Chương 137: Thăm dò U Minh hà (1)
Không phải vậy? Thế là gì?" Nhạc Dương thốt lên.
Trác Mộc Cường Ba đáp: "Mà là để chỉ việc người Tạng cổ xưa tiến vào Shangri- la từ rất lâu, rất lâu trước đó nữa. Đó có lẽ là chuyện xảy ra từ trước khi lịch sử được ghi chép lại."
Nhạc Dương nói: "Hả? Sao anh lại nghĩ vậy? Cường Ba thiếu gia, anh làm tôi hồ đồ chẳng hiểu ra làm sao nữa rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là có cảm giác như vậy thôi. Trước tiên, những giải thích về U Minh hà đã có từ rất lâu, trước một nghìn năm rất xa. Các tôn giáo cổ đại như đạo Sumer, đạo Mặt trời ở Ai Cập, đạo Bà La Môn ở Ấn Độ, hay Bản giáo cổ xưa, từng rất phồn thịnh từ sáu bảy nghìn năm trước. Thứ nữa, là các bức bích họa mà tôi thấy ở Đảo Huyền Không tự, có rất nhiều bức vô cùng giống những tranh vẽ bằng than trên vách hang động ở Khả Khả Tây Lý. Nếu như đó là tác phẩm của những người sống trong hang động, thì còn là sản phẩm của người từ Thời Đồ đá cũ hơn vạn năm về trước cơ. Phải biết là, hơn vạn năm trước, tổ tiên người Tạng đã bắt đầu đến vùng đất này, tuy rằnghọ không dùng đôi tay để ghi lại văn tự, nhưng đã dùng đôi mắt để quan sát thế giới này. Tuy rằng họ không có ngôn ngữ để truyền đạt, nhưng họ biết dùng đôi tai lắng nghe thế giới. Cũng giống như rất nhiều loài động vật khác, người Tạng đã khắc ghi những gì họ nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy vào ký ức, in sâu vào trong gene di truyền, đồng thời truyền lại cho đời sau. Bởi vậy, đoạn truyền kỳ ấy dường như đã được đúc sẵn trong xương cốt, những trải nghiệm ấy dường như đều chảy trong máu của từng người dân tộc Tạng. Khi tôi bước lên con đường này, cảm giác như đang đi tìm lại kiếp trước của mình, tìm đến số mệnh, như thể đang chuyển thế trùng sinh, rất nhiều thứ mang đến cho tôi cảm giác như thế, chúng đang thức tỉnh tôi, tựa như từ thuở mới sinh ra trên đời này, chúng đã ăn sâu vào ký ức tôi rồi vậy."
Nhạc Dương trợn tròn mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Nhưng mà, nhưng mà, anh không tin vào những điều này cơ mà? Cường Ba thiếu gia?"
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười điềm đạm, dừng bước lại, nói: "Chúng ta quay lại thôi, con đường này không có điểm tận cùng đâu."
Nhạc Dương cũng nói: "Được, tôi còn tưởng có thể đi tới chỗ rẽ ngoặt, không ngờ con đường này lại dài đến vậy, nếu không quay lại, pháp sư Á La và Trương Lập sẽ lo lắng đó." Anh trầm ngâm nhớ lại, rồi nói tiếp: "Kỳ lạ thật, trong bản đồ, khoảng thời gian dài nhất giữa hai đoạn đường hình như cũng không quá hai mươi phút, rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Lẽ nào giáo đồ của tôn giáo bí mật kia ngồi ca nô mà đi?"
Dọc đường, dòng sông ngầm không có thay đổi gì quá nhiều, ở chỗ rộng nhất, mặt sông chừng hai mươi mét, chiều cao từ khoảng ba lăm đến bốn mươi bảy mét, đương nhiên, trong đó có những chỗ là chiều cao của khe nứt, tốc độ dòng chảy giảm xuống còn khoảng 1.5 mét/giây. Hai người dùng các loại máy móc khác nhau đo nhiệt độ nước, nhiệt độ không khí, hàm lượng và thành phần không khí, bề mặt nham tầng… rồi quay trở lại điểm xuất phát. Nhạc Dương ngạc nhiên thốt lên: "Lạ thật, mực nước đang dâng lên kìa?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Sao lại thế được?" Nếu nói mực nước ở đây dâng lên vì lượng nước đổ dồn vào quá nhiều, mà cái ống lớn đường kính sáu bảy chục xăng ti mét kia vẫn cứ không ngừng đổ nước xuống, theo lý thì thông đạo sâu thẳm không thấy đầu bên kia này đã phải ngập tràn nước từ lâu lắm rồi mới đúng.
Nhạc Dương nói: "Có lẽ là tôi nhìn lầm," rồi lại cúi nhìn mặt nước, nhíu mày lắc đầu.
Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương buộc chặt dây thừng, đeo mặt nạ lặn, bắt đầu bám vào vách đá trèo lên. Lần này họ phải vận hết sức lực toàn thân mới leo lên được, cũng giống như khi chống chọi cơn gió khủng khiếp ở Tây Phong đới vậy, chỉ khác một điều, thứ lần này hai người phải quần nhau là dòng nước sầm sập đổ từ trên cao xuống mà thôi.
Cũng may mực nước của hai tầng thông đạo không chênh nhau nhiều lắm, hơn nữa, sau chuyến khảo nghiệm ở Tây Phong đới, bọn Trác Mộc Cường Ba đã nắm được một số phương pháp quần thảo với những lực lượng bất khả kháng cự này. Khó khăn nhất là lúc chui vào cửa hang nhỏ hẹp, chỉ cần qua được bước đầu tiên này rồi bò lên sẽ dễ hơn rất nhiều. Sau hơn một tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng họ đã bò ra được đoạn thông đạo chật hẹp dài năm trăm mét. Nếu không có bình dưỡng khí hóa lỏng, chắc cả hai đã chết ngạt trong thông đạo từ lâu. Trác Mộc Cường Ba thở hổn hển, nói: "Giờ cậu có còn cho rằng, người điên kia có thể dựa vào sức mình mà bò ra ngoài theo lối này hay không?"
Nhạc Dương đáp: "Giờ thì tôi nghi ngờ, người điên kia, e rằng không phải đi ra từ lối này."
