Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 79: Cầu cứu (2)

Thẩm An nghe hai con chim nói, lập tức muốn đi nói cho Anh hai biết, nhưng Thẩm An còn chưa chạy tới hummer đã thấy cửa xe mở ra, Bạch Cảnh Khanh sắc mặt khó coi điều khiển xe lăn đi ra, theo sát sau đó là Từ Trường Thiên. Từ Trường Thiên muốn giúp Bạch Cảnh Khanh đẩy xe lăn, nhưng Bạch Cảnh Khanh tức giận đẩy tay Từ Trường Thiên ra. Từ Trường Thiên đành phải cười khổ một tiếng, nhìn Bạch Cảnh Khanh rời đi, sau đó thở dài một tiếng, đi theo.

 

Chu Vũ và Lưu Khiết ngay sau đó cũng đi ra, Lưu Khiết vẫn như cũ căng thẳng trầm mặc không nói, Chu Vũ mặt không đổi sắc.

 

Thẩm An có chút không hiểu, làm sao vậy? Chẳng lẽ cãi nhau?

 

Thẩm An nhìn về phía Thẩm Duệ trong xe đang ngồi suy nghĩ sâu xa, đi vào trong xe, đem hai con chim để ở một bên, lại gần nhỏ giọng hỏi, “Anh, làm sao vậy?”

 

Thẩm Duệ lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm An, giơ lên ôn nhu cười nói, “Không có gì, chỉ là có chút không thống nhất ý kiến. Đúng rồi, An An, gia cố kết giới xong rồi sao?”

 

Thẩm An gật đầu, cũng nhanh chóng cẩn thận thuật lại chuyện hai con chim nói.

 

Thẩm Duệ nghe xong, như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói, “Người chim bốn cánh? Xem ra, bọn họ thí nghiệm ra không ít thứ a.”

 

Thẩm An hoang mang không hiểu, những người nhân tạo này rốt cuộc là ai làm ra? Là trước mạt thế? Hay là sau mạt thế? Mục đích là gì?

 

Thẩm An đem nghi hoặc của mình hỏi ra, Thẩm Duệ chỉ lắc đầu, “An An, việc này bây giờ anh chưa thể nói cho em biết. An An, em nghe lời, đi bên ngoài nhìn, cẩn thận lắng nghe một chút tình huống bên ngoài, nếu có người hoặc là vật tới gần thì lập tức cho anh biết. Nhưng em không thể tự tiện hành động!”

 

Thẩm An nghe, tuy rằng không rõ vì sao việc này không thể nói với hắn, nhưng Thẩm An không hỏi lại, đứng dậy đi ra khỏi hummer số 1.

 

Thẩm An vừa ra khỏi hummer số 1, liền thấy Ngải Hiểu Trân đứng cạnh thùng xe xấu hổ ngăn đón Từ Trường Thiên. Thẩm An nhìn Từ Trường Thiên vẻ mặt lo lắng bất đắc dĩ, thậm chí có chút tức giận, nhưng cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ rời đi. Thẩm An nhìn bóng dáng Từ Trường Thiên bất đắc dĩ rời đi, Thẩm An nghĩ thầm, chẳng lẽ anh Cảnh Khanh và anh Trường Thiên cãi nhau?

 

Nhưng Thẩm An nghĩ, hai người này tình cảm tốt như vậy, cãi nhau cũng không có việc gì, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa thuận Thẩm An hiểu được, vì thế, Thẩm An liền tiếp tục ôm hai con chim đi tìm nơi vận dụng lắng nghe.

 

Nhưng ngay lúc Thẩm An chuyên chú lắng nghe, Thẩm An nghe thấy được một giọng nói vang lên:

 

“Chu đội, như vậy ổn không? Giáo sư Phương Bình và Phương Thanh hiện tại gặp nguy hiểm, lại phát tín hiệu cầu cứu cho chúng ta, nếu chúng ta không đi cứu, vậy có ổn không?”

 

“Không phải chứ? Sở Thuần, hiện tại tình huống đối phương ra sao chúng ta căn bản không biết, duy nhất có thể xác nhận là vũ lực của đối phương vượt qua tưởng tượng của chúng ta. Nếu hôm nay không có Thẩm Duệ, cậu và Thẩm An, Ngải Hiểu Sơ có thể bình an trở về sao?”

