Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 244: Tội danh? Kết cục của Giang Khinh Ngữ (Thượng)

Người của bộ an giám đều là người thức tỉnh cường đại, Giang Khinh Ngữ biết mình giãy dụa thế nào cũng không dao động được bọn họ mảy may, vì vậy cô nhanh chóng lãnh tĩnh xuống, quay đầu nhìn về phía Trương Ngải Ngải lạnh lùng hỏi: “Trương Ngải Ngải, vì sao cô sẽ ở cùng chỗ với người của bộ an giám? Là cô nói gì ở chỗ Tiêu bộ trưởng? Dự định hãm hại tôi?” Bây giờ còn chưa phải lúc cô đánh cược, cô nhất định phải lãnh tĩnh, Giang Khinh Ngữ cô đã định trước là nhân vật chính, ai cũng không thể thay đổi được, cho dù nguy cơ thế nào, nhất định cũng sẽ có một đường sinh cơ.

 

Cả người Trương Ngải Ngải thoáng cứng đờ, cô không ngờ ở tuyệt cảnh như thế, vẫn không thể khiến cho Giang Khinh Ngữ rơi vào điên cuồng, trái lại càng thêm lãnh tĩnh. Cô nhớ lại từng việc mà ba năm nay cô đã làm, biết không còn đường lui, vì vậy cô cắn răng cười nói: “Ha ha, Giang tỷ tỷ, Tiêu bộ trưởng chỉ là mời chị đi uống chén trà, chị thế nào đa tâm như thế? Hãm hại? Em nào dám chứ?” Nếu còn chưa biết kết cục của Giang Khinh Ngữ như thế nào, hiện tại cô còn chưa thể xé rách da mặt với cô ta.

 

Giang Khinh Ngữ gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, sự trào phúng rõ ràng trong mắt, nữ nhân này cho rằng cô là kẻ ngốc? Từ khi cô ta dẫn theo người của bộ an giám xuất hiện, cô biết cô ta đã phản bội cô, có lẽ còn có thể đánh ngược một phen hãm hại cô. Cô lạnh lùng thốt: “Trương Ngải Ngải, cô với tôi là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, tôi không tốt, cô cũng không tốt hơn được chỗ nào.” Cô biết bây giờ còn chưa phải thời điểm trở mặt với Trương Ngải Ngải, dù sao Trương Ngải Ngải biết một số chuyện của cô, cô nhất định phải khiến cho nữ nhân này ngậm miệng lại. Vì vậy trong lời nói của Giang Khinh Ngữ ẩn giấu sự sắc bén, cảnh cáo Trương Ngải Ngải phải nhìn rõ tình thế.

 

Bất quá, chờ cô thoát khỏi lần khốn cảnh này, cô nhất định phải khiến cho Trương Ngải Ngải sống không bằng chết, người phản bội cô cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Giang Khinh Ngữ rũ mắt xuống, giấu đi sự phẫn hận cùng sát khí trong lòng.

 

Trương Ngải Ngải nghe vậy ánh mắt lạnh lẽo, biết Giang Khinh Ngữ là đang uy hiếp cô. Thế nhưng. . . Khóe miệng cô lộ ra ý cười, hết thảy những điều cô làm chính là đã trải qua sự đồng ý của người nào đó. Nhìn nữ nhân vinh quang vô hạn khiến cho cô hâm mộ đố kị hận ở kiếp trước này đây, lúc này cũng đã đến đường cùng, so với cô còn không bằng, trong lòng thế mà dâng lên một khoái cảm kỳ lạ. Cô không thể kiềm được sự kích động trong lòng, mở lời cười nói: “Giang tỷ tỷ, em quên nói cho chị, ba năm nay tin tức em cho chị, đều được trải qua sự đồng ý của Tiêu bộ trưởng. . .” Cô đắc ý, cô đang nói cho Giang Khinh Ngữ, sự uy hiếp của cô ta không có chút trọng lượng nào đối với cô.

 

“Ba năm? Thì ra là thế. . . Trương Ngải Ngải, xem ra tôi đã xem thường cô.” Giang Khinh Ngữ không che giấu sát ý trong mắt nữa. Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười lạnh, không ngờ Trương Ngải Ngải sớm đã đầu phục Tiêu Tử Lăng từ ba năm trước đây, xem ra hết thảy những điều cô làm sớm đã ở trong sự khống chế của Tiêu Tử Lăng. Bất quá. . . Trên mặt cô hiện lên một vẻ trào phúng. Tiêu Tử Lăng muốn dựa vào chuyện đó để đưa cô vào chỗ chết? Vậy cũng quá coi thường cô rồi.

