Mật Mã Tây Tạng

Chương 93

Chương 92: Huynh đệ
Gia tốc rơi tự do 9,8 mét/giây khiến thân thể Trương Lập rơi xuống càng lúc càng nhanh, anh chỉ hy vọng thằng nhóc Nhạc Dương kia có thể nhịn được đau mà dang rộng áo cánh dơi ra, còn mình thì chẳng còn cách nào nữa rồi, áo cánh dơi đã thành hai mảnh vải phất phơ, dây móc thì đã vỡ cả hộp, linh kiện vung vãi ra ngoài, đục băng và chốt thép đều bị gió thổi bay đi đâu mất chẳng rõ nữa. Nhìn thấy mình càng lúc càng đến gần những tháp băng trắng xóa, Trương Lập hy vọng có thể tìm được một điểm va chạm chuẩn xác, tốt nhất là có thể ngã chết luôn một lần cho xong. Anh ngắm được một cột băng tuy không cao lắm, nhưng khá là sắc nhọn, liền dang rộng hai tay khống chế thân thể ôm lấy, ai ngờ ý đồ lại bất thành, sắp đến chỗ trụ băng thì thân thể đột nhiên không thể điều khiển, cả người lộn một vòng trượt qua, ba lô đập xuống đất. Tim Trương Lập thót lại, thầm nhủ: "Xong rồi, xong rồi, lần này thì chắc chắn là ngã cho sống dở chết dở rồi! Thất bại quá! Cảm giác được rồi, ba lô ngập xuống tuyết, tiếp đó là một luồng sức mạnh khủng khiếp sẽ dội ngược lại, chắc là gãy đôi xương sống, thế mà chẳng phải là thành người thực vật hay sao? Thật đúng là, tại sao Trương Lập này lại chết khổ chết sở như thế kia chứ…"
Kế đó, Trương Lập cảm giác thân thể mình như đập vào một cái nệm bơm hơi khổng lồ, hoàn toàn hóa giải hết sức rơi từ trên cao xuống, khi nén tới cực hạn, lại hơi có lực đàn hồi, làm cả người anh bật lên, cứ thế cho tới lúc nằm ịch ra đất, Trương Lập ngỡ như mình đang nằm mơ. "Sao… sao lại thế này?" Anh giơ hai tay lên hết nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, không ngờ lại hoàn toàn không chút thương tổn. Trương Lập ngoảnh đầu lại nhìn cái trụ băng đã cứu mình kia, rồi bất ngời phát hiện, đó đâu phải trụ băng cột băng gì, mà là một cái lều bạt, không biết là đã dựng lên ở đây từ bao lâu rồi, bên trên tuyết đọng dày phải đến ba thước, anh đã ngã đập vào trong đống tuyết, rồi được bạt phủ lều làm bật tung lên.
"Anh… anh…" Nhạc Dương cũng đã hạ xuống, trong thời khắc cuối cùng, anh chàng cũng khắc phục được cảm giác đau đớn mà dang cánh dơi ra. Nhạc Dương vừa chạm đất, liền cuống cuồng lên tìm kiếm thi thể của Trương Lập, không ngờ lại thấy anh chàng kia còn khỏe khoắn hơn cả mình đang ngồi đần thối mặt ra ở đó, lập tức vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, cười đến rơi cả nước mắt.
Trương Lập guồng chân chạy tới, hai người ôm chặt lấy nhau, mãi không chịu buông ra, tất cả những gì muốn biểu đạt đều hòa nhập cả vào trong một cái ôm ấy, không cần nói gì nhiều nữa. Dùng cơ thể cảm giác sự thân thuộc từ cánh tay mạnh mẽ của nhau, đây chính là điều mà Cường Ba thiếu gia đã dạy họ, quyết tâm cùng sinh tử, sẻ chia hoạn nạn!
