Mật Mã Tây Tạng

Chương 162

Chương 162: Rừng nguyên sinh (2)
Trác Mộc Cường Ba nói: "Trước tiên, mọi người đối chiếu thời gian một chút, để cố gắng đảm bảo đồng bộ với thời gian ở thế giới bên ngoài, phiền pháp sư Á La cho chúng tôi một thời gian đại khái trước đã."
Sau khi pháp sư Á La tính toán, mọi người liền thống nhất điều chỉnh thời gian thành bảy giờ mười ba phút tối. Cuối cùng, sau khoảng năm ngày trong trạng thái vô thời gian, họ đã có lại nó ở miền đất Shangri-la. Tiếp đó, Trác Mộc Cường Ba nói: "Bước kế tiếp, chính là cố gắng hết sức tìm một nơi tương đối thích hợp để nghỉ ngơi."
Triệu Trang Sinh hỏi: "Chỗ này không được sao?"
Trác Mộc Cường Ba nói: "Ừm, chỗ này không được, ở đây quá gần tầng đáy của khu rừng, bốn bề đều là nguy cơ." Gã liếc nhìn lên cành cây, đoạn nói với Lữ Cánh Nam: "Mọi người ở bên dưới chú ý an toàn, tôi và Lữ Cánh Nam sẽ lên trên đó xem xét tình hình. Mẫn Mẫn, em qua đây chăm sóc cho Vương Hựu." Dứt lời, gã lấy súng bắn đinh tán và dùi, cùng với Lữ Cánh Nam leo lên ngọn cây. Đường Mẫn bên dưới gọi với theo: "Cẩn thận đấy." Cặp mắt cứ ngước lên nhìn chằm chằm Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam.
Triệu Trang Sinh đảo mắt nhìn quanh, thấy cả một vạt rừng cây tĩnh lặng, xung quanh còn có mấy vũng nước lớn, lấy làm ngạc nhiên hỏi: "Chỗ này cũng được mà, sao lại không ổn chứ?"
Nhạc Dương giải thích: "Cậu vừa mới tỉnh lại, không biết vừa nãy chúng ta vừa mới trải qua nguy hiểm nhường nào. Chỗ này là tầng thấp nhất của Shangri-la, có lẽ là không giống với Shangri-la trong tưởng tượng của cậu cho lắm, mà là một khu rừng nguyên sinh khắp nơi đều có sinh vật từ thời tiền sử. Động vật ở đây đều hết sức khổng lồ. Tuy chúng ta có các loại vũ khí, nhưng đối với bọn quái thú đó, thương tích do vũ khí của chúng ta gây ra cho chúng quả thực quá nhỏ nhặt."
Triệu Trang Sinh nhìn Nhạc Dương, rồi lại nhìn những người khác, cảm thấy dường như Nhạc Dương không hề nói ngoa. Anh ta lại hỏi: "Thế nhưng, tại sao tôi chẳng thấy con nào thế nhỉ?"
"Ừm, chuyện này..." Nhạc Dương nói, "chuyện này nói ra thì cũng khá là phức tạp đấy, bởi vì cậu gia nhập sau, vẫn chưa biết rừng nguyên sinh là như thế nào, những khu rừng nguyên sinh có những cây cối cao lớn thế này..."
Sean liền bổ sung thêm: "Là thực vật họ dương xỉ, tôi có nói qua rồi."