Vừa ra khỏi cửa hang bên ngoài, Trác Mộc Cường Ba liền nhìn thấy hai người nhái đeo đủ các thiết bị lặn, kèm theo bốn bình dưỡng khí mỗi người, nhưng đã bỏ bớt vài thiết bị cồng kềnh khác. Gã lập tức hiểu ra, nhất định là pháp sư Á La và Trương Lập thấy hai người bọn gã mãi không nổi lên, mà không khí nén trong bình sắp đến lúc cạn, nên chuẩn bị vào cứu trợ. Gã liền đánh tay ra hiệu tất cả mọi chuyện đều bình an.
"Sao lâu vậy?" Nhạc Dương vừa chui ra khỏi hang, Trương Lập đã nôn nóng hỏi ngay.
"Lên trên rồi nói sau, tình hình bên trong rất phức tạp." Trác Mộc Cường Ba đáp.
Na Thâm đứng canh đống đồ đạc thiết bị cho tới khi bốn người lên đến bình đài phía trên. Pháp sư Á La bật máy tính, các hình ảnh Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương quay được bên dưới hiện rõ nét trên màn hình. Nhìn thấy đường hầm quanh co sâu dưới đáy nước, ánh mắt pháp sư Á La hết sức nặng nề, còn Trương Lập cứ luôn miệng xuýt xoa.
Sau khi xem xong đoạn phim ghi hình, ánh mắt pháp sư Á La hướng sang phía bên kia bình đài, ở đó, một ngọn núi nguy nga sừng sững, vách phẳng như đao cắt, một con đường nhỏ được tạc lõm vào bên trong như sạn đạo lửng lơ lưng chừng núi, đại khái cao hơn chỗ bình đài bọn họ đang đứng khoảng trăm mét. Đứng giữa nơi núi non trùng điệp vây quanh thế này mà ngước đầu lên, bọn họ cảm giác như mình đang đứng dưới chân một người khổng lồ, cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu gối của ông ta mà thôi. Pháp sư Á La biết rõ, cao trên vách núi này còn có đỉnh núi nữa, nếu leo đến tận đỉnh, sẽ thấy núi liền núi nối nhau ra tít tắp, ngọn này cao hơn ngọn kia, cuối cùng sẽ nối liền với cực thứ ba của thế giới, dãy Himalaya. Nghĩ ngợi giây lát, pháp sư Á La nhấn vài phím, bật lên mấy nhóm số liệu để so sánh, rồi lắc đầu nói: "Không thể tin được, vách đá đối diện với chúng ta, sau khi đo đạc mấy lần, xác định được nằm ở độ cao khoảng 4.132 mét so với mực nước biển, nếu tính thêm cả những dãy núi ở xa hơn, độ cao sẽ vượt quá sáu nghìn mét so với mực nước biển, còn lòng sông bên dưới bình đài chúng ta đang đứng đây, độ cao so với mực nước biển chỉ là 3.741 mét, lối vào đường hầm này cách biệt với thế giới bên ngoài cả một tầng nham thạch dày năm trăm mét. Chẳng những vậy, dựa vào hình ảnh hai cậu ghi lại được, có thể thấy hang động đi sâu vào khoảng chừng năm trăm mét, một con sông ngầm sâu đếnvậy phiền phức lắm."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Đúng thế, vấn đề rất phức tạp, lúc ở trong đó tôi và Nhạc Dương cũng nhắc đến chuyện nàyrồi."
Trương Lập lấy làm lạ hỏi: "Phiền phức gì chứ?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Cửa hang nhỏ quá, không thể mang các trang thiết bị và máy móc cỡ lớn xuống sông ngầm, mà tầng nham thạch bên trên dày quá, dù chúng ta khoan đục hay cho nổ mìn cũng rất khó mở rộng thêm được lối vàonày."
Nhạc Dương nói: "Còn nữa, mức độ tìm hiểu của chúng ta về dòng sông ngầm kia chỉ mới dừng ở giai đoạn bề mặt, còn không biết trong bóng tối thẳm sâu kia ẩn chứa bao nhiêu điều nguy hiểm, tôi thấy, chúng ta phải dùng bè cao su thử thăm dò thêm lần nữa mới được."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Hôm nay đã muộn quá rồi, đành để mai quay lại vậy."
Pháp sư Á La nói: "Ừm, cũng sắp dùng hết nguồn sáng rồi, cần điều chỉnh lại thành phần hóa học trong ống huỳnh quang, e rằng phải tăng độ sáng lên mới được."
Nhạc Dương nói: "Đi thôi, ngày mai quay lại đây."
Trương Lập nhắm nhe trước: "Ngày mai tôi vào đấy nhé."
Về đến thôn Công Bố, Na Thâm báo cáo hành trình trong ngày với ba vị trưởng lão. Anh ta nói: "Phải chăng là Thánh sứ đại nhân không tin tưởng tôi?"
Cách Liệt trưởng lão hỏi: "Sao thế?"
Na Thâm nói: "Thánh sứ đại nhân và những người kia nói thứ tiếng tôi nghe không hiểu, sử dụng những thứ máy móc mà tôi không biết là gì, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với tôi quá mười câu."
Đạt Kiệt trưởng lão giận dữ quát: "Na Thâm, sao cậu có thể nói Thánh sứ đại nhân như vậy được? Chẳng lẽ Thánh sứ đại nhân làm gì cũng phải nói với cậu hết sao?"
Đơn Ba trưởng lão mỉm cười hiền hòa nói: "Na Thâm, Thánh sứ đại nhân làm như vậy, không chỉ là không có ý nghi ngờ gì cậu, mà ngược lại, ngài ấy muốn bảo vệ cậu đó."
Na Thâm ngờ vực hỏi: "Bảo vệ tôi?"
Đơn Ba trưởng lão nói: "Không sai, vì Đa Cát, Thánh sứ đại nhân không muốn nhìn thấy cậu trở thành Đa Cát thứ hai, vì ngài ấy mà hy sinh cả tính mạng, nên mới cố lánh xa cậu như thế. Ngài ấy hy vọng cậu không tham dự quá sâu vào kế hoạch của bọn họ. Đừng quên sứ mệnh của mình. Các trợ thủ của Thánh sứ đại nhân phải do ngài ấy tự lựa chọn, lần này thôn Công Bố chúng ta chỉ có Đa Cát là người được Thánh sứ đại nhân lựa chọn, cậu ấy đúng thật là người thợ săn xuất sắc nhất của thôn chúng ta! Đa Cát, thằng bé ấy…"
Cách Liệt trưởng lão đầy cảm khái nói: "Vị Thánh sứ đại nhân này không giống bất cứ vị nào từng đến trước đây. Chúng ta chưa từng thấy có vị Thánh sứ đại nhân nào lại tràn đầy quyết tâm và tín niệm đến thế, quả đúng là Đức Phật vạn năng đang ở trong cõi u minh chỉ lối dẫn đường, lối vào địa ngục đó không phải ai cũng có thể băng qua được đâu."
