Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 124: Cấp năm! Thức tỉnh chân chính

Hai người theo sau tiến vào gian phòng, Giang Khinh Ngữ thấy bên trong ngoại trừ Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất tuyệt không còn người khác, tâm thần buông lỏng. Cô rất sợ sẽ thấy thân ảnh của Tiêu Tử Lăng, nếu Sở Chích Thiên trùng kích cấp năm đều không cấm kỵ Tiêu Tử Lăng. . . Vậy cô gần như không có phần thắng nào, hiện tại xem ra, cô vẫn còn cơ hội.

 

Khi ở bên ngoài chờ, ngay từ đầu cô nhìn Sở Tiểu Thất luôn cảm thấy khó chịu, sự tồn tại của thằng nít ranh đó thời khắc nhắc nhở cô Sở Chích Thiên đã có nữ nhân khác, cô cảm thấy có một cây gai đâm vào trong lòng cô, rất đau. Nhưng thời gian dài qua đi, cô dần dần tỉnh táo lại, khôi phục lý trí bắt đầu suy nghĩ.

 

Cô cho rằng sự xuất hiện của Sở Tiểu Thất, kỳ thực tuyệt không xem như là một chuyện xấu, sự tồn tại của nó đã chứng minh Sở Chích Thiên vẫn thích nữ nhân, có lẽ Tiêu Tử Lăng chẳng qua chỉ là hành vi nếm thức ăn tươi, đồ chơi buồn chán trong lúc nhất thời của Sở Chích Thiên mà thôi.

 

Mà sau khi cô tiến vào phòng, không thấy thân ảnh của Tiêu Tử Lăng, để cho cô càng thêm xác định ý nghĩ của bản thân. Bất quá cô vẫn luôn cho rằng không trừ đi Tiêu Tử Lăng, luôn sẽ là một hậu hoạn. Cô quyết định phải hắt chút nước bẩn cho Tiêu Tử Lăng ở bên phía Trần Cảnh Văn, quan sát trong khoảng thời gian này, cô biết dường như Trần Cảnh Văn cũng có chút bất mãn đối với Tiêu Tử Lăng, đích thực là một điểm có thể để cho cô lợi dụng. Trong lòng Giang Khinh Ngữ đã có chủ ý.

 

Trần Cảnh Văn tiến vào gian phòng, còn chưa ngồi xuống đã hỏi: “Sở ca, có phải tiến cấp cấp năm đã thành công rồi hay không?” Hiện tại toàn thân trên dưới Sở Chích Thiên không có nửa điểm khí thế, cứ như một người sống sót bình thường vậy, không có nửa điểm phong mang, đây không phải kết quả của việc cố ý thu liễm, mà là chân chính làm được khí thế nội liễm đến mức không vết tích, xem ra Sở Chích Thiên đã tiến vào một giai tầng khác.

 

Sở Chích Thiên đã ngồi xuống nghe thấy câu hỏi của Trần Cảnh Văn, liền gật gật đầu nói: “Tiến vào cấp năm, tôi mới biết được trước đây cái gì cũng không phải. Thức tỉnh chân chính, kỳ thực là ở sau cấp năm, bất quá, điều này phải do các cậu tự mình lĩnh ngộ. Có vài thứ là nói không rõ.”

 

Vừa tiến vào cấp năm, khi Sở Chích Thiên nhìn lại thế giới này đã vô cùng khác biệt với dĩ vãng, mà mấy kỹ năng cấp bậc trước của anh đồng thời xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hết thảy điều này đều đang nói cho anh sau khi cấp năm mới được tính là bước vào cảnh giới thức tỉnh chân chính.

 

Trong ánh mắt Giang Khinh Ngữ mang theo một mạt kiêu ngạo, đây mới là nam nhân cường đại cơ trí của cô, vừa bước vào cấp năm đã có thể nhanh chóng lĩnh ngộ được hàm nghĩa của thức tỉnh, phải biết rằng căn bản không có người biết điều này, đây hoàn toàn là dựa vào chính Sở Chích Thiên lĩnh ngộ. Không giống năm trăm năm sau, tất cả mọi người đều biết rõ, chính thức có thể được xưng là đấu sĩ thức tỉnh nhất định phải là sau cấp năm. Mà trước đó chỉ có thể xưng hô là ngụy người thức tỉnh.