Một lúc lâu sau, họ mới tách ra, tựa như đôi bạn thân thiết đã nhiều năm mới trùng phùng, hai tay đặt lên vai nhau, người nọ chăm chú quan sát gương mặt người kia. Không thay đổi! Trương Lập nhìn Nhạc Dương, vẫn là gương mặt tràn ngập ánh nắng ấy; Nhạc Dương nhìn Trương Lập, vẫn là gương mặt góc cạnh rõ ràng đó. Gần như cùng lúc, cả hai cùng ngửa mặt lên nhìn trời xanh, không hẹn mà cùng phá lên cười ha hả.
"Kỳ tích, tuyệt đối là kỳ tích, anh đúng là cái thằng may mắn hết sức!" Nhạc Dương nhìn đống tuyết đã tróc xuống, để lộ ra nguyên hình là một chiếc lều bạt lớn.
Trương Lập nói: "Tôi cũng có ngờ đâu, hôm nay đúng là ra cửa giẫm cứt chó. Đi nào, chúng ta thử xem là ai để lại chiếc lều này, lại còn cứu Trương Lập tôi một mạng nữa."
Vỗ cho rơi hết tuyết phủ bốn bề, thấy đây là một chiếc lều dạng vòm thông thường cao chừng một mét, mở dây kéo cửa lều ra, thấy ở góc lều có đặt hai chiếc ba lô leo núi méo mó, chính giữa là hai cái túi ngủ gác đầu vào nhau, bên trong túi ngủ là hai cái xác đã đóng thành băng cứng đờ.
Mắt của một trong hai cái xác mở to, tựa hồ như đã bị tấn công bất ngờ, một cánh tay vươn ra ngoài túi ngủ, chắc là muốn lấy vũ khí hay công cụ gì đấy. Còn cái xác kia thì vẫn ngủ thiêm thiếp say giấc nồng, dường như không có cảm giác gì hết. Hai cái xác này không hề làm Trương Lập và Nhạc Dương kinh ngạc, thoạt nhìn chiếc lều vẫn còn ở đây, hai người sớm đã đoán được chủ nhân bên trong đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là ở giữa hai cái xác ấy, có đặt ngay ngắn một cái hộp bằng sắt, trên hộp có buộc hai sợi dây bạc, mỗi sợi gắn liền với cánh tay một cái xác, trên sơi dây bạc còn gắn cả chuông, ai khẽ nhúc nhích một chút là người kia sẽ tỉnh giấc ngay.
Trương Lập ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì thế?" Anh lại gần cái hộp, lại phát hiện ra trên hộp sắt có gắn những cái khóa, nhưng đều đã bị mở, đang thất vọng mở hộp ra, thì bỗng phát hiện một cuốn số màu đen khá dày, đặt ngay ngắn giữa hộp.
Nhạc Dương cẩn thận kiểm tra hai cái xác, nhận thấy thực hết sức kỳ quặc, ít nhất ở những phần cơ thể lộ ra của hai xác chết này đều không có vết thương chí mạng gì, chẳng lẽ vấn đề nằm bên trong túi ngủ?
Cuốn sổ màu đen! Trương Lập như nhớ ra điều gì đó, anh lật bìa ngoài cuốn sổ ra trong tâm trạng thấp thỏm bất an. Hai hàng chữ tiếng Trung và tiếng Anh rõ nét hiện lên trong mắt anh: "Tôi tên là Đường Thọ, nếu ai phát hiện ra cuốn sổ này trong thi thể của tôi, xin liên hệ theo cách…" Trương Lập đóng mạng cuốn sổ lại, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại được. Không ngờ… không ngờ lại có thể tìm thấy cuốn nhật ký của Đường Thọ ở chốn này.