Ngày hôm sau, bọn Trác Mộc Cường Ba lại đến bình đài trong khe núi chỗ Cánh cửa Địa ngục từ rất sớm. Dựa theo tình hình thăm dò hôm qua, bọn họ điều chỉnh số lượng trang thiết bị, mỗi người đeo bốn bình dưỡng khí, ngoài ra còn thêm hai chiếc đèn pha ánh sáng mạnh chuyên dùng dưới nước, mang theo đủ pin dự phòng cho đèn chiếu trên đầu, ống huỳnh quang, thiết bị phát xạ tín hiệu laser để tìm đường, chuẩn bị lần thứ hai tiến vào dòng U Minh hà đen tối vô tận. Lần này, ba người Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương và Trương Lập cùng vào trong hang, pháp sư Á La ở bên ngoài phụ trách xử lý các tình huống có thể phát sinh.
Chiếc thuyền cao su đôi đã gấp lại hóa ra là trở ngại lớn nhất khi tiến lên. Ở một số cửa hang quá hẹp, ba người phải vừa kéo vừa đẩy mới ních được nó qua. Sau một hồi gian khổ luồn qua luồn lại dưới lòng nước sâu, cuối cùng ba người cũng đến cửa sông ngầm. Nhạc Dương dẫn đường phía trước nói: "Kỳ lạ thật, dòng chảy hôm nay rõ ràng chậm hơn hôm qua rất nhiều. Ồ, Cường Ba thiếu gia, anh mau lại đây mà xem!"
Trác Mộc Cường Ba theo Nhạc Dương bơi ra khỏi cửa hang, cũng không khỏi giật mình kinh ngạc. Hôm qua, khi gã và Nhạc Dương tiến vào chỗ này, dòng sông ngầm kia chẳng qua chỉ giống như một cống ngầm thoát nước, mực nước rất thấp, cửa hang còn cách mặt sông đến hai ba mét, nhưng hôm nay, mực nước sông ngầm không ngờ đã dâng lên ngang với cửa hang. Bờ sông để dừng lại nghỉ chân đã hoàn toàn biến mất, lưu lượng dòng chảy cũng tăng lên đáng kể. "Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?" Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi.
"Sao thế?" Trương Lập là người đầu tiên chui ra khỏi cửa hang, đưa mắt nhìn quanh, rồi nói: "Ôi chà chà, con sông này to nhỉ."
Nhạc Dương lắc đầu: "Hôm qua lúc chúng tôi vào đây không như thế này đâu, mực nước ít nhất cũng thấp hơn ba mét, anh sờ thử xem, dây thừng hôm qua chúng tôi cố định buông xuống dưới kia kìa. Giờ mực nước đã dâng lên ngập cả bờ sông ngầm rồi."
Trương Lập lặn xuống rờ thử, đoạn nói: "Ô? Đúng là ở bên dưới? Sao lại như vậy được nhỉ?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tạm thời gác chuyện này lại đã, tìm chỗ bơm cái thuyền cao su lên trước đi."
Nhạc Dương nói: "Tôi đi đánh dấu, xem rốt cuộc mực nước có thể dâng lên cao bao nhiêu. Cường Ba thiếu gia, anh cầm đèn pha giúp tôi với." Nói rồi anh chàng liền cố định một thiết bị đánh dấu ở gần mép nước. Đó là một tổ hợp bao gồm thiết bị phát tín hiệu laser và năm ống huỳnh quang có thể tự động sáng lên theo trình tự thời gian.
Trương Lập nói: "Để tôi đi thu thập mẫu vật." Anh lấy mẫu nước, mẫu đá, cả không khí cũng cho vào các bình kín, chuẩn bị đem về làm hóa nghiệm. Chỉ có điều, việc lấy mẫu đá hơi tốn sức một chút, phải nhờ Nhạc Dương giúp mới đẽo ra được một mẩu to bằng ngón tay cái, Trương Lập thất kinh kêu lên: "Đây là đá quái quỷ gì vậy, cứng thế!"
Sau khi lắp đặt xong thiết bị đánh dấu đường, ba người bắt đầu lặn xuống U Minh hà, tiến về phía trước một đoạn. Nhạc Dương bật đèn, Trác Mộc Cường Ba, Trương Lập theo sát phía sau. Ánh đèn pha trong dòng nước tựa một cây cột thủy tinh rực sáng.
Lần này bọn họ mang theo đèn pha công suất lớn, có thể chiếu xa hơn một ki lô mét, thoạt nhìn trông giống như một cái mô tơ nước cỡ nhỏ vậy, người chiếu đèn phải dùng cả hai tay giữ hai bên thì mới hoạt động bình thường được.
Để đề phòng đột nhiên xuất hiện các sinh vật dưới nước, ba người bọn họ còn đặc biệt mang theo cả súng phóng lao, đầu mũi lao hình móc câu đặc chế có gắn thêm điện cực, có thể phát ra dòng điện làm tê liệt những loài thủy sinh vật cỡ lớn trong nháy mắt.
Trong ánh sáng mạnh của ngọn đèn pha công suất lớn, một thế giới rực rỡ diệu kỳ dưới lòng sông ngầm hiện lên trước mắt ba người. Dòng sông ngầm vốn đen như mực trở thành màu tím như pha lê, bốn vách đều là những tảng nham thạch trơn nhẵn, tựa như một khu rừng đá thu nhỏ, trùng trùng điệp điệp, ngàn khe ngàn rãnh. Ánh đèn dịch xuống dưới, ở chỗ dòng thác xối xuống, lòng sông hõm sâu, tạo thành một khoảng như cái bồn nước lớn, hình dạng giống đóa hoa sen đang nở rộ. Trong "bồn" có vô số những viên đá hình cầu to bằng quả trứng ngỗng, sáng lóng lánh như trân châu, liên tục xáo trộn dưới dòng nước xối xả. Lòng sông phía xa xa lại bằng phẳng như thể được lát bằng đá Đại Lý ở Vân Nam. Ánh sáng bị dòng nước màu pha lê tím chiết xạ thành vô số con rắn nhỏ màu vàng kim, ngọ nguậy mãi không ngừng, lấp lánh khắp mặt sông, hắt sáng cả lên vách đá trên đầu. Vách đá có rất nhiều thạch nhũ buông xuống, trông như một khu rừng đá đột nhiên lộn ngược dưới làn nước vậy. Lúc lặn trong dòng sông, ba người sử dụng thiết bị điều tiết trọng lực, thân thể dập dềnh ở giữa sông. Trương Lập làm ra vẻ lười nhác lộn mấy vòng liền, hoàn toàn không hề cảm nhận được sự tồn tại của trọng lực. Nước sông như một tấm gương, mặt gương chính là mặt sông, trên tức là dưới, dưới tức là trên.