Nhạc Dương gật đầu: "Những khu rừng do các loài thực vật họ dương xỉ cao lớn cấu thành, thông thường chia làm ba tầng. Tầng cao nhất là ngọn cây, mái nhà của cả khu rừng, là nơi chim chóc và các loài động vật linh trưởng sinh sống, tuy có lẽ không thể tìm thấy động vật linh trưởng cao cấp, nhưng chim chóc thì cũng hơi đáng sợ, vì vậy tầng cao nhất không thích hợp cho chúng ta nghỉ chân; dưới tầng ngọn cây là tầng giữa, chủ yếu là cành cây, có ít chủng loại sinh vật nhất, cho dù có, thì cũng chỉ là một số loài côn trùng đục rỗng ruột cây mà thôi; còn tầng dưới cùng là nơi tập trung nhiều chủng loại sinh vật nhất, môi trường cũng phức tạp nhất, đặc biệt là trong những khu rừng nguyên sinh mà chúng ta hoàn toàn không có hiểu biết gì, dừng chân nghỉ lại dưới mặt đất, chỉ là hành động trong lúc không có biện pháp nào khác mà thôi. Thông thường, dù muốn hạ trại qua đêm dưới đất, thì cũng phải chọn nơi nào rộng rãi, gần nguồn nước, đất đai chắc chắn, xung quanh không có nhiều bụi cây bụi cỏ, nếu không, thì cứ chờ mà bị nhai xương đi." Đang mải nói liên hồi, Nhạc Dương bất giác bật cười nói: "Những gì giáo quan dạy chắc không dùng được ở đây rồi. Chúng ta có biết gì về các loài động thực vật ở đây đâu chứ, giờ chỉ còn biết dựa vào tự mình nhận biết thôi vậy."
Triệu Trang Sinh nói: "Cậu nói nhiều như vậy, thì có liên quan gì tới việc không nhìn thấy động vật ở đây chứ?"
Sean nói: "Tôi nghĩ có mấy nguyên nhân chủ yếu, thứ nhất là đám thủy tổ của loài kỳ nhông thằn lằn vốn sống ở đây vừa trở về dưới biển; thứ hai, giờ vừa mới qua giờ ăn tối, hầu hết các loài động vật đều đã về hang nghỉ ngơi; thứ ba, chúng ta là khách lạ ở vùng đất này, bọn chúng vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối ngầm quan sát chúng ta, tuy tôi ngờ rằng chúng vẫn chưa tiến hóa được đến mức có bộ não phát triển tới mức ấy, nhưng cũng không loại trừ đó là do bản năng sai khiến."
Trương Lập nói: "Nhưng mà vậy vẫn còn đỡ, ít nhất ở đây chúng ta không bị một số loài động vật nhỏ không nhìn thấy được cắn xé."
Triệu Trang Sinh thắc mắc: "Sao lại nói thế?"
Trương Lập cười ha ha nói: "Vì vậy mới nói cậu đã để lỡ mất phần đặc sắc nhất rồi, động vật ở đây ấy à, từ lúc lên được đến bờ, tôi thấy chúng ta là cái loại nhỏ nhất rồi đấy."
Triệu Trang Sinh lại càng hoang mang: "Thế nghĩa là sao? Cái gì mà chúng ta là loại nhỏ nhất rồi đấy?"
Nhạc Dương bèn lên tiếng: "Còn nhớ đoạn ghi chép về người bộ tộc Qua Ba thời cổ đại khai sáng kỷ nguyên mới mà chúng tôi từng kể với cậu không? Quái thú ở nơi ấy cao bằng ba căn nhà, da dày như giáp sắt, có lũ chim ăn thịt người và bò dê như lũ chim chích mổ thóc, côn trùng cao bằng người... còn nhớ không?"
Triệu Trang Sinh gật đầu: "À, để tôi nghĩ xem nào. Ừ, hình như có nghe Trương Lập nói rồi, đấy là thần thoại mà."
Nhạc Dương lắc đầu: "Không, không, không, đấy là sự thật đấy, khắc họa hết sức chân thực. Chúng tôi vừa mới thấy lũ chim khổng lồ ấy, cậu đã bao giờ thấy con chim nào sải cánh dài một hai chục mét chưa? To như cái máy bay ấy."
"Không thể nào!" Triệu Trang Sinh nói gì cũng không chịu tin, cơ hồ muốn nhảy dựng lên.
Trương Lập nói: "Hì hì, cậu cứ không tin đi, lát nữa gặp rồi thì đừng có mà són ra quần đấy nhé."
