Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 222: Ba năm, tin tức của kẻ địch cũ

 

Đêm, giáng lâm, căn cứ Lăng Thiên bắt đầu thắp sáng đèn đuốc, mọi người cả ngày làm việc bận rộn bắt đầu tiến hành cuộc sống về đêm của bọn họ.

 

Quán bar duy nhất của căn cứ Lăng Thiên, lúc này rốt cục cũng treo lên bảng biểu hiện bắt đầu kinh doanh, điều này để cho nhóm người thức tỉnh sớm đã chờ ở bên ngoài vội vội vàng vàng xông vào.

 

Không biết ai có năng lực như thế, có thể mở quán bar ở căn cứ Lăng Thiên, hơn nữa rượu trong quán bar chưa từng hết hàng, điều này quả thực đã chế tạo ra một thần thoại, phải biết rằng mạt thế ngay cả lương thực cũng túng thiếu muốn chết, căn bản không có khả năng đi ủ rượu, vì vậy rượu liền thành xa xỉ phẩm, phi thường trân quý.

 

Đương nhiên rượu trong quán bar nhạt kinh dị, dựa theo cách nói của những người thức tỉnh, đó hoàn toàn là rót một chút rượu vào hơn phân nửa chén nước, để người ta uống có chút vị rượu mà thôi. . . Thế nhưng cho dù như thế, cũng khiến cho những người đó chạy theo như vịt, dù sao cũng có thể nếm được vị rượu không phải sao?

 

Đương nhiên người thức tỉnh không xa xỉ như vậy, cho dù một chén rượu dùng nước pha loãng ra như vậy, cũng xa hoa muốn chết, nhưng bọn họ cũng chỉ còn lại chút hưởng thụ như thế, đặc biệt là người độc thân, mỗi đêm đều muốn tới nơi này kêu một chén, sau đó quý trọng mà thưởng thức, tán gẫu trời nam đất bắc với người quen biết hay cả không quen biết bên cạnh, cùng nhau tiêu phí khoảng thời gian này.

 

Đương nhiên trời sinh có một loại người, căn bản không cần tự mình mua rượu uống, chỉ cần anh ta xuất hiện ở quán bar, chung quy sẽ có người nguyện ý mời anh ta uống một chén, chính là đại hán vừa mới vào kia, khi người ở bên trong quán bar thấy anh ta đi vào, lần lượt giơ chén rượu chào hỏi với anh ta: “Cường ca, anh đã đến rồi.”

 

Cường ca đầy mặt nụ cười chào hỏi với mọi người, sau cùng đi đến trước quầy bar, còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy nhân viên phục vụ bên trong cười nói: “Cường ca, ngày hôm nay có tin tức giật gân gì không?”

 

Cường ca cười hắc hắc, sau đó ngồi trên ghế tròn trước quầy bar nói: “Đương nhiên là có, lần nào tôi đến không có tin giật gân?” Cường ca là tâm phúc của Đới Hồng Phi, đều sẽ mang ra chút bí văn các loại cung cấp chia sẻ cho mọi người. Hơn nữa những tin tức đó đều rất đáng tin.

 

Nhân viên phục vụ nghe vậy ánh mắt sáng ngời, hắn nhanh chóng cao giọng hô: “Cường ca có tin tức giật gân, ai mời Cường ca uống rượu a?” Cường ca là khách có tin tức linh thông nhất trong quán bar, bất quá muốn cho anh ta để lộ ra, nhất định phải mời anh ta uống một chén.

 

Lúc này liền thấy trên bàn tròn nào đó, một người giơ cao cánh tay lên hô: “Tôi mời. . .” Kỳ thực đều là một số khách quen. Những người khách này rất thức thời, sẽ thay phiên mời Cường ca uống một chén, để cho tất cả mọi người có thể nghe được chút chuyện hay bí sử giải buồn.

 

Cường ca tiếp nhận một cốc rượu nước lớn nhân viên phục vụ đưa tới, uống vài hớp lớn mới dừng lại, anh ta thỏa mãn thở hắt ra, sau đó lớn tiếng nói với khách trong quán: “Kỳ thực, tôi muốn nói chính là, bộ an giám lại xuất động.”

 

Mọi người hít ngược một hơi. Không ngờ Cường ca vừa mở miệng liền nói ra một tin tức giật gân như thế.

