Chương 97: Sụp đổ hoàn toàn
Khoảng thời gian tiếp sau đó trở thành những ngày tháng dày vò nhất trong đời Trác Mộc Cường Ba. Mỗi ngày đều bị những âm thanh phẫn nộ pha lẫn thê lương bao vây, dường như không lúc nào ngơi suốt hai tư tiếng đồng hồ; trên cửa bị bôi đầy các thứ ô uế bẩn thỉu và những dòng chữ đỏ như máu; dù đi tới đâu, cũng có người đuổi theo chửi mắng gã, đánh gã, khóc lóc với gã, cầu xin gã… Trác Mộc Cường Ba, người đàn ông cao một mét tám vạm vỡ ấy, không ngờ lại bị người ta vây trong căn phòng nhỏ chưa đầy năm mét vuông mà không dám ra ngoài. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, gã đã gày đi trông thấy.
Trác Mộc Cường Ba ẩn nhẫn chịu đựng những lời nhiếc móc, trong lòng vẫn không ngừng tự trách bản thân, tinh thần bị giày vò, nhưng từ đầu chí cuối gã vẫn không nghĩ được, tất cả những chuyện ấy rốt cuộc tại sao lại xảy ra. Cho đến một hôm, một nhân viên cũ không quản ngại đường xa tìm đến căn nhà nhỏ gã thuê trọ, Trác Mộc Cường Ba mới vỡ lẽ. "Tổng giám đốc Trác, anh ở đây thật à? Anh vẫn ở đây làm gì chứ? Mau chạy đi! Có người đã đưa địa chỉ này của anh lên mạng, còn cố tình ghi rõ thân phận người chịu trách nhiệm pháp lý của Công ty Thiên Sư trước đây của anh nữa, thêm vào có mấy trang mạng khoa trương thổi phồng lên, giờ tin đồn đã lan đi khắp nơi rồi, tất cả các hộ nuôi chó ngao trên toàn quốc đều đang đến đây cả đấy. Khoản nợ hai chục triệu đó, chỉ là con số tuyên bố ra lúc xin tòa án cho phá sản thôi, kỳ thực không biết lúc đó đã nợ bao nhiêu tiền rồi, phúc lợi đãi ngộ của tất cả công nhân viên năm đó đều tăng lên gấp đôi hoặc hơn cơ mà. Tổng giám đốc Trác, anh nghĩ thử xem, điều đó phải đổi bằng bao nhiêu gia đình thê lý tử tán, tan cửa nát nhà chứ? Đám người kia coi như là còn văn minh, những đám tới sau, mới là những người bị hại thê thảm nhât, tin tức bị bít kín nhất. Bọn họ chẳng biết gì hết, chỉ biết anh chính là người chịu trách nhiệm; giờ họ đã chẳng còn gì nữa rồi, không đến tìm anh để than nghèo kể khổ đòi nợ đâu, mà là đến để liều mạng đấy! Tổng giám đốc Trác, anh không hề biết gì cả, đây không phải lỗi của anh, hậu quả này không nên do anh gánh chịu mới phải!"
"Chạy?" Trác Mộc Cường Ba cười thê thảm, "Chạy đi đâu bây giờ? Những người đó tín nhiệm công ty chúng ta nên mới mua chó ngao giống do chúng ta cung cấp, giờ đây họ thê ly tử tán, tan cửa nát nhà, thế mà tôi lại chạy sao? Trách nhiệm này tôi không nên gánh vác, vậy thì, cũng phải có người gánh vác trách nhiệm này chứ! Ai? Ai đứng ra gánh vác trách nhiệm này đây?"
Người công nhân cũ lẩm bẩm nói: "Anh đừng nổi nóng, tổng giám đốc Trác, tôi biết tâm trạng anh không dễ chịu chút nào. Nói thực lòng, chiêu này của giám đốc Đồng cũng tuyệt tình quá, hợp đồng khi ấy chế định tương đối tỉ mỉ, giờ đây công ty phá sản, những hộ nuôi chó ngao đó căn bản không thể kiện cáo được bất cứ ai, cầm bản hợp đồng đó, dù kiện thế nào thì họ cũng thua thôi. Tình cảnh của họ đúng là rất thê thảm, chúng ta có thể thương hại họ, nhưng mà, tổng giám đốc Trác, anh cứ nhẫn nhục chịu đựng họ xỉ vả như vậy cũng có tác dụng gì đâu chứ. Nếu thực lòng anh muốn giúp đỡ họ, giúp đỡ những công nhân viên cũ như chúng tôi… vậy thì xin anh hãy đứng dậy đi! Chỉ cần tổng giám đốc Trác vung tay hô một tiếng, những người cũ như chúng tôi ắt sẽ đều theo anh, chúng ta làm lại từ đầu… Tổng giám đốc Trác, tôi… tôi theo anh mười năm rồi… tìm chó ngao giống, khai thác thị trường, xây dựng cơ sở, khó khăn gì mà tôi chưa vượt qua chứ? Hồi đó, bọn tôi ngày ngày thấy anh cũng lao động với các nhân viên, chúng ta làm hăng say biết nhường nào! Tổng giám đốc Trác, chỉ cần anh không ngã xuống, thế nào chúng ta cũng có ngày đứng lên được! Tổng giám đốc Trác, nah nói câu gì đi chứ…" người công nhân cũ cứ nói mãi, nói mãi, cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt. Trác Mộc Cường Ba ôm chặt bờ vai anh ta, hồi lâu sau cũng không nói được lời nào.
Bao nhiêu đôi mắt, bao nhiêu giọng nói, bao nhiêu nguyện vọng, tất cả đều quấy tung lên thành một đống trong óc Trác Mộc Cường Ba, khiến lòng gã đau như dao cắt, đầu muốn vỡ tung ra, chỉ trong vòng một hai tháng ngắn ngủi, gã đã nếm đủ lòng người ấm lạnh, gã không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Từ đầu chí cuối gã vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Đồng Phương Chính lại làm như vậy, tại sao, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt gã đến thế? Đó có còn là Đồng Phương Chính mà gã đã quen biết nữa hay không? Một đêm mưa to như thác, gã chạy đến cửa Công ty Nuôi luyện chó ngao Phương Chính mà gào lên: "Đồng Phương Chính! Tại sao! Tại sao anh lại làm như vậy với tôi! Rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ! Anh ra đây! Tại sao anh trốn tránh không muốn gặp tôi! Anh ra đây!..." Chỉ có cơn mưa lạnh vô tình đáp trả lại tiếng hét của gã.
Rồi sau đó, gã đổ bệnh…
Một loạt đòn giáng liên tiếp đã khiến người đàn ông có tấm thân như sắt thép này ngã bệnh. Người đàn ông đã từng băng qua rừng mưa nhiệt đới, leo núi tuyết, xuống mộ cổ, chạm vào đủ thứ cơ quan bẫy rập, bất cứ hoàn cảnh tự nhiên tàn khốc nào cũng không thể khiến gã gục ngã, cuối cùng cũng ngã bệnh! Người bạn hợp tác mà gã thành tâm đối đãi, coi như anh em đã bán đứng gã! Gã thực không sao hiểu nổi, người bạn mà gã hiểu rõ, đã quen biết nhiều năm kia, sao lại đột nhiên trở mặt vô tình, dùng kế tàn độc, ép buộc gã đến nước cùng đường tuyệt lộ như thế. Nhưng, chuyện xảy ra tiếp sau đó, Trác Mộc Cường Ba lại càng không thể ngờ đến…
Trác Mộc Cường Ba nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện ở Thượng Hải, một mình ngửa mặt lên trần nhà. Gã nghĩ rất nhiều, nghĩ rất nhiều, nếu không phải trước đây đã mua bảo hiểm y tế, e rằng giờ đây cả tiền nằm viện gã cũng chẳng trả nổi nữa.
