Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 64: Nghĩ lại

Mấy người Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần, Từ Trường Thiên trở về mới nghe cha Thẩm nói, Thẩm Duệ đã tiến vào kỳ bế quan.

 

Vừa nghe hai chữ bế quan, sắc mặt Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên đều hơi hơi trầm xuống.

 

Nhưng Dương Sở Thuần vừa nghe, mắt sáng rực lên, rất là hưng phấn hỏi, “Thẩm đại nhân bế quan? Vậy khi Thẩm đại nhân đi ra khẳng định lại sẽ rất lợi hại! Ai, tôi nói, chúng ta cũng có thể bế quan hay không a!”

 

Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên vừa nghe, đầu tiên là sửng sốt, lập tức Từ Trường Thiên cười hắc hắc, vuốt cằm nói rằng, “Ai, nói không chừng cũng có thể, chờ Thẩm đại nhân bế quan đi ra, chúng ta hỏi kỹ một chút.”

 

Chu Vũ lại nhíu mày, tuy rằng bế quan tăng cường thực lực là chuyện tốt, nhưng mà, lúc này …

 

“Ha hả…” cha Thẩm cười ha ha mở miệng, “Nói đúng lắm. Tiểu Duệ nói nó đi bốn năm ngày rồi sẽ trở về. Mấy ngày này phải làm phiền các cậu.”

 

Chu Vũ khẽ gật đầu, việc đã đến nước này, cũng không có cách.

 

Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên thương nghị trước vấn đề tuần tra lần nữa, chờ Lưu Khiết đến, liền thống nhất ý kiến một chút, một lần nữa điều chỉnh an bài, lão nhân cùng nữ nhân đều tập trung một chỗ, một lần nữa bố trí lại các chiến sĩ bộ tác chiến, an bài tuần tra, lần thứ hai tăng mạnh phòng ngự bốn phía sơn động.

 

Sau khi an bài thỏa đáng, Chu Vũ liền cùng Dương Sở Thuần tính toán đi tới sơn động của Ngô Thiên Hà, chuyện của Tống Húc Dương và Tống Tiêu Tiêu còn phải tìm Ngô Thiên Hà, nhưng Chu Vũ đi được nửa đường, Thẩm An liền đuổi theo.

 

“Anh Chu Vũ!” Thẩm An chạy nhanh vài bước rốt cuộc bắt kịp Chu Vũ.

 

Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần xoay người, nhìn thấy Thẩm An, Thẩm An nhìn Chu Vũ, nghiêm túc nói, “Anh Chu Vũ, em muốn tham gia tuần tra trực đêm.”

 

Dương Sở Thuần nhìn Thẩm An, không hiểu, không phải tiểu An đệ đệ cho tới nay đều có tham gia tuần tra trực đêm sao?

 

Chu Vũ cũng hơi hơi nhíu mày, “Cậu không được an bài đi vào?”

 

Thẩm An gật đầu, rũ mắt, thấp giọng nói, “Bọn họ nói anh không lên tiếng, bọn họ không dám an bài em.”

 

Chu Vũ sửng sốt, lập tức nghĩ đến chẳng lẽ là bởi vì Thẩm Duệ không ở đây, bọn họ không dám an bài Thẩm An tuần tra, sợ Thẩm An gặp chuyện không may?

 

Dương Sở Thuần sờ sờ đầu, nghĩ tới Thẩm đại nhân… Nhìn Thẩm An đứng trước mắt, vẻ mặt có chút mơ hồ, ngượng ngùng nói, “Tiểu An đệ đệ, hay là cậu làm trợ thủ cho Thẩm bá đi. Dù sao tuần tra trực đêm cũng đủ người rồi.”

 

Thẩm An ngẩng đầu, không nhìn Dương Sở Thuần, ngược lại nhìn về phía Chu Vũ, vẻ mặt bình tĩnh cũng rất kiên định, “Em muốn tham gia tuần tra, năng lực của em đủ để đảm nhiệm công tác tuần tra.”