 

“… Nếu như vậy, chúng ta còn ở nơi này làm gì? Chúng ta ở trong này, không phải chính là hướng về phía những người đó? Đường đi tới Tây bộ nhiều như vậy, Thẩm đại nhân cố tình chọn con đường này, là vì cái gì? Còn không phải hướng về phía nơi này có manh mối về Ngô Chính sao?!”

 

“… Chúng ta sẽ cứu Giáo sư Phương Bình, nhưng không phải hiện tại!”

 

“Chờ đến lúc chúng ta đi cứu người, giáo sư Phương Bình đã sớm chết!”

 

“Dương Sở Thuần!!”

 

 

Thẩm An nghe, khe khẽ thở dài, hắn xem như hiểu được vì sao Anh hai không cho hắn tham gia hội nghị? Có phải hay không sợ hắn sẽ giống như Dương Sở Thuần đi theo anh Chu Vũ nháo? Vậy … Vừa rồi anh Cảnh Khanh và anh Trường Thiên cãi nhau cũng là vì chuyện này? Giáo sư Phương Bình chính là lão sư của anh Cảnh Khanh a.

 

Nếu như là Thẩm An hắn … Hắn sẽ làm như thế nào đây?

 

Thẩm An ngửa đầu nhìn bầu trời, cho dù hiện tại bầu trời xanh thẳm trong vắt, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là bầu trời trước mạt thế … Hắn có thể hiểu được quyết định của Anh hai và anh Chu Vũ, nhưng cũng không thể ngồi yên không để ý nha.

 

Thẩm An cào cào tóc, thở dài, cúi đầu tiếp tục lắng nghe, nhưng cho dù không thể ngồi yên không để ý đến, cũng không thể tự tiện hành động, cho nên vẫn là ngẫm lại, bây giờ nên làm cái gì mới tốt.

 

Trong lúc Thẩm An thở dài, hai con chim vừa líu ríu vừa vẽ trên mặt đất.

 

“Bà xã không đúng không đúng, nơi này có siêu thị to!”

 

“Không phải siêu thị nha, người chim bốn cánh cũng đã ăn luôn! Nơi đó, nơi đó… Người chim chính là bay ra từ nơi này nha!”

 

Thẩm An trong lòng vừa động, vội lấy giấy bút từ trong ba lô ra, cấp tốc vẽ lại sơ đồ hai con chim vẽ ra, vừa vẽ vừa căn cứ hai con chim thuyết minh mà ghi chú.

 

Dần dần, một tấm bản đồ thật đơn giản hoàn thành.

 

Nhưng Thẩm An nhìn chằm chằm tấm bản đồ này, không có chút vui sướng. Chỉ vì bản đồ này đại khái cũng chỉ là một phần tình huống, đối với tình huống thành phố còn chưa đủ hiểu rõ.

 

Bất quá, có chút ít còn hơn không, cho nên Thẩm An nhìn chằm chằm bản đồ, yên lặng nhớ kĩ.

 

Trong lúc Thẩm An nhìn chằm chằm bản đồ ghi nhớ rõ ràng, đột nhiên một bàn tay duỗi tới, cầm lấy bản đồ trong tay hắn, ngay sau đó, giọng nói ôn nhu mang theo ý cười vang lên, “An An đang nhìn cái gì?”

 

Thẩm An ngửa ra sau nhìn Thẩm Duệ phía sau ôm lấy hắn, “Anh, đây là em căn cứ Hắc Vũ chúng nó đã nói vẽ ra tình huống thành phố, nhưng đáng tiếc là chỉ có một phần.”

 

Thẩm Duệ cầm lấy trang giấy trong tay Thẩm An, nhìn cẩn thận, vẻ mặt lập tức ngưng trọng, nói với Thẩm An, “An An, em tiếp tục hỏi chúng nó, tận lực đem tình huống hiểu rõ thêm nữa!”

 

Thẩm Duệ không nói nữa, liền cầm bản đồ Thẩm An vẽ ra, xoay người vội vàng rời đi.