"A!" Cùng lúc đó, Nhạc Dương khẽ kêu lên một tiếng kinh hãi. Trương Lập ngoảnh đầu, liền trông thấy một sợi dây thừng đeo trên cổ tay Nhạc Dương, rồi lại thấy Nhạc Dương giật mạnh sợi dây ấy, ném xuống đất, giẫm gót chân lên. Trương Lập vội sải bước tới, dưới đất không ngờ lại là một con rắn trắng đang quằn quại giãy giụa, toàn thân nó trắng như tuyết, dài không đến một thước, đầu rắn đã bị vuốt băng gắn trên giày Nhạc Dương cắt thành ba khúc, tay Nhạc Dương bấu chặt vào chỗ bị cắn giữa ngón cái và ngón trỏ, rõ ràng là không ổn cho lắm.
Thì ra, Nhạc Dương thử kéo cái túi ngủ ra, xem nguyên nhân cái chết là gì, bỗng dưng tìm thấy một "cái xác" rắn trắng trông như cây gậy băng, thân rắn trắng như tuyết, thẳng đờ chẳng khác nào một thanh kiếm. Anh cầm con rắn nhỏ chưa đầy một thước ấy lên vung vẩy vài cái, xem ra chắc đã chết cứng rồi, nhất thời sơ ý, con rắn cứng đờ ấy bỗng ngoặt lại. Nhạc Dương giơ tay trái lên cản, con rắn trắng liền đợp ngay một phát vào gan bàn tay anh luôn, cảm giác tê ngứa tức khắc lan đến hệ thần kinh. Nhạc Dương từng thử nghiệm các loại độc rắn, lập tức có phản ứng, con rắn trắng ấy vẫn còn sống, hơn nữa còn là loại kịch độc.
Trương Lập nhét vội cuốn sổ nhật ký vào ba lô, tiện tay rút ra một sợi dây thừng, buộc chặt cổ tay Nhạc Dương qua lần áo. Nhạc Dương đã buông tay, đồng thời dùng miệng hút ra búng máu đầu tiên. Trương Lập hỏi: "Có độc hả?"
Nhạc Dương nhổ phẹt một đám cả máu lẫn nước bọt, khẽ gật gật đầu. Trương Lập liền ném ba lô xuống đất, kéo dây kéo, lấy hộp cấp cứu ra, tìm huyết thanh, bất kể là rắn độc gì, trước tiên cứ phải tiêm cho Nhạc Dương một mũi huyết thanh làm dịu độc tố đã, đồng thời lấy ra bình xịt thuốc ngừa rắn và phích nước, để Nhạc Dương súc miệng xong thì uống thuốc.
Một phút sau, Trương Lập lo lắng nhìn người bạn đồng hành, hỏi: "Thế nào rồi?"
Nhạc Dương nói: "Ghê gớm thật, thế này thì là bà bà là…" Trương Lập ngẩn người ra: "Cái gì hả?"
Tròng mắt Nhạc Dương đảo một vòng, vội lấy phích nước ra súc miệng, xem ra đầu lưỡi đã tê cứng lại mất rồi. Trương Lập đưa mắt nhìn, thấy gan bàn tay Nhạc Dương vẫn tím xanh tím đen lại, chưa thấy đỡ hơn chút nào, liền tóm lấy cổ tay định hút độc cho bạn. Nhạc Dương giằng tay ra, nhưng không được, Trương Lập gắt: "Đừng cử động, nếu còn muốn gặp cô Babatou của cậu thì ngoan ngoãn đứng yên đấy cho tôi!"