Một bác sĩ trẻ đeo kính cầm bệnh án đến trước giường Trác Mộc Cường Ba, cất tiếng hỏi: "Ông Trác phải không? Là thế này, lát nữa chúng tôi sẽ xét nghiệm tủy sống cho ông, hy vọng ông có thể hợp tác."
"Cái gì mà xét nghiệm?" Trác Mộc Cường Ba ngẩn người ra, "Tôi chỉ bị cảm nặng, giờ đã đỡ nhiều rồi, sao còn phải xét nghiệm nữa?"
Người bác sĩ trẻ giải thích: "Ông Trác, là thế này, chúng tôi phát hiện máu của ông có chút bất thường, để xác định nguyên nhân căn bệnh, chúng tôi dự tính sẽ xét nghiệm tủy sống cho ông. Đây chỉ là phẫu thuật rất nhỏ, đảm bảo sẽ không gây bất cứ tổn thương gì cho ông cả. Một khi xác định được nguyên nhân căn bệnh rồi, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại phương án trị liệu, cũng là để ông sớm ngày bình phục thôi."
Sau khi rút tủy, mãi vẫn chưa thấy các bác sĩ trả lời, Trác Mộc Cường Ba lấy làm khó chịu, chuẩn bị xuất viện, thì lúc này một vị bác sĩ họ Đại mới ngập ngừng hỏi: "Ông Trác, ông có một mình thôi à? Gia đình có người thân nào đến không?"
Trác Mộc Cường Ba nhíu mày, gã cũng biết, bác sĩ trong bệnh viện hỏi bệnh nhân có người thân nào ở đây không, điều này chẳng phải là tin tốt lành gì, ngữ khí bỗng trở nên nặng nề: "Không có, tôi chỉ có một mình ở Thượng Hải, có chuyện gì, anh cứ trực tiếp nói với tôi là được! Đừng vòng vo tam quốc nữa, có chuyện gì, tôi có thể chịu đựng được hết? Lẽ nào có u bướu gì hả? Hay là, tôi đã bị bệnh AIDS?"
Thấy bác sĩ đại hơi do dự, Trác Mộc Cường Ba lại nói: "Nếu không có chuyện gì, vậy thì tôi làm thủ tục xuất viện đây."
Khi ấy, bác sĩ Đại mới nói: "Ông Trác Mộc Cường Ba, với cương vị là bác sĩ điều trị của ông, tôi có nghĩa vụ phải thông báo với ông rằng, thông qua kết quả phân tích tủy sống, chúng tôi sơ bộ chẩn đoán, ông mắc chứng tế bào máu biến dị ác hóa."
Trác Mộc Cường Ba ngẩn ra mấy giây, rồi mới hỏi: "Thế… thế nghĩa là sao?"
Bác sĩ Đại đáp: "Nói cách khác, chính là… ông bị… ung thư máu."
Máu trong người Trác Mộc Cường Ba như sôi lên cuồn cuộn, quả tim đập "bình bình bình" như muốn phát cuồng. Ung thư máu! Chỉ nghe tên thôi đã khiến người ta phải kinh khiếp… Bác sĩ Đại cúi đầu nói tiếp: "Có lẽ tôi nên dùng phương pháp biểu đạt uyển chuyển hơn, nhưng dù như thế nào, cũng đều là một kết quả đó, tôi cho rằng, trực tiếp nói thẳng ra với anh vẫn tốt hơn, Hơn nữa, theo phán đoán sơ bộ của chúng tôi, đây là loại hình ung thư máu mới nằm ngoài phạm vi hiểu biết của y học hiện nay. Chúng tôi… ừm… có thể nói là lần đầu tiên tiếp xúc với ca bệnh như thế này."
Trác Mộc Cường Ba đờ người ra, xưa nay gã chưa từng nghĩ đến, mình và chữ "ung thư" sẽ có liên hệ với nhau, lại còn là một dạng ung thư máu hoàn toàn mới, đến cả bệnh viện nổi tiếng hàng đầu như ở đây cũng mới lần đầu tiếp xúc nữa chứ. Gã không sao hiểu nổi, thân thể mình như thế này, sao lại "có duyên" với bệnh ung thư được cơ chứ. Lẽ nào, lần này đúng là gặp tai nạn khó thoát rồi?
Kế đó, bác sĩ Đại lại nói rất nhiều, toàn là những lời mấy vị bác sĩ ở bệnh viện Lahsa đã từng nói với Lạt ma Á La và mấy người khác, đại ý là mong gã phối hợp với bệnh viện triển khai công việc, gắng hết sức điều trị, còn có thể miễn phí trị liệu, dù sao thì đây cũng là một căn bệnh hoàn toàn mới, trước nay chưa từng có báo cáo y học nào cả ở trong và ngoài nước nhắc đến.
Trác Mộc Cường Ba nghe nửa hiểu nửa không, nhất thời gã đã mất đi năng lực tư duy, hồi lâu sau mới có phản ứng, lẩm bẩm nói: "Căn bệnh… căn bệnh này của tôi, có chữa được không?"
Bác sĩ Đại đáp: "Ờ, chuyện này thì tôi rất khó đảm bảo với anh, vì những triệu chứng xuất hiện trên người anh chúng tôi cũng chưa gặp bao giờ. Trước mắt, để xử lý những ca bệnh tương tự, chúng tôi chủ yếu sử dụng phương pháp thay tủy sống và hóa trị liệu. Hiện nay, việc trị liệu bệnh máu trắng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với những năm 90 rồi, tỉ lệ sống là năm mươi phần trăm. Đương nhiên, tỉ lệ chữa khỏi ở một số loại hình bệnh máu trắng còn có thể cao hơn một chút nữa."
Trác Mộc Cường Ba biết, tỉ lệ chữa khỏi mà bác sĩ nói, là chỉ tỉ lệ sống sót sau năm năm quan sát kể từ khi kết thúc điều trị. Như vậy mà chỉ có 50% còn bệnh mà gã mắc, lại là một loại hình cả bác sĩ cũng chưa từng thấy bao giờ, tỉ lệ sống sót liệu có bao nhiêu chứ? 10%? 20%? Gã nghĩ tới đây, liền hỏi luôn. Bác sĩ Đại lắc đầu: "Tôi không dám khẳng định, nhưng bệnh tình của anh đã nghiêm trọng lắm rồi, có thể cầm cự đến lúc này, thậm chí là khiến tôi kinh ngạc trước tình trạng sức khỏe của anh đấy."
Trác Mộc Cường Ba ngây ra, nói như vậy có khác nào bảo với gã rằng, bệnh của anh hết chữa được rồi, ở lại cho chúng tôi làm thí nghiệm đi! Bác sĩ Đại cũng biết mình lỡ lời, vội bổ sung: "Nhưng, dù chỉ có một phần trăm, một phần nghìn, một phần vạn hy vọng, anh cũng phải kiên trì!"
Trác Mộc Cường Ba xua tay nói: "Bác sĩ, anh nói cho tôi biết, nếu tôi không tiếp nhận điều trị, thì còn sống được bao lâu nữa?"
Bác sĩ Đại nhìn gã với ánh mắt cảm thông, trầm giọng nói: "Nếu dựa theo tình trạng của anh bây giờ, có thể sống được hơn một năm nữa là kỳ tích rồi."