Trác Mộc Cường Ba lấy một bình khí, trải chiếc bè cao su bơm hơi trong ba lô ra. Trương Lập xúm vào giúp, dùng khí nén trong bình bơm cho chiếc bè phình lên. Sau đó ba người ngồi lên con thuyền nhỏ ấy, bắt đầu thả trôi trên dòng U Minh hà tăm tối không ánh mặt trời. Nhạc Dương làm hoa tiêu dẫn đường, ba người tiến về phía trước chừng hơn tiếng đồng hồ, cả một rừng dung nham hình thù quái đản hiện lên trước mắt, dọc đường còn phát hiện ra hơn chục chỗ dòng nước rẽ nhánh, chỉ thấy đen kịt một màu, không biết chảy đi nơi nao. Theo suy đoán của Nhạc Dương, những dòng nhánh nhỏ đến mức người chui không lọt này chắc chắn không được vẽ vào bản đồ, nên bọn họ cứ theo dòng chính đi tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Con thuyền nhỏ tiếp tục tiến lên, trong thế giới ngầm yên tĩnh này dần dà lục tục xuất hiện rất nhiều sinh vật thủy sinh, những con kỳ nhông mù cực kỳ lanh lẹ, chỉ khẽ có động là lập tức lánh ngay vào các khe kẽ, lũ ếch và cua thì rộn ràng khua càng bới bùn dưới đáy nước, lúc con thuyền cao su lướt qua, chỉ hơi làm kinh động chút xíu là tất cả chui biến ngay vào hang ngầm, không còn thấy tăm tích đâu nữa.
Khung cảnh dưới lòng sông ngầm thật hiền hòa êm dịu, không ai biết những sinh vật nơi này đã sống vui vẻ khoái lạc như vậy bao nhiêu lâu rồi. Ba con người trên thuyền cao su ngắm nhìn cảnh vật cơ hồ quên cả mục đích của chuyến đi. Thuyền trôi chừng hai tiếng đồng hồ, trên dòng sông ngầm xuất hiện chỗ rẽ ngoặt đầu tiên, Trương Lập giục: "Mau lên, lấy bản đồ ra, có đối chiếu được không?"
Nhạc Dương cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ, tìm kiếm xem có chỗ nào tương ứng với bên ngoài không, rồi lắc đầu: "Không, những chỗ rẽ thế này nhiều quá, chúng ta cứ tiến về phía trước, đừng rẽ phải làm gì."
Chẳng ngờ, qua chỗ rẽ ấy, dòng sông ngầm biến đổi rất lớn, tốc độ dòng chảy tăng lên rõ rệt, lòng sông bắt đầu hơi dốc xuống, Trương Lập ngồi ở cuối thuyền, lo lắng nói: "Ừm, đường này có đúng không ấy nhỉ? Cứ tiếp tục thế này chỉ sợ thuyền của chúng ta không chịu nổi đâu."
"y!" Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương trừng mắt nhìn Trương Lập. Trương Lập vội xòe tay ra, xua xua: "Coi như tôi chưa nói gì đi nhé."
Lòng sông hẹp dần, mỗi lúc một dốc hơn, vách đá hai bên bờ dường như muốn chập lại, cơ hồ định ép nát con thuyền nhỏ, dòng nước bắt đầu chảy xiết như sông Nhã Lỗ Tạng Bố bên ngoài. Trong dòng chảy xiết thế này, phương hướng của con thuyền cao su đã không còn nằm trong sự khống chế của người điều khiển nữa rồi, Nhạc Dương kêu lên: "Đừng để đèn pha rơi xuống nước, không thì chúng ta chẳng nhìn thấy gì nữa đâu."
Trác Mộc Cường Ba ở bên cạnh nói: "Cẩn thận phía trước, có đá ngầm."
Nhạc Dương cầm mái chèo lên đẩy về phía tảng đá lộ ra trên mặt nước, gắng sức để thuyền cao su không chạm vào đó, đồng thời hét toáng lên: "Đèn đâu! Đèn đâu! Tôi chẳng thấy gì cả!" Trác Mộc Cường Ba vội xoay đèn chiếu về phía Nhạc Dương. Đúng lúc đó, Trương Lập ở phía sau cũng kêu lớn: "Bên trái, bên trái! Mau xem bên trái có gì!"
Ánh đèn nhanh chóng dịch chuyển, một tảng đá lớn cao ngang người đứng đang nhe nanh nhe vuốt vươn về phía giữa sông. Ba người ngồi trên thuyền nhìn thấy nó, cảm tưởng như có một người khổng lồ đá đang sầm sập chạy lao về con thuyền của họ, muốn xé toang con thuyền cao su mỏng manh ra. Trác Mộc Cường Ba vội giơ mái chèo lên đập mạnh vào vách đá bên trái một cú. Vừa mới lao sượt qua tảng đá bất ngờ nhô ra ngoài ấy, chưa được giây phút bình lặng nào, Nhạc Dương đã lại kêu lên: "Bên phải, bên phải, chiếu đèn nhanh lên! Cường Ba thiếu gia!"
Trương Lập nói: "Thuyền đang xoay tròn, thuyền đang xoay tròn, cẩn thận phía trước có thứ gì đó!"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Không được, đèn chỉ chiếu được một hướng thôi, bật đèn gắn trên mũ ở mức sáng nhất đi, chỉ cần không đụng phải tảng đá nào là được, cẩn thận trên đỉnh đầu đấy!" Vừa dứt lời, gã đã ấn đầu Nhạc Dương xuống, một nhũ đá trên cao buông xuống sướt qua tay Trác Mộc Cường Ba, mu bàn tay lập tức có vết máu hằn lên, còn chưa cảm thấy đau, đèn chiếu đã lại va vào một trụ đá khác, tiếng "két két két" vang lên chói cả tai.
Không phải vậy? Thế là gì?" Nhạc Dương thốt lên.