Nhạc Dương đang định nói gì đó, đột nhiên kêu lên: "Cẩn thận!" Đồng thời vung dao lên, một con rắn trắng khác tức thì bị chém đứt làm hai đoạn giữa không trung. Trương Lập cúi đầu, cái đầu rắn bị chém bay kia vừa hay sượt qua trán anh, đớp trúng vào vải lều. Trương Lập kinh hãi toát hết cả mồ hôi lạnh, ai ngờ được, ở chỗ này không chỉ có một con rắn độc chứ! Nhạc Dương nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài lều vẫn còn những tiếng lạo xạo, lần theo âm thanh ấy, liền thấy ở mép lều bạt có một con rắn trắng nữa đang ngọ ngoạy tính chui vào. Nhạc Dương liền nhấc chân lên giẫm chết nó ngay tại chỗ. Trương Lập đưa mắt nhìn nửa cái thân rắn không đầu vẫn nhúc nhích cựa quậy dưới đất, dòng suy nghĩ dường như đã rõ ràng hơn một chút. Anh sực nhớ đến loài rắn Miết Ty ở đỉnh núi tuyết trong truyền thuyết, lại còn cả Tuyết phong tam thánh trong Mật tông Tây Tạng nữa: rắn trắng, bọ cạp trắng, nhện trắng, những loài này đều sinh sản ở vùng lạnh giá băng hàn, thích quần cư, hại nhiều người và súc vật, người nào trông thấy, thảy đều không sống sót.
Tuy chưa thấy bọ cạp trắng, nhện trắng, nhưng con rắng trắng này, toàn thân lại óng ánh như tuyết, trốn trong khu rừng tháp băng, nếu không đụng tới thì ai có thể nhận ra được chúng đây chứ? Hai người không dám cẩu thả nữa, vội dỏng tai lên lắng nghe tiếng gió, sau khi xác nhận là không còn tiếng động gì lạ nữa, Trương Lập lại giúp Nhạc Dương hút thêm mấy miếng máu độc, cho tới khi máu rỉ ra chỗ vết thương chuyển thành màu đỏ tươi, anh mới súc miệng uống thuốc, rửa sạch chỗ vết thương.
Xử lý xong xuôi, Trương Lập lại hỏi bạn: "Thế nào rồi?"
Nhạc Dương cười gượng một tiếng, nói: "Huyết thanh ấy, hình như không được hiệu quả cho lắm," rồi nghe "bịch" một tiếng, cả người anh đã ngã lăn ra đất. Trương Lập vội đỡ Nhạc Dương lên, gắt gỏng mắng: "Thằng nhóc này, đừng có mà ngã xuống ở đây chứ, tỉnh đi, tỉnh đi nào! Con mẹ nó, chúng ta đã ngã từ trên cao như thế xuống mà còn không chết, bị con rắn trắng bé tí thế đợp cho một phát mà cậu đã không xong rồi sao? Đứng lên cho tôi! Nhạc Dương! Cậu là bộ đội đặc chủng cái mẹ gì thế! Trương Lập lắc mạnh người Nhạc Dương nhưng vẫn không thấy phản ứng gì, liền thử bắt mạch, thử hơi thở, cả nhịp thở lẫn mạch đập đều vẫn bình ổn, chẳng qua có hơi nhanh một chút. Trương Lập ủ rũ, cẩn thận đặt Nhạc Dương xuống, kéo xác chết ra ngoài, kiểm tra tỉ mỉ một hồi, đoạn đặt Nhạc Dương nằm trong túi ngủ, rồi quay sang lục lọi ba lô của người chết. Trong ba lô chỉ còn lại mấy thứ công cụ nặng nề để leo trèo trên vách băng, đồ ăn và những đồ dùng thiết yếu cho sự sống đa phần đều đã bị lấy đi hết, xem ra đã có người tới đây trước họ, hoặc cũng có thể là lúc đó có ba người, vì trên hộp sắt kia có ba cái khóa, còn nguyên do tại sao người đó để lại cuốn nhật ký không mang đi, tạm thời Trương Lập chưa nghĩ tới. Trương Lập chọn một cái đục băng vừa tay, thêm một cây gậy, ngoài ra lại chọn vài thứ nữa cho vào ba lô của mình. Bỗng lại nghe có tiếng trườn bò nhúc nhích, Trương Lập giơ đục lên bập xuống, chặt đứt đầu một con rắn trắng đang có ý định chui vào lều, dường như phía Đông Bắc lại có động tĩnh.
