nào! Tôi đây đã hết tuổi phục vụ trong quân từ lâu rồi, họ dám không cho chắc!"
Ánh mắt Trác Mộc Cường Ba chuyển sang phía Lữ Cánh Nam, chỉ thấy cô mỉm cười, nói: "Tôi thì rất đơn giản, đây là một đất nước tự do dân chủ, anh có quyền lựa chọn nghề nghiệp cho mình, nếu tôi muốn đi, cũng không ai giữ tôi lại được."
Trác Mộc Cường Ba lại nhìn đội trưởng Hồ Dương. Anh này vội nói: "Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi thì không vĩ đại như thế đâu. Nghề nghiệp của tôi cũng không phải loại nghề tự do, mà tôi và nhà nước lại còn ký hợp đồng rồi nữa. Sở dĩ tôi đến được, là vì mấy kế hoạch khảo sát gần đây đều nằm trong giai đoạn chế định, nhàn rỗi quá, lại không chịu được sự quấy rầy của giáo sư Phương Tân, coi như mua chút nhân tình vậy."
° ° °
Đến bệnh viện kiểm tra xong xuôi, hết sức may mắn là viên đạn lại xuyên qua khoảng trống giữa xương vai và xương quai xanh, không tổn thương đến động mạch và gân cốt. Những vết thương ngoài da khác thì có chỗ đã đóng vảy, có chỗ vẫn còn hở cả thịt, các bác sĩ rạch các vết thương ra, làm sạch rồi cầm máu. Trác Mộc Cường Ba được sắp xếp cho nằm viện theo dõi một tuần. Vì các vết thương quá nhiều, băng quấn khắp người, trông Trác Mộc Cường Ba như cái xác ướp vậy. Nằm trên giường, gã chỉ có thể trợn mắt ra mà nhìn các chiến hữu. Đường Mẫn thấy Trác Mộc Cường Ba băng bó khắp người, không khỏi nước mắt lã chã. Đội trưởng Hồ Dương liền nửa đùa nửa thật nói: "Chút thương tích nhỏ này đáng gì chứ, mọi người ở đây ai chẳng là ổ bệnh, xét ra thì bệnh viện là nơi chúng ta thường qua lại nhất đó!"
Nghe Nhạc Dương và Trương Lập mỗi người một câu giải thích, Trác Mộc Cường Ba mới dần dần vỡ lẽ. Thì ra, Trương Lập và Nhạc Dương sớm đã bị giáo sư Phương Tân thuyết phục, cả hai đều sẵn sàng tiếp tục giúp họ tìm kiếm Tử kỳ lân. Hai anh chàng thương lượng, trở về sẽ làm thủ tục ra quân luôn, sau khi xử lý xong xuôi các việc cá nhân sẽ quay lại bệnh viện tập hợp. Gã rời bệnh viện Lahsa chưa được bao lâu, thì Trương Lập đã hừng hực quay lại, biết chuyện gã đã ra ngoài, Trương Lập liền về quê một chuyến, rồi đi Thanh Hải đợi Nhạc Dương. Còn đội trưởng Hồ Dương thì từ đó tới giờ vẫn ở Lahsa. Nghe nói, Lạt ma Á La là người đầu tiên quay lại bệnh viện. Ông trở về thương lượng với các lãnh đạo tôn giáo, cảm thấy cần phải tiếp tục tìm kiếm Tử kỳ lân và Bạc Ba La thần miếu, nên đã trở lại tiếp tục tìm kiếm các đầu mối. Trong khoảng thời gian gã lùng tìm Đồng Phương Chính, rồi sống một mình ở Thượng Hải, mọi người đều lục tục trở về bệnh viện, chuẩn bị đợi Trác Mộc Cường Ba để cho gã một niềm vui bất ngờ. Ai liệu được rằng, chẳng những không đợi được gã, mà cả liên lạc cũng không sao liên lạc được.