 

Thẩm An nhìn bóng dáng Thẩm Duệ rời đi, chớp mắt, có chút không hiểu, chỉ là một phần tình huống thành phố, hữu dụng sao??

 

*******

 

Cho đến khi màn đêm buông xuống, Thẩm Duệ còn chưa trở về. Thẩm An ngồi ở ghế lái phụ, nhìn màn đêm tối đen, chuyên chú lắng nghe tình huống bên ngoài.

 

Mà ở thời điểm Thẩm An nhắm mắt lắng nghe, đột nhiên Thẩm An mở mắt, nhìn về phía bên trái hướng năm giờ! Không phải chứ?!

 

Bạch Cảnh Khanh?

 

Dương Sở Thuần?

 

Bọn họ đang làm cái gì?

 

“Tiểu Dương Tử, cậu thật sự muốn như vậy? Cứ như vậy theo tôi đi cứu người?”

 

“Đương nhiên! Chu đội lần này làm không đúng!”

 

 

Vừa nghe lời này, Thẩm An không chút nghĩ ngợi liền lập tức mở cửa xe đuổi theo!

 

Thời điểm Thẩm An đuổi theo ra tới, chỉ thấy hướng năm giờ đã không có người, Thẩm An trong lòng trầm xuống, bọn họ đã rời khỏi rồi sao?!

 

Thẩm An vội vàng thi triển dị năng, bay nhanh mà đi! Bạch Cảnh Khanh ngồi xe lăn, mặc dù xe lăn có thiết kế đặc biệt, có thể trở thành xe thể thao, nhưng Thẩm An tự tin có thể đuổi theo bọn họ!

 

Nhưng Thẩm An thật không ngờ chính là thời điểm Dương Sở Thuần cùng Bạch Cảnh Khanh hai người một mình rời đi, còn lấy một chiếc xe máy Từ Trường Thiên lắp ráp, xe vốn là thiết kế riêng cho Bạch Cảnh Khanh, bởi vậy, xe máy cùng xe lăn của Bạch Cảnh Khanh kết hợp hoàn mỹ! Mà tốc độ cũng là cực nhanh!

 

Bởi vậy, Thẩm An đuổi theo trong chốc lát mới thấy được hai người kia!

 

*****

 

Mà bên này, Thẩm An đuổi theo không bao lâu, mấy người Thẩm Duệ cũng đã phát hiện ba người bọn họ mất tích!

 

Sắc mặt Thẩm Duệ lập tức âm trầm xuống dưới, Từ Trường Thiên càng nóng nảy, đã muốn hiện tại lập tức đuổi theo, Chu Vũ cũng nổi giận!

 

“Chu Vũ Từ Trường Thiên theo tôi đi cứu người! Những người khác toàn bộ lưu thủ! Tôi sẽ phong bế kết giới, trước khi chúng tôi trở về, kết giới bất luận kẻ nào cũng sẽ không mở ra!” Thẩm Duệ không nói nữa, liền lập tức thuấn di đi ra ngoài. Chu Vũ cùng Từ Trường Thiên cũng theo sát.

 

Ngoài kết giới, đôi mắt Thẩm Duệ lại chuyển thành màu tím đen, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh kháp tay bí quyết, gia cố toàn bộ kết giới.

 

Kết giới này nếu như không có bí quyết của hắn, ai cũng không thể mở ra!

 

“Đi!” Thẩm Duệ trầm giọng nói.

 

******

 

Nam nhân trung niên cung kính cúi chào Ngô Thiên Hà, “Thiếu tướng, tướng quân chờ ngài đã lâu.”

 

Ngô Thiên Hà đứng trước cửa sổ cao ốc cao nhất thành phố, trầm mặc một hồi lâu, hỏi, “Phương Bình đâu?”

 

“Đã khống chế. ” Nam nhân trung niên cung kính trả lời.

 

Ngô Thiên Hà xoay người, nhìn về phía nam nhân trung niên, trầm giọng, “Ta muốn mang Phương Bình đi.”