 

Dương Sở Thuần vừa định lên tiếng khuyên bảo Thẩm An không cần cố chấp, nhưng Chu Vũ đã mở miệng, “Năng lực của cậu chính xác có thể đảm nhiệm tuần tra, tôi sẽ an bài cậu vào tổ tuần tra.”

 

Thẩm An nhìn Chu Vũ, bình tĩnh kiên định trên mặt rốt cục lộ ra tươi cười, “Anh Chu Vũ, cám ơn anh.”

 

Chu Vũ mặt không đổi sắc xoay người, “Không cần, đây là tôi nên làm. Trong đoàn đội không lưu người vô dụng.”

 

Nhưng Thẩm An vẫn như cũ lộ ra nụ cười thoải mái, “Cám ơn.”

 

Dương Sở Thuần xem xét khuôn mặt tươi cười của Thẩm An, lại nhìn về phía Chu Vũ bên cạnh đã đi xa, Dương Sở Thuần vội đi theo.

 

“Chu đội, như vậy… được sao?” Dương Sở Thuần nhỏ giọng hỏi, nếu Thẩm An trong lúc tuần tra xảy ra chuyện gì, Thẩm đại nhân trở lại biết ăn nói thế nào a.

 

Chu Vũ lạnh nhạt nói, “Có gì không tốt? Thẩm An cũng là một thành viên trong đoàn đội, hắn có năng lực, cũng có thể tiến vào tổ tuần tra, hơn nữa, đây là tự hắn yêu cầu.”

 

—— quan trọng nhất, đây là ý nguyện mãnh liệt của Thẩm An. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm, vì sao Thẩm An lại có ý nguyện mãnh liệt như vậy? Nhưng nếu tự bản thân Thẩm An yêu cầu, ngại gì không đáp ứng? Về phần nguy hiểm, hắn lại không cảm thấy Thẩm An yếu đến mức cần người đến bảo hộ!

 

Trên thực tế, hắn thật không đồng ý hành vi bảo hộ Thẩm An quá mức của Thẩm Duệ, Thẩm An cũng không phải nữ nhân yếu ớt!

 

Dương Sở Thuần nghe Chu Vũ giải thích, vò đầu, hắn vẫn cảm thấy như vậy không tốt a. Nhưng nếu Chu đội quyết định như vậy, vậy hắn liền ủng hộ.

 

Ừ, nhiều nhất, bảo Chu đội đem hắn cùng Thẩm An an xếp thành một tổ là được. Hắn sẽ trông chừng tốt Thẩm An, cam đoan không để Thẩm An gặp chuyện không may!

 

*****

 

Thẩm An nhìn theo Chu Vũ cùng Dương Sở Thuần đi xa, xoay người mới vừa đi vài bước, đã thấy cha Thẩm chắp hai tay sau lưng đứng ở cách đó không xa.

 

“Ba?” Thẩm An lên tiếng gọi, khóe miệng tươi cười, đi tới.

 

Cha Thẩm bình tĩnh nhìn Thẩm An, “An An, không phải ba cho con đến hậu cần sao? Con tìm Chu Vũ làm gì?”

 

Thẩm An lặng im trong chốc lát, mới lên tiếng nói, “Ba, con có năng lực, con cảm thấy ở phía sau không có nhiều chỗ để phát huy, các chiến sĩ bộ tác chiến đều đã tham gia tuần tra phòng ngự, nhưng người vẫn không đủ, anh Lưu Khiết cũng chuẩn bị tham gia tuần tra phòng ngự, tại sao con có thể núp ở phía sau không xuất lực?”

 

Cha Thẩm nghe, nhìn Thẩm An một lúc lâu, mới nghiêm nghị nói, “Vậy nếu con chiến đấu bị thương thì làm như thế nào?”

 

Thẩm An vừa nghe, lộ ra nụ cười ngại ngùng, “Ba, có trận chiến nào mà không bị thương?”

 

“Vậy nếu con chết thì làm như thế nào?!” cha Thẩm đột nhiên đề cao thanh âm hỏi.

 

Thẩm An ngẩn ra, lập tức bình tĩnh nói, “Ba, nếu các chiến sĩ bộ tác chiến chết thì làm như thế nào?”