Lúc đó, chính là lúc gã biết được mạng sống mình chẳng còn được mấy ngày, chán nản ủ dột đến cực điểm. Họ đi nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng Nhạc Dương đã tra ra được tin tức phá sản của Công ty Thiên Sư. Giáo sư Phương Tân liền hỏi mấy người bạn nuôi chó ngao cũ, nhưng không ai có tin tức của Trác Mộc Cường Ba cả. Mọi người vốn tưởng gã chỉ bị chấn động nhỏ, mấy ngày rồi sẽ khôi phục, nhưng Lạt ma Á La lại tiết lộ, gã đã trúng phải cổ độc, khi ấy, mọi người mới ý thức được tình hình bất ổn. Đặc biệt là khi Nhạc Dương tìm được trên mạng cảnh ngộ và địa chỉ của Trác Mộc Cường Ba ở Thượng Hải, mọi người liền lập tức đến đây ngay. Chỉ có điều, lúc đó gã đã không còn sống trong nhà trọ nhỏ đó nữa. Thượng Hải rộng mênh mông, người đông như biển, họ đã tìm kiếm khắp nơi mà cũng vẫn chưa thấy đầu mối gì. Về sau, dựa theo trí nhớ của giáo sư Phương Tân, suy đoán gã sẽ đến quán rượu Hẹn Hò, cả đám mới đi cả đêm tới đó, khổ nỗi ở đây ngõ ngách chằng chịt, phải đi vòng vòng đến hoa cả mắt 1. Nhạc Dương và Trương Lập phát hiện ra quán rượu này đầu tiên, nhưng lúc đó họ thấy gã đang say, nên không dám kinh động, thêm nữa là Lữ Cánh Nam và những người khác không tìm được đường, hai anh chàng đành phải quay lại dẫn lối cho họ, có điều, sau cũng coi như là kịp thời xuất hiện…
Nhạc Dương vui vẻ nói: "Sức phá hoại của Cường Ba thiếu gia thật kinh người, giống như người máy trong phim Mỹ ấy, lúc đó tôi và Trương Lập trông thấy, thật không dám kêu lên thành tiếng nữa. Chẳng may anh đã say đến độ không nhận ra chúng tôi nữa, vậy thì thảm rồi…"
Nhạc Dương còn định nói tiếp nữa thì Đường Mẫn đã ngắt lời: "Được rồi, nối mạng được rồi đây, giáo sư Phương Tân muốn nói chuyện với anh này, anh Cường Ba." Trác Mộc Cường Ba cầm ống nghe, âm lượng đã được Đường Mẫn vặn lên mức cao nhất, mọi người ai cũng đều dỏng tai lên lắng nghe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khi giáo sư Phương Tân nhìn thấy Trác Mộc Cường Ba nằm trên giường bệnh, khắp người quấn đầy băng trắng như xác ướp qua webcam, ông cũng không khỏi thốt lên một tiếng kinh ngạc, tiếng giáo sư vọng ra khỏi ống nghe: "Sao lại ra nông nỗi này?"
Trác Mộc Cường Ba không biết nói gì, người gã không dám đối mặt nhất chính là thầy giáo của mình. Giọng giáo sư Phương Tân pha lẫn vẻ châm biếm: "Tôi biết rồi, nhìn bộ dạng cậu, chắc là bỏ cuộc rồi đúng không…?"
Trác Mộc Cường Ba líu ríu đáp: "Thầy giáo, tôi…"
Giáo sư Phương Tân nghiêm khắc nói: "Tình hình của cậu tôi đã biết hết cả rồi, chỉ là không thể ngờ được, cậu lại bỏ cuộc nhanh như thế thôi. Giờ cậu tính thế nào? Nằm trên giường bấm đốt ngón tay tính ngày tháng hả? Sống được một ngày thì tính một ngày hả?"
Trác Mộc Cường Ba ảm đạm cúi đầu.