Trác Mộc Cường Ba đáp: "Mà là để chỉ việc người Tạng cổ xưa tiến vào Shangri- la từ rất lâu, rất lâu trước đó nữa. Đó có lẽ là chuyện xảy ra từ trước khi lịch sử được ghi chép lại."
Nhạc Dương nói: "Hả? Sao anh lại nghĩ vậy? Cường Ba thiếu gia, anh làm tôi hồ đồ chẳng hiểu ra làm sao nữa rồi."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là có cảm giác như vậy thôi. Trước tiên, những giải thích về U Minh hà đã có từ rất lâu, trước một nghìn năm rất xa. Các tôn giáo cổ đại như đạo Sumer, đạo Mặt trời ở Ai Cập, đạo Bà La Môn ở Ấn Độ, hay Bản giáo cổ xưa, từng rất phồn thịnh từ sáu bảy nghìn năm trước. Thứ nữa, là các bức bích họa mà tôi thấy ở Đảo Huyền Không tự, có rất nhiều bức vô cùng giống những tranh vẽ bằng than trên vách hang động ở Khả Khả Tây Lý. Nếu như đó là tác phẩm của những người sống trong hang động, thì còn là sản phẩm của người từ Thời Đồ đá cũ hơn vạn năm về trước cơ. Phải biết là, hơn vạn năm trước, tổ tiên người Tạng đã bắt đầu đến vùng đất này, tuy rằnghọ không dùng đôi tay để ghi lại văn tự, nhưng đã dùng đôi mắt để quan sát thế giới này. Tuy rằng họ không có ngôn ngữ để truyền đạt, nhưng họ biết dùng đôi tai lắng nghe thế giới. Cũng giống như rất nhiều loài động vật khác, người Tạng đã khắc ghi những gì họ nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy vào ký ức, in sâu vào trong gene di truyền, đồng thời truyền lại cho đời sau. Bởi vậy, đoạn truyền kỳ ấy dường như đã được đúc sẵn trong xương cốt, những trải nghiệm ấy dường như đều chảy trong máu của từng người dân tộc Tạng. Khi tôi bước lên con đường này, cảm giác như đang đi tìm lại kiếp trước của mình, tìm đến số mệnh, như thể đang chuyển thế trùng sinh, rất nhiều thứ mang đến cho tôi cảm giác như thế, chúng đang thức tỉnh tôi, tựa như từ thuở mới sinh ra trên đời này, chúng đã ăn sâu vào ký ức tôi rồi vậy."
Nhạc Dương trợn tròn mắt nhìn Trác Mộc Cường Ba, nói: "Nhưng mà, nhưng mà, anh không tin vào những điều này cơ mà? Cường Ba thiếu gia?"
Trác Mộc Cường Ba mỉm cười điềm đạm, dừng bước lại, nói: "Chúng ta quay lại thôi, con đường này không có điểm tận cùng đâu."
Nhạc Dương cũng nói: "Được, tôi còn tưởng có thể đi tới chỗ rẽ ngoặt, không ngờ con đường này lại dài đến vậy, nếu không quay lại, pháp sư Á La và Trương Lập sẽ lo lắng đó." Anh trầm ngâm nhớ lại, rồi nói tiếp: "Kỳ lạ thật, trong bản đồ, khoảng thời gian dài nhất giữa hai đoạn đường hình như cũng không quá hai mươi phút, rốt cuộc là sao vậy nhỉ? Lẽ nào giáo đồ của tôn giáo bí mật kia ngồi ca nô mà đi?"
Dọc đường, dòng sông ngầm không có thay đổi gì quá nhiều, ở chỗ rộng nhất, mặt sông chừng hai mươi mét, chiều cao từ khoảng ba lăm đến bốn mươi bảy mét, đương nhiên, trong đó có những chỗ là chiều cao của khe nứt, tốc độ dòng chảy giảm xuống còn khoảng 1.5 mét/giây. Hai người dùng các loại máy móc khác nhau đo nhiệt độ nước, nhiệt độ không khí, hàm lượng và thành phần không khí, bề mặt nham tầng… rồi quay trở lại điểm xuất phát. Nhạc Dương ngạc nhiên thốt lên: "Lạ thật, mực nước đang dâng lên kìa?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Sao lại thế được?" Nếu nói mực nước ở đây dâng lên vì lượng nước đổ dồn vào quá nhiều, mà cái ống lớn đường kính sáu bảy chục xăng ti mét kia vẫn cứ không ngừng đổ nước xuống, theo lý thì thông đạo sâu thẳm không thấy đầu bên kia này đã phải ngập tràn nước từ lâu lắm rồi mới đúng.
Nhạc Dương nói: "Có lẽ là tôi nhìn lầm," rồi lại cúi nhìn mặt nước, nhíu mày lắc đầu.
Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương buộc chặt dây thừng, đeo mặt nạ lặn, bắt đầu bám vào vách đá trèo lên. Lần này họ phải vận hết sức lực toàn thân mới leo lên được, cũng giống như khi chống chọi cơn gió khủng khiếp ở Tây Phong đới vậy, chỉ khác một điều, thứ lần này hai người phải quần nhau là dòng nước sầm sập đổ từ trên cao xuống mà thôi.
Cũng may mực nước của hai tầng thông đạo không chênh nhau nhiều lắm, hơn nữa, sau chuyến khảo nghiệm ở Tây Phong đới, bọn Trác Mộc Cường Ba đã nắm được một số phương pháp quần thảo với những lực lượng bất khả kháng cự này. Khó khăn nhất là lúc chui vào cửa hang nhỏ hẹp, chỉ cần qua được bước đầu tiên này rồi bò lên sẽ dễ hơn rất nhiều. Sau hơn một tiếng đồng hồ vật lộn, cuối cùng họ đã bò ra được đoạn thông đạo chật hẹp dài năm trăm mét. Nếu không có bình dưỡng khí hóa lỏng, chắc cả hai đã chết ngạt trong thông đạo từ lâu. Trác Mộc Cường Ba thở hổn hển, nói: "Giờ cậu có còn cho rằng, người điên kia có thể dựa vào sức mình mà bò ra ngoài theo lối này hay không?"
Nhạc Dương đáp: "Giờ thì tôi nghi ngờ, người điên kia, e rằng không phải đi ra từ lối này."
Vừa ra khỏi cửa hang bên ngoài, Trác Mộc Cường Ba liền nhìn thấy hai người nhái đeo đủ các thiết bị lặn, kèm theo bốn bình dưỡng khí mỗi người, nhưng đã bỏ bớt vài thiết bị cồng kềnh khác. Gã lập tức hiểu ra, nhất định là pháp sư Á La và Trương Lập thấy hai người bọn gã mãi không nổi lên, mà không khí nén trong bình sắp đến lúc cạn, nên chuẩn bị vào cứu trợ. Gã liền đánh tay ra hiệu tất cả mọi chuyện đều bình an.