Không hiểu nổi là rốt cuộc là có bao nhiêu con rắn trắng nữa, lúc Trương Lập ra khỏi lều, sắc trời đã tối, bầu trời xám xịt tựa như một tấm vải bọc xác chết khổng lồ. Ngay lúc ấy, Trương Lập bỗng hít vào một hơi lạnh buốt, chỉ thấy ngọn tháp băng gần đó giống một cái bụng kiến đang đẻ ấu trùng vậy, hết con rắn này đến con rắn khác trào ra khỏi đỉnh tháp, có con cuộn tròn, có con thì bò lung tung khắp bốn phía. Lũ rắn trắng anh và Nhạc Dương giết chết chẳng rõ đã phát ra tín hiệu gì, không ngờ lại thu hút nhiều rắn đến thế. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
"Khốn kiếp thật!" Trương Lập chửi thầm trong bụng, trở về lều ôm Nhạc Dương đang nằm trong túi ngủ dậy, giọng cật vấn: "Còn chưa tỉnh hả? Chúng ta phải đi thôi! Chỗ này sắp bị bọn rắn kia bao vây rồi!" Nhưng Nhạc Dương vẫn đang hôn mê, Trương Lập không còn cách nào, đành lấy dây thừng buộc luôn bạn lên lưng, cõng ra khỏi lều, cũng chẳng biết phương nào hướng nào mới chuẩn, đành đi xa khỏi chỗ này rồi tính sau. Lần này thì thật đúng là gió tuyết tơi bời, rắn bạc cuồng hoan, Trương Lập cõng Nhạc Dương trên lưng, đi qua những tháp băng nhọn hoắt, chạy về phía chân trời tối tăm mù mịt…
° ° °
Trong thế giới màu trắng toàn băng tuyết, không có thực vật cũng chẳng có động vật, càng không có thức ăn, tóm lai là chẳng có một thứ gi hế; và trong cái khe nhỏ rộng chưa đầy một mét này, có ba con người đang gắng gượng hết sức để chống chọi, khi cơ thể đã tiêu hao sạch năng lượng sản sinh từ thức ăn, phát ra tín hiệu về cơn đói, cái lạnh lại càng nặng nề ghê gớm hơn. Quần áo rách bươm của họ không thể ngăn cản được những xúc tu ma quái của gió của băng, thân thể chỉ biết cuộn tròn lại hết mức có thể, bao nhiêu lỗ chân lông khắp toàn thân đều đóng kín, khóe miệng khẽ run run, đó không phải là tự nguyện, mà là phản ứng bản năng của cơ thể con người. Trác Mộc Cường Ba ôm chặt lấy Mẫn Mẫn, chỉ muốn hai người áp vào nahu chặt hơn chút nữa, gần hơn chút nữa, đẩy bật cái lạnh của cơn gió kia mang đến ra khỏi khe hở giữa hai người.
"Ánh mặt trời Hawaii ấm áp khó có thể tả bằng lời, cảm giác rất chân thực, anh có thể cảm nhận được, ánh dương tiếp xúc với làn da mình thật như thế nào, mỗi mảnh da nhỏ…" Đường Mẫn cuộn tròn mình trong lòng Trác Mộc Cường Ba, lắp bắp kể lại những nơi ấm áp cô từng đến, câu được câu mất. Trời đã tối đen, sương mù đã tan, đường nét cổ quái của vách núi càng khiến người ta thêm lạnh giá. Mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba vốn định mạo hiểm xông ra, nhưng vừa mới đi tới cửa khe nứt thì liền rụt trở về ngay, bởi vì họ trông thấy, một tảng đá cao bằng hai người, dài bằng ba người, "vù" một tiếng bay qua trước mặt, không biết đi về đâu…
Trong thế giới băng tuyết làm chúa tể tất cả này, trong thế giới gió núi có thể dẫn dắt vạn vật này, họ chỉ có thể cuộn mình ẩn nấp trong không gian chật hẹp ở đây, tựa như ba con cừu non bị thương, run rẩy nép mình vào với nhau, thân thể run lên nhè nhẹ. Giờ đây, thể lực đã không cho phép họ thực hiện những hành động có cự ly hoạt động dài hơn nữa, cơn đói và cái rét chà đạp giày vò cả cơ thể lẫn linh hồn họ một cách tàn khốc, thân thể lạnh đến cứng đờ cả ra, khiến hai người phải ôm chặt lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau mới đỡ được phần nào. Họ cổ vũ khích lệ lẫn nhau, không ngừng kể những cảnh tượng nắng nóng ấm áp, hòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút; họ phải kiên trì, không được ngủ, phải chờ đợi, chờ đợi đội trưởng Hồ Dương và những người khác đến.