Giáo sư Phương Tân lại tiếp lời: "Cường Ba ơi là Cường Ba, cậu có gì mà phải… Cậu sợ cái gì cơ chứ? Điều gì đã khiến cậu bỏ cuộc? Công ty phá sản hay sinh mệnh chỉ còn kéo dài được một năm nữa? Hay là cả hai? Khả năng chịu đựng của cậu chỉ có vậy thôi à? Tôi còn nhớ cậu đâu phải là kẻ sợ chết, ở Maya, ở Đảo Huyền Không tự, ở Tư Tất Kiệt Mạc, có lần nào mà mọi người không lấy mạng ra đánh cược đâu, còn cậu, có lần nào không phải đã trải hết cửu tử nhất sinh mới sống sót trở về hay không? Nếu không phải cái chân này của tôi gãy rồi, tôi cũng chuẩn bị mang cả cái mạng già này ra theo cậu tiếp tục tìm kiếm nữa đấy. Còn cậu, chẳng qua chỉ trúng chút cổ độc vớ vẩn, khắp người từ trên xuống dưới không đau cũng không ngứa, lại còn cả một năm thời gian, cậu sợ cái gì chứ? Còn nếu vì chuyện công ty đóng cửa, cái công ty đó của cậu, năm lần bảy lượt lên voi xuống chó, chắc cậu quên rồi à? Lần đó cậu đem thế chấp hết nhà của mấy người bạn cùng sáng lập công ty chỉ để tranh mua một con chó ngao con tầm thường, cậu nói nhất định sẽ có lời, kết quả thì sao, con chó nhỏ bị ỉa chảy lăn đùng ra chết, mười mấy người các cậu đều rúc cả vào một căn nhà nhỏ dột nước suốt một năm trời, không phải vẫn cười nói vui vẻ đấy sao? Cái công ty đó của cậu thì khác gì cậu đâu chứ, lúc nào chẳng quanh quẩn bên bờ sinh tử, chính bản thân cậu đã sáng tạo ra những kỳ tích khởi từ hồi sinh ấy, chẳng lẽ quên hết rồi sao? Lúc đó cậu nói với tôi thế nào nhỉ? Đã xác định là việc cần làm thì cứ phóng tay mà làm… Thế bây giờ, cậu đã mất cái dũng khí phóng tay mà làm đó rồi sao?"
Trác Mộc Cường Ba im thin thít. Gã lờ mờ cảm thấy, lần này hoàn toàn khác với những lần trước đó, nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào thì nhất thời gã cũng không sao nói ra được, chỉ đành câm như hến mà nghe.
Giáo sư Phương Tân lại đổi giọng, nhẹ nhàng nói: "Cường Ba à, cậu nói cho tôi biết đi, lần này, rốt cuộc là khó khăn gì khiến cậu không thể vượt qua? Cậu nói đi, nếu đúng là khó khăn cậu không thể vượt qua thật, tôi cũng không còn gì để nói nữa." Trác Mộc Cường Ba kêu lên: "Thầy giáo, tôi đã chẳng còn gì nữa rồi!"
"Không!" giáo sư Phương Tân nói như chém đinh chặt sắt, "Sao cậu có thể nghĩ như vậy được nhỉ? Cha mẹ cậu vẫn còn khỏe mạnh, vẫn đợi con trai về phụng dưỡng; tình yêu của cậu, chẳng phải đứng ngay bên đấy hay sao; bạn bè cậu, những anh em cùng chung sinh tử hoạn nạn, người nào người nấy đều đang nhìn cậu đó; cậu còn ăn được uống được, chạy được nhảy được, cả người vẫn hừng hực sức sống. Nào thì gia đình, tình yêu, sức khỏe, bạn bè, không thiếu thứ gì, sao cậu có thể nói là không còn gì nữa chứ? Thứ mà cậu bảo không còn gì nữa ấy, là cái gì chứ? Cậu bảo cậu không có tiền chứ gì? Hay là cậu bảo cậu không có quyền? Hay là những nụ cười, những lời xun xoe ton hót, vinh hoa phú quý lúc cậu có cả tiền lẫn quyền, những thứ đó hết rồi phải không. Lẽ nào cậu không thể buông bỏ những thứ ấy?!!"