"Sao lâu vậy?" Nhạc Dương vừa chui ra khỏi hang, Trương Lập đã nôn nóng hỏi ngay.
"Lên trên rồi nói sau, tình hình bên trong rất phức tạp." Trác Mộc Cường Ba đáp.
Na Thâm đứng canh đống đồ đạc thiết bị cho tới khi bốn người lên đến bình đài phía trên. Pháp sư Á La bật máy tính, các hình ảnh Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương quay được bên dưới hiện rõ nét trên màn hình. Nhìn thấy đường hầm quanh co sâu dưới đáy nước, ánh mắt pháp sư Á La hết sức nặng nề, còn Trương Lập cứ luôn miệng xuýt xoa.
Sau khi xem xong đoạn phim ghi hình, ánh mắt pháp sư Á La hướng sang phía bên kia bình đài, ở đó, một ngọn núi nguy nga sừng sững, vách phẳng như đao cắt, một con đường nhỏ được tạc lõm vào bên trong như sạn đạo lửng lơ lưng chừng núi, đại khái cao hơn chỗ bình đài bọn họ đang đứng khoảng trăm mét. Đứng giữa nơi núi non trùng điệp vây quanh thế này mà ngước đầu lên, bọn họ cảm giác như mình đang đứng dưới chân một người khổng lồ, cùng lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu gối của ông ta mà thôi. Pháp sư Á La biết rõ, cao trên vách núi này còn có đỉnh núi nữa, nếu leo đến tận đỉnh, sẽ thấy núi liền núi nối nhau ra tít tắp, ngọn này cao hơn ngọn kia, cuối cùng sẽ nối liền với cực thứ ba của thế giới, dãy Himalaya. Nghĩ ngợi giây lát, pháp sư Á La nhấn vài phím, bật lên mấy nhóm số liệu để so sánh, rồi lắc đầu nói: "Không thể tin được, vách đá đối diện với chúng ta, sau khi đo đạc mấy lần, xác định được nằm ở độ cao khoảng 4.132 mét so với mực nước biển, nếu tính thêm cả những dãy núi ở xa hơn, độ cao sẽ vượt quá sáu nghìn mét so với mực nước biển, còn lòng sông bên dưới bình đài chúng ta đang đứng đây, độ cao so với mực nước biển chỉ là 3.741 mét, lối vào đường hầm này cách biệt với thế giới bên ngoài cả một tầng nham thạch dày năm trăm mét. Chẳng những vậy, dựa vào hình ảnh hai cậu ghi lại được, có thể thấy hang động đi sâu vào khoảng chừng năm trăm mét, một con sông ngầm sâu đếnvậy phiền phức lắm."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Đúng thế, vấn đề rất phức tạp, lúc ở trong đó tôi và Nhạc Dương cũng nhắc đến chuyện nàyrồi."
Trương Lập lấy làm lạ hỏi: "Phiền phức gì chứ?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Cửa hang nhỏ quá, không thể mang các trang thiết bị và máy móc cỡ lớn xuống sông ngầm, mà tầng nham thạch bên trên dày quá, dù chúng ta khoan đục hay cho nổ mìn cũng rất khó mở rộng thêm được lối vàonày."
Nhạc Dương nói: "Còn nữa, mức độ tìm hiểu của chúng ta về dòng sông ngầm kia chỉ mới dừng ở giai đoạn bề mặt, còn không biết trong bóng tối thẳm sâu kia ẩn chứa bao nhiêu điều nguy hiểm, tôi thấy, chúng ta phải dùng bè cao su thử thăm dò thêm lần nữa mới được."
Trác Mộc Cường Ba nói: "Hôm nay đã muộn quá rồi, đành để mai quay lại vậy."
Pháp sư Á La nói: "Ừm, cũng sắp dùng hết nguồn sáng rồi, cần điều chỉnh lại thành phần hóa học trong ống huỳnh quang, e rằng phải tăng độ sáng lên mới được."
Nhạc Dương nói: "Đi thôi, ngày mai quay lại đây."
Trương Lập nhắm nhe trước: "Ngày mai tôi vào đấy nhé."
Về đến thôn Công Bố, Na Thâm báo cáo hành trình trong ngày với ba vị trưởng lão. Anh ta nói: "Phải chăng là Thánh sứ đại nhân không tin tưởng tôi?"
Cách Liệt trưởng lão hỏi: "Sao thế?"
Na Thâm nói: "Thánh sứ đại nhân và những người kia nói thứ tiếng tôi nghe không hiểu, sử dụng những thứ máy móc mà tôi không biết là gì, từ đầu đến cuối cũng không nói chuyện với tôi quá mười câu."
Đạt Kiệt trưởng lão giận dữ quát: "Na Thâm, sao cậu có thể nói Thánh sứ đại nhân như vậy được? Chẳng lẽ Thánh sứ đại nhân làm gì cũng phải nói với cậu hết sao?"
Đơn Ba trưởng lão mỉm cười hiền hòa nói: "Na Thâm, Thánh sứ đại nhân làm như vậy, không chỉ là không có ý nghi ngờ gì cậu, mà ngược lại, ngài ấy muốn bảo vệ cậu đó."
Na Thâm ngờ vực hỏi: "Bảo vệ tôi?"
Đơn Ba trưởng lão nói: "Không sai, vì Đa Cát, Thánh sứ đại nhân không muốn nhìn thấy cậu trở thành Đa Cát thứ hai, vì ngài ấy mà hy sinh cả tính mạng, nên mới cố lánh xa cậu như thế. Ngài ấy hy vọng cậu không tham dự quá sâu vào kế hoạch của bọn họ. Đừng quên sứ mệnh của mình. Các trợ thủ của Thánh sứ đại nhân phải do ngài ấy tự lựa chọn, lần này thôn Công Bố chúng ta chỉ có Đa Cát là người được Thánh sứ đại nhân lựa chọn, cậu ấy đúng thật là người thợ săn xuất sắc nhất của thôn chúng ta! Đa Cát, thằng bé ấy…"
Cách Liệt trưởng lão đầy cảm khái nói: "Vị Thánh sứ đại nhân này không giống bất cứ vị nào từng đến trước đây. Chúng ta chưa từng thấy có vị Thánh sứ đại nhân nào lại tràn đầy quyết tâm và tín niệm đến thế, quả đúng là Đức Phật vạn năng đang ở trong cõi u minh chỉ lối dẫn đường, lối vào địa ngục đó không phải ai cũng có thể băng qua được đâu."