Ba Tang lục tung đống vũ khí trong ba lô ra, thuốc nổ dẻo, lựu đạn, đạn nổ, thủ pháo, mỗi món anh ta đều cầm lên một lượt, rồi lại lắc lắc đầu, cất trở lại ba lô. Pháp sư Á La thấp giọng nói: "Không tác dụng gì đâu, vũ khí chúng ta mang theo không đủ để tiêu diệt các loài động vật lớn như thế, lựa chọn duy nhất của chúng ta là bỏ đi, cố gắng không tiếp xúc chính diện với bọn chúng."
Bàn tay đang nạp những viên đạn nổ 12.7 mm của Ba Tang bỗng run lên bần bật, thể hình khổng lồ như chiếc máy bay, cả một đàn lớn như một binh đoàn... Từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy con chim khổng lồ ấy, Ba Tang đã nhớ ra, anh ta từng thấy chúng! Trên thảo nguyên xanh màu ngọc bích, dưới ánh dương rực rỡ chói ngời, lũ chim khổng lồ ấy bị mùi máu của linh dương Tây Tạng thu hút đến, che lấp cả mặt trời, không thể nào chống đỡ, không thể nào đánh trả. Khi nhìn thấy thể hình to lớn của chúng, bất cứ ai cũng đều sẽ nghi ngờ không biết súng đạn trong tay mình có thể gây tổn thương cho vật thể khổng lồ ấy được hay không. Aphada, Amu, Alaphu, tất cả bọn họ đều bị quắp đi, trong chớp mắt đã biến mất giữa sương mù mờ mịt dày đặc, nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn vẳng xuống từ trên chín tầng mây cao, trở thành tiếng rú gào thê thảm không thể nào xóa nhòa trong ký ức. Tại sao họ phát ra tiếng kêu thảm thiết đến thế, Ba Tang cũng nhớ ra rồi. Sumu ở sau lưng anh ta, khi tiếng gió sượt qua, Sumu bỗng hét lớn "Cẩn thận phía sau!" Anh ta đã nhảy bổ tới đè lên người mình, lẽ ra kẻ bị quắp đi ấy phải là mình mới đúng. Hai con chim khổng lồ, một con ngậm chặt ngang lưng Sumu, con còn lại bổ vào khoảng không, chiếc mỏ lớn chỉ khẽ mổ lên người Sumu một cái, một cái chân của Sumu cùng với lòng ruột bên trong khoang bụng và cả xương cốt da thịt liền bị xé lìa ra, miếng ruột già máu me đầm đìa lòi ra từ chỗ chân bị xé rách, lơ lửng giữa không trung... Sumu vẫn còn sống, tiếng hét đó... Nghe âm thanh ấy, Ba Tang cảm giác như người bị xé toang ra dường như là chính bản thân mình. Trên bầu không vẫn còn vô số tiếng kêu la của đồng đội anh ta, thịt, não tương, tròng mắt, ruột non, ruột già, da thịt cùng với cơn mưa máu rưới xuống, mà từ thảo nguyên chỗ bọn họ đang đứng đến chỗ rừng cây ít nhất cũng phải chạy thêm một nghìn mét nữa. Ba Tang cũng nghĩ rằng mình cầm chắc cái chết, thế nhưng... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ký ức của Ba Tang lại gián đoạn ở đó, nhưng đôi bàn tay đang run rẩy của Ba Tang đã nói cho anh ta biết, chuyện xảy ra sau đó còn đáng sợ bội phần, đồng thời cũng là chuyện mà anh ta không thể nào nhớ lại.
Pháp sư Á La lại thấp giọng nói: "Vũ khí, hoàn toàn không phải sức mạnh tuyệt đối đáng tin cậy mà con người sở hữu. Muốn chiến thắng quá khứ và chính bản thân mình, mãi mãi chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà thôi."