Trác Mộc Cường Ba đần mặt ra. Bị giáo sư Phương Tân nói cho một tràng như vậy, bản thân gã cũng bắt đầu thấy mơ hồ, trong lòng thầm tự nhủ: "Lẽ nào mình thực sự để ý đến những thứ đó hay sao? Không đúng, mình để tâm những thứ ấy lúc nào chứ? Nhưng nghe thầy giáo nói, chẳng phải thứ gì mình cũng có hay sao, việc gì mà phải buồn nản thương tâm như thế chứ? Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào nhỉ?"
Trương Lập và Nhạc Dương đều ngấm ngầm giơ ngón tay cái lên, đưa mắt nhìn nhau khẽ gật đầu. giáo sư Phương Tân quả nhiên là giáo sư Phương Tân, tài hùng biện đúng là tuyệt thế vô song, chẳng trách cả hạng người thành tinh như đội trưởng Hồ Dương cũng bị ông thuyết phục; đồng thời hai người lại nghĩ, hôm đó ở trong phòng bệnh mình cũng bị giáo sư Phương Tân làm cho cảm động đến khóc òa, chỉ tay lên trời mà thề sẽ giúp đỡ Cường Ba thiếu gia, không biết là có phải bị khẩu tài của ông giáo sư già này làm cho mê muội không nhỉ?"
Chỉ nghe giáo sư Phương Tân lại nói tiếp: "Còn nhớ câu cách ngôn đó không: tôi ủ rũ chán nản vì mất một đôi giày, cho đến khi tôi trông thấy, trên phố có người mất cả đôi chân. Cường Ba à, cậu đã đến mức sơn cùng thủy tận đâu, cũng đâu thể nói là gặp phải thảm cảnh gì kinh khiếp lắm. Thái độ vĩnh viễn không bao giờ khuất phục trước kia của cậu, tinh thần hướng đến Ngao học của cậu, lẽ nào, đó chỉ là tự khoe khoang khoác lác thôi hay sao? Có người còn thảm hơn cậu gấp một trăm lần, anh ta vẫn phải kiên cường mà sống tiếp đấy thôi. Chuyện xảy ra đột ngột lần này, đối với cậu là một chấn động, nhưng tuyệt đối không chấn động đến nỗi cậu không sao phấn chấn lên nổi. Tôi tin chắc rằng, Trác Mộc Cường Ba mà tôi quen biết, tuyệt đối có thể đứng lên vượt qua cửa ải khó khăn này. Cậu đừng quên ý nghĩa cái tên của mình, dù là chuyện không thể xảy ra, ở trước mặt cậu, cũng phải trở thành có thể. Cô ưng không rũ lông cánh, sao có thể bay cao? Giao long không thoát vảy, sao có thể bay lượn chốn cung mây? Tôi hy vọng, trải qua cơn quằn quại đau đớn sống không bằng chết này, cậu có thể… tuyệt địa trùng sinh! Hãy nhìn những người ở bên cạnh cậu kia đi, tại sao họ lại ở đó? Giờ đây, tìm kiếm Bạc Ba La thần miếu và Tử kỳ lân không chỉ là mộng tưởng của cá nhân cậu nữa rồi! Đó là mộng tưởng của cả một nhóm người, sức một người có lẽ không lớn, nhưng khi một đám người tụ tập với nhau, sức mạnh của họ, ắt có thể thay trời đổi đất!"
Giáo sư Phương Tân nói liền một hơi, làm cả bọn Mẫn Mẫn, Trương Lập lệ nóng lưng tròng. Trác Mộc Cường Ba thầm gào thét trong lòng, kỳ thực, cho dù giáo sư Phương Tân không nói ra những lời này, chỉ cần thấy những chiến hữu ngày trước từng người từng người một đứng trước mặt mình, trong mắt gã đã bừng cháy lên ngọn lửa hy vọng rồi. Giờ đây, luồng sức mạnh ấy lại càng lúc càng lớn, khiến cho máu trong người gã lại sôi lên sùng sục.
Giáo sư Phương Tân vẫn nói tiếp: "Tôi biết, trong lòng cậu vẫn còn vướng mắc, có lẽ không mở nút thắt này ra, cậu vẫn không thể nào yên lòng được. Còn về cổ độc trong người cậu, thì để Lạt ma Á La đích thân nói cho cậu nghe vậy."