"Một năm, thì ra, tôi chỉ còn một năm nữa thôi sao?" Trác Mộc Cường Ba chán ngán ủ dột quay người đi. Bác sĩ Đại vội cuống quýt nói: "Anh Trác, anh thật sự không suy nghĩ gì về đề nghị của tôi sao? Nếu anh chịu nghĩ một chút, anh sẽ thấy mình làm vậy là cống hiến cho toàn nhân loại đấy."
Bác sĩ Đại không nói thì còn đỡ, nói vậy, Trác Mộc Cường Ba thật chỉ muốn kéo anh ta xuống dần cho một trận, cống hiến cho toàn nhân loại ư? Dựa vào cái gì mà muốn hy sinh một mình tôi để cống hiến cho toàn nhân loại chứ! Bác sĩ Đại thấy Trác Mộc Cường Ba kiên quyết không chịu, đành thở dài vỗ vỗ lên lưng gã nói: "Thôi… anh về nhà bảo vợ nấu cho mấy món ngon, đi du lịch, thăm thú mọi nơi, hưởng thụ cuộc sống đi vậy!"
Trác Mộc Cường Ba thật lòng chỉ muốn chửi cho anh ta mấy câu, "Có cái kiểu nói chuyện như vậy sao? Anh làm bác sĩ cái rắm chó gì thế?" nhưng cuối cùng, gã vẫn nhẫn nhịn. "Hưởng thụ cuộc sống đi vậy…" gã trầm ngâm lặp lại câu nói đó, thân tâm đều quá mệt mỏi, vốn chỉ muốn khóc rống lên, nhưng kết quả thành ra một nụ cười thê lương méo xệch.
Trác Mộc Cường Ba kéo lê bước chân nặng nề ra đến đại sảnh bệnh viện, ngửa mặt lên nhìn mái vòm, thấy bên trên dán đầy gạch men sứ ghép thành hình chúa Jesus, Đức mẹ Maria và các thiên sứ. Trác Mộc Cường Ba thầm đau đớn nói: "Lẽ nào, thực sự là trời muốn giết ta? Rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì chứ?"
Đúng khoảnh khắc Trác Mộc Cường Ba đặt chân bước ra khỏi bệnh viện, gã đột nhiên nhớ lại ánh mắt kiên quyết của Lữ Cánh Nam lúc chia tay, cô nói với gã "hãy bảo trọng", tại sao cô lại nói câu ấy? Lẽ nào cô đã biết được điều gì đó rồi sao? Cô biết từ lúc nào? Gần đây gã chỉ nằm bệnh viện hai lần, một lần là hơn nửa năm trước, lần đó ngoài truyền máu cho Mẫn Mẫn, còn làm gì nữa nhỉ? À! Đúng là lần đó! Phải rồi, mình mắc bệnh ung thư máu thời kỳ cuối, sao bản thân lại hoàn toàn không có cảm giác gì thế nhỉ? Điều này hoàn toàn không hề phù hợp với những lý thuyết của y học hiện đại một chút nào cả. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng hiểu ra, từ "cổ độc" mà Lữ Cánh Nam hết lượt này tới lượt khác nhấn mạnh nghĩa là gì… Gã đã trúng phải cổ độc. Gã cũng nhớ lại nét mặt của Lạt ma Á La khi thấy mình ngâm trong hồ nước, đó tuyệt đối không phải niềm hân hoan vì đã trị dứt bệnh, mà ngược lại còn có chút gì đó nặng nề hơn. Cổ độc mà gã trúng phải căn bản chưa được giải trừ đi hết, mà đã ăn sâu vào cốt tủy, từ đó đến nay vẫn không ngừng gặm nhấm sinh mạng của gã! Đội trưởng Hồ Dương về sau đã từng nhắc đến, lúc băng qua núi tuyết, vì một lý do gì đó mà Lữ Cánh Nam không thể để chậm trễ thêm một năm, chắc là vì một người nào đó, hóa ra kẻ ấy không phải ai khác, mà lại chính là gã!
Lạt ma Á La, Lữ Cánh Nam, bọn họ đã biết gã là người trúng cổ độc, cũng biết gã không còn sống được bao lâu nữa, nhưng đồng thời họ cũng bó tay không biết phải làm sao, và cũng biết y học hiện đại sẽ không thể làm gì trước thứ cổ độc quái ác này. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lữ Cánh Nam nôn nóng muốn tìm được Bạc Ba La thần miếu như vậy, không chỉ vì ngày tháng của gã chẳng còn được bao lăm, mà còn bởi cô hy vọng có thể tìm được phương pháp chữa trị cho gã trong thần miếu! Trác Mộc Cường Ba tưởng chừng như mặt đất dưới chân trầm hẳn xuống, thì ra mình không còn bao nhiêu ngày tháng trên đời này nữa rồi!
"Toét…" tiếng còi xe làm gã giật mình sực tỉnh, Trác Mộc Cường Ba vất vả né tránh mấy chiếc xe lao tới, bản thân gã cũng không hiểu làm thế nào mà gã về được căn phòng nhỏ đó, tựa hồ những lời mắng nhiếc, những cú đánh đập kia đều không gợi cho gã bất cứ cảm giác gì. Những thứ ô uế bẩn thỉu ném lên mình, gã cũng coi như không thấy. Mấy ngày liền, gã đi khắp các bệnh viện ở Thượng Hải, đáp án vẫn giống hệt như nhau: gã bị ung thư giai đoạn cuối, chẳng sống được bao lâu nữa, nếu ở lại thì được miễn phí trị liệu, làm vật thí nghiệm cho y học, còn muốn về nhà thì cứ về mà ngoan ngoãn chờ chết. Gã vẫn còn một năm nữa, một năm thì làm được những gì chứ? Trác Mộc Cường Ba cần được nói chuyện, gã rất muốn tìm một người chịu lắng nghe tâm sự của mình, nhưng tìm người đó ở đâu đây? Gã nhớ đến những người thân, cha, mẹ… không thể nói, Mẫn Mẫn… ừm, con nhỏ đó… Anh… cuối cùng khi không thể chịu đựng được nữa, gã cầm chiếc điện thoại lên tay, chỉ tiếc là, đầu dây bên kia mãi vẫn không có ai nghe máy. Một lần, hai lần, ba lần… âm bận trong điện thoại vang lên liền mấy tiếng đồng hồ, bàn tay Trác Mộc Cường Ba đã không còn sức mà giơ điện thoại lên nữa. Gã dựa người dưới cửa sổ, ngồi sát vào tường, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, trong lòng vừa buồn vừa khổ, bên cạnh không có lấy một người để dốc bầu tâm sự. Gã có cảm giác, mình như thể một đứa con côi bị vứt bỏ giữa chốn hoang dã, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy bầu trời tang tóc, thú rừng vây quanh, vậy mà còn muốn giúp đỡ những người nghèo khổ khó khăn kia nữa chứ, thật nực cười, thì ra ốc còn chẳng mang nổi mình ốc. Trong một đêm, hai bên tóc mai của Trác Mộc Cường Ba đã lấm tấm điểm bạc, cả con người gã, dường như cũng hoàn toàn biến đổi…
Trác Mộc Cường Ba gọi điện thoại, tìm bạn cũ vay hai mươi nghìn NDT. Đổi lại là lúc trước, gã không bao giờ mở miệng vay bạn bè số tiền như thế, nhưng giờ thì tấ cả đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Gã muốn hưởng thụ cuộc sống này. Sống như thế nào mới coi là hưởng thụ đây? Trác Mộc Cường Ba cũng không rõ nữa. Trong thế giới của gã, cuộc sống, chính là liên tục khiêu chiến với những khó khăn tưởng chừng không thể chiến thắng được, gã đã từng vô số lần thành công, mà cho dù thất bại, thì cũng lập tức đứng lên được, mà còn đứng cao hơn trước, nhìn xa hơn trước khi bị vấp ngã nữa. Cho tới lần này, gã mới thực sự nếm trải mùi vị của thất bại, cảm giác thất bại triệt để ấy… trước ông trời, sức người sao mà nhỏ bé mong manh đến thế. Con người có thể đấu tranh với số phận, nhưng sức một người liệu có thể ngăn cản được ngọn núi lửa sắp bùng phát hay không? Không thể. Con người có thể khiêu chiến với cực hạn, vượt qua bản thân, nhưng sức một người liệu có thể khiến cả địa cầu ngừng quay hay không? Không thể. Con người có thể chiến thắng tất thảy đồng loại của mình, có lẽ còn có thể chinh phục tất cả những động vật khác nữa, nhưng với sức một người, có thể khiến bãi bể thành nương dâu, thời không xoay chuyển, trăng chuyển sao dời hay không? Không thể! Không thể! Không thể!