 

“Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Vì sao những sát tinh đó lại đi ra?” Người của căn cứ chỉ cần nói đến bộ an giám đều biến sắc, không chỉ bởi vì vào bộ an giám, cả đời mi sẽ đi đứt, còn bởi vì trong bộ an giám đều là một số kẻ tàn nhẫn giết người không chớp mắt, kẻ dám phản kháng thì bọn họ có quyền kích sát tại chỗ. . . Cho dù là giết sai, cũng có quyền được miễn.

 

Không sai, bọn họ chính là một đám tội phạm giết người cầm giấy phép giết người.

 

Cường ca lần nữa uống một hớp rượu, lúc này mới nói: “Một vị quản lý cấp cao của bộ hậu cần bị bắt vào.”

 

“Tham ô chứ gì.” Mọi người phỉ nhổ. Tuy rằng thủ đoạn của bộ an giám bạo ngược tàn nhẫn, nhưng cho tới bây giờ, còn chưa từng bắt sai giết sai một người. Vì vậy tuy rằng mọi người trong căn cứ rất e ngại những người của bộ an giám. Nhưng trong lòng vẫn tán thành căn cứ có một số người như vậy tồn tại.

 

“Không quá rõ đến tột cùng vì chuyện gì, nhưng xác định nghiêm trọng hơn nhiều so với tham ô.” Tin tức của Cường ca thực sự rất linh thông, vậy mà hỏi thăm được những chuyện này.

 

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Không biết chuyện gì nghiêm trọng hơn so với tham ô, chẳng lẽ là phản bội căn cứ? Ý nghĩ này vừa đảo qua, lại đều bị bọn họ lắc đầu phủ nhận, chắc hẳn không ai ngốc như vậy đi.

 

Ba năm nay căn cứ Lăng Thiên phát triển nhanh chóng mãnh liệt, hơn nữa thủ lĩnh Sở Chích Thiên nhà mình lại chính thức tiến vào cấp bảy vào nửa năm trước, trở thành căn cứ có thực lực cường đại nhất bắc bộ danh xứng với thực, không có nơi nào ngang bằng. Cùng nhau thủ vững với căn cứ Phượng Lâm đệ nhất nam bộ, đè quân đội nâng đầu không lên nổi, chỉ có thể nghẹn khuất thừa nhận địa vị của hai đại căn cứ. Chỉ cần là người thông minh, đều biết theo căn cứ Lăng Thiên, theo Sở Chích Thiên, tuyệt đối sẽ không không có cơm ăn, nếu có người thực sự phản bội căn cứ, chỉ có thể nói đầu kẻ đó đã bị lừa đá.

 

Người uống rượu nào đó trong quán bar nghe thấy lời nói của Cường ca, dường như có chút tâm thần bất định, chỉ thấy hắn uống từng hớp từng hớp rượu nhạt trong ly, mặt ủ mày chau.

 

Giữa lúc Cường ca nói thêm chút bí văn, cửa quán bar đột nhiên bị mở ra, hai người mặc áo đen xuất hiện ở cửa quán bar, mà trên cánh tay bọn họ lại mang một bộ tay áo bảo hộ màu trắng viết hai chữ An Giám lớn.

 

Mọi người há to miệng, không ngờ người của bộ an giám thế mà quang lâm quán bar. . . Điều này làm cho người trong quán bar cảm thấy có phải mình đang nằm mơ hay không.

 

Chỉ thấy hai người đó đi đến trước mặt nam nhân vốn tâm thần bất định, lúc này sắc mặt lại trắng bệch, một người nam nhân trong đó băng lãnh nói: “Triệu Vũ, xin theo chúng tôi đến bộ an giám một lần.”

 

Người nọ đột nhiên bừng tỉnh lại, đột nhiên đẩy ghế, liên tục lùi ngược lại mấy bước nói: “Không, không, tôi không đi, tôi không đi, nhất định các người tìm nhầm rồi.”

 

Khóe miệng người còn lại mang theo trào phúng, lạnh lời nói: “Triệu Vũ, ba năm nay, mỗi cách ba tháng sẽ định kỳ báo cáo một lần tình báo của nơi đây cho căn cứ Tiêu Tương, mỗi cách nửa năm sẽ chỉnh lý báo cáo một lần danh sách quản lý thượng tầng của căn cứ, mỗi cách một năm, sẽ đưa ra danh sách vài người có thể thu mua. . .”