Lạt ma Á La gật đầu nói: "Là thế này, trong Cánh cửa sinh mệnh, Cường Ba thiếu gia đã bị thứ sương mù kia phun trúng, bước đầu tôi cho rằng, đó là Ni Thích Bộ Đà, ý nghĩa chính là chỉ địa ngục thứ hai trong Bát Hàn địa ngục, trong Thiệt Quang Ký tập thứ mười một có viết: Ni Thích Bộ Đà, nghĩa là mụn vỡ. Lạnh giá kinh người, thân mọc mụn mà nứt nẻ ra. Tứ A Hàm Mộ chép lại ghi rằng: Ni Thích Phù Đà, là tên địa ngục chốn Hàm địa. Ý nói là, vì lạnh giá mà toàn thân nứt nẻ mọc mụn, sau đó vỡ tung. Sau đó tôi phát hiện, sau khi ngâm nước, cổ độc trong người cậu không hề mất đi, mà đã ngấm vào trong máu, khi đó khóe miệng cậu bị đổi màu xanh chính là minh chứng. Khi về đến thôn Công Bố, tôi hỏi cá vị trưởng lão, họ nói rằng, có lẽ cậu đã trúng phải Ôn Bát La ở tầng thứ sáu trong ý cảnh Bát Hàn địa ngục, tiếng Phạn nghĩa là Thanh Liên Hoa. Thứ cổ độc đó ngấm vào máu, tuần hoàn lưu chuyển, cuối cùng toàn thân chuyển sang màu xanh tím mà chết. Nhưng bọn họ cũng chỉ hiểu mỗi khái niệm, biết rằng ý nghĩa của Thanh Liên Hoa là đền tội, đại khái là cho người trúng cổ độc hai năm thời gian để hành thiện tích đức, giảm bớt tội nghiệt, bằng không, ắt sẽ chết trong thống khổ tột cùng. Sau chuyến đi Đảo Huyền Không tự, tôi đã trở về chùa, tra đọc rất nhiều thư tịch cổ, nhưng lúc đó ít thời gian quá, không tìm được hết các tư liệu liên quan, mà chỉ được các vị thánh tăng trí giả chỉ cho vài điều, biết rằng trong vòng hai năm cậu sẽ không gặp phải chuyện gì. Chúng tôi không nói với cậu ngay, là vì sợ cậu có thêm gánh nặng tâm lý, dù sao thì tư tưởng của con người cũng ảnh hưởng rất lớn đến bệnh tình. Có điều chúng tôi cũng không ngờ lại thành ra vậy. Kỳ thực, lần này chúng tôi không từ mà biệt, chính là để giúp cậu tra tìm xem cổ độc trên người rốt cuộc là cái gì."
Lạt ma Á La nói liền một hơi dài, đột nhiên ngưng lại giây lát. Mọi người đều tập trung lắng nghe, Trương Lập, Đường Mẫn đều không chịu được, buột miệng hỏi: "Rốt cuộc là cái gì vậy?"
Lạt ma Á La nhíu mày trầm tư, cơ hồ đang tìm một cách giải thích để mọi người có thể nghe hiểu, cuối cùng, hai hàng lông mày của ông cũng dãn ra: "Tôi giải thích thế này nhé, như vậy thì dễ hiểu hơn một chút; đó là một loại vi sinh vật; hết sức nhỏ, so với các loại vi khuẩn, virus bây giờ thì có lẽ còn nhỏ hơn nhiều, nhỏ đến nỗi dùng kính hiển vi thường cũng căn bản không thể phát hiện ra sự tồn tại của chúng, cần phải dùng kính hiển vi điện tử mới thấy được diện mạo thực sự của chúng. Loại vi sinh vật này thấm vào tế bào máu của cậu, chúng sẽ dùng vách tế bào máu của cậu làm thức ăn, đồng thời sinh sôi nảy nở trong cơ thể. Như mọi người đã biết rồi đấy, thời gian sống của tế bào máu không dài lắm, vì tủy sống sẽ không ngừng sinh ra các tế bào máu mới, vì vậy trước mắt, Cường Ba thiếu gia và lũ vi sinh vật kia chỉ có quan hệ giữa vật chủ và ký sinh trùng, các tế bào máu của cậu trở thành lương thực của chúng, chỉ cần tế bào máu của cậu có thể thỏa mãn nhu cầu của chúng, thân thể cậu sẽ không có vấn đề gì cả. Nhưng số lượng của chúng vẫn không ngừng tăng lên từng ngày, cho tới một ngày, tế bào máu sinh ra trong cơ thể cậu không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng, thì mạng của cậu cũng kết thúc ở đó."