 

Đổng Hạo Triết nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, ngẩng đầu sờ sờ cằm, bắt đầu suy nghĩ: “Xem ra chúng tôi phải nhanh nhanh chạm đến cấp bậc đó, xem xem thức tỉnh chân chính theo như lời Sở ca tới cùng là cái gì.”

 

Trần Cảnh Văn nghe vậy ánh mắt nhanh chóng hiện lên một mạt thần thái, xem ra ý nghĩ cũng là như thế. Sở Chích Thiên không nói lời vô ích, mỗi một câu của anh ta đều có dụng ý của anh ta, xem ra cấp năm này tuyệt đối không đơn giản, Trần Cảnh Văn thích nhất nghiên cứu mấy thứ chưa biết kiểu này, anh hứng thú dạt dào.

 

Đã nhận được đáp án bản thân cần, Trần Cảnh Văn cũng không muốn tiếp tục ở lại, ngày hôm nay anh chờ cả ngày, khiến cho công tác trong tay anh tích lũy một đống lớn, nhất định phải nhanh chóng trở về xử lý. Anh thuận tiện hỏi thăm một chút hành động thu thập vật tư của bọn họ có phải nên tiến hành trước thời gian hay không. Bởi vì Sở Chích Thiên đã cấp năm, đủ để uy hiếp mọi người xung quanh.

 

Sở Chích Thiên suy nghĩ đến cảnh giới của bản thân còn chưa ổn định, liền quyết định vẫn nên tiến hành dựa theo kế hoạch ban đầu.

 

Trương Ngải Ngải bên cạnh nghe mấy vị đội trưởng nói chuyện, vốn muốn tìm cơ hội không vết tích tiếp xúc Sở Chích Thiên, nhưng cô không ngờ đến Sở Tiểu Thất bên cạnh đề phòng các cô như phòng trộm. Chỉ cần cô muốn mở miệng tiếp lời, Sở Tiểu Thất sẽ dùng ánh mắt băng lãnh vô tình nhìn chằm chằm cô, trong tay xuất hiện một thanh vũ khí bén nhọn, xa xa chỉ vào cô, rất có ý tứ cô dám mở miệng liền trực tiếp diệt.

 

Sở Tiểu Thất nghĩ rất đơn giản, nếu Tiêu Tử Lăng không ở đây, vậy nó phải có trách nhiệm giúp anh ta chặn lại các loại tiểu tam muốn câu dẫn Sở Chích Thiên. Người hôn ước có quyền lợi làm như vậy.

 

Sau cùng đến khi Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết rời đi, các cô từ đầu chí cuối đều tìm không được cơ hội mở miệng, ánh mắt của Sở Tiểu Thất quá đáng sợ, các cô không dám thử, nếu như thực bị Sở Tiểu Thất giết chết, cũng là chết uổng. Đó chính là con trai của Sở Chích Thiên, cô có thể trông cậy vào việc Sở Chích Thiên chủ trì công đạo cho cô? Người nghĩ như vậy khẳng định đầu đã bị hư.

 

Hai người khổ tìm không được cơ hội chỉ có thể bất đắc dĩ theo sau hai vị phó đội mà đi, phó đội đều đã rời đi, các cô còn có cớ ở lại sao? Vì vậy các cô chỉ có thể xám xịt mà rời đi, khi các cô trở lại gian phòng của mình, hai người bắt đầu hối hận, phi thường ảo não đối với biểu hiện của bản thân.

 

Các cô vậy mà bại bởi một đứa trẻ năm tuổi, vậy mà bị ánh mắt của nó uy hiếp. Các cô lúc đó thế nào sẽ quên tuổi tác của Sở Tiểu Thất chứ, năm tuổi hẳn là tuổi tác làm nũng ở bên người momy, thế nào có thể sẽ có cái loại ánh mắt lãnh khốc giết người không chớp mắt đó? Khẳng định các cô đã nhìn lầm rồi, choáng đầu rồi.

