Kỳ thật, Đan Thiểu Quan rất đẹp trai, có thể nói là “cực kì đẹp trai”, nhưng có lẽ do mỗi nét đều dài hơn bình thường một chút, nhìn lâu lại đâm ghét.
Mà cô, cũng vậy…
Bọn họ không may mắn như Bạch Lập Nhân, ngũ quan tuy cũng sâu, nhưng lại thuộc dạng càng nhìn càng vừa mắt.
“Lớp trưởng, cậu muốn uống cái gì? Tớ mời” Đan Thiểu Quan chà chà tay, hơi mất tự nhiên nói.
Cô cũng rất xấu hổ.
Vừa rồi tại sao chỉ nhìn thấy tên đáng ghét kia mà lại không phát hiện ra Đan Thiểu Quan cũng ngồi trong này chứ?!
Cô thầm thích cậu ấy hai năm rồi.
Bọn họ có rất nhiều điểm chung, đều là người khiếm khuyết tình thân, cô không có cha, còn cậu không có mẹ.
“Không cần không cần, chúng ta chia đôi là được rồi” Cô ngại muốn chết, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Vừa rồi sao lại ngốc như vậy chứ, chỉ nhìn thấy Bạch Lập Nhân thảnh thơi ngồi bên trong, không chịu suy nghĩ, quan sát gì đã xúc động như vậy!
Diệu Diệu nhấp một ngụm nước.
“Cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?” Cô dịu dàng hỏi, hoàn toàn khác với khí thế hung tợn khi nói chuyện với Bạch Lập Nhân.
Cô thích Đan Thiểu Quan, trong mắt cô cậu nằm trong số rất ít những nam sinh được xem là bình thường.
Có lẽ do đang dậy thì, cô đặc biệt ghét bọn học sinh nam.
Cô nghe nói bọn họ sau lưng mình còn đánh đố nhau xem áo lót của cô cỡ C hay D, quá đáng hơn còn nghe bọn họ thừa nhận với nhau rằng đã từng xem qua phim người lớn, đêm hôm đó mộng xuân, đối tượng tất nhiên là….
Nhưng hễ có người đem cô gán ghép với tên đo thì cậu ta tuyệt đối sẽ trở mặt, dường như sợ người khác nói mình ham mê nhục dục vậy.
Ai bảo cô trời sinh có khuôn mặt hại nước hại dân vậy chứ.
Kể cả như vậy, ngoài mặt bọn họ vẫn tỏ ra tôn trọng cô, trái lớp trưởng, phải cũng lớp trưởng.
Thật đáng khinh!
Nhưng Đan Thiểu Quan thình thoảng lại nói đỡ hộ cô mấy câu: “Các cậu đừng quá đáng, lớp trưởng rất tốt, bề ngoài xinh đẹp cũng không phải là lỗi của cậu ấy”
“Lớp trưởng, tớ…” Đan Thiểu Quán đột nhiên ấp a ấp úng, “Tớ…tớ tìm cậu có việc này…”
Đan Thiểu Quan đem cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệu Diệu, khiến cô hít thở không thông.
“Được!” Căn bản không cần biết “việc này” của cậu là việc gì, cô đã lập tức đồng ý.
Mà tai cô, đã bắt đầu phiếm hồng.
17 cái xuân xanh, mối tình đầu cũng nên đơm bông rồi.
“Cậu đồng ý thật sao?” Đan Thiểu Quan mừng rỡ, hạ giọng: “Lớp trưởng, cậu thật sự đồng ý chuyền đáp án đợt kiểm tra trắc nghiệm sắp tới cho tớ à?”
Nghe vậy, cô đờ người.
Kiểm tra trắc nghiệm, chuyền đáp án cho cậu ấy? Không phải là phạm quy sao?
...
“Lập Nhân, xin lỗi, anh chờ lâu chưa?” Cách mấy bàn bỗng truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Diệu diệu không khỏi quay đầu lại nhìn, ngay lập tức thấy một cô gái xinh xắn, khí chất thanh thuần đeo cặp xách đi đến trước mặt Bạch Lập Nhân.
Cô gái trên má có hai lúm đồng tiền nhạt nhạt, mặc đồng phục trắng, tôn lên dáng người mảnh khảnh yểu điệu.
Thực ra Diệu Diệu cũng có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng lại mang vẻ quyến rũ.
Diệu Diệu nhận ra cô gái đó, là hoa hậu học đường – Đỗ San San.
Đỗ San San này là học sinh năm hai, nghe nói là thiên kim một xí nghiệp nổi danh, lúc mới vào học đã gây ra một làn sóng chấn động dữ dội.
Cô ấy không chỉ xinh đẹp, có khí chất, mà thành tích học tập cũng tốt, được đám nam sinh nhất trí gọi là “công chúa Bạch Tuyết”.
“Không sao, do thầy giáo dạy lố giờ mà.” Bạch Lập Nhân đứng dậy trả tiền. “Chúng ta ra chỗ khác ngồi đi.” Hiếm khi cậu ta nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, bình thường đều trưng ra bản mặt như cô hồn.
Bạch Lập Nhân ôm vai Đỗ San san, nơi này không khí bị “ô nhiễm”, anh không muốn ở lại lâu.
Diệu diệu giật mình.
Bọn họ là người yêu.
Mèn ơi, yêu sớm!!! Tin hot, tin hot nha!!!