Ngày hôm sau, bọn Trác Mộc Cường Ba lại đến bình đài trong khe núi chỗ Cánh cửa Địa ngục từ rất sớm. Dựa theo tình hình thăm dò hôm qua, bọn họ điều chỉnh số lượng trang thiết bị, mỗi người đeo bốn bình dưỡng khí, ngoài ra còn thêm hai chiếc đèn pha ánh sáng mạnh chuyên dùng dưới nước, mang theo đủ pin dự phòng cho đèn chiếu trên đầu, ống huỳnh quang, thiết bị phát xạ tín hiệu laser để tìm đường, chuẩn bị lần thứ hai tiến vào dòng U Minh hà đen tối vô tận. Lần này, ba người Trác Mộc Cường Ba, Nhạc Dương và Trương Lập cùng vào trong hang, pháp sư Á La ở bên ngoài phụ trách xử lý các tình huống có thể phát sinh.
Chiếc thuyền cao su đôi đã gấp lại hóa ra là trở ngại lớn nhất khi tiến lên. Ở một số cửa hang quá hẹp, ba người phải vừa kéo vừa đẩy mới ních được nó qua. Sau một hồi gian khổ luồn qua luồn lại dưới lòng nước sâu, cuối cùng ba người cũng đến cửa sông ngầm. Nhạc Dương dẫn đường phía trước nói: "Kỳ lạ thật, dòng chảy hôm nay rõ ràng chậm hơn hôm qua rất nhiều. Ồ, Cường Ba thiếu gia, anh mau lại đây mà xem!"
Trác Mộc Cường Ba theo Nhạc Dương bơi ra khỏi cửa hang, cũng không khỏi giật mình kinh ngạc. Hôm qua, khi gã và Nhạc Dương tiến vào chỗ này, dòng sông ngầm kia chẳng qua chỉ giống như một cống ngầm thoát nước, mực nước rất thấp, cửa hang còn cách mặt sông đến hai ba mét, nhưng hôm nay, mực nước sông ngầm không ngờ đã dâng lên ngang với cửa hang. Bờ sông để dừng lại nghỉ chân đã hoàn toàn biến mất, lưu lượng dòng chảy cũng tăng lên đáng kể. "Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?" Trác Mộc Cường Ba không sao hiểu nổi.
"Sao thế?" Trương Lập là người đầu tiên chui ra khỏi cửa hang, đưa mắt nhìn quanh, rồi nói: "Ôi chà chà, con sông này to nhỉ."
Nhạc Dương lắc đầu: "Hôm qua lúc chúng tôi vào đây không như thế này đâu, mực nước ít nhất cũng thấp hơn ba mét, anh sờ thử xem, dây thừng hôm qua chúng tôi cố định buông xuống dưới kia kìa. Giờ mực nước đã dâng lên ngập cả bờ sông ngầm rồi."
Trương Lập lặn xuống rờ thử, đoạn nói: "Ô? Đúng là ở bên dưới? Sao lại như vậy được nhỉ?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Tạm thời gác chuyện này lại đã, tìm chỗ bơm cái thuyền cao su lên trước đi."
Nhạc Dương nói: "Tôi đi đánh dấu, xem rốt cuộc mực nước có thể dâng lên cao bao nhiêu. Cường Ba thiếu gia, anh cầm đèn pha giúp tôi với." Nói rồi anh chàng liền cố định một thiết bị đánh dấu ở gần mép nước. Đó là một tổ hợp bao gồm thiết bị phát tín hiệu laser và năm ống huỳnh quang có thể tự động sáng lên theo trình tự thời gian.
Trương Lập nói: "Để tôi đi thu thập mẫu vật." Anh lấy mẫu nước, mẫu đá, cả không khí cũng cho vào các bình kín, chuẩn bị đem về làm hóa nghiệm. Chỉ có điều, việc lấy mẫu đá hơi tốn sức một chút, phải nhờ Nhạc Dương giúp mới đẽo ra được một mẩu to bằng ngón tay cái, Trương Lập thất kinh kêu lên: "Đây là đá quái quỷ gì vậy, cứng thế!"
Sau khi lắp đặt xong thiết bị đánh dấu đường, ba người bắt đầu lặn xuống U Minh hà, tiến về phía trước một đoạn. Nhạc Dương bật đèn, Trác Mộc Cường Ba, Trương Lập theo sát phía sau. Ánh đèn pha trong dòng nước tựa một cây cột thủy tinh rực sáng.
Lần này bọn họ mang theo đèn pha công suất lớn, có thể chiếu xa hơn một ki lô mét, thoạt nhìn trông giống như một cái mô tơ nước cỡ nhỏ vậy, người chiếu đèn phải dùng cả hai tay giữ hai bên thì mới hoạt động bình thường được.
Để đề phòng đột nhiên xuất hiện các sinh vật dưới nước, ba người bọn họ còn đặc biệt mang theo cả súng phóng lao, đầu mũi lao hình móc câu đặc chế có gắn thêm điện cực, có thể phát ra dòng điện làm tê liệt những loài thủy sinh vật cỡ lớn trong nháy mắt.
Trong ánh sáng mạnh của ngọn đèn pha công suất lớn, một thế giới rực rỡ diệu kỳ dưới lòng sông ngầm hiện lên trước mắt ba người. Dòng sông ngầm vốn đen như mực trở thành màu tím như pha lê, bốn vách đều là những tảng nham thạch trơn nhẵn, tựa như một khu rừng đá thu nhỏ, trùng trùng điệp điệp, ngàn khe ngàn rãnh. Ánh đèn dịch xuống dưới, ở chỗ dòng thác xối xuống, lòng sông hõm sâu, tạo thành một khoảng như cái bồn nước lớn, hình dạng giống đóa hoa sen đang nở rộ. Trong "bồn" có vô số những viên đá hình cầu to bằng quả trứng ngỗng, sáng lóng lánh như trân châu, liên tục xáo trộn dưới dòng nước xối xả. Lòng sông phía xa xa lại bằng phẳng như thể được lát bằng đá Đại Lý ở Vân Nam. Ánh sáng bị dòng nước màu pha lê tím chiết xạ thành vô số con rắn nhỏ màu vàng kim, ngọ nguậy mãi không ngừng, lấp lánh khắp mặt sông, hắt sáng cả lên vách đá trên đầu. Vách đá có rất nhiều thạch nhũ buông xuống, trông như một khu rừng đá đột nhiên lộn ngược dưới làn nước vậy. Lúc lặn trong dòng sông, ba người sử dụng thiết bị điều tiết trọng lực, thân thể dập dềnh ở giữa sông. Trương Lập làm ra vẻ lười nhác lộn mấy vòng liền, hoàn toàn không hề cảm nhận được sự tồn tại của trọng lực. Nước sông như một tấm gương, mặt gương chính là mặt sông, trên tức là dưới, dưới tức là trên.