"Ngày mai, trời vừa sáng, à không, có khi trời còn chưa sáng.. nói không chừng mấy người bọn đội trưởng Hồ Dương… họ… họ sẽ đến đón chúng ta thôi, không biết… không biết… đội trưởng Hồ Dương… sẽ mang theo… những gì nhỉ? Nếu… nếu… có… thể… mang… mang… một con bò Yak nướng thì tốt quá, giờ… giờ… anh… ăn được… hết… nguyên cả con bò Yak ấy chứ?"
"Đội trưởng Hồ Dương còn lâu mới nghĩ tới những chuyện… ấy… hoặc… họa… họa… họa may… có đồ cấp cứu… thì anh ấy… còn nghĩ… đến."
"Không… em… không hiểu… đội trưởng… Hồ Dương… kỳ thực… bên ngoài… thô lỗ… nhưng… con… người thì… tinh… tế lắm."
"Hì…"
"Cười… cười… cái… gì… em không tin à? Không tin… hỏi giáo quan… cô… cô ấy… chắc là biết đấy… giáo quan… giáo quan…? Giáo quan!"
Lữ Cánh Nam không trả lời, Trác Mộc Cường Ba tức thì cảm thấy trái tim mình như thắt lại, vội đưa tay huých thử, Lữ Cánh Nam liền ngã lăn ra đất theo cái chạm tay của gã. Trác Mộc Cường Ba hơi nghiêng người, ôm cả Đường Mẫn nhích lại gần Lữ Cánh Nam, thử chạm vào, chỉ thấy Thiết nương tử đã bị lạnh cứng thành một khối sắt, trên người chỉ còn vài chỗ vẫn hơi mềm mềm. Trác Mộc Cường Ba kinh hoảng kêu lên: "Không… không xong rồi…" Gã và Đường Mẫn cùng ôm nhau chống lạnh, vốn tưởng rằng Lữ Cánh Nam từng được huấn luyện Mật tu, chắc rằng chịu lạnh còn giỏi hơn hai người bọn họ, không ngờ rằng cô cũng không thể chống chọi nổi cái lạnh giá kinh hồn ở chốn đây. Gã nào có biết, nếu một người đã nguội lạnh trong lòng, vậy thì thân thể nào có đang gì chứ.
Trác Mộc Cường Ba bắt đầu hoảng loạn, trong cái tình huống này, nếu ngã xuống ở đây, rất có khả năng Lữ Cánh Nam sẽ không còn được thấy vầng dương của ngày hôm sau nữa. Gã vội hỏi: "Làm sao… làm sao… làm sao bây giờ?" Đường Mẫn biết tình thế cực kỳ nghiêm trọng, vốn rằng cô không hề có ý định đưa ra đề nghị này, nhưng giờ thì không thể không nghĩ đến nó nữa rồi, đành thấp giọng run run nói: "Bị… bị… đông cứng rồi! Chúng… chúng ta… ba người… phải… phải ôm chặt lấy nhau… bằng không, ai… ai cũng không… chịu nổi đâu…"
Trác Mộc Cường Ba lẩm bẩm nói: "Anh hiểu chứ… thực ra… chúng ta nên làm như vậy từ sớm hơn mới phải…" Gã cởi bộ quần áo rách bươm trên người Lữ Cánh Nam ra, ôm cả cô vào lồng ngực rộng lớn của mình, để da thịt áp chặt vào với nhau, dùng hơi ấm cơ thể mình làm mềm đi thân thể vốn rất mềm mại nhưng đã bị giá lạnh làm cho trở nên cứng như sắt đá kia. Những va chạm băng lạnh làm ba người dần dần hồi phục, nhất thời, cả Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn đều không nói gì. Trong hoàn cảnh này, dường như không nên nghĩ về những điều luân lý hay đạo nghĩa, tất cả, chỉ là để sống, để tiếp tục sống!