 

Trương Ngải Ngải vừa đắc ý xong, trong lòng liền hối hận, lần này cô đã triệt để đắc tội Giang Khinh Ngữ, không còn có khả năng giải hòa nữa, có lẽ đã tới bước đường cô chết tôi sống.

 

Trương Ngải Ngải nghĩ tới Tiêu Tử Lăng, chút hối hận thoáng cái biến mất. Ba năm trước đây, từ khi Tiêu Tử Lăng tìm tới cô, cô đã biết bản thân đã không còn đường lui. Gián điệp hai mang là trạng thái lý tưởng nhất, đáng tiếc Tiêu Tử Lăng không cho cô cơ hội đó, lần này lệnh cho cô dẫn theo người của bộ an giám lại đây bắt Giang Khinh Ngữ, cô liền hiểu rõ lần này Tiêu Tử Lăng chờ cô lựa chọn.

 

Trương Ngải Ngải không có đường khác có thể đi, trước đây cô vì trả thù những kẻ đắc tội cô kiếp trước, ngầm hạ vài lần độc thủ, cô cho rằng đã làm không chút sơ hở, thế nhưng lại để cho Tiêu Tử Lăng nắm giữ được chứng cứ phạm tội, cô chỉ có thể không chùn bước lựa chọn phối hợp Tiêu Tử Lăng.

 

Cô đã không thể đợi được đến lúc Giang Khinh Ngữ vinh quang, không phối hợp kết quả chính là chết, Tiêu Tử Lăng không cho cô thời gian dư thừa để suy nghĩ. Mà từ trước đến nay cô luôn quý trọng sinh mệnh lần thứ hai có được không dễ này, cô tuyệt đối sẽ không vì Giang Khinh Ngữ mà lựa chọn cái chết, cho dù biết về sau Giang Khinh Ngữ sẽ quyền khuynh một đời, nhưng cũng không thể cho phép cô lùi bước. Hơn nữa từ trước đến nay cô không có cảm giác gì tốt đối với Giang Khinh Ngữ, kết giao với cô ta chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi, vì vậy lựa chọn phản bội quá dễ.

 

Ánh mắt tràn ngập sát ý của Giang Khinh Ngữ tuyệt không bị Trương Ngải Ngải bắt hụt, phải nói, Giang Khinh Ngữ biểu hiện quá rõ ràng, không cho phép cô không rõ. Vẻ mặt Trương Ngải Ngải trở nên lạnh lẽo, sự ngoan độc chợt lóe mà qua trong mắt. Nếu cô với Giang Khinh Ngữ đã xé rách da mặt, trở thành tử địch, như vậy vì an toàn của bản thân, chỉ có thể để cho cô ta chết trong bộ an giám, không thể để cho cô ta có khả năng Đông Sơn tái khởi.

 

Người của bộ an giám áp giải Giang Khinh Ngữ tới tổng ban bộ an giám, mà Trương Ngải Ngải thì làm chứng nhân theo bọn họ tới nơi khiến người ta nghe đến đã sợ đó.

 

Tổng ban bộ an giám tọa lạc trong biệt thự ở một đình viện rất sâu, vừa bước vào cánh cửa sắt cao vót nơi cửa chính, chính là một hoa viên lớn, trong đó có vài chiếc đèn lờ mờ chiếu sáng mấy con đường nhỏ u ám, bóng cây cao thấp không đều hai bên chợt sáng chợt tối nhè nhẹ đung đưa trong gió đêm, phát sinh tiếng vang xào xạc, nơi đây chính là bộ an giám khiến người ta sợ hãi. Hai người Giang Khinh Ngữ Trương Ngải Ngải bị bóng tối dày đặc này vây quanh, thế mà có chút sợ, thậm chí cảm thấy sự rét lạnh âm trầm, mà nơi đầu cùng, là đại sảnh biệt thự đang lấp lánh đèn đuối chói mắt.