 

Theo từng câu từng câu người của bộ an giám nói ra hành động việc làm của Triệu Vũ, tất cả mọi người đều phẫn nộ, hô to muốn ăn thịt hắn uống máu hắn hủy xương hắn, mà Triệu Vũ cuối cùng vô lực té trên mặt đất, không chịu nổi luồng áp lực này khóc rống lên.

 

Rất nhanh hai đội viên bộ an giám kia đã áp Triệu Vũ đi, quán bar lại khôi phục sự huyên náo lúc đầu, dường như một màn ban nãy căn bản chưa từng phát sinh.

 

Phòng bộ trưởng bộ an giám, Tiêu Tử Lăng cầm tờ chứng thực của Triệu Vũ do các bộ viên của cậu đưa lên, cậu búng búng tin tức bên trên hỏi thư ký bên người: “Tiểu Vân, tin tức chính xác?”

 

Thư ký Tiểu Vân gật đầu nói: “Bộ trưởng, trải qua sự thẩm vấn của bộ viên, chắc hẳn không có vấn đề.” Trong mắt Tiểu Vân không hề che giấu sự kính ngưỡng, tuy rằng bộ trưởng của cô rất non, thế nhưng lại có một đôi hoả nhãn kim tinh, bộ an giám có mấy lần không thể chứng thực được đương sự có thuần khiết hay không, khi còn do dự có nên bắt người hay không, Tiêu Tử Lăng tự mình ra trận điều tra một phen. Sau khi trở về, chỉ lệnh đối với những người đó mỗi người đều không giống nhau, có trực tiếp xét nhà, cũng có thưởng an ủi. Ngay từ đầu các bộ viên còn nửa ngờ nửa tin, nhưng ba năm nay không hề có một kiện án sai, khiến cho các bộ viên khăng khăng một mực theo cậu.

 

“Hóa ra Ngô Khánh Vân ở căn cứ Tiêu Tương. . .” Tìm hắn ta ba năm, trong khoảng thời gian đó có vô số tin tức thật giả. Mà lần này rốt cục đã bị cậu tìm được. Ngón tay Tiêu Tử Lăng nắm trang giấy thiếu chút nữa bóp rách trang giấy trong tay.

 

“Căn cứ Tiêu Tương ở nam bộ, hơn nữa thủ lĩnh là nữ nhân, vì vậy ngay từ đầu chúng ta tuyệt không chú ý tới nơi đó.” Tiểu Vân giải thích vì sao ba năm nay không tra được tin tức chính xác của Ngô Khánh Vân.

 

Tiêu Tử Lăng xua tay nói: “Tôi biết.” Cậu tỏ ý Tiểu Vân trở về nghỉ ngơi.

 

Tiểu Vân mới quay đầu lại, nghĩ đến còn có một vấn đề còn chưa hỏi, vì vậy lại hỏi: “Vậy Triệu Vũ giải quyết thế nào?”

 

“Trước đây thế nào, hiện tại cũng thế đó, chẳng lẽ Tiểu Vân đã quên?” Khóe mắt Tiêu Tử Lăng thoáng nhếch, khóe miệng phiếm nụ cười khẽ. Thế mà có thêm vài phần ngọt ngào cùng mị hoặc, bộ dáng này khiến cho trái tim Tiểu Vân nhảy loạn, lắp bắp lộn xộn nhận lỗi với bộ trưởng, sau đó nhanh chóng chạy trối chết. Nụ cười của bộ trưởng không phải người thường có thể thừa nhận, cứ ở lại như vậy, cô sẽ vươn cánh tay tội ác.

 

Phòng bộ trưởng thoáng cái trống trải, ngoại trừ Tiêu Tử Lăng không còn người khác nữa, lúc này đột nhiên vang lên một thanh âm thanh lãnh lại mang theo một chút vị chua: “Tiểu Lăng. Em lại đùa giỡn người khác?” Không trung đột nhiên vặn vẹo một trận, Sở Chích Thiên cứ như thế xuất hiện bên người Tiêu Tử Lăng.

 

Khóe miệng mang ý cười, Tiêu Tử Lăng hỏi: “Sở ca thế nào rảnh rỗi lại đây?”

 

Sở Chích Thiên bất đắc dĩ nói: “Em lại lỗ mãng. Bất quá kết quả cho ra đến hiện tại thì đều rất tốt, vận khí của em quả thực nghịch thiên, vậy mà một lần sai lầm cũng không có.”

 

Tiêu Tử Lăng không nói. Cậu cũng sẽ không giải thích, phân rõ thân phận thực của những người đó, cậu đã dùng tới hai quân Giám Định với Phân Tích, đương nhiên không có khả năng sẽ có sai lầm.