Thân thể băng lạnh của Lữ Cánh Nam dần dần ấm trở lại, bắt đầu mềm đi, làn da căng đầy tính đàn hồi áp sát vào người Trác Mộc Cường Ba, dính chặt với Đường Mẫn. Trác Mộc Cường Ba và Đường Mẫn thử gọi tên Lữ Cánh Nam, cần phải đánh thức cô tỉnh lại, không thể để mất ý thức như thế này được. Thử hết lần này tới lần khác, âm thanh run run cứ gọi mãi gọi mãi, cuối cùng cũng gọi được Lữ Cánh Nam từ chốn âm ty địa ngục trở về, cánh tay săn chắc ấy khẽ động cựa, rồi sau đó tựa hồ như dùng hết sức lực toàn thân, ôm chặt lấy sống lưng Trác Mộc Cường Ba theo bản năng, tay kia gác lên cánh tay Đường Mẫn, giống như hai con chó con cùng lúc tìm thấy bầu sữa mẹ, bám chặt lấy tấm thân cao lớn tráng kiện đó, tranh giành từng tấc cơ thể một. "Nước… nước…" là câu đầu tiên của Lữ Cánh Nam khi tỉnh lại. Tìm nước ở đâu bây giờ? Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn Đường Mẫn, chỉ thấy cô giận dỗi ngoảnh đầu đi, vùi mặt vào trong ngực gã. Trác Mộc Cường Ba cẩn thận rút một cánh tay ra, vét một nắm tuyết ở chỗ rìa khe nứt, bỏ vào miệng ngậm cho tan đi, rồi mớm từng chút, từng chút một, tới khi Lữ Cánh Nam không cần nữa mới dừng. Khi cánh tay rút vào trong đống áo lùng thùng, một tấm thân khẽ run lên như chạm phải điện, Trác Mộc Cường Ba cũng không biết nên đặt tay vào chỗ nào nữa, nhưng rồi ngay sau đó đã bị một người ôm chặt lấy, áp vào lưng cô, tựa hồ như không chịu để gã buông ra nữa.
° ° °
Cùng lúc ấy, không biết là cách đó bao xa, trong rừng tháp băng, Trương Lập và Nhạc Dương đang ngồi đối diện với nhau. Tình hình bọn họ cũng đỡ hơn một chút, trong ba lô vẫn còn nguồn lửa, lại còn cả một ít thức ăn nữa, nhưng không có lều bạt. Trương Lập cũng không biết mình đã cõng Nhạc Dương chạy được bao xa, chỉ biết là muốn tìm một nơi tương đối an toàn náu thân tạm. Chốn trời băng đất tuyết này quả thực không thể nào ngủ ngoài trời nổi, Trương Lập bất đắc dĩ, đành gõ gõ lên từng tháp băng một, anh biết rõ, ở giữa rừng tháp băng nơi lũ rắn trắng hoành hành này, nhất định không chỉ có một chiếc lều bạt. Những người từng lựa chọn đi theo lối bên dưới khu vực băng nứt, nếu nhất thời không thể vượt qua được Tây phong đới, lại không muốn tay trắng ra về, nhất nhất họ đều sẽ lựa chọn khu rừng tháp băng tương đối bình yên làm nơi hạ trại. Nhưng những người ấy nào có ngờ rằng có lũ rắn trắng gần như vô hình, lại có cả tuyết yêu đáng sợ, đang chờ đợi bọn họ trong bãi tha ma màu trắng này.