Trác Mộc Cường Ba từng tin tưởng rằng, chỉ cần nỗ lực, thì nhất định có thể thành công, nhưng lần này, dường như đường hướng của gã đã sai lầm, Tử kỳ lân là một thần thoại, nó chỉ nên tồn tại trong những câu chuyện cổ tích, người phàm không được khinh nhờn mà chạm đến. Trác Mộc Cường Ba nhớ lại một câu cách ngôn cổ xưa, đại ý nói rằng, thần thánh trên trời đã sáng tạo ra thế giới này, nhưng lại giấu bản tướng của nó đi, khiến người ta không nhìn thấy, nếu để con người phát hiện ra bản chất của thế giới này, thế chẳng phải người ấy đã trở thành thần rồi hay sao? Phàm có người nào muốn đi tìm chân tướng, ắt sẽ bị trời tru đất diệt. Giờ đây, tất cả những gì gã đang làm, tựa hồ đang muốn bưng một câu chuyện thần thoại ra hiện thực rành rành, vì vậy, hiện thực ắt sẽ giáng trả cho gã một đòn vô tình, trời và người cùng oán hận, nhân thần thảy đều căm phẫn, tất cả đều vô tình tước đoạt mọi thứ gã từng sở hữu, đánh gã rơi xuống chốn địa ngục nhân gian không thể ngóc đầu lên nổi nữa.
Mình đã mất gia đình, lại mất cả phương hướng để nỗ lực cố gắng, giờ thì cả sự nghiệp và sinh mệnh cũng mất luôn, đúng là đã không còn gì cả, trong những ngày tháng ít ỏi còn lại, mình sẽ sống vì cái gì đây? Ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì chứ? Trác Mộc Cường Ba cầm khoản tiền kia, chạy trốn khỏi căn phòng nhỏ nơi gã ngày ngày bị nhiếc móc chửi bới, bắt đầu ra ra vào vào các quán rượu, sàn nhảy, để tiếng nhạc cuồng loạn và rượu mạnh cháy cổ họng khiến gã tê liệt, quên đi hết thảy mọi phiền não, quên rằng mình đang sống hay đang chết, quên hết mọi sự đã xảy ra, chỉ coi như là một giấc mộng. Đó chỉ có thể là một giấc mộng mà thôi, nếu không phải mộng, tại sao chỉ trong một đêm, gã lại chẳng còn gì hết như thế? Thế nhưng mỗi khi tỉnh lại với cái đầu đau như búa bổ, ánh dương chói mắt lay động, bên cạnh gã, người đi đường qua qua lại lại, họ cũng nhúc nhích đờ đẫn như những cái máy, tại sao họ cứ theo gã mãi như thế? Những gương mặt đờ đẫn không chút biểu cảm ấy, sao lại áp sát vào mặt gã như thế, giấc mộng tàn khốc đáng sợ ấy, lại tái hiện một lần nữa, hết sức chân thực. Vậy là, gã chỉ có thể tiếp tục kiếm tìm cơn say.
Mỗi lần uống đến trời đất quay cuồng, đầu nặng chân nhẹ, Trác Mộc Cường Ba lại thỏa mãn ngắm nhìn những thân thể vặn vẹo trên sàn nhảy kia, những người đó chỉ biết tìm kiếm khoái cảm trong sự ma sát với những làn da chẳng hề quen thuộc, sống cho qua một đêm dưới tác dụng hưng phấn của chất cồn. Ha ha, đây chính là hưởng thụ cuộc sống, thì ra đây chính là hưởng thụ cuộc sống… Gã hài lòng lắc lư cái bàn mà hát vang, khoan khoái cười rộ lên, nhưng lần nào cũng cười ra nước mắt.
Lại một buổi hoàng hôn nữa trôi qua, Trác Mộc Cường Ba tỉnh lại nơi góc phố, sao mình lại ở đây nhỉ? Bị ai ném ra chăng? Gã chẳng còn nhớ những chuyện ấy nữa. Người qua đường cũng chẳng ai có thể nhận ra, gã đàn ông cao lớn nằm vật ra nơi góc đường kia đã từng chường mặt trên trang bìa vô số tạp chí, từng khảng khái hùng hồn trình bày ở vô số hội nghị. Giờ đây, gã chỉ là một gã say nằm vật ra bên lề đường mà thôi.
Trác Mộc Cường Ba loạng choạng bò dậy, việc đầu tiên mà gã thường làm trong những tình huống như thế này, chính là dùng đầu đập mạnh mấy cái vào góc tường. Đau! Đau quá! Không ngờ vẫn còn cảm giác đau đớn, thì ra hôm nay mình vẫn còn sống à? Hôm nay, lại đi đâu bây giờ? Gã hoang mang lê bước, giống như đa số những người khác, để mặc đôi chân đưa mình đến nơi tiếp theo. Phía trước đâu đâu cũng là đường, căn bản không cần phải lựa chọn, đã đi theo hướng nào, thì cứ tiếp tục theo hướng đó mà đi, xe hơi phải nhường đường cho mình, người đi bộ cũng phải né tránh mình, ha ha, giữa trời đất này, vẫn là mình to nhất. Nhưng ở phía sau, lúc nào cũng vẳng lại những lời bình luận: "Thằng kia điên rồi.""Nhìn bộ dạng hắn mà xem, quá nửa là thằng điên!""Muốn chết hả, đồ ngu!"
Ha ha, chẳng sao cả, điên cũng được, ngốc cũng xong, ai cần quan tâm chứ? Nhớ năm xưa, thằng ngu ta đây đã từng khiến bao nhiêu kẻ trong các người sùng bái ngưỡng mộ! Ha ha, thì ra các người lai thích ngưỡng mộ lũ hâm lũ ngu như thế. Không, những kẻ đó không sùng bái thằng điên, thằng ngốc này, hộ sùng bái những thứ bên ngoài của mình, họ sùng bái những thứ mà khi ấy mình sở hữu, còn mình, mình chẳng là gì cả!Thì ra mình chẳng là gì cả! Quái lạ thật, tại sao mình lại đi hai chân trên đường phố thế này nhỉ, rốt cuộc mình là cái gì đây?
Mùi hương quen thuộc bay ra từ trong cánh cửa, Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, động tác như thể nhánh cây hòe khô sắp lìa cành, "Quán rượu Hẹn Hò", bốn chữ ấy đập vào mắt gã, những ngọn đèn neon bao quanh các con chữ đã lập lòe chớp tắt.
