Mắt Trái

Quyển 1 - Chương 16

Diệu Diệu và Đan Thiểu Quan cứ thế xảy ra chiến tranh lạnh.
Lúc hai người gặp nhau ở căn-tin, Đan Thiểu Quan lạnh nhạt giả vờ như không quen biết cô, sau khi kì thi kết thúc cũng không nói không rằng một mình trở về Ôn Châu.
Đêm giao thừa, nhà nhà đều ở bên nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Nhà cô cũng vậy.
Một bàn ăn, hai người, ba đôi đũa, ba cái bát.
Ăn xong bữa cơm tất niên không rõ mùi vị, Diệu Diệu lại về phòng, không nhịn được bấm số gọi điện cho Đan Thiểu Quan.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý…” Giọng nữ quen thuộc từ điện thoại truyền ra.
Tiếp tục chiến tranh sao?
Cô gửi đi một tin nhắn, chậm chạm chờ đợi.
“Chuyện gì vậy? Cả bữa tối cũng không ăn mấy?” Mẹ cô không thèm gõ cửa, trực tiếp vào phòng.
Lúc cô cùng Đan Thiểu Quan lên tàu đi Thượng Hải, bà chỉ biết cô đang quen bạn trai, cô khi đó còn hỏi bà thấy Đan Thiểu Quan thế nào.
Bà chỉ đáp lại một câu: “Tên nhóc này bề ngoài không mẫu mực, tướng số cũng không có gì đặc biệt, nhưng cùng mày gần gũi lại có thể được hưởng ít vận may.”
Cô nghe cũng hiểu được ý bà, kỳ thật nếu như cô thật sự có tướng phụ phu, có thể giúp bạn trai mình công thành danh toại, cô cũng rất vui.
Chẳng qua bây giờ…
“Mẹ, vì sao mẹ lại yên tâm cho con quen bạn trai?” Cô vì từ chối yêu cầu của bạn trai mà thành ra thế này, điều này khiến cô cảm thấy rất buồn.
Chẳng lẽ cái này gọi là phiền não tuổi trưởng thành?
Cô sai rồi sao?
Vấn đề này cô đã từng hỏi qua ba người.
Ninh Ninh nói, mày đúng là sai rồi, mày cứ trơ trơ ra đó cho anh ta nhìn, nhưng lại không cho anh ta sờ hay ăn, chẳng khác nào tra tấn con người ta. Ninh Ninh còn nói, mày còn muốn làm xử nữ đến khi nào? Muốn ở vậy đến già à? Làm ơn đi, như vậy mới thực sự là bi ai! Không cùng đàn ông làm cái đó, vậy cũng gọi là phụ nữ sao?
Cô nhịn không được âm thầm tự mình giải thích, cô không muốn làm xử nữ đến già, nhưng ít nhất cũng phải chuẩn bị tâm lý một chút chứ!
Hiểu Vũ nói, loại chuyện này không thể nói là đúng hay sai, đàn ông dễ xúc động, có thể anh ta cảm thấy rất “khổ sở”, nhưng tại sao anh ta không thể hiểu mày bất an hay sợ hãi đến mức nào? Loại chuyện như vậy, tình nùng ý mật tự nhiên sẽ xảy ra, làm gì có chuyện cố ý như vậy?
Cô quả thực đồng ý với ý kiến của Hiểu Vũ.
Hạ Thiên không cần đề cập đến làm gì, nó vừa nghe đã khinh bỉ mắng Diệu Diệu tại sao không hỏi ngược lại Đan Thiểu Quan, nếu anh yêu cô, vì sao còn muốn ép cô?!
Mẹ Triệu nghe cô nói xong liền cười: “Diệu Diệu, con có nghe Bạch Hổ khắc phu bao giờ chưa?”
Cô nghe bà nói vậy lập tức ôm ngực: “Mẹ, con không phải Bạch Hổ gì cả…” Cô về phương diện đó có chút chíp bông, tuy rằng không phải hiểu rõ cặn kẽ, nhưng cũng không phải là không hiểu.
Bà biết cô hiểu lầm ý của mình, liền giải thích: “Mẹ tất nhiên là biết con gái mình không phải Bạch Hổ, ý của mẹ là, Bạch Hổ chỉ khi nào gặp được Thanh Long, mới có thể đạt tới cảnh giới ngày đêm hợp nhất, những người khác chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi.”
Nói trắng ra, những lời này đều là một mớ lòng bòng, cô nghe không hiểu.
“Diệu Diệu, mày càng lớn càng xinh đẹp, nhưng tính tình vẫn cứ ngu nga ngu ngơ. Mẹ vì lo lắng cho mày nên ám vào người mày một cái “khóa trời”, về phần chìa khóa ở đâu, thì mày tự đi tìm vậy!” Bà đắc ý cười: “Cho nên, bất kể mày có bao nhiêu bạn trai, mẹ vẫn rất an tâm.”
Tốt nhất là đừng lấy chồng, hai mẹ con làm bạn thế này là vui rồi.
Kì lạ! Kì lạ!
Cô chả hiểu bà đang nói cái gì cả.
Từ sau khi làm bà cốt, đúng là càng ngày càng khủng bố, tuyệt đối không phải người bình thường!
...

back top