 

Vừa vào đại sảnh, bên trong lại không có sự âm trầm như trong tưởng tượng, toàn bộ đại sảnh bố trí rất ấm áp, chính giữa được vây bởi một vòng sô pha vải mềm, màu đỏ thẫm mang theo khí tức ấm áp, trái phải phía trước sô pha đều có bàn trà, lúc này đã bày lên nước trà đang bốc hơi nóng, dựa vào tình cảnh này thì tựa hồ thực sự đúng như hai người bộ an giám kia nói, Tiêu Tử Lăng chỉ mời các cô đến uống trà.

 

Lúc này, ở chính giữa, hai sô chiếc pha đơn người được xếp đặt một trái một phải, trên bàn trà chính giữa cùng đặt hai chén trà nóng, trên sô pha đã có hai người ngồi, ngồi bên trái là Tiêu Tử Lăng quần áo gọn gàng đến mức không một chút cẩu thả, cậu tựa nghiêng lên tay vịn bên phải, đang cúi đầu lật xem một phần văn kiện. Mà bên phải, một nam nhân tùy tiện ngồi, áo sơmi của anh chỉ cài hai nút ở bụng, cổ áo mở rộng, lộ ra vòm ngực rắn chắc, anh biếng nhác tựa nghiêng lên tay vịn bên trái, mặt mày đang nhìn chăm chú vào Tiêu Tử Lăng bên cạnh, thường thường nói chuyện bên tai Tiêu Tử Lăng, dường như hai người đang thương lượng chuyện gì đó. Anh chính là thủ lĩnh của căn cứ Lăng Thiên - Sở Chích Thiên.

 

Khác với Tiêu Tử Lăng nhìn mấy cô như không thấy, Sở Chích Thiên trong nháy mắt mấy cô vào cửa, lại ngẩng đầu liếc nhìn các cô một cái, ánh mắt đó rất lạnh nhạt, dường như nhìn một người xa lạ không mang theo bất kỳ tâm tình gì. Sau đó lại tiếp tục cúi đầu nói chuyện với Tiêu Tử Lăng, dường như đang nói cho cậu chuyện gì đó. Mà trong ngón tay phải của anh, lôi điện nhỏ bé đang lặng yên biến hóa vô số đồ hình, anh vô thời vô khắc không tu luyện, vì anh cũng vì bảo hộ người mà mình yêu. Cho dù biết rõ Tiểu Lăng của anh không cần sự bảo hộ của anh, anh cũng không cách nào khống chế được loại ý nghĩ đó của bản thân.

 

Trương Ngải Ngải thấy Sở Chích Thiên vốn không nên ở đây, ngày hôm nay lại bất ngờ hiện thân, trong lòng đột ngột cả kinh, chẳng lẽ Giang Khinh Ngữ thực sự còn có khả năng lật bàn? Không! Cô đã đắc tội Giang Khinh Ngữ, tuyệt đối không thể để cho cô ta có cơ hội Đông Sơn tái khởi, cô nhất định phải phá hủy, nhất định phải khiến cho cô ta chết ở bộ an giám! Trương Ngải Ngải rũ mặt xuống, ánh mắt nhanh chóng hiện lên một vẻ kiên quyết.

 

Tuy rằng Tiêu Tử Lăng tựa như cúi đầu xem văn kiện, bỏ mặc đối với Giang Khinh Ngữ Trương Ngải Ngải, kỳ thực đang cùng Giám Định Phân Tích nghiên cứu hai nữ nhân trước mặt.

 

Giám Định: Sát khí của nữ trọng sinh rất nồng!

 

Phân Tích: Ba năm trước đây bị chúng ta nắm giữ nhược điểm của cô ta, buộc cô ta hợp tác với chúng ta, kết cục này cũng đã định trước. Cô ta với Giang Khinh Ngữ không phải cô chết chính là tôi mất mạng.

 

Tiêu Tử Lăng: Khẳng định Giang Khinh Ngữ rất hận cô ta, dù sao ả ta vẫn rất tin tưởng cô ta.

 

Giám Định: Đôi bên lợi dụng, sự kết minh không trả giá chân tình, sẽ rất dễ phản bội.

 

Phân Tích: Vì vậy, thân, cậu nhất định phải tận tình đối tốt với bọn tôi, không nên phản bội bọn tôi nha. . . (Phân Tích đột nhiên cảm thấy có một bóng mờ lướt qua, vì sao nó có loại cảm giác, dường như trước đây thực sự đã từng bị ai đó phản bội qua?) Phân Tích hồ nghi nhìn Giám Định bên cạnh, nếu như thực bị người phản bội, ngoại trừ người trước mắt vậy khẳng định không còn ai khác. Phân Tích nghĩ như vậy tâm tình rất không tốt, nó nhịn không được tàn bạo trừng Giám Định quân bên cạnh một cái, phát tiết sự tức giận của bản thân.