Khoảng thời gian tiếp sau đó trở thành những ngày tháng dày vò nhất trong đời Trác Mộc Cường Ba. Mỗi ngày đều bị những âm thanh phẫn nộ pha lẫn thê lương bao vây, dường như không lúc nào ngơi suốt hai tư tiếng đồng hồ; trên cửa bị bôi đầy các thứ ô uế bẩn thỉu và những dòng chữ đỏ như máu; dù đi tới đâu, cũng có người đuổi theo chửi mắng gã, đánh gã, khóc lóc với gã, cầu xin gã… Trác Mộc Cường Ba, người đàn ông cao một mét tám vạm vỡ ấy, không ngờ lại bị người ta vây trong căn phòng nhỏ chưa đầy năm mét vuông mà không dám ra ngoài. Chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, gã đã gày đi trông thấy.
Trác Mộc Cường Ba ẩn nhẫn chịu đựng những lời nhiếc móc, trong lòng vẫn không ngừng tự trách bản thân, tinh thần bị giày vò, nhưng từ đầu chí cuối gã vẫn không nghĩ được, tất cả những chuyện ấy rốt cuộc tại sao lại xảy ra. Cho đến một hôm, một nhân viên cũ không quản ngại đường xa tìm đến căn nhà nhỏ gã thuê trọ, Trác Mộc Cường Ba mới vỡ lẽ. "Tổng giám đốc Trác, anh ở đây thật à? Anh vẫn ở đây làm gì chứ? Mau chạy đi! Có người đã đưa địa chỉ này của anh lên mạng, còn cố tình ghi rõ thân phận người chịu trách nhiệm pháp lý của Công ty Thiên Sư trước đây của anh nữa, thêm vào có mấy trang mạng khoa trương thổi phồng lên, giờ tin đồn đã lan đi khắp nơi rồi, tất cả các hộ nuôi chó ngao trên toàn quốc đều đang đến đây cả đấy. Khoản nợ hai chục triệu đó, chỉ là con số tuyên bố ra lúc xin tòa án cho phá sản thôi, kỳ thực không biết lúc đó đã nợ bao nhiêu tiền rồi, phúc lợi đãi ngộ của tất cả công nhân viên năm đó đều tăng lên gấp đôi hoặc hơn cơ mà. Tổng giám đốc Trác, anh nghĩ thử xem, điều đó phải đổi bằng bao nhiêu gia đình thê lý tử tán, tan cửa nát nhà chứ? Đám người kia coi như là còn văn minh, những đám tới sau, mới là những người bị hại thê thảm nhât, tin tức bị bít kín nhất. Bọn họ chẳng biết gì hết, chỉ biết anh chính là người chịu trách nhiệm; giờ họ đã chẳng còn gì nữa rồi, không đến tìm anh để than nghèo kể khổ đòi nợ đâu, mà là đến để liều mạng đấy! Tổng giám đốc Trác, anh không hề biết gì cả, đây không phải lỗi của anh, hậu quả này không nên do anh gánh chịu mới phải!"
"Chạy?" Trác Mộc Cường Ba cười thê thảm, "Chạy đi đâu bây giờ? Những người đó tín nhiệm công ty chúng ta nên mới mua chó ngao giống do chúng ta cung cấp, giờ đây họ thê ly tử tán, tan cửa nát nhà, thế mà tôi lại chạy sao? Trách nhiệm này tôi không nên gánh vác, vậy thì, cũng phải có người gánh vác trách nhiệm này chứ! Ai? Ai đứng ra gánh vác trách nhiệm này đây?"
Người công nhân cũ lẩm bẩm nói: "Anh đừng nổi nóng, tổng giám đốc Trác, tôi biết tâm trạng anh không dễ chịu chút nào. Nói thực lòng, chiêu này của giám đốc Đồng cũng tuyệt tình quá, hợp đồng khi ấy chế định tương đối tỉ mỉ, giờ đây công ty phá sản, những hộ nuôi chó ngao đó căn bản không thể kiện cáo được bất cứ ai, cầm bản hợp đồng đó, dù kiện thế nào thì họ cũng thua thôi. Tình cảnh của họ đúng là rất thê thảm, chúng ta có thể thương hại họ, nhưng mà, tổng giám đốc Trác, anh cứ nhẫn nhục chịu đựng họ xỉ vả như vậy cũng có tác dụng gì đâu chứ. Nếu thực lòng anh muốn giúp đỡ họ, giúp đỡ những công nhân viên cũ như chúng tôi… vậy thì xin anh hãy đứng dậy đi! Chỉ cần tổng giám đốc Trác vung tay hô một tiếng, những người cũ như chúng tôi ắt sẽ đều theo anh, chúng ta làm lại từ đầu… Tổng giám đốc Trác, tôi… tôi theo anh mười năm rồi… tìm chó ngao giống, khai thác thị trường, xây dựng cơ sở, khó khăn gì mà tôi chưa vượt qua chứ? Hồi đó, bọn tôi ngày ngày thấy anh cũng lao động với các nhân viên, chúng ta làm hăng say biết nhường nào! Tổng giám đốc Trác, chỉ cần anh không ngã xuống, thế nào chúng ta cũng có ngày đứng lên được! Tổng giám đốc Trác, nah nói câu gì đi chứ…" người công nhân cũ cứ nói mãi, nói mãi, cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt. Trác Mộc Cường Ba ôm chặt bờ vai anh ta, hồi lâu sau cũng không nói được lời nào.
Bao nhiêu đôi mắt, bao nhiêu giọng nói, bao nhiêu nguyện vọng, tất cả đều quấy tung lên thành một đống trong óc Trác Mộc Cường Ba, khiến lòng gã đau như dao cắt, đầu muốn vỡ tung ra, chỉ trong vòng một hai tháng ngắn ngủi, gã đã nếm đủ lòng người ấm lạnh, gã không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Từ đầu chí cuối gã vẫn không thể hiểu nổi, tại sao Đồng Phương Chính lại làm như vậy, tại sao, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt gã đến thế? Đó có còn là Đồng Phương Chính mà gã đã quen biết nữa hay không? Một đêm mưa to như thác, gã chạy đến cửa Công ty Nuôi luyện chó ngao Phương Chính mà gào lên: "Đồng Phương Chính! Tại sao! Tại sao anh lại làm như vậy với tôi! Rốt cuộc tôi đã làm gì có lỗi với anh chứ! Anh ra đây! Tại sao anh trốn tránh không muốn gặp tôi! Anh ra đây!..." Chỉ có cơn mưa lạnh vô tình đáp trả lại tiếng hét của gã.
Rồi sau đó, gã đổ bệnh…
Một loạt đòn giáng liên tiếp đã khiến người đàn ông có tấm thân như sắt thép này ngã bệnh. Người đàn ông đã từng băng qua rừng mưa nhiệt đới, leo núi tuyết, xuống mộ cổ, chạm vào đủ thứ cơ quan bẫy rập, bất cứ hoàn cảnh tự nhiên tàn khốc nào cũng không thể khiến gã gục ngã, cuối cùng cũng ngã bệnh! Người bạn hợp tác mà gã thành tâm đối đãi, coi như anh em đã bán đứng gã! Gã thực không sao hiểu nổi, người bạn mà gã hiểu rõ, đã quen biết nhiều năm kia, sao lại đột nhiên trở mặt vô tình, dùng kế tàn độc, ép buộc gã đến nước cùng đường tuyệt lộ như thế. Nhưng, chuyện xảy ra tiếp sau đó, Trác Mộc Cường Ba lại càng không thể ngờ đến…
Trác Mộc Cường Ba nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện ở Thượng Hải, một mình ngửa mặt lên trần nhà. Gã nghĩ rất nhiều, nghĩ rất nhiều, nếu không phải trước đây đã mua bảo hiểm y tế, e rằng giờ đây cả tiền nằm viện gã cũng chẳng trả nổi nữa.