Ba Tang đưa mắt nhìn ông, đặt băng đạn xuống, rồi lấy thanh đao cong trong ba lô ra, buộc vỏ đao vào bắp chân, rút ra lưỡi đao sắc bén sáng ngời, rồi lại tra mạnh vào, lưỡi đao và vỏ đao ma sát, phát ra một tiếng "cheng" đanh gọn.
"Này, Mẫn Mẫn! Vương Hựu sắp tuột xuống rồi kìa!" Nhạc Dương nhắc nhở Đường Mẫn đang nghển cổ nhìn lên cao.
Đường Mẫn giật mình, vội đưa tay kéo chặt vai áo Vương Hựu, rồi bỗng "á" lên một tiếng. Thì ra cô phát hiện không phải Vương Hựu tự trượt xuống, mà là có thứ gì cắn vào ống quần kéo anh ta xuống dưới. Cái thứ ấy toàn thân đen như mực, mềm nhũn, trông chẳng khác nào con ốc sên chui ra khỏi vỏ. Nó cắn chặt, không, phải nói là hút chặt ống quần của Vương Hựu mới đúng. Cái miệng ấy tựa như bông hoa hướng dương đang nở rộ, trong miệng chi chít những ống hút nhỏ như đầu kim. Trên sống lưng thứ ấy có mấy cái gai dài gần nửa mét, xúc tu có thể thu vào kéo ra hệt như vòi ốc sên. Vừa nãy còn có mấy sợi xúc tu bám vào ống quần Vương Hựu, nhưng giờ đều đã rụt cả về. Nhưng cái miệng nó thì vẫn hút chặt lấy quần Vương Hựu không chịu nhả ra. Đường Mẫn kéo một cái, lôi từ dưới đầm lên một con quái vật nhuyễn thể dài gần một mét, toàn thân nó xuất hiện ngay trước mắt cô, hiện rõ là một con sâu thịt dạng ống, trên lưng có mấy đôi gai nhọn, có vằn hai màu vàng đen giao nhau, từng đôi từng đôi chân thịt thô ráp xù xì... Đó... đó chính là một con sâu róm khổng lồ! Không, còn đáng sợ, đáng kinh tởm hơn sâu róm gấp bội phần!
"Đây là cái gì vậy!" Đường Mẫn sợ nhất chính là thứ này. Bọn chúng chỉ dài chưa đến hai centimet thôi cũng đã đủ khiến cô nhắm tịt mắt lại, vừa rú vừa nhảy lên rồi, huống hồ trước mắt lại là một con dài đến cả mét lộ ra khỏi mặt nước. Đường Mẫn rốt cuộc cũng không tự chủ được mà buông Vương Hựu ra, hét toáng lên. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
"Hừ, chết tiệt thật." Ở những nơi khác cũng đã xuất hiện các sinh vật tương tự. Cổ tay Ba Tang vung lên, dây móc gắn ở tay trái lập tức bắn ra, nòng súng trong tay phải đồng thời tóe lửa, đạn nổ hất bùn nước dưới đầm lầy bắn lên tung tóe khắp phía. Lũ côn trùng quái dị trúng đạn nghếch cả đầu lẫn đuôi lên, các cặp chân thịt nhung nhúc, khiến mặt đầm bên dưới sôi lên sùng sục. Bấy giờ họ mới phát hiện ra là cả bọn đã bị lũ quái vật này lẳng lặng vây chặt kín rồi.
Một con sâu khổng lồ từ dưới đầm lầy vươn đầu lên thân cây, Triệu Trang Sinh sợ co rút cả người lại, cuống cuồng hỏi: "Cái quái gì vậy? Cái quái gì vậy hả?"