Đường Mẫn cuống quýt nói: "Có cách gì cứu chữa không?"
Nhạc Dương nói: "Ăn nhiều trứng gà cho bổ máu."
Trương Lập cũng nêu ý kiến: "Có thể thay máu mà."
Lạt ma Á La lắc đầu nói: "Loại vi sinh vật này, phân bố rất đều đặn trên từng tế bào máu một, từng tế bào một, bao gồm tất cả những tế bào đã thành hình, và chưa thành hình. Các bác sĩ ở bệnh viện kiểm tra, phát hiện tủy sống của Cường Ba thiếu gia khác thường, đó chính là vì, những vi sinh vật kia đã bám chặt vào biểu bì của những tế bào tạo máu, thoạt nhìn thì giống như là tế bào tạo máu có vấn đề, thế nên họ mới đưa ra kết luận rằng cậu ấy bị ung thư máu. Với kỹ thuật y học hiện nay, có thể thay máu, nhưng không thay được toàn bộ tủy sống. Chỉ cần còn lại một tế bào, thứ vi sinh vật kia sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở. Phương pháp thay tủy trong việc trị liệu bệnh ung thư máu hiện nay, là trước tiên giết chết các tế bào mắc bệnh, sau đó tiến hành cấy tủy sống mới vào, cậu không thể nói là giết hết tất cả tế bào máu, phải không? Hơn nữa, tôi nghĩ là, thứ vi sinh vật ấy… rất khó tiêu diệt đó.
Lạt ma Á La đưa mắt nhìn mọi người, nói tiếp: "Có lẽ chúng có kết cấu nha bào riêng, có phôi nang riêng. Vi sinh vật có thể sống cả nghìn năm trong trạng thái chết giả như thế, e rằng không phải dễ mà trừ diệt được đâu."
Ba Tang đội nhiên hỏi: "Nếu đến một ngày nào đó, tế bào máu trong cơ thể Cường Ba thiếu gia không thể cung ứng cho những vi sinh vật ấy, kết quả sẽ thế nào?"
Lạt ma Á La đáp: "Các loại tế bào máu khác nhau có công dụng khác nhau, có loại dùng để cầm máu, có loại để thanh trừ vi khuẩn, có loại để vận chuyển dưỡng khí. Một khi các tế bào máu không thể cung ứng cho những vi sinh vật đó, chúng sẽ ăn thủng vách tế bào, khiến một lượng lớn tế bào máu cùng lúc chết đi. Lúc đó, máu trong người Cường Ba thiếu gia sẽ mất hết công năng vốn có, thân thể tím tái vì thiếu oxy, tất cả cơ quan nội tạng bắt đầu suy kiệt, vì vậy không thể xử lý được các vi khuẩn mà sinh ra hoại huyết, vi khuẩn sinh sôi nẩy nở với số lượng lớn khiến cả người cậu ấy phình lên, vì không có tác nhân làm đông máu, nên toàn thân sẽ chảy máu không ngừng. Nếu thật sự đến lúc đó, cho dùn dùng bất cứ phương pháp trị liệu nào cũng chẳng ích gì cả."