 

Cha Thẩm nhìn Thẩm An, đột nhiên nở nụ cười, đầu tiên là mỉm cười, tiếp theo là làm sâu sắc tươi cười, rất có chút ý vị sâu xa.

 

Cha Thẩm cười thật đột ngột, Thẩm An nhìn không khỏi có chút phát mộng.

 

Cha Thẩm đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vai Thẩm An, “Tốt! Không hổ là con ta! Ừ! Con trai, con đi đi. Ba ủng hộ con!”

 

—— a?

 

Cha Thẩm không nói nữa, liền xoay người, nhanh chóng rời khỏi.

 

Thẩm An có chút ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cha Thẩm, ơ? Thì ra là ba ủng hộ hắn sao? Bất quá, nhiệm vụ tuần tra này cũng không có cái gì nha, đầu tiên là bộ tác chiến không dám đáp ứng, còn phải đợi anh Chu Vũ lên tiếng, hiện tại lại là ba, bất quá thái độ của ba thấy thế nào cũng có chút kỳ quái…

 

Thẩm An bất đắc dĩ nhìn trời, cũng bởi vì Anh hai không có ở đây?

 

*******

 

Cha Thẩm chắp tay sau lưng rời đi, trong đầu cũng rất là vui mừng.

 

Ông vẫn luôn lo lắng, con trai út có thể bởi vì con trai lớn sủng nịnh và cố ý hạn chế, biến thành một đứa ỷ lại yếu đuối hay không?

 

Hiện giờ xem ra, ông có thể yên tâm.

 

Con trai út có ý thức độc lập rất mạnh, hơn nữa có trách nhiệm, một lòng suy nghĩ vì đoàn đội, cũng không bởi vì con trai lớn sủng nịnh phóng túng mà kiêu căng tự cho là đúng.

 

Cha Thẩm vừa lòng rời đi, tiến vào tổ nghiên cứu sinh vật, làm tổ trưởng tổ lão niên hoàng kim, công việc của cha Thẩm cũng rất nhiều.

 

Trong tổ nghiên cứu sinh vật, cha Thẩm vừa mới bước vào một bước vào, chợt nghe thấy Cao Phỉ kêu thảm thiết, “Ai u! Ngài nhẹ tay a!! Tôi đây là thịt không là rau cải trắng a!!!”

 

Cha Thẩm khóe miệng run rẩy, Cao Phỉ này sao lại ồn ào như vậy a!

 

Tuy rằng Cao Phỉ vì Tiểu Uyển trúng một đao, nhưng … tính tình như vậy, cha Thẩm nghĩ vẫn là tiểu Khiết tương đối đáng tin hơn!

 

Cha Thẩm đi vào, chỉ thấy Cao Phỉ thảm hề hề nằm trên kháng, Phương Bình đứng bên cạnh chậm rãi lau chùi dao giải phẫu trong tay. Thẩm Uyển ngồi một bên, vẻ mặt dường như có chút bất đắc dĩ có chút tiều tụy.

 

Cha Thẩm ho nhẹ một tiếng, “Cao Phỉ, thế nào? Khá hơn chút nào không?”

 

Cao Phỉ vừa thấy là cha Thẩm, khuôn mặt thảm hề hề lập tức đổi thành nịnh nọt, “Tốt, tốt hơn nhiều. Cám ơn Thẩm bá bá quan tâm.”

 

Cha Thẩm cười tủm tỉm gật đầu, “A, vậy là tốt rồi.” cha Thẩm không nói nữa, quay đầu nhìn về phía Thẩm Uyển, rất là từ ái nói, “Tiểu Uyển à, con cũng bị thương, nên nghỉ ngơi cho khỏe mới đúng, lại đây, ba đưa con trở về.”

 

Thẩm Uyển mắt nhìn Cao Phỉ, Cao Phỉ vừa nghe Thẩm Uyển phải đi về liền lập tức lưu luyến không rời nhìn Thẩm Uyển, Thẩm Uyển quẫn bách một chút, xoay người đi theo cha Thẩm đi ra khỏi sơn động của tổ nghiên cứu sinh vật.