Trương Lập bắn dây móc đu người qua, nói: "Thấy chưa hả, đây chắc là cụ kỵ của sâu róm rồi. Thể hình như vậy là thuộc loại nhỏ nhất rồi đấy, lũ bọn tôi gặp lúc nãy mới gọi là to cơ." Sean nhìn lũ sâu kỳ quái bị Ba Tang bắn cho đầu đuôi lộn phộc cả lên trong đầm lầy, chỉ thấy một đầu to một đầu nhỏ, đầu to thì trông như quả bóng bơm đầy những nước, những cái xúc tu dài đến cả thước Anh, lúc rút vào trong bụng thì lại không nhìn thấy chút dấu vết nào nữa, bảo nó là động vật nhuyễn thể cũng chẳng phải cho lắm, vì những gai nhọn trên lưng kia vừa dài vừa cứng, có khác gì thanh kiếm của các tuyển thủ môn fencing đâu. Thực đúng là hết sức quái dị. Đột nhiên, một cái tên sinh vật tiền sử bỗng xuất hiện trong óc anh ta. "Hallucigenia! Lũ này là loài Hallucigenia!" Sean hét lớn, vì một con Hallucigenia đã không chút khách khí bò lên thân cây nơi anh ta đang dừng chân, anh ta vội đeo ba lô tung dây móc đu sang chỗ khác.
Đội trưởng Hồ Dương không kịp lấy vũ khí, tiện tay rút luôn cái cuốc chim bằng sắt ra bổ thẳng xuống con Hallucigenia nhuyễn thể đó, cảm giác chỉ thấy trơn tuột mềm nhũn, tựa như quật trúng một quả bóng cao su bên trong chứa đầy dầu nhờn. Nhạc Dương liền hỏi: "Hallucigenia? Là cái thứ gì thế? Chẳng phải anh nói không hiểu lắm về các loài sinh vật tiền sử cơ mà?"
Sean đáp: "Loài này rất nổi tiếng ở kỷ Cambri, giống như sâu ba lá vậy. Vì nó quá đỗi quái dị, đến nỗi người phát hiện ra đã đặt cho nó cái tên có nghĩa là "loài sâu có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến", hay còn gọi là "sâu quái đản". Chỉ là... chỉ là tiêu bản hóa thạch mà người ta phát hiện đều dài chưa đến một centimet thôi, sao... sao chúng có thể dài đến thế này được chứ nhỉ?"
Nhạc Dương làu bàu nói: "Trải qua ba trăm triệu năm, có trời mới biết chúng biến thành cái giống gì rồi."
Lúc này, chỉ thấy con sâu quái đản dưới chân Sean tách miệng ra, phần da dưới cổ co lại, lộ ra tầng tầng nếp nhăn, trông như người ta xắn tay áo len lên vậy, trong miệng cấu tạo trông như nòng pháo. Nhạc Dương thốt lên: "Con... con sâu ấy đang làm gì vậy?"
Sean dịch người sang một phía khác, nói: "Không biết, nhưng hình như là muốn phun ra thứ gì đó, cố gắng đừng mặt đối mặt với chúng."
Đường Mẫn từ nãy đã dùng dây móc leo lên thật cao, miệng vẫn không ngớt kêu la: "Mau đuổi bọn chúng đi, mau đuổi bọn chúng đi."
"Mẫn Mẫn? Sao thế? Em không sao chứ?" Giọng Trác Mộc Cường Ba phía trên vẳng xuống, bọn họ đã leo trở xuống.
Chỉ thấy Lữ Cánh Nam trượt dây thừng xuống với tốc độ nhanh chưa từng thấy, trong ánh mắt dường như có chút hoảng loạn, còn cách mặt đất chừng mười mấy mét đã kêu lên: "Mau rời khỏi chỗ này." Khi ấy những người khác mới thấy bóng Trác Mộc Cường Ba cũng đang trượt xuống.
Nhạc Dương dùng dây móc leo lên mấy bước, cất giọng hỏi: "Sao vậy, Cường Ba thiếu gia?" Trác Mộc Cường Ba đưa ống nhòm điện tử cho Nhạc Dương, nói: "Ba lô của tôi đâu? Mọi người mau chuẩn bị rời khỏi đây, trên cành cây có một số sinh vật rất quái dị, có thể gây tổn thương đến chúng ta."