 

Giám Định quân nhận được ánh mắt giận trừng của Phân Tích, đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân Phân Tích trừng nó, nó cảm thấy nó rất oan uổng, hoàn toàn là nằm trúng đạn. Phản bội? Thế nào có thể? Nó yêu Phân Tích còn không kịp kìa. . .

 

Ách? Vì sao nó cảm thấy trong lòng không an ổn nhỉ? Lần đầu tiên cảm thấy mọi chuyện đã bắt đầu thoát khỏi sự nắm giữ của nó.

 

Giang Khinh Ngữ thấy Sở Chích Thiên ngồi ở chủ vị, ánh mắt thoáng cái cháy rực lại thần quang, cô biết ngay mình không có khả năng chết như thế mà, cô chính là nhân vật chính, chính là nữ nhân duy nhất Sở Chích Thiên từng yêu, Sở Chích Thiên thế nào có thể nỡ để cho cô chết chứ? Cô nhất định phải nắm chắc cơ hội lần này, gọi dậy cảm tình bị che mờ của Sở Chích Thiên. . . Không hề nghi ngờ, Giang Khinh Ngữ đã trúng tâm ma, cô ta vẫn không nhận rõ tình thế, vẫn chìm đắm trong những tình tiết tiểu thuyết của cô ta, không cách nào tự thoát khỏi!

 

Khóe miệng Tiêu Tử Lăng lộ ra một vẻ trào phúng, nếu Giang Khinh Ngữ cho rằng ả ta còn có đường sống, như vậy cứ để cho ả ta nỗ lực một phen đi, cậu là người tốt mà.

 

Cậu ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thành thục tuấn tú của mình, thấy được sự kinh sợ trong mắt Giang Khinh Ngữ cùng Trương Ngải Ngải, lúc này mới đưa văn kiện trong tay cho quan kiểm soát bên cạnh, tỏ ý có thể bắt đầu hỏi.

 

Dung mạo này của cậu còn chưa từng hiện ra ở trước mặt những người khác trong căn cứ, bất quá người của bộ an giám tuyệt không cảm thấy kinh ngạc, hình tượng của Tiêu Tử Lăng ở nơi đây vốn chính là bất định, mà bọn họ chỉ cần nhớ kỹ khí tức của cậu là được.

 

Quan kiểm soát nói ra từng nội dung trên văn kiện, kỳ thực khi những nội dung này được ghi trên danh sách, đã chứng minh chứng cứ phạm tội đã vô cùng xác thực, nhưng Giang Khinh Ngữ vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh, dường như tuyệt không tán thành những hành vi phạm tội đó.

 

Quả nhiên, khi quan kiểm soát cuối cùng hỏi Giang Khinh Ngữ có biết tội hay không, Giang Khinh Ngữ trả lời như đinh đóng cột: “Tôi không có tội, tôi không có chỉa mũi nhọn vào Tiêu bộ trưởng, cũng không có phản bội căn cứ.”

 

Giang Khinh Ngữ rất rõ ràng, tin tức cô để lộ ra chỉ nhằm vào Tiêu Tử Lăng, mà những tin tức khác về căn cứ Lăng Thiên cô chưa bao giờ để lộ ra. Chỉ cần cô giải thích thoả đáng, cô có thể toàn thân trở ra, vốn cô còn lo lắng Tiêu Tử Lăng quan báo tư thù, bất kể cô nói gì, đều sẽ áp đặt hành vi phạm tội lên thân cô, thế nhưng sự xuất hiện của Sở Chích Thiên đã để cho cô hạ xuống được tảng đá lớn trong lòng. Bất kể Tiêu Tử Lăng làm như thế nào, cô đều có thể sống sót, Sở Chích Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép ai lạm dụng tư quyền, nếu như Tiêu Tử Lăng cố ý muốn giết cô, cô càng có thể lợi dụng chuyện này, để cho Sở Chích Thiên biết rõ khuôn mặt thật của Tiêu Tử Lăng, để cho anh ta triệt để phỉ nhổ Tiêu Tử Lăng.

back top