 

“Đã tìm được Ngô Khánh Vân.” Ánh mắt Sở Chích Thiên chuyên chú nhìn Tiêu Tử Lăng, sự thâm tình trong mắt được miêu tả sinh động.

 

Tiêu Tử Lăng vô ý thức chuyển đầu đi, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

 

“Quyết định đi căn cứ Tiêu Tương?” Sở Chích Thiên thấy biểu tình của Tiêu Tử Lăng đã biết quyết định của cậu. Mấy ngày trước đó, Tiêu Tử Lăng nghe nói Ngô Khánh Vân từng xuất hiện ở căn cứ nào đó, cậu không nói hai lời, tự mình đến nơi đó xác định, còn không mang theo một ai, khiến cho anh lo lắng hãi hùng rồi lại không đành lòng trách cứ cậu.

 

Anh biết rõ, Tiêu Tử Lăng đang chuộc tội, chỉ có giết chết Ngô Khánh Vân, Tiêu Tử Lăng mới có thể được giải phóng.

 

Tiêu Tử Lăng tuyệt không trả lời câu hỏi của Sở Chích Thiên, nhưng hai người đều biết, kỳ thực đáp án hai bên đều rất rõ ràng.

 

“Lần này để cho Tiểu Thất theo em đi đi.” Sở Chích Thiên chỉ có thể thối lui cầu thứ nhì, thêm cho Tiêu Tử Lăng một sự bảo đảm.

 

“Tiểu Thất?” Tiêu Tử Lăng mang vẻ không tán thành, Tiểu Thất mới tám tuổi, thế nào có thể cho nó theo cậu đi chịu khổ chứ.

 

“Tiểu Thất có tâm ma, mang theo đi có lợi đối với nó, lần này Tiểu Thất trùng kích cấp sáu lại thất bại.” Sở Chích Thiên cau mày nói, kỳ thực anh vẫn luôn sợ hãi Tiêu Tử Lăng sẽ bởi vì cái chết của Tiêu Tình Vân mà tâm tình bị tổn thương không cách nào đề thăng cấp bậc, thế nhưng sự thực lại tương phản, Tiêu Tử Lăng căn bản không hề bị luồng năng lượng mặt trái màu đen kia ảnh hưởng, tuy rằng cấp năm thăng cấp sáu tích lũy năng lượng rất chậm, nhưng Tiêu Tử Lăng một lần đã thành công. Nhưng Sở Tiểu Thất mà Sở Chích Thiên vẫn luôn yên tâm lại liên tục thất bại ba lần, nếu như thất bại thêm một lần nữa, khẳng định thân thể của Tiểu Thất sẽ bị thương nặng, sau đó tư chất của nó sẽ hạ thấp.

 

“Nó vẫn luôn cho rằng cái chết của Tiêu Tình Vân có quan hệ tới nó, nếu như kế hoạch của nó chu toàn hơn, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn không giống.” Sở Tiểu Thất đã chui rúc vào sừng trâu, nhất định phải để cho nó tận mắt thấy Ngô Khánh Vân chết, nó mới có thể giải được tâm ma. Tiểu Thất đã không còn bất kỳ đường lui nào nữa, vì vậy nó nhất định phải đi theo.

 

“Được rồi, em mang Tiểu Thất cùng đi.” Tiêu Tử Lăng đã biết nguyên nhân, đương nhiên không cự tuyệt nữa, cậu quyết định tận lực chuẩn bị một chút, miễn cho thực sự để cho Tiểu Thất theo cậu chịu tội.

 

Hai người lặng im hồi lâu, sự ấm áp nhàn nhạt như có như không tràn ngập bốn phía, hai người bọn họ rất hưởng thụ loại cảm giác này. Hồi lâu, mới nghe thấy Tiêu Tử Lăng hỏi: “Người kia rơi vào bố cục chưa?”

 

“Hết thảy như em mong muốn.” Sở Chích Thiên gật đầu nói.

 

Ngày thứ hai, Tiêu Tử Lăng với Sở Tiểu Thất lặng lẽ rời khỏi căn cứ, Sở Chích Thiên là người duy nhất tiễn bước bọn cậu, nhìn thân ảnh dần đi dần xa, không biết vì sao, trong lòng Sở Chích Thiên ẩn ẩn dâng lên một loại dự cảm bất tường. . .

back top