Những người bên dưới đều giật mình đánh thót, xem ra trên cây còn có thứ gì đó, nhưng mà, thứ gì có thể khiến cả giáo quan cũng phải sợ đến mặt hoa thất sắc thế kia, lẽ nào phía trên cao kia cũng bò nhung nhúc một lũ sâu quái đản nữa sao?
Chẳng mấy chốc, mọi người liền trông thấy cái thứ đến cả Lữ Cánh Nam cũng không muốn chạm vào. Đó... đó rốt cuộc là sinh vật gì chứ? Nhìn ngoại hình của nó, trông như thể một bãi đờm của người khổng lồ vừa khạc ra, không có hình thái cụ thể, toàn thân xanh xanh vàng vàng, bốc ra một mùi tởm lợm khiến người ta chỉ muốn nôn ọe, chúng rơi xuống đầm lầy, liền dính chặt luôn vào như thuốc cao, thân thể trải ra lớn chừng bằng cái chậu rửa mặt. Chỉ thấy phần đầu của sinh vật ấy, hoặc giả có thể nói là bộ phận tạm coi như cái đầu của nó chảy về phía trước như bãi đờm đang sôi lên cuồn cuộn, kế đó là phần đuôi chầm chậm co rút theo, rồi thân thể lại dãn ra theo một hướng khác, sau đó phần đuôi lại nhích theo, kiểu di chuyển ấy, hệt như loài trùng biến hình trong giới vi sinh vật.
Nhạc Dương cố chịu đựng mùi thối khiến người ta tắc thở, bịt chặt mũi lại nói: "Đây là cái gì? Tởm quá đi mất! Sao lại còn nhúc nhích được thế kia!" Ba Tang cũng không dám nổ súng vào lũ sinh vật không có hình thái cố định ấy, chỉ sợ chất dịch xanh xanh vàng vàng đó bắn tóe lên người mình.
Lữ Cánh Nam không kịp trả lời, chỉ lớn tiếng quát: "Đi mau, đi mau, bọn chúng ở trên cao bay xuống đấy."
Trác Mộc Cường Ba chỉ ngón tay về phía trước mé bên phải, nói: "Cách chúng ta khoảng hai cây số về phía Tây Bắc, chúng tôi nhìn thấy thác nước, hình như còn có cả kiến trúc nhân tạo nữa, mọi người hãy tiến về phía ấy! Mẫn Mẫn đừng lao nhanh thế; pháp sư Á La, phiền ngài cõng Vương Hựu, Nhạc Dương đỡ tiểu Triệu đi; Trương Lập, Sean, hai người giúp họ xách ba lô; Ba Tang đừng bắn nữa, không hết đâu, trên cây nhiều lắm, chúng còn biết nhảy lên nữa đó, mau chạy thôi!"
Lời gã vừa dứt, chỉ thấy lũ sâu Hallucigenia trong đầm lầy đột nhiên co rút thân thể lại, phun ra một đám gì đó, chỉ nghe "bẹt" một tiếng, đã dính luôn vào thân cây, chính là cái chất dịch nhầy nhầy như mủ màu xanh vàng ấy, có điều bãi nhầy ấy nhỏ hơn thứ trên cây rơi xuống nhiều. Trương Lập cũng kêu lên: "Tởm quá đi mất! Vừa nãy hình như có một bãi đờm dính lên mặt tôi mất rồi. Mặt tôi, mặt tôi bị nó cào rách rồi, tiêu rồi, tiêu rồi, dung nhan của tôi bị hủy mất rồi!"
Sean lầm bầm nói: "Thật điên cuồng quá đi mất, cái thế giới này quá điên cuồng rồi!"