 

Phương Bình vuốt cằm, nhìn cha Thẩm cười tủm tỉm mang Thẩm Uyển đi, cười hắc hắc, quay đầu nhìn về phía Cao Phỉ uể oải vô lực khôi phục khuôn mặt thảm hề hề, “Nhóc con, cậu thích cô nương kia như vậy?”

 

Cao Phỉ rầu rĩ không đáp lời.

 

Phương Bình nhướng mày, đưa tay vỗ thật mạnh lên miệng vết thương trên bụng Cao Phỉ!

 

Nhất thời, tiếng kêu thảm thiết vang lên!!

 

“Lão nhân ông giết người a!!” Cao Phỉ kêu thảm một tiếng.

 

“Ồn chết!” Phương Bình làm bộ vừa muốn vỗ lần nữa, Cao Phỉ vội che miệng hai mắt đẫm lệ uông uông nhìn về phía Phương Bình.

 

Phương Bình hừ hừ, lại thần bí hề hề hỏi, “Tôi hỏi cậu trả lời, cậu thật sự thích Tiểu Uyển cô nương kia?”

 

Cao Phỉ hữu khí vô lực lên tiếng.

 

“Hắc hắc… Thẩm lão đầu giống như không thế nào vừa lòng cậu a.” Phương Bình hắc hắc cười, không chút khách khí đâm một mũi tên vào tim Cao Phỉ.

 

Cao Phỉ nghẹn, nhưng lại lập tức phấn chấn, “Tôi sẽ không bỏ cuộc!”

 

“Ừ, không tồi, có chí khí!” Phương Bình vỗ vỗ cánh tay Cao Phỉ, tán thưởng, “Được! Lão nhân tôi giúp cậu!”

 

Cao Phỉ vừa nghe, rất là nghi hoặc nhìn về phía Phương Bình, lão nhân này nói giúp hắn? Thiệt hay giả?

 

******

 

Lại nói lúc này Thẩm Uyển cùng cha Thẩm đi ra khỏi sơn động, cha Thẩm nhìn Thẩm Uyển bên cạnh, Thẩm Uyển từ khi ra khỏi sơn động bộ dạng liền suy sụp, không nói một lời, còn cúi đầu.

 

“Tiểu Uyển, còn đang suy nghĩ chuyện đó a?” cha Thẩm hỏi.

 

Thẩm Uyển dừng cước bộ, ngẩng đầu, “Ba, Anh hai bế quan tu luyện?”

 

Cha Thẩm khẽ gật đầu, nghiêm túc nói, “Anh hai con đã bế quan nhiều ngày, việc trong đoàn đội đều do tiểu Vũ tiểu Thiên tiểu Khiết xử lý.”

 

Thẩm Uyển chậm rãi gục đầu xuống, lẩm bẩm nói, “ Nhất định là Anh hai bị thương… Anh hai … Đều là bởi vì con! Là con quá ngu ngốc luôn tự cho là đúng!”

 

Cha Thẩm mấp máy môi, cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc đứng tại chỗ, nghe Thẩm Uyển thấp giọng thì thào tự ghét bỏ mình.

 

Tiểu Uyển lần này chính xác phạm vào sai lầm lớn! Bởi vì ngay từ đầu mạt thế, bọn họ cùng trong một đoàn đội, người lãnh đạo đoàn đội này là thân nhân của bọn họ, cường đại có trí mưu, đa số người trong đoàn đội đều có dị năng, giá trị vũ lực cao, người trong đoàn đội này đều cực kỳ tin phục thân nhân của bọn họ, hơn nữa đoàn kết, bao dung lẫn nhau.

 

Cho dù gặp cái gì nguy hiểm, đều hữu kinh vô hiểm hóa hiểm vi di.

 

Cho nên, có thể nói bọn họ sinh hoạt tại trong hoàn cảnh an nhàn. Sau đó, Tiểu Uyển liền bất tri bất giác tự cho là đúng.

back top