Mọi người nghe vậy đều bần thần người ra, một người phình lên như quả nho màu tím, toàn thân chảy máu, đó là trạng thái như thế nào chứ, chỉ mới nghĩ thôi đã khiến người ta phải sởn cả gai ốc lên rồi. "Cổ độc…" Ba Tang thấp giọng lặp lại từ ngữ ấy hai lần, đột nhiên toàn thân run lên một chặp, thật hy vọng cả đời này cũng không phải tiếp xúc với thứ đáng sợ ấy.
Đường Mẫn cơ hồ muốn khóc: "Lẽ nào, lẽ nào thực sự không có cách gì sao? Đại sư, những vị Hoạt Phật, Kim Cương thánh sứ, Thượng sư, họ cũng không có cách gì sao?"
Lạt ma Á La giải thích: "Dựa trên những ghi chép trong thư tịch cổ, loại cổ độc này có một phương pháp hóa giải rất đặc biệt, dịch từ tiếng Phạn ra, thì nghĩa là "rửa máu", nó cần dùng đến một loại sinh vật khác, để thực hiện… một số thao tác rất cổ xưa."
Khi Lạt ma Á La nói có cách hóa giải, mọi người lại tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe, nhưng lúc nghe ông nói đến một loại sinh vật khác, cả bọn lại nổi hết da gà lên. Có trời mới biết cổ độc mà tôn giáo kia sử dung là kiểu gì chứ.
Lạt ma Á La cười khổ nói: "Vấn đề là, chưa từng có ai trông thấy hay nghe về thứ sinh vật cổ dùng để rửa máu ấy, chúng đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa rồi…" Nói đoạn, ông đưa mắt nhìn sang phía Trác Mộc Cường Ba, nói: "Vì những sách cổ mà tôi đã tra đọc không được đầy đủ, nên không tìm ra cách nào khác nữa. Nếu nói còn phương pháp khác có thể loại trừ được cổ độc, những kinh sách hoàn chỉnh ấy, chỉ có thể tồn tại ở một nơi duy nhất…"
"Bạc Ba La thần miếu!" Gần như tất cả mọi người đều đồng thanh thốt lên. Lạt ma Á La gật gật đầu nói: "Đây cũng chính là nguyên nhân mà tôi nói với Cường Ba thiếu gia."
Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm: "Nói như vậy, trừ phi thực sự muốn từ bỏ mạng sống, muốn tự sát, bằng không bất kể là vì xây dựng lại công ty, hay là vì để mình tiếp tục được sống, tôi cũng không thể không tiếp tục hành trình kiếm tìm nơi thần bí ấy… Bạc Ba La thần miếu!"
Lạt ma Á La đưa mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Cường Ba thiếu gia, cậu còn nhớ Đa Cát không. Có lẽ đây chính là số mệnh, số mệnh của cậu đó…!"
Trác Mộc Cường Ba nhìn giáo sư Phương Tân, trong màn hình ánh lên những tia nhìn khích lệ, giáo sư đang thầm gật đầu. Gã xoay qua phía phòng bệnh, mỗi một người đang đứng bên giường gã lúc này đây, đều nhìn gã với ánh mắt kỳ vọng. Gã mỉm cười, nói: "Xem ra, tất cả đều do số mệnh an bài cả rồi, tôi còn phải nghĩ suy do dự gì nữa chứ? Thật sự tôi không thể ngờ, trong lúc gian nan khó khăn nhất, mọi người lại kéo tôi trở về. Cảm ơn, cảm ơn mọi người… Vậy thì, chúng ta làm lại từ đầu thôi!"
Bàn tay quấn đầy băng của gã, nắm chặt lấy tay Lạt ma Á La, kế đó, là Trương Lập, Ba Tang, Lữ Cánh Nam… hết người này đến người kia, tay của tất cả mọi người, lại tề tựu về bên nhau một lần nữa…
--------------------------------
1 "Phố Tây" ở Thượng Hải là khu phố cũ, đường nhỏ ngõ nhỏ đan xen chằng chịt, lại thêm chính quyền thành phố cấm tiệt các loại phương tiện có động cơ, nên họ tìm Trác Mộc Cường Ba vất vả như thế cũng là hợp lý.
HẾT TẬP 5