Một bác sĩ trẻ đeo kính cầm bệnh án đến trước giường Trác Mộc Cường Ba, cất tiếng hỏi: "Ông Trác phải không? Là thế này, lát nữa chúng tôi sẽ xét nghiệm tủy sống cho ông, hy vọng ông có thể hợp tác."
"Cái gì mà xét nghiệm?" Trác Mộc Cường Ba ngẩn người ra, "Tôi chỉ bị cảm nặng, giờ đã đỡ nhiều rồi, sao còn phải xét nghiệm nữa?"
Người bác sĩ trẻ giải thích: "Ông Trác, là thế này, chúng tôi phát hiện máu của ông có chút bất thường, để xác định nguyên nhân căn bệnh, chúng tôi dự tính sẽ xét nghiệm tủy sống cho ông. Đây chỉ là phẫu thuật rất nhỏ, đảm bảo sẽ không gây bất cứ tổn thương gì cho ông cả. Một khi xác định được nguyên nhân căn bệnh rồi, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại phương án trị liệu, cũng là để ông sớm ngày bình phục thôi."
Sau khi rút tủy, mãi vẫn chưa thấy các bác sĩ trả lời, Trác Mộc Cường Ba lấy làm khó chịu, chuẩn bị xuất viện, thì lúc này một vị bác sĩ họ Đại mới ngập ngừng hỏi: "Ông Trác, ông có một mình thôi à? Gia đình có người thân nào đến không?"
Trác Mộc Cường Ba nhíu mày, gã cũng biết, bác sĩ trong bệnh viện hỏi bệnh nhân có người thân nào ở đây không, điều này chẳng phải là tin tốt lành gì, ngữ khí bỗng trở nên nặng nề: "Không có, tôi chỉ có một mình ở Thượng Hải, có chuyện gì, anh cứ trực tiếp nói với tôi là được! Đừng vòng vo tam quốc nữa, có chuyện gì, tôi có thể chịu đựng được hết? Lẽ nào có u bướu gì hả? Hay là, tôi đã bị bệnh AIDS?"
Thấy bác sĩ đại hơi do dự, Trác Mộc Cường Ba lại nói: "Nếu không có chuyện gì, vậy thì tôi làm thủ tục xuất viện đây."
Khi ấy, bác sĩ Đại mới nói: "Ông Trác Mộc Cường Ba, với cương vị là bác sĩ điều trị của ông, tôi có nghĩa vụ phải thông báo với ông rằng, thông qua kết quả phân tích tủy sống, chúng tôi sơ bộ chẩn đoán, ông mắc chứng tế bào máu biến dị ác hóa."
Trác Mộc Cường Ba ngẩn ra mấy giây, rồi mới hỏi: "Thế… thế nghĩa là sao?"
Bác sĩ Đại đáp: "Nói cách khác, chính là… ông bị… ung thư máu."
Máu trong người Trác Mộc Cường Ba như sôi lên cuồn cuộn, quả tim đập "bình bình bình" như muốn phát cuồng. Ung thư máu! Chỉ nghe tên thôi đã khiến người ta phải kinh khiếp… Bác sĩ Đại cúi đầu nói tiếp: "Có lẽ tôi nên dùng phương pháp biểu đạt uyển chuyển hơn, nhưng dù như thế nào, cũng đều là một kết quả đó, tôi cho rằng, trực tiếp nói thẳng ra với anh vẫn tốt hơn, Hơn nữa, theo phán đoán sơ bộ của chúng tôi, đây là loại hình ung thư máu mới nằm ngoài phạm vi hiểu biết của y học hiện nay. Chúng tôi… ừm… có thể nói là lần đầu tiên tiếp xúc với ca bệnh như thế này."
Trác Mộc Cường Ba đờ người ra, xưa nay gã chưa từng nghĩ đến, mình và chữ "ung thư" sẽ có liên hệ với nhau, lại còn là một dạng ung thư máu hoàn toàn mới, đến cả bệnh viện nổi tiếng hàng đầu như ở đây cũng mới lần đầu tiếp xúc nữa chứ. Gã không sao hiểu nổi, thân thể mình như thế này, sao lại "có duyên" với bệnh ung thư được cơ chứ. Lẽ nào, lần này đúng là gặp tai nạn khó thoát rồi?
Kế đó, bác sĩ Đại lại nói rất nhiều, toàn là những lời mấy vị bác sĩ ở bệnh viện Lahsa đã từng nói với Lạt ma Á La và mấy người khác, đại ý là mong gã phối hợp với bệnh viện triển khai công việc, gắng hết sức điều trị, còn có thể miễn phí trị liệu, dù sao thì đây cũng là một căn bệnh hoàn toàn mới, trước nay chưa từng có báo cáo y học nào cả ở trong và ngoài nước nhắc đến.
Trác Mộc Cường Ba nghe nửa hiểu nửa không, nhất thời gã đã mất đi năng lực tư duy, hồi lâu sau mới có phản ứng, lẩm bẩm nói: "Căn bệnh… căn bệnh này của tôi, có chữa được không?"
Bác sĩ Đại đáp: "Ờ, chuyện này thì tôi rất khó đảm bảo với anh, vì những triệu chứng xuất hiện trên người anh chúng tôi cũng chưa gặp bao giờ. Trước mắt, để xử lý những ca bệnh tương tự, chúng tôi chủ yếu sử dụng phương pháp thay tủy sống và hóa trị liệu. Hiện nay, việc trị liệu bệnh máu trắng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với những năm 90 rồi, tỉ lệ sống là năm mươi phần trăm. Đương nhiên, tỉ lệ chữa khỏi ở một số loại hình bệnh máu trắng còn có thể cao hơn một chút nữa."
Trác Mộc Cường Ba biết, tỉ lệ chữa khỏi mà bác sĩ nói, là chỉ tỉ lệ sống sót sau năm năm quan sát kể từ khi kết thúc điều trị. Như vậy mà chỉ có 50% còn bệnh mà gã mắc, lại là một loại hình cả bác sĩ cũng chưa từng thấy bao giờ, tỉ lệ sống sót liệu có bao nhiêu chứ? 10%? 20%? Gã nghĩ tới đây, liền hỏi luôn. Bác sĩ Đại lắc đầu: "Tôi không dám khẳng định, nhưng bệnh tình của anh đã nghiêm trọng lắm rồi, có thể cầm cự đến lúc này, thậm chí là khiến tôi kinh ngạc trước tình trạng sức khỏe của anh đấy."
Trác Mộc Cường Ba ngây ra, nói như vậy có khác nào bảo với gã rằng, bệnh của anh hết chữa được rồi, ở lại cho chúng tôi làm thí nghiệm đi! Bác sĩ Đại cũng biết mình lỡ lời, vội bổ sung: "Nhưng, dù chỉ có một phần trăm, một phần nghìn, một phần vạn hy vọng, anh cũng phải kiên trì!"
Trác Mộc Cường Ba xua tay nói: "Bác sĩ, anh nói cho tôi biết, nếu tôi không tiếp nhận điều trị, thì còn sống được bao lâu nữa?"
Bác sĩ Đại nhìn gã với ánh mắt cảm thông, trầm giọng nói: "Nếu dựa theo tình trạng của anh bây giờ, có thể sống được hơn một năm nữa là kỳ tích rồi."