Trương Lập chọn một chiếc lều bạt to nhất, "tháp băng" hình thảnh bởi nó cũng cao nhất trong số những "tháp băng" tương tự. Anh kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi xác định chắc chắn rằng không còn rắn độc, mới đặt Nhạc Dương vào trong lều, rồi bới tìm được một cái đèn dầu kiểu cũ, đốt cho tan băng, rồi bật lửa lên, cẩn thận dịch chuyển những xác chết đã đông cứng sang một bên, nói mấy lời tỏ lòng thành kính, rồi sắp xếp điều chỉnh một lượt các thứ bên trong.
Xong xuôi đâu đấy, Trương Lập trở lại tron gl ều, kiểm tra lại tình hình cơ thể Nhạc Dương, thằng khỉ này, nhịp thở nhịp tim đều đã dần trở về bình thường, chứng tỏ rằng huyết thanh kia vẫn có hiệu quả, chẳng qua nọc rắn quá độc. Trương Lập thấy bộ dạng ngủ say sưa của Nhạc Dương, còn mình thì chạy trối chết giữa đàn rắn bao vây, thật đúng là tức không chịu nổi, đột nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ, liền bợp luôn cho Nhạc Dương hai cái tát bên ngoài mũ đội đầu, vừa tát vừa gọi: "Tỉnh đi, tỉnh lại đi!" Cú đầu tiên là hy vọng Nhạc Dương có thể tỉnh lại, thấy anh chàng vẫn không có phản ứng, cái tát thứ hai đã nhẹ đi nhiều, đến cái thứ ba thì anh chỉ giơ tay lên mà không đánh xuống. Trương Lập thở dài một tiếng, kéo thân thể Nhạc Dương ra lại gần cái đèn hơn chút nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh lẩm bẩm: "Cậu đúng là đồ ngu lâu hưởng thái bình, làm tôi mệt phờ cả ra rồi đây này. Hôm này xem ra chúng ta không thể không ở lại đây qua đêm rồi, tôi đã lắp đặt thiết bị phát xạ tia lasser ở ngoài kia rồi, nếu đội trưởng Hồ Dương và mấy người kia không gặp phải chuyện gì, nhất định họ sẽ tìm được chúng ta. Chỉ hy vọng đêm nay gió to một chút, tốt nhất là đừng có tuyết yêu xuất hiện. Người anh em, cùng cầu nguyện với tôi nào."
Một lúc sau, anh lại nói: "Mau tỉnh lại đi! Rốt cuộc là cậu định ngủ đến lúc nào thế! Tôi nói cho cậu biết, đồ ăn chỉ còn lại một chút xíu thôi đấy! Cậu không dậy là tôi ăn hết tất cả đấy nhé"…
"Này, vẫn chưa ngủ đã hả? Thực sự là tôi đói quá rồi, tôi để lại cho cậu một phần nhé, còn công bằng hay không ấy à, tôi nghĩ là cũng bằng nhau đấy, nếu cậu không nói gì, tức là đồng ý rồi nhé…"
"Thôi bỏ đi… cứ đợi cậu tỉnh lại rồi tính sau… tỉnh lại đi! Mau tỉnh lại cho tôi!"…
Trương Lập thực sự đã hơi đói khát và mệt mỏi, nhưng vẫn kiên trì đợi Nhạc Dương tỉnh lại. Hơi thở, nhiệt độ, nhịp tim của Nhạc Dương đều đã hết sức bình thường, nhưng cứ mãi không chịu tỉnh dậy. Trương Lập không có việc gì làm, liền giở cuốn nhật ký của Đường Thọ ra xem, cố gượng chống cự lại cơn đói và cái lạnh.

back top