Trác Mộc Cường Ba lấy một bình khí, trải chiếc bè cao su bơm hơi trong ba lô ra. Trương Lập xúm vào giúp, dùng khí nén trong bình bơm cho chiếc bè phình lên. Sau đó ba người ngồi lên con thuyền nhỏ ấy, bắt đầu thả trôi trên dòng U Minh hà tăm tối không ánh mặt trời. Nhạc Dương làm hoa tiêu dẫn đường, ba người tiến về phía trước chừng hơn tiếng đồng hồ, cả một rừng dung nham hình thù quái đản hiện lên trước mắt, dọc đường còn phát hiện ra hơn chục chỗ dòng nước rẽ nhánh, chỉ thấy đen kịt một màu, không biết chảy đi nơi nao. Theo suy đoán của Nhạc Dương, những dòng nhánh nhỏ đến mức người chui không lọt này chắc chắn không được vẽ vào bản đồ, nên bọn họ cứ theo dòng chính đi tới. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Con thuyền nhỏ tiếp tục tiến lên, trong thế giới ngầm yên tĩnh này dần dà lục tục xuất hiện rất nhiều sinh vật thủy sinh, những con kỳ nhông mù cực kỳ lanh lẹ, chỉ khẽ có động là lập tức lánh ngay vào các khe kẽ, lũ ếch và cua thì rộn ràng khua càng bới bùn dưới đáy nước, lúc con thuyền cao su lướt qua, chỉ hơi làm kinh động chút xíu là tất cả chui biến ngay vào hang ngầm, không còn thấy tăm tích đâu nữa.
Khung cảnh dưới lòng sông ngầm thật hiền hòa êm dịu, không ai biết những sinh vật nơi này đã sống vui vẻ khoái lạc như vậy bao nhiêu lâu rồi. Ba con người trên thuyền cao su ngắm nhìn cảnh vật cơ hồ quên cả mục đích của chuyến đi. Thuyền trôi chừng hai tiếng đồng hồ, trên dòng sông ngầm xuất hiện chỗ rẽ ngoặt đầu tiên, Trương Lập giục: "Mau lên, lấy bản đồ ra, có đối chiếu được không?"
Nhạc Dương cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ, tìm kiếm xem có chỗ nào tương ứng với bên ngoài không, rồi lắc đầu: "Không, những chỗ rẽ thế này nhiều quá, chúng ta cứ tiến về phía trước, đừng rẽ phải làm gì."
Chẳng ngờ, qua chỗ rẽ ấy, dòng sông ngầm biến đổi rất lớn, tốc độ dòng chảy tăng lên rõ rệt, lòng sông bắt đầu hơi dốc xuống, Trương Lập ngồi ở cuối thuyền, lo lắng nói: "Ừm, đường này có đúng không ấy nhỉ? Cứ tiếp tục thế này chỉ sợ thuyền của chúng ta không chịu nổi đâu."
"y!" Trác Mộc Cường Ba và Nhạc Dương trừng mắt nhìn Trương Lập. Trương Lập vội xòe tay ra, xua xua: "Coi như tôi chưa nói gì đi nhé."
Lòng sông hẹp dần, mỗi lúc một dốc hơn, vách đá hai bên bờ dường như muốn chập lại, cơ hồ định ép nát con thuyền nhỏ, dòng nước bắt đầu chảy xiết như sông Nhã Lỗ Tạng Bố bên ngoài. Trong dòng chảy xiết thế này, phương hướng của con thuyền cao su đã không còn nằm trong sự khống chế của người điều khiển nữa rồi, Nhạc Dương kêu lên: "Đừng để đèn pha rơi xuống nước, không thì chúng ta chẳng nhìn thấy gì nữa đâu."
Trác Mộc Cường Ba ở bên cạnh nói: "Cẩn thận phía trước, có đá ngầm."
Nhạc Dương cầm mái chèo lên đẩy về phía tảng đá lộ ra trên mặt nước, gắng sức để thuyền cao su không chạm vào đó, đồng thời hét toáng lên: "Đèn đâu! Đèn đâu! Tôi chẳng thấy gì cả!" Trác Mộc Cường Ba vội xoay đèn chiếu về phía Nhạc Dương. Đúng lúc đó, Trương Lập ở phía sau cũng kêu lớn: "Bên trái, bên trái! Mau xem bên trái có gì!"
Ánh đèn nhanh chóng dịch chuyển, một tảng đá lớn cao ngang người đứng đang nhe nanh nhe vuốt vươn về phía giữa sông. Ba người ngồi trên thuyền nhìn thấy nó, cảm tưởng như có một người khổng lồ đá đang sầm sập chạy lao về con thuyền của họ, muốn xé toang con thuyền cao su mỏng manh ra. Trác Mộc Cường Ba vội giơ mái chèo lên đập mạnh vào vách đá bên trái một cú. Vừa mới lao sượt qua tảng đá bất ngờ nhô ra ngoài ấy, chưa được giây phút bình lặng nào, Nhạc Dương đã lại kêu lên: "Bên phải, bên phải, chiếu đèn nhanh lên! Cường Ba thiếu gia!"
Trương Lập nói: "Thuyền đang xoay tròn, thuyền đang xoay tròn, cẩn thận phía trước có thứ gì đó!"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Không được, đèn chỉ chiếu được một hướng thôi, bật đèn gắn trên mũ ở mức sáng nhất đi, chỉ cần không đụng phải tảng đá nào là được, cẩn thận trên đỉnh đầu đấy!" Vừa dứt lời, gã đã ấn đầu Nhạc Dương xuống, một nhũ đá trên cao buông xuống sướt qua tay Trác Mộc Cường Ba, mu bàn tay lập tức có vết máu hằn lên, còn chưa cảm thấy đau, đèn chiếu đã lại va vào một trụ đá khác, tiếng "két két két" vang lên chói cả tai.