"Một năm, thì ra, tôi chỉ còn một năm nữa thôi sao?" Trác Mộc Cường Ba chán ngán ủ dột quay người đi. Bác sĩ Đại vội cuống quýt nói: "Anh Trác, anh thật sự không suy nghĩ gì về đề nghị của tôi sao? Nếu anh chịu nghĩ một chút, anh sẽ thấy mình làm vậy là cống hiến cho toàn nhân loại đấy."
Bác sĩ Đại không nói thì còn đỡ, nói vậy, Trác Mộc Cường Ba thật chỉ muốn kéo anh ta xuống dần cho một trận, cống hiến cho toàn nhân loại ư? Dựa vào cái gì mà muốn hy sinh một mình tôi để cống hiến cho toàn nhân loại chứ! Bác sĩ Đại thấy Trác Mộc Cường Ba kiên quyết không chịu, đành thở dài vỗ vỗ lên lưng gã nói: "Thôi… anh về nhà bảo vợ nấu cho mấy món ngon, đi du lịch, thăm thú mọi nơi, hưởng thụ cuộc sống đi vậy!"
Trác Mộc Cường Ba thật lòng chỉ muốn chửi cho anh ta mấy câu, "Có cái kiểu nói chuyện như vậy sao? Anh làm bác sĩ cái rắm chó gì thế?" nhưng cuối cùng, gã vẫn nhẫn nhịn. "Hưởng thụ cuộc sống đi vậy…" gã trầm ngâm lặp lại câu nói đó, thân tâm đều quá mệt mỏi, vốn chỉ muốn khóc rống lên, nhưng kết quả thành ra một nụ cười thê lương méo xệch.
Trác Mộc Cường Ba kéo lê bước chân nặng nề ra đến đại sảnh bệnh viện, ngửa mặt lên nhìn mái vòm, thấy bên trên dán đầy gạch men sứ ghép thành hình chúa Jesus, Đức mẹ Maria và các thiên sứ. Trác Mộc Cường Ba thầm đau đớn nói: "Lẽ nào, thực sự là trời muốn giết ta? Rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì chứ?"
Đúng khoảnh khắc Trác Mộc Cường Ba đặt chân bước ra khỏi bệnh viện, gã đột nhiên nhớ lại ánh mắt kiên quyết của Lữ Cánh Nam lúc chia tay, cô nói với gã "hãy bảo trọng", tại sao cô lại nói câu ấy? Lẽ nào cô đã biết được điều gì đó rồi sao? Cô biết từ lúc nào? Gần đây gã chỉ nằm bệnh viện hai lần, một lần là hơn nửa năm trước, lần đó ngoài truyền máu cho Mẫn Mẫn, còn làm gì nữa nhỉ? À! Đúng là lần đó! Phải rồi, mình mắc bệnh ung thư máu thời kỳ cuối, sao bản thân lại hoàn toàn không có cảm giác gì thế nhỉ? Điều này hoàn toàn không hề phù hợp với những lý thuyết của y học hiện đại một chút nào cả. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn
Cuối cùng, Trác Mộc Cường Ba cũng hiểu ra, từ "cổ độc" mà Lữ Cánh Nam hết lượt này tới lượt khác nhấn mạnh nghĩa là gì… Gã đã trúng phải cổ độc. Gã cũng nhớ lại nét mặt của Lạt ma Á La khi thấy mình ngâm trong hồ nước, đó tuyệt đối không phải niềm hân hoan vì đã trị dứt bệnh, mà ngược lại còn có chút gì đó nặng nề hơn. Cổ độc mà gã trúng phải căn bản chưa được giải trừ đi hết, mà đã ăn sâu vào cốt tủy, từ đó đến nay vẫn không ngừng gặm nhấm sinh mạng của gã! Đội trưởng Hồ Dương về sau đã từng nhắc đến, lúc băng qua núi tuyết, vì một lý do gì đó mà Lữ Cánh Nam không thể để chậm trễ thêm một năm, chắc là vì một người nào đó, hóa ra kẻ ấy không phải ai khác, mà lại chính là gã!
Lạt ma Á La, Lữ Cánh Nam, bọn họ đã biết gã là người trúng cổ độc, cũng biết gã không còn sống được bao lâu nữa, nhưng đồng thời họ cũng bó tay không biết phải làm sao, và cũng biết y học hiện đại sẽ không thể làm gì trước thứ cổ độc quái ác này. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lữ Cánh Nam nôn nóng muốn tìm được Bạc Ba La thần miếu như vậy, không chỉ vì ngày tháng của gã chẳng còn được bao lăm, mà còn bởi cô hy vọng có thể tìm được phương pháp chữa trị cho gã trong thần miếu! Trác Mộc Cường Ba tưởng chừng như mặt đất dưới chân trầm hẳn xuống, thì ra mình không còn bao nhiêu ngày tháng trên đời này nữa rồi!
"Toét…" tiếng còi xe làm gã giật mình sực tỉnh, Trác Mộc Cường Ba vất vả né tránh mấy chiếc xe lao tới, bản thân gã cũng không hiểu làm thế nào mà gã về được căn phòng nhỏ đó, tựa hồ những lời mắng nhiếc, những cú đánh đập kia đều không gợi cho gã bất cứ cảm giác gì. Những thứ ô uế bẩn thỉu ném lên mình, gã cũng coi như không thấy. Mấy ngày liền, gã đi khắp các bệnh viện ở Thượng Hải, đáp án vẫn giống hệt như nhau: gã bị ung thư giai đoạn cuối, chẳng sống được bao lâu nữa, nếu ở lại thì được miễn phí trị liệu, làm vật thí nghiệm cho y học, còn muốn về nhà thì cứ về mà ngoan ngoãn chờ chết. Gã vẫn còn một năm nữa, một năm thì làm được những gì chứ? Trác Mộc Cường Ba cần được nói chuyện, gã rất muốn tìm một người chịu lắng nghe tâm sự của mình, nhưng tìm người đó ở đâu đây? Gã nhớ đến những người thân, cha, mẹ… không thể nói, Mẫn Mẫn… ừm, con nhỏ đó… Anh… cuối cùng khi không thể chịu đựng được nữa, gã cầm chiếc điện thoại lên tay, chỉ tiếc là, đầu dây bên kia mãi vẫn không có ai nghe máy. Một lần, hai lần, ba lần… âm bận trong điện thoại vang lên liền mấy tiếng đồng hồ, bàn tay Trác Mộc Cường Ba đã không còn sức mà giơ điện thoại lên nữa. Gã dựa người dưới cửa sổ, ngồi sát vào tường, bên ngoài vừa tối vừa lạnh, trong lòng vừa buồn vừa khổ, bên cạnh không có lấy một người để dốc bầu tâm sự. Gã có cảm giác, mình như thể một đứa con côi bị vứt bỏ giữa chốn hoang dã, ngước mắt nhìn lên chỉ thấy bầu trời tang tóc, thú rừng vây quanh, vậy mà còn muốn giúp đỡ những người nghèo khổ khó khăn kia nữa chứ, thật nực cười, thì ra ốc còn chẳng mang nổi mình ốc. Trong một đêm, hai bên tóc mai của Trác Mộc Cường Ba đã lấm tấm điểm bạc, cả con người gã, dường như cũng hoàn toàn biến đổi…
Trác Mộc Cường Ba gọi điện thoại, tìm bạn cũ vay hai mươi nghìn NDT. Đổi lại là lúc trước, gã không bao giờ mở miệng vay bạn bè số tiền như thế, nhưng giờ thì tấ cả đều chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Gã muốn hưởng thụ cuộc sống này. Sống như thế nào mới coi là hưởng thụ đây? Trác Mộc Cường Ba cũng không rõ nữa. Trong thế giới của gã, cuộc sống, chính là liên tục khiêu chiến với những khó khăn tưởng chừng không thể chiến thắng được, gã đã từng vô số lần thành công, mà cho dù thất bại, thì cũng lập tức đứng lên được, mà còn đứng cao hơn trước, nhìn xa hơn trước khi bị vấp ngã nữa. Cho tới lần này, gã mới thực sự nếm trải mùi vị của thất bại, cảm giác thất bại triệt để ấy… trước ông trời, sức người sao mà nhỏ bé mong manh đến thế. Con người có thể đấu tranh với số phận, nhưng sức một người liệu có thể ngăn cản được ngọn núi lửa sắp bùng phát hay không? Không thể. Con người có thể khiêu chiến với cực hạn, vượt qua bản thân, nhưng sức một người liệu có thể khiến cả địa cầu ngừng quay hay không? Không thể. Con người có thể chiến thắng tất thảy đồng loại của mình, có lẽ còn có thể chinh phục tất cả những động vật khác nữa, nhưng với sức một người, có thể khiến bãi bể thành nương dâu, thời không xoay chuyển, trăng chuyển sao dời hay không? Không thể! Không thể! Không thể!