Mà cô, cũng vậy…
Bọn họ không may mắn như Bạch Lập Nhân, ngũ quan tuy cũng sâu, nhưng lại thuộc dạng càng nhìn càng vừa mắt.
“Lớp trưởng, cậu muốn uống cái gì? Tớ mời” Đan Thiểu Quan chà chà tay, hơi mất tự nhiên nói.
Cô cũng rất xấu hổ.
Vừa rồi tại sao chỉ nhìn thấy tên đáng ghét kia mà lại không phát hiện ra Đan Thiểu Quan cũng ngồi trong này chứ?!
Cô thầm thích cậu ấy hai năm rồi.
Bọn họ có rất nhiều điểm chung, đều là người khiếm khuyết tình thân, cô không có cha, còn cậu không có mẹ.
“Không cần không cần, chúng ta chia đôi là được rồi” Cô ngại muốn chết, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.
Vừa rồi sao lại ngốc như vậy chứ, chỉ nhìn thấy Bạch Lập Nhân thảnh thơi ngồi bên trong, không chịu suy nghĩ, quan sát gì đã xúc động như vậy!
Diệu Diệu nhấp một ngụm nước.
“Cậu tìm tớ có chuyện gì vậy?” Cô dịu dàng hỏi, hoàn toàn khác với khí thế hung tợn khi nói chuyện với Bạch Lập Nhân.
Cô thích Đan Thiểu Quan, trong mắt cô cậu nằm trong số rất ít những nam sinh được xem là bình thường.
Có lẽ do đang dậy thì, cô đặc biệt ghét bọn học sinh nam.
Cô nghe nói bọn họ sau lưng mình còn đánh đố nhau xem áo lót của cô cỡ C hay D, quá đáng hơn còn nghe bọn họ thừa nhận với nhau rằng đã từng xem qua phim người lớn, đêm hôm đó mộng xuân, đối tượng tất nhiên là….
Nhưng hễ có người đem cô gán ghép với tên đo thì cậu ta tuyệt đối sẽ trở mặt, dường như sợ người khác nói mình ham mê nhục dục vậy.
Ai bảo cô trời sinh có khuôn mặt hại nước hại dân vậy chứ.
Kể cả như vậy, ngoài mặt bọn họ vẫn tỏ ra tôn trọng cô, trái lớp trưởng, phải cũng lớp trưởng.
Thật đáng khinh!
Nhưng Đan Thiểu Quan thình thoảng lại nói đỡ hộ cô mấy câu: “Các cậu đừng quá đáng, lớp trưởng rất tốt, bề ngoài xinh đẹp cũng không phải là lỗi của cậu ấy”
“Lớp trưởng, tớ…” Đan Thiểu Quán đột nhiên ấp a ấp úng, “Tớ…tớ tìm cậu có việc này…”
Đan Thiểu Quan đem cặp mắt xinh đẹp nhìn Diệu Diệu, khiến cô hít thở không thông.
“Được!” Căn bản không cần biết “việc này” của cậu là việc gì, cô đã lập tức đồng ý.
Mà tai cô, đã bắt đầu phiếm hồng.
17 cái xuân xanh, mối tình đầu cũng nên đơm bông rồi.
“Cậu đồng ý thật sao?” Đan Thiểu Quan mừng rỡ, hạ giọng: “Lớp trưởng, cậu thật sự đồng ý chuyền đáp án đợt kiểm tra trắc nghiệm sắp tới cho tớ à?”
Nghe vậy, cô đờ người.
Kiểm tra trắc nghiệm, chuyền đáp án cho cậu ấy? Không phải là phạm quy sao?
...
“Lập Nhân, xin lỗi, anh chờ lâu chưa?” Cách mấy bàn bỗng truyền đến một giọng nói nhỏ nhẹ.
Diệu diệu không khỏi quay đầu lại nhìn, ngay lập tức thấy một cô gái xinh xắn, khí chất thanh thuần đeo cặp xách đi đến trước mặt Bạch Lập Nhân.
Cô gái trên má có hai lúm đồng tiền nhạt nhạt, mặc đồng phục trắng, tôn lên dáng người mảnh khảnh yểu điệu.
Thực ra Diệu Diệu cũng có hai lúm đồng tiền, cười rộ lên nhìn rất đẹp, nhưng lại mang vẻ quyến rũ.
Diệu Diệu nhận ra cô gái đó, là hoa hậu học đường – Đỗ San San.
Đỗ San San này là học sinh năm hai, nghe nói là thiên kim một xí nghiệp nổi danh, lúc mới vào học đã gây ra một làn sóng chấn động dữ dội.
Cô ấy không chỉ xinh đẹp, có khí chất, mà thành tích học tập cũng tốt, được đám nam sinh nhất trí gọi là “công chúa Bạch Tuyết”.
“Không sao, do thầy giáo dạy lố giờ mà.” Bạch Lập Nhân đứng dậy trả tiền. “Chúng ta ra chỗ khác ngồi đi.” Hiếm khi cậu ta nói chuyện nhẹ nhàng như vậy, bình thường đều trưng ra bản mặt như cô hồn.
Bạch Lập Nhân ôm vai Đỗ San san, nơi này không khí bị “ô nhiễm”, anh không muốn ở lại lâu.
Diệu diệu giật mình.
Bọn họ là người yêu.
Mèn ơi, yêu sớm!!! Tin hot, tin hot nha!!!