Vô số sinh vật dạng đờm nhầy từ trên cao rơi xuống, có con giãn người ra, chầm chậm đảo tròn lướt xuống như một chiếc lá; có con lại co lại như một giọt nước nhểu xuống, chạm tới đầm lầy hoặc gốc cây, liền chảy về phía trước như chất lỏng. Đồng thời, vô số lũ sâu Hallucigenia trong đầm lầy lại ra sức bắn những đám đờm nhầy nhụa ấy lên, thân thể thứ đó hệt như kẹo cao su, chạm vào đâu là liền dính chặt vào đó. Nhất thời, cả khu rừng đâu đâu cũng là đám sinh vật nhuyễn thể rơi lả tả hoặc bắn lên bay vèo vèo, căn bản không có chỗ nào để né tránh. Cả đám người sử dụng dây móc đu trên không trung, chỉ thấy trên không toàn là những kẻ địch bầy nhầy nguy hiểm, dưới chân thì là đầm lầy đang ùng ục bọt khí và lũ sâu quái dị có gai nhọn hoắt đang uốn éo cuồn cuộn, tình thực đã tệ đến mức không thể nào hơn.
"Bẹt," chân phải Trương Lập bị một đám nhầy bọc kín, Trương Lập vội lấy tay định hất con vật nhuyễn thể ấy ra, ai ngờ vừa chạm vào, đã bị dịch nhầy dính luôn vào tay, nhấc tay lên, chất nhầy liền kéo thành những sợi tơ mảnh như nhựa cao su, mùi mủ hôi thối nồng nặc xộc lên mũi. Trương Lập chỉ thấy khó chịu khôn tả xiết trong lồng ngực. Lúc ở trên thuyền lắc lư dữ dội như thế mà anh cũng không hề nôn mửa, nhưng giờ đây rốt cuộc không nhịn nổi, bụng anh quặn lên một chặp, dạ dày nhộn nhạo, bao nhiêu thịt cá xương cá ăn được đều phun ra hết sạch. "Tôi dính chưởng rồi! Tôi dính chưởng rồi!" Trương Lập hét toáng lên.
Trác Mộc Cường Ba nói: "Cố gắng lên, lát nữa kiếm chỗ nào rửa sạch đi, cậu đừng để rơi xuống đấy! Nói cho cậu biết, rơi xuống là không ai cứu cậu đâu, rơi xuống là chết chắc đấy!" Lời vừa mới dứt xong, đã nghe "bép" một tiếng, "đờm đặc" đã bọc kín cả bàn chân phải gã, rồi treo lửng lơ như một đám mủ cao su dưới gót chân, không sao hất đi được.
"Bép," Ba Tang đột nhiên tăng tốc, lướt vù vù phía trước cả bọn, thứ ấy đã dính lên vai anh ta, còn có một phần bám vào má bên trái nữa. Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Ba Tang, cả bọn chỉ lo anh ta sẽ tự chặt luôn cả cánh tay trái mất.
Triệu Trang Sinh thì thào nói với Nhạc Dương: "Chắc tôi không xong rồi." Nhạc Dương nói: "Cậu đừng có mà nói bậy." Triệu Trang Sinh nói: "Thật đấy, cái thứ đó, cái thứ đó dính vào lưng tôi rồi, không chỉ một hai bãi đâu, tôi cảm thấy ít nhất cũng phải năm sáu bãi ấy."
Nhạc Dương trầm mặc không nói gì. Triệu Trang Sinh lại lo lắng hỏi: "Cậu... sao cậu không nói gì thế? Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Nhạc Dương đáp: "Tôi đang nghĩ, không biết có nên ném cậu xuống không nhỉ?"
"Cái gì? Cậu dám nghĩ vậy à!" Triệu Trang Sinh nói. "Cậu nghĩ vậy thật đấy hả?"
Nhạc Dương ngập ngừng nói: "Nhưng mà, ai biết được chúng có bám lên lưng cậu rồi tiện thể trườn luôn lên người tôi không."
"Cậu là đồ vô tình, vừa nãy có người bảo là cậu đánh tôi sưng vù mặt lên tôi còn không tin, xem ra quả đúng là cậu làm rồi."
"Ai hả? Ai bán đứng tôi hả?"
"Được lắm, quả nhiên là cậu!"
"Đừng cử động... Bảo cậu đừng cử động cơ mà, thấy chưa, giờ thì cả tôi cũng dính chưởng rồi!"

back top