Trác Mộc Cường Ba từng tin tưởng rằng, chỉ cần nỗ lực, thì nhất định có thể thành công, nhưng lần này, dường như đường hướng của gã đã sai lầm, Tử kỳ lân là một thần thoại, nó chỉ nên tồn tại trong những câu chuyện cổ tích, người phàm không được khinh nhờn mà chạm đến. Trác Mộc Cường Ba nhớ lại một câu cách ngôn cổ xưa, đại ý nói rằng, thần thánh trên trời đã sáng tạo ra thế giới này, nhưng lại giấu bản tướng của nó đi, khiến người ta không nhìn thấy, nếu để con người phát hiện ra bản chất của thế giới này, thế chẳng phải người ấy đã trở thành thần rồi hay sao? Phàm có người nào muốn đi tìm chân tướng, ắt sẽ bị trời tru đất diệt. Giờ đây, tất cả những gì gã đang làm, tựa hồ đang muốn bưng một câu chuyện thần thoại ra hiện thực rành rành, vì vậy, hiện thực ắt sẽ giáng trả cho gã một đòn vô tình, trời và người cùng oán hận, nhân thần thảy đều căm phẫn, tất cả đều vô tình tước đoạt mọi thứ gã từng sở hữu, đánh gã rơi xuống chốn địa ngục nhân gian không thể ngóc đầu lên nổi nữa.
Mình đã mất gia đình, lại mất cả phương hướng để nỗ lực cố gắng, giờ thì cả sự nghiệp và sinh mệnh cũng mất luôn, đúng là đã không còn gì cả, trong những ngày tháng ít ỏi còn lại, mình sẽ sống vì cái gì đây? Ý nghĩa sự tồn tại của mình là gì chứ? Trác Mộc Cường Ba cầm khoản tiền kia, chạy trốn khỏi căn phòng nhỏ nơi gã ngày ngày bị nhiếc móc chửi bới, bắt đầu ra ra vào vào các quán rượu, sàn nhảy, để tiếng nhạc cuồng loạn và rượu mạnh cháy cổ họng khiến gã tê liệt, quên đi hết thảy mọi phiền não, quên rằng mình đang sống hay đang chết, quên hết mọi sự đã xảy ra, chỉ coi như là một giấc mộng. Đó chỉ có thể là một giấc mộng mà thôi, nếu không phải mộng, tại sao chỉ trong một đêm, gã lại chẳng còn gì hết như thế? Thế nhưng mỗi khi tỉnh lại với cái đầu đau như búa bổ, ánh dương chói mắt lay động, bên cạnh gã, người đi đường qua qua lại lại, họ cũng nhúc nhích đờ đẫn như những cái máy, tại sao họ cứ theo gã mãi như thế? Những gương mặt đờ đẫn không chút biểu cảm ấy, sao lại áp sát vào mặt gã như thế, giấc mộng tàn khốc đáng sợ ấy, lại tái hiện một lần nữa, hết sức chân thực. Vậy là, gã chỉ có thể tiếp tục kiếm tìm cơn say.
Mỗi lần uống đến trời đất quay cuồng, đầu nặng chân nhẹ, Trác Mộc Cường Ba lại thỏa mãn ngắm nhìn những thân thể vặn vẹo trên sàn nhảy kia, những người đó chỉ biết tìm kiếm khoái cảm trong sự ma sát với những làn da chẳng hề quen thuộc, sống cho qua một đêm dưới tác dụng hưng phấn của chất cồn. Ha ha, đây chính là hưởng thụ cuộc sống, thì ra đây chính là hưởng thụ cuộc sống… Gã hài lòng lắc lư cái bàn mà hát vang, khoan khoái cười rộ lên, nhưng lần nào cũng cười ra nước mắt.
Lại một buổi hoàng hôn nữa trôi qua, Trác Mộc Cường Ba tỉnh lại nơi góc phố, sao mình lại ở đây nhỉ? Bị ai ném ra chăng? Gã chẳng còn nhớ những chuyện ấy nữa. Người qua đường cũng chẳng ai có thể nhận ra, gã đàn ông cao lớn nằm vật ra nơi góc đường kia đã từng chường mặt trên trang bìa vô số tạp chí, từng khảng khái hùng hồn trình bày ở vô số hội nghị. Giờ đây, gã chỉ là một gã say nằm vật ra bên lề đường mà thôi.
Trác Mộc Cường Ba loạng choạng bò dậy, việc đầu tiên mà gã thường làm trong những tình huống như thế này, chính là dùng đầu đập mạnh mấy cái vào góc tường. Đau! Đau quá! Không ngờ vẫn còn cảm giác đau đớn, thì ra hôm nay mình vẫn còn sống à? Hôm nay, lại đi đâu bây giờ? Gã hoang mang lê bước, giống như đa số những người khác, để mặc đôi chân đưa mình đến nơi tiếp theo. Phía trước đâu đâu cũng là đường, căn bản không cần phải lựa chọn, đã đi theo hướng nào, thì cứ tiếp tục theo hướng đó mà đi, xe hơi phải nhường đường cho mình, người đi bộ cũng phải né tránh mình, ha ha, giữa trời đất này, vẫn là mình to nhất. Nhưng ở phía sau, lúc nào cũng vẳng lại những lời bình luận: "Thằng kia điên rồi.""Nhìn bộ dạng hắn mà xem, quá nửa là thằng điên!""Muốn chết hả, đồ ngu!"
Ha ha, chẳng sao cả, điên cũng được, ngốc cũng xong, ai cần quan tâm chứ? Nhớ năm xưa, thằng ngu ta đây đã từng khiến bao nhiêu kẻ trong các người sùng bái ngưỡng mộ! Ha ha, thì ra các người lai thích ngưỡng mộ lũ hâm lũ ngu như thế. Không, những kẻ đó không sùng bái thằng điên, thằng ngốc này, hộ sùng bái những thứ bên ngoài của mình, họ sùng bái những thứ mà khi ấy mình sở hữu, còn mình, mình chẳng là gì cả!Thì ra mình chẳng là gì cả! Quái lạ thật, tại sao mình lại đi hai chân trên đường phố thế này nhỉ, rốt cuộc mình là cái gì đây?
Mùi hương quen thuộc bay ra từ trong cánh cửa, Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, động tác như thể nhánh cây hòe khô sắp lìa cành, "Quán rượu Hẹn Hò", bốn chữ ấy đập vào mắt gã, những ngọn đèn neon bao quanh các con chữ đã lập lòe chớp tắt.