 

Ở địa điểm phỏng vấn, Hàn Ngôn Luật rất khẩn trương, chờ lát nữa nhân viên phỏng vấn sẽ tới, mình tới cùng có thể gia nhập được tổ chiến đấu hay không? Anh đã hiểu rõ quy định tương quan của nơi đây nên áp lực trọng trọng, biểu hiện của anh sẽ quan hệ đến việc anh có thể vào đội hay không, càng quan hệ đến vấn đề đãi ngộ sau cùng của người nhà bản thân, anh cảm thấy lần này còn khẩn trương hơn so với lần đầu tiên bản thân phỏng vấn.

 

Nhịn không được xoa xoa mồ hôi toát ra trên trán, trong lòng anh có chút nôn nóng khi muốn trò chuyện một chút với cậu nhỏ Chu Sướng đang ôm con gái để hòa hoãn tâm tình khẩn trương của bản thân, lại phát hiện cậu nhỏ của anh không tốt hơn được chỗ nào so với anh, đồng dạng khẩn trương không biết làm sao.

 

“Cậu nhỏ, cậu cũng khẩn trương như thế?” Hàn Ngôn Luật hỏi.

 

Chu Sướng cười khổ nói: “Không thấy được chúng ta dọc đường đi tới, khí tức của người tổ chiến đấu đều cường đại hơn rất nhiều so với cậu cháu chúng ta sao, chúng ta thực sự có thể vào đội sao? Có lẽ Tiểu Luật cháu còn có cơ hội, cậu sợ rằng. . .”

 

Cháu trai của bản thân thức tỉnh chính là hệ hỏa, là dị năng có lực công kích cường đại, có lẽ chiến đội nhìn ở trên phần cháu nó có tiền đồ phát triển tương lai sẽ thu cháu nó vào trong đội. Cháu gái thức tỉnh chính là hệ thủy, tuy rằng lực công kích không cao, thế nhưng là một dị năng rất hữu dụng, cũng có hy vọng nhất định. Mà bản thân thức tỉnh chính là tốc độ, loại năng lực gân gà này sợ rằng chiến đội tuyệt không cần, còn có Tử, biến dị khứu giác thực sự hữu dụng sao? Ông cảm thấy hy vọng của ông với con gái rất xa vời.

 

“Cậu nhỏ, đừng ủ rũ, chúng ta phải nỗ lực.” Tô Phỉ ở bên kia nhịn không được mở lời cổ động, nếu muốn để cho người nhà thu được đãi ngộ tốt hơn, bọn họ nhất định phải vào đội, đã biết các hạng mục đãi ngộ của thành viên chiến đội cùng với điều lệ ưu đãi của người nhà, bọn họ không có biện pháp không động tâm.

 

Nhóm người khẩn trương lo lắng chờ đợi phỏng vấn này chính là nhóm người xe thương vụ một đường theo dõi bọn Tiêu Tử Lăng tới.

 

Tuy rằng bọn họ dựa vào dị năng của Tử (con gái của Chu Sướng) biết là nơi nào, nhưng Tử không biết đường, bé chỉ có thể chỉ ra là phương hướng nào, chuyện khác nhất định phải dựa vào chính bọn họ nghiên cứu. Vì vậy trải qua nhiều lần đi nhầm, vòng vo, rốt cục khi gần sát chạng vạng mới nắm đúng được vị trí chính xác.

 

Bọn họ thấy địa phương đó là một doanh địa kỷ luật nghiêm minh, không khỏi phi thường chờ mong, càng là kỷ luật tốt càng cho thấy nơi đây an toàn, bọn họ không có quá nhiều chần chừ liền trực tiếp chạy đến cửa chính, đương nhiên bóng đêm gần sát hắc ám cũng không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều, phải biết rằng không tìm được một địa phương an toàn nghỉ ngơi, rất dễ sẽ rơi vào vòng vây của tang thi, sau cùng sinh tử khó liệu.

 

Người phụ trách cảnh giới ở cửa thấy có chiếc xe xa lạ đến, nhanh chóng đi ra ngăn kêu bọn họ dừng lại. Sau khi chờ hỏi rõ ý đồ đến của bọn họ, lập tức thông tri đội trưởng tiểu đội của họ.

 

Đội trưởng của họ biết tình hình, liền nói cho bọn họ muốn đi vào doanh địa của họ đầu tiên phải tiếp nhận quản chế mười hai tiếng đồng hồ. Bọn họ đã hiểu rõ thời kỳ ủ bệnh của bệnh độc tuyệt không có dị nghị, biết đây là một loại phụ trách đối với sự an toàn của doanh địa họ.