 

Nam nhân trung niên hơi hơi sửng sốt, lập tức rũ mắt nói, “Thiếu tướng, tướng quân nói qua, Phương Bình là đối tượng bảo hộ trọng điểm, là nhân tài hiện tại quốc gia cần.”

 

Ngô Thiên Hà vừa nghe, cười lạnh, “Nhân tài quốc gia cần? Là cái quốc gia gì?! Là quốc gia của Ngô Chính đúng không!”

 

Nam nhân trung niên nghe, rủ mắt không nói, chỉ đứng cung kính.

 

Ngô Thiên Hà thấy nam nhân trung niên không để ý đến, hừ một tiếng, xoay người bước nhanh rời đi.

 

*****

 

Lúc này, Thẩm An đã đuổi tới chỗ Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần.

 

Lại không ngờ, lúc này Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần đang hợp lực đối phó một đám sâu!

 

Thẩm An vốn định tiến lên hỗ trợ, nhưng nhìn đến phương thức Bạch Cảnh Khanh và Dương Sở Thuần hợp tác, không khỏi kinh ngạc, ánh mắt cũng sáng lên!

 

Dương Sở Thuần dựng tường không khí, cản trở sâu đi tới, Bạch Cảnh Khanh nhân cơ hội bắn ra băng tiễn, sau đó Dương Sở Thuần lại dùng súng không khí đặc chế bắn một phát, đánh gục con sâu! Loại phương pháp này vừa hữu hiệu, tốc độ cũng cực nhanh! Chỉ chốc lát sau, mấy con sâu liền giải quyết xong!

 

Thời gian này, Thẩm An cũng nhảy ra.

 

Khi Dương Sở Thuần thấy Thẩm An, sắc mặt đều biến trắng, hoảng sợ, “Thẩm An đệ đệ, sao cậu lại tới đây?!” Không xong! Chu đội cũng tới rồi?

 

Thẩm An khẽ cười một tiếng, thấy Dương Sở Thuần hết nhìn đông tới nhìn tây, liền cười tủm tỉm mở miệng, “Yên tâm, bọn họ đại khái còn tốn chút thời gian mới truy tới đây.”

 

Bạch Cảnh Khanh vừa nghe lời này, trầm mặc rũ mắt.

 

Thẩm An nhìn Bạch Cảnh Khanh, chần chờ một chút, nhỏ giọng nói, “Anh Cảnh Khanh, anh thật sự muốn một mình đi cứu giáo sư Phương Bình sao?”

 

Bạch Cảnh Khanh ngẩng đầu nhìn Thẩm An, sau khi phẫn nộ và xúc động ban đầu đi qua, Bạch Cảnh Khanh biết, hắn không thể tùy hứng làm bậy như vậy. Nhưng, hắn thật sự không muốn lại mất đi bất luận người nào.

 

“Anh Cảnh Khanh, anh không tin anh của em?” Thẩm An nhìn thần sắc Bạch Cảnh Khanh thống khổ nhưng lại rối rắm, biết Bạch Cảnh Khanh vẫn còn lý trí bình tĩnh, liền nhẹ giọng hỏi.

 

Hắn biết, Bạch Cảnh Khanh đại khái chỉ tín nhiệm Anh hai bảy phần, cũng đúng, thân nhân bằng hữu quan trọng của mình làm sao có thể ký thác trên người một người khác?

 

Cho nên Bạch Cảnh Khanh vừa nghe Anh hai không đi cứu giáo sư Phương Bình mới lập tức phẫn nộ.

 

Hắn hiểu được, nhưng hắn biết, Anh hai khẳng định sẽ đi cứu giáo sư Phương Bình, bởi vì Anh hai từng hứa hẹn. Việc Anh hai hứa thì nhất định sẽ làm được.

 

“Tiểu An, tôi tin Thẩm Duệ, tôi với cậu trở về.” Bạch Cảnh Khanh trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói.

 

Mặc kệ hắn tin Thẩm Duệ hay không, cũng không thể bởi vì hành vi của một mình hắn liên lụy những người khác. Ví dụ như Dương Sở Thuần tên ngu ngốc này, vừa thấy hắn phải đi cứu người, liền ầm ĩ đi theo, thật sự là… Chu đội hiện tại chắc đang giận điên lên.

back top