 

Vị đội trưởng kia thấy bọn họ phối hợp như thế không khó xử họ, phi thường có hảo cảm, khi dẫn bọn họ đi bên chỗ quản chế, liền nói vài lời hay với người phụ trách bên kia, bọn họ rất nhanh đã được an bài ở trong một phòng nghỉ ngơi khá lớn quan sát 12 tiếng đồng hồ.

 

Lời hay của đội trưởng tiểu đội rất có hiệu quả, gian phòng nghỉ ngơi mà người phụ trách kia an bài cho bọn họ là gian phòng chuyên biệt để người ta xoa bóp nào đó của trung tâm nghỉ phép trước đây, bên trong là một hàng giường nhỏ có thể nằm nghỉ ngơi, ưu đãi bất ngờ này khiến cho mọi người vẫn luôn lui ở trong phòng xe mừng rỡ như điên. Tuy rằng còn chưa gia nhập được doanh địa này, lại tràn ngập chờ mong đối với sinh hoạt tương lai ở doanh địa.

 

Sáng sớm ngày thứ hai, bọn họ an toàn vượt qua mười hai tiếng đồng hồ được thả ra, bọn họ lại được nhân viên công tác chỗ kiểm tra đưa đến chỗ tổ hậu cần đăng ký tư liệu tỉ mỉ của bọn họ. Phụ trách đăng ký chính là một cô gái, khi biết bọn họ có người thức tỉnh, liền có lòng tốt nhắc nhở bọn họ các loại ưu đãi của thành viên chiến đội cùng với sự khác nhau giữa đãi ngộ người sống sót bình thường với người nhà chiến đội.

 

Chính sách ưu đãi của người nhà chiến đội khiến cho bọn họ động tâm, vì vậy bọn họ bắt đầu thương lượng. Cha mẹ của Hàn Ngôn Luật với Tô Phỉ đều lo lắng gia nhập chiến đội có thể có nguy hiểm hay không, dù sao nghe tên đã biết là đến bên ngoài đả đấu với tang thi. Vì vậy tình nguyện ăn ít một chút khổ một chút, chỉ cần cả nhà bình an là tốt rồi.

 

Nhưng Chu Sướng lại có ý kiến bất đồng, ông dọc đường đến quan sát rất thận trọng, lần đầu tiên tiếp xúc nhân viên trực ban ở cửa cùng với đội trưởng của họ đều là trang phục vận động kiểu dáng màu sắc tương đồng, ngay từ đầu ông cho rằng chỉ là trùng hợp, sau đó tổ kiểm tra cũng giống như thế, chẳng qua đổi thành một loại trang phục vận động kiểu dáng màu sắc khác, tiếp theo lại thấy người ở chỗ tổ hậu cần nơi đây lại là âu phục kiểu dáng tương đồng màu sắc tương đồng, hơn nữa ngực của mỗi người đều may một đồ án tương đồng, ông liền suy đoán đây chỉ sợ là đồng phục các tổ của họ. Doanh địa này tuyệt đối không phải là đám ô hợp gì, chỉ sợ là có tổ chức kỷ luật, vì vậy ông cho rằng gia nhập chiến đội là một lựa chọn phi thường tốt. Hai người trẻ tuổi vốn đã bốc đồng mười phần, có sự hỗ trợ của cậu nhỏ, đương nhiên thái độ càng kiên quyết. . .

 

Thấy bên bọn họ có chút do dự không định, mỹ mi hậu cần phụ trách đăng ký tư liệu cho bọn họ nhịn không được cười nói: “Các vị báo danh phỏng vấn trước xem xem, tuyệt không phải hết thảy người thức tỉnh đều có thể gia nhập, còn phải xem năng lực với thực lực của người thức tỉnh, yêu cầu thu người của tổ chiến đấu rất cao.”

 

Thốt ra lời này, ngược lại để cho bọn họ hạ quyết định, cha mẹ của Hàn Ngôn Luật với Tô Phỉ không ngăn cản nữa, nếu như thực lực chưa đủ, nghĩ chắc tổ chiến đấu cũng sẽ không thu bọn